Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 53 - Chương 53

/105


Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 53: Yêu ghét chung nguồn

Màn trời hoàng hôn bị nhấn chìm sau tầng mây, quầng sáng mờ ảo bao trùm toàn bộ tòa phủ đệ, cái bóng nghiêng đổ từ hành lang vẽ nên đường chân trời chói lòa.

“Đốc chủ, hiện giờ Tống Hòa đang bị giam trong ngục, chỗ đó có người của Hạ Ngọc Huyền coi giữ, lần trước cậu ấy bị thương, hiện giờ nhà tù có trọng binh canh gác.”

Con trai thứ ba của họ Tống ở Vân Châu là Tống Hòa, năm ấy vợ chồng Tống thị phát giác ra dấu hiệu khác thường trong triều, đưa Tống Hòa đi trước. Khi bị lưu đày Tống Hòa hãy còn nhỏ tuổi, bây giờ hơn mười năm trôi qua, công tử thế gia khi ấy đã trở thành thổ phỉ quận Thục.

Hơn nửa người Tạ Cảnh Đình hòa vào bóng tối, tầm mắt lướt qua hai người đang ôm lấy nhau phía đằng xa, ánh mắt như ngọc tựa chuồn chuồn lướt nước thoáng ngừng ở hai người.

Mãi lâu y vẫn không trả lời, khiến thị vệ phải nhắc lại những lời vừa rồi một lần nữa.

“Chủ tử, đừng quên mục đích đến quận Thục của chúng ta, lần trước chủ tử đuổi theo bọn bắt cóc, suýt thì rơi vào bẫy rồi.”

Phần lớn thời gian tâm trạng Tạ Cảnh Đình đều cực kì điềm tĩnh, phẳng lặng im ắng, trái tim y vẫn đang đập đều đặn thờ ơ theo quy luật, mạch máu chậm rãi chuyển động.

Kể từ cái đêm tuyết mười lăm năm về trước, y đã bị hút đi hết thảy thất tình lục dục, sau ấy tâm trạng cảm xúc chẳng còn gợn sóng nữa.

Y đưa tầm mắt về, bóng cây xung quanh lại bắt đầu rung rinh, buông mình xoay rơi vang tiếng xào xạc.

“Vậy à, tối nay hành động.” Tạ Cảnh Đình dặn thuộc hạ một câu, bóng dáng khuất đi sau ngã rẽ.

Góc áo vân mây màu đen biến mất, Lan Trạch giương mắt nhìn theo người ta rời đi. Tâm trạng em chợt thoắt lên thoắt xuống, đột nhiên lại hơi hối hận về quyết định vừa rồi.

Gương mặt em ửng đỏ lên không kìm lòng nổi, cảm thấy mất mặt vô cùng, vừa nãy ấy là lần đầu tiên em thò ra ngoài lớp vỏ cứng, vươn bày bên trong mềm mại.

Song Tạ Cảnh Đình chẳng hề đáp lại, thậm chí vờ như chưa hề trông thấy gì hết.

Lồng ngực Lan Trạch cứ bức bối, em thấy vừa bẽ bàng vừa buồn bã, còn cả ít cảm xúc chưa rõ lẫn lộn vào nhau.

Vì em hôn Hạ Ngọc Huyền một cái, Hạ Ngọc Huyền ôm lấy em không muốn buông tay, cảm xúc trong con ngươi dần thiêu đốt, thấy Hạ Ngọc Huyền như thế, em gần như trông thấy được chính dáng vẻ ngốc nghếch của mình trước mặt Tạ Cảnh Đình.

Phải rồi, Tạ Cảnh Đình toàn lúc nóng lúc lạnh với em suốt, tâm trạng khá lên thì cho em ít dịu dàng, tâm tình tệ đi thì qua loa cho xong chuyện.

Đối với Tạ Cảnh Đình thì có em hay không cũng thế cả thôi, tất cả những gì Tạ Cảnh Đình cho em bây giờ đã là ban ơn lắm rồi.

Lan Trạch nhớ tới cún con mình từng gặp phải trong ngõ, em cho cún con ăn chẳng qua chỉ là hứng lên nhất thời, nhưng vì sự bố thí chốc lát của em mà ngày nào cún con cũng quấn lấy em vẫy đuôi lấy lòng.

Giờ đây em cũng thành cún con tan nát trái tim.

Lan Trạch hơi hơi muốn khóc, em vừa chớp mắt Hạ Ngọc Huyền đã đưa ngón cái lau nước mắt cho em, thấp giọng hỏi em: “Tiểu Trạch giận à, nếu không muốn thì không hôn là được, vừa nãy ta chỉ trêu Tiểu Trạch thôi.”

Bây giờ trông thấy Hạ Ngọc Huyền thôi là em bực, em ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, mắt hãy còn rưng rưng, giọng mềm nhũn: “Tại anh cả đấy.”

Lan Trạch tức giận đổ lỗi hết cho Hạ Ngọc Huyền, rồi đẩy người ra, tự mình quệt nước mắt.

“Anh đi về đi, ngày mai đừng đến tìm tôi nữa.”

Hạ Ngọc Huyền nhìn ra được tâm trạng em đang tệ, hơn nữa không hiểu có việc gì xảy ra, đứng yên tại chỗ luống cuống tay chân, chẳng biết phải dỗ dành thế nào, cuối cùng đưa hết chỗ bạc mang theo người cho Lan Trạch.

“Được, mai ta không sang, Tiểu Trạch tự đi mua ít đồ ăn, lúc nào buồn thì ăn chút điểm tâm là sẽ đỡ ngay.”

Lan Trạch bưng số bạc trong tay, thấy Hạ Ngọc Huyền thế em nghẹn lời không nói được gì, cái gì Hạ Ngọc Huyền cũng chiều theo em, làm em không thể bới lông tìm vết nổi.

Cuối cùng em chỉ khẽ hừ một tiếng, cầm chỗ tiền đi về.



Buổi tối em không sang tìm Tạ Cảnh Đình. Tạ Cảnh Đình cũng không gọi em.

Lan Trạch ngồi ở đầu giường mình nhìn búp bê vải, Tạ Cảnh Đình không cứu em, Tạ Cảnh Đình không để tâm đến em, tại sao lòng em lại bức bối thế này.

Hồi trước em đi chung với Hạ Ngọc Huyền, Tạ Cảnh Đình đều không vui, còn trừng phạt em một phen nữa. Bây giờ em hôn môi Hạ Ngọc Huyền nhưng Tạ Cảnh Đình lại chẳng để vào mắt.

Đầu óc Lan Trạch rối bời, lòng em buồn bực nhức nhối, như có viên đá đang đè nặng trong lòng khiến em không thể nào thở nổi, em ghét cái cảm giác này.

Hồi bé em làm quen kết bạn với người khác, do em dốt hơn người bình thường chút ít nên những đứa chơi cùng với em đều xem thường em, suốt ngày bắt nạt em cười nhạo em, lúc ấy em cũng bực bội lắm.

Cho dù thường xuyên bị bắt nạt bị chế nhạo, em vẫn sẵn lòng chơi với đối phương, vì so với việc bị bắt nạt chế nhạo thì em sợ việc không có bạn bè hơn.

Sau ấy mẹ nói với em, để vậy không đúng, nếu có người khiến em thấy không thoải mái, làm em buồn lòng, thì em không nên đến gần đối phương nữa.

Em nên yêu bản thân mình thêm một chút.

Rõ ràng hai hôm trước Tạ Cảnh Đình còn dẫn em ra ngoài mua đồ, Lan Trạch ôm búp bê vải lặng lẽ chảy nước mắt, hình như em cứ toàn khiến mọi việc rối tung hết lên thôi.

Hai ngày tiếp đó Lan Trạch đều không ra ngoài, Tạ Cảnh Đình không hề gọi em sang, có vẻ hoàn toàn không muốn gặp em.

Đến ngày thứ ba, Mạnh Thanh Ngưng ghé một chuyến, Mạnh Thanh Ngưng hỏi đến em nên Tạ Cảnh Đình mới cho gọi em.

“Người chúng ta phái đi mấy lượt đều đã chết, toàn bộ bặt vô âm tín. Hôm nay ta đặc biệt đến gặp đốc chủ, muốn đến đó xem xét thử, việc này thực sự quá kì lạ.”

Lan Trạch ngồi một bên nghe, biểu cảm của Tạ Cảnh Đình ngồi ở chính giữa vẫn y nguyên như thế, không hề thay đổi, nghe xong nói: “Việc này Mạnh đại nhân nhờ Hạ Ngọc Huyền thì thích hợp hơn, ở kinh thành thì đê sông quy về bộ Công xét duyệt, Hạ đại nhân ở bộ Hình, xưa nay qua lại gần gũi với bộ Công.”

Nghe vậy Mạnh Thanh Ngưng lắc đầu, ánh mắt sáng hẳn lên, nói với Tạ Cảnh Đình: “Đốc chủ, việc này chỉ có thể nhờ ngài nhúng tay, mấy hôm trước ta điều tra ra... Đốc sát viện ở đây có liên hệ với thế gia trong kinh.”

“Nếu chỉ dựa vào Hạ đại nhân thì chắc chuyện này sẽ bỏ ngỏ dở dang... Thân phận của Hạ đại nhân không thể nào điều tra tiếp được nữa.”

“Quận Thục chịu lũ nhiều năm liền, nếu không tra xét rõ thì việc này sẽ thành u nhọt của Đại Ngụy ta. Con đê ngàn dặm thường sụp bởi ổ kiến tí hon, chắc hẳn đốc chủ hiểu lí lẽ này hơn hết.”

“Đốc chủ nhân từ thánh tâm, hẳn sẽ không nỡ để dân chúng quận Thục gian khổ muôn đời.”

Trong điện có mỗi ba người, Lan Trạch cứ cảm giác hình như mình đã nghe thấy điều gì không nên nghe.

Ngay với thân phận của Hạ Ngọc Huyền cũng không thể điều tra tiếp nữa... Lan Trạch bỗng thấy lạnh sống lưng, có lẽ vì quận Thục thường xuyên có mưa, gió lạnh cũng ùa vào theo.

“Ta chỉ đề nghị thôi, hi vọng đốc chủ cân nhắc kĩ thêm.” Mạnh Thanh Ngưng nói.

Tạ Cảnh Đình không cần suy tư quá lâu, nói với Mạnh Thanh Ngưng: “Lời Mạnh đại nhân cũng có lí, ta sẽ phái người điều tra việc này, phải làm phiền Mạnh đại nhân đi cùng ta một chuyến luôn.”

Mạnh Thanh Ngưng cười lên: “Đương nhiên rồi, việc này do ta đề xuất, dĩ nhiên ta sẽ dốc hết sức hỗ trợ đốc chủ.”

Lan Trạch ngồi cạnh suốt từ nãy giờ, Mạnh Thanh Ngưng bàn chính sự xong mới chú ý sang Lan Trạch.

“Hai hôm nay không gặp Tiểu Lan Trạch, trông Lan Trạch không được vui lắm, có ai bắt nạt nhóc à?”

Không ai bắt nạt em cả, tính kĩ ra thì người khiến em buồn nhất chính là Tạ Cảnh Đình.

Lan Trạch cảm thấy Mạnh Thanh Ngưng khác hẳn với những quan viên triều đình khác mà em từng gặp, tuy mấy hôm nay không rời phủ nhưng em cũng nghe nói đến.

Ngày nào Lý đại nhân cũng tầm hoan hưởng lạc, nghe nói Lý đại nhân đã sủng hạnh Hạ Thiền Đông Nguyệt, đòi Hạ Thiền Đông Nguyệt từ chỗ Tạ Cảnh Đình.

Mạnh Thanh Ngưng chỉ cần phụ trách giám sát nhưng lại giúp đỡ cả việc điều tra luôn, lòng hướng về bách tính, làm đúng việc công, chứ không mê đắm lạc thú như Lý đại nhân.

“Không ai bắt nạt nô tài ạ.” Lan Trạch rầu rĩ nói.

“Trông nhóc không có tinh thần lắm, ta nghe nói Tiểu Lan Trạch còn biết phân biệt dược liệu, hôm trước cứu Hạ đại nhân một mạng ở trại tị nạn kia.” Mạnh Thanh Ngưng cười tủm tỉm nói, “Không biết kẻ nào gan to bằng trời lại đi hạ độc vào thức ăn của Hạ đại nhân nữa, mấy ngày trước Hạ đại nhân nói với ta, việc này may nhờ có Tiểu Lan Trạch.”



Lan Trạch không thấy việc này có gì đáng để người khác khen cả, em trả lời: “Nô tài chỉ biết sơ sơ thôi ạ.”

Huống chi thảo dược dễ nhận biết thế cơ mà, kiểu gì thì cũng dễ hơn học chữ nhiều.

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại một thoáng ở bóng lưng cong gù của Lan Trạch, che kín tâm trạng trong mắt, hỏi: “Phía Hạ đại nhân đã tìm ra hung thủ chưa.”

“Điều tra ra rồi, vụ này cũng hay ho phết, người hạ độc là một nạn dân đóng giả làm quan binh.”

Mạnh Thanh Ngưng: “Nạn dân ngoài thành tích tụ oán giận từ lâu, người hạ độc vốn là nhà nông ở thôn quê, sau cơn lũ ruộng đồng nhà cửa đều bị tàn phá hết, vợ con mắc phong hàn chết ở trại tị nạn.”

“Lúc ấy anh ta đi khắp nơi cầu cứu mà chẳng ai ngó ngàng, vợ con đang yên lành cứ thế chết tức tưởi, anh ta mới ghi hận với quan binh. Nói ra cũng trùng hợp thật, hôm ấy anh ta chỉ gặp được mỗi Hạ đại nhân đang phát cháo, đúng lúc Hạ đại nhân bắt được người quay lại một chuyến, anh ta mới có thời cơ tranh thủ.”

“Theo biên bản thẩm vấn của thị vệ thì ban đầu anh ta định bỏ độc vào tất cả chỗ điểm tâm, vì hôm ấy Lan Trạch bảo với anh ta là đừng làm dược liệu lẫn lộn vào nhau nhỡ nạn dân ăn nhầm, nên anh ta chỉ bỏ độc vào mỗi một loại thôi.”

“Đúng mỗi một loại điểm tâm có độc, người khác ăn phải cũng không chết được mà chỉ hôn mê một thời gian.”

Lan Trạch ngồi cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, em hồi tưởng lại binh sĩ em gặp phải hôm ấy, có lẽ em chỉ cách nguy hiểm có một chút xíu nữa mà thôi.

Lúc ấy em không nhận ra là đối phương đang hạ độc, em mà thông minh hơn tí nữa thì chắc đã bị hại rồi.

Đôi mắt Mạnh Thanh Ngưng như có nụ cười mà lại như không có, nói với hai người: “Việc này trùng hợp thật, những gì xảy ra ngày hôm ấy như nhân quả tuần hoàn, hết vòng này đến vòng khác, có lẽ đây chính là vận mệnh.”

Lan Trạch nghĩ mà còn sợ, Mạnh Thanh Ngưng xoa đầu em một cái, nói với em: “Lan Trạch khắc có cơ duyên của Lan Trạch.”

Câu này nghe cứ giông giống kiểu ngu si hưởng thái bình thế, Lan Trạch bị sờ đầu, em với Mạnh Thanh Ngưng không thân quen lắm nhưng Mạnh Thanh Ngưng rất tốt bụng, hay cười, vẻ ngoài sáng sủa lại còn thông minh, em không hề phản cảm với Mạnh Thanh Ngưng.

Em thấy hơi ngại, cúi đầu xuống không nói gì.

“Vậy à, có lẽ số mệnh của Lan Trạch với Hạ Ngọc Huyền cũng có duyên phận.” Tạ Cảnh Đình nói rất hòa nhã, tầm mắt không hề nhìn đến Lan Trạch.

Bình luận nhạt nhẽo vô vị, nghe xong đầu ngón tay Lan Trạch khựng lại, em ngó Tạ Cảnh Đình một cái, tương đối mất hứng.

Lúc đi ra đê sông Lan Trạch cố tình không ngồi xe ngựa của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không hỏi đến em, em chạy sang ngồi chung với Mạnh Thanh Ngưng, Mạnh Thanh Ngưng khá là ngạc nhiên.

“Tiểu Lan Trạch, nhóc có việc tìm ta à?” Mạnh Thanh Ngưng hỏi.

Lan Trạch ngồi đối diện với Mạnh Thanh Ngưng, một lúc lâu sau em mới mở miệng, dường như có thể trông thấy thấp thoáng bóng hình lờ mờ của Tạ Cảnh Đình vụt qua màn cửa sổ.

“Mạnh đại nhân, ngài thông minh thế thì chắc chắn sẽ hiểu được chuyện nô tài không hiểu, nô tài có việc muốn hỏi ngài ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng nói.

Em nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể đi hỏi Hạ Ngọc Huyền được, việc này hỏi Mạnh Thanh Ngưng là hợp nhất, vừa khéo Mạnh Thanh Ngưng không thân thiết với em, chắc sẽ không biết người em nói là ai.

Mạnh Thanh Ngưng bật cười, “Ta có thông minh đâu, so với những người bên cạnh Lan Trạch thì chắc còn hơi kém. Lan Trạch cần hỏi ta việc gì?”

“Tôi... tôi có một người bạn.” Lan Trạch ngại không muốn nói là mình, em bịa chuyện cũng tương đối đâu vào đấy, “Cậu ấy được người ta cứu, sống ở nhà ân nhân, ân nhân đối xử khá tốt với cậu ấy, thường ngày lòng dạ khó đoán, thỉnh thoảng bắt nạt cậu ấy nhưng đa số thời gian vẫn ân cần... Một hôm cậu ấy bị bắt, nếu cứu cậu ấy có thể ân nhân sẽ chết, thế là ân nhân không cứu cậu ấy... vì vậy mà cậu ấy cứ canh cánh trong lòng.”

“Còn thường xuyên buồn bã nữa, chỉ chút xíu thôi, không phải quá buồn hay gì ạ.” Lan Trạch nói, “Sau đó thậm chí cậu ấy còn thử thăm dò một phen, ân nhân chẳng để tâm đến cậu ấy mấy, cậu ấy không hiểu đối phương cho lắm.”

“Mạnh đại nhân, ngài nói xem cậu ấy nên làm gì bây giờ?”

“Ta chưa hiểu ý Lan Trạch, Lan Trạch muốn biết được suy nghĩ của ân nhân, hay là muốn hỏi điều gì?”

Mạnh Thanh Ngưng yên lặng lắng nghe, thoáng tư lự nói: “Theo những gì Lan Trạch kể, dường như lúc thì ân nhân để ý đến bạn của Lan Trạch, lúc lại không quan tâm, có thể đây là ảo giác từ bản thân bạn của Lan Trạch.”

“Không biết Lan Trạch đã nghe bao giờ chưa, khi tình cảm yêu mến nảy sinh giữa hai người với nhau, yêu ghét chung nguồn, tất cả những gì đối phương làm sẽ bị phóng đại, dễ dàng khiến ta sa vào lạc lối.”

Mạnh Thanh Ngưng đổi góc nhìn, nói với Lan Trạch: “Không biết ân nhân nghĩ thế nào, nhưng theo lời Lan Trạch nói thì có thể nhìn ra một việc.”

“Chắc hẳn là bạn của Lan Trạch... phải lòng ân nhân của mình. Thao thức chẳng qua là bởi... ước quanh co như suối, song khó uốn kênh rạch, đối phương chưa bao giờ đế ý đến mình giống vậy.”

/105

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status