Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 52: Để ý
Lan Trạch quay đầu nhìn, lúc này Thường Khanh đã theo sang đây, Tạ Cảnh Đình có việc tìm em?
“Nếu là lệnh của đốc chủ thì Tiểu Trạch theo sang là được, đúng lúc ta cũng chưa xong việc ở đây, đợi ta làm xong rồi qua tìm Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền liếc nhìn Thường Khanh một cái, nói.
Vốn dĩ Lan Trạch định quay về nhưng nghe Hạ Ngọc Huyền nói thế xong em lại không muốn về nữa. Tại sao em sang gặp Hạ Ngọc Huyền mà Hạ Ngọc Huyền còn muốn để em về, lòng em không được vui lắm.
“Tôi muốn phát cơm, Thường Khanh, anh nói với đốc chủ là tôi ở lại đây, nếu đốc chủ có việc gì sang gọi tôi là được ạ.” Nói xong Lan Trạch đi đến bên cạnh Hạ Ngọc Huyền, phát hiện ra Hạ Ngọc Huyền đang phát sữa dê và bánh sữa cho trẻ con.
Hạ Ngọc Huyền áy náy cười với Thường Khanh một cái, nói với Thường Khanh: “Để em ấy ở lại đây là được, báo với đốc chủ là ta sẽ trông kĩ.”
Thường Khanh nhìn lướt qua hai người, đứng yên tại chỗ một lúc rồi quay về báo cáo.
Chỗ này chỉ dựng bàn bục thô sơ, ngoài trời đang đổ mưa. Trẻ con ăn mặc rách rưới tả tơi xếp thành hàng, có mấy bé mặt còn lấm bẩn, Lan Trạch tiếp nhận phần việc của Hạ Ngọc Huyền, lo bọn trẻ dầm mưa một lúc bị lạnh, cầm bánh sữa với sữa dê đưa cho em bé trước mặt.
“Của bé đây.” Lan Trạch đưa bánh sữa với sữa dê, Hạ Ngọc Huyền đứng cạnh quan sát, chờ em bé đi ra mới lên tiếng.
“Tiểu Trạch, chỗ bánh sữa và sữa dê này đều chia thành suất sẵn rồi, không được phát nhiều đâu.”
Hạ Ngọc Huyền nói: “Vừa nãy Tiểu Trạch đưa thừa...”
Lan Trạch ngoái đầu sang ngó chàng một cái, thế là Hạ Ngọc Huyền không nói gì nữa, im lặng đứng yên bên cạnh.
Bánh sữa và sữa dê chỉ phát cho trẻ con, ngoài ra còn cháo trắng và bánh bao chay. Mỗi người được nhận một bát cháo trắng thêm hai cái bánh bao.
Tuy Lan Trạch không thích Hạ Ngọc Huyền nói em, nhưng tiếp đó em đều phát theo đúng số lượng Hạ Ngọc Huyền đã chia, đồ đạc luôn chuẩn bị dôi ra nên vẫn còn thừa lại một ít.
Sau đó đến lượt phát cháo và bánh bao, Hạ Ngọc Huyền đứng ở chỗ múc cháo, Lan Trạch bên cạnh phát bánh chay.
Một số người không có cả bát, Hạ Ngọc Huyền dọn sẵn một chồng bát thật cao, ai chưa có thì có thể xin thêm cái bát.
“Đây là Hạ đại nhân... Hạ đại nhân là thần thiện tái thế, mấy hôm trước đám quan binh kia còn khạc nhổ vào cháo xong mới chịu chia cháo cho bọn tôi.”
“Hạ đại nhân... lúc nào bọn tôi mới được vào thành ạ?”
“...Cảm ơn Hạ đại nhân.”
Lan Trạch đứng cạnh lắng nghe, nồi cháo trắng tinh tỏa ra hơi nóng, suốt từ lúc đun xong rồi bê sang đều quan sát được Hạ Ngọc Huyền không ngại phiền toái, trả lời họ từng câu một. Cách làm như vậy rất được lòng dân.
Tạ Cảnh Đình không tham gia công đoạn này, những gì Tạ Cảnh Đình đã làm không hề ít, chỉ là mọi người đều không hay biết.
Việc đầu tiên Hạ Ngọc Huyền làm khi quay về mấy hôm trước là phát lệnh bài cho tất cả nạn dân còn sống, căn cứ vào lệnh bài để nhận cháo và các vật dụng cứu trợ của triều đình, nếu không có lệnh bài thì không được lĩnh đồ.
Không dưng đánh mất lệnh bài thì cần gặp quan binh để làm bù lại, ngày nào quan binh và thị vệ cũng phải xác minh danh sách.
Lan Trạch không kiểm tra kĩ lệnh bài lắm, phần lớn thời gian chỉ liếc một cái rồi vội phát màn thầu.
Em đưa màn thầu cho bà lão trước mặt, sau bà lão đến lượt một thanh niên, do trời đang mưa nên đối phương mặc áo tơi cũng không có gì lạ.
Áo tơi che đi hơn nửa khuôn mặt đối phương, Lan Trạch chỉ trông thấy một phần cằm của đối phương, chỗ cằm còn có một vết thương chưa lành hẳn, hình như gương mặt bị thương.
Đối phương không xếp hàng lấy cháo, chỉ đưa ra hai lệnh bài, hình như định lấy hai phần bánh.
Lan Trạch ngó hai cái, thế là lấy bốn chiếc màn thầu đưa cho đối phương.
Em đặt màn thầu vào tay đối phương, thấy xúc cảm hơi hơi kì lạ, lại không diễn tả được là lạ ở đâu.
Người vừa quay đi, Hạ Ngọc Huyền vẫn luôn chú ý quan sát phía Lan Trạch, lên tiếng gọi: “Đứng lại.”
Thanh niên mặc áo tơi dừng lại, Lan Trạch không biết là có vấn đề gì, rất đông người nhìn sang theo, Hạ Ngọc Huyền giao việc đang dở trong tay cho thị vệ, đi đến bên cạnh Lan Trạch.
“Nộp lệnh bài ra đây.” Hạ Ngọc Huyền nói với thanh niên.
Thanh niên vẫn đang cầm bánh bao trên tay, chỉ xoay nửa người, đưa lệnh bài trong tay ra.
“Tiểu Trạch, mỗi người chỉ có thể có một lệnh bài, nhận hai bánh bao thôi.” Giọng Hạ Ngọc Huyền không hề có vẻ trách cứ, nói với em: “Nếu có hai lệnh bài thì không được phát hai phần cho họ, mà phải giao thị vệ kiểm tra.”
Hạ Ngọc Huyền nhìn sang thị vệ bên cạnh, lướt thấy hoa văn cá chuồn trên áo, bèn nói với quan binh phía bên kia: “Đưa đi xác thực thân phận.”
Lan Trạch vẫn cứ đứng ngớ ra tại chỗ, tại Hạ Ngọc Huyền nói em thế bao nhiêu người nghe thấy cả rồi. Tuy thị vệ với quan binh đều mắt mũi thẳng tắp nhưng em vẫn thấy mất mặt ghê gớm, má cũng đỏ lên, ấm ức trong lòng.
“Không được thì thôi, anh dữ thế làm gì.” Lan Trạch hơi cụt hứng, em dúi màn thầu trả vào tay Hạ Ngọc Huyền, sau đó làm lơ Hạ Ngọc Huyền luôn.
Chỉ lát sau quan binh đã quay lại báo cáo, nghe xong sắc mặt Hạ Ngọc Huyền khẽ biến đổi, dẫn theo người lui ra.
Trước khi đi còn không quên dặn dò Phượng Kinh, để Phượng Kinh trông nom Lan Trạch.
Lan Trạch chú ý thấy Hạ Ngọc Huyền đi mất rồi, cũng chả nói là đi làm gì, em đang rỗi bèn sang hỗ trợ binh sĩ. Rất nhiều binh sĩ không phân biệt được dược liệu, nhầm những loại tương tự nhau, em trông thấy nên chọn lại lựa ra số dược liệu bị lẫn lộn.
“Không thể chia thế được, đây là thu sư, hơi giống mang thúc, để lẫn với nhau ăn phải sẽ trúng độc mất.” Lan Trạch vừa nói vừa ngó binh sĩ đang phân chia dược liệu một cái, các binh sĩ trông cứ na ná nhau, nhìn ai em cũng thấy quen quen.
Lan Trạch thuận miệng nói: “Nhỡ mà để dân ăn phải cái này thì các anh xong đời.”
Rồi em ngó thêm cái nữa, hình như không phải đồ ăn của dân tị nạn, vì họ đâu có phát điểm tâm cho nạn dân.
Lan Trạch không nghĩ được nhiều lắm, chỉ biết là không thể để người ta ăn nhầm, em chỉ cho binh sĩ: “Phần rễ của thu sư và mang thúc đều màu đen, nhưng thu sư có một dải màu đỏ ở giữa.”
“Các anh nhớ lựa nốt cả chỗ còn lại ra nữa.” Lan Trạch vừa nói vừa giúp chọn số thu sư có độc ra, em lo bị trẻ con nhặt được nên để riêng sang một chỗ, định chờ chốc nữa vứt đi.
Em ở lại trại tị nạn đến tối, buổi tối Lan Trạch mới biết là Tạ Cảnh Đình đã rời đi trước, hình như có việc gì đó xảy ra.
Em ngồi xe ngựa của Hạ Ngọc Huyền về, Lan Trạch vẫn còn đang bực Hạ Ngọc Huyền, không muốn phản ứng với người ta cho lắm, Hạ Ngọc Huyền ngồi bên cạnh em, nói với em: “May nhờ Tiểu Trạch, hôm nay có thêm phát hiện mới.”
Lan Trạch lờ đi, một mình Hạ Ngọc Huyền vẫn lải nhải tiếp được, kể cho em: “Hôm nay phát hiện ra được lệnh bài họ Tống của Vân Châu trong người thanh niên đó, quả nhiên số đạo tặc này có liên quan đến dư nghiệt triều trước.”
Xe ngựa dừng lại, có thị vệ đưa điểm tâm vào, ban đầu Lan Trạch không chú ý lắm, số lượng điểm tâm thường ngày em ăn quá nhiều, bây giờ nhìn cái nhận ra ngay điểm tâm này làm từ mang thúc. truyện xuyên nhanh
Ánh mắt Lan Trạch dừng lại ở chỗ điểm tâm, em nhớ đến cảnh binh sĩ phân loại thu sư và mang thúc lúc chiều, bên tai Hạ Ngọc Huyền vẫn còn đang quan tâm em, em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, hỏi: “Anh có kim bạc không?”
Hạ Ngọc Huyền đang cúi mắt nhìn em, Lan Trạch liếc thấy quan ngọc Hạ Ngọc Huyền dùng làm bằng bạc.
Thấy Lan Trạch trèo lên người chàng định rút quan ngọc ra, Hạ Ngọc Huyền vội vàng ấn đè người lại, tương đối bất lực, “Em cần kim bạc thì gọi người lấy là được, Tiểu Trạch, không được phép như này.”
Thế là Lan Trạch không ngọ nguậy nữa, mỗi tội giờ em đang trong lòng Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền chạm vào em xong là không muốn rời tay lắm, em chú ý thấy con ngươi Hạ Ngọc Huyền hơi hơi biến đổi, em vội đẩy Hạ Ngọc Huyền ra.
Suýt thì để tên khốn này tranh thủ chấm mút.
Lúc Phượng Kinh bước vào Lan Trạch đang gấp gáp đẩy Hạ Ngọc Huyền ra xa, em nhận lấy kim bạc, vừa chọc vào điểm tâm là phần đầu kim lập tức đen sậm lại.
Điểm tâm có độc được đưa sang chỗ Hạ Ngọc Huyền, dĩ nhiên Hạ Ngọc Huyền đã nhận ra, Lan Trạch ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, chậm chạp hỏi: “Có phải anh xích mích gì với ai không.”
“Tôi không thích ăn mang thúc, ở quận Thục chỗ nào cũng đầy mang thúc, đây còn là đặc sản quận Thục nữa, đưa loại này cũng không có gì lạ.”
Hiếm khi Lan Trạch thông minh được một lần, em nhanh chóng hiểu ra, chắc hẳn có người muốn hại Hạ Ngọc Huyền.
Vì điểm tâm không chỉ có loại làm từ mang thúc, nếu em ở đây thì chắc chắn em sẽ ăn loại khác, thế là Lan Trạch lấy kim bạc thử hết một lượt, loại khác đều không sao, chỉ mỗi điểm tâm làm từ mang thúc là có độc.
“Tiểu Trạch, ta chưa từng xích mích với ai cả,“ Ánh mắt Hạ Ngọc Huyền nhìn chiếc kim bạc chăm chú, chàng nói với Lan Trạch: “nếu gọi là xích mích được thì chắc chỉ mỗi Tạ Cảnh Đình thôi.”
“Xưa nay hắn tính toán rất rõ ràng, cân nhắc đến cả sở thích của Tiểu Trạch.” Gương mặt Hạ Ngọc Huyền không có biểu cảm gì mấy, đĩa điểm tâm để yên trên bàn không ai động vào.
“Đốc chủ muốn hại anh thì chả dễ quá, tội gì phải hạ độc, với cả hôm nay tôi nhìn thấy rồi, người phân loại dược liệu là binh sĩ, là người bên anh, không liên quan gì đến đốc chủ.” Lan Trạch ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, em nhìn chỗ điểm tâm xong tương đối rầu rĩ, quận Thục đúng là chốn nguy hiểm mà.
Lan Trạch nhắc nhở: “Tốt nhất là đợt này anh cẩn thận vào, đừng có chết đấy.”
“Tiểu Trạch đang quan tâm đến ta à.” Hạ Ngọc Huyền hỏi với vẻ suy tư.
Đến cửa phủ trong thành, Lan Trạch nhỏ giọng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Hạ Ngọc Huyền, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Anh đừng có nói năng sến súa như này.”
“Còn một việc nữa, sau này ở ngoài không được nhìn chằm chằm tôi mãi.”
Lan Trạch xuống xe ngựa, người đằng sau vẫn cứ đi theo, em quay lại nhìn Hạ Ngọc Huyền, hỏi: “Anh đưa tôi đến đây là được rồi, không phải theo tôi nữa.”
“Ta đi với Tiểu Trạch vào.” Hạ Ngọc Huyền bám lấy em.
Lan Trạch đã bảo không cần, Hạ Ngọc Huyền cứ đi theo em suốt, em hết cách đành phải chọn đi cửa sau không có người, em vẫn chưa rõ về địa hình nơi này lắm, có khi cửa sau cách rất xa chỗ em ở.
“Anh mà không về nữa có khi trà cũng bị hạ độc mà vẫn chả hay ấy, không mau về mà điều tra đi.” Lan Trạch nói, tầm mắt em vẫn chú ý quan sát xung quanh suốt, sợ bị ai trông thấy.
“Đừng có đi theo tôi nữa.” Lan Trạch dừng lại, em khá bực mình.
“Tiểu Trạch sợ gì thế, nếu em không muốn nói với đốc chủ thì để ta nói, bảo hắn là mình sắp sửa thành thân rồi.”
Lan Trạch chưa gặp ai mặt dày đến mức này, em còn đang định nói nữa thì cổ tay đã bị Hạ Ngọc Huyền nắm lấy, Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nói với em: “Tiểu Trạch hôn ta một cái ta sẽ về ngay, về sau sẽ không nói năng kiểu này nữa, thế nào?”
“Đằng nào cũng có phải mình chưa hôn bao giờ đâu.”
Đôi mắt dạt dào tình cảm, dịu dàng nhìn em chăm chú.
Còn lâu Lan Trạch mới mắc lừa, song Hạ Ngọc Huyền vây hãm em giữa rìa hành lang và cột trụ, thấp giọng nói với em: “Lần trước Tiểu Trạch làm thế nào, sao lần này lại không biết nữa?”
“Hạ Ngọc Huyền ——” Mặt Lan Trạch đỏ bừng lên, bỗng nhiên khóe mắt em chợt liếc thấy thứ gì, góc áo khoác dài màu đen quen thuộc đứng ở đầu kia hành lang, đối phương lẳng lặng đứng đó, không biết đã ở đấy bao lâu nữa.
Giây phút này em đột nhiên đổi ý, những suy nghĩ xấu xa trồi lên trong lòng, trái tim vô cớ đập nhanh hơn mấy nhịp. Em còn đang túm lấy góc áo Hạ Ngọc Huyền, con ngươi nhìn về góc áo ấy, hơi hơi kiễng chân chủ động hôn lên.
Em không hiểu được tại sao mình chọn làm như thế, nhưng lòng em lại lờ mờ biết được, rằng nếu Tạ Cảnh Đình bước ra ngăn em lại là em sẽ có cớ để khỏi canh cánh về việc Tạ Cảnh Đình từng không cứu em nữa.
Suy cho cùng thì Tạ Cảnh Đình có để ý đến em kia mà.
————
Chương 52: Để ý
Lan Trạch quay đầu nhìn, lúc này Thường Khanh đã theo sang đây, Tạ Cảnh Đình có việc tìm em?
“Nếu là lệnh của đốc chủ thì Tiểu Trạch theo sang là được, đúng lúc ta cũng chưa xong việc ở đây, đợi ta làm xong rồi qua tìm Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền liếc nhìn Thường Khanh một cái, nói.
Vốn dĩ Lan Trạch định quay về nhưng nghe Hạ Ngọc Huyền nói thế xong em lại không muốn về nữa. Tại sao em sang gặp Hạ Ngọc Huyền mà Hạ Ngọc Huyền còn muốn để em về, lòng em không được vui lắm.
“Tôi muốn phát cơm, Thường Khanh, anh nói với đốc chủ là tôi ở lại đây, nếu đốc chủ có việc gì sang gọi tôi là được ạ.” Nói xong Lan Trạch đi đến bên cạnh Hạ Ngọc Huyền, phát hiện ra Hạ Ngọc Huyền đang phát sữa dê và bánh sữa cho trẻ con.
Hạ Ngọc Huyền áy náy cười với Thường Khanh một cái, nói với Thường Khanh: “Để em ấy ở lại đây là được, báo với đốc chủ là ta sẽ trông kĩ.”
Thường Khanh nhìn lướt qua hai người, đứng yên tại chỗ một lúc rồi quay về báo cáo.
Chỗ này chỉ dựng bàn bục thô sơ, ngoài trời đang đổ mưa. Trẻ con ăn mặc rách rưới tả tơi xếp thành hàng, có mấy bé mặt còn lấm bẩn, Lan Trạch tiếp nhận phần việc của Hạ Ngọc Huyền, lo bọn trẻ dầm mưa một lúc bị lạnh, cầm bánh sữa với sữa dê đưa cho em bé trước mặt.
“Của bé đây.” Lan Trạch đưa bánh sữa với sữa dê, Hạ Ngọc Huyền đứng cạnh quan sát, chờ em bé đi ra mới lên tiếng.
“Tiểu Trạch, chỗ bánh sữa và sữa dê này đều chia thành suất sẵn rồi, không được phát nhiều đâu.”
Hạ Ngọc Huyền nói: “Vừa nãy Tiểu Trạch đưa thừa...”
Lan Trạch ngoái đầu sang ngó chàng một cái, thế là Hạ Ngọc Huyền không nói gì nữa, im lặng đứng yên bên cạnh.
Bánh sữa và sữa dê chỉ phát cho trẻ con, ngoài ra còn cháo trắng và bánh bao chay. Mỗi người được nhận một bát cháo trắng thêm hai cái bánh bao.
Tuy Lan Trạch không thích Hạ Ngọc Huyền nói em, nhưng tiếp đó em đều phát theo đúng số lượng Hạ Ngọc Huyền đã chia, đồ đạc luôn chuẩn bị dôi ra nên vẫn còn thừa lại một ít.
Sau đó đến lượt phát cháo và bánh bao, Hạ Ngọc Huyền đứng ở chỗ múc cháo, Lan Trạch bên cạnh phát bánh chay.
Một số người không có cả bát, Hạ Ngọc Huyền dọn sẵn một chồng bát thật cao, ai chưa có thì có thể xin thêm cái bát.
“Đây là Hạ đại nhân... Hạ đại nhân là thần thiện tái thế, mấy hôm trước đám quan binh kia còn khạc nhổ vào cháo xong mới chịu chia cháo cho bọn tôi.”
“Hạ đại nhân... lúc nào bọn tôi mới được vào thành ạ?”
“...Cảm ơn Hạ đại nhân.”
Lan Trạch đứng cạnh lắng nghe, nồi cháo trắng tinh tỏa ra hơi nóng, suốt từ lúc đun xong rồi bê sang đều quan sát được Hạ Ngọc Huyền không ngại phiền toái, trả lời họ từng câu một. Cách làm như vậy rất được lòng dân.
Tạ Cảnh Đình không tham gia công đoạn này, những gì Tạ Cảnh Đình đã làm không hề ít, chỉ là mọi người đều không hay biết.
Việc đầu tiên Hạ Ngọc Huyền làm khi quay về mấy hôm trước là phát lệnh bài cho tất cả nạn dân còn sống, căn cứ vào lệnh bài để nhận cháo và các vật dụng cứu trợ của triều đình, nếu không có lệnh bài thì không được lĩnh đồ.
Không dưng đánh mất lệnh bài thì cần gặp quan binh để làm bù lại, ngày nào quan binh và thị vệ cũng phải xác minh danh sách.
Lan Trạch không kiểm tra kĩ lệnh bài lắm, phần lớn thời gian chỉ liếc một cái rồi vội phát màn thầu.
Em đưa màn thầu cho bà lão trước mặt, sau bà lão đến lượt một thanh niên, do trời đang mưa nên đối phương mặc áo tơi cũng không có gì lạ.
Áo tơi che đi hơn nửa khuôn mặt đối phương, Lan Trạch chỉ trông thấy một phần cằm của đối phương, chỗ cằm còn có một vết thương chưa lành hẳn, hình như gương mặt bị thương.
Đối phương không xếp hàng lấy cháo, chỉ đưa ra hai lệnh bài, hình như định lấy hai phần bánh.
Lan Trạch ngó hai cái, thế là lấy bốn chiếc màn thầu đưa cho đối phương.
Em đặt màn thầu vào tay đối phương, thấy xúc cảm hơi hơi kì lạ, lại không diễn tả được là lạ ở đâu.
Người vừa quay đi, Hạ Ngọc Huyền vẫn luôn chú ý quan sát phía Lan Trạch, lên tiếng gọi: “Đứng lại.”
Thanh niên mặc áo tơi dừng lại, Lan Trạch không biết là có vấn đề gì, rất đông người nhìn sang theo, Hạ Ngọc Huyền giao việc đang dở trong tay cho thị vệ, đi đến bên cạnh Lan Trạch.
“Nộp lệnh bài ra đây.” Hạ Ngọc Huyền nói với thanh niên.
Thanh niên vẫn đang cầm bánh bao trên tay, chỉ xoay nửa người, đưa lệnh bài trong tay ra.
“Tiểu Trạch, mỗi người chỉ có thể có một lệnh bài, nhận hai bánh bao thôi.” Giọng Hạ Ngọc Huyền không hề có vẻ trách cứ, nói với em: “Nếu có hai lệnh bài thì không được phát hai phần cho họ, mà phải giao thị vệ kiểm tra.”
Hạ Ngọc Huyền nhìn sang thị vệ bên cạnh, lướt thấy hoa văn cá chuồn trên áo, bèn nói với quan binh phía bên kia: “Đưa đi xác thực thân phận.”
Lan Trạch vẫn cứ đứng ngớ ra tại chỗ, tại Hạ Ngọc Huyền nói em thế bao nhiêu người nghe thấy cả rồi. Tuy thị vệ với quan binh đều mắt mũi thẳng tắp nhưng em vẫn thấy mất mặt ghê gớm, má cũng đỏ lên, ấm ức trong lòng.
“Không được thì thôi, anh dữ thế làm gì.” Lan Trạch hơi cụt hứng, em dúi màn thầu trả vào tay Hạ Ngọc Huyền, sau đó làm lơ Hạ Ngọc Huyền luôn.
Chỉ lát sau quan binh đã quay lại báo cáo, nghe xong sắc mặt Hạ Ngọc Huyền khẽ biến đổi, dẫn theo người lui ra.
Trước khi đi còn không quên dặn dò Phượng Kinh, để Phượng Kinh trông nom Lan Trạch.
Lan Trạch chú ý thấy Hạ Ngọc Huyền đi mất rồi, cũng chả nói là đi làm gì, em đang rỗi bèn sang hỗ trợ binh sĩ. Rất nhiều binh sĩ không phân biệt được dược liệu, nhầm những loại tương tự nhau, em trông thấy nên chọn lại lựa ra số dược liệu bị lẫn lộn.
“Không thể chia thế được, đây là thu sư, hơi giống mang thúc, để lẫn với nhau ăn phải sẽ trúng độc mất.” Lan Trạch vừa nói vừa ngó binh sĩ đang phân chia dược liệu một cái, các binh sĩ trông cứ na ná nhau, nhìn ai em cũng thấy quen quen.
Lan Trạch thuận miệng nói: “Nhỡ mà để dân ăn phải cái này thì các anh xong đời.”
Rồi em ngó thêm cái nữa, hình như không phải đồ ăn của dân tị nạn, vì họ đâu có phát điểm tâm cho nạn dân.
Lan Trạch không nghĩ được nhiều lắm, chỉ biết là không thể để người ta ăn nhầm, em chỉ cho binh sĩ: “Phần rễ của thu sư và mang thúc đều màu đen, nhưng thu sư có một dải màu đỏ ở giữa.”
“Các anh nhớ lựa nốt cả chỗ còn lại ra nữa.” Lan Trạch vừa nói vừa giúp chọn số thu sư có độc ra, em lo bị trẻ con nhặt được nên để riêng sang một chỗ, định chờ chốc nữa vứt đi.
Em ở lại trại tị nạn đến tối, buổi tối Lan Trạch mới biết là Tạ Cảnh Đình đã rời đi trước, hình như có việc gì đó xảy ra.
Em ngồi xe ngựa của Hạ Ngọc Huyền về, Lan Trạch vẫn còn đang bực Hạ Ngọc Huyền, không muốn phản ứng với người ta cho lắm, Hạ Ngọc Huyền ngồi bên cạnh em, nói với em: “May nhờ Tiểu Trạch, hôm nay có thêm phát hiện mới.”
Lan Trạch lờ đi, một mình Hạ Ngọc Huyền vẫn lải nhải tiếp được, kể cho em: “Hôm nay phát hiện ra được lệnh bài họ Tống của Vân Châu trong người thanh niên đó, quả nhiên số đạo tặc này có liên quan đến dư nghiệt triều trước.”
Xe ngựa dừng lại, có thị vệ đưa điểm tâm vào, ban đầu Lan Trạch không chú ý lắm, số lượng điểm tâm thường ngày em ăn quá nhiều, bây giờ nhìn cái nhận ra ngay điểm tâm này làm từ mang thúc. truyện xuyên nhanh
Ánh mắt Lan Trạch dừng lại ở chỗ điểm tâm, em nhớ đến cảnh binh sĩ phân loại thu sư và mang thúc lúc chiều, bên tai Hạ Ngọc Huyền vẫn còn đang quan tâm em, em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, hỏi: “Anh có kim bạc không?”
Hạ Ngọc Huyền đang cúi mắt nhìn em, Lan Trạch liếc thấy quan ngọc Hạ Ngọc Huyền dùng làm bằng bạc.
Thấy Lan Trạch trèo lên người chàng định rút quan ngọc ra, Hạ Ngọc Huyền vội vàng ấn đè người lại, tương đối bất lực, “Em cần kim bạc thì gọi người lấy là được, Tiểu Trạch, không được phép như này.”
Thế là Lan Trạch không ngọ nguậy nữa, mỗi tội giờ em đang trong lòng Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền chạm vào em xong là không muốn rời tay lắm, em chú ý thấy con ngươi Hạ Ngọc Huyền hơi hơi biến đổi, em vội đẩy Hạ Ngọc Huyền ra.
Suýt thì để tên khốn này tranh thủ chấm mút.
Lúc Phượng Kinh bước vào Lan Trạch đang gấp gáp đẩy Hạ Ngọc Huyền ra xa, em nhận lấy kim bạc, vừa chọc vào điểm tâm là phần đầu kim lập tức đen sậm lại.
Điểm tâm có độc được đưa sang chỗ Hạ Ngọc Huyền, dĩ nhiên Hạ Ngọc Huyền đã nhận ra, Lan Trạch ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, chậm chạp hỏi: “Có phải anh xích mích gì với ai không.”
“Tôi không thích ăn mang thúc, ở quận Thục chỗ nào cũng đầy mang thúc, đây còn là đặc sản quận Thục nữa, đưa loại này cũng không có gì lạ.”
Hiếm khi Lan Trạch thông minh được một lần, em nhanh chóng hiểu ra, chắc hẳn có người muốn hại Hạ Ngọc Huyền.
Vì điểm tâm không chỉ có loại làm từ mang thúc, nếu em ở đây thì chắc chắn em sẽ ăn loại khác, thế là Lan Trạch lấy kim bạc thử hết một lượt, loại khác đều không sao, chỉ mỗi điểm tâm làm từ mang thúc là có độc.
“Tiểu Trạch, ta chưa từng xích mích với ai cả,“ Ánh mắt Hạ Ngọc Huyền nhìn chiếc kim bạc chăm chú, chàng nói với Lan Trạch: “nếu gọi là xích mích được thì chắc chỉ mỗi Tạ Cảnh Đình thôi.”
“Xưa nay hắn tính toán rất rõ ràng, cân nhắc đến cả sở thích của Tiểu Trạch.” Gương mặt Hạ Ngọc Huyền không có biểu cảm gì mấy, đĩa điểm tâm để yên trên bàn không ai động vào.
“Đốc chủ muốn hại anh thì chả dễ quá, tội gì phải hạ độc, với cả hôm nay tôi nhìn thấy rồi, người phân loại dược liệu là binh sĩ, là người bên anh, không liên quan gì đến đốc chủ.” Lan Trạch ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, em nhìn chỗ điểm tâm xong tương đối rầu rĩ, quận Thục đúng là chốn nguy hiểm mà.
Lan Trạch nhắc nhở: “Tốt nhất là đợt này anh cẩn thận vào, đừng có chết đấy.”
“Tiểu Trạch đang quan tâm đến ta à.” Hạ Ngọc Huyền hỏi với vẻ suy tư.
Đến cửa phủ trong thành, Lan Trạch nhỏ giọng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Hạ Ngọc Huyền, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Anh đừng có nói năng sến súa như này.”
“Còn một việc nữa, sau này ở ngoài không được nhìn chằm chằm tôi mãi.”
Lan Trạch xuống xe ngựa, người đằng sau vẫn cứ đi theo, em quay lại nhìn Hạ Ngọc Huyền, hỏi: “Anh đưa tôi đến đây là được rồi, không phải theo tôi nữa.”
“Ta đi với Tiểu Trạch vào.” Hạ Ngọc Huyền bám lấy em.
Lan Trạch đã bảo không cần, Hạ Ngọc Huyền cứ đi theo em suốt, em hết cách đành phải chọn đi cửa sau không có người, em vẫn chưa rõ về địa hình nơi này lắm, có khi cửa sau cách rất xa chỗ em ở.
“Anh mà không về nữa có khi trà cũng bị hạ độc mà vẫn chả hay ấy, không mau về mà điều tra đi.” Lan Trạch nói, tầm mắt em vẫn chú ý quan sát xung quanh suốt, sợ bị ai trông thấy.
“Đừng có đi theo tôi nữa.” Lan Trạch dừng lại, em khá bực mình.
“Tiểu Trạch sợ gì thế, nếu em không muốn nói với đốc chủ thì để ta nói, bảo hắn là mình sắp sửa thành thân rồi.”
Lan Trạch chưa gặp ai mặt dày đến mức này, em còn đang định nói nữa thì cổ tay đã bị Hạ Ngọc Huyền nắm lấy, Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nói với em: “Tiểu Trạch hôn ta một cái ta sẽ về ngay, về sau sẽ không nói năng kiểu này nữa, thế nào?”
“Đằng nào cũng có phải mình chưa hôn bao giờ đâu.”
Đôi mắt dạt dào tình cảm, dịu dàng nhìn em chăm chú.
Còn lâu Lan Trạch mới mắc lừa, song Hạ Ngọc Huyền vây hãm em giữa rìa hành lang và cột trụ, thấp giọng nói với em: “Lần trước Tiểu Trạch làm thế nào, sao lần này lại không biết nữa?”
“Hạ Ngọc Huyền ——” Mặt Lan Trạch đỏ bừng lên, bỗng nhiên khóe mắt em chợt liếc thấy thứ gì, góc áo khoác dài màu đen quen thuộc đứng ở đầu kia hành lang, đối phương lẳng lặng đứng đó, không biết đã ở đấy bao lâu nữa.
Giây phút này em đột nhiên đổi ý, những suy nghĩ xấu xa trồi lên trong lòng, trái tim vô cớ đập nhanh hơn mấy nhịp. Em còn đang túm lấy góc áo Hạ Ngọc Huyền, con ngươi nhìn về góc áo ấy, hơi hơi kiễng chân chủ động hôn lên.
Em không hiểu được tại sao mình chọn làm như thế, nhưng lòng em lại lờ mờ biết được, rằng nếu Tạ Cảnh Đình bước ra ngăn em lại là em sẽ có cớ để khỏi canh cánh về việc Tạ Cảnh Đình từng không cứu em nữa.
Suy cho cùng thì Tạ Cảnh Đình có để ý đến em kia mà.
/105
|