Edit: Aquarius87 Beta: Tiểu Tuyền Thập Nhất Nương nghe thấy có chút ngoài ý muốn.
Nàng tính toán, Từ Lệnh Nghi lần này đi Chương Khâu, chuyện làm nếu như thuận lợi cũng phải chừng mười ngày. Ngay cả hắn có thể nghĩ biện pháp gấp trở về, đó cũng là chuyện buổi tối, nhưng không có nghĩ đến xế chiều hắn đã đến.
Lâm đại phu nhân thì lại là mừng rỡ: “Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Này thật đúng là đúng lúc.” Vừa cười cầm lấy tay của Thập Nhất Nương nói: “Ta đây sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.”
Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa thuỳ hoa vang một tiếng.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn lại ngoài cửa trước.
Chỉ thấy Từ Lệnh Nghi mặc áo dài màu lam vải thô hơi cũ không mới cưỡi con tuấn mã màu đỏ thẫm, chậm rãi dừng ở trước cửa thuỳ hoa. Phía sau hắn còn đi theo một chiếc xe thanh duy đính ngọc lưu ly bảy màu hết sức hoa lệ trên mui xe cùng một chiếc xe ngựa lôi kéo hòm xiểng.
Thập Nhất Nương hơi có chút giật mình.
Đem xe dừng ở trước cửa thuỳ hoa, tự nhiên là nữ quyến. Mà đại tộc nhà cao cửa rộng, chú ý đoan trang túc mục, là quyết sẽ không dùng đường hoàng ngồi như vậy, người trong xe này. . . . . .
Mày liễu của nàng khẽ nhíu, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi tung mình xuống ngựa.
“Thập Nhất Nương. . . . . .” Hắn rất là kinh ngạc, vừa muốn nói gì, đảo mắt nhìn thấy Lâm đại phu nhân đứng ở một bên, đáy mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc: “Lâm đại phu nhân?”
“Hầu gia đã trở lại!” Thập Nhất Nương cười nửa ngồi hơi hơi phúc thân nói: “Lâm đại phu nhân là tới tham gia lễ cập kê của thiếp thân.”
Mà ánh mắt Lâm đại phu nhân đã sớm từ trên mui xe thanh duy và xe ngựa kia rơi xuống người Thập Nhất Nương, lại từ trên người Thập Nhất Nương rơi vào trên người Từ Lệnh Nghi. Thấy thế lập tức giải thích: “Ta đang muốn đi.” Rồi hướng Thập Nhất Nương nói: “Lúc này đã không còn sớm, ngươi cũng bận rộn một ngày, ta ngày khác lại đến quý phủ bái phỏng.” Sau đó khom gối hành lễ, từ giã với Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương.
Xe ngựa của Lâm gia ngay từ lúc đầu đã chờ ở một bên, một bà tử vội vàng thả ghế nhỏ xuống bên cạnh xe.
Thập Nhất Nương vừa khách khí nói, liền đưa Lâm đại phu nhân đến bên cạnh xe ngựa.
“Thập Nhất Nương!” Có người gọi tên của nàng.
Lâm đại phu nhân cùng Thập Nhất Nương ngạc nhiên theo tiếng nhìn lại.
Đã nhìn thấy rèm mui xe thanh duy dừng ở phía sau thoáng một cái, lộ ra một khuôn mặt quyên lệ xinh đẹp tuyệt trần.
Lâm đại phu nhân trong lòng lộp bộp hạ xuống, Thập Nhất Nương ở bên cạnh lại vui mừng hô một tiếng:”Thất tỷ” .
Rèm trên mui xe thanh suy đã bị bà tử theo xe vén lên, bên trong xe ngựa cô gái ăn mặc hoa mỹ dị thường đang che miệng cười: “Ngươi không có bị giật mình sao?”
Nghịch ngợm như vậy, không phải là Thất Nương đến từ Sơn Đông còn có ai?
Thập Nhất Nương không biết nên khóc hay cười nhìn nàng.
“Ngươi cũng không biết quá khéo sao?” Nàng một mặt để bà tử theo xe dắt đỡ xuống xe ngựa, một mặt cười nói: “Hầu gia vội vã gấp trở về, ngựa cũng đang ở nửa đường thì khụy chân, nhìn thấy ngựa kéo xe của ta tốt, không mua không thể. Bằng không, chúng ta còn không gặp được.”
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.
Mới vừa rồi không có nhìn kỹ, hiện tại hơi đánh giá mới phát hiện, mặc dù hắn thân thể đứng thẳng, ánh mắt sáng ngời, nhưng khuôn mặt phong trần, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần mỏi mệt.
Từ Lệnh Nghi lại nhàn nhạt cười cười, ngôn từ ngắn gọn nói: “Lúc ấy trước không có thôn, sau không có phòng trọ.”
Thất Nương nghe liền mím miệng cười: “Cho nên ta liền theo Hầu gia tới đây thăm ngươi.”
Muốn mua ngựa kéo xe của người ta, còn không mua không thể. . . . . . Vừa nghe tình tiết trong chuyện này. Thập Nhất Nương nghĩ đến Lâm đại phu nhân còn đang bên cạnh, tự nhiên không tốt hỏi nhiều, hướng Lâm đại phu nhân giới thiệu Thất Nương: “Đây là tỷ tỷ của ta lấy chồng ở xa đến Sơn Đông.”
Lâm đại phu nhân nghĩ đến chuyện mình mới suy đoán vừa rồi . . . . . . Không khỏi âm thầm cười cười, cùng Thất Nương đáp lễ, nói mấy câu khách khí, rồi ngồi xe ngựa trở về phủ.
Đám người Hổ Phách tiến lên hành lễ với Thất Nương.
Thất Nương cho mỗi người khen thưởng một lượng bạc.
Thập Nhất Nương đón Thất Nương vào cửa thuỳ hoa.
Từ Lệnh Nghi liền nói: “Ta đi Bán Nguyệt Phán, các ngươi tỷ muội trò chuyện!”
Thập Nhất Nương đưa Từ Lệnh Nghi rời đi, cùng Thất Nương lên tiểu du xe.
“Làm sao ngươi lại trở về Yên kinh ? Lại ngồi một chiếc xe ngựa như vậy?”
Thất Nương nghe bĩu môi: “Đây là xe ngựa nhà lão Chu, đã là keo kiệt nhất rồi!”
Thập Nhất Nương im lặng, cùng nàng ngồi xuống.
Nhưng nàng chen đến bên cạnh Thập Nhất Nương: “Ngươi để cho Hầu gia giúp ta đem xe ngựa này bán đi. Đổi lại cỗ xe sơn đen có đỉnh bằng. Ta một đường đi tới, cũng không dám ló mặt, sợ người khác đem ta trở thành nhà giàu mới nổi.”
Thập Nhất Nương cười to: “Ta thấy sửa lại chiếc xe ngựa ngươi dùng là được. Không cần phải bán xe đi?”
“Tốt, tốt!” Thất Nương nghe cao hứng trở lại, “Cái xe này đưa cho ngươi đi.”
Thập Nhất Nương bật cười: “Ta muốn xe này của ngươi làm cái gì?” Nàng nghĩ đến Nhị thúc ở tòa nhà đường Lão Quân cũng không rộng rãi, không dừng được hai chiếc xe ngựa: “Xe ngựa này của ngươi tạm thời đặt ở chỗ này của ta tốt lắm. Chờ ngươi lúc về Cao Thanh lại mang đi tốt lắm.”
Thất Nương nghe thấy vậy ánh mắt tối sầm lại: “Ta không trở về Cao thanh nữa!” Thanh âm như đưa đám liền rơi xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương không khỏi nắm tay của nàng thật chặt.
Thất Nương nước mắt lưng tròng: “Chu An Bình tên khốn kia, hắn, hắn khi dễ ta.”
Thập Nhất Nương tâm loạn như ma, muốn hỏi, nhưng Tiểu du xe đã ngừng lại.
Nàng nghĩ ngợi một chút, liền phân phó bà tử đánh xe: “Đi trước đến chỗ của ta, đợi Thất di rửa mặt một phen lại đi hành lễ với Thái phu nhân.”
Bà tử đánh xe đáp “Dạ”, xe ngựa chậm rãi hướng về phía vườn hoa đi.
Thập Nhất Nương ngồi xuống, Thất Nương đã móc ra khăn che mặt khóc.
Nàng không có hỏi tới, ôm bờ vai của Thất Nương.
Thất Nương nằm ở đầu vai của nàng nức nở.
Ở bên trong xe ngựa phát ra tiếng thút thích, Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà vỗ lưng của nàng.
Thất Nương dần dần ngừng tiếng khóc.
“Ta chỉ đem Mộc Phù cùng hai thô sử ma ma tới đây.” Nàng nức nở nói: “Ngươi phải tìm hộ ta mấy nha hoàn, bà tử.”
Còn biết nói những thứ yêu cầu này, nhìn dáng dấp trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.
Bất quá, nghe ý này của nàng, chưa có ý tứ trở về ngõ Lão Quân. . . . . .
“Được a!” Thập Nhất Nương cười nói: “Trong tay ngươi bạc có đủ dùng hay không? Nếu như không đủ, đợi lát nữa để cho Mộc Phù tìm Hổ Phách đi lấy chút ít.”
“Ta chỉ ở trong thư phòng của hắn cầm theo một chồng ngân phiếu, còn ở trong khố phòng lấy ra một túi vàng.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
“Hắn khẳng định không nghĩ tới ta sẽ cầm bạc.” Thất Nương khẽ cười, “Hơn phân nửa sẽ tìm ở phụ cận Cao thanh.” Trong tươi cười của nàng có nho nhỏ đắc ý: “Lại không nghĩ rằng ta trở về Yên kinh.” Sau đó lôi ống tay áo của Thập Nhất Nương nói: “Ngươi cũng đừng nói cho đại ca, Tứ tỷ cùng Tam ca bọn họ. Bọn họ biết ta tới Yên kinh, nhất định sẽ nói cho mẫu thân. Chu An Bình tìm không được ta, cũng sẽ đi hỏi mẫu thân. Đến lúc đó, hắn sẽ tìm được tới Yên kinh.”
Nhiều khẳng định như vậy, nhiều nhất định như vậy. . . . . . Thập Nhất Nương đột nhiên phát hiện mình khẩn trương căn bản là dư thừa.
“Ta biết rồi.” Nàng cười nói: “Vậy ngươi có tính toán gì không?”
“Tới trước ở trong nhà của ngươi mấy ngày này rồi hãy nói.” Thất Nương không chút nghĩ ngợi nói, “Ta nếu trở về Yên kinh, dù sao cũng phải đến Hộ Quốc Tự ăn bữa cơm chay, đến tiệm bán hạnh nhân lộ trên đường cái phía Tây mua hạnh nhân lộ, còn có mấy cây lược sừng, cũng nên mua trở về. . . . . .”
Không phải nói không trở về Cao thanh sao? Vậy mua mấy cây lược sừng mang đi đâu?
Thập Nhất Nương âm thầm buồn cười.
Đúng lúc xe ngựa ngừng lại, cắt đứt lời của Thất Nương.
Các nàng vào Thủy Tạ.
“Mẫu thân!” Trinh tỷ nhi đang dẫn Từ Tự Giới ném bao cát, nhìn thấy Thất Nương thì hơi sững sờ.
Thập Nhất Nương mang bọn họ dẫn tới giới thiệu.
Thất Nương liền cởi vòng tay Phỉ Thúy trên cổ tay cho Trinh tỷ nhi làm lễ ra mắt, cho Từ Tự Giới mười hai thỏi bạc nguyên quả làm lễ ra mắt. Nhìn ra được, cũng không phải là đã chuẩn bị trước đó.
Thập Nhất Nương không khỏi tò mò, trên đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thất Nương đến Yên kinh là sớm có dự mưu? Hay là bởi vì gặp được Từ Lệnh Nghi nên tạm thời nảy lòng tham?
Nàng phân phó Hổ Phách giúp Mộc Phù hầu hạ Thất Nương rửa mặt thay quần áo, tự mình đi đến Bán Nguyệt Phán.
Từ Lệnh Nghi đã đổi áo dài tơ lụa màu xanh, thần sắc nghiêm nghị ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ đang cùng Lâm Ba nói gì đó, không khí trong nhà vì vậy lộ ra vẻ có chút ngưng trọng. Thấy Thập Nhất Nương đi vào, hắn dừng lại đề tài, cười hỏi nàng: “Hôm nay lễ cập kê là ai làm Chính Tân?”
Lâm Ba rón ra rón rén lui xuống.
“Phúc Thành công chúa!” Thập Nhất Nương cười nói: “Người phụ giúp là Cam phu nhân, Ngũ đệ muội làm người tổ chức.” Sau đó kẻ lại việc cài cây trâm như ý ngũ bức bằng dương chi bạch ngọc trên đầu , “Đây là phần thưởng của Hoàng hậu nương nương.”
Từ Lệnh Nghi có chút giật mình.
“Tất cả đều là nương an bài.” Thập Nhất Nương trong tươi cười có một ti nàng bất giác cảm kích: “Mời tất cả đều là chút ít thân bằng cũ hữu. Rất long trọng.”
Từ Lệnh Nghi mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng lộ ra vẻ rất ôn hòa.
“Sao vậy?” Thập Nhất Nương ngồi ở đối diện với hắn ở trên kháng.
“Không có gì!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nương rất thích nàng.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Ta cũng vậy rất thích nương.”
Từ Lệnh Nghi cười đi sờ đầu của nàng.
Thập Nhất Nương không thích động tác này. Nàng ngửa về phía sau, muốn tách rời khỏi tay của hắn: “Ta đã qua lễ cập kê. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, cũng cảm giác trên đầu chợt nhẹ, trong chớp mắt, nàng nghĩ đến cây trâm phần thưởng của Hoàng hậu nương nương. . . . . . Thập Nhất Nương không khỏi quá sợ hãi: “Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Nghi, cây trâm của ta. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi ngồi ở đối diện với Thập Nhất Nương, so sánh với nàng rõ ràng tình huống hơn, lúc cây trâm muốn trợt xuống, hắn đẩy ra kháng bàn trước mặt thuận thế bổ nhào về phía trước, một tay đã chộp lấy cây trâm ở trong tay. Đợi lúc Thập Nhất Nương kêu to, hai người đã là mặt đối với mặt, miệng hướng về phía miệng đụng ngã ở trên giường gạch.
Vạt áo đỏ thẫm thêu tịnh hoa màu lam viền chỉ tơ vàng diễm lệ hoa mỹ, phối hợp với gương mặt trắng trong thuần khiết như hoa lê, có loại thuần trắng mỹ lệ, khiến cho tim của hắn đập thình thịch.
“Kêu lại một tiếng!” Hắn chậm rãi đem mặt vùi vào trong tóc đen tản ra mùi hoa hồng nhàn nhạt của nàng, cúi đầu giọng nói không khỏi mang theo hấp dẫn: “Lại gọi một tiếng Từ Lệnh Nghi!”
Thập Nhất Nương sửng sốt, sau đó mặt hồng lên.
Nàng chỉ ở dưới một tình huống gọi hắn Từ Lệnh Nghi. . . . . .
Bên tai tiếng hít thở càng ngày càng nặng, vành tai bị cẩn thận ngậm tại trong miệng, bàn tay to ấm áp xoa lưng của nàng. . . . . . Cảm giác tê tê dại dại liền dọc theo sống lưng chung quanh lẻn ra.
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Đẩy hắn: “. . . . . . Hôm nay là cập kê của ta. . . . . . Còn có Thất Nương. . . . . . Là tiết Đoan Ngọ. . . . . . Nương nói muốn cùng nhau ăn cơm. . . . . .”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn nàng, sau đó từ từ cúi người . . . . . . Muốn hôn môi của nàng.
Thập Nhất Nương nghiêng đầu đi.
Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.
Phía ngoài truyền đến thanh âm của Lâm Ba: “Hầu gia, Lục Vân nói, Thất di đã rửa mặt xong. Hỏi phu nhân lúc nào đi qua?”
Như nghe đến lời nói của phật pháp, Thập Nhất Nương đẩy Từ Lệnh Nghi ra ngồi dậy.
“Ta lập tức tới ngay!”
Lại bị Từ Lệnh Nghi vượt qua ôm lấy thắt lưng.
“Hầu gia. . . . . .” Thập Nhất Nương có chút giận trách.
“Ngồi xuống.” Thanh âm của Từ Lệnh Nghi không cao không thấp, ôn hòa thuần hậu, “Ta giúp nàng đem cây trâm cài lại.”
* * * * * *
Thái phu nhân nhìn thấy Thất Nương rất là cao hứng, lôi kéo tay của nàng trên dưới đánh giá: “Thật là xinh đẹp.”
Thất Nương cười đến ngọt như mật đường: “Đó là bởi vì ta cùng Thập Nhất muội đều gả được tốt. Cho nên càng ngày càng đẹp.”
“Ôi!” Thái phu nhân cười đến ánh mắt híp lại thành trăng rằm phát sáng: “Thất di thật là biết nói chuyện.”
“Thái phu nhân gọi ta Thất Nương đi!” Thất Nương cười dài nói, “Đây là mẫu thân của ta nói. Nói con gái số mệnh giống như hạt giống của rau, rơi vào người trong sạch liền lớn lên tốt, rơi vào người không tốt liền lớn không tốt. Người khác không biết, ta là biết đến. Thập Nhất muội từ trước là vừa gầy vừa yếu hiện tại lớn lên vừa trắng lại cao. Chẳng phải chính là ứng câu nói này sao.”
Thái phu nhân cười lớn hơn.
Nàng tính toán, Từ Lệnh Nghi lần này đi Chương Khâu, chuyện làm nếu như thuận lợi cũng phải chừng mười ngày. Ngay cả hắn có thể nghĩ biện pháp gấp trở về, đó cũng là chuyện buổi tối, nhưng không có nghĩ đến xế chiều hắn đã đến.
Lâm đại phu nhân thì lại là mừng rỡ: “Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Này thật đúng là đúng lúc.” Vừa cười cầm lấy tay của Thập Nhất Nương nói: “Ta đây sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.”
Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa thuỳ hoa vang một tiếng.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn lại ngoài cửa trước.
Chỉ thấy Từ Lệnh Nghi mặc áo dài màu lam vải thô hơi cũ không mới cưỡi con tuấn mã màu đỏ thẫm, chậm rãi dừng ở trước cửa thuỳ hoa. Phía sau hắn còn đi theo một chiếc xe thanh duy đính ngọc lưu ly bảy màu hết sức hoa lệ trên mui xe cùng một chiếc xe ngựa lôi kéo hòm xiểng.
Thập Nhất Nương hơi có chút giật mình.
Đem xe dừng ở trước cửa thuỳ hoa, tự nhiên là nữ quyến. Mà đại tộc nhà cao cửa rộng, chú ý đoan trang túc mục, là quyết sẽ không dùng đường hoàng ngồi như vậy, người trong xe này. . . . . .
Mày liễu của nàng khẽ nhíu, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi tung mình xuống ngựa.
“Thập Nhất Nương. . . . . .” Hắn rất là kinh ngạc, vừa muốn nói gì, đảo mắt nhìn thấy Lâm đại phu nhân đứng ở một bên, đáy mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc: “Lâm đại phu nhân?”
“Hầu gia đã trở lại!” Thập Nhất Nương cười nửa ngồi hơi hơi phúc thân nói: “Lâm đại phu nhân là tới tham gia lễ cập kê của thiếp thân.”
Mà ánh mắt Lâm đại phu nhân đã sớm từ trên mui xe thanh duy và xe ngựa kia rơi xuống người Thập Nhất Nương, lại từ trên người Thập Nhất Nương rơi vào trên người Từ Lệnh Nghi. Thấy thế lập tức giải thích: “Ta đang muốn đi.” Rồi hướng Thập Nhất Nương nói: “Lúc này đã không còn sớm, ngươi cũng bận rộn một ngày, ta ngày khác lại đến quý phủ bái phỏng.” Sau đó khom gối hành lễ, từ giã với Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương.
Xe ngựa của Lâm gia ngay từ lúc đầu đã chờ ở một bên, một bà tử vội vàng thả ghế nhỏ xuống bên cạnh xe.
Thập Nhất Nương vừa khách khí nói, liền đưa Lâm đại phu nhân đến bên cạnh xe ngựa.
“Thập Nhất Nương!” Có người gọi tên của nàng.
Lâm đại phu nhân cùng Thập Nhất Nương ngạc nhiên theo tiếng nhìn lại.
Đã nhìn thấy rèm mui xe thanh duy dừng ở phía sau thoáng một cái, lộ ra một khuôn mặt quyên lệ xinh đẹp tuyệt trần.
Lâm đại phu nhân trong lòng lộp bộp hạ xuống, Thập Nhất Nương ở bên cạnh lại vui mừng hô một tiếng:”Thất tỷ” .
Rèm trên mui xe thanh suy đã bị bà tử theo xe vén lên, bên trong xe ngựa cô gái ăn mặc hoa mỹ dị thường đang che miệng cười: “Ngươi không có bị giật mình sao?”
Nghịch ngợm như vậy, không phải là Thất Nương đến từ Sơn Đông còn có ai?
Thập Nhất Nương không biết nên khóc hay cười nhìn nàng.
“Ngươi cũng không biết quá khéo sao?” Nàng một mặt để bà tử theo xe dắt đỡ xuống xe ngựa, một mặt cười nói: “Hầu gia vội vã gấp trở về, ngựa cũng đang ở nửa đường thì khụy chân, nhìn thấy ngựa kéo xe của ta tốt, không mua không thể. Bằng không, chúng ta còn không gặp được.”
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.
Mới vừa rồi không có nhìn kỹ, hiện tại hơi đánh giá mới phát hiện, mặc dù hắn thân thể đứng thẳng, ánh mắt sáng ngời, nhưng khuôn mặt phong trần, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần mỏi mệt.
Từ Lệnh Nghi lại nhàn nhạt cười cười, ngôn từ ngắn gọn nói: “Lúc ấy trước không có thôn, sau không có phòng trọ.”
Thất Nương nghe liền mím miệng cười: “Cho nên ta liền theo Hầu gia tới đây thăm ngươi.”
Muốn mua ngựa kéo xe của người ta, còn không mua không thể. . . . . . Vừa nghe tình tiết trong chuyện này. Thập Nhất Nương nghĩ đến Lâm đại phu nhân còn đang bên cạnh, tự nhiên không tốt hỏi nhiều, hướng Lâm đại phu nhân giới thiệu Thất Nương: “Đây là tỷ tỷ của ta lấy chồng ở xa đến Sơn Đông.”
Lâm đại phu nhân nghĩ đến chuyện mình mới suy đoán vừa rồi . . . . . . Không khỏi âm thầm cười cười, cùng Thất Nương đáp lễ, nói mấy câu khách khí, rồi ngồi xe ngựa trở về phủ.
Đám người Hổ Phách tiến lên hành lễ với Thất Nương.
Thất Nương cho mỗi người khen thưởng một lượng bạc.
Thập Nhất Nương đón Thất Nương vào cửa thuỳ hoa.
Từ Lệnh Nghi liền nói: “Ta đi Bán Nguyệt Phán, các ngươi tỷ muội trò chuyện!”
Thập Nhất Nương đưa Từ Lệnh Nghi rời đi, cùng Thất Nương lên tiểu du xe.
“Làm sao ngươi lại trở về Yên kinh ? Lại ngồi một chiếc xe ngựa như vậy?”
Thất Nương nghe bĩu môi: “Đây là xe ngựa nhà lão Chu, đã là keo kiệt nhất rồi!”
Thập Nhất Nương im lặng, cùng nàng ngồi xuống.
Nhưng nàng chen đến bên cạnh Thập Nhất Nương: “Ngươi để cho Hầu gia giúp ta đem xe ngựa này bán đi. Đổi lại cỗ xe sơn đen có đỉnh bằng. Ta một đường đi tới, cũng không dám ló mặt, sợ người khác đem ta trở thành nhà giàu mới nổi.”
Thập Nhất Nương cười to: “Ta thấy sửa lại chiếc xe ngựa ngươi dùng là được. Không cần phải bán xe đi?”
“Tốt, tốt!” Thất Nương nghe cao hứng trở lại, “Cái xe này đưa cho ngươi đi.”
Thập Nhất Nương bật cười: “Ta muốn xe này của ngươi làm cái gì?” Nàng nghĩ đến Nhị thúc ở tòa nhà đường Lão Quân cũng không rộng rãi, không dừng được hai chiếc xe ngựa: “Xe ngựa này của ngươi tạm thời đặt ở chỗ này của ta tốt lắm. Chờ ngươi lúc về Cao Thanh lại mang đi tốt lắm.”
Thất Nương nghe thấy vậy ánh mắt tối sầm lại: “Ta không trở về Cao thanh nữa!” Thanh âm như đưa đám liền rơi xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương không khỏi nắm tay của nàng thật chặt.
Thất Nương nước mắt lưng tròng: “Chu An Bình tên khốn kia, hắn, hắn khi dễ ta.”
Thập Nhất Nương tâm loạn như ma, muốn hỏi, nhưng Tiểu du xe đã ngừng lại.
Nàng nghĩ ngợi một chút, liền phân phó bà tử đánh xe: “Đi trước đến chỗ của ta, đợi Thất di rửa mặt một phen lại đi hành lễ với Thái phu nhân.”
Bà tử đánh xe đáp “Dạ”, xe ngựa chậm rãi hướng về phía vườn hoa đi.
Thập Nhất Nương ngồi xuống, Thất Nương đã móc ra khăn che mặt khóc.
Nàng không có hỏi tới, ôm bờ vai của Thất Nương.
Thất Nương nằm ở đầu vai của nàng nức nở.
Ở bên trong xe ngựa phát ra tiếng thút thích, Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà vỗ lưng của nàng.
Thất Nương dần dần ngừng tiếng khóc.
“Ta chỉ đem Mộc Phù cùng hai thô sử ma ma tới đây.” Nàng nức nở nói: “Ngươi phải tìm hộ ta mấy nha hoàn, bà tử.”
Còn biết nói những thứ yêu cầu này, nhìn dáng dấp trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.
Bất quá, nghe ý này của nàng, chưa có ý tứ trở về ngõ Lão Quân. . . . . .
“Được a!” Thập Nhất Nương cười nói: “Trong tay ngươi bạc có đủ dùng hay không? Nếu như không đủ, đợi lát nữa để cho Mộc Phù tìm Hổ Phách đi lấy chút ít.”
“Ta chỉ ở trong thư phòng của hắn cầm theo một chồng ngân phiếu, còn ở trong khố phòng lấy ra một túi vàng.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
“Hắn khẳng định không nghĩ tới ta sẽ cầm bạc.” Thất Nương khẽ cười, “Hơn phân nửa sẽ tìm ở phụ cận Cao thanh.” Trong tươi cười của nàng có nho nhỏ đắc ý: “Lại không nghĩ rằng ta trở về Yên kinh.” Sau đó lôi ống tay áo của Thập Nhất Nương nói: “Ngươi cũng đừng nói cho đại ca, Tứ tỷ cùng Tam ca bọn họ. Bọn họ biết ta tới Yên kinh, nhất định sẽ nói cho mẫu thân. Chu An Bình tìm không được ta, cũng sẽ đi hỏi mẫu thân. Đến lúc đó, hắn sẽ tìm được tới Yên kinh.”
Nhiều khẳng định như vậy, nhiều nhất định như vậy. . . . . . Thập Nhất Nương đột nhiên phát hiện mình khẩn trương căn bản là dư thừa.
“Ta biết rồi.” Nàng cười nói: “Vậy ngươi có tính toán gì không?”
“Tới trước ở trong nhà của ngươi mấy ngày này rồi hãy nói.” Thất Nương không chút nghĩ ngợi nói, “Ta nếu trở về Yên kinh, dù sao cũng phải đến Hộ Quốc Tự ăn bữa cơm chay, đến tiệm bán hạnh nhân lộ trên đường cái phía Tây mua hạnh nhân lộ, còn có mấy cây lược sừng, cũng nên mua trở về. . . . . .”
Không phải nói không trở về Cao thanh sao? Vậy mua mấy cây lược sừng mang đi đâu?
Thập Nhất Nương âm thầm buồn cười.
Đúng lúc xe ngựa ngừng lại, cắt đứt lời của Thất Nương.
Các nàng vào Thủy Tạ.
“Mẫu thân!” Trinh tỷ nhi đang dẫn Từ Tự Giới ném bao cát, nhìn thấy Thất Nương thì hơi sững sờ.
Thập Nhất Nương mang bọn họ dẫn tới giới thiệu.
Thất Nương liền cởi vòng tay Phỉ Thúy trên cổ tay cho Trinh tỷ nhi làm lễ ra mắt, cho Từ Tự Giới mười hai thỏi bạc nguyên quả làm lễ ra mắt. Nhìn ra được, cũng không phải là đã chuẩn bị trước đó.
Thập Nhất Nương không khỏi tò mò, trên đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thất Nương đến Yên kinh là sớm có dự mưu? Hay là bởi vì gặp được Từ Lệnh Nghi nên tạm thời nảy lòng tham?
Nàng phân phó Hổ Phách giúp Mộc Phù hầu hạ Thất Nương rửa mặt thay quần áo, tự mình đi đến Bán Nguyệt Phán.
Từ Lệnh Nghi đã đổi áo dài tơ lụa màu xanh, thần sắc nghiêm nghị ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ đang cùng Lâm Ba nói gì đó, không khí trong nhà vì vậy lộ ra vẻ có chút ngưng trọng. Thấy Thập Nhất Nương đi vào, hắn dừng lại đề tài, cười hỏi nàng: “Hôm nay lễ cập kê là ai làm Chính Tân?”
Lâm Ba rón ra rón rén lui xuống.
“Phúc Thành công chúa!” Thập Nhất Nương cười nói: “Người phụ giúp là Cam phu nhân, Ngũ đệ muội làm người tổ chức.” Sau đó kẻ lại việc cài cây trâm như ý ngũ bức bằng dương chi bạch ngọc trên đầu , “Đây là phần thưởng của Hoàng hậu nương nương.”
Từ Lệnh Nghi có chút giật mình.
“Tất cả đều là nương an bài.” Thập Nhất Nương trong tươi cười có một ti nàng bất giác cảm kích: “Mời tất cả đều là chút ít thân bằng cũ hữu. Rất long trọng.”
Từ Lệnh Nghi mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng lộ ra vẻ rất ôn hòa.
“Sao vậy?” Thập Nhất Nương ngồi ở đối diện với hắn ở trên kháng.
“Không có gì!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nương rất thích nàng.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Ta cũng vậy rất thích nương.”
Từ Lệnh Nghi cười đi sờ đầu của nàng.
Thập Nhất Nương không thích động tác này. Nàng ngửa về phía sau, muốn tách rời khỏi tay của hắn: “Ta đã qua lễ cập kê. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, cũng cảm giác trên đầu chợt nhẹ, trong chớp mắt, nàng nghĩ đến cây trâm phần thưởng của Hoàng hậu nương nương. . . . . . Thập Nhất Nương không khỏi quá sợ hãi: “Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Nghi, cây trâm của ta. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi ngồi ở đối diện với Thập Nhất Nương, so sánh với nàng rõ ràng tình huống hơn, lúc cây trâm muốn trợt xuống, hắn đẩy ra kháng bàn trước mặt thuận thế bổ nhào về phía trước, một tay đã chộp lấy cây trâm ở trong tay. Đợi lúc Thập Nhất Nương kêu to, hai người đã là mặt đối với mặt, miệng hướng về phía miệng đụng ngã ở trên giường gạch.
Vạt áo đỏ thẫm thêu tịnh hoa màu lam viền chỉ tơ vàng diễm lệ hoa mỹ, phối hợp với gương mặt trắng trong thuần khiết như hoa lê, có loại thuần trắng mỹ lệ, khiến cho tim của hắn đập thình thịch.
“Kêu lại một tiếng!” Hắn chậm rãi đem mặt vùi vào trong tóc đen tản ra mùi hoa hồng nhàn nhạt của nàng, cúi đầu giọng nói không khỏi mang theo hấp dẫn: “Lại gọi một tiếng Từ Lệnh Nghi!”
Thập Nhất Nương sửng sốt, sau đó mặt hồng lên.
Nàng chỉ ở dưới một tình huống gọi hắn Từ Lệnh Nghi. . . . . .
Bên tai tiếng hít thở càng ngày càng nặng, vành tai bị cẩn thận ngậm tại trong miệng, bàn tay to ấm áp xoa lưng của nàng. . . . . . Cảm giác tê tê dại dại liền dọc theo sống lưng chung quanh lẻn ra.
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Đẩy hắn: “. . . . . . Hôm nay là cập kê của ta. . . . . . Còn có Thất Nương. . . . . . Là tiết Đoan Ngọ. . . . . . Nương nói muốn cùng nhau ăn cơm. . . . . .”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn nàng, sau đó từ từ cúi người . . . . . . Muốn hôn môi của nàng.
Thập Nhất Nương nghiêng đầu đi.
Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.
Phía ngoài truyền đến thanh âm của Lâm Ba: “Hầu gia, Lục Vân nói, Thất di đã rửa mặt xong. Hỏi phu nhân lúc nào đi qua?”
Như nghe đến lời nói của phật pháp, Thập Nhất Nương đẩy Từ Lệnh Nghi ra ngồi dậy.
“Ta lập tức tới ngay!”
Lại bị Từ Lệnh Nghi vượt qua ôm lấy thắt lưng.
“Hầu gia. . . . . .” Thập Nhất Nương có chút giận trách.
“Ngồi xuống.” Thanh âm của Từ Lệnh Nghi không cao không thấp, ôn hòa thuần hậu, “Ta giúp nàng đem cây trâm cài lại.”
* * * * * *
Thái phu nhân nhìn thấy Thất Nương rất là cao hứng, lôi kéo tay của nàng trên dưới đánh giá: “Thật là xinh đẹp.”
Thất Nương cười đến ngọt như mật đường: “Đó là bởi vì ta cùng Thập Nhất muội đều gả được tốt. Cho nên càng ngày càng đẹp.”
“Ôi!” Thái phu nhân cười đến ánh mắt híp lại thành trăng rằm phát sáng: “Thất di thật là biết nói chuyện.”
“Thái phu nhân gọi ta Thất Nương đi!” Thất Nương cười dài nói, “Đây là mẫu thân của ta nói. Nói con gái số mệnh giống như hạt giống của rau, rơi vào người trong sạch liền lớn lên tốt, rơi vào người không tốt liền lớn không tốt. Người khác không biết, ta là biết đến. Thập Nhất muội từ trước là vừa gầy vừa yếu hiện tại lớn lên vừa trắng lại cao. Chẳng phải chính là ứng câu nói này sao.”
Thái phu nhân cười lớn hơn.
/755
|