Ấn Hạo nói hắn đã lén đào một đường hầm, thông thẳng đến bức tường bên ngoài cốc, nhưng hôm nay hắn không dẫn Sở Nghiêu đi xem. Cách đây không lâu, hai người vừa đánh nhau, tuy rằng không có người chết nhưng cả hai đều bị thương, vượt ngục không phải là chuyện đùa, cần lên kế hoạch kĩ lưỡng và chuẩn bị chu toàn. Hơn nữa, hai người cũng không vội, việc quan trọng trước mắt là hồi phục sức khỏe đến trạng thái tốt nhất, tùy cơ ứng phó với những chuyện xảy ra ở Viêm Hoang.
“Mười năm tôi đã đợi được, có một số việc không nên gấp. Việc bây giờ là bắt đầu làm việc, ở Viêm Hoang này, khai thác thạch anh tím mới là điều trọng yếu, nếu không mọi người cũng chẳng có cơm mà ăn”- Ấn Hạo ở trong phòng tìm được ít thuốc bôi ngoài và cả thuốc uống, lấy mỗi thứ một ít, dáng vẻ giống như thầy lang, cuối cùng gói tất cả vào một miếng vải ném cho Sở Nghiêu. “cầm lấy, ở đây tôi là người có nhiều thuốc nhất, mau chóng khôi phục sức khỏe, coi chừng có ai đó thừa dịp muốn giết anh, thân thủ tốt như thế mà chết đi thật tiếc”
Ở Viêm Hoang, tuy không cho phép tùy tiện giết người, nhưng giết người không cần lý do, chết chính là chết, không cách nào sống lại được, Ấn Hạo cũng không thể vì một người chết mà truy cứu, thi thể sẽ bị ném vào địa quỷ, trong chốc lát sẽ hóa thành những mảnh xương trắng, nơi toàn đàn ông này từ trước tới nay vẫn tàn khốc như vậy.
Sở Nghiêu lấy thuốc, nói câu cảm ơn. Ấn Hạo nhàn nhạt nói: “Không cần, anh cũng không phải ngồi không, ở khu vực khai thác mỏ có rất nhiều chuyện tôi cần anh trông coi, tôi cũng không muốn người khác chết uổng phí như vậy!”
Nói đến việc ngồi không, ở khắp Viêm Hoang chỉ có một người như thế, cái gì cũng được đãi ngộ tốt nhất, hiện giờ đang ẩn nấp trong phòng họ. Ấn Hạo nhớ tới liền cong môi cười tà: “Phải rồi Sở Nghiêu, Mễ Lương nói cô ấy muốn ngủ với tôi”
Sở Nghiêu ngẩng đầu: “Cô ấy nói vậy thật sao, anh không ép cô ấy chứ?”
“Cô ấy là phụ nữ, ở Viêm Hoang không cần làm bất cứ việc gì, muốn ăn ngon cũng được nhưng phải trả một chút”- Ấn Hạo cười nhạt. “Cô ấy hiểu rõ điều đó nên đã đồng ý tối nay ngủ với tôi. Hơn nữa, anh cũng bại dưới tay tôi, tôi tin anh sẽ không dám tranh giành cô ấy với tôi”
Hôm nay Ấn Hạo rõ ràng có cơ hội giết Sở Nghiêu nhưng lại không xuống tay, hơn nữa chuyện vượt ngục, Ấn Hạo đã chuẩn bị rất nhiều, Sở Nghiêu chỉ việc hưởng lợi, lúc nãy cũng không có bất kì lý do gì để phản bác, nhướng nhướng mày nói: “Cô ấy đã đồng ý rồi, anh cũng không ép buộc cô ấy, tôi cũng chẳng thể nói gì”
“Chúng ta còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, vì một phụ nữ không rõ lai lịch mà nảy sinh mâu thuẫn không đáng”- Ấn Hạo vòng tay trước ngực. “Ở Viêm Hoang này, mọi thứ đều có thể chia sẻ. Cô ấy là do anh nhặt được, lại là bí mật chung của chúng ta, chờ đêm nay tôi ngủ với cô ấy xong, đêm kế tiếp sẽ đến phiên anh”
Sở Nghiêu ngồi tựa trên ghế không trả lời, xem như đồng ý.
“Vì vậy, tối nay sau khi ăn xong anh không cần chạy qua chỗ Mễ Lương”- Ấn Hạo nhắc nhở hắn, thoát khỏi Viêm Hoang là chuyện lâu dài, nhưng giải quyết nhu cầu nam nữ lại có thể thực hiện ngay, ngay cả khi cơ thể đang bị thương, Ấn Hạo cũng không quan tâm, trong lòng mong chờ ban đêm tới.
Trời vừa sập tối, hắn đã giao việc cho Thạch Đầu, tự mình bưng cơm chiều tới phòng Mễ Lương. Bữa cơm chiều có thịt mặn, còn cả vịt quay và một chén canh. Ở Viêm Hoang, đồ ăn như thế cũng xem là quá tốt, cho Mễ Lương ăn no, buổi tối mới có thể làm việc. Ấn Hạo đẩy cửa, bước vào: “Mễ Lương, ăn cơm”
Ấn Hạo để đồ ăn lên bàn, đẩy cửa phòng trong, Mễ Lương đang ngồi bên mép giường bộ dạng nhu mì, mặt có vẻ xấu hổ, nàng nhìn về Ấn Hạo cười một cách kì lạ: “Lão đại, anh cuối cùng cũng đến, tôi… tôi… tưởng..”
Nàng nói ấp a ấp úng, mặt cũng ửng hồng, Ấn Hạo không hiểu vì sao liền nói: “Mau ăn cơm nhanh đi, buổi tối còn có việc”
Mễ Lương đương nhiên biết hắn ám chỉ chuyện gì, ngồi bên giường ánh mắt lóe lên: “Tôi muốn nói với anh chuyện này… chuyện…”
“Muốn nói gì?”- Ấn Hạo cảm thấy Mễ Lương tính nói điều kiện với hắn.
Mễ Lương ấp úng nửa ngày, lấy hết dũng khí nói: “Tôi .. dì mụ của tôi tới, muốn hỏi ở đây các anh xử lý chuyện này thế nào”
“Dì của cô?”- Ấn Hạo chẳng hiểu gì cả, nhưng tò mò hỏi: “Chẳng lẽ có người từ thế giới của cô tới Viêm Hoang sao?”
“Không phải, là ngày ấy của tôi đến, ngày ấy, hiểu không?”
Hiển nhiên Ấn Hạo chẳng hiểu, Mễ Lương đau hết cả đầu, không ngờ nàng lại phải đi giải thích với một tên con trai về vấn đề này, nàng quyết định nói trắng ra: “Là kinh nguyệt, hàng tháng phụ nữ luôn có mấy ngày khác với mọi ngày, tôi đang có tháng, hiện tại không biết nên làm sao để ngăn máu chảy ra”
Ấn Hạo thấy mặt Mễ Lương lúc trắng lúc đỏ, hắn đại khái cũng hiểu một số chuyện, tuy không rõ ràng, nhưng Viêm Hoang nhiều đàn ông như thế, lại hay mở những cuộc hôi đàm, Ấn Hạo cũng biết hàng tháng phụ nữ có vài ngày bị chảy máu, nói cách khác là “Thật đáng ghét, hôm nay không thể làm được”. Ấn Hạo mấp máy môi, xác nhận lại hỏi: “cô nói cô đang bị chảy máu?”
Mễ Lương gật đầu, có chút ngại ngùng nhỏ giọng hỏi: “Ở đây phụ nữ giải quyết vấn đề này thế nào?”
“Tôi làm sao biết làm thế nào!”- Lời Ấn Hạo nói là thật, trong lòng cũng thất vọng vì tối nay không thể ngủ với Mễ Lương, điều này khiến hắn rất khó chịu, xoay người rời khỏi phòng, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn bên ngoài, vẻ mặt bực tức.
Mễ Lương còn khó chịu hơn, cả ngày ngồi trên chiếc quần dày, bên ngoài khoác cái áo rộng thùng thình, từ chiều tới giờ khi phát hiện dì mụ tới thăm, cô chỉ đành ngồi im bên mép giường không nhúc nhích. Điều kiện ở Viêm Hoang kém như vậy, phòng nàng lại thiếu đủ thứ, ngay cả giấy vệ sinh chỉ dùng hai lần là hết, ngoại trừ chăn mền cũng chỉ có hai bộ quần áo. Mn nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng xúc động muốn khóc. Vất vả lắm mới thấy có người vào thăm, nàng mặt dày nói chuyện này ra, ít nhất cũng nên lấy cho nàng những đồ vật cần thiết, kết quả Ấn Hạo đen mặt đóng cửa bỏ ra ngoài. Bụng vừa đói vừa đau, Mễ Lương trong lòng bi ai giống như lá vàng bị gió thu thổi bay.
Lâu sau, cửa bị đẩy vào, Ấn Hạo không thèm nhìn mặt nàng: “Cô không tính ăn cơm sao?”
Mễ Lương cúi đầu.
Ấn Hạo tựa người vào khung cửa, im lặng một lát rồi đồng ý nhân nhượng: “Cô cần gì nói đi, tôi đi kiếm giúp cô”
“Tôi không biết”– Tiếng Mễ Lương như tiếng muỗi kêu, đầu càng hạ thấp hơn, trước đây khi xuyên không tới nơi này cô chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ dối mặt với chuyện thiếu băng vệ sinh, theo thông thường dì mụ của nàng vài ngày nữa mới tới thăm, có lẽ do xuyên không nên nội tiết tố mất cân bằng. Tuy buổi tối không phải quan hệ với Ấn Hạo, nhưng nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị gì để nghênh đón dì mụ cả, trước kia nàng nghe nói phụ nữ ở cổ đại dùng tro gì đó nhưng nàng cũng không biết sử dụng thế nào, hơn nữa dù biết cũng phải có nguyên vật liệu. Mễ Lương nghĩ đông nghĩ tây, từ từ ngẩng đầu dậy: “Lão đại, anh có vải bố sạch không?”
Lúc Ấn Hạo bước ra ngoài, sắc mặt lạnh run, mọi phiền muộn bối rối cùng tồn tại song hành. Hắn lấy hai tấm ra giường sạch sẽ chuẩn bị để mùa đông dùng ra, đây cũng là loại vải tốt nhất Viêm Hoang, có khẳ năng hấp thụ nước rất tốt, hơn nữa còn khá mềm mại. Ở Viêm Hoang, chỉ có hắn và Thiết Lão Nhị có. Hắn thầm nghĩ, sợ nàng dùng không đủ lại lấy thêm vài chiếc túi chữ nhật được dệt bằng vải, rồi lại thêm một số thứ khác mang tất cả vào chỗ Mễ Lương.
Mễ Lương thấy hắn cầm nhiều vải như thế trong lòng nhẹ nhõm, tay cầm kéo chuẩn bị cắt vải, nàng dựng dọc dựng ngang vẫn không thể cắt xong miếng vải, Ấn Hạo bực bội nói: “Sao cả việc này mà cô làm cũng không xong thế?”
Hắn dựt lấy kéo từ tay nàng, hỏi nàng muốn cắt thế nào, sau đó cắt miếng ra giường thành những mảnh vải một thước gọn gàng ngay ngắn. Viêm Hoang chủ yếu nấu ăn bằng gỗ và than, cỏ khô phủ khắp nơi nhưng không dùng để đốt, người bên ngoài chuyển vào một lượng rất nhỏ nên rất tiết kiệm, việc dùng trot hay thế ngược lại rất tốt.
Mễ Lương tính toán đem mấy mảnh vải chất chồng lên chiếc quần lót duy nhất của mình. Ấn Hạo mang tới cho nàng toàn vải mềm không thấm nước ra ngoài, Mễ Lương chỉ làm được băng vệ sinh đơn giản. Miếng vải mềm được cắt theo hình chữ nhật của băng vệ sinh, ở hai đầu có một sợi dây vải, ở giữa thì nhét vải bố vào, như vậy miếng vải sẽ không bị biến hình cũng tiện cho việc tắm rửa, tiếp đó lấy kim băng cố định vào quần lót, như thế là giải quyết xong vấn đề lệch vị trí.
Mễ Lương cảm thấy bản thân có trí tưởng tượng thật phong phú, người địa cầu quả thật có năng lực thích ứng cao.
Lý thuyết thì luôn đẹp đẽ, hiện thực thì xấu xí, thành ra có nhiều thứ không thể vừa ý con người. Nguyên nhân chính là kỹ năng may vá của Mễ Lương quá tệ, cắt cũng không xong, ngay cả may cũng xấu, Mễ Lương chỉ từng khâu nút, nếu quần áo bị sứt chỉ, cô sẽ đưa quần áo ra tiệm may, tiêu tốn vài đồng nhưng quần áo lại được sửa chữa gọn gàng sạch sẽ. Ấn Hạo đứng kế bên thấy vậy, thở dài nói: “May mà đây là Viêm Hoang, cô lại là phụ nữ nên mới tồn tại được ở đây”
Ấn Hạo cho nàng làm hai cái, hắn tay chân nhanh nhẹn mới hai phút mà đã làm xong, sản phẩm làm ra quả thật rất đẹp, Mễ Lương kinh ngạc nói: “Anh cũng biết may vá thêu thùa sao?”
Ấn Hạo khinh bỉ nhìn nàng: “Ở Viêm Hoang, chuyện gì mọi người cũng đều làm được”
Mễ Lương hạ giọng tỏ vẻ quyết tâm: “Sau này, tôi cũng sẽ làm được”
Ấn Hạo hừ nhẹ tỏ vẻ khinh thường, tay tiếp tục giúp Mễ Lương manh mấy mảnh vải, thấy nàng ngồi thất thần nói: “Cô đi ăn cơm đi, để đồ ăn nguội lại phiền toái”
Mễ Lương ngồi bất động trên giường, nàng hiện giờ không tiện đi lại, liền đáp: “Đợi lát ăn cũng được, cơm cũng không nguội nhanh vậy đâu, dù sao Viêm Hoang cũng rất nóng”
Ấn Hạo cũng không tiếp tục khuyên nhủ nàng, tốc độ tăng lên, rất mau đã hoàn thành hai mươi mảnh vải. Lúc hắn may vải, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng môi hơi cong lên dường như rất vui. Hắn đẹp trai như vậy lại giúp nàng làm những chuyện này, nếu không phải suốt ngày bắt nàng quan hệ với hắn, chắc nàng cũng sẽ thích hắn.
Không có tình cảm làm gốc, Mễ Lương thật sự không muốn cùng hắn xảy ra quan hệ thân mật. Trong lòng nàng luôn mong mỏi kỳ tích phát sinh, ngày nào đó nàng có thể quay về nhà , không có bất cứ liên quan gì tới hắn? Việc gì có thể ngăn lại thì ngăn, tránh được thì tránh.
“Mười năm tôi đã đợi được, có một số việc không nên gấp. Việc bây giờ là bắt đầu làm việc, ở Viêm Hoang này, khai thác thạch anh tím mới là điều trọng yếu, nếu không mọi người cũng chẳng có cơm mà ăn”- Ấn Hạo ở trong phòng tìm được ít thuốc bôi ngoài và cả thuốc uống, lấy mỗi thứ một ít, dáng vẻ giống như thầy lang, cuối cùng gói tất cả vào một miếng vải ném cho Sở Nghiêu. “cầm lấy, ở đây tôi là người có nhiều thuốc nhất, mau chóng khôi phục sức khỏe, coi chừng có ai đó thừa dịp muốn giết anh, thân thủ tốt như thế mà chết đi thật tiếc”
Ở Viêm Hoang, tuy không cho phép tùy tiện giết người, nhưng giết người không cần lý do, chết chính là chết, không cách nào sống lại được, Ấn Hạo cũng không thể vì một người chết mà truy cứu, thi thể sẽ bị ném vào địa quỷ, trong chốc lát sẽ hóa thành những mảnh xương trắng, nơi toàn đàn ông này từ trước tới nay vẫn tàn khốc như vậy.
Sở Nghiêu lấy thuốc, nói câu cảm ơn. Ấn Hạo nhàn nhạt nói: “Không cần, anh cũng không phải ngồi không, ở khu vực khai thác mỏ có rất nhiều chuyện tôi cần anh trông coi, tôi cũng không muốn người khác chết uổng phí như vậy!”
Nói đến việc ngồi không, ở khắp Viêm Hoang chỉ có một người như thế, cái gì cũng được đãi ngộ tốt nhất, hiện giờ đang ẩn nấp trong phòng họ. Ấn Hạo nhớ tới liền cong môi cười tà: “Phải rồi Sở Nghiêu, Mễ Lương nói cô ấy muốn ngủ với tôi”
Sở Nghiêu ngẩng đầu: “Cô ấy nói vậy thật sao, anh không ép cô ấy chứ?”
“Cô ấy là phụ nữ, ở Viêm Hoang không cần làm bất cứ việc gì, muốn ăn ngon cũng được nhưng phải trả một chút”- Ấn Hạo cười nhạt. “Cô ấy hiểu rõ điều đó nên đã đồng ý tối nay ngủ với tôi. Hơn nữa, anh cũng bại dưới tay tôi, tôi tin anh sẽ không dám tranh giành cô ấy với tôi”
Hôm nay Ấn Hạo rõ ràng có cơ hội giết Sở Nghiêu nhưng lại không xuống tay, hơn nữa chuyện vượt ngục, Ấn Hạo đã chuẩn bị rất nhiều, Sở Nghiêu chỉ việc hưởng lợi, lúc nãy cũng không có bất kì lý do gì để phản bác, nhướng nhướng mày nói: “Cô ấy đã đồng ý rồi, anh cũng không ép buộc cô ấy, tôi cũng chẳng thể nói gì”
“Chúng ta còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, vì một phụ nữ không rõ lai lịch mà nảy sinh mâu thuẫn không đáng”- Ấn Hạo vòng tay trước ngực. “Ở Viêm Hoang này, mọi thứ đều có thể chia sẻ. Cô ấy là do anh nhặt được, lại là bí mật chung của chúng ta, chờ đêm nay tôi ngủ với cô ấy xong, đêm kế tiếp sẽ đến phiên anh”
Sở Nghiêu ngồi tựa trên ghế không trả lời, xem như đồng ý.
“Vì vậy, tối nay sau khi ăn xong anh không cần chạy qua chỗ Mễ Lương”- Ấn Hạo nhắc nhở hắn, thoát khỏi Viêm Hoang là chuyện lâu dài, nhưng giải quyết nhu cầu nam nữ lại có thể thực hiện ngay, ngay cả khi cơ thể đang bị thương, Ấn Hạo cũng không quan tâm, trong lòng mong chờ ban đêm tới.
Trời vừa sập tối, hắn đã giao việc cho Thạch Đầu, tự mình bưng cơm chiều tới phòng Mễ Lương. Bữa cơm chiều có thịt mặn, còn cả vịt quay và một chén canh. Ở Viêm Hoang, đồ ăn như thế cũng xem là quá tốt, cho Mễ Lương ăn no, buổi tối mới có thể làm việc. Ấn Hạo đẩy cửa, bước vào: “Mễ Lương, ăn cơm”
Ấn Hạo để đồ ăn lên bàn, đẩy cửa phòng trong, Mễ Lương đang ngồi bên mép giường bộ dạng nhu mì, mặt có vẻ xấu hổ, nàng nhìn về Ấn Hạo cười một cách kì lạ: “Lão đại, anh cuối cùng cũng đến, tôi… tôi… tưởng..”
Nàng nói ấp a ấp úng, mặt cũng ửng hồng, Ấn Hạo không hiểu vì sao liền nói: “Mau ăn cơm nhanh đi, buổi tối còn có việc”
Mễ Lương đương nhiên biết hắn ám chỉ chuyện gì, ngồi bên giường ánh mắt lóe lên: “Tôi muốn nói với anh chuyện này… chuyện…”
“Muốn nói gì?”- Ấn Hạo cảm thấy Mễ Lương tính nói điều kiện với hắn.
Mễ Lương ấp úng nửa ngày, lấy hết dũng khí nói: “Tôi .. dì mụ của tôi tới, muốn hỏi ở đây các anh xử lý chuyện này thế nào”
“Dì của cô?”- Ấn Hạo chẳng hiểu gì cả, nhưng tò mò hỏi: “Chẳng lẽ có người từ thế giới của cô tới Viêm Hoang sao?”
“Không phải, là ngày ấy của tôi đến, ngày ấy, hiểu không?”
Hiển nhiên Ấn Hạo chẳng hiểu, Mễ Lương đau hết cả đầu, không ngờ nàng lại phải đi giải thích với một tên con trai về vấn đề này, nàng quyết định nói trắng ra: “Là kinh nguyệt, hàng tháng phụ nữ luôn có mấy ngày khác với mọi ngày, tôi đang có tháng, hiện tại không biết nên làm sao để ngăn máu chảy ra”
Ấn Hạo thấy mặt Mễ Lương lúc trắng lúc đỏ, hắn đại khái cũng hiểu một số chuyện, tuy không rõ ràng, nhưng Viêm Hoang nhiều đàn ông như thế, lại hay mở những cuộc hôi đàm, Ấn Hạo cũng biết hàng tháng phụ nữ có vài ngày bị chảy máu, nói cách khác là “Thật đáng ghét, hôm nay không thể làm được”. Ấn Hạo mấp máy môi, xác nhận lại hỏi: “cô nói cô đang bị chảy máu?”
Mễ Lương gật đầu, có chút ngại ngùng nhỏ giọng hỏi: “Ở đây phụ nữ giải quyết vấn đề này thế nào?”
“Tôi làm sao biết làm thế nào!”- Lời Ấn Hạo nói là thật, trong lòng cũng thất vọng vì tối nay không thể ngủ với Mễ Lương, điều này khiến hắn rất khó chịu, xoay người rời khỏi phòng, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn bên ngoài, vẻ mặt bực tức.
Mễ Lương còn khó chịu hơn, cả ngày ngồi trên chiếc quần dày, bên ngoài khoác cái áo rộng thùng thình, từ chiều tới giờ khi phát hiện dì mụ tới thăm, cô chỉ đành ngồi im bên mép giường không nhúc nhích. Điều kiện ở Viêm Hoang kém như vậy, phòng nàng lại thiếu đủ thứ, ngay cả giấy vệ sinh chỉ dùng hai lần là hết, ngoại trừ chăn mền cũng chỉ có hai bộ quần áo. Mn nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng xúc động muốn khóc. Vất vả lắm mới thấy có người vào thăm, nàng mặt dày nói chuyện này ra, ít nhất cũng nên lấy cho nàng những đồ vật cần thiết, kết quả Ấn Hạo đen mặt đóng cửa bỏ ra ngoài. Bụng vừa đói vừa đau, Mễ Lương trong lòng bi ai giống như lá vàng bị gió thu thổi bay.
Lâu sau, cửa bị đẩy vào, Ấn Hạo không thèm nhìn mặt nàng: “Cô không tính ăn cơm sao?”
Mễ Lương cúi đầu.
Ấn Hạo tựa người vào khung cửa, im lặng một lát rồi đồng ý nhân nhượng: “Cô cần gì nói đi, tôi đi kiếm giúp cô”
“Tôi không biết”– Tiếng Mễ Lương như tiếng muỗi kêu, đầu càng hạ thấp hơn, trước đây khi xuyên không tới nơi này cô chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ dối mặt với chuyện thiếu băng vệ sinh, theo thông thường dì mụ của nàng vài ngày nữa mới tới thăm, có lẽ do xuyên không nên nội tiết tố mất cân bằng. Tuy buổi tối không phải quan hệ với Ấn Hạo, nhưng nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị gì để nghênh đón dì mụ cả, trước kia nàng nghe nói phụ nữ ở cổ đại dùng tro gì đó nhưng nàng cũng không biết sử dụng thế nào, hơn nữa dù biết cũng phải có nguyên vật liệu. Mễ Lương nghĩ đông nghĩ tây, từ từ ngẩng đầu dậy: “Lão đại, anh có vải bố sạch không?”
Lúc Ấn Hạo bước ra ngoài, sắc mặt lạnh run, mọi phiền muộn bối rối cùng tồn tại song hành. Hắn lấy hai tấm ra giường sạch sẽ chuẩn bị để mùa đông dùng ra, đây cũng là loại vải tốt nhất Viêm Hoang, có khẳ năng hấp thụ nước rất tốt, hơn nữa còn khá mềm mại. Ở Viêm Hoang, chỉ có hắn và Thiết Lão Nhị có. Hắn thầm nghĩ, sợ nàng dùng không đủ lại lấy thêm vài chiếc túi chữ nhật được dệt bằng vải, rồi lại thêm một số thứ khác mang tất cả vào chỗ Mễ Lương.
Mễ Lương thấy hắn cầm nhiều vải như thế trong lòng nhẹ nhõm, tay cầm kéo chuẩn bị cắt vải, nàng dựng dọc dựng ngang vẫn không thể cắt xong miếng vải, Ấn Hạo bực bội nói: “Sao cả việc này mà cô làm cũng không xong thế?”
Hắn dựt lấy kéo từ tay nàng, hỏi nàng muốn cắt thế nào, sau đó cắt miếng ra giường thành những mảnh vải một thước gọn gàng ngay ngắn. Viêm Hoang chủ yếu nấu ăn bằng gỗ và than, cỏ khô phủ khắp nơi nhưng không dùng để đốt, người bên ngoài chuyển vào một lượng rất nhỏ nên rất tiết kiệm, việc dùng trot hay thế ngược lại rất tốt.
Mễ Lương tính toán đem mấy mảnh vải chất chồng lên chiếc quần lót duy nhất của mình. Ấn Hạo mang tới cho nàng toàn vải mềm không thấm nước ra ngoài, Mễ Lương chỉ làm được băng vệ sinh đơn giản. Miếng vải mềm được cắt theo hình chữ nhật của băng vệ sinh, ở hai đầu có một sợi dây vải, ở giữa thì nhét vải bố vào, như vậy miếng vải sẽ không bị biến hình cũng tiện cho việc tắm rửa, tiếp đó lấy kim băng cố định vào quần lót, như thế là giải quyết xong vấn đề lệch vị trí.
Mễ Lương cảm thấy bản thân có trí tưởng tượng thật phong phú, người địa cầu quả thật có năng lực thích ứng cao.
Lý thuyết thì luôn đẹp đẽ, hiện thực thì xấu xí, thành ra có nhiều thứ không thể vừa ý con người. Nguyên nhân chính là kỹ năng may vá của Mễ Lương quá tệ, cắt cũng không xong, ngay cả may cũng xấu, Mễ Lương chỉ từng khâu nút, nếu quần áo bị sứt chỉ, cô sẽ đưa quần áo ra tiệm may, tiêu tốn vài đồng nhưng quần áo lại được sửa chữa gọn gàng sạch sẽ. Ấn Hạo đứng kế bên thấy vậy, thở dài nói: “May mà đây là Viêm Hoang, cô lại là phụ nữ nên mới tồn tại được ở đây”
Ấn Hạo cho nàng làm hai cái, hắn tay chân nhanh nhẹn mới hai phút mà đã làm xong, sản phẩm làm ra quả thật rất đẹp, Mễ Lương kinh ngạc nói: “Anh cũng biết may vá thêu thùa sao?”
Ấn Hạo khinh bỉ nhìn nàng: “Ở Viêm Hoang, chuyện gì mọi người cũng đều làm được”
Mễ Lương hạ giọng tỏ vẻ quyết tâm: “Sau này, tôi cũng sẽ làm được”
Ấn Hạo hừ nhẹ tỏ vẻ khinh thường, tay tiếp tục giúp Mễ Lương manh mấy mảnh vải, thấy nàng ngồi thất thần nói: “Cô đi ăn cơm đi, để đồ ăn nguội lại phiền toái”
Mễ Lương ngồi bất động trên giường, nàng hiện giờ không tiện đi lại, liền đáp: “Đợi lát ăn cũng được, cơm cũng không nguội nhanh vậy đâu, dù sao Viêm Hoang cũng rất nóng”
Ấn Hạo cũng không tiếp tục khuyên nhủ nàng, tốc độ tăng lên, rất mau đã hoàn thành hai mươi mảnh vải. Lúc hắn may vải, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng môi hơi cong lên dường như rất vui. Hắn đẹp trai như vậy lại giúp nàng làm những chuyện này, nếu không phải suốt ngày bắt nàng quan hệ với hắn, chắc nàng cũng sẽ thích hắn.
Không có tình cảm làm gốc, Mễ Lương thật sự không muốn cùng hắn xảy ra quan hệ thân mật. Trong lòng nàng luôn mong mỏi kỳ tích phát sinh, ngày nào đó nàng có thể quay về nhà , không có bất cứ liên quan gì tới hắn? Việc gì có thể ngăn lại thì ngăn, tránh được thì tránh.
/56
|