Edit: Leticia
Beta: Hạ
Ngũ phu nhân nghe xong cười đến lông mày cong lên, ôn nhu nói với Từ Lệnh Khoan nói: “Ngũ gia, chàng đặt tên cho con đi!”
Ngũ gia nghe vậy lộ ra vẻ mặt trầm tư.
Tam phu nhân cười nói: “Trẻ con vừa mới sinh ra, gấp như vậy làm cái gì. Chờ Cần ca nhi nhà chúng ta thành hôn rồi đặt tên cũng không muộn.”
Trẻ con vừa mới sinh ra thường đặt nhũ danh(1) trước, sau đó chờ đứa bé lớn hơn một chút mới đặt đại danh(2), sợ phúc lộc quá nhiẻu, trẻ nhỏ không chịu nổi. Chẳng qua là bị Tam phu nhân nói như thế, Ngũ phu nhân rất không vui.
(1) nhũ danh: biệt danh
(2) đại danh: Tên thật
Con của mình xuất thân là danh môn hậu duệ quý tộc, có gì mà không chịu nổi!
Huống chi Cẩn ca nhi của Thập Nhất Nương cũng vừa mới ra đời liền được đặt tên luôn đấy thôi.
Từ Lệnh Khoan nghe xong cũng không thoải mái lắm, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng thấy có lý. Đang muốn nói hai câu trêu đùa với thê tử, lại thấy khuôn mặt uất ức của thê tử, lập tức thay đổi ý định, nói: “Ta thấy không bằng gọi là “Sân”, tên chữ cũng gọi là “Sân”. Thằng bé là một thành viên trong số các huynh đệ, sau này còn có thể mang đến nhiều huynh đệ hơn nữa.”
“Sân” có nghĩa là đông đúc, đông người.
Thái phu nhân nhìn Tam phu nhân một cái, cười nói: “Tên gọi này rất hay, rất ý nghĩa.” Lại hỏi Ngũ phu nhân, “Con thấy thế nào?”
Đứa bé này đứng hàng thứ bảy trong số các đường huynh đệ(3), nhưng trong phòng bọn họ cũng là trưởng tử. Ngũ phu nhân cảm thấy Từ Lệnh Khoan hẳn là nên đặt cho con một cái tên vang dội hơn, nhưng Thái phu nhân gật đầu, ngụ ý của Ngũ gia là để Từ gia có thêm đinh thêm khẩu, nên gật đầu cười, đón lấy đứa trẻ, hôn một cái vào má của con, ôn nhu mà nói: “Sân ca nhi của chúng ta có tên rồi!”
(3)đường huynh đệ: Anh em họ hàng
Thạch ma ma ở một bên vội vàng nói: “Chúc mừng Thất thiếu gia có tên rồi!”
Ngũ phu nhân đang nghiêm mặt cũng cười rộ lên.
Nha hoàn, bà tử đầy phòng cũng hô lên “Sân đại gia” .
Tam phu nhân không khỏi nhíu mày.
Mình sinh hai đứa con trai cũng không cuồng ngạo như vậy.
Có thêm cháu trai, Thái phu nhân cũng không có cảm giác như thế là cuồng ngạo, cười không ngớt, dặn dò Ngũ phu nhân: “Hãy điều dưỡng thật tốt. Chuyện trong nhà đã có Thạch ma ma. Thời tiết tuy nóng, nhưng cũng không thể mở cửa sổ, sẽ bị nhiễm gió lạnh. . .”
Thái phu nhân nói một câu Ngũ phu nhân đáp một tiếng cho đến khi Thái phu nhân nhìn mặt Ngũ phu nhân lộ vẻ mỏi mệt, lúc này mới dừng lại, cười nói thêm một câu”Ngày mai sẽ đến thăm con. . . . .” Sau đó để Thập Nhất Nương và Tam phu nhân hầu hạ trở về nhà.
Đến ngày lễ tắm ba ngày, từ ngõ Hồ Đồng bên kia có một đám người tới, có thể do nguyên nhân cũng là họ hàng xa, Ngũ phu nhân chỉ vào đoàn người mà giới thiệu phu nhân của thế tử Nam Hầu với Thập Nhất Nương.
Mục thị hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao trung bình, da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, là người rất hay xấu hổ, vừa mở miệng thì mặt đã đỏ rồi.
“Nhìn xem, nhìn xem” , Hoàng Tam phu nhân trêu chọc nói, “So với Tôn phu nhân, chúng ta đã thành người không có mặt không có da rồi.”
Tôn phu nhân nghe vậy, giật mình, vội nói: “Là ta chưa từng thấy qua mặt các vị. Thấy chư vị phu nhân thì luống cuống tay chân. Sao lại thành các phu nhân không mặt mũi không có da đây.”
“Tẩu tẩu đừng nghe Hoàng Tam phu nhân nói.” Ngũ phu nhân rất che chở người chị dâu này. “Tỷ ấy là người hay nói đùa lắm!” Sau đó nói, “Tẩu tẩu còn chưa ra mắt Phúc Thành công chúa đúng không? Công chúa đang nói chuyện với mẹ chồng của muội trong phòng!”
Các vị phu nhân, thái thái, mợ chủ trong phòng này đều đã quen thuộc lẫn nhau, tất cả những điều họ nói Mục thị đều nghe không hiểu, nên nàng không xen vào.
Mục thị nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Ta đây phải đi thỉnh an Phúc Thành công chúa thôi!”. Sau đó vội vã từ biệt đám người Hoàng Tam phu nhân, Lâm Đại phu nhân, để Thạch ma ma cùng đi đến phòng của Thái phu nhân.
Lâm Đại phu nhân liền cười trêu ghẹo Ngũ phu nhân: “Đan Dương, muội đã thay chị dâu của muội nói xong hết rồi.”
Ngũ phu nhân không đồng ý, giọng giận hờn: “Lời của muội không coi là nhiều!”
Mọi người đưa ánh mắt nhìn đến trên người Chu phu nhân, người này vẫn trầm mặc từ lúc vào cửa cho đến tận bây giờ.
Kể từ khi Phương tỷ nhi sinh công chúa thứ hai, Chu phu nhân cũng rất ít khi ra khỏi cửa.
Thấy thế nàng cười nói: “Lời nói của ta, các ngươi chê ta nói nhiều. Ta không nói lời nào, các ngươi lại chê ta nói ít.” Vừa nói, giả bộ bất đắc dĩ thở dài, “Đáng thương quá, ta trái cũng không được, mà phải cũng không xong. . . , đứng ở chỗ này đều bị các ngươi xem thường rồi.”
Buổi nói chuyện lại để cho tất cả mọi người bật cười ha ha.
Đường Tứ thái thái tiến lên cầm tay Chu phu nhân: “Đừng để ý tới những con khỉ ngang ngược nghịch ngợm này, chúng ta ngồi nói chuyện đi.” Rồi ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh Chu phu nhân, cùng Chu phu nhân nói đến đồ cưới của nữ nhi: “. . . . . . . . . Thái phu nhân có để lại đôi vòng tay hai tầng trân châu, một lớn một nhỏ, vô cùng hiếm. Cổ tay tỷ nhi mảnh khảnh, đeo vào thì hơi rộng. Đeo làm dây chuyền, thì lại hơi ngắn, làm trâm hoa, thì lại thấy đáng tiếc. Không biết làm sao như thế nào mới đẹp!”
Chu phu nhân cười nói: “Tỷ tỷ tìm nhầm người rồi, chuyện này tỷ tỷ hẳn là nên tìm Từ Tứ phu nhân mới đúng.” Hứng thú nói chuyện cũng không cao.
“Muội muội có kiến thức rộng rãi, Từ Tứ phu nhân thì khéo tay” , Đường Tứ thái thái nói thật dễ nghe, “Có thể mời hai vị ra chủ ý cho tỷ nhi nhà chúng ta, ta còn có cái gì phiền lòng đây. Chẳng qua là thân phận hai vị tôn quý, nhất thời không dám nghĩ đến. Nếu hôm nay muội đã nói ra lời này, ta sẽ không khách khí.” Sau đó đi nắm tay Thập Nhất Nương, “Hai vị cộng lại giúp ta, nhất định giúp tỷ nhi nhà chúng ta có thể diện mà gả ra ngoài!”
Kể từ sau khi biết Triệu tiên sinh không hài lòng với thái độ từ quán (4) của người Đường gia, Thập Nhất Nương đối với người Đường gia thì có đề phòng, không muốn cùng đi lại quá gần với nhà họ. Cười nói: “Muội cũng vậy, nếu làm ở trong nhà thì còn có thể được. Nào có bản lĩnh giúp nhà tỷ bày mưu tính kế. Vẫn là mới Chu tỷ tỷ quyết định mới hay!”
(4)từ quán: bỏ không dạy học
Đường Tứ thái thái cũng không nghe theo, kiên trì kéo Thập Nhất Nương đến ngồi bên cạnh Chu phu nhân.
Lâm Đại phu nhân nhìn vậy nói khẽ với Hoàng Tam phu nhân: “Nghe nói Đường gia muốn Đường Tam công tử bỏ vợ. Xem ra, Đường gia có ý định đánh chủ ý lên người Chu gia.”
Hoàng Tam phu nhân bĩu môi, không lên tiếng.
Mấy ngày nay nàng thường đi lại với Từ gia, Đường Tứ thái thái từng lấy cớ sức khỏe Thập Nhất Nương không tốt, tặng bốn cây nhân sâm trăm năm, Thập Nhất Nương cảm thấy lễ này quá nặng, bèn chuyển giao cho Hoàng hậu nương nương. Sau lại thỉnh thoảng tặng chút ít vải vóc, vật liệu may mặc…, Thập Nhất Nương đều ghi vào sổ rõ ràng chi tiết, theo đó mà lấy quà có giá trị tương đương mà tặng qua. Vì thế mấy ngày qua Đường Tứ thái thái mới yên tĩnh.
Bên kia có tiểu nha hoàn vén rèm, Tam phu nhân đứng giữa một đám nha hoàn, bà tử vây quanh đi đến: “Tiệc rượu bên kia đã bố trí tốt rồi, mời mọi người dời bước qua đó ngồi nào!” Ngày hôm qua Tam phu nhân chủ động nói với Thái phu nhân và Ngũ phu nhân là sẽ giúp đỡ lo liệu cho lễ tắm ba ngày của Sân ca nhi.
Có người quen biết cười hỏi: “Ôi, Tam phu nhân về kinh khi nào thế?”
“Tháng giêng đã về rồi.” Tam phu nhân cười nói, ” Cần ca nhi nhà chúng ta muốn thành hôn, thời gian định vào mười sáu tháng chín, phải xử lý đại sự này mới đi Sơn Dương được. Đến lúc đó phu nhân phải tới uống chén rượu nhạt nhé.”
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Sau đó Tam phu nhân lại quay ra mời đám người Lâm Đại phu nhân, Hoàng Tam phu nhân, Đường Tứ thái thái: “Đến lúc đó mọi người nhất định phải tới đấy.”
Lại dặn dò Đường Tứ thái thái, “Tỷ tỷ gặp Đường Cửu phu nhân ở Tây viện cũng thông báo hộ ta một tiếng. Mấy ngày nữa, muội lại đến nhà mời.”
Đường Tứ thái thái cười nói: “Nhất định sẽ truyền lời.”
Hoàng Tam phu nhân thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Nhà các muội cùng bên Tây viện nhà Đường gia có qua lại với nhau à?”
Bên Tây viện nhà Đường gia của phủ Trung Sơn Hầu gia đã xong bàng chi ngũ tang(5).
(5)bàng chi ngũ tang: về luật lệ chịu tang đã nói ở từ các chương trước, ở đây chúng ta hiểu rằng đã chịu tang xong.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Có thể là Tam tẩu với bên đó có quan hệ cá nhân!”
Sau đó, lúc viết thiệp mời mới biết được, thì ra là có một lần Tam phu nhân tới Đường gia ăn cưới, vừa lúc là lễ một trăm ngày con gái của Đường Cửu phu nhân bên Tây viện, Tam phu nhân từng đưa qua hai xấp lụa sa tanh làm hạ lễ.
Ngũ phu nhân giận đến da mặt tím lại: “Muội cũng nói rồi mà, sao Tam tẩu đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, lễ tắm ba ngày, lễ đầy tháng cũng xung phong hỗ trợ. Hóa ra là vì muốn mời thêm khách cho Cần ca nhi nhà tẩu ấy.” Rồi nói với Thập Nhất Nương: “Tứ tẩu có thể còn không biết? Tam tẩu còn mời được hai chị dâu là bà con xa bên nhà mẹ đẻ muội nữa cơ đấy… Đến lúc đó Tam tẩu ném hai đứa bé ở lại nhà, còn mình thì đi Sơn Dương. Rồi trong nhà hai chị dâu kia có việc cưới xin ma chay gì, chẳng lẽ muội còn phải bắt cháu dâu lấy tiền đi báo đáp ân tình người ta sao! Nếu làm chuyện như vậy thì đúng là một bộ dáng chưa hiểu sự đời, bảo mặt mũi muội biết giấu vào đâu đây!”
Sân ca nhi đi tiêu chảy nhẹ, Thập Nhất Nương tới thăm bệnh, không nghĩ tới Ngũ phu nhân sẽ nói những điều này với mình.
Chuyện như vậy Ngũ phu nhân không làm được, mình cũng không làm được.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng vỗ về Sân ca nhi, cười nói: “Có khi hâm mộ những người phụ nhân ngoài phố phường kia, một khóc hai náo ba treo cổ, có khi lại sảng khoái hơn chúng ta nhiều!”
Ngũ phu nhân hơi sững sờ, sau đó “Xì” cười một tiếng.
Ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương có phần nhu hòa hơn.
“Tháng chín cuối thu tiết trời dễ chịu, chính là lúc thưởng cúc ăn cua. Muội đang định nhân lễ trăm ngày Sân ca nhi mời Thất Nương tới ở trong kinh mấy ngày.” Ngũ phu nhân nhíu chân mày.”Bây giờ xem ra, vẫn nên chờ Cần ca nhi thành hôn xong, muội mới viết thư thì hay hơn! Tránh cho tỷ ấy kích động mà chạy tới sớm, vừa vặn đụng vào ngày đó.”
Thập Nhất Nương cười rộ lên: “Muội cứ viết thư luôn đi, Tam tẩu không chỉ có mời Tứ tỷ và Thập Nhị Nương còn mời cả Thất tỷ nhà tẩu nữa đấy!”
Ngũ phu nhân há hốc mồm, nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: “Chúng ta thật sự quá coi thường Tam tẩu rồi!”
Thập Nhất Nương nghe xong lại cười một trận.
Nằm trong tã, Sân ca nhi nhíu nhíu mày.
Thập Nhất Nương vội ngừng cười: “Thiếu chút nữa đánh thức Sân ca nhi chúng ta rồi!”
Ngũ phu nhân thấy ánh mắt Thập Nhất Nương nhìn Sân ca nhi ôn hòa, trong đó còn mang theo mấy phần cưng chiều, giống như nhìn Cẩn ca nhi, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Sức khỏe của Tứ tẩu không tốt, tẩu đưa Sân ca nhi cho nhũ nương đi!”
Ngũ phu nhân luôn rất để ý đến con, Thập Nhất Nương cùng không khách khí, cười giao Sân ca nhi cho nhũ nương. Ngũ phu nhân lại cùng nàng nói đến Thất Nương.
“Vẫn chưa có động tĩnh. Chu lão thái thái ngày ngày ở nhà chỉ cây dâu mắng cây hòe. Chu gia cũng không có biện pháp. Trước đó vài ngày Thất Nương còn về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng mới trở về.”
Những chuyện này Thất Nương một chữ cũng không nói với Thập Nhất Nương .
“Vậy hiện tại Thất Nương như thế nào rồi?”
“Tuy tỷ ấy không nói. Nhưng muội nghĩ cuộc sống của tỷ ấy khẳng định không tốt lắm.” Ngũ phu nhân thở dài” “Cho nên muội mới muốn mời tỷ ấy đến Yên Kinh ở chơi mấy ngày. Xem có thể tìm đại phu khám cẩn thận cho tỷ ấy một lần nữa hay không.”
Thập Nhất Nương có chút xấu hổ.
Mình và Thất Nương là tỷ muội, còn không thân bằng Ngũ phu nhân.
“Muội cũng đã khuyên tỷ ấy, nếu không thì tính chuyện nạp thiếp đi .” Ngũ phu nhân nói, “Nhưng tỷ ấy không nghe. Nói thà rằng bị bỏ chứ không nạp thiếp. Muội cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt. Khi nào tỷ ấy tới, Tứ tẩu vẫn nên khuyên nhủ tỷ ấy một câu!”
Thập Nhất Nương mơ hồ có chút hiểu được cảm thụ của Thất Nương.
Chu An Bình đối với nàng không chỉ là trượng phu mà còn là người yêu. Cho nên đặc biệt không thể nhẫn nhịn, tình nguyện chia lìa cũng không muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?
Trở về trong viện của mình, nàng hỏi Từ Lệnh Nghi: “Có thể điều tra thêm lúc trước Chu An Bình đã có con nối dòng hay chưa?”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Vậy còn không bằng nạp thiếp. Chí ít thân thế trong sạch.”
“Thiếp không phải vì chuyện này!” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói. “Thất Nương tìm y hỏi thuốc khắp nơi, nhưng một điểm động tĩnh cũng không có. Nếu quả thật là Thất Nương có vấn đề, tỷ ấy biết rồi, cũng có thể hạ quyết tâm nên làm như thế nào cho tốt!”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút rồi rất sảng khoái mà đáp ứng.
Beta: Hạ
Ngũ phu nhân nghe xong cười đến lông mày cong lên, ôn nhu nói với Từ Lệnh Khoan nói: “Ngũ gia, chàng đặt tên cho con đi!”
Ngũ gia nghe vậy lộ ra vẻ mặt trầm tư.
Tam phu nhân cười nói: “Trẻ con vừa mới sinh ra, gấp như vậy làm cái gì. Chờ Cần ca nhi nhà chúng ta thành hôn rồi đặt tên cũng không muộn.”
Trẻ con vừa mới sinh ra thường đặt nhũ danh(1) trước, sau đó chờ đứa bé lớn hơn một chút mới đặt đại danh(2), sợ phúc lộc quá nhiẻu, trẻ nhỏ không chịu nổi. Chẳng qua là bị Tam phu nhân nói như thế, Ngũ phu nhân rất không vui.
(1) nhũ danh: biệt danh
(2) đại danh: Tên thật
Con của mình xuất thân là danh môn hậu duệ quý tộc, có gì mà không chịu nổi!
Huống chi Cẩn ca nhi của Thập Nhất Nương cũng vừa mới ra đời liền được đặt tên luôn đấy thôi.
Từ Lệnh Khoan nghe xong cũng không thoải mái lắm, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng thấy có lý. Đang muốn nói hai câu trêu đùa với thê tử, lại thấy khuôn mặt uất ức của thê tử, lập tức thay đổi ý định, nói: “Ta thấy không bằng gọi là “Sân”, tên chữ cũng gọi là “Sân”. Thằng bé là một thành viên trong số các huynh đệ, sau này còn có thể mang đến nhiều huynh đệ hơn nữa.”
“Sân” có nghĩa là đông đúc, đông người.
Thái phu nhân nhìn Tam phu nhân một cái, cười nói: “Tên gọi này rất hay, rất ý nghĩa.” Lại hỏi Ngũ phu nhân, “Con thấy thế nào?”
Đứa bé này đứng hàng thứ bảy trong số các đường huynh đệ(3), nhưng trong phòng bọn họ cũng là trưởng tử. Ngũ phu nhân cảm thấy Từ Lệnh Khoan hẳn là nên đặt cho con một cái tên vang dội hơn, nhưng Thái phu nhân gật đầu, ngụ ý của Ngũ gia là để Từ gia có thêm đinh thêm khẩu, nên gật đầu cười, đón lấy đứa trẻ, hôn một cái vào má của con, ôn nhu mà nói: “Sân ca nhi của chúng ta có tên rồi!”
(3)đường huynh đệ: Anh em họ hàng
Thạch ma ma ở một bên vội vàng nói: “Chúc mừng Thất thiếu gia có tên rồi!”
Ngũ phu nhân đang nghiêm mặt cũng cười rộ lên.
Nha hoàn, bà tử đầy phòng cũng hô lên “Sân đại gia” .
Tam phu nhân không khỏi nhíu mày.
Mình sinh hai đứa con trai cũng không cuồng ngạo như vậy.
Có thêm cháu trai, Thái phu nhân cũng không có cảm giác như thế là cuồng ngạo, cười không ngớt, dặn dò Ngũ phu nhân: “Hãy điều dưỡng thật tốt. Chuyện trong nhà đã có Thạch ma ma. Thời tiết tuy nóng, nhưng cũng không thể mở cửa sổ, sẽ bị nhiễm gió lạnh. . .”
Thái phu nhân nói một câu Ngũ phu nhân đáp một tiếng cho đến khi Thái phu nhân nhìn mặt Ngũ phu nhân lộ vẻ mỏi mệt, lúc này mới dừng lại, cười nói thêm một câu”Ngày mai sẽ đến thăm con. . . . .” Sau đó để Thập Nhất Nương và Tam phu nhân hầu hạ trở về nhà.
Đến ngày lễ tắm ba ngày, từ ngõ Hồ Đồng bên kia có một đám người tới, có thể do nguyên nhân cũng là họ hàng xa, Ngũ phu nhân chỉ vào đoàn người mà giới thiệu phu nhân của thế tử Nam Hầu với Thập Nhất Nương.
Mục thị hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao trung bình, da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, là người rất hay xấu hổ, vừa mở miệng thì mặt đã đỏ rồi.
“Nhìn xem, nhìn xem” , Hoàng Tam phu nhân trêu chọc nói, “So với Tôn phu nhân, chúng ta đã thành người không có mặt không có da rồi.”
Tôn phu nhân nghe vậy, giật mình, vội nói: “Là ta chưa từng thấy qua mặt các vị. Thấy chư vị phu nhân thì luống cuống tay chân. Sao lại thành các phu nhân không mặt mũi không có da đây.”
“Tẩu tẩu đừng nghe Hoàng Tam phu nhân nói.” Ngũ phu nhân rất che chở người chị dâu này. “Tỷ ấy là người hay nói đùa lắm!” Sau đó nói, “Tẩu tẩu còn chưa ra mắt Phúc Thành công chúa đúng không? Công chúa đang nói chuyện với mẹ chồng của muội trong phòng!”
Các vị phu nhân, thái thái, mợ chủ trong phòng này đều đã quen thuộc lẫn nhau, tất cả những điều họ nói Mục thị đều nghe không hiểu, nên nàng không xen vào.
Mục thị nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Ta đây phải đi thỉnh an Phúc Thành công chúa thôi!”. Sau đó vội vã từ biệt đám người Hoàng Tam phu nhân, Lâm Đại phu nhân, để Thạch ma ma cùng đi đến phòng của Thái phu nhân.
Lâm Đại phu nhân liền cười trêu ghẹo Ngũ phu nhân: “Đan Dương, muội đã thay chị dâu của muội nói xong hết rồi.”
Ngũ phu nhân không đồng ý, giọng giận hờn: “Lời của muội không coi là nhiều!”
Mọi người đưa ánh mắt nhìn đến trên người Chu phu nhân, người này vẫn trầm mặc từ lúc vào cửa cho đến tận bây giờ.
Kể từ khi Phương tỷ nhi sinh công chúa thứ hai, Chu phu nhân cũng rất ít khi ra khỏi cửa.
Thấy thế nàng cười nói: “Lời nói của ta, các ngươi chê ta nói nhiều. Ta không nói lời nào, các ngươi lại chê ta nói ít.” Vừa nói, giả bộ bất đắc dĩ thở dài, “Đáng thương quá, ta trái cũng không được, mà phải cũng không xong. . . , đứng ở chỗ này đều bị các ngươi xem thường rồi.”
Buổi nói chuyện lại để cho tất cả mọi người bật cười ha ha.
Đường Tứ thái thái tiến lên cầm tay Chu phu nhân: “Đừng để ý tới những con khỉ ngang ngược nghịch ngợm này, chúng ta ngồi nói chuyện đi.” Rồi ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh Chu phu nhân, cùng Chu phu nhân nói đến đồ cưới của nữ nhi: “. . . . . . . . . Thái phu nhân có để lại đôi vòng tay hai tầng trân châu, một lớn một nhỏ, vô cùng hiếm. Cổ tay tỷ nhi mảnh khảnh, đeo vào thì hơi rộng. Đeo làm dây chuyền, thì lại hơi ngắn, làm trâm hoa, thì lại thấy đáng tiếc. Không biết làm sao như thế nào mới đẹp!”
Chu phu nhân cười nói: “Tỷ tỷ tìm nhầm người rồi, chuyện này tỷ tỷ hẳn là nên tìm Từ Tứ phu nhân mới đúng.” Hứng thú nói chuyện cũng không cao.
“Muội muội có kiến thức rộng rãi, Từ Tứ phu nhân thì khéo tay” , Đường Tứ thái thái nói thật dễ nghe, “Có thể mời hai vị ra chủ ý cho tỷ nhi nhà chúng ta, ta còn có cái gì phiền lòng đây. Chẳng qua là thân phận hai vị tôn quý, nhất thời không dám nghĩ đến. Nếu hôm nay muội đã nói ra lời này, ta sẽ không khách khí.” Sau đó đi nắm tay Thập Nhất Nương, “Hai vị cộng lại giúp ta, nhất định giúp tỷ nhi nhà chúng ta có thể diện mà gả ra ngoài!”
Kể từ sau khi biết Triệu tiên sinh không hài lòng với thái độ từ quán (4) của người Đường gia, Thập Nhất Nương đối với người Đường gia thì có đề phòng, không muốn cùng đi lại quá gần với nhà họ. Cười nói: “Muội cũng vậy, nếu làm ở trong nhà thì còn có thể được. Nào có bản lĩnh giúp nhà tỷ bày mưu tính kế. Vẫn là mới Chu tỷ tỷ quyết định mới hay!”
(4)từ quán: bỏ không dạy học
Đường Tứ thái thái cũng không nghe theo, kiên trì kéo Thập Nhất Nương đến ngồi bên cạnh Chu phu nhân.
Lâm Đại phu nhân nhìn vậy nói khẽ với Hoàng Tam phu nhân: “Nghe nói Đường gia muốn Đường Tam công tử bỏ vợ. Xem ra, Đường gia có ý định đánh chủ ý lên người Chu gia.”
Hoàng Tam phu nhân bĩu môi, không lên tiếng.
Mấy ngày nay nàng thường đi lại với Từ gia, Đường Tứ thái thái từng lấy cớ sức khỏe Thập Nhất Nương không tốt, tặng bốn cây nhân sâm trăm năm, Thập Nhất Nương cảm thấy lễ này quá nặng, bèn chuyển giao cho Hoàng hậu nương nương. Sau lại thỉnh thoảng tặng chút ít vải vóc, vật liệu may mặc…, Thập Nhất Nương đều ghi vào sổ rõ ràng chi tiết, theo đó mà lấy quà có giá trị tương đương mà tặng qua. Vì thế mấy ngày qua Đường Tứ thái thái mới yên tĩnh.
Bên kia có tiểu nha hoàn vén rèm, Tam phu nhân đứng giữa một đám nha hoàn, bà tử vây quanh đi đến: “Tiệc rượu bên kia đã bố trí tốt rồi, mời mọi người dời bước qua đó ngồi nào!” Ngày hôm qua Tam phu nhân chủ động nói với Thái phu nhân và Ngũ phu nhân là sẽ giúp đỡ lo liệu cho lễ tắm ba ngày của Sân ca nhi.
Có người quen biết cười hỏi: “Ôi, Tam phu nhân về kinh khi nào thế?”
“Tháng giêng đã về rồi.” Tam phu nhân cười nói, ” Cần ca nhi nhà chúng ta muốn thành hôn, thời gian định vào mười sáu tháng chín, phải xử lý đại sự này mới đi Sơn Dương được. Đến lúc đó phu nhân phải tới uống chén rượu nhạt nhé.”
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Sau đó Tam phu nhân lại quay ra mời đám người Lâm Đại phu nhân, Hoàng Tam phu nhân, Đường Tứ thái thái: “Đến lúc đó mọi người nhất định phải tới đấy.”
Lại dặn dò Đường Tứ thái thái, “Tỷ tỷ gặp Đường Cửu phu nhân ở Tây viện cũng thông báo hộ ta một tiếng. Mấy ngày nữa, muội lại đến nhà mời.”
Đường Tứ thái thái cười nói: “Nhất định sẽ truyền lời.”
Hoàng Tam phu nhân thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Nhà các muội cùng bên Tây viện nhà Đường gia có qua lại với nhau à?”
Bên Tây viện nhà Đường gia của phủ Trung Sơn Hầu gia đã xong bàng chi ngũ tang(5).
(5)bàng chi ngũ tang: về luật lệ chịu tang đã nói ở từ các chương trước, ở đây chúng ta hiểu rằng đã chịu tang xong.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Có thể là Tam tẩu với bên đó có quan hệ cá nhân!”
Sau đó, lúc viết thiệp mời mới biết được, thì ra là có một lần Tam phu nhân tới Đường gia ăn cưới, vừa lúc là lễ một trăm ngày con gái của Đường Cửu phu nhân bên Tây viện, Tam phu nhân từng đưa qua hai xấp lụa sa tanh làm hạ lễ.
Ngũ phu nhân giận đến da mặt tím lại: “Muội cũng nói rồi mà, sao Tam tẩu đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, lễ tắm ba ngày, lễ đầy tháng cũng xung phong hỗ trợ. Hóa ra là vì muốn mời thêm khách cho Cần ca nhi nhà tẩu ấy.” Rồi nói với Thập Nhất Nương: “Tứ tẩu có thể còn không biết? Tam tẩu còn mời được hai chị dâu là bà con xa bên nhà mẹ đẻ muội nữa cơ đấy… Đến lúc đó Tam tẩu ném hai đứa bé ở lại nhà, còn mình thì đi Sơn Dương. Rồi trong nhà hai chị dâu kia có việc cưới xin ma chay gì, chẳng lẽ muội còn phải bắt cháu dâu lấy tiền đi báo đáp ân tình người ta sao! Nếu làm chuyện như vậy thì đúng là một bộ dáng chưa hiểu sự đời, bảo mặt mũi muội biết giấu vào đâu đây!”
Sân ca nhi đi tiêu chảy nhẹ, Thập Nhất Nương tới thăm bệnh, không nghĩ tới Ngũ phu nhân sẽ nói những điều này với mình.
Chuyện như vậy Ngũ phu nhân không làm được, mình cũng không làm được.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng vỗ về Sân ca nhi, cười nói: “Có khi hâm mộ những người phụ nhân ngoài phố phường kia, một khóc hai náo ba treo cổ, có khi lại sảng khoái hơn chúng ta nhiều!”
Ngũ phu nhân hơi sững sờ, sau đó “Xì” cười một tiếng.
Ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương có phần nhu hòa hơn.
“Tháng chín cuối thu tiết trời dễ chịu, chính là lúc thưởng cúc ăn cua. Muội đang định nhân lễ trăm ngày Sân ca nhi mời Thất Nương tới ở trong kinh mấy ngày.” Ngũ phu nhân nhíu chân mày.”Bây giờ xem ra, vẫn nên chờ Cần ca nhi thành hôn xong, muội mới viết thư thì hay hơn! Tránh cho tỷ ấy kích động mà chạy tới sớm, vừa vặn đụng vào ngày đó.”
Thập Nhất Nương cười rộ lên: “Muội cứ viết thư luôn đi, Tam tẩu không chỉ có mời Tứ tỷ và Thập Nhị Nương còn mời cả Thất tỷ nhà tẩu nữa đấy!”
Ngũ phu nhân há hốc mồm, nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: “Chúng ta thật sự quá coi thường Tam tẩu rồi!”
Thập Nhất Nương nghe xong lại cười một trận.
Nằm trong tã, Sân ca nhi nhíu nhíu mày.
Thập Nhất Nương vội ngừng cười: “Thiếu chút nữa đánh thức Sân ca nhi chúng ta rồi!”
Ngũ phu nhân thấy ánh mắt Thập Nhất Nương nhìn Sân ca nhi ôn hòa, trong đó còn mang theo mấy phần cưng chiều, giống như nhìn Cẩn ca nhi, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Sức khỏe của Tứ tẩu không tốt, tẩu đưa Sân ca nhi cho nhũ nương đi!”
Ngũ phu nhân luôn rất để ý đến con, Thập Nhất Nương cùng không khách khí, cười giao Sân ca nhi cho nhũ nương. Ngũ phu nhân lại cùng nàng nói đến Thất Nương.
“Vẫn chưa có động tĩnh. Chu lão thái thái ngày ngày ở nhà chỉ cây dâu mắng cây hòe. Chu gia cũng không có biện pháp. Trước đó vài ngày Thất Nương còn về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng mới trở về.”
Những chuyện này Thất Nương một chữ cũng không nói với Thập Nhất Nương .
“Vậy hiện tại Thất Nương như thế nào rồi?”
“Tuy tỷ ấy không nói. Nhưng muội nghĩ cuộc sống của tỷ ấy khẳng định không tốt lắm.” Ngũ phu nhân thở dài” “Cho nên muội mới muốn mời tỷ ấy đến Yên Kinh ở chơi mấy ngày. Xem có thể tìm đại phu khám cẩn thận cho tỷ ấy một lần nữa hay không.”
Thập Nhất Nương có chút xấu hổ.
Mình và Thất Nương là tỷ muội, còn không thân bằng Ngũ phu nhân.
“Muội cũng đã khuyên tỷ ấy, nếu không thì tính chuyện nạp thiếp đi .” Ngũ phu nhân nói, “Nhưng tỷ ấy không nghe. Nói thà rằng bị bỏ chứ không nạp thiếp. Muội cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt. Khi nào tỷ ấy tới, Tứ tẩu vẫn nên khuyên nhủ tỷ ấy một câu!”
Thập Nhất Nương mơ hồ có chút hiểu được cảm thụ của Thất Nương.
Chu An Bình đối với nàng không chỉ là trượng phu mà còn là người yêu. Cho nên đặc biệt không thể nhẫn nhịn, tình nguyện chia lìa cũng không muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?
Trở về trong viện của mình, nàng hỏi Từ Lệnh Nghi: “Có thể điều tra thêm lúc trước Chu An Bình đã có con nối dòng hay chưa?”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Vậy còn không bằng nạp thiếp. Chí ít thân thế trong sạch.”
“Thiếp không phải vì chuyện này!” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói. “Thất Nương tìm y hỏi thuốc khắp nơi, nhưng một điểm động tĩnh cũng không có. Nếu quả thật là Thất Nương có vấn đề, tỷ ấy biết rồi, cũng có thể hạ quyết tâm nên làm như thế nào cho tốt!”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút rồi rất sảng khoái mà đáp ứng.
/755
|