Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 75: “Chốc nữa Lan Trạch nhận sai cũng chưa muộn.”
Lan Trạch bị vả mặt, buổi tối hôm ấy em đành phải ở lại trong cung, nửa đêm Hạ Ngọc Huyền cứ ho sù sụ suốt, em ở điện phụ cũng nghe thấy, Hạ Ngọc Huyền lại nhất định không gọi người.
Cuối cùng em thực sự không chịu nổi nữa, thắp nến đi sang, em trông thấy rõ ràng vết thương ở bả vai Hạ Ngọc Huyền đã lành hẳn, để lại một vết sẹo màu trắng.
Dưới lớp da như ngọc lạnh, dường như có thứ gì đang nhúc nhích bên trong những mạch máu dày đặc chằng chịt, sắc mặt Hạ Ngọc Huyền tái nhợt, ngón tay chặn miệng lại, máu tươi ọc ra giữa những kẽ ngón tay.
Lan Trạch rót trà cho Hạ Ngọc Huyền, cầm cả khăn tay theo, Hạ Ngọc Huyền tự cầm lấy, em ở bên cạnh ngó mấy lần liền, dù dốt nát em cũng có thể nhìn ra là tình trạng không đúng.
Xét theo lẽ thường, vết thương sâu đến mức đó không thể nào lành lặn hẳn chỉ trong thời gian ngắn thế này được.
“Vết thương của anh...” Lan Trạch chần chừ lên tiếng, em chạm phải con ngươi tối mịt của Hạ Ngọc Huyền, đen thẳm quá đỗi, cứ như màu mực loang lên men giữa xương trắng mà ra, khiến người ta phải khiếp hãi.
Lan Trạch đã nghe nói đến việc Hạ Ngọc Huyền dùng cổ, em cân nhắc lời lẽ: “Trước đây tôi nghe nói trùng cổ không phải thứ tốt đẹp gì, anh... anh đừng dùng tiếp nữa.”
Em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, trước kia em vừa bảo là mặc kệ Hạ Ngọc Huyền, bây giờ lại bắt đầu bận tâm người ta, tầm mắt liếc sang hướng khác theo phản xạ.
“Tiểu Trạch đang quan tâm ta đấy à.” Hạ Ngọc Huyền lấy ngón tay quệt vết máu bên miệng mình đi, không nhắc đến việc này mà hỏi, “Mấy hôm nữa là sinh nhật Tiểu Trạch rồi, chắc kinh thành sẽ có tuyết rơi, Tiểu Trạch đi ngắm tuyết với ta một lần được không.”
“Chắc đây sẽ là lần cuối cùng ta tìm Tiểu Trạch. Sau Đại tuyết sứ thần sẽ đến, ta không có cơ hội gặp Tiểu Trạch nữa rồi.”
Ngón tay khô gầy của Hạ Ngọc Huyền nắm lấy cổ tay Lan Trạch, cảm giác chạm vào lạnh băng, lò sưởi đang cháy trong điện, Hạ Ngọc Huyền ngồi dựa mép giường khoác áo choàng lông, khó mà che đậy dáng hình bệnh tật, cứ như đồ sứ mảnh mai dễ vỡ.
Trước đây em toàn tự đón sinh nhật, sau khi mẹ qua đời thì em chẳng chờ sinh nhật nữa, Lan Trạch nhớ lại mấy hôm trước Tạ Cảnh Đình hỏi em là muốn quà sinh nhật gì.
Em còn chưa nói với Tạ Cảnh Đình, có thể Tạ Cảnh Đình cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, chẳng phải hôm nay để kệ em đấy à.
Lan Trạch nhớ về giấc mơ điềm báo hồi trước của mình, nhìn vào ánh mắt Hạ Ngọc Huyền, em thoáng lo âu, có lẽ vì ánh mắt Hạ Ngọc Huyền quá khẩn thiết, như thể đang xem em là chiếc phao cứu mạng.
Cuối cùng em đồng ý.
“Sau lần này tôi với anh không cần gặp nhau nữa đâu.” Lan Trạch rụt ngón tay mình lại.
Hương lan xông trong điện hơi nồng đậm, lúc quay về cả người Lan Trạch đều vương hương lan.
Em về đến phủ đốc chủ, bây giờ thoáng cái đã vào đông từ lúc nào không hay, hoa mai ở phủ đã bung, Lan Trạch khoác áo lông, hoa mai rơi lác đác trên áo, dung mạo em còn chói mắt hơn cả hoa mai đang nở rộ.
Gò má Lan Trạch đỏ bừng lên vì lạnh, em trông thấy Tạ Cảnh Đình ở trong chính điện, hiện hãy còn sớm, trời chưa sáng Tạ Cảnh Đình đã dậy rồi ư.
Em nghĩ trong lòng, rồi lại nhớ đến những gì Hạ Ngọc Huyền nói hôm qua, có khi Tạ Cảnh Đình bận bịu quá cũng chưa biết chừng, em an ủi mình như thế.
“Đốc chủ, nô tài về rồi ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng nói, em không biết là tối qua Tạ Cảnh Đình ngồi trong điện suốt một đêm.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở Lan Trạch, quan sát trên dưới Lan Trạch một phen, phản ứng bình thường.
“Lan Trạch quay về bình an là tốt rồi.”
Tạ Cảnh Đình không hề hỏi em là vì sao hôm qua ngủ lại, không hỏi bất cứ thứ gì hết, thế là Lan Trạch cũng không nói, giờ em đã học được cách ứng phó với Tạ Cảnh Đình.
Nếu Tạ Cảnh Đình không nói thì em cũng im lặng, xem ai không chịu nổi trước.
Tạ Cảnh Đình hỏi em, “Mấy hôm tới Lan Trạch còn phải ra ngoài nữa không?”
Lan Trạch lắc đầu, em đã nghe tin, Tạ Cảnh Đình được gỡ lệnh cấm túc, thân phận của thị vệ ám sát Hạ Ngọc Huyền đã điều tra rõ ràng, là người của Mục phủ.
Tên Cẩm y vệ này bị xử tử, Mục phủ không hề dính dáng. Do áy náy nên ngoài khôi phục chức vị trước đó của Tạ Cảnh Đình, Cơ Thường còn điều thêm một bộ phận binh lính cho Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch sinh hoạt ở phủ như thường, nên làm gì thì làm đó, em không quyến rũ được Tạ Cảnh Đình, em đang bắt tay chuẩn bị rời đi rồi. Em không muốn chết trong tay Cơ Thường hay Sư Vô Dục, nếu có nhiều bạc hơn xíu thì chắc em sẽ có thể rời khỏi kinh thành luôn.
Em ở một bên lén lút tính toán thử, ngồi ngay cạnh Tạ Cảnh Đình tự gom góp tiền bạc, em vẽ vời ghi chép lên giấy, không kìm được ngẩng đầu nhìn sang góc nghiêng của Tạ Cảnh Đình, xét cho cùng vẫn cứ quyến luyến không nỡ trong lòng.
Lồng ngực Lan Trạch bức bối khó chịu, như đang bị kim đâm hết lần này tới lần khác, hồi xưa em chưa bao giờ mang những phiền muộn thế này, ở cùng với mẹ rất vui vẻ, chẳng phải lo nghĩ gì hết.
Cùng lắm chỉ phải bận tâm chút chuyện tiền bạc thôi.
Bây giờ em không cần phải lo vụ tiền bạc nữa, nhưng lại có những việc còn khổ não hơn đang chờ em.
Nếu em đừng thích Tạ Cảnh Đình thì đã nhẹ nhõm bao nhiêu.
Lan Trạch không có mấy đồng, em suy đi nghĩ lại, không thể hỏi Tạ Cảnh Đình, chỉ có thể đi mượn tiền Thường Khanh và Tống Hòa.
Thường Khanh lạnh nhạt từ chối em.
“Tiểu công tử cần tiền thì nói với đốc chủ là được, thuộc hạ không có quyền quyết định.”
Thấy sắc mặt Lan Trạch có vẻ thất vọng, Thường Khanh khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi rồi nói: “Chủ tử đã chuẩn bị quà sinh nhật cho tiểu công tử, có khi hôm ấy sẽ đưa thêm tiền bạc cho tiểu công tử.”
Còn lại Thường Khanh không nói nhiều, lo là nói thẳng ra sẽ bị phạt.
Lan Trạch chẳng tin, có lẽ Tạ Cảnh Đình sẽ thưởng cho em ít thứ, đảm bảo là em sẽ không nỡ bán đồ Tạ Cảnh Đình tặng cho em đâu.
Thế là em lại rẽ sang tìm Tống Hòa.
Thường ngày Tống Hòa rất dễ thương lượng, hôm nay cũng từ chối em.
“Đốc chủ đã dặn, không được đưa tiền cho tiểu công tử, lo tiểu công tử sẽ len lén cầm tiền bỏ đi mất.”
Ý đồ của Lan Trạch bị vạch trần, mặt em ửng đỏ không kiểm soát được, chẳng lẽ Tạ Cảnh Đình còn muốn giữ em ở lại phủ, em không nhịn được thấy ấm ức, vì đang ở trước mặt Tống Hòa nên nước mắt em lăn dài luôn.
“Ngài ấy cũng có thích tôi đâu, giữ tôi lại phủ làm gì cơ chứ.” Lan Trạch không kìm được nói, em cố nén tiếng nức nở trong họng, con ngươi mù mịt miên man ánh nước, nước mắt trên lông mi đổ xuống.
Tống Hòa ngay lập tức luống cuống tay chân, biểu cảm cũng hốt hoảng lên theo, hắn không mang khăn tay theo người, biết là không thể kệ cho Lan Trạch khóc tiếp được, dứt khoát lấy ngón tay chùi nước mắt đi giúp Lan Trạch.
“Lan Trạch... Cậu đừng khóc nữa, đốc chủ chỉ không giỏi bày tỏ ra thôi, ngài ấy thích Lan Trạch mà.”
Tống Hòa nói năng tương đối ngắc ngứ, bụng ngón tay thô ráp chạm vào da Lan Trạch, chỗ nào trên người Lan Trạch cũng mềm mại, sờ lên cảm giác thật nóng ấm, nước mắt đập lên mu bàn tay như đang trượt theo rơi thẳng vào đáy lòng hắn.
“Người khác đều có thể mắc sai lầm, nhưng đốc chủ không thể... Lan Trạch, cậu đừng khóc nữa mà, thực ra đốc chủ rất để tâm đến cậu.”
Tống Hòa khuyên nhủ bên cạnh, Lan Trạch càng khóc dữ hơn, giọng hắn hơi trầm khàn, đột nhiên lồng ngực va phải thứ gì mềm ấm, Lan Trạch đã nhào vào lòng hắn.
Lan Trạch nhảy ào vào lòng Tống Hòa, Tống Hòa đang mặc đồng phục thị vệ, hóa đá tại chỗ không dám nhúc nhích tí nào, hệt như một khúc gỗ.
“Nếu ngài ấy để tâm đến tôi... thì đã chẳng làm những việc khiến tôi buồn...” Lan Trạch vừa nấc nghẹn vừa nói, nước mắt nước mũi em quệt hết vào người Tống Hòa, khóc lóc một hồi trong lòng Tống Hòa, tiện thể lừa tiền của Tống Hòa mang đi.
Vì em vừa khóc nhè nên Tống Hòa không dám không đưa tiền cho em, Lan Trạch tự bưng tiền quay về, dặn trước khi đi: “Không được nói chuyện này cho đốc chủ.”
Vành tai Tống Hòa lại bắt đầu đen đỏ đen đỏ, đáp một tiếng, người vẫn đang ướt nhèm nhẹp, cảm giác như thể dính cả mùi thơm từ Lan Trạch.
Lan Trạch ôm bạc quay về giấu đi, em vẫn luôn có phòng riêng nho nhỏ của mình, tuy bây giờ em đã ngủ cùng một chỗ với Tạ Cảnh Đình, em cất kĩ bạc không dám để Tạ Cảnh Đình biết.
Buổi tối lúc em trở lại, đương nhiên Tạ Cảnh Đình chú ý thấy ngay viền mắt ửng đỏ của em.
Tạ Cảnh Đình quan tâm hỏi em: “Lan Trạch có tâm sự à?”
Lan Trạch lắc đầu, em dùng bữa mà ăn không biết ngon, Tạ Cảnh Đình trầm lặng một lúc, cuối cùng không hỏi tiếp nữa mà nhắc sang việc khác.
“Một thời gian nữa chắc mình phải xuôi nam, nếu Lan Trạch muốn, có thể dẫn Như Ý Như Lễ đi cùng.”
Nghe vậy Lan Trạch đáp đại một tiếng sao cũng được, tại sao em phải dẫn Như Ý Như Lễ đi cùng, có khi mấy hôm nữa thôi là em đã rời kinh thành rồi. Đến lúc ấy sẽ đi thật là xa, không bao giờ phải nhìn thấy Tạ Cảnh Đình nữa.
“Nô tài ăn xong rồi ạ.” Lan Trạch đặt đũa xuống, em ăn tối xong rất sớm, nằm xuống đệm của mình ngủ mất.
Em không nhắc đến chuyện ban sáng, buổi tối Lan Trạch ngủ thiếp đi, Tạ Cảnh Đình đứng bên cạnh giường một lúc rất lâu, duỗi tay ra chạm lên mí mắt Lan Trạch, lông mi Lan Trạch khẽ run rẩy, hàng mi mềm mại lướt qua đầu ngón tay.
Hôm sinh nhật Lan Trạch kinh thành đổ tuyết lớn, vốn dĩ không khí phủ đốc chủ lâu nay toàn chết chóc nặng nề, nhờ tuyết rơi mới treo đèn lồng đỏ rực lên, đèn lồng đỏ xoay tròn dưới mái hiên hành lang, điểm xuyết thêm sức sống cho phủ.
Em chưa quên lời hẹn đã đồng ý với Hạ Ngọc Huyền trước đó, lúc đi em báo với Tạ Cảnh Đình một tiếng.
“Đốc chủ, hôm nay nô tài phải ra ngoài một chuyến, buổi tối mới về ạ.”
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình hỏi em: “Lan Trạch đi đâu thế?”
Lan Trạch nói tên một quán trà, Tạ Cảnh Đình thoáng ngừng tay, Lan Trạch đứng trước mặt y, mặc một bộ quần áo màu đỏ vì là sinh nhật, hôm nay Lan Trạch đã mười tám tuổi rồi.
“Vậy Lan Trạch nhớ về sớm, hôm nay Thường Khanh mua chè trôi nước cho Lan Trạch.” Tạ Cảnh Đình nói.
Hôm nay là sinh nhật Lan Trạch, tất cả đều ưu tiên mong muốn của Lan Trạch.
Bây giờ Lan Trạch càng nảy nở hơn, làn da em như tuyết trên mái hiên, tướng mạo nhu mì xuất chúng hiếm gặp, đôi mắt trong suốt long lanh mở to, chóp mũi xinh xắn đến xuống dưới là đôi môi đỏ mọng, có trời tuyết làm nền, cứ như yêu tinh bất chợt hiện ra từ trong tranh.
Đẹp đến nỗi rung động hồn phách, khiến người ta khó dời mắt nổi.
Lan Trạch từng bảo thích ăn bánh trôi, em đáp một tiếng, ngồi lên xe ngựa đến quán trà đã hẹn với Hạ Ngọc Huyền.
Nói là sẽ về trước khi trời tối, lúc em đi đã tầm chiều rồi, mất một lúc trên đường nữa, khi Lan Trạch đến nơi đã khá muộn.
Lúc em đi xuống Thường Khanh giương mắt nhìn theo bên cạnh, muốn nói lại thôi, nhắn nhủ em: “Tiểu công tử đừng quên thời gian nhé, về sớm một chút.”
Lan Trạch đáp lời, em ôm lò sưởi tay đi xuống, trông thấy Phượng Kinh ở cách đó một đoạn, Phượng Kinh dẫn em đến bên bờ sông, tuyết rơi ven sông, một con thuyền đỏ son to lớn hiện ra trước mắt.
Em trông thấy Hạ Ngọc Huyền.
Bây giờ Hạ Ngọc Huyền đã rời giường đi lại được, đang đứng cao ngất bên bờ sông, xung quanh là đèn đuốc rực sáng, giữa bầu trời ban ngày ánh đèn không quá nổi bật, cứ như pháo hoa điểm xuyết trên nền giấy Tuyên Thành.
Sắc mặt chàng vẫn còn tái, ngũ quan tươi đẹp nhợt nhạt tựa hoa giấy, con ngươi sâu thẳm quá độ, khi Lan Trạch xuất hiện là tầm mắt dõi theo Lan Trạch ngay.
“Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền đang cầm một chiếc ô cán trúc màu đen, hoa văn trên nền ô giống như mực loang, hôm nay Hạ Ngọc Huyền mặc đồ đen tuyền, rõ là màu sắc đậm tối mà lại vẫn rất bắt mắt giữa đám đông.
Lan Trạch bước đến, em cảm nhận được bông tuyết lả tả tung bay đang rơi trên mặt mình, em hỏi: “Không phải hẹn đi quán trà à, sao lại ra bờ sông.”
“Bên này đông đúc, nhộn nhịp hơn chút.” Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nhìn em, sau khi em lại gần chiếc ô được nghiêng sang phía em, chàng phất tuyết rơi trên vai cho Lan Trạch.
“Ngày xưa ở Từ Châu chưa thấy tuyết lớn thế này bao giờ, hồi bé ta thường mơ về tuyết ở kinh thành, muốn được đến xem thử.” Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch: “Mẹ kể lúc tôi ra đời Từ Châu đổ tuyết lớn, hiếm lắm mới gặp một lần, lúc ấy tôi chưa nhớ được gì, sau đó chưa từng thấy lại nữa.”
Nghe vậy Hạ Ngọc Huyền mỉm cười, như đã quay lại dáng vẻ dịu dàng trước kia, nói với Lan Trạch: “Bây giờ được chứng kiến rồi này.”
“Sau này Tiểu Trạch có dự định gì không.” Hạ Ngọc Huyền dẫn em lên thuyền, lúc Lan Trạch bước lên thì duỗi tay ra kéo Lan Trạch một cái.
Lan Trạch cảm giác được tay Hạ Ngọc Huyền chạm vào lạnh băng, dường như cái rét có thể thấm vào đến tận xương cốt em, lạnh đến nỗi lòng em run rẩy.
“Sức khỏe anh...” Bỗng dưng Lan Trạch có dự cảm không tốt lắm.
Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Tiểu Trạch không phải lo cho ta đâu, cơ thể ta không có gì đáng ngại.”
Nghe thế Lan Trạch yên tâm lại, em nghĩ ngợi, cảm thấy kể cho Hạ Ngọc Huyền cũng không sao, bèn nói với Hạ Ngọc Huyền: “Chắc mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi kinh thành.”
“Nơi đây không hợp với tôi, chắc sẽ về Từ Châu hoặc đi đâu đó khác, tôi cũng chưa biết đi đâu nữa.”
Lan Trạch tương đối mù mờ, em không có nhà, dĩ nhiên chẳng biết đi đâu.
“Tiểu Trạch muốn rời kinh thành?” Hạ Ngọc Huyền nhìn em, ánh mắt nặng nề hơn, hỏi: “Tại sao?”
“Không cần anh lo.” Còn lâu Lan Trạch mới chịu nói cho Hạ Ngọc Huyền chuyện riêng của cá nhân em, em nói với Hạ Ngọc Huyền: “Hôm nay tôi phải về sớm sớm.”
Chắc Tạ Cảnh Đình đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, em vẫn chưa rõ là gì, theo tính cách Tạ Cảnh Đình thì hẳn không phải thứ gì em thích được đâu.
Lan Trạch đi theo lên thuyền, Hạ Ngọc Huyền không nói gì cả, đưa em đi ngắm cảnh sông, màu tuyết trên sông trắng xóa một vùng, Lan Trạch muốn ăn nhưng em còn đề phòng Hạ Ngọc Huyền, thấy Hạ Ngọc Huyền ăn xong em mới an tâm hơn tí.
Dường như Hạ Ngọc Huyền ngồi cạnh nhìn ra là em sốt ruột muốn về, lơ đãng hỏi em: “Tiểu Trạch vội về à?”
Lan Trạch đáp một tiếng, em trả lời: “Đốc chủ dặn tôi về ăn chè trôi nước.”
“Hôm nay Lan Trạch mười tám rồi, nếu là nữ tử chắc đã có thể lấy chồng, ta có thể đến nhà cầu hôn.” Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch đang ăn điểm tâm phồng má lên, nghe vậy thì đáp: “Đảm bảo đốc chủ sẽ không đồng ý đâu.”
Bất luận Tạ Cảnh Đình có thích em hay không thì chắc đều sẽ không để em đến với Hạ Ngọc Huyền.
Em cứ ăn suốt xong bắt đầu buồn ngủ, Lan Trạch ngủ thiếp đi, lúc nhắm mắt lại em nghĩ là chỉ ngủ một lúc thôi, khi em tỉnh dậy thì đã đến buổi tối.
Vì Đại tuyết cũng được xem là ngày lễ ở kinh đô nên hôm nay cực kì nhộn nhịp, giờ này đã khá muộn, Lan Trạch hơi não nề, đã qua giờ cơm tối, sự chú ý của em bị thu hút bởi pháo hoa cùng đèn hoa phía ngoài.
Lan Trạch ngó thấy Hạ Ngọc Huyền đang bên cạnh, vừa nãy em thiếp đi Hạ Ngọc Huyền lấy chăn đắp cho em, em dụi mắt, để chăn lại chỗ cũ, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Mình về đi thôi.”
Hình như Hạ Ngọc Huyền đã ngồi bên cửa sổ rất lâu, hòa vào với ánh trăng ngoài kia, nghe vậy Hạ Ngọc Huyền gọi Phượng Kinh lại, thuyền từ giữa lòng sông ghé vào cập bờ, Lan Trạch bước xuống.
Bên bờ sông tấp nập người qua lại, lúc đi xuống em khá vội, suýt thì đâm phải người ta, Hạ Ngọc Huyền nắm lấy cổ tay kéo em một cái.
“Cẩn thận vào.” Hạ Ngọc Huyền nói khẽ bên tai em, Lan Trạch ngửa ra sau ngả vào lòng Hạ Ngọc Huyền, pháo hoa bung nở bên tai em, phía trước chợt sáng bừng cả lên, cổ tay của em đang bị nắm lấy, tay còn đang ôm chiếc lò sưởi đã nguội lạnh.
“Tôi biết.” Lan Trạch còn chưa giãy Hạ Ngọc Huyền đã chủ động thả em ra luôn, hôm nay sinh nhật em, ngủ mất hơn nửa ngày rồi, Lan Trạch thấy hơi tiếc nuối, rồi lại nhanh chóng bị thu hút hết vào những sự vật sự việc xung quanh.
Lan Trạch lo là Tạ Cảnh Đình sẽ trách cứ em, rồi em nghĩ ngược lại, nếu Tạ Cảnh Đình có lòng thì đã phái Thường Khanh tới đón em từ lâu rồi.
Bây giờ còn chưa cho người đến đón em, chắc ý là kệ tùy em.
“Ta còn chưa tặng quà sinh nhật cho Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Không biết Tiểu Trạch thích gì.”
Hạ Ngọc Huyền gọi Phượng Kinh, Phượng Kinh cầm ra một cái hộp gỗ tử đàn đưa cho Lan Trạch, Lan Trạch khá là tò mò, em nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, mở hộp ra trước mặt Hạ Ngọc Huyền luôn.
Trong hộp là khế đất cùng sổ gấp ngân phiếu, có thể cầm sổ ra ngân trang đổi thành tiền.
Mới đầu Lan Trạch còn xoắn xuýt là có nên nhận không, em trông thấy giấy tờ đất ghi ở Từ Châu, chính là thứ em mong muốn nhất.
Nếu có khế đất là em có thể thoát được tiện tịch, có chỗ nương thân, có ngân phiếu đủ cho em ăn uống một thời gian dài.
Lan Trạch khá lưỡng lự, em nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn không nhận, em trả lại hộp cho Hạ Ngọc Huyền.
“Hạ Ngọc Huyền, tôi không nhận những thứ này được, hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp anh, nếu anh muốn tặng quà sinh nhật cho tôi thật thì hay mua cho tôi cái kẹo đường đi.”
Lan Trạch chỉ vào sạp kẹo đường ở đối diện, em nói xong, Hạ Ngọc Huyền đứng yên tại chỗ ngẩn ra một thoáng, nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, đi mua kẹo đường cho em.
“Tiểu Trạch, sinh nhật vui vẻ.”
Sau đó Hạ Ngọc Huyền lại dẫn em đi dạo phố chợ, đưa Lan Trạch đến quán trà, Lan Trạch cứ thế không để ý thời gian đi chơi đến tối muộn, em với Hạ Ngọc Huyền cùng ra vào quán trà bị người khác trông thấy, Hạ Ngọc Huyền uống trà xong lại ho ra máu tươi, em chỉ bước lên đỡ một cái, nhưng Hạ Ngọc Huyền giữ chặt lấy em không chịu thả tay ra.
Ngoài kia chiều hôm trĩu nặng, phủ đốc chủ hiếm thấy rộn ràng sôi nổi, toàn bộ phủ đệ tan dần vào cảnh hoàng hôn, trong chính điện đèn đuốc sáng rực, phía trước mặt Tạ Cảnh Đình là thức ăn bày đầy ắp trên bàn.
Có cả chay cả mặn, tất cả đều là những món Lan Trạch thích ăn.
Hiện đã quá giờ cơm tối, thức ăn đều đã nguội ngắt.
Tạ Cảnh Đình ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích, lắng nghe thuộc hạ báo cáo.
Lan Trạch lên thuyền chung với Hạ Ngọc Huyền ở đó đến tối, sau đó xuống thuyền xong cũng chưa về, mà đi cùng Hạ Ngọc Huyền suốt.
Ánh nến thấp thoáng đổ nghiêng, trăng treo giữa trời, sinh nhật của Lan Trạch đã trôi qua, Tạ Cảnh Đình chỉ gặp được em vào đúng ban ngày, sau đó mãi mà em vẫn chưa về.
“Thường Khanh, chắc sang hôm nay không tính nữa rồi.” Tạ Cảnh Đình nói một câu, giọng nói bình thản phẳng lặng, màu sắc con ngươi như đã lẫn vào với bóng đêm tịch mịch, sự điềm tĩnh quá độ mới khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Thường Khanh căng da đầu không dám hó hé, trong điện im lặng tuyệt đối, lò sưởi đã tắt, bầu không khí sâu thẳm có phần lạnh giá, giờ phút này mà làm gì chọc phải Tạ Cảnh Đình chắc sẽ chết không có chỗ chôn.
...
Lan Trạch vẫn còn đang bị Hạ Ngọc Huyền siết lấy cổ tay, em trông vết máu trên quần áo Hạ Ngọc Huyền mà kinh hãi khiếp sợ, em không dám ngọ nguậy linh tinh, đúng lúc này nghe thấy tiếng Phượng Kinh bước vào.
“Chủ tử, đốc chủ đến rồi.”
Nghe thấy hai chữ đốc chủ Lan Trạch không dám tin vào tai mình cho lắm, ngay sau đó em nhớ ra, Tạ Cảnh Đình nói là đã chuẩn bị bánh trôi nước cho em, chẳng lẽ vì chuyện này nên mới đến.
“Tiểu Trạch, nếu em không muốn ở lại kinh thành, ta có thể dẫn em rời đi.” Hạ Ngọc Huyền cầm cổ tay em, nói với em: “Em... có đồng ý đi với ta không.”
Quán trà không kín đáo hẳn, Lan Trạch nghe thấy tiếng động, lúc liếc mắt sang Lan Trạch vừa khéo chạm ngay vào tầm mắt của Tạ Cảnh Đình mới bước vào cửa.
Tạ Cảnh Đình được bao phủ trong ánh trăng, dung mạo tựa diễm quỷ, mắt như đầm sâu tươi đẹp xa thẳm, hàng mi phủ bóng âm u, góc nghiêng đẽo gọt từ ngọc lạnh sương giá, so ra vầng trăng còn phải nhận phần nhạt nhòa hơn.
Đôi mắt ấy điềm tĩnh quá mức, nghe thấy lời Hạ Ngọc Huyền hỏi như nghe một thứ vốn liếng chẳng đáng nhắc tới, kém xa ngàn dặm.
“Lan Nhi, đến giờ về nhà rồi.” Lúc này đây Tạ Cảnh Đình hãy còn ít kiên nhẫn, tầm mắt chăm chú vào Lan Trạch, tự dưng Lan Trạch thấy cảm giác lạnh toát vọt lên từ xương cụt.
Thường Khanh và Tống Hòa đứng gác bên cạnh, đồng loạt ngậm miệng im bặt, cả hai đều không dám nhìn Lan Trạch.
Rõ ràng không có gì khác với ngày thường, cứ trông thấy Tạ Cảnh Đình cái là toàn bộ lòng dạ Lan Trạch đều dồn cả vào Tạ Cảnh Đình, thành ra em lơ đãng thờ ơ phía Hạ Ngọc Huyền luôn, qua loa đại khái với Hạ Ngọc Huyền.
“Phượng Kinh, anh đưa Hạ đại nhân về đi.”
Lan Trạch theo Tạ Cảnh Đình đi mất, không ngoái đầu lại.
Em bám theo sau Tạ Cảnh Đình, bầu không khí chung quanh Tạ Cảnh Đình không tươi sáng gì, Lan Trạch chủ động nhận sai: “Đốc chủ, nô tài biết sai rồi ạ.”
Bên trong xe ngựa vô cùng yên ắng, tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở em, ánh mắt như mực trầm sâu không thấy đấy, hòa nhã nói với em: “Chốc nữa Lan Trạch nhận sai cũng chưa muộn.”
Giờ phút này Lan Trạch không hề hay biết, đây là điềm báo phát điên của Tạ Cảnh Đình.
————
Chương 75: “Chốc nữa Lan Trạch nhận sai cũng chưa muộn.”
Lan Trạch bị vả mặt, buổi tối hôm ấy em đành phải ở lại trong cung, nửa đêm Hạ Ngọc Huyền cứ ho sù sụ suốt, em ở điện phụ cũng nghe thấy, Hạ Ngọc Huyền lại nhất định không gọi người.
Cuối cùng em thực sự không chịu nổi nữa, thắp nến đi sang, em trông thấy rõ ràng vết thương ở bả vai Hạ Ngọc Huyền đã lành hẳn, để lại một vết sẹo màu trắng.
Dưới lớp da như ngọc lạnh, dường như có thứ gì đang nhúc nhích bên trong những mạch máu dày đặc chằng chịt, sắc mặt Hạ Ngọc Huyền tái nhợt, ngón tay chặn miệng lại, máu tươi ọc ra giữa những kẽ ngón tay.
Lan Trạch rót trà cho Hạ Ngọc Huyền, cầm cả khăn tay theo, Hạ Ngọc Huyền tự cầm lấy, em ở bên cạnh ngó mấy lần liền, dù dốt nát em cũng có thể nhìn ra là tình trạng không đúng.
Xét theo lẽ thường, vết thương sâu đến mức đó không thể nào lành lặn hẳn chỉ trong thời gian ngắn thế này được.
“Vết thương của anh...” Lan Trạch chần chừ lên tiếng, em chạm phải con ngươi tối mịt của Hạ Ngọc Huyền, đen thẳm quá đỗi, cứ như màu mực loang lên men giữa xương trắng mà ra, khiến người ta phải khiếp hãi.
Lan Trạch đã nghe nói đến việc Hạ Ngọc Huyền dùng cổ, em cân nhắc lời lẽ: “Trước đây tôi nghe nói trùng cổ không phải thứ tốt đẹp gì, anh... anh đừng dùng tiếp nữa.”
Em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, trước kia em vừa bảo là mặc kệ Hạ Ngọc Huyền, bây giờ lại bắt đầu bận tâm người ta, tầm mắt liếc sang hướng khác theo phản xạ.
“Tiểu Trạch đang quan tâm ta đấy à.” Hạ Ngọc Huyền lấy ngón tay quệt vết máu bên miệng mình đi, không nhắc đến việc này mà hỏi, “Mấy hôm nữa là sinh nhật Tiểu Trạch rồi, chắc kinh thành sẽ có tuyết rơi, Tiểu Trạch đi ngắm tuyết với ta một lần được không.”
“Chắc đây sẽ là lần cuối cùng ta tìm Tiểu Trạch. Sau Đại tuyết sứ thần sẽ đến, ta không có cơ hội gặp Tiểu Trạch nữa rồi.”
Ngón tay khô gầy của Hạ Ngọc Huyền nắm lấy cổ tay Lan Trạch, cảm giác chạm vào lạnh băng, lò sưởi đang cháy trong điện, Hạ Ngọc Huyền ngồi dựa mép giường khoác áo choàng lông, khó mà che đậy dáng hình bệnh tật, cứ như đồ sứ mảnh mai dễ vỡ.
Trước đây em toàn tự đón sinh nhật, sau khi mẹ qua đời thì em chẳng chờ sinh nhật nữa, Lan Trạch nhớ lại mấy hôm trước Tạ Cảnh Đình hỏi em là muốn quà sinh nhật gì.
Em còn chưa nói với Tạ Cảnh Đình, có thể Tạ Cảnh Đình cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, chẳng phải hôm nay để kệ em đấy à.
Lan Trạch nhớ về giấc mơ điềm báo hồi trước của mình, nhìn vào ánh mắt Hạ Ngọc Huyền, em thoáng lo âu, có lẽ vì ánh mắt Hạ Ngọc Huyền quá khẩn thiết, như thể đang xem em là chiếc phao cứu mạng.
Cuối cùng em đồng ý.
“Sau lần này tôi với anh không cần gặp nhau nữa đâu.” Lan Trạch rụt ngón tay mình lại.
Hương lan xông trong điện hơi nồng đậm, lúc quay về cả người Lan Trạch đều vương hương lan.
Em về đến phủ đốc chủ, bây giờ thoáng cái đã vào đông từ lúc nào không hay, hoa mai ở phủ đã bung, Lan Trạch khoác áo lông, hoa mai rơi lác đác trên áo, dung mạo em còn chói mắt hơn cả hoa mai đang nở rộ.
Gò má Lan Trạch đỏ bừng lên vì lạnh, em trông thấy Tạ Cảnh Đình ở trong chính điện, hiện hãy còn sớm, trời chưa sáng Tạ Cảnh Đình đã dậy rồi ư.
Em nghĩ trong lòng, rồi lại nhớ đến những gì Hạ Ngọc Huyền nói hôm qua, có khi Tạ Cảnh Đình bận bịu quá cũng chưa biết chừng, em an ủi mình như thế.
“Đốc chủ, nô tài về rồi ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng nói, em không biết là tối qua Tạ Cảnh Đình ngồi trong điện suốt một đêm.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở Lan Trạch, quan sát trên dưới Lan Trạch một phen, phản ứng bình thường.
“Lan Trạch quay về bình an là tốt rồi.”
Tạ Cảnh Đình không hề hỏi em là vì sao hôm qua ngủ lại, không hỏi bất cứ thứ gì hết, thế là Lan Trạch cũng không nói, giờ em đã học được cách ứng phó với Tạ Cảnh Đình.
Nếu Tạ Cảnh Đình không nói thì em cũng im lặng, xem ai không chịu nổi trước.
Tạ Cảnh Đình hỏi em, “Mấy hôm tới Lan Trạch còn phải ra ngoài nữa không?”
Lan Trạch lắc đầu, em đã nghe tin, Tạ Cảnh Đình được gỡ lệnh cấm túc, thân phận của thị vệ ám sát Hạ Ngọc Huyền đã điều tra rõ ràng, là người của Mục phủ.
Tên Cẩm y vệ này bị xử tử, Mục phủ không hề dính dáng. Do áy náy nên ngoài khôi phục chức vị trước đó của Tạ Cảnh Đình, Cơ Thường còn điều thêm một bộ phận binh lính cho Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch sinh hoạt ở phủ như thường, nên làm gì thì làm đó, em không quyến rũ được Tạ Cảnh Đình, em đang bắt tay chuẩn bị rời đi rồi. Em không muốn chết trong tay Cơ Thường hay Sư Vô Dục, nếu có nhiều bạc hơn xíu thì chắc em sẽ có thể rời khỏi kinh thành luôn.
Em ở một bên lén lút tính toán thử, ngồi ngay cạnh Tạ Cảnh Đình tự gom góp tiền bạc, em vẽ vời ghi chép lên giấy, không kìm được ngẩng đầu nhìn sang góc nghiêng của Tạ Cảnh Đình, xét cho cùng vẫn cứ quyến luyến không nỡ trong lòng.
Lồng ngực Lan Trạch bức bối khó chịu, như đang bị kim đâm hết lần này tới lần khác, hồi xưa em chưa bao giờ mang những phiền muộn thế này, ở cùng với mẹ rất vui vẻ, chẳng phải lo nghĩ gì hết.
Cùng lắm chỉ phải bận tâm chút chuyện tiền bạc thôi.
Bây giờ em không cần phải lo vụ tiền bạc nữa, nhưng lại có những việc còn khổ não hơn đang chờ em.
Nếu em đừng thích Tạ Cảnh Đình thì đã nhẹ nhõm bao nhiêu.
Lan Trạch không có mấy đồng, em suy đi nghĩ lại, không thể hỏi Tạ Cảnh Đình, chỉ có thể đi mượn tiền Thường Khanh và Tống Hòa.
Thường Khanh lạnh nhạt từ chối em.
“Tiểu công tử cần tiền thì nói với đốc chủ là được, thuộc hạ không có quyền quyết định.”
Thấy sắc mặt Lan Trạch có vẻ thất vọng, Thường Khanh khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi rồi nói: “Chủ tử đã chuẩn bị quà sinh nhật cho tiểu công tử, có khi hôm ấy sẽ đưa thêm tiền bạc cho tiểu công tử.”
Còn lại Thường Khanh không nói nhiều, lo là nói thẳng ra sẽ bị phạt.
Lan Trạch chẳng tin, có lẽ Tạ Cảnh Đình sẽ thưởng cho em ít thứ, đảm bảo là em sẽ không nỡ bán đồ Tạ Cảnh Đình tặng cho em đâu.
Thế là em lại rẽ sang tìm Tống Hòa.
Thường ngày Tống Hòa rất dễ thương lượng, hôm nay cũng từ chối em.
“Đốc chủ đã dặn, không được đưa tiền cho tiểu công tử, lo tiểu công tử sẽ len lén cầm tiền bỏ đi mất.”
Ý đồ của Lan Trạch bị vạch trần, mặt em ửng đỏ không kiểm soát được, chẳng lẽ Tạ Cảnh Đình còn muốn giữ em ở lại phủ, em không nhịn được thấy ấm ức, vì đang ở trước mặt Tống Hòa nên nước mắt em lăn dài luôn.
“Ngài ấy cũng có thích tôi đâu, giữ tôi lại phủ làm gì cơ chứ.” Lan Trạch không kìm được nói, em cố nén tiếng nức nở trong họng, con ngươi mù mịt miên man ánh nước, nước mắt trên lông mi đổ xuống.
Tống Hòa ngay lập tức luống cuống tay chân, biểu cảm cũng hốt hoảng lên theo, hắn không mang khăn tay theo người, biết là không thể kệ cho Lan Trạch khóc tiếp được, dứt khoát lấy ngón tay chùi nước mắt đi giúp Lan Trạch.
“Lan Trạch... Cậu đừng khóc nữa, đốc chủ chỉ không giỏi bày tỏ ra thôi, ngài ấy thích Lan Trạch mà.”
Tống Hòa nói năng tương đối ngắc ngứ, bụng ngón tay thô ráp chạm vào da Lan Trạch, chỗ nào trên người Lan Trạch cũng mềm mại, sờ lên cảm giác thật nóng ấm, nước mắt đập lên mu bàn tay như đang trượt theo rơi thẳng vào đáy lòng hắn.
“Người khác đều có thể mắc sai lầm, nhưng đốc chủ không thể... Lan Trạch, cậu đừng khóc nữa mà, thực ra đốc chủ rất để tâm đến cậu.”
Tống Hòa khuyên nhủ bên cạnh, Lan Trạch càng khóc dữ hơn, giọng hắn hơi trầm khàn, đột nhiên lồng ngực va phải thứ gì mềm ấm, Lan Trạch đã nhào vào lòng hắn.
Lan Trạch nhảy ào vào lòng Tống Hòa, Tống Hòa đang mặc đồng phục thị vệ, hóa đá tại chỗ không dám nhúc nhích tí nào, hệt như một khúc gỗ.
“Nếu ngài ấy để tâm đến tôi... thì đã chẳng làm những việc khiến tôi buồn...” Lan Trạch vừa nấc nghẹn vừa nói, nước mắt nước mũi em quệt hết vào người Tống Hòa, khóc lóc một hồi trong lòng Tống Hòa, tiện thể lừa tiền của Tống Hòa mang đi.
Vì em vừa khóc nhè nên Tống Hòa không dám không đưa tiền cho em, Lan Trạch tự bưng tiền quay về, dặn trước khi đi: “Không được nói chuyện này cho đốc chủ.”
Vành tai Tống Hòa lại bắt đầu đen đỏ đen đỏ, đáp một tiếng, người vẫn đang ướt nhèm nhẹp, cảm giác như thể dính cả mùi thơm từ Lan Trạch.
Lan Trạch ôm bạc quay về giấu đi, em vẫn luôn có phòng riêng nho nhỏ của mình, tuy bây giờ em đã ngủ cùng một chỗ với Tạ Cảnh Đình, em cất kĩ bạc không dám để Tạ Cảnh Đình biết.
Buổi tối lúc em trở lại, đương nhiên Tạ Cảnh Đình chú ý thấy ngay viền mắt ửng đỏ của em.
Tạ Cảnh Đình quan tâm hỏi em: “Lan Trạch có tâm sự à?”
Lan Trạch lắc đầu, em dùng bữa mà ăn không biết ngon, Tạ Cảnh Đình trầm lặng một lúc, cuối cùng không hỏi tiếp nữa mà nhắc sang việc khác.
“Một thời gian nữa chắc mình phải xuôi nam, nếu Lan Trạch muốn, có thể dẫn Như Ý Như Lễ đi cùng.”
Nghe vậy Lan Trạch đáp đại một tiếng sao cũng được, tại sao em phải dẫn Như Ý Như Lễ đi cùng, có khi mấy hôm nữa thôi là em đã rời kinh thành rồi. Đến lúc ấy sẽ đi thật là xa, không bao giờ phải nhìn thấy Tạ Cảnh Đình nữa.
“Nô tài ăn xong rồi ạ.” Lan Trạch đặt đũa xuống, em ăn tối xong rất sớm, nằm xuống đệm của mình ngủ mất.
Em không nhắc đến chuyện ban sáng, buổi tối Lan Trạch ngủ thiếp đi, Tạ Cảnh Đình đứng bên cạnh giường một lúc rất lâu, duỗi tay ra chạm lên mí mắt Lan Trạch, lông mi Lan Trạch khẽ run rẩy, hàng mi mềm mại lướt qua đầu ngón tay.
Hôm sinh nhật Lan Trạch kinh thành đổ tuyết lớn, vốn dĩ không khí phủ đốc chủ lâu nay toàn chết chóc nặng nề, nhờ tuyết rơi mới treo đèn lồng đỏ rực lên, đèn lồng đỏ xoay tròn dưới mái hiên hành lang, điểm xuyết thêm sức sống cho phủ.
Em chưa quên lời hẹn đã đồng ý với Hạ Ngọc Huyền trước đó, lúc đi em báo với Tạ Cảnh Đình một tiếng.
“Đốc chủ, hôm nay nô tài phải ra ngoài một chuyến, buổi tối mới về ạ.”
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình hỏi em: “Lan Trạch đi đâu thế?”
Lan Trạch nói tên một quán trà, Tạ Cảnh Đình thoáng ngừng tay, Lan Trạch đứng trước mặt y, mặc một bộ quần áo màu đỏ vì là sinh nhật, hôm nay Lan Trạch đã mười tám tuổi rồi.
“Vậy Lan Trạch nhớ về sớm, hôm nay Thường Khanh mua chè trôi nước cho Lan Trạch.” Tạ Cảnh Đình nói.
Hôm nay là sinh nhật Lan Trạch, tất cả đều ưu tiên mong muốn của Lan Trạch.
Bây giờ Lan Trạch càng nảy nở hơn, làn da em như tuyết trên mái hiên, tướng mạo nhu mì xuất chúng hiếm gặp, đôi mắt trong suốt long lanh mở to, chóp mũi xinh xắn đến xuống dưới là đôi môi đỏ mọng, có trời tuyết làm nền, cứ như yêu tinh bất chợt hiện ra từ trong tranh.
Đẹp đến nỗi rung động hồn phách, khiến người ta khó dời mắt nổi.
Lan Trạch từng bảo thích ăn bánh trôi, em đáp một tiếng, ngồi lên xe ngựa đến quán trà đã hẹn với Hạ Ngọc Huyền.
Nói là sẽ về trước khi trời tối, lúc em đi đã tầm chiều rồi, mất một lúc trên đường nữa, khi Lan Trạch đến nơi đã khá muộn.
Lúc em đi xuống Thường Khanh giương mắt nhìn theo bên cạnh, muốn nói lại thôi, nhắn nhủ em: “Tiểu công tử đừng quên thời gian nhé, về sớm một chút.”
Lan Trạch đáp lời, em ôm lò sưởi tay đi xuống, trông thấy Phượng Kinh ở cách đó một đoạn, Phượng Kinh dẫn em đến bên bờ sông, tuyết rơi ven sông, một con thuyền đỏ son to lớn hiện ra trước mắt.
Em trông thấy Hạ Ngọc Huyền.
Bây giờ Hạ Ngọc Huyền đã rời giường đi lại được, đang đứng cao ngất bên bờ sông, xung quanh là đèn đuốc rực sáng, giữa bầu trời ban ngày ánh đèn không quá nổi bật, cứ như pháo hoa điểm xuyết trên nền giấy Tuyên Thành.
Sắc mặt chàng vẫn còn tái, ngũ quan tươi đẹp nhợt nhạt tựa hoa giấy, con ngươi sâu thẳm quá độ, khi Lan Trạch xuất hiện là tầm mắt dõi theo Lan Trạch ngay.
“Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền đang cầm một chiếc ô cán trúc màu đen, hoa văn trên nền ô giống như mực loang, hôm nay Hạ Ngọc Huyền mặc đồ đen tuyền, rõ là màu sắc đậm tối mà lại vẫn rất bắt mắt giữa đám đông.
Lan Trạch bước đến, em cảm nhận được bông tuyết lả tả tung bay đang rơi trên mặt mình, em hỏi: “Không phải hẹn đi quán trà à, sao lại ra bờ sông.”
“Bên này đông đúc, nhộn nhịp hơn chút.” Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nhìn em, sau khi em lại gần chiếc ô được nghiêng sang phía em, chàng phất tuyết rơi trên vai cho Lan Trạch.
“Ngày xưa ở Từ Châu chưa thấy tuyết lớn thế này bao giờ, hồi bé ta thường mơ về tuyết ở kinh thành, muốn được đến xem thử.” Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch: “Mẹ kể lúc tôi ra đời Từ Châu đổ tuyết lớn, hiếm lắm mới gặp một lần, lúc ấy tôi chưa nhớ được gì, sau đó chưa từng thấy lại nữa.”
Nghe vậy Hạ Ngọc Huyền mỉm cười, như đã quay lại dáng vẻ dịu dàng trước kia, nói với Lan Trạch: “Bây giờ được chứng kiến rồi này.”
“Sau này Tiểu Trạch có dự định gì không.” Hạ Ngọc Huyền dẫn em lên thuyền, lúc Lan Trạch bước lên thì duỗi tay ra kéo Lan Trạch một cái.
Lan Trạch cảm giác được tay Hạ Ngọc Huyền chạm vào lạnh băng, dường như cái rét có thể thấm vào đến tận xương cốt em, lạnh đến nỗi lòng em run rẩy.
“Sức khỏe anh...” Bỗng dưng Lan Trạch có dự cảm không tốt lắm.
Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Tiểu Trạch không phải lo cho ta đâu, cơ thể ta không có gì đáng ngại.”
Nghe thế Lan Trạch yên tâm lại, em nghĩ ngợi, cảm thấy kể cho Hạ Ngọc Huyền cũng không sao, bèn nói với Hạ Ngọc Huyền: “Chắc mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi kinh thành.”
“Nơi đây không hợp với tôi, chắc sẽ về Từ Châu hoặc đi đâu đó khác, tôi cũng chưa biết đi đâu nữa.”
Lan Trạch tương đối mù mờ, em không có nhà, dĩ nhiên chẳng biết đi đâu.
“Tiểu Trạch muốn rời kinh thành?” Hạ Ngọc Huyền nhìn em, ánh mắt nặng nề hơn, hỏi: “Tại sao?”
“Không cần anh lo.” Còn lâu Lan Trạch mới chịu nói cho Hạ Ngọc Huyền chuyện riêng của cá nhân em, em nói với Hạ Ngọc Huyền: “Hôm nay tôi phải về sớm sớm.”
Chắc Tạ Cảnh Đình đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, em vẫn chưa rõ là gì, theo tính cách Tạ Cảnh Đình thì hẳn không phải thứ gì em thích được đâu.
Lan Trạch đi theo lên thuyền, Hạ Ngọc Huyền không nói gì cả, đưa em đi ngắm cảnh sông, màu tuyết trên sông trắng xóa một vùng, Lan Trạch muốn ăn nhưng em còn đề phòng Hạ Ngọc Huyền, thấy Hạ Ngọc Huyền ăn xong em mới an tâm hơn tí.
Dường như Hạ Ngọc Huyền ngồi cạnh nhìn ra là em sốt ruột muốn về, lơ đãng hỏi em: “Tiểu Trạch vội về à?”
Lan Trạch đáp một tiếng, em trả lời: “Đốc chủ dặn tôi về ăn chè trôi nước.”
“Hôm nay Lan Trạch mười tám rồi, nếu là nữ tử chắc đã có thể lấy chồng, ta có thể đến nhà cầu hôn.” Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch đang ăn điểm tâm phồng má lên, nghe vậy thì đáp: “Đảm bảo đốc chủ sẽ không đồng ý đâu.”
Bất luận Tạ Cảnh Đình có thích em hay không thì chắc đều sẽ không để em đến với Hạ Ngọc Huyền.
Em cứ ăn suốt xong bắt đầu buồn ngủ, Lan Trạch ngủ thiếp đi, lúc nhắm mắt lại em nghĩ là chỉ ngủ một lúc thôi, khi em tỉnh dậy thì đã đến buổi tối.
Vì Đại tuyết cũng được xem là ngày lễ ở kinh đô nên hôm nay cực kì nhộn nhịp, giờ này đã khá muộn, Lan Trạch hơi não nề, đã qua giờ cơm tối, sự chú ý của em bị thu hút bởi pháo hoa cùng đèn hoa phía ngoài.
Lan Trạch ngó thấy Hạ Ngọc Huyền đang bên cạnh, vừa nãy em thiếp đi Hạ Ngọc Huyền lấy chăn đắp cho em, em dụi mắt, để chăn lại chỗ cũ, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Mình về đi thôi.”
Hình như Hạ Ngọc Huyền đã ngồi bên cửa sổ rất lâu, hòa vào với ánh trăng ngoài kia, nghe vậy Hạ Ngọc Huyền gọi Phượng Kinh lại, thuyền từ giữa lòng sông ghé vào cập bờ, Lan Trạch bước xuống.
Bên bờ sông tấp nập người qua lại, lúc đi xuống em khá vội, suýt thì đâm phải người ta, Hạ Ngọc Huyền nắm lấy cổ tay kéo em một cái.
“Cẩn thận vào.” Hạ Ngọc Huyền nói khẽ bên tai em, Lan Trạch ngửa ra sau ngả vào lòng Hạ Ngọc Huyền, pháo hoa bung nở bên tai em, phía trước chợt sáng bừng cả lên, cổ tay của em đang bị nắm lấy, tay còn đang ôm chiếc lò sưởi đã nguội lạnh.
“Tôi biết.” Lan Trạch còn chưa giãy Hạ Ngọc Huyền đã chủ động thả em ra luôn, hôm nay sinh nhật em, ngủ mất hơn nửa ngày rồi, Lan Trạch thấy hơi tiếc nuối, rồi lại nhanh chóng bị thu hút hết vào những sự vật sự việc xung quanh.
Lan Trạch lo là Tạ Cảnh Đình sẽ trách cứ em, rồi em nghĩ ngược lại, nếu Tạ Cảnh Đình có lòng thì đã phái Thường Khanh tới đón em từ lâu rồi.
Bây giờ còn chưa cho người đến đón em, chắc ý là kệ tùy em.
“Ta còn chưa tặng quà sinh nhật cho Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Không biết Tiểu Trạch thích gì.”
Hạ Ngọc Huyền gọi Phượng Kinh, Phượng Kinh cầm ra một cái hộp gỗ tử đàn đưa cho Lan Trạch, Lan Trạch khá là tò mò, em nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, mở hộp ra trước mặt Hạ Ngọc Huyền luôn.
Trong hộp là khế đất cùng sổ gấp ngân phiếu, có thể cầm sổ ra ngân trang đổi thành tiền.
Mới đầu Lan Trạch còn xoắn xuýt là có nên nhận không, em trông thấy giấy tờ đất ghi ở Từ Châu, chính là thứ em mong muốn nhất.
Nếu có khế đất là em có thể thoát được tiện tịch, có chỗ nương thân, có ngân phiếu đủ cho em ăn uống một thời gian dài.
Lan Trạch khá lưỡng lự, em nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn không nhận, em trả lại hộp cho Hạ Ngọc Huyền.
“Hạ Ngọc Huyền, tôi không nhận những thứ này được, hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp anh, nếu anh muốn tặng quà sinh nhật cho tôi thật thì hay mua cho tôi cái kẹo đường đi.”
Lan Trạch chỉ vào sạp kẹo đường ở đối diện, em nói xong, Hạ Ngọc Huyền đứng yên tại chỗ ngẩn ra một thoáng, nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, đi mua kẹo đường cho em.
“Tiểu Trạch, sinh nhật vui vẻ.”
Sau đó Hạ Ngọc Huyền lại dẫn em đi dạo phố chợ, đưa Lan Trạch đến quán trà, Lan Trạch cứ thế không để ý thời gian đi chơi đến tối muộn, em với Hạ Ngọc Huyền cùng ra vào quán trà bị người khác trông thấy, Hạ Ngọc Huyền uống trà xong lại ho ra máu tươi, em chỉ bước lên đỡ một cái, nhưng Hạ Ngọc Huyền giữ chặt lấy em không chịu thả tay ra.
Ngoài kia chiều hôm trĩu nặng, phủ đốc chủ hiếm thấy rộn ràng sôi nổi, toàn bộ phủ đệ tan dần vào cảnh hoàng hôn, trong chính điện đèn đuốc sáng rực, phía trước mặt Tạ Cảnh Đình là thức ăn bày đầy ắp trên bàn.
Có cả chay cả mặn, tất cả đều là những món Lan Trạch thích ăn.
Hiện đã quá giờ cơm tối, thức ăn đều đã nguội ngắt.
Tạ Cảnh Đình ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích, lắng nghe thuộc hạ báo cáo.
Lan Trạch lên thuyền chung với Hạ Ngọc Huyền ở đó đến tối, sau đó xuống thuyền xong cũng chưa về, mà đi cùng Hạ Ngọc Huyền suốt.
Ánh nến thấp thoáng đổ nghiêng, trăng treo giữa trời, sinh nhật của Lan Trạch đã trôi qua, Tạ Cảnh Đình chỉ gặp được em vào đúng ban ngày, sau đó mãi mà em vẫn chưa về.
“Thường Khanh, chắc sang hôm nay không tính nữa rồi.” Tạ Cảnh Đình nói một câu, giọng nói bình thản phẳng lặng, màu sắc con ngươi như đã lẫn vào với bóng đêm tịch mịch, sự điềm tĩnh quá độ mới khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Thường Khanh căng da đầu không dám hó hé, trong điện im lặng tuyệt đối, lò sưởi đã tắt, bầu không khí sâu thẳm có phần lạnh giá, giờ phút này mà làm gì chọc phải Tạ Cảnh Đình chắc sẽ chết không có chỗ chôn.
...
Lan Trạch vẫn còn đang bị Hạ Ngọc Huyền siết lấy cổ tay, em trông vết máu trên quần áo Hạ Ngọc Huyền mà kinh hãi khiếp sợ, em không dám ngọ nguậy linh tinh, đúng lúc này nghe thấy tiếng Phượng Kinh bước vào.
“Chủ tử, đốc chủ đến rồi.”
Nghe thấy hai chữ đốc chủ Lan Trạch không dám tin vào tai mình cho lắm, ngay sau đó em nhớ ra, Tạ Cảnh Đình nói là đã chuẩn bị bánh trôi nước cho em, chẳng lẽ vì chuyện này nên mới đến.
“Tiểu Trạch, nếu em không muốn ở lại kinh thành, ta có thể dẫn em rời đi.” Hạ Ngọc Huyền cầm cổ tay em, nói với em: “Em... có đồng ý đi với ta không.”
Quán trà không kín đáo hẳn, Lan Trạch nghe thấy tiếng động, lúc liếc mắt sang Lan Trạch vừa khéo chạm ngay vào tầm mắt của Tạ Cảnh Đình mới bước vào cửa.
Tạ Cảnh Đình được bao phủ trong ánh trăng, dung mạo tựa diễm quỷ, mắt như đầm sâu tươi đẹp xa thẳm, hàng mi phủ bóng âm u, góc nghiêng đẽo gọt từ ngọc lạnh sương giá, so ra vầng trăng còn phải nhận phần nhạt nhòa hơn.
Đôi mắt ấy điềm tĩnh quá mức, nghe thấy lời Hạ Ngọc Huyền hỏi như nghe một thứ vốn liếng chẳng đáng nhắc tới, kém xa ngàn dặm.
“Lan Nhi, đến giờ về nhà rồi.” Lúc này đây Tạ Cảnh Đình hãy còn ít kiên nhẫn, tầm mắt chăm chú vào Lan Trạch, tự dưng Lan Trạch thấy cảm giác lạnh toát vọt lên từ xương cụt.
Thường Khanh và Tống Hòa đứng gác bên cạnh, đồng loạt ngậm miệng im bặt, cả hai đều không dám nhìn Lan Trạch.
Rõ ràng không có gì khác với ngày thường, cứ trông thấy Tạ Cảnh Đình cái là toàn bộ lòng dạ Lan Trạch đều dồn cả vào Tạ Cảnh Đình, thành ra em lơ đãng thờ ơ phía Hạ Ngọc Huyền luôn, qua loa đại khái với Hạ Ngọc Huyền.
“Phượng Kinh, anh đưa Hạ đại nhân về đi.”
Lan Trạch theo Tạ Cảnh Đình đi mất, không ngoái đầu lại.
Em bám theo sau Tạ Cảnh Đình, bầu không khí chung quanh Tạ Cảnh Đình không tươi sáng gì, Lan Trạch chủ động nhận sai: “Đốc chủ, nô tài biết sai rồi ạ.”
Bên trong xe ngựa vô cùng yên ắng, tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở em, ánh mắt như mực trầm sâu không thấy đấy, hòa nhã nói với em: “Chốc nữa Lan Trạch nhận sai cũng chưa muộn.”
Giờ phút này Lan Trạch không hề hay biết, đây là điềm báo phát điên của Tạ Cảnh Đình.
/105
|