Ngay khi Long Thiếu Hạo thấy Luyến Luyến một thân bất động nằm ngã trong vũng máu, tim hắn dường như bị vỡ tan.
"Luyến Luyến." Hắn xông lên trước ôm lấy cô, thấy trên mặt đất vương vãi những mảnh quần áo bị xé rách, lại nhìn thấy trên người cô còn vương vết máu ghê người, bụng còn có con dao nhỏ cắm vào.
Lần đầu tiên trong đời mình, Long Thiếu Hạo mới biết cái gì là sợ hãi. Thật đáng sợ, đất trời như nghiêng ngã bao phủ lấy hắn…
Hắn thật cẩn thận ôm cô vào, sợ làm đau cô. Ở bên tai cô không ngừng thầm thì: "Luyến Luyến, Luyến Luyến, không được chết, van xin em, không được chết, em chết anh làm sao bây giờ? Cầu xin em, không được chết…" Hai mắt hắn nổi lên vằn đỏ, là oán hận, là phẫn nộ, thanh âm khàn khàn như nghẹn ngào.
Cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy…
Long Thiếu Hạo trong mắt, trong đầu, trong lòng chỉ có duy nhất ý nghĩ này, hắn nhanh tay rút điện thoại di động, bấm ngay một dãy số quen thuộc.
"Alô?" Một thanh âm lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào từ đầu dây bên kia truyền đến, thanh âm lạnh như băng làm cho người nghe cũng cảm thấy được giá rét.
"Nham, cứu cô ấy, anh nhất định phải cứu cô ấy, van xin anh!" Long Thiếu Hạo lần đầu tiên trong đời cầu xin người khác.
Lôi Nham quanh năm không biểu lộ cảm xúc, gương mặt lúc nào cũng như hóa băng thoáng hiện một chút kinh ngạc, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi không ít. "Đã xảy ra chuyện gì? Anh hiện đang ở đâu?"
"Tôi ở Đài Loan, cô ấy đã chết, cô ấy đã chết." Long Thiếu Hạo vô cùng hoảng loạn, vô cùng sợ hãi, không ngờ hắn lại quên mất Lôi Nham cho tới bây giờ đều là xuất quỷ nhập thần, không thể tìm ra dấu vết, giờ phút này nói không chừng hắn đang làm khách ở một bộ lạc thổ dân nào đó!
Lôi Nham chưa bao giờ thấy Long Thiếu Hạo lộ ra sự bất lực như vậy, y thật sự sợ hãi sao? Lôi Nham khiếp sợ cực độ, hắn không thể tin ngữ khí run rẩy ở đầu dây bên kia thật là giọng nói của người mà hắn tôn kính. Người kia luôn mang theo nụ cười, như là cả thế giới đều dẫm nát dưới chân, chỉ có phong độ, cuồng vọng kiêu ngạo, là Long Thiếu Hạo, môn chủ của Long môn.
Là người như thế nào mà đối với cậu ta quan trọng như thế? Có thể làm cậu ta không tiếc hy sinh tự do, chủ động liên lạc với người của Long môn. Hắn thật sự tò mò, chẳng qua người nọ vận khí tốt, bởi vì vừa lúc có một người đệ tử khác của Long môn hiện đang được trị liệu ở bệnh viện Kỳ Hạ tại Đài Loan.
"Tôi ở bệnh viện chờ anh." Lôi Nham biết người đó nghe xong sẽ hiểu. Gác máy, hắn chạy nhanh đi chuẩn bị phòng giải phẫu, rồi thông báo cho người của Long môn đến Đài Loan đón người.
Mất tích bốn năm, cuối cùng môn chủ Long môn cũng đã trở về.
Mà hắn, Theo "Quỷ y" của Long môn, vì có công tìm chủ (Yu: quỷ y theo Yu hiểu là luật ), có thể đưa ra một nguyện vọng với Long Môn. Đây là do trước đây lão môn chủ vì muốn tìm thiếu chủ trở về mà đưa ra điều kiện hậu đãi.
oOo
Long Thiếu Hạo phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể, vượt qua vô số đèn đỏ, chở Luyến Luyến chạy một mạch đến bệnh viện Kỳ Hạ của Long môn.
Hắn lòng hắn lúc này chỉ có lo lắng khẩn trương.
"Đừng lo lắng." Lôi Nham vỗ vỗ vai hắn an ủi sau đó đi vào phòng giải phẫu.
Cánh cửa phòng giải phẫu đóng lại, đèn phẩu thuật bật sáng, bác sĩ, y tá tới tới lui lui, khẩn trương tiến hành phẫu thuật, một giờ…, hai giờ,…, ba giờ…, không biết đã bao lâu…
Long Thiếu Hạo ngồi ở trên ghế dài trước cửa phòng giải phẫu, hai tay ôm chân, đầu vùi vào gối, lưng hơi run rẩy. Nỗi hối hận vô hạn làm hắn hận không thể tự giết chết mình, hận không thể giết chết Nghê Tử Uyển…, sao mà hắn lại để cho Luyến Luyến gặp loại sự tình này được? Vì sao hắn không tìm thấy Luyến Luyến sớm hơn một chút …? Nếu không phải Nghê Tử Uyển cứ quấn lấy hắn không để hắn đi, nếu không phải hắn nhất thời mềm lòng, nếu hắn cương quyết tàn nhẫn cự tuyệt cô ta…, tất cả, tất cả những việc này cũng sẽ không xảy ra. Tiểu Luyến Luyến của hắn giờ phút này cũng sẽ không sống chết không rõ, nằm trên bàn giải phẫu. Trời ạ! Nếu tiểu Luyến Luyến vạn nhất có… Hắn quả thực không thể tưởng tượng, không có tiểu Luyến Luyến, thế giới còn có ý nghĩa gì, hắn làm sao còn muốn sống. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hắn thống khổ, cho nên, Luyến Luyến không thể chết được, tuyệt không thể.
Đèn phòng phẫu thuật tắt, trải qua hơn bảy giờ đồng hồ giải phẫu cuối cùng cũng đã xong.
Long Thiếu Hạo xông tới trước bắt lấy Lôi Nham vội hỏi: "Thế nào? Cô ấy không có việc gì chứ?"
Lôi Nham đối với người khác hoài nghi y thuật của chính mình sẽ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng Thiếu Hạo là môn chủ, hơn nữa hắn có thể thông cảm tâm tình sốt ruột của Thiếu Hạo. Tháo khẩu trang xuống, hắn nhàn nhạt nói: "Không chết được."
Long Thiếu Hạo vừa nghe, gương mặt đang ảm đạm bỗng bừng sáng như ánh thái dương, miệng nở nụ cười sáng ngời. Hắn mừng như điên, ôm chầm lấy Lôi Nham thật chặt, miệng nói liên hồi: "Cám ơn, cám ơn, cám ơn anh." Nói xong, giọng nói hắn cũng trở nên chợt nghẹn ngào .
Lôi Nham thấy có chút cảm động, vốn nghĩ muốn đẩy hai tay Thiếu Hạo ra, nhưng lại từ từ đưa tay lên vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn không nói gì.
Lôi Nham thầm than, xem ra vị môn chủ Long môn này đã yêu thật rồi, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm.
"Luyến Luyến." Hắn xông lên trước ôm lấy cô, thấy trên mặt đất vương vãi những mảnh quần áo bị xé rách, lại nhìn thấy trên người cô còn vương vết máu ghê người, bụng còn có con dao nhỏ cắm vào.
Lần đầu tiên trong đời mình, Long Thiếu Hạo mới biết cái gì là sợ hãi. Thật đáng sợ, đất trời như nghiêng ngã bao phủ lấy hắn…
Hắn thật cẩn thận ôm cô vào, sợ làm đau cô. Ở bên tai cô không ngừng thầm thì: "Luyến Luyến, Luyến Luyến, không được chết, van xin em, không được chết, em chết anh làm sao bây giờ? Cầu xin em, không được chết…" Hai mắt hắn nổi lên vằn đỏ, là oán hận, là phẫn nộ, thanh âm khàn khàn như nghẹn ngào.
Cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy…
Long Thiếu Hạo trong mắt, trong đầu, trong lòng chỉ có duy nhất ý nghĩ này, hắn nhanh tay rút điện thoại di động, bấm ngay một dãy số quen thuộc.
"Alô?" Một thanh âm lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào từ đầu dây bên kia truyền đến, thanh âm lạnh như băng làm cho người nghe cũng cảm thấy được giá rét.
"Nham, cứu cô ấy, anh nhất định phải cứu cô ấy, van xin anh!" Long Thiếu Hạo lần đầu tiên trong đời cầu xin người khác.
Lôi Nham quanh năm không biểu lộ cảm xúc, gương mặt lúc nào cũng như hóa băng thoáng hiện một chút kinh ngạc, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi không ít. "Đã xảy ra chuyện gì? Anh hiện đang ở đâu?"
"Tôi ở Đài Loan, cô ấy đã chết, cô ấy đã chết." Long Thiếu Hạo vô cùng hoảng loạn, vô cùng sợ hãi, không ngờ hắn lại quên mất Lôi Nham cho tới bây giờ đều là xuất quỷ nhập thần, không thể tìm ra dấu vết, giờ phút này nói không chừng hắn đang làm khách ở một bộ lạc thổ dân nào đó!
Lôi Nham chưa bao giờ thấy Long Thiếu Hạo lộ ra sự bất lực như vậy, y thật sự sợ hãi sao? Lôi Nham khiếp sợ cực độ, hắn không thể tin ngữ khí run rẩy ở đầu dây bên kia thật là giọng nói của người mà hắn tôn kính. Người kia luôn mang theo nụ cười, như là cả thế giới đều dẫm nát dưới chân, chỉ có phong độ, cuồng vọng kiêu ngạo, là Long Thiếu Hạo, môn chủ của Long môn.
Là người như thế nào mà đối với cậu ta quan trọng như thế? Có thể làm cậu ta không tiếc hy sinh tự do, chủ động liên lạc với người của Long môn. Hắn thật sự tò mò, chẳng qua người nọ vận khí tốt, bởi vì vừa lúc có một người đệ tử khác của Long môn hiện đang được trị liệu ở bệnh viện Kỳ Hạ tại Đài Loan.
"Tôi ở bệnh viện chờ anh." Lôi Nham biết người đó nghe xong sẽ hiểu. Gác máy, hắn chạy nhanh đi chuẩn bị phòng giải phẫu, rồi thông báo cho người của Long môn đến Đài Loan đón người.
Mất tích bốn năm, cuối cùng môn chủ Long môn cũng đã trở về.
Mà hắn, Theo "Quỷ y" của Long môn, vì có công tìm chủ (Yu: quỷ y theo Yu hiểu là luật ), có thể đưa ra một nguyện vọng với Long Môn. Đây là do trước đây lão môn chủ vì muốn tìm thiếu chủ trở về mà đưa ra điều kiện hậu đãi.
oOo
Long Thiếu Hạo phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể, vượt qua vô số đèn đỏ, chở Luyến Luyến chạy một mạch đến bệnh viện Kỳ Hạ của Long môn.
Hắn lòng hắn lúc này chỉ có lo lắng khẩn trương.
"Đừng lo lắng." Lôi Nham vỗ vỗ vai hắn an ủi sau đó đi vào phòng giải phẫu.
Cánh cửa phòng giải phẫu đóng lại, đèn phẩu thuật bật sáng, bác sĩ, y tá tới tới lui lui, khẩn trương tiến hành phẫu thuật, một giờ…, hai giờ,…, ba giờ…, không biết đã bao lâu…
Long Thiếu Hạo ngồi ở trên ghế dài trước cửa phòng giải phẫu, hai tay ôm chân, đầu vùi vào gối, lưng hơi run rẩy. Nỗi hối hận vô hạn làm hắn hận không thể tự giết chết mình, hận không thể giết chết Nghê Tử Uyển…, sao mà hắn lại để cho Luyến Luyến gặp loại sự tình này được? Vì sao hắn không tìm thấy Luyến Luyến sớm hơn một chút …? Nếu không phải Nghê Tử Uyển cứ quấn lấy hắn không để hắn đi, nếu không phải hắn nhất thời mềm lòng, nếu hắn cương quyết tàn nhẫn cự tuyệt cô ta…, tất cả, tất cả những việc này cũng sẽ không xảy ra. Tiểu Luyến Luyến của hắn giờ phút này cũng sẽ không sống chết không rõ, nằm trên bàn giải phẫu. Trời ạ! Nếu tiểu Luyến Luyến vạn nhất có… Hắn quả thực không thể tưởng tượng, không có tiểu Luyến Luyến, thế giới còn có ý nghĩa gì, hắn làm sao còn muốn sống. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hắn thống khổ, cho nên, Luyến Luyến không thể chết được, tuyệt không thể.
Đèn phòng phẫu thuật tắt, trải qua hơn bảy giờ đồng hồ giải phẫu cuối cùng cũng đã xong.
Long Thiếu Hạo xông tới trước bắt lấy Lôi Nham vội hỏi: "Thế nào? Cô ấy không có việc gì chứ?"
Lôi Nham đối với người khác hoài nghi y thuật của chính mình sẽ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng Thiếu Hạo là môn chủ, hơn nữa hắn có thể thông cảm tâm tình sốt ruột của Thiếu Hạo. Tháo khẩu trang xuống, hắn nhàn nhạt nói: "Không chết được."
Long Thiếu Hạo vừa nghe, gương mặt đang ảm đạm bỗng bừng sáng như ánh thái dương, miệng nở nụ cười sáng ngời. Hắn mừng như điên, ôm chầm lấy Lôi Nham thật chặt, miệng nói liên hồi: "Cám ơn, cám ơn, cám ơn anh." Nói xong, giọng nói hắn cũng trở nên chợt nghẹn ngào .
Lôi Nham thấy có chút cảm động, vốn nghĩ muốn đẩy hai tay Thiếu Hạo ra, nhưng lại từ từ đưa tay lên vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn không nói gì.
Lôi Nham thầm than, xem ra vị môn chủ Long môn này đã yêu thật rồi, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm.
/80
|