Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ cao cao, rọi xuống mặt đất tạo thành những vệt lốm đốm, nhờ có lớp kính nửa trong suốt che đi cửa sổ nên độ sáng cũng yếu đi vài phần. Mễ Lương ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ, duy trì tư thế không nhúc nhích, mặt dường như trở thành pho tượng điêu khắc. Tiếng gõ cửa vang lên cũng không làm cho gương mặt cô có chút thay đổi, không cao không thấp nói: “Mời vào” Người gõ cửa chắc chắn chỉ có Sở Nghiêu, Thạch Đầu không bao giờ gõ cửa, nhưng trước khi vào luôn gọi tên nàng, giọng nói tràn đầy niềm vui. Chỉ có Ấn Hạo không chào không hỏi, lúc đi vào cũng không lên tiếng, mấy lần Mễ Lương bị hắn dọa đến nhảy dựng lên. Sở Nghiêu vừa vào nhìn thấy Mễ Lương hướng mắt ra ngoài cửa sổ, hắn ngửa đầu, lông mi cong lên, rồi chuyển sang nhìn Mễ Lương: “Cô muốn ra ngoài sao?” “Mọi người đều nói ở Viêm Hoang rất nóng, cây cỏ rất khó sinh sống. buổi sáng khi tới đây tôi chỉ biết được đại khái. Viêm Hoang có dạng gì, địa quỷ là thứ gì, tôi căn bản không biết”- Mễ Lương thôi không nhìn, khóe môi giật giật, nở nụ cười tự giễu: “Nếu mỗi ngày anh đều bị nhốt trong phòng, vậy anh có muốn ra ngoài không?” Sở Nghiêu hiểu rõ tâm trạng của Mễ Lương, giống như hắn khi mới tới Viêm Hoang. Mất đi sự tự to, hơn nữa không gian hoạt động của Mễ Lương rất nhỏ. Tuy Mễ Lương đang cười nhưng khóe miệng co lại, thoạt nhìn thật xấu xí. Sở Nghiêu ngồi xuống chiếc ghế kế bên, cùng nàng nhìn ra về khung cửa sổ nho nhỏ. “Bị giam cầm ở nơi này không phải chỉ có mình cô, hơn nữa cô không biết rõ Viêm Hoang. Không để cô ra ngoài là vì muốn tốt cho cô, nếu để cho mọi người biết tới sự có mặt của cô, tình cảnh của cô sẽ rất xấu, thậm chí Ấn Hạo cũng không khống chế nổi cục diện” Mễ Lương hiểu điều đó nên không đáp lại, nàng kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh lại, bắt đầu bóc vỏ đậu, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Vì bị thương nên hai ngày qua Sở Nghiêu không phải làm việc. Ấn Hạo cũng không thể ở trước mặt người khác tỏ ra mệt mỏi, hắn vẫn như cũ trông coi mọi việc. Sở Nghiêu nhìn Mễ Lương thoăn thoắt lột vỏ, lại nhìn cửa sổ cao cao phía trên, im lặng rất lâu sau mới nói: “Buổi tối, tôi sẽ đưa cô ra ngoài ngắm sao” “Thật ư?”- Hai mắt Mễ Lương tỏa sáng. “Dĩ nhiên là được”- Hắn chỉ lên cửa sổ “Nhưng không được ở quá lâu” Buổi tối Mễ Lương thật sự được đi ngắm sao, Sở Nghiêu cầm thang đi qua, leo lên cây thang trèo ra cửa sổ, đẩy khung chắn cửa sổ ra rồi ôm Mễ Lương ra ngoài đi lên nốc nhà. Phòng được cây từ những tảng đá, bên trong một số đá đã được đẽo đục trơn nhẵn, còn bên ngoài đá lại dốc đức, trơn trượt, không ai có thể đến gần, dù là giết người hay là nơi cất bí mật đều tốt cả. Sở Nghiêu ôm cô nấp sau những hòn đá, hai người đều mặc bộ quần áo xám đen, hòa vào trong bóng tối. Trăng vẫn chưa lên, tối nay Viêm Hoang không sáng được như mọi ngày, xa xa là tiếng người ồn ào hoạt động, tiếng đàn ông ầm ĩ, sự nhốn nháo khiến Viêm Hoang như một khu chợ gia cầm. Xa xa những canh phòng khảm bên vách núi đều có mái hình vòm, giữa các phòng bị ngăn thành từng khoảng. Sở Nghiêu nói bên kia từng là nhà tù được xây cô cùng chắc chắn. Chỗ họ đang ngồi rất gần với cửa cốc, trước đây là nơi ở của binh lính canh gác, họ rất ít người. Mễ Lương mở to mắt quan sát Viêm Hoang, trong đêm tối nàng không thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra nơi nay rất rộng, xa xa lấp lóe màu xám bạc là những hòn đá, khắp nơi đều bao trùm một màu đồng nhất, xem ra quả thật không có cây cỏ. Không có trăng, sao càng thêm sáng, Mễ Lương ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, những ngôi sao lấp lánh tựa như những viên đá quý. Lúc Sở Nghiêu ôm nàng xuống, Viêm Hoang vẫn rất náo nhiệt, đàm đàn ông ngồi bàn luận với nhau. Động tác của đàn ông nơi này rất nhanh, sở Nghiêu một tay ôm Mễ Lương, bật lên nhảy qua cửa sổ, không cần dùng đến thang, đáp xuống đất. Hắn chưa kịp buông Mễ Lương ra đã nghe tiếng người lạnh lùng cất lên: “Hai người cho là đang đùa sao? Sở Nghiêu, hai ngày trước có phải đầu óc anh bị đánh nên hư rồi không?” Giọng nói quen thuộc, trong góc tường có người đứng đó, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người ôm nhau, Sở Nghiêu buông Mễ Lương ra: “Tôi chỉ đưa cô ấy ra ngoài hóng gió, dù sao không thể cứ cả ngày nhốt cô ấy trong phòng” “Hóng gió?”- Ấn Hạo ôn hòa nói, mắt hướng về phía cửa sổ đã bị đẩy ra, đi đến bên Mễ Lương. “Nếu cô muốn bị một đám đàn ông chơi đùa tới chết thì cứ ra ngoài” Ấn Hạo từ trước tới giờ không hiểu hai chữ tinh tế, mỗi lời nói đều châm chọc làm tổn thương Mễ Lương. Đương nhiên, trước mấy câu châm chọc đó, nàng cũng không quan tâm hắn, ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn, chậm rãi uống nước. Sở Nghiêu trèo lên cây thang khép cửa sổ lại như trước, sau đó khiêng cây thang rời đi. Mễ Lương ngồi trong phòng nhìn vẻ mặt khó chịu của Ấn Hạo, cô không muốn cùng Ấn Hạo đang không vui đôi co với nhau, cô kêu Sở Nghiêu lại: “Sở Nghiêu, sớm như vậy mà anh phải đi rồi sao?” Ấn Hạo cười lạnh: “Hắn còn có chuyện của mình” Sở Nghiêu cũng không nói gì, bước ra khỏi phòng. Ấn Hạo quay đầu nhìn Mễ Lương, từng bước tới gần: “Cô hình như rất quyến luyến hắn, thích Sở Nghiêu rồi sao?” Mễ Lương cảm thấy rất hòa hợp với Sở Nghiêu, người cũng rất phong độ. Nói thích thì chưa tới, hơn nữa ở trong tình cảnh này mà nói tới tình cảm thì thật thiếu thực tế, nàng cũng không muốn trả lời những vấn đề nhảm nhí như thế. Nhưng thấy nàng cam chịu, im lặng, Sắc mặt Ấn Hạo càng tối lại. Tuy Mễ Lương cho tới bây giờ vẫn chưa thuộc về mình, nhưng nàng lại là nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần lại yếu ớt tựa như hồ yêu, vậy mà đi thích Sở Nghiêu, mỗi lần nghĩ tới thôi đã khiến người khác không thoải mái. Hắn kéo Mễ Lương, dùng tay nâng cằm nàng lên, ngón tay thô ráp sờ qua mặt nàng: “Cô thích hắn ở điểm nào?” Mễ Lương nở nụ cười giảo hoạt: “Anh ấy rất có phong độ” “Phong độ?”– Ấn Hạo khinh thường, ở Viêm Hoang quan trọng nhất là thực lực, phong độ cũng vô dụng, hắn cười lạnh nói: “Mặc kệ cô nghĩ gì, dù sao người đầu tiên ngủ với cô sẽ là tôi, tên Sở Nghiêu rất có phong độ ấy cũng đã đồng ý” Phất tay áo, Ấn Hạo cũng đi khỏi phòng, đã không thể làm thì hắn cần chi phải đứng ở nơi khó chịu. Không cần để ý đến những suy nghĩ của Mễ Lương, rời khỏi Viêm Hoang mới là chuyện hắn quan tâm. Buổi chiều hai ngày sau, khoảng năm giờ khi mặt trời đã bắt đầu tắt dần, bầu không khí khác thường bao phủ lấy Viêm Hoang. Năm con rồng bay lơ lửng trên không, đuôi dài quất lên giữa không trung, cánh mở rộng, ở đầu đầu rồng đều có hai người ngồi cưỡi, mặc mũ giáp như sẵn sang đón địch, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới, tay cầm vũ khí hình bán nguyệt, chỉ chốc lát đã bắn ra mấy mũi tên hình thoi, chỉ cần có kẻ dám manh động trong chốc lát có phải bắn kẻ đó thành tổ ong vò vẽ. Ở giữa, một con rồng bay màu đen cực kì hùng tráng, phía trên có người mặc áo giáp màu bạc, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, hiển nhiên là chức vụ rất cao. Phía dưới, xung quanh cửa cốc một bức tường đá chắc chắn trải dài, cách bức tường hai ba trăm mét về phía trong là một hàng rào sắt chắc chắn, chúng được tinh chế từ sắt nguyên chất, cao tới mấy chục thước. Hàng rào sắt và bức tướng là cấm khu của thủ vệ, người bình thường không được phép ra vào, hàng rào sắt là đường tuyến cảnh giới, nếu vượt qua nó là vào khu vực cấm, thủ vệ sẽ bắn chết ngay. Cửa cốc nằm ngay bức tường cao ước chừng nặng ngàn cân, phía ngoài hai mươi thước là khu vực của địa quỷ, mặt đất bằng phằng phủ đầy cát đá sa mạc, từ trường siêu mạnh bao bọc lấy cả trăm thước, cho nên dù người ở Viêm Hoang có vượt qua được bức tường cũng không thể chạy đi. Khu vực an toàn cách đó mấy trăm thước được phòng vệ rất chắc chắn, đài quan sát cao mà hung vĩ, tập trung rất nhiều cao thủ giám thị toàn bộ người ra vào Viêm Hoang. Ngoài ra, ở hai bên khu vực địa quỷ còn xây thêm hai tòa tháp canh, tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực tài lực bao gồm đinh gỗ xây lên. Hai tháp canh cùng với bức tường cao hơn hai mươi thước, tầm nhìn mở rộng, có thể quan sát động tĩnh của các khu vực lân cận gần cấm khu, vào thời gian giới nghiêm không có ai được phép đi xuyên qua hàng rào sắt. Mặt trời ngã về phía tây, ánh nắng chói chang, đám thủ vệ chầm chậm hạ cầu treo chừng mấy trăm trước xuống, gắn liền với cổng Viêm Hoang, mấy trăm người đẩy xe đi qua cây cầu, chậm rãi tiến vào khu vực an toàn dài hơn hai mươi thước của cốc Hôm nay cứ nửa tháng là ngày đưa vật tư tới, đợi đến khi tất cả mọi người đã ra khỏi cầu, cầu treo lại kéo lên. Ở Viêm Hoang, từ trường mạnh chỉ hoạt động ở các khu vực lân cận, không trung càng an toàn so với mặt đất, cầu treo còn thông đạo duy nhất ra khỏi viêm Hoang. Bức tường cao hắt bóng xuống mặt đất, trong bóng mờ ảo, ngoại trừ mấy người đang phụ trách khuân vác còn lại thì đều cầm vũ khí vẻ mặt nghiêm túc. Thủ vệ đúng phía sau, cánh cổng nặng ngàn cân trước mắt chậm rãi mở ra. Ấn Hạo dẫn theo vài người theo lẽ thường đứng phía sau làm công tác tiếp ứng, đứng bên cạnh hắn là Sở Nghiêu đang nhìn mấy con rồng bay xung quanh, hạ giọng hỏi: “Người đàn ông ngồi trên con rồng đen là đầu lĩnh ở Viêm Hoang à?” “Không phải, nếu hắn ta là đầu lĩnh chắc chắn sẽ không tự mình làm chuyện này”- Ấn Hạo khinh thường, khóe miệng nở nụ cười chế giễu: “Hắn ta chẳng nhận được đồng nào đâu” Cổng lớn mở ra, thủ vệ người người hai mắt sáng quắc, tay cầm vũ khí tập trung vào đám người đứng sau hàng rào sắt, sau đó, từng chiếc xe vật tư bị đẩy vào, còn có mấy tên đàn ông bị bịt miếng vải đen, trói cổ gô đầu đưa vào, có lẽ là tù nhân mới. Một người đàn ông 30 tuổi đi tới, râu ria cụt ngủn, đôi mắt đen đầy thù địch, hắn ta mặc bô giáp màu bạc, tuy chỉ che nửa thân nhưng cũng nhận ra địa vị không thấp. Ấn Hạo ra hiệu cho mọi người lui về sau, chào hỏi hắn ta: “Định tổng quản, ngài nhìn xem, càng lúc càng lãng phí…” Định tổng quản đứng cách Ấn Hạo một song sắt vẻ mặt sa sầm: “Ấn Hạo, số lượng thạch anh tím ngươi đưa tới càng lúc càng ít, ngục trưởng rất không hài lòng…” Lại là những lời này, Ấn Hạo nghe đã chán, dù giao bao nhiêu họ cũng không vừa lòng, đám người hút máu này tuyệt đối không chịu nhả xương ra, trong lòng thầm nghĩ nhưng ngoài miệng Ấn Hạo không ngừng than: “Định tổng quản, hiện nay nhân số của chúng tôi hơi thiếu, người đưa vào đây cũng nên tuyển chọn kĩ một chút, tay chân mảnh khảnh mới đưa vào hai ngày đã chết, chết cũng không lạ…” “Các ngươi có tới năm trăm người mà còn than thiếu?”- Định tổng quản cực kì bất mãn, hắn vừa nói động tác gương mặt cũng trở nên dữ tợn, tướng mạo trông càng hung bạo. Năm trăm nhân là số người Ấn Hạo thống kê báo ra ngoài, nhưng nói là năm trăm miệng ăn này, thật chất có một vài người đã bỏ chạy ra ngoài, Viêm Hoang không ngừng có người chết, họ cũng không thể nắm chuẩn xác số lượng người ở Viêm Hoang. Ấn Hạo tiến về trước hai bước, tựa vào song sắt, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngài cũng biết hoàn cảnh ở Viêm Hoang mà, thạch anh tím ngày càng khó kiếm, lúc này thạch anh tím cũng đâu tính là thiếu…” Định tổng quản cũng đi về trước hai bước, tay xuyên qua hàng rào sắt tóm lấy cổ áo Ấn Hạo: “Vậy bọn bay cũng không cần ở trong này nữa!! Đúng là một lũ đáng chết, bảo bọn chúng làm việc đi..” Hai người tựa sát vào nhau, Ấn Hạo nhân cơ hội nhét một bao nhỏ vào túi tiền Định tổng quản. Định tổng quản vẫn lớn tiếng: “Về mà dạy giỗ người mình cho tốt, đánh chết vài người xem đứa nào dám không làm…” Môi Ấn Hạo khẽ động đậy, từ xa nhìn vào như đang khúm núm giải thích, kỳ thật hắn nói: “Tôi cần vài bộ quần áo phụ nữ, và một số ít thuốc..” Định tổng quản hạ tay xuống, bàn tay vô tình chạm vào túi tiền, đối với thứ trong đó cực kì hài lòng, môi cong lên, như đang cười nhạo trách mắng kẻ khác: “Đám người các ngươi càng lúc càng biến thái mà” “Trong đây đều là đàn ông cũng không còn cách nào”- Ấn Hạo liếc mắt nhìn đám rồng bay hung hãn ở trên, bay trên không tuy an toàn nhưng sẽ không được tiền thưởng, Định tổng quản ở dưới được hắn cho tiền cả đời xài không hết. “Lần sau tao sẽ đưa tới”- Định tổng quản thấp giọng nói, xoay người quát đám người phía sau. “Mau lên, còn có mấy tên tù nhân mới nữa, ném hết vào đi” Hơn mười xe đẩy tiến vào khu cấm, Định tổng quản dẫn người đi ra khỏi cánh cổng lớn, chỉ để lại hai thủ vệ ở cấm khô, một người đàn ông mắt chột bị què chân tuổi bốn mươi, thân thể nhỏ gầy, một người đen đúa, cao ráo, hông bự mập nhìn qua đã biết không có địa vị cho nên mới để lại. Lúc cửa lớn đóng lại, bọn họ mở cổng ở hàng rào sắt, Ấn Hạo vẫy người ở phía sau đi qua lấy đồ. Ấn Hạo đi qua đi lại khu vực cấm, chốc chốc mắng vài tiếng, lúc lơ đãng chạm vào tên thủ về mặt đen, bàn tay lướt qua tay hắn, gương mặt tên thủ vệ cũng không biểu hiện nhiều. Ấn Hạo chậm rãi đi qua, nhìn trông không có gì lạ. Hắn đi tới bên Sở Nghiêu, chỉ trỏ nói gì đó. Sau khi đã chuyển xong, mấy người bị trói gô cổ cũng cùng nhau rời khỏi cấm khu, tên thủ vệ chột mắt khóa cửa hàng rào sắt. Đám thủ vệ bay phía trên thấy tù nhân lui ra khỏi hàng rào sắt hai trăm trước, ra hiệu cho người bên ngoài, cổng lớn mở ra, họ lại đẩy những chiếc xe đã trống đi khỏi. Đại môn khép lại, cầu treo mới được hạ xuống. Sau khi đám thủ vệ rời đi, Viêm Hoang lại khôi phục như mọi ngày, Sở Nghiêu Và Ấn Hạo sóng vai đi cùng, bên cạnh lúc không có ai, Sở Nghiêu hỏi: “anh cho tên thủ vệ thạch anh tím à?” “Đúng vậy”– Ấn Hạo lúc nãy giả vờ cùng Sở Nghiêu nói chuyện, kỳ thật đang nói với tên thủ vệ chột mắt, nói với tên thủ vệ hắn muốn gì. Có một số thứ Định tổng quản sẽ không cho hắn, nhưng nam và nữ rất khác nhau, nếu ở Viêm Hoang có hoạt động bất thường, hai tên cảnh vệ sẽ là vật hi sinh trước mũi giáo, nếu bọn họ không cầm tiền thì chắc là kẻ ngốc nhất thiên hạ. Cho nên Ấn Hạo cần gì, chỉ cần nói ra, bọn họ sẽ lén nhét vào bên trong vật tư. “Thật không nhìn ra tên thủ vệ đó lại là con gái?”- Ấn Hạo cười một tiếng, lắc lắc đầu. “Bộ dạng một chút cũng không giống, nhưng là phụ nữ cũng rất có lợi, nếu để người bên ngoài phát hiện bọn họ chiếm dụng thạch anh tím chắc chắn sẽ là tội lớn, nhưng anh có biết cô ta đem thạch anh tím giấu ở chỗ nào không?” Sở Nghiêu nghi vấn hỏi. Ấn Hạo cười trêu tức: “Trên người phụ nữ chẳng phải có rất nhiều khe sao?”
/56
|