Màn đêm buông xuống, xác định Luyến Luyến đã không còn nguy hiểm, Long Thiếu Hạo lúc này mới nhớ ra hắn đã quên báo tin cho gia đình họ Phương biết, Luyến Luyến mất tích lâu như vậy, bọn họ nhất định rất lo lắng.
Hắn gọi điện, thông báo sơ lược tình trạng và bệnh viện mà Luyến Luyến đang nằm.
Đúng hai mươi phút sau, người nhà họ Phương đã có mặt ở bệnh viện.
Hai mắt Hạ Hàn Tương sưng đỏ, thoạt nhìn đã biết vừa mới khóc xong. Phương Quân Nghiên đỡ lấy vợ, sắc mặt tối lại. "Luyến… Luyến… Luyến Luyến thế nào?" Hạ Hàn Tương khóc không thành tiếng.
"Dì à, dì không cần quá lo lắng, bác sĩ nói tính mệnh của Luyến Luyến đã không còn nguy hiểm." Long Thiếu Hạo nhỏ nhẹ an ủi bà, hắn biết trên đời này người mà Luyến Luyến quan tâm nhất chính là mẹ của cô, nếu mẹ nàng xảy ra chuyện gì, Luyến Luyến nhất định không thể sống nổi.
" Sao có thể như vậy? Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy được? Ông trời thật sự là thật không có mắt, hai mẹ con chúng tôi thật ra đã làm sai cái gì? Sao ông cứ tra tấn hành hạ đứa con đáng thương của ta như vậy." Hạ Hàn Tương khóc khàn cả giọng, "Luyến… Luyến… Luyến Luyến mới mười tám tuổi thôi, nó đáng yêu nhu thuận, thiện lương như vậy. Ông trời à, vì sao ông đối xử với nó như vậy, thật không công bằng, sao lại bắt nó chịu nhiều đả kích tàn khốc như vậy. Quân Nghiên, Quân Nghiên…" Hạ Hàn Tương khóc đến hai mắt đẫm lệ nhạt nhòa, mê mang như đứa trẻ, gắt gao bám lấy chồng bà, thống khổ hỏi: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Luyến Luyến nhất định không sống nổi, đã một lần nó khổ sở chịu bi thương còn chưa đủ sao? Vì sao lại muốn con ta một lần nữa nhận sự đả kích tàn khốc như vậy? Vì sao? Vì sao vậy…? …"
Phương Quân Nghiên, Đường Khải hốc mắt nhuốm hồng, Nhược Thủy thì đã khóc ngất ngã xuống một bên. Ba người đều không biết nói lời gì để an ủi Hạ Hàn Tương. Bởi chính họ cũng bi phẫn, đau xót tới cực điểm.
Long Thiếu Hạo nghe được câu "Lại một lần nữa", "Gì mà ‘lại một lần nữa’? Đây là ý gì?" Hắn lạnh lùng nhìn họ.
Phương Nhược Thủy không ngừng khóc, Phương Quân Nghiên ôm Hạ Hàn Tương đang khóc ngất vào lòng. Cuối cùng là Đường Khải cố nén sự bi phẫn trong lòng, mặt còn vương nước mắt, đem chuyện Luyến Luyến thuật lại cho hắn nghe.
Long Thiếu Hạo nắm chặt nắm tay, xương cốt kêu răng rắc, gương mặt khốc liệt, như địa ngục ma vương từ dưới đất chui lên, lãnh khốc, tàn nhẫn, vặn vẹo…, hắn vung một quyền đánh trúng bức tường màu trắng phía sau.
Tất cả mọi người bị dọa đến ngây người.
Đường Khải cũng không kinh ngạc, hắn trước giờ đều biết Hạo không phải là người đơn giản, nhưng hắn thật không ngờ khi Hạo tức giận, lại có thể làm lòng người kinh sợ như thế. Những người khác đều sợ hãi đến tận tim, ngay cả hắn cũng có chút sợ Hạo, không dám nhìn thẳng hắn, quả thật khí thế bức người.
"A! Hạo, tay anh bị chảy máu." Phương Nhược Thủy kêu lên sợ hãi, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Long Thiếu Hạo mặt không thay đổi, thu hồi nắm tay, vết lõm trên mặt tường còn vương vết máu.
"Hạo, anh bị thương, em đi gọi y tá băng bó lại cho anh."
"Không cần, tôi đi thăm Luyến Luyến."
Hắn gọi điện, thông báo sơ lược tình trạng và bệnh viện mà Luyến Luyến đang nằm.
Đúng hai mươi phút sau, người nhà họ Phương đã có mặt ở bệnh viện.
Hai mắt Hạ Hàn Tương sưng đỏ, thoạt nhìn đã biết vừa mới khóc xong. Phương Quân Nghiên đỡ lấy vợ, sắc mặt tối lại. "Luyến… Luyến… Luyến Luyến thế nào?" Hạ Hàn Tương khóc không thành tiếng.
"Dì à, dì không cần quá lo lắng, bác sĩ nói tính mệnh của Luyến Luyến đã không còn nguy hiểm." Long Thiếu Hạo nhỏ nhẹ an ủi bà, hắn biết trên đời này người mà Luyến Luyến quan tâm nhất chính là mẹ của cô, nếu mẹ nàng xảy ra chuyện gì, Luyến Luyến nhất định không thể sống nổi.
" Sao có thể như vậy? Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy được? Ông trời thật sự là thật không có mắt, hai mẹ con chúng tôi thật ra đã làm sai cái gì? Sao ông cứ tra tấn hành hạ đứa con đáng thương của ta như vậy." Hạ Hàn Tương khóc khàn cả giọng, "Luyến… Luyến… Luyến Luyến mới mười tám tuổi thôi, nó đáng yêu nhu thuận, thiện lương như vậy. Ông trời à, vì sao ông đối xử với nó như vậy, thật không công bằng, sao lại bắt nó chịu nhiều đả kích tàn khốc như vậy. Quân Nghiên, Quân Nghiên…" Hạ Hàn Tương khóc đến hai mắt đẫm lệ nhạt nhòa, mê mang như đứa trẻ, gắt gao bám lấy chồng bà, thống khổ hỏi: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Luyến Luyến nhất định không sống nổi, đã một lần nó khổ sở chịu bi thương còn chưa đủ sao? Vì sao lại muốn con ta một lần nữa nhận sự đả kích tàn khốc như vậy? Vì sao? Vì sao vậy…? …"
Phương Quân Nghiên, Đường Khải hốc mắt nhuốm hồng, Nhược Thủy thì đã khóc ngất ngã xuống một bên. Ba người đều không biết nói lời gì để an ủi Hạ Hàn Tương. Bởi chính họ cũng bi phẫn, đau xót tới cực điểm.
Long Thiếu Hạo nghe được câu "Lại một lần nữa", "Gì mà ‘lại một lần nữa’? Đây là ý gì?" Hắn lạnh lùng nhìn họ.
Phương Nhược Thủy không ngừng khóc, Phương Quân Nghiên ôm Hạ Hàn Tương đang khóc ngất vào lòng. Cuối cùng là Đường Khải cố nén sự bi phẫn trong lòng, mặt còn vương nước mắt, đem chuyện Luyến Luyến thuật lại cho hắn nghe.
Long Thiếu Hạo nắm chặt nắm tay, xương cốt kêu răng rắc, gương mặt khốc liệt, như địa ngục ma vương từ dưới đất chui lên, lãnh khốc, tàn nhẫn, vặn vẹo…, hắn vung một quyền đánh trúng bức tường màu trắng phía sau.
Tất cả mọi người bị dọa đến ngây người.
Đường Khải cũng không kinh ngạc, hắn trước giờ đều biết Hạo không phải là người đơn giản, nhưng hắn thật không ngờ khi Hạo tức giận, lại có thể làm lòng người kinh sợ như thế. Những người khác đều sợ hãi đến tận tim, ngay cả hắn cũng có chút sợ Hạo, không dám nhìn thẳng hắn, quả thật khí thế bức người.
"A! Hạo, tay anh bị chảy máu." Phương Nhược Thủy kêu lên sợ hãi, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Long Thiếu Hạo mặt không thay đổi, thu hồi nắm tay, vết lõm trên mặt tường còn vương vết máu.
"Hạo, anh bị thương, em đi gọi y tá băng bó lại cho anh."
"Không cần, tôi đi thăm Luyến Luyến."
/80
|