Edit: Khuê Loạn Beta: Tiểu Tuyền Đúng lúc này thì có nha hoàn bưng trà lên, Thất Nương lập tức đón đến tay: “Thái phu nhân, mời ngài uống trà!”
“Tốt, tốt, tốt.” Thái phu nhân cười nhận lấy trà.
“Ta ở Cao Thanh, cái gì cũng không muốn.” Thất Nương cười dài nói chuyện cùng Thái phu nhân, “Liền nhớ đến lễ cập kê của Thập Nhất muội. . . . . . . .”
Thập Nhất Nương ngồi một bên khóe miệng hơi nhếch lên.
Những lời này của Thất Nương không phải là lừa gạt Thái phu nhân, thật sự là nàng có nhớ đến lễ cập kê của mình, còn tặng nàng một bộ trang sức vàng ròng nặng chín mươi mấy lượng làm hạ lễ. Lúc ấy nàng có chút giật mình. Thất Nương nhìn sẵng giọng: “Ngươi cho rằng ta không biết. Ta chỉ là vẫn không nghĩ đưa cái gì cho ngươi thì tốt———-ngươi bây giờ dù sao cũng đã gả cho người, tỷ muội chúng ta trong lúc dễ nói chuyện, ngươi còn có bà bà, em dâu chồng, ta không thể làm cho ngươi cảm thấy khó xử, vẫn muốn mua bức tranh chữ tiền triều đưa cho ngươi, sau lại. . . . . . . . .” Nàng “hừ hừ” hai tiếng, nói, “Ta xem Hầu gia cũng không phải là quá dễ sống chung. Ban đầu định đem bộ trang sức Chu gia hạ sính lễ này cho ngươi, trực tiếp có thể dùng được. Không giống trang sức bằng ngọc hay đồ cổ, cũng không trực tiếp dùng làm gì được.”
Thập Nhất Nương nghe nàng nói Từ Lệnh Nghi không phải quá dễ sống chung, thì có chút lúng túng khó xử, lại thấy nàng vô cùng ngây thơ, không khỏi trêu chọc nói: “Gả cho người quả thật khác hẳn, liền ngay cả đem đồ đổi tiền mà ngươi cũng biết.”
Thất Nương bĩu môi: “Ngươi không biết chứ, tên Chu An Bình kia mở hiệu cầm đồ. . . . . . . .” Nói tới đây, giọng nàng khẽ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Còn xuất quan trái (nợ của quan chức, triều đình), căn bản không phải thứ gì tốt. . . . . . . . .” Thanh âm ngày càng thấp, trên mặt cũng không có toát ra vẻ mặt căm hận.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe miệng Thập Nhất Nương lại càng sâu hơn.
Có thể độc bá một phương, còn được người khác kêu là Mạnh thường quân, Chu An Bình kia cũng không phải là một nhân vật dương xuân bạch tuyết (ẻo lả kiểu thư sinh) gì.
Chỉ là không hiểu tại sao hai người lại cãi nhau? Nghe khẩu khí của Thất Nương, giống như là cũng không phải là lần đầu tiên hai người vừa cãi nhau xong liền chạy ra ngoài không để cho Chu An Bình tìm thấy. Đây cũng không phải là một thói quen tốt. Nàng đã dò hỏi mấy lần nhưng Thất Nương đều tránh nói sang các chuyện khác, không muốn nói sự thật với mình. Cộng thêm vội tới vấn an Thái phu nhân, nàng không thể làm gì khác là để cho Hổ Phách tới chỗ Mộc Phù hỏi thăm. . . . . . . .
Nghĩ ngợi một chút, nàng nghe Thất Nương nhẹ giọng nói với Thái phu nhân: “Chỉ là bây giờ ta cũng chủ trì việc bếp núc trong nhà, thật sự là không đi được. Mẹ chồng thương ta lấy chồng xa, khó được dịp thể để cho ta trở về nhà một chuyến. Ta nghĩ đến Thập Nhất Nương, lại không bỏ được chuyện trong nhà xuống, do do dự dự, nên mới kéo dài đến tận hôm nay.”
Thái phu nhân nghe xong không gật đầu.
“Mẹ chồng cho ta thể diện, ta cũng không thể vì thế mà tự cao tự đại. Ở Yên Kinh vài ngày rồi ta sẽ trở về Cao Thanh.” Thất Nương vừa nói vừa nhìn về phía Thập Nhất Nương, “Ta muốn nấn ná ở cùng Thập Nhất muội mấy ngày nữa rồi cùng về nhà mẹ đẻ xem một chút.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Lúc mới đầu nói mấy câu cũng không tệ lắm, cuối cùng vẫn là lộ ra mục đích——–muốn lấy cớ nấn ná ở lại cùng mình mấy ngày. Còn không bằng nói là mượn Từ Lệnh Nghi xuất mã, Từ Lệnh Nghi thịnh tình mời, từ chối thì bất kính, trước tiên ở Từ gia mấy ngày rồi sau đó về nhà mẹ đẻ.
Có điều Thập Nhất Nương cũng không tính sẽ nói chuyện hộ Thất Nương.
Bất kể xảy ra chuyện gì, chuyện giữa phu thê với nhau thì tốt nhất là nên tự tìm biện pháp giải quyết. Chạy đến trốn ở Yên Kinh như vậy, sẽ chỉ làm cho người thật sự quan tâm nàng cảm thấy lo lắng mà thôi.
Ai ngờ Thái phu nhân lại cao hứng, cười nói: “Vậy ngươi ở trong nhà thêm vài ngày. Để cho Thập Nhất Nương đi dạo cùng ngươi một chút.” Lại phân phó Thập Nhất Nương, “Ngươi đem Lưu Phương viện sắp xếp cho Thất Nương ở đó đi! Nơi đó thanh tĩnh.”
“Cám ơn Thái phu nhân!” Thất Nương nghe xong cười khom gối hành lễ với Thái phu nhân, ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương lại mang theo mấy phần mừng rỡ.
Thập Nhất Nương bật cười, kêu Tống mama đi xếp đồ của Thất Nương, điều người đến hầu hạ ở Lưu Phương viện.
Thái phu nhân dặn dò tiểu nha hoàn truyền lệnh.
Thất Nương đỡ Thái phu nhân ngồi xuống, ở Từ gia đến qua tiết Đoan Ngọ.
Sau khi ăn xong, Thái phu nhân bưng chén trà lên: “Trời cũng không còn sớm, Thất Nương lại đến từ Sơn Đông đường xa xôi, đường xá cực khổ. Tất cả mọi người đều giải tán đi!” Rồi hướng về phía Thất Nương nói, “Hôm nay ta không lưu ngươi. Sáng mai đến chỗ ta ăn điểm tâm đi!”
Thất Nương cung kính đáp ứng “Vâng”, Nhị phu nhân cùng Trinh tỷ nhi đi cùng nhau, Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương, Thất Nương, cùng Từ Tự Dụ, Từ Tự Giới đi cùng nhau, mọi người tự giải tán.
Thập Nhất Nương muốn đi Lưu Phương viện cùng Thất Nương, nhưng Thất Nương lại kéo tay Thập Nhất Nương: “Ta mang theo rất nhiều thứ, các nàng cũng không thu thập nhanh như vậy. Tỷ muội chúng ta đã thật lâu không gặp, cùng nhau trò chuyện đi! Tránh cho ta ở Lưu Phương viện một mình không có gì chơi.”
Từ Lệnh Nghi nghe xong nói: “Ta có chút chuyện. Trong nhà còn nhiều việc phải làm. Ta đi Bán Nguyệt Phán.”
Thập Nhất Nương cũng muốn biết tình trạng gần đây của Thất Nương, liền cười tiễn Từ Lệnh Nghi.
“Cuối cùng đã đi.” Thất Nương thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cánh tay Thập Nhất Nương nói chuyện, “Chúng ta đang đi trên đường thật là tốt, tự nhiên bị một nam tử tráng kiện quần thô áo vải, đầu tóc rối bù vây quanh. . . . . . . Ta còn tưởng xe của ta đụng đến người ta, gặp phải thổ phỉ. Lúc ấy làm cho ta bị sợ không nhẹ.” Giọng nói hơi xem thường. Có thể nhìn ra được, nàng không chào đón Từ Lệnh Nghi.
“Quần thô áo vải, đầu tóc rối bù?” Thập Nhất Nương cảm thấy khó hiểu tình cảnh lúc ấy. Từ Lệnh Nghi đi Chương Khâu mua đất, lại không phải đi đánh cướp. Ý niệm hiện lên trong đầu, trong lòng nàng lại càng thêm nghi hoặc.
Thất Nương cũng là không muốn nói thêm nhiều, hỏi tình huống trong nhà.
Biết Tứ nương bị bệnh, vành mắt nàng đỏ lên: “Không có ai nói với ta những chuyện này.” Lại nói, “Ngày mai ngươi cùng ta đi thăm Tứ tỷ một chút!” Cũng không sợ để cho người ta biết nàng đã về Yên Kinh.
Đây cũng là nguyên nhân Thập Nhất Nương thích Thất Nương.
Nàng hồ nháo thì hồ nháo, nhưng đáy lòng lại thuần hậu.
Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Sáng mai chúng ta sẽ đi thăm Tứ tỷ!”
Thất Nương gật đầu.
Hai người đi vào Thùy Luân thủy tạ, ngồi trên đại kháng gần cửa sổ.
Tiểu nha hoàn dùng sứ Thanh Hoa đựng nước trái cây đặt trên bàn.
Lê quá ráp, mận quá chua, anh đào quá ngọt. . . . . . . . Ăn cũng không thấy ngon.
Thập Nhất Nương nhìn Thất Nương oán trách, bật cười nói: “Ngươi yên tâm đi. Một chiếc mui xe ngựa rêu rao như vậy, Thất tỷ phu nhất định có thể tìm đến đây.”
Mắt Thất Nương sáng lên, lại giận nàng: “Yên Kinh lớn như vậy, hắn muốn tới thì tới, dù sao ta cũng không trở về cùng hắn!”
Thập Nhất Nương cười lên.
Tống mama đi vào, nói Lưu Phương viện bên kia đã an bài thỏa đáng.
Trên mặt Thất Nương lộ vẻ do dự, trầm tư một hồi lâu, nói: “Khuya hôm nay ta nghỉ ở nơi này đi! Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi!” Ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương có mấy phần khẩn cầu.
Trên mặt Thập Nhất Nương lộ vẻ do dự.
Nàng chủ yếu là vì không muốn nằm cùng giường Thất Nương————lần trước có hai giường, Thất Nương lại cứ muốn nằm cùng với nàng, khuyên can mãi, cuối cùng các nàng ngủ chung, kết quả nửa đêm bị Thất Nương chọc cho tỉnh giấc hai lần. Tướng ngủ của Thất Nương thật sự không thể khen được.
Vậy mà Thất Nương lại trừng mắt nhìn nàng: “Ai nha, không phải là hắn có rất nhiều tiểu thiếp sao? Để cho hắn ngủ trong phòng tiểu thiếp là được.” Lại nói, “Người ta còn có thể nói ngươi hiền lương rộng lượng. Coi như là nhất cử lưỡng tiện.” Giọng nói có chút chua ngoa.
Tống mama nghe xong không khỏi chặc lưỡi, nhịn không được nói thầm: “Hầu gia vừa mới trở về, làm sao có thể ngủ trong phòng di nương được.”
Thất Nương lạnh lùng “hừ” nói: “Nói không chừng Hầu gia các ngươi lại có ý này.” Sau đó có chút tức giận kêu: “Làm sao ngươi lại nhiều lời thế, bảo ngươi đi bẩm báo thì cứ bẩm báo đi.”
Sắc mặt Tống mama thay đổi, nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương thấy nàng một bụng tức giận đối với tiểu thiếp, di nương, liền hướng về phía Tống mama nháy mắt một cái, “Đi đến chỗ Hầu gia bẩm báo một tiếng!”
Tống mama có chút không cam lòng lui xuống.
Thập Nhất Nương để cho nha hoàn hầu hạ Thất Nương rửa mặt: “Mỗi ngày ta đều dậy từ giờ Mão, nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bình thường đều là đương gia làm chủ, Thất Nương gật đầu, đi tẩy phòng.
Hổ Phách nhanh chóng đi vào.
Thập Nhất Nương vội hỏi: “Như thế nào?”
“Nói là Thất cô gia đem nha hoàn Vân Hương thu phòng, Thất cô cô trog cơn tức giận đã bỏ chạy ra ngoài. Lại sợ Nhị thái thái khiển trách, đang lúc không biết nên làm như thế nào cho phải, lại gặp được Hầu gia, cho nên theo tới Yên Kinh.”
Thập Nhất Nương nghe xong nhíu mày.
Hổ Phách thấp giọng nói: “Mộc Phù còn nói, lúc trước trong nhà Thất cô gia không chỉ có thông phòng, còn bao con hát ở bên ngoài. Sau lại cưới Thất cô cô, nên đem người toàn bộ đều đuổi ra ngoài. Trong này còn có một cháu gái bà con xa nhà mẹ đẻ Chu lão thái thái. Sau khi gả đi, bụng Thất cô nãi nãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, Chu lão thái thái liền nói sẽ cưới vợ bé cho cô gia. Nhị thái thái biết chuyện đã tặng cho hai tiểu nha hoàn. Thất cô cô đang cao hứng, ai ngờ lại xảy ra chuyện Vân Hương này. Thất cô cô không nén được tức giận, bỏ chạy ra ngoài. Nên hạ lễ chuẩn bị cho ngài cũng không kịp mang.”
Chẳng lẽ thật sự còn mua một bức tranh tiền triều cho mình?
Nàng không khỏi hỏi: “Là hạ lễ gì?”
“Nói là hai bức tranh chữ tiền triều, tiêu tốn hơn ba ngàn lượng bạc.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Thất Nương rửa mặt xong đi ra ngoài.
Thập Nhất Nương vội vã trải giường chiếu.
Thất Nương kêu lên: “Tại sao không ngủ cùng một chăn, hai chúng ta cũng dễ nói chuyện.”
Nói ngủ cùng một chăn với mình có quan hệ gì?
Thập Nhất Nương cười nói: “Ta có chút không quen!”
“Từ trước cũng nói không quen, chẳng lẽ sau khi thành thân cùng Hầu gia ngươi lại ngủ riêng sao?”
Thập Nhất Nương lúng túng, ho một tiếng: “Ta đi rửa mặt!” Sau đó chạy trối chết.
Thất Nương ngạc nhiên nói: “Chuyện này có gì mà xấu hổ. Chúng ta đều đã thành hôn, lại là tỷ muội. . . . . . . . . .” Rất chi là khó hiểu.
**********
Đợi Thập Nhất Nương từ tẩy phòng đi ra, Thất Nương đã lên giường.
Nàng mở to mắt nằm ngửa trên giường, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Nghe được động tĩnh, Thất Nương nghiêng đầu, ánh mắt có chút bi thương.
Thập Nhất Nương không khỏi đi tới ngồi bên giường: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Nương nói, là lỗi của ta!” Khóe mắt nàng có đọng nươc mắt, ở dưới ánh đèn trong suốt giống như giọt sương, “Ta cái gì cũng không làm, tại sao lại là lỗi của ta. . . . . . . .” Nàng nghiêng đầu, “Chẳng lẽ không sinh được hài tử lại là lỗi của nữ nhân. Cách vách nhà chúng ta, bỏ vợ, lúc cưới cũng không sinh được con trai hay con gái. Kết quả vợ tái giá, lại sinh đôi hai con trai. . . . . . Tại sao lại là lỗi của ta!”
Đây là một vấn đề xã hội.
Sau bao nhiêu năm nữa, những khu vực xa xôi vẫn còn có những quan niệm như vậy.
“Tốt, tốt, tốt.” Thái phu nhân cười nhận lấy trà.
“Ta ở Cao Thanh, cái gì cũng không muốn.” Thất Nương cười dài nói chuyện cùng Thái phu nhân, “Liền nhớ đến lễ cập kê của Thập Nhất muội. . . . . . . .”
Thập Nhất Nương ngồi một bên khóe miệng hơi nhếch lên.
Những lời này của Thất Nương không phải là lừa gạt Thái phu nhân, thật sự là nàng có nhớ đến lễ cập kê của mình, còn tặng nàng một bộ trang sức vàng ròng nặng chín mươi mấy lượng làm hạ lễ. Lúc ấy nàng có chút giật mình. Thất Nương nhìn sẵng giọng: “Ngươi cho rằng ta không biết. Ta chỉ là vẫn không nghĩ đưa cái gì cho ngươi thì tốt———-ngươi bây giờ dù sao cũng đã gả cho người, tỷ muội chúng ta trong lúc dễ nói chuyện, ngươi còn có bà bà, em dâu chồng, ta không thể làm cho ngươi cảm thấy khó xử, vẫn muốn mua bức tranh chữ tiền triều đưa cho ngươi, sau lại. . . . . . . . .” Nàng “hừ hừ” hai tiếng, nói, “Ta xem Hầu gia cũng không phải là quá dễ sống chung. Ban đầu định đem bộ trang sức Chu gia hạ sính lễ này cho ngươi, trực tiếp có thể dùng được. Không giống trang sức bằng ngọc hay đồ cổ, cũng không trực tiếp dùng làm gì được.”
Thập Nhất Nương nghe nàng nói Từ Lệnh Nghi không phải quá dễ sống chung, thì có chút lúng túng khó xử, lại thấy nàng vô cùng ngây thơ, không khỏi trêu chọc nói: “Gả cho người quả thật khác hẳn, liền ngay cả đem đồ đổi tiền mà ngươi cũng biết.”
Thất Nương bĩu môi: “Ngươi không biết chứ, tên Chu An Bình kia mở hiệu cầm đồ. . . . . . . .” Nói tới đây, giọng nàng khẽ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Còn xuất quan trái (nợ của quan chức, triều đình), căn bản không phải thứ gì tốt. . . . . . . . .” Thanh âm ngày càng thấp, trên mặt cũng không có toát ra vẻ mặt căm hận.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe miệng Thập Nhất Nương lại càng sâu hơn.
Có thể độc bá một phương, còn được người khác kêu là Mạnh thường quân, Chu An Bình kia cũng không phải là một nhân vật dương xuân bạch tuyết (ẻo lả kiểu thư sinh) gì.
Chỉ là không hiểu tại sao hai người lại cãi nhau? Nghe khẩu khí của Thất Nương, giống như là cũng không phải là lần đầu tiên hai người vừa cãi nhau xong liền chạy ra ngoài không để cho Chu An Bình tìm thấy. Đây cũng không phải là một thói quen tốt. Nàng đã dò hỏi mấy lần nhưng Thất Nương đều tránh nói sang các chuyện khác, không muốn nói sự thật với mình. Cộng thêm vội tới vấn an Thái phu nhân, nàng không thể làm gì khác là để cho Hổ Phách tới chỗ Mộc Phù hỏi thăm. . . . . . . .
Nghĩ ngợi một chút, nàng nghe Thất Nương nhẹ giọng nói với Thái phu nhân: “Chỉ là bây giờ ta cũng chủ trì việc bếp núc trong nhà, thật sự là không đi được. Mẹ chồng thương ta lấy chồng xa, khó được dịp thể để cho ta trở về nhà một chuyến. Ta nghĩ đến Thập Nhất Nương, lại không bỏ được chuyện trong nhà xuống, do do dự dự, nên mới kéo dài đến tận hôm nay.”
Thái phu nhân nghe xong không gật đầu.
“Mẹ chồng cho ta thể diện, ta cũng không thể vì thế mà tự cao tự đại. Ở Yên Kinh vài ngày rồi ta sẽ trở về Cao Thanh.” Thất Nương vừa nói vừa nhìn về phía Thập Nhất Nương, “Ta muốn nấn ná ở cùng Thập Nhất muội mấy ngày nữa rồi cùng về nhà mẹ đẻ xem một chút.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Lúc mới đầu nói mấy câu cũng không tệ lắm, cuối cùng vẫn là lộ ra mục đích——–muốn lấy cớ nấn ná ở lại cùng mình mấy ngày. Còn không bằng nói là mượn Từ Lệnh Nghi xuất mã, Từ Lệnh Nghi thịnh tình mời, từ chối thì bất kính, trước tiên ở Từ gia mấy ngày rồi sau đó về nhà mẹ đẻ.
Có điều Thập Nhất Nương cũng không tính sẽ nói chuyện hộ Thất Nương.
Bất kể xảy ra chuyện gì, chuyện giữa phu thê với nhau thì tốt nhất là nên tự tìm biện pháp giải quyết. Chạy đến trốn ở Yên Kinh như vậy, sẽ chỉ làm cho người thật sự quan tâm nàng cảm thấy lo lắng mà thôi.
Ai ngờ Thái phu nhân lại cao hứng, cười nói: “Vậy ngươi ở trong nhà thêm vài ngày. Để cho Thập Nhất Nương đi dạo cùng ngươi một chút.” Lại phân phó Thập Nhất Nương, “Ngươi đem Lưu Phương viện sắp xếp cho Thất Nương ở đó đi! Nơi đó thanh tĩnh.”
“Cám ơn Thái phu nhân!” Thất Nương nghe xong cười khom gối hành lễ với Thái phu nhân, ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương lại mang theo mấy phần mừng rỡ.
Thập Nhất Nương bật cười, kêu Tống mama đi xếp đồ của Thất Nương, điều người đến hầu hạ ở Lưu Phương viện.
Thái phu nhân dặn dò tiểu nha hoàn truyền lệnh.
Thất Nương đỡ Thái phu nhân ngồi xuống, ở Từ gia đến qua tiết Đoan Ngọ.
Sau khi ăn xong, Thái phu nhân bưng chén trà lên: “Trời cũng không còn sớm, Thất Nương lại đến từ Sơn Đông đường xa xôi, đường xá cực khổ. Tất cả mọi người đều giải tán đi!” Rồi hướng về phía Thất Nương nói, “Hôm nay ta không lưu ngươi. Sáng mai đến chỗ ta ăn điểm tâm đi!”
Thất Nương cung kính đáp ứng “Vâng”, Nhị phu nhân cùng Trinh tỷ nhi đi cùng nhau, Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương, Thất Nương, cùng Từ Tự Dụ, Từ Tự Giới đi cùng nhau, mọi người tự giải tán.
Thập Nhất Nương muốn đi Lưu Phương viện cùng Thất Nương, nhưng Thất Nương lại kéo tay Thập Nhất Nương: “Ta mang theo rất nhiều thứ, các nàng cũng không thu thập nhanh như vậy. Tỷ muội chúng ta đã thật lâu không gặp, cùng nhau trò chuyện đi! Tránh cho ta ở Lưu Phương viện một mình không có gì chơi.”
Từ Lệnh Nghi nghe xong nói: “Ta có chút chuyện. Trong nhà còn nhiều việc phải làm. Ta đi Bán Nguyệt Phán.”
Thập Nhất Nương cũng muốn biết tình trạng gần đây của Thất Nương, liền cười tiễn Từ Lệnh Nghi.
“Cuối cùng đã đi.” Thất Nương thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cánh tay Thập Nhất Nương nói chuyện, “Chúng ta đang đi trên đường thật là tốt, tự nhiên bị một nam tử tráng kiện quần thô áo vải, đầu tóc rối bù vây quanh. . . . . . . Ta còn tưởng xe của ta đụng đến người ta, gặp phải thổ phỉ. Lúc ấy làm cho ta bị sợ không nhẹ.” Giọng nói hơi xem thường. Có thể nhìn ra được, nàng không chào đón Từ Lệnh Nghi.
“Quần thô áo vải, đầu tóc rối bù?” Thập Nhất Nương cảm thấy khó hiểu tình cảnh lúc ấy. Từ Lệnh Nghi đi Chương Khâu mua đất, lại không phải đi đánh cướp. Ý niệm hiện lên trong đầu, trong lòng nàng lại càng thêm nghi hoặc.
Thất Nương cũng là không muốn nói thêm nhiều, hỏi tình huống trong nhà.
Biết Tứ nương bị bệnh, vành mắt nàng đỏ lên: “Không có ai nói với ta những chuyện này.” Lại nói, “Ngày mai ngươi cùng ta đi thăm Tứ tỷ một chút!” Cũng không sợ để cho người ta biết nàng đã về Yên Kinh.
Đây cũng là nguyên nhân Thập Nhất Nương thích Thất Nương.
Nàng hồ nháo thì hồ nháo, nhưng đáy lòng lại thuần hậu.
Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Sáng mai chúng ta sẽ đi thăm Tứ tỷ!”
Thất Nương gật đầu.
Hai người đi vào Thùy Luân thủy tạ, ngồi trên đại kháng gần cửa sổ.
Tiểu nha hoàn dùng sứ Thanh Hoa đựng nước trái cây đặt trên bàn.
Lê quá ráp, mận quá chua, anh đào quá ngọt. . . . . . . . Ăn cũng không thấy ngon.
Thập Nhất Nương nhìn Thất Nương oán trách, bật cười nói: “Ngươi yên tâm đi. Một chiếc mui xe ngựa rêu rao như vậy, Thất tỷ phu nhất định có thể tìm đến đây.”
Mắt Thất Nương sáng lên, lại giận nàng: “Yên Kinh lớn như vậy, hắn muốn tới thì tới, dù sao ta cũng không trở về cùng hắn!”
Thập Nhất Nương cười lên.
Tống mama đi vào, nói Lưu Phương viện bên kia đã an bài thỏa đáng.
Trên mặt Thất Nương lộ vẻ do dự, trầm tư một hồi lâu, nói: “Khuya hôm nay ta nghỉ ở nơi này đi! Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi!” Ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương có mấy phần khẩn cầu.
Trên mặt Thập Nhất Nương lộ vẻ do dự.
Nàng chủ yếu là vì không muốn nằm cùng giường Thất Nương————lần trước có hai giường, Thất Nương lại cứ muốn nằm cùng với nàng, khuyên can mãi, cuối cùng các nàng ngủ chung, kết quả nửa đêm bị Thất Nương chọc cho tỉnh giấc hai lần. Tướng ngủ của Thất Nương thật sự không thể khen được.
Vậy mà Thất Nương lại trừng mắt nhìn nàng: “Ai nha, không phải là hắn có rất nhiều tiểu thiếp sao? Để cho hắn ngủ trong phòng tiểu thiếp là được.” Lại nói, “Người ta còn có thể nói ngươi hiền lương rộng lượng. Coi như là nhất cử lưỡng tiện.” Giọng nói có chút chua ngoa.
Tống mama nghe xong không khỏi chặc lưỡi, nhịn không được nói thầm: “Hầu gia vừa mới trở về, làm sao có thể ngủ trong phòng di nương được.”
Thất Nương lạnh lùng “hừ” nói: “Nói không chừng Hầu gia các ngươi lại có ý này.” Sau đó có chút tức giận kêu: “Làm sao ngươi lại nhiều lời thế, bảo ngươi đi bẩm báo thì cứ bẩm báo đi.”
Sắc mặt Tống mama thay đổi, nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương thấy nàng một bụng tức giận đối với tiểu thiếp, di nương, liền hướng về phía Tống mama nháy mắt một cái, “Đi đến chỗ Hầu gia bẩm báo một tiếng!”
Tống mama có chút không cam lòng lui xuống.
Thập Nhất Nương để cho nha hoàn hầu hạ Thất Nương rửa mặt: “Mỗi ngày ta đều dậy từ giờ Mão, nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bình thường đều là đương gia làm chủ, Thất Nương gật đầu, đi tẩy phòng.
Hổ Phách nhanh chóng đi vào.
Thập Nhất Nương vội hỏi: “Như thế nào?”
“Nói là Thất cô gia đem nha hoàn Vân Hương thu phòng, Thất cô cô trog cơn tức giận đã bỏ chạy ra ngoài. Lại sợ Nhị thái thái khiển trách, đang lúc không biết nên làm như thế nào cho phải, lại gặp được Hầu gia, cho nên theo tới Yên Kinh.”
Thập Nhất Nương nghe xong nhíu mày.
Hổ Phách thấp giọng nói: “Mộc Phù còn nói, lúc trước trong nhà Thất cô gia không chỉ có thông phòng, còn bao con hát ở bên ngoài. Sau lại cưới Thất cô cô, nên đem người toàn bộ đều đuổi ra ngoài. Trong này còn có một cháu gái bà con xa nhà mẹ đẻ Chu lão thái thái. Sau khi gả đi, bụng Thất cô nãi nãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, Chu lão thái thái liền nói sẽ cưới vợ bé cho cô gia. Nhị thái thái biết chuyện đã tặng cho hai tiểu nha hoàn. Thất cô cô đang cao hứng, ai ngờ lại xảy ra chuyện Vân Hương này. Thất cô cô không nén được tức giận, bỏ chạy ra ngoài. Nên hạ lễ chuẩn bị cho ngài cũng không kịp mang.”
Chẳng lẽ thật sự còn mua một bức tranh tiền triều cho mình?
Nàng không khỏi hỏi: “Là hạ lễ gì?”
“Nói là hai bức tranh chữ tiền triều, tiêu tốn hơn ba ngàn lượng bạc.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Thất Nương rửa mặt xong đi ra ngoài.
Thập Nhất Nương vội vã trải giường chiếu.
Thất Nương kêu lên: “Tại sao không ngủ cùng một chăn, hai chúng ta cũng dễ nói chuyện.”
Nói ngủ cùng một chăn với mình có quan hệ gì?
Thập Nhất Nương cười nói: “Ta có chút không quen!”
“Từ trước cũng nói không quen, chẳng lẽ sau khi thành thân cùng Hầu gia ngươi lại ngủ riêng sao?”
Thập Nhất Nương lúng túng, ho một tiếng: “Ta đi rửa mặt!” Sau đó chạy trối chết.
Thất Nương ngạc nhiên nói: “Chuyện này có gì mà xấu hổ. Chúng ta đều đã thành hôn, lại là tỷ muội. . . . . . . . . .” Rất chi là khó hiểu.
**********
Đợi Thập Nhất Nương từ tẩy phòng đi ra, Thất Nương đã lên giường.
Nàng mở to mắt nằm ngửa trên giường, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Nghe được động tĩnh, Thất Nương nghiêng đầu, ánh mắt có chút bi thương.
Thập Nhất Nương không khỏi đi tới ngồi bên giường: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Nương nói, là lỗi của ta!” Khóe mắt nàng có đọng nươc mắt, ở dưới ánh đèn trong suốt giống như giọt sương, “Ta cái gì cũng không làm, tại sao lại là lỗi của ta. . . . . . . .” Nàng nghiêng đầu, “Chẳng lẽ không sinh được hài tử lại là lỗi của nữ nhân. Cách vách nhà chúng ta, bỏ vợ, lúc cưới cũng không sinh được con trai hay con gái. Kết quả vợ tái giá, lại sinh đôi hai con trai. . . . . . Tại sao lại là lỗi của ta!”
Đây là một vấn đề xã hội.
Sau bao nhiêu năm nữa, những khu vực xa xôi vẫn còn có những quan niệm như vậy.
/755
|