Nhưng Thập Nhất Nương đối với chuyện này cũng không ôm hi vọng nhiều.
Dù sao cũng là trước khi thành thân, hầu hết sẽ kiêng kỵ chuyện này, khả năng có con là rất nhỏ. Hơn nữa coi như là có, khẳng định cũng sẽ rất cẩn thận. Nếu như nói Từ Lệnh Nghi đi qua Giang Long, Chu An Bình chính là đầu xà ở đó. Không phải là có câu cường long không áp được đầu xà sao, Từ Lệnh Nghi chưa chắc có thể tra được.
Từ Lệnh Nghi cũng là cảm thấy biện pháp này của Thập Nhất Nương không ổn lắm.
Chu An Bình khôn khéo lại có mưu lược, trước khi thành thân sao lại dám sinh hạ con nối dòng rồi để phá hủy danh tiếng của mình, gây ảnh hưởng đến hôn nhân đại sự của mình được?
Nhưng nhìn một bộ dạng hứng thú bừng bừng của Thập Nhất Nương, hắn lại không nỡ giội nước lạnh, chẳng qua là nói khéo: “Nếu không có con nối dòng thì . . . . .”
Thập Nhất Nương nói: “Không có con nối dòng, Thất tỷ sẽ đỡ lo lắng hơn một chút. . . .”
Từ Lệnh Nghi lập tức hiểu được.
Nếu Chu An Bình có con nối dõi trước khi hắn lập gia đình, thì La gia đã chiếm được lý lẽ, cho dù Thất Nương không sinh được con, nắm lấy nhược điểm này của Chu An Bình, cũng có thể vì Thất Nương mà tranh thủ được lợi ích lớn nhất và sự đồng tình của gia tộc, do đó trên vấn đề con nối dõi sẽ nắm giữ quyền chủ động. Nếu như Chu An Bình không có con trước, vậy thì càng tốt hơn. Thất Nương hoàn toàn có thể đổ lỗi không có con nối dõi lên trên người Chu An Bình.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, định nói cho Thập Nhất Nương: “Ta đưa Chu An Bình đi gặp Thuận vương, hắn lại giới thiệu một thương nhân họ Uông ở Tùng Giang cho Thuận vương. Đầu xuân năm nay, Thuận vương bảo lãnh cho thương nhân họ Uông này buôn bán hàng dệt kim ở Giang Nam . . . . .”
Thập Nhất Nương cả kinh, nói: “Vậy còn Văn gia?”
“Có đôi khi, một mặt cổ vũ sẽ chỉ làm hắn hãm càng sâu.” Từ Lệnh Nghi lạnh lùng thốt lên, “Văn gia giờ đây hưng thịnh lớn mạnh, đã tới lúc nên lui về rồi. . .” Vừa nói, vừa khe khẽ thở dài, “Chẳng qua chưa chắc người Văn gia đã đồng ý lui về!”
“Dẫu sao Văn gia cũng là người kinh doanh, chuyện triều đình, chưa chắc có thể hiểu.” Thập Nhất Nương nghĩ tới những năm này Từ Lệnh Nghi cũng cảm thấy khó xử khi kẹp ở giữa Hoàng thượng và Văn gia, ở trong chăn cầm tay Từ Lệnh Nghi “. . . . . . Thiếp thấy, Hầu gia không nên ngại nói rõ ràng với họ. Họ trách cứ cũng tốt, cảm kích cũng tốt, Hầu gia không thẹn với lương tâm là được rồi!”
Từ Lệnh Nghi cầm lại tay Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà “Ừ” , một tiếng, trong giọng nói lộ ra mấy phần buồn bã.
Thập Nhất Nương không đi sâu vào đề tài này nữa, lại quay về nói chuyện của Thất Nương: “Dựa theo Hầu gia nói, giờ đây Chu An Bình lại phải dựa vào Hầu gia để làm ăn rồi?”
“Không thể nói là dựa vào ta để làm ăn” , ” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói, “Nhưng mà nếu hai nhà xé toang mặt ra thì khẳng định rằng Chu gia chịu tổn thất cũng không nhỏ.”
Thập Nhất Nương thả lỏng một hơi, sau đó hơi ngẩn ra, có chút buồn cười.
Nàng cùng Từ Lệnh Nghi thế mà lại giống nhau.
Hai người tin tưởng ích lợi vững bền dài lâu hơn là tình cảm, nhưng lúc hành động thì lại đi ngược lại….
Thập Nhất Nương không khỏi nghiêng người gối đầu lên cánh tay Từ Lệnh Nghi, co rúc ở trong ngực Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng dựa sát vào người mình, tay theo vạt áo đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve lên lưng nàng, cảm giác được da thịt trơn mịn, nhẵn nhụi, ngón tay như đang sờ vào tơ lụa, miễn cưỡng nói: “Nàng chỉ cần nhắc tới với Thất di là được. Có mấy lời, không thể nói sâu hơn. Tránh Chu An Bình cho là chúng ta nhắc ơn huệ bắt hắn báo đáp, ngược lại không tốt.”
“Thiếp biết rồi!” , ngón tay Thập Nhất Nương xoắn lấy vạt áo của Từ Lệnh Nghi, nhẹ giọng nói” “Thiếp cũng không muốn Thất tỷ hiểu lầm, cho rằng Thất tỷ phu là vì chuyện đó nên mới có nhiều ẩn nhẫn với tỷ ấy như vậy. . . . . .” Vừa nói, trong lòng lại có cảm giác khác thường. Giống như đoạn tình cảm giữa Thất Nương và Chu An Bình mờ mịt hư ảo như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, mà nàng cùng Từ Lệnh Nghi đang cẩn thận từng li từng tí giúp hai người tô son trát phấn để được an ổn.
Từ trước nàng thường làm một số chuyện đánh vỡ mộng đẹp của người khác, nhưng sao bây giờ nàng lại trở nên nhu nhược rồi!
“Thiếp còn chưa nói cho Hầu gia, khi còn bé thiếp đã từng bệnh nặng một hồi.” Nàng thấp giọng nói” “Lần đầu tiên thiếp nhìn thấy Thất tỷ, là khi đó đang dưỡng bệnh trong viện. Mới vừa vào hạ, thời tiết hơi nóng, phòng không thông gió, rất buồn bực lại không dám quạt. Tân Cúc trải chiếu dưới cây hòe lớn ở sân, thiếp nằm trên chiếu, cảm giác như đang được nằm trên một cái giường có màn bằng vải thô màu xanh lá, ánh mặt trời giống như những mũi tên vàng, chiếu xuống từ khe hở của lá cây, có gió thổi qua, những thứ kia loang lổ lấp lánh ánh sáng nhiều màu sắc lắc lư rơi trên tay, trên người của thiếp. . . . . . Thiếp nghĩ bản thân mình giống đồ đồng thau bao năm không thấy ánh mặt trời, mùi nấm mốc và vết đốm xanh trên người rốt cuộc đã dần dần bay đi.”
“Có tiểu cô nương nói trong viện này có một bức tường quấn đầy dây bìm bịp. Rồi lại có một giọng nói thanh thúy vang lên, nói hái hai bông hoa về để treo ở trên màn.
Tiểu cô nương thì khuyên bảo bây giờ đang trong hiếu kỳ, Đại thái thái lại là người nghiêm khắc, nếu biết, trên mặt thái thái sẽ không vui. Giọng nói thanh thúy lại vang lên, người khác đều là nghiêm khắc với bản thân, rộng rãi với mọi người. Đại bá mẫu thì lại rộng rãi với bản thân mình, đối đãi nghiêm khắc với mọi người. Ta (Thất Nương) cười to hai tiếng cũng chỉ nhìn chằm chằm vào thiếp hồi lâu, nhưng lại lén làm cháo thịt nạc cho Hưu ca nhi ăn, đừng tưởng rằng ta không biết… Trong giọng nói của tiểu cô nương có ấy phần run rẩy, vội vàng khuyên tiểu thư đừng nói nữa, nếu như bị thái thái biết, sẽ phạt tiểu thư quỳ ván cửa rồi. Từ khi tiểu thư trở lại Dư Hàng, đã bị phạt năm lần rồi đấy.”
Nói tới đây, thân thể dán sát vào người Từ Lệnh Nghi mềm mại hơn, nghe giọng nói cũng thấy là đang vui vẻ .
Từ Lệnh Nghi cúi đầu hôn lên trán nàng: “Vậy giọng nói thanh thúy là của Thất di rồi?”
Thập Nhất Nương “vâng” một tiếng, cười nói: “Tổ phụ vừa qua đời, phụ thân ở Phúc Kiến, trở về nhanh nhất, Nhị thúc ở Yên Kinh, trở về trễ nhất. Lúc Thất tỷ về, thiếp đang ở biệt viện dưỡng bệnh, không được gặp tỷ ấy. Lúc còn rất nhỏ, tỷ ấy đã đến Yên Kinh, lại được cha mẹ, các ca ca tỷ tỷ chiều chuộng, vừa trở về không quen sinh hoạt ở nhà, lại ngày ngày bị giữ ở trong phòng, rất không quen. Thường xuyên thừa dịp buổi trưa mọi người đang nghỉ ngơi, dẫn theo tiểu nha hoàn ở trong sân đi dạo. Nhìn thấy thiếp nằm ở dưới cây đại thụ, tỷ ấy ngạc nhiên lắm, sau đó nhìn thiếp đồng cảm, sai tiểu nha hoàn trở về phòng lấy cho thiếp bình thuốc Tuyết Tân đan đến…” Vừa nói, nàng “xì” một tiếng bật cười, “Cho tới bây giờ thiếp rất chán ghét mấy loại như Tuyết Tân đan, đen đen, giống như là bùn bẩn từ chỗ nào ý, cũng không biết tay người làm thuốc có rửa sạch sẽ hay không nữa…” , Từ Lệnh Nghi lắng nghe, cùng cười lên theo.
Khi đó, nhất định là thời gian khó khăn nhất của Thập Nhất Nương? Bị tỷ tỷ đánh khiến phải dưỡng bệnh ở trên giường, tránh sang tiểu viện vắng vẻ, chỉ có hai nha hoàn hầu hạ ở bên người, cả ngày làm bạn cùng thuốc, sống chết chưa biết, tương lai không rõ. . . . . . Khiến người ta ngẫm lại đều thấy chua xót ở trong lòng, nhưng chuyện từ miệng Thập Nhất Nương nói ra, lại mang theo vài trêu chọc khôi hài, rộng rãi, rộng lượng!
Hắn ôm cánh tay của nàng, không khỏi nắm thật chặt: “Vậy nàng có ăn không?”
“Ăn ạ!” , Thập Nhất Nương cười, rất có mấy phần bất đắc dĩ nói, “Thất tỷ không những không kín đáo đưa cho thiếp thì không nói làm gì, lại còn phải tận mắt nhìn thấy thiếp ngậm trong miệng mới thôi. Nói Tuyết Tân đan này loại bình thường không thể so sánh được, là Nhị thẩm biết họ phải về Dư Hàng, cố ý nhờ người của Ngự dược phường làm giúp. Dư Hàng không có Tuyết Tân đan tốt như vậy đâu . . . .” Có thể là nghĩ tới cảnh tượng thú vị lúc ấy, mà trong giọng nói của Thập Nhất Nương hàm chứa nồng đậm vui vẻ, “Ai ngờ ngày đó thiếp ngậm Tuyết Tân đan, nhưng thật sự cảm giác được mát mẻ hơn không ít. Có thể thấy được một người thích gì, không thích cái gì, đều là có chuyện ở bên trong đấy…”, nói đến câu cuối, thì có vài phần do dự.
Giống như cho tới bây giờ nàng cũng không biết Từ Lệnh Nghi thích những thứ gì?
Ăn thì trong phòng bếp làm cái gì hắn ăn cái ấy, chưa từng nói lên yêu cầu đặc biệt gì. Mặc thì cửa hàng may thêu làm cái gì hắn sẽ mặc cái ý, hơn nữa lúc ở nhà đến đến đi đi luôn mấy bộ đó. Ở thì không biết trước đây thế nào, nhưng từ khi hai người thành thân, hắn luôn thuận theo mình. Ở trên bệ cửa sổ đặt bể cá cũng tốt, ở bốn góc màn trướng treo mấy xâu hoa Ngọc Hương cũng tốt, hắn chưa từng nói gì. Khi đi ra ngoài, nàng vốn dĩ cũng không biết hắn lúc nào thì ngồi xe ngựa, lúc nào ngồi kiệu, lúc nào cưỡi ngựa….
Trên mặt nàng có chút nóng ran, không khỏi co rúc vào trong lòng ngực của hắn.
Là nhớ tới chuyện không vui sao? Cho nên giống như đứa bé tìm kiếm an ủi nên dán vào người hắn ngày càng chặt?
Từ Lệnh Nghi tùy ý để cho vóc người mảnh khảnh của nàng che ở trên người của mình.
“Vậy bây giờ nàng có thích ăn Tuyết Tân đan hay không?”
Thập Nhất Nương gối đầu lên vai hắn, cảm giác như vậy rất thoải mái.
“Không thích ạ!” Nàng cười nói, “Nhưng mà khi thời tiết nóng bức thỉnh thoảng có ăn hai viên, cảm thấy thật sự có hiệu quả thanh mát giải nóng.”
Có phải từ đấy về sau liền nhớ tới vị tỷ tỷ này từng đối xử tốt với nàng hay không?
Từ Lệnh Nghi nghiêng mặt đi, cánh môi hồng của nàng chỉ cách hắn trong gang tấc.
“Tỷ muội các nàng tốt như vậy, khó trách nàng muốn xen vào chuyện của nhà họ!” , hắn chậm rãi nói, đầu dần dần thấp xuống, môi từng chút từng chút nhích gần về phía nàng…Thậm chí nàng có thể cảm giác được hô hấp nong nóng của hắn phả vào hai má nàng.
Vẻ mặt của Thập Nhất Nương lúc này khó nén được có mấy phần bối rối.
Tiếp nhận, trong lòng còn có mơ hồ bất an, không chấp nhận, thật giống như. . . . . . Trong lòng tựa như cũng rất bất an!
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
“Cũng không hoàn toàn phải . . . Thiếp cảm thấy vợ chồng ở chung một chỗ mới là quan trọng nhất . . . . .” Nàng vội vàng nói, giống như làm như vậy là có thể tạm thời ngăn cản cử động của Từ Lệnh Nghi, “Cha mẹ sẽ bỏ mình mà đi, con cái cũng sẽ tự mình bước đi. . . . . . Chỉ có vợ chồng, mới có thể làm bạn tâm giao, một đường đi tới đích cuối cùng. . . . . .” , Môi Từ Lệnh Nghi dừng lại, cách nàng chỉ khoảng một ngón tay.
Tâm thần hắn có chút không yên.
Đây là cái đạo lý gì thế?!
Trong mắt của hắn hiện lên một tia nghi hoặc.
“Theo như nàng vậy nói đến, chỉ cần vợ chồng thân mật, thì không cần cố kỵ những thứ khác rồi?” , Trong giọng nói có mấy phần chất vấn, không khí mập mờ mới vừa rồi cũng bị quét đi sạch.
Thập Nhất Nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Lời ấy của Hầu gia sai rồi!” , nàng cười, ở lòng bàn tay Từ Lệnh Nghi viết chữ “Nhà” (1) “Hầu gia nhìn thấy không? Phía trên chữ ‘Nhà’ là bộ mái nhà, phía dưới chữ ‘Nhà’ là thờ cúng. Bất hiếu có ba điều, có một điều là ‘Gia bần thân lão, bất vi lộc sĩ’ (2), là ý muốn nói đạo lý này – không thờ cúng tổ tiên, thì sẽ vực nổi nhà mình dậy. Cần phải thờ cúng, con cháu mới có thể kiếm sống phụng dưỡng cha mẹ.
Lại có câu nói con cháu hiếu thuận, ấy mới là phúc, là vinh quang đầu tiên của cửa nhà…”
(1) Chữ “Nhà” tiếng Trung: 家,trên có bộ Miên (mái nhà): 宀,dưới có bộ Thỉ (thờ cúng) 豕.
(2) Gia bần thân lão, bất vi lộc sĩ: Quan niệm xưa về tội bất hiếu. Nguyên văn: 家贫亲老,不为禄士,二不孝也 có nghĩa “Cha mẹ già yếu, nhà nghèo mà con cái trong nhà không ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ. Đó là bất hiếu thứ hai.
Ngoài ra còn có hai tội bất hiếu nữa đó là, “Hùa theo cha mẹ, để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất”. “Không chịu lấy vợ, không chịu sinh con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.” Trong ba tội bất hiếu thì tội “không có con nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất.
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.
Những đạo lý này hắn cũng biết, nhưng câu “Chỉ có vợ chồng mới có thể làm bạn tâm giao, một đường đi tới đích cuối cùng” mà nàng nói trước đó thì có quan hệ gì?
Bên kia Thập Nhất Nương đã nói: “Giống như Hầu gia với thiếp vậy. Hầu gia vì nhà này ở bên ngoài bôn ba mệt mỏi. Thiếp ở nhà cần phải hiếu thuận với trưởng bối, nuôi dạy con cái, hòa thuận với chị em dâu, thân thiết với hàng xóm. Chỉ khi lòng của Hầu gia và thiếp cùng hướng về một chỗ, sức lực cũng tập trung về một chỗ, khiến cho cả nhà càng ngày càng đi lên, Nương mới có thể an hưởng tuổi già, không cần vì chuyện trong nhà mà lo lắng. Dụ ca nhi, Truân ca nhi, Giới ca nhi, Trinh tỷ nhi còn có Cẩn ca nhi mới có chỗ dựa vào. Tam gia, Ngũ gia có việc, chúng ta mới có thể giúp đỡ. Hầu gia, chàng nói đi, thiếp nói những lời này có lý hay không?”
Dù sao cũng là trước khi thành thân, hầu hết sẽ kiêng kỵ chuyện này, khả năng có con là rất nhỏ. Hơn nữa coi như là có, khẳng định cũng sẽ rất cẩn thận. Nếu như nói Từ Lệnh Nghi đi qua Giang Long, Chu An Bình chính là đầu xà ở đó. Không phải là có câu cường long không áp được đầu xà sao, Từ Lệnh Nghi chưa chắc có thể tra được.
Từ Lệnh Nghi cũng là cảm thấy biện pháp này của Thập Nhất Nương không ổn lắm.
Chu An Bình khôn khéo lại có mưu lược, trước khi thành thân sao lại dám sinh hạ con nối dòng rồi để phá hủy danh tiếng của mình, gây ảnh hưởng đến hôn nhân đại sự của mình được?
Nhưng nhìn một bộ dạng hứng thú bừng bừng của Thập Nhất Nương, hắn lại không nỡ giội nước lạnh, chẳng qua là nói khéo: “Nếu không có con nối dòng thì . . . . .”
Thập Nhất Nương nói: “Không có con nối dòng, Thất tỷ sẽ đỡ lo lắng hơn một chút. . . .”
Từ Lệnh Nghi lập tức hiểu được.
Nếu Chu An Bình có con nối dõi trước khi hắn lập gia đình, thì La gia đã chiếm được lý lẽ, cho dù Thất Nương không sinh được con, nắm lấy nhược điểm này của Chu An Bình, cũng có thể vì Thất Nương mà tranh thủ được lợi ích lớn nhất và sự đồng tình của gia tộc, do đó trên vấn đề con nối dõi sẽ nắm giữ quyền chủ động. Nếu như Chu An Bình không có con trước, vậy thì càng tốt hơn. Thất Nương hoàn toàn có thể đổ lỗi không có con nối dõi lên trên người Chu An Bình.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, định nói cho Thập Nhất Nương: “Ta đưa Chu An Bình đi gặp Thuận vương, hắn lại giới thiệu một thương nhân họ Uông ở Tùng Giang cho Thuận vương. Đầu xuân năm nay, Thuận vương bảo lãnh cho thương nhân họ Uông này buôn bán hàng dệt kim ở Giang Nam . . . . .”
Thập Nhất Nương cả kinh, nói: “Vậy còn Văn gia?”
“Có đôi khi, một mặt cổ vũ sẽ chỉ làm hắn hãm càng sâu.” Từ Lệnh Nghi lạnh lùng thốt lên, “Văn gia giờ đây hưng thịnh lớn mạnh, đã tới lúc nên lui về rồi. . .” Vừa nói, vừa khe khẽ thở dài, “Chẳng qua chưa chắc người Văn gia đã đồng ý lui về!”
“Dẫu sao Văn gia cũng là người kinh doanh, chuyện triều đình, chưa chắc có thể hiểu.” Thập Nhất Nương nghĩ tới những năm này Từ Lệnh Nghi cũng cảm thấy khó xử khi kẹp ở giữa Hoàng thượng và Văn gia, ở trong chăn cầm tay Từ Lệnh Nghi “. . . . . . Thiếp thấy, Hầu gia không nên ngại nói rõ ràng với họ. Họ trách cứ cũng tốt, cảm kích cũng tốt, Hầu gia không thẹn với lương tâm là được rồi!”
Từ Lệnh Nghi cầm lại tay Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà “Ừ” , một tiếng, trong giọng nói lộ ra mấy phần buồn bã.
Thập Nhất Nương không đi sâu vào đề tài này nữa, lại quay về nói chuyện của Thất Nương: “Dựa theo Hầu gia nói, giờ đây Chu An Bình lại phải dựa vào Hầu gia để làm ăn rồi?”
“Không thể nói là dựa vào ta để làm ăn” , ” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói, “Nhưng mà nếu hai nhà xé toang mặt ra thì khẳng định rằng Chu gia chịu tổn thất cũng không nhỏ.”
Thập Nhất Nương thả lỏng một hơi, sau đó hơi ngẩn ra, có chút buồn cười.
Nàng cùng Từ Lệnh Nghi thế mà lại giống nhau.
Hai người tin tưởng ích lợi vững bền dài lâu hơn là tình cảm, nhưng lúc hành động thì lại đi ngược lại….
Thập Nhất Nương không khỏi nghiêng người gối đầu lên cánh tay Từ Lệnh Nghi, co rúc ở trong ngực Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng dựa sát vào người mình, tay theo vạt áo đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve lên lưng nàng, cảm giác được da thịt trơn mịn, nhẵn nhụi, ngón tay như đang sờ vào tơ lụa, miễn cưỡng nói: “Nàng chỉ cần nhắc tới với Thất di là được. Có mấy lời, không thể nói sâu hơn. Tránh Chu An Bình cho là chúng ta nhắc ơn huệ bắt hắn báo đáp, ngược lại không tốt.”
“Thiếp biết rồi!” , ngón tay Thập Nhất Nương xoắn lấy vạt áo của Từ Lệnh Nghi, nhẹ giọng nói” “Thiếp cũng không muốn Thất tỷ hiểu lầm, cho rằng Thất tỷ phu là vì chuyện đó nên mới có nhiều ẩn nhẫn với tỷ ấy như vậy. . . . . .” Vừa nói, trong lòng lại có cảm giác khác thường. Giống như đoạn tình cảm giữa Thất Nương và Chu An Bình mờ mịt hư ảo như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, mà nàng cùng Từ Lệnh Nghi đang cẩn thận từng li từng tí giúp hai người tô son trát phấn để được an ổn.
Từ trước nàng thường làm một số chuyện đánh vỡ mộng đẹp của người khác, nhưng sao bây giờ nàng lại trở nên nhu nhược rồi!
“Thiếp còn chưa nói cho Hầu gia, khi còn bé thiếp đã từng bệnh nặng một hồi.” Nàng thấp giọng nói” “Lần đầu tiên thiếp nhìn thấy Thất tỷ, là khi đó đang dưỡng bệnh trong viện. Mới vừa vào hạ, thời tiết hơi nóng, phòng không thông gió, rất buồn bực lại không dám quạt. Tân Cúc trải chiếu dưới cây hòe lớn ở sân, thiếp nằm trên chiếu, cảm giác như đang được nằm trên một cái giường có màn bằng vải thô màu xanh lá, ánh mặt trời giống như những mũi tên vàng, chiếu xuống từ khe hở của lá cây, có gió thổi qua, những thứ kia loang lổ lấp lánh ánh sáng nhiều màu sắc lắc lư rơi trên tay, trên người của thiếp. . . . . . Thiếp nghĩ bản thân mình giống đồ đồng thau bao năm không thấy ánh mặt trời, mùi nấm mốc và vết đốm xanh trên người rốt cuộc đã dần dần bay đi.”
“Có tiểu cô nương nói trong viện này có một bức tường quấn đầy dây bìm bịp. Rồi lại có một giọng nói thanh thúy vang lên, nói hái hai bông hoa về để treo ở trên màn.
Tiểu cô nương thì khuyên bảo bây giờ đang trong hiếu kỳ, Đại thái thái lại là người nghiêm khắc, nếu biết, trên mặt thái thái sẽ không vui. Giọng nói thanh thúy lại vang lên, người khác đều là nghiêm khắc với bản thân, rộng rãi với mọi người. Đại bá mẫu thì lại rộng rãi với bản thân mình, đối đãi nghiêm khắc với mọi người. Ta (Thất Nương) cười to hai tiếng cũng chỉ nhìn chằm chằm vào thiếp hồi lâu, nhưng lại lén làm cháo thịt nạc cho Hưu ca nhi ăn, đừng tưởng rằng ta không biết… Trong giọng nói của tiểu cô nương có ấy phần run rẩy, vội vàng khuyên tiểu thư đừng nói nữa, nếu như bị thái thái biết, sẽ phạt tiểu thư quỳ ván cửa rồi. Từ khi tiểu thư trở lại Dư Hàng, đã bị phạt năm lần rồi đấy.”
Nói tới đây, thân thể dán sát vào người Từ Lệnh Nghi mềm mại hơn, nghe giọng nói cũng thấy là đang vui vẻ .
Từ Lệnh Nghi cúi đầu hôn lên trán nàng: “Vậy giọng nói thanh thúy là của Thất di rồi?”
Thập Nhất Nương “vâng” một tiếng, cười nói: “Tổ phụ vừa qua đời, phụ thân ở Phúc Kiến, trở về nhanh nhất, Nhị thúc ở Yên Kinh, trở về trễ nhất. Lúc Thất tỷ về, thiếp đang ở biệt viện dưỡng bệnh, không được gặp tỷ ấy. Lúc còn rất nhỏ, tỷ ấy đã đến Yên Kinh, lại được cha mẹ, các ca ca tỷ tỷ chiều chuộng, vừa trở về không quen sinh hoạt ở nhà, lại ngày ngày bị giữ ở trong phòng, rất không quen. Thường xuyên thừa dịp buổi trưa mọi người đang nghỉ ngơi, dẫn theo tiểu nha hoàn ở trong sân đi dạo. Nhìn thấy thiếp nằm ở dưới cây đại thụ, tỷ ấy ngạc nhiên lắm, sau đó nhìn thiếp đồng cảm, sai tiểu nha hoàn trở về phòng lấy cho thiếp bình thuốc Tuyết Tân đan đến…” Vừa nói, nàng “xì” một tiếng bật cười, “Cho tới bây giờ thiếp rất chán ghét mấy loại như Tuyết Tân đan, đen đen, giống như là bùn bẩn từ chỗ nào ý, cũng không biết tay người làm thuốc có rửa sạch sẽ hay không nữa…” , Từ Lệnh Nghi lắng nghe, cùng cười lên theo.
Khi đó, nhất định là thời gian khó khăn nhất của Thập Nhất Nương? Bị tỷ tỷ đánh khiến phải dưỡng bệnh ở trên giường, tránh sang tiểu viện vắng vẻ, chỉ có hai nha hoàn hầu hạ ở bên người, cả ngày làm bạn cùng thuốc, sống chết chưa biết, tương lai không rõ. . . . . . Khiến người ta ngẫm lại đều thấy chua xót ở trong lòng, nhưng chuyện từ miệng Thập Nhất Nương nói ra, lại mang theo vài trêu chọc khôi hài, rộng rãi, rộng lượng!
Hắn ôm cánh tay của nàng, không khỏi nắm thật chặt: “Vậy nàng có ăn không?”
“Ăn ạ!” , Thập Nhất Nương cười, rất có mấy phần bất đắc dĩ nói, “Thất tỷ không những không kín đáo đưa cho thiếp thì không nói làm gì, lại còn phải tận mắt nhìn thấy thiếp ngậm trong miệng mới thôi. Nói Tuyết Tân đan này loại bình thường không thể so sánh được, là Nhị thẩm biết họ phải về Dư Hàng, cố ý nhờ người của Ngự dược phường làm giúp. Dư Hàng không có Tuyết Tân đan tốt như vậy đâu . . . .” Có thể là nghĩ tới cảnh tượng thú vị lúc ấy, mà trong giọng nói của Thập Nhất Nương hàm chứa nồng đậm vui vẻ, “Ai ngờ ngày đó thiếp ngậm Tuyết Tân đan, nhưng thật sự cảm giác được mát mẻ hơn không ít. Có thể thấy được một người thích gì, không thích cái gì, đều là có chuyện ở bên trong đấy…”, nói đến câu cuối, thì có vài phần do dự.
Giống như cho tới bây giờ nàng cũng không biết Từ Lệnh Nghi thích những thứ gì?
Ăn thì trong phòng bếp làm cái gì hắn ăn cái ấy, chưa từng nói lên yêu cầu đặc biệt gì. Mặc thì cửa hàng may thêu làm cái gì hắn sẽ mặc cái ý, hơn nữa lúc ở nhà đến đến đi đi luôn mấy bộ đó. Ở thì không biết trước đây thế nào, nhưng từ khi hai người thành thân, hắn luôn thuận theo mình. Ở trên bệ cửa sổ đặt bể cá cũng tốt, ở bốn góc màn trướng treo mấy xâu hoa Ngọc Hương cũng tốt, hắn chưa từng nói gì. Khi đi ra ngoài, nàng vốn dĩ cũng không biết hắn lúc nào thì ngồi xe ngựa, lúc nào ngồi kiệu, lúc nào cưỡi ngựa….
Trên mặt nàng có chút nóng ran, không khỏi co rúc vào trong lòng ngực của hắn.
Là nhớ tới chuyện không vui sao? Cho nên giống như đứa bé tìm kiếm an ủi nên dán vào người hắn ngày càng chặt?
Từ Lệnh Nghi tùy ý để cho vóc người mảnh khảnh của nàng che ở trên người của mình.
“Vậy bây giờ nàng có thích ăn Tuyết Tân đan hay không?”
Thập Nhất Nương gối đầu lên vai hắn, cảm giác như vậy rất thoải mái.
“Không thích ạ!” Nàng cười nói, “Nhưng mà khi thời tiết nóng bức thỉnh thoảng có ăn hai viên, cảm thấy thật sự có hiệu quả thanh mát giải nóng.”
Có phải từ đấy về sau liền nhớ tới vị tỷ tỷ này từng đối xử tốt với nàng hay không?
Từ Lệnh Nghi nghiêng mặt đi, cánh môi hồng của nàng chỉ cách hắn trong gang tấc.
“Tỷ muội các nàng tốt như vậy, khó trách nàng muốn xen vào chuyện của nhà họ!” , hắn chậm rãi nói, đầu dần dần thấp xuống, môi từng chút từng chút nhích gần về phía nàng…Thậm chí nàng có thể cảm giác được hô hấp nong nóng của hắn phả vào hai má nàng.
Vẻ mặt của Thập Nhất Nương lúc này khó nén được có mấy phần bối rối.
Tiếp nhận, trong lòng còn có mơ hồ bất an, không chấp nhận, thật giống như. . . . . . Trong lòng tựa như cũng rất bất an!
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
“Cũng không hoàn toàn phải . . . Thiếp cảm thấy vợ chồng ở chung một chỗ mới là quan trọng nhất . . . . .” Nàng vội vàng nói, giống như làm như vậy là có thể tạm thời ngăn cản cử động của Từ Lệnh Nghi, “Cha mẹ sẽ bỏ mình mà đi, con cái cũng sẽ tự mình bước đi. . . . . . Chỉ có vợ chồng, mới có thể làm bạn tâm giao, một đường đi tới đích cuối cùng. . . . . .” , Môi Từ Lệnh Nghi dừng lại, cách nàng chỉ khoảng một ngón tay.
Tâm thần hắn có chút không yên.
Đây là cái đạo lý gì thế?!
Trong mắt của hắn hiện lên một tia nghi hoặc.
“Theo như nàng vậy nói đến, chỉ cần vợ chồng thân mật, thì không cần cố kỵ những thứ khác rồi?” , Trong giọng nói có mấy phần chất vấn, không khí mập mờ mới vừa rồi cũng bị quét đi sạch.
Thập Nhất Nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Lời ấy của Hầu gia sai rồi!” , nàng cười, ở lòng bàn tay Từ Lệnh Nghi viết chữ “Nhà” (1) “Hầu gia nhìn thấy không? Phía trên chữ ‘Nhà’ là bộ mái nhà, phía dưới chữ ‘Nhà’ là thờ cúng. Bất hiếu có ba điều, có một điều là ‘Gia bần thân lão, bất vi lộc sĩ’ (2), là ý muốn nói đạo lý này – không thờ cúng tổ tiên, thì sẽ vực nổi nhà mình dậy. Cần phải thờ cúng, con cháu mới có thể kiếm sống phụng dưỡng cha mẹ.
Lại có câu nói con cháu hiếu thuận, ấy mới là phúc, là vinh quang đầu tiên của cửa nhà…”
(1) Chữ “Nhà” tiếng Trung: 家,trên có bộ Miên (mái nhà): 宀,dưới có bộ Thỉ (thờ cúng) 豕.
(2) Gia bần thân lão, bất vi lộc sĩ: Quan niệm xưa về tội bất hiếu. Nguyên văn: 家贫亲老,不为禄士,二不孝也 có nghĩa “Cha mẹ già yếu, nhà nghèo mà con cái trong nhà không ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ. Đó là bất hiếu thứ hai.
Ngoài ra còn có hai tội bất hiếu nữa đó là, “Hùa theo cha mẹ, để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất”. “Không chịu lấy vợ, không chịu sinh con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.” Trong ba tội bất hiếu thì tội “không có con nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất.
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.
Những đạo lý này hắn cũng biết, nhưng câu “Chỉ có vợ chồng mới có thể làm bạn tâm giao, một đường đi tới đích cuối cùng” mà nàng nói trước đó thì có quan hệ gì?
Bên kia Thập Nhất Nương đã nói: “Giống như Hầu gia với thiếp vậy. Hầu gia vì nhà này ở bên ngoài bôn ba mệt mỏi. Thiếp ở nhà cần phải hiếu thuận với trưởng bối, nuôi dạy con cái, hòa thuận với chị em dâu, thân thiết với hàng xóm. Chỉ khi lòng của Hầu gia và thiếp cùng hướng về một chỗ, sức lực cũng tập trung về một chỗ, khiến cho cả nhà càng ngày càng đi lên, Nương mới có thể an hưởng tuổi già, không cần vì chuyện trong nhà mà lo lắng. Dụ ca nhi, Truân ca nhi, Giới ca nhi, Trinh tỷ nhi còn có Cẩn ca nhi mới có chỗ dựa vào. Tam gia, Ngũ gia có việc, chúng ta mới có thể giúp đỡ. Hầu gia, chàng nói đi, thiếp nói những lời này có lý hay không?”
/755
|