“Này, đừng nhúc nhích.” Yến Lam đột nhiên nghiêng người tới gần anh, mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra, theo động tác xoay người, hương thơm quyến rũ khi gần khi xa. Thẩm Mạc quay mặt đi, để mặc cô nhổ một sợi tóc trên đầu mình.
“Có một sợi tóc bạc này.”
“Vậy sao?” Thẩm Mạc nhìn sợi tóc bạc trong tay cô, khóe miệng khẽ nhếch, cười khổ, “Sắp bốn mươi rồi, đã già, cũng đến lúc có tóc bạc rồi.”
“Nói bậy gì đó, mới có ba mươi tám, còn chưa tới bốn mươi mà. Hơn nữa, đàn ông bốn mươi mới là thời kì tráng niên đó.” Yến Lam thầm nghĩ, cô cũng sắp ba mươi rồi, phụ nữ ba mươi mới là đáng lo, cô theo đuổi người này hai năm trời, nếu anh ta còn không đáp lại, cô thực sự cũng không chờ nổi nữa. May mà hiện tại đã tốt hơn, hai năm trước đây còn từ chối, nhưng một năm trước đã bắt đầu cùng anh đi uống trà, đến hiện tại thỉnh thoảng anh sẽ cùng cô đi dạo phố, xem phim, so với trước kia đã có tiến bộ vượt bậc. Nhưng mình đã theo đuổi đến nước này rồi, người đàn ông này vẫn còn chậm chạp vậy là sao, chẳng lẽ những người làm khảo cổ đều thành đồ cổ cả rồi?
“Tuy người ta vẫn nói không nên nhổ tóc trắng, bởi vì nhổ một sợi sẽ mọc thêm mười sợi, nhưng em thấy nhổ đi trông thuận mắt hơn nhiều. Mọi người đều sẽ già đi, nhưng chỉ cần có tâm hồn tươi trẻ là tốt rồi, anh đừng lúc nào cũng ở nhà, phải ra ngoài nhiều hơn đi, cuối tuần chúng ta đi đánh Golf nhé?”
“Anh không biết chơi.”
“Đánh tennis thì sao?”
“Anh cũng không biết.”
“Leo núi thì chắc anh biết chứ? Không được từ chối em nữa đó.”
“Được.” Thẩm Mạc gật đầu, “Vậy hẹn gặp vào cuối tuần, anh có việc, đi về trước.”
“Anh luôn nhiều việc bận như vậy à? Vì sao cùng dạy học nhưng em lại rảnh rỗi như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là do em vô trách nhiệm?” Yến Lam chống cằm suy nghĩ.
Thấy Thẩm Mạc không đáp, cô đành đứng dậy: “Được rồi được rồi, lần nào gặp cũng thấy anh vội vã như vậy.”
Yến Lam nhanh chân đuổi kịp Thẩm Mạc, thử nhẹ nhàng kéo tay anh. Thấy Thẩm Mạc hơi cau mày, nhưng không từ chối, cô vui vẻ cúi đầu, len lén nở nụ cười.
Yến Lam là người nói nhiều, cũng được nhiều người yêu mến, bác học đa tài, hơn nữa, đối với bất cứ sự tình gì, cô đều có thể lý giải nó theo cách riêng của mình, rất độc đáo.
Thẩm Mạc ở bên cô, cũng không hề cảm thấy tẻ nhạt, cũng không thấy ầm ỹ, nói chuyện với nhau cũng không thấy nhàm chán. Có đôi khi, Yến Lam rất nhàn tĩnh, đôi khi lại rất hoạt bát, quan trọng nhất là cô lại có tấm lòng thiện lương, ý chí lạc quan trời cho. Lúc cô tỏ ra bá đạo thì hơi giống Ngư Thủy Tâm, lúc cô làm nũng thì lại hơi giống Giang Tiểu Tư, luôn làm cho người ta không thể nào từ chối được.
Thẩm Mạc và cô sóng vai nhau đi trên con đường náo nhiệt, bởi vì họ quá xứng đôi, người qua đường không khỏi ngoái đầu trầm trồ.
“Thẩm Mạc, anh đang nhìn gì vậy?” Yến Lam thấy Thẩm Mạc đột nhiên dừng lại.
Thẩm Mạc không đáp, đi tới một tiệm bán hạt dẻ ở ven đường, mua một bao mang về. Giang Tiểu Tư thích ăn hạt dẻ ở đây, mỗi lần đi ngang qua, cô đều ầm ỹ đòi mua. Nhưng hiện tại, dù muốn ăn cũng không tiện hiện thân mua đi.
“Anh thích ăn hạt dẻ à?”
Thẩm Mạc khẽ quay đầu nhìn phía sau, anh không biết hiện tại Giang Tiểu Tư đang mang tâm trạng lạc lõng đến mức nào để đi theo anh. Sau khi uống Thoát Cốt Hương, cô đi theo anh đằng đẵng bảy năm trời, mà anh, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy cô lấy một lần.
Vẫn nên nhẫn tâm làm dứt khoát thôi…..
“Thẩm Mạc?” Yến Lam muốn nắm tay anh, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng tránh né.
Yến Lam cũng không để tâm, dù sao hôm nay quan hệ giữa họ cũng đã tiến triển một bước lớn, cô tin thắng lợi sẽ không còn xa nữa.
“Thẩm Mạc, anh vẫn chưa kết hôn, sao luôn luôn đeo chiếc nhẫn này vậy?” Yến Lam tò mò chỉ vào ngón áp út trên tay trái của anh. Tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng cô vẫn rất để ý đến chuyện này. Cô đoán đó là của anh và bạn gái trước kia, người có thể làm cho Thẩm Mạc nhớ mãi không quên là cô gái như thế nào nhỉ?
“Anh muốn đi tàu điện ngầm về nhà, gọi xe cho em trước nhé?”
Thẩm Mạc tiễn cô lên xe, nhưng sau khi cô đi lại chậm rãi bước bộ về đại học T. Đến trường học, anh ngồi xuống băng ghế dưới cây đèn đường ven hồ nghỉ ngơi. Yến Lam không ở đây, có lẽ Giang Tiểu Tư đã gỡ bỏ bùa ẩn thân rồi.
Hạt dẻ đã lạnh, Thẩm Mạc mở túi giấy ra, đặt ở chính giữa chiếc ghế dựa, ăn thử một viên, sau đó bóc từng viên một đặt ở trên túi nilon. Số lượng hạt dẻ giảm đi nhanh một cách thần kỳ, số lượng hạt dẻ anh bóc xong cũng rất nhanh biến mất.
“Vứt vỏ vào thùng rác, không được ném xuống đất.” Thẩm Mạc bình tĩnh nói, nhưng vỏ trên mặt đất xuất hiện mỗi lúc một nhiều.
Thẩm Mạc thu lại túi giấy: “Không nghe lời thì không được ăn nữa.”
Sau đó, vỏ trên mặt đất được nhặt lên, ném vào thùng rác ở gần đó.
Thẩm Mạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên đó không có sao, chỉ có một vầng trăng cô độc.
“Giang Tiểu Tư…..”
Vạn vật đều yên tĩnh, không hề có hồi âm, Thẩm Mạc chậm rãi nhắm mắt.
“Em đã hai ba tuổi rồi, tôi cũng sắp bốn mươi, chẳng bao lâu nữa sẽ già đi. Em định cứ theo tôi cả đời như vậy ư? Nếu tôi chết rồi, em sẽ ra sao đây?”
Anh quay đầu nhìn vị trí bên cạnh, giọng nói trộn lẫn sự mệt mỏi nhàn nhạt.
“Quên tôi đi, chỉ cần em không còn thích tôi nữa, em sẽ không bị Thoát Cốt Hương trói buộc, phải đi bên cạnh tôi. Tôi không thấy được em, cứ như vậy đối với cuộc sống của em thực sự rất vô nghĩa. Chỉ cần rời xa tôi, em sẽ được làm một người bình thường hoàn chỉnh, yêu đương bình thường, trưởng thành như người bình thường, không tốt sao? Đó không phải là những gì em luôn mơ ước sao?”
Giống như đang dỗ một đứa trẻ ăn cơm, Thẩm Mạc cố gắng làm cho giọng nói của mình dịu dàng hơn.
“Nếu thật sự không quên được, chúng ta uống Tán Tâm Thủy được không?”
Trên mặt đất phía bên cạnh đột nhiên xuất hiện từng giọt nước rơi, như cơn mưa phùn ngày đông vậy, chúng mang theo hơi lạnh làm Thẩm Mạc đau buốt đến tận xương.
Thẩm Mạc nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay mình, sau đó nhẹ nhàng tháo ra, cất vào trong túi áo.
“Thứ này, tôi sẽ không đeo nữa. Uống Tán Tâm Thủy hay không, tùy em chọn, tôi sẽ không ép buộc em nữa, cũng không thể ép buộc em nữa. Nhưng em phải hiểu, em còn trẻ, khó khăn lắm mới trở thành người, không thể không làm bất kỳ việc gì, cả đời làm cái bóng bên tôi.”
Thật lâu sau, tiếng tin nhắn vang lên.
–Thẩm Mạc, có phải anh sợ mình già đi rồi, một ngày nào đó trên mặt sẽ toàn nếp nhăn, rồi sau đó em nhìn thấy sẽ cười nhạo anh đúng không? Yên tâm đi. Em rất kính già yêu trẻ. Nếu anh muốn cùng Yến Lam yêu đương cứ việc nói ra, em cũng sẽ không ngăn cản anh đâu, anh có cuộc sống của riêng anh, có quyền được lựa chọn mà. Cùng lắm thì em sẽ không nói chuyện nữa, chỉ cần đi theo anh từ xa thôi, được không? Anh muốn kết hôn hay làm gì cũng tốt, cứ coi như em là một quỷ hồn thích nhìn lén, suốt ngày quấn lấy anh có được không?
Thẩm Mạc xót xa nắm chặt di động, anh tình nguyện nhìn cô khóc, nghe cô kêu la cũng không muốn cô nhân nhượng tạm bợ vì lợi ích chung mà cười gượng như vậy.
Không thể nói thêm lời nào nhẫn tâm nữa, Thẩm Mạc đứng dậy.
“Về nhà thôi.”
Giang Tiểu Tư nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên rất muốn đút tay vào túi áo anh, rất muốn bị anh hùng hổ kẹp dưới tay như kẹp túi công văn. Nhưng Thẩm Mạc đã không còn là Thẩm Mạc nghiêm túc cao giọng lúc trước, bóng lưng của anh nhìn mỏi mệt như vậy, dường như bảy năm qua, anh đã già đi không chỉ mười tuổi. Tuy rằng bề ngoài của anh vẫn không thay đổi nhiều, nhưng trạng thái tinh thần đã hoàn toàn khác xưa. Mỗi ngày, anh đều lo lắng cho cô, vì cô mà tâm thần lao lực quá độ. Cô tựa như cây dây leo ký sinh, quấn chặt lấy anh, làm cho anh không thể tự do hô hấp…… như vậy sao?
Sáng sớm, Thẩm Mạc ngồi vào bàn ăn bữa sáng, giống như mọi ngày, nhìn phần ăn phía đối diện biến mất từng chút một. Tuy rằng hai người cùng ăn bữa sáng, lại giống như ăn một mình, sự đè nén trong im lặng này thường mang đến cho anh cảm giác như đang chìm dưới đáy biển sâu vậy.
Nhưng cho dù im lặng như vậy, thậm chí làm cho người ta cảm thấy thật cô độc như vậy, vẫn làm cho anh cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì không nỡ, cho nên thà rằng ích kỷ, thà rằng để cô làm cái bóng của chính mình, cũng không muốn cô rời xa.
Nhưng cô ngày một lớn dần, mình ngày một già đi. Anh không muốn, một ngày nào cô kinh ngạc nhận ra rằng, cô đã lãng phí trọn vẹn tuổi thanh xuân của mình, thậm chí sẽ phải ngày ngày ở bên một ông già ngay cả việc nói chuyện với cô cũng không làm được, rồi sau đó sẽ hối hận.
Một đời một kiếp một đôi nhân, nhớ nhau nhìn nhau chẳng thể gần.
Đúng là vì anh nên cô mới biến thành người, từ thân thể bất tử ban đầu biến thành hiện tại, chỉ có được một đời ngắn ngủi, anh mới càng muốn chịu trách nhiệm, không thể làm cho cô cứ như vậy mà sa sút. Hiện tại, Giang Tiểu Tư kỳ thực không hề có cuộc sống của riêng mình, mà chỉ luôn luôn đi theo bước chân anh. Một người sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì không? Chỉ cần có tình yêu là đủ sao?
Anh từng nghĩ hay là để Giang Lưu biến Giang Tiểu Tư thành cương thi một lần nữa, nhưng Giang Lưu nói như vậy phải mạo hiểm quá lớn, chưa biết có thể thành công hay không, còn có khả năng sẽ có những tác dụng phụ rất đáng sợ. Trải qua sự kiện Thoát Cốt Hương một lần, Thẩm Mạc đã không còn dám để Giang Tiểu Tư chịu mạo hiểm gì nữa. Nhưng nếu cô chấp nhận uống Tán Tâm Thủy, quên anh, trở lại sống với Giang Lưu, bắt đầu cuộc sống một lần nữa, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Mạc thu dọn xong, Yến Lam gọi điện thoại tới, nói đã lái xe tới trường học chờ anh.
Giang Tiểu Tư yên lặng đi theo anh ra khỏi nhà, thừa dịp Thẩm Mạc mở cửa sau ngồi lên xe.
“Sao lại ngồi phía sau, lên phía trước ngồi đi, chúng ta nói chuyện sẽ tiện hơn.” Yến Lam nói to, Thẩm Mạc gật đầu, thật ra anh cũng chỉ làm động tác giả như vậy để mở cửa cho Giang Tiểu Tư lên xe.
“Thẩm Mạc, cho tới bây giờ anh còn chưa mời em đến nhà anh một lần đúng không? Lần sau có thể tới đó thăm quan được không?”
“Không tiện lắm.” Thẩm Mạc bâng quơ đáp.
“Vì sao lại không tiện, chẳng lẽ anh ‘kim ốc tàng kiều’?
“Gần như vậy.”
“Hiếm khi thấy anh nói đùa như vậy nha, nói với anh chuyện này, không biết có phải em nghĩ lung tung không. Mỗi lần đi cùng anh, em luôn có cảm giác có một người nữa đang ở bên cạnh nhìn em, lòng cứ bồn chồn bứt rứt.”
Thẩm Mạc gật đầu: “Có thể là quỷ đi theo.”
“Cái gì.?” Yến Lam kêu lớn.
“Anh họ em không kể với em là ngoại trừ dạy học anh còn là đạo sĩ sao?”
“Em cứ tưởng rằng anh ấy nói đùa chứ? Oa. Rất phong cách nha. Hôm nào để em mở rộng kiến thức được không?”
“Em không sợ sao? Không phải vừa rồi còn nhảy dựng lên à?”
“Không sợ, có anh còn gì, anh là đạo sĩ mà.” Yến Lam biết Thẩm Mạc say xe, xe chạy cực kỳ êm. Giang Tiểu Tư còn tự hỏi không biết kỹ thuật lái của mình có được như vậy không, hơn nữa đây còn là đang đi dã ngoại nữa chứ.
Trên đường leo núi, Yến Lam vừa thở hổn hển lau mồ hôi, vừa nhìn Thẩm Mạc đang đi phía trước, đừng nói là đổ mồ hôi, anh ngay cả hô hấp cũng không bị rối loạn.
“Hóa ra anh lợi hại như vậy, em quá coi thường anh rồi.” Yến Lam vươn tay về phía anh, Thẩm Mạc đành kéo cô đi lên, ai ngờ cô được kéo lên xong vẫn không chịu buông tay.
Đôi tay này không giống đôi tay nhỏ xinh của Giang Tiểu Tư, mềm nhẵn tinh tế. Thẩm Mạc ngẩng đầu nhìn lên, đường núi ngày càng dốc đứng, bắt đầu hối hận vì cùng cô leo núi. Nếu Giang Tiểu Tư không cẩn thận trượt chân ngã xuống thì nguy mất, anh không thể biết.
“Đừng đi tiếp nữa, cao quá, nguy hiểm.”
“Yên tâm, không sao cả, đi thôi.” Yến Lam sôi nổi tiến lên phía trước.
“Không thể tin nổi là em dạy quốc họa.”
“Trước đây ba em thường dẫn em lên núi hoặc đi tới vùng nông thôn để vẽ tranh, cho nên sức chịu đựng của em rất tốt. Sao anh không đi nữa, mệt à, muốn nghỉ một chút không?”
Thẩm Mạc gật đầu, hơi hoang mang nhìn quanh bốn phía. Thấy phía trước có một hàng chữ nhỏ được dùng đá vụn viết vội “Ở đây, đừng lo lắng”, lúc này mới thở ra, dùng chân xóa hàng chữ đi.
Yến Lam uống một ngụm nước, hỏi anh: “Thẩm Mạc, anh theo chủ nghĩa độc thân à?”
Thẩm Mạc lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao thử chấp nhận em lại khó đến vậy?”
Thẩm Mạc không đáp.
“Anh không biết hôm nay em thấy anh không đeo chiếc nhẫn kia, lòng vui vẻ thế nào đâu. Tuổi của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, anh có đồng ý thử kết giao với em không?”
Thẩm Mạc nhíu chặt mày: “Em không hiểu anh, em không biết anh là một người như thế nào đâu.” Không biết bên trong có bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu vô tình.
“Không thử thì sao biết được? Em thực sự thích anh, từ nhỏ tới lớn, em đều là một người rất độc lập, không thể lý giải nổi tình yêu chết đi sống lại của những người khác. Cho nên dù cuối cùng chúng ta không thể ở bên nhau, em cũng sẽ không bám lấy anh, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn.”
Thẩm Mạc quay lại nhìn vào mắt cô, do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
Yến Lam vui vẻ cực độ, nhẹ nhàng hôn phớt lên môi anh.
“Anh đồng ý rồi, không được đổi ý.” Hai năm trước cô đã muốn làm như thế này, cuối cùng cũng bị cô hôn rồi, ha ha.
Sắc mặt Thẩm Mạc xanh mét: “Chúng ta xuống núi đi.”
Bởi vì mục đích đã đạt tới, Yến Lam cũng không quan tâm đã đi lên được đỉnh núi hay chưa, hết sức vui vẻ nắm tay anh xuống núi.
Giang Tiểu Tư lảo đảo đi theo sau như người mất hồn, vấp ngã không biết bao nhiêu lần, sắc mặt cô đã trắng bệch, nhưng vẫn cố cắn răng, một giọt nước mắt cũng không để rơi xuống. Đây chính là việc ngày hôm qua cô đã nói với anh, cũng là việc cô phải đối mặt trong tương lai.
Thẩm Mạc và Yến Lam hẹn hò ngày một nhiều, các giáo sư trong đại học T đều cười nói, Thẩm Mạc sắp có chuyện vui.
Những cuộc nói chuyện giữa anh và Giang Tiểu Tư ngày càng ít, sau khi Thẩm Mạc về nhà, rất ít nói chuyện với cô. Giang Tiểu Tư cũng không dám gửi tin nhắn làm phiền anh nữa, chỉ yên lặng ngồi sụp xuống góc tường, nhìn bóng dáng anh đi qua đi lại.
Cô nhìn Yến Lam và Thẩm Mạc tán gẫu, cùng anh nắm tay, ôm anh, hôn anh, trao cho anh sự quan tâm và ấm áp mà mình không thể làm được.
Đúng vậy, Thẩm Mạc là một người bình thường, anh cần một người vợ thích hợp, chứ không phải một đứa trẻ như quỷ hồn. Từ nhiều năm trước, Thẩm Mạc đã mơ hồ đoán được sẽ có hôm nay. Cô không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể buộc bản thân phải chấp nhận. Trước đây khi chia tay với Thẩm Mạc, cô có có thể khóc nháo, quyến rũ anh, nhưng hiện tại, cô có làm gì anh cũng chẳng thể nhìn thấy nữa.
Đêm Giáng Sinh, Thẩm Mạc cũng đi ăn cùng Yến Lam. Dạo này Thẩm Mạc hiếm khi ăn cơm cùng cô. Trong tiệm rất nhiều thực khách, chỗ nào cũng chật kín chỗ. Giang Tiểu Tư không có chỗ ngồi, đành phải đứng một bên, vừa phải cẩn thận né tránh bọn trẻ, lại vừa phải chú ý không va vào phục vụ đang bưng đồ ăn. Nhìn Thẩm Mạc và Yến Lam ngọt ngào bên nhau, toàn bộ tiệm ăn tràn ngập không khí ấm áp an lành, cô bất giác xót xa. Đánh giá khoảng cách, cô nghĩ thà rằng đi ra cửa chờ họ, lại không ngờ họ tán gẫu chuyện gì mà lâu đến thế, cô phải đứng ở trong tuyết đến hơn bốn giờ đồng hồ.
Đã không còn có thể chất của cương thi, không thể chịu được giá rét, tay chân cô đông lạnh đến chết lặng, luôn luôn phải đứng dựa vảo tường, bởi vì cô sợ nếu mình ngồi xuống, sẽ không đứng lên được nữa. Cô nhìn Thẩm Mạc đi ra, Yến Lam dùng một chiếc khăn quàng cổ rất dài quàng qua cổ cô ấy và Thẩm Mạc, hai người sát bên nhau, tay Yến Lam nhét vào trong túi áo khoác của anh.
Giang Tiểu Tư biết trong đó ấm áp thế nào, chìm vào trong hồi ức, tay hình như cũng khôi phục lại một chút cảm giác. Bọn Thẩm Mạc đi quá nhanh, cô khó khăn cử động đôi chân cứng ngắc, căn bản không theo kịp tốc độ của họ. Khi khoảng cách vượt khỏi mười mét, bụng cô như quay cuồng, cô bắt đầu nôn mửa dữ dội. Thân thể không chịu khống chế đi về hướng bọn họ.
Tiểu Mập đang nắm tay mẹ trượt băng, bỗng ngạc nhiên kêu lên: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, là chú đó đó. A, bên cạnh chú ấy không phải chị cho con Cừu Vui Vẻ.”
Người phụ nữ bên cạnh cười vang, ôm lấy bé: “Tiểu Mập à, lâu vậy rồi mà con vẫn nhớ rõ sao? Ừ, đúng là chú đẹp trai đó, mẹ cũng nhớ…… Có thể đã chia tay với cô bé kia rồi.”
“Vì sao phải chia tay?”
“Không thích thì chia tay, sau này con lớn lên sẽ biết.”
“A. Mẹ, mẹ nhìn kìa, không có ai nhưng trên mặt đất lại có dấu chân.”
“Đúng vậy nhỉ, tà môn, tiểu Mập, đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Mập vẫn liên tiếp ngoái đầu nhìn, bé thực sự rất muốn nhìn thấy vị tiểu thư kia.
Thẩm Mạc về đến nhà thì cảm thấy có gì đó không đúng, đi lại một vòng trong phòng, hô vài tiếng Giang Tiểu Tư nhưng không thấy hồi đáp, gọi điện thoại cũng không nghe thấy tiếng chuông.
“Đáng chết.” Anh vội vàng mở cửa, một trận gió lạnh ập tới. Anh mở hai tay ra theo phản xạ muốn ôm lấy Giang Tiểu Tư, nhưng chỉ vô ích.
“Tôi gọi Giang Lưu tới.” Thẩm Mạc lập tức nhận ra có gì không ổn, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Âm báo tin nhắn vang lên.
–Đừng gọi cho ba, em không sao, chỉ là quên không gỡ ẩn thân phù, không cẩn thận bị xe sượt qua, anh lấy băng gạc cho em.
Thẩm Mạc trầm mặc hai giây, gọi A Vệ và A Âm ra giúp đỡ.
“Cô ấy không sao chứ?”
A Âm lắc đầu: “Không sao, chỉ cần băng bó lại vết thương là được.” A Âm thấy Giang Tiểu Tư xua tay với cô, đành nói ra một câu để che lấp sự chật vật thê thảm của cô.
Thẩm Mạc cứng ngắc nhìn chằm chằm nơi mà Giang Tiểu Tư dựa vào, trong nháy mắt đó, Giang Tiểu Tư dường như đã thực sự cho rằng Thẩm Mạc thấy cô. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Mạc tóm lấy bình hoa cổ quý giá cạnh đó, ném mạnh lên tường.
Ba người tại đây đều bị sự giận dữ chưa từng xuất hiện trong nhiều năm qua của anh dọa cho choáng váng.
Thẩm Mạc hùng hổ đẩy cửa ra khỏi đó, anh hận tình huống hiện tại, hận chết sự bất lực của bản thân mình, đừng nói tới việc anh không thể bảo vệ cho cô, thậm chí cô ở ngay bên cạnh anh, nhưng đã xảy ra chuyện gì anh cũng không hề hay biết. Chẳng lẽ phải như vậy cả đời sao?
Ngày hôm sau, Thẩm Mạc thức dậy, trên tấm gương trong toilet có một hàng chữ thật to viết bằng son môi “Merry Chrismas”, còn có một khuôn mặt tươi cười hình trái tim, Thẩm Mạc vung tay đập vỡ nó, làm Giang Tiểu Tư đang nằm trên giường ở ngoài sợ tới mức run lên.
Cô thấy trên tay Thẩm Mạc chảy ra một giọt máu, vết thương vẫn chưa được băng bó, anh đi ra ngoài, sau đó cầm một bình nhỏ chứa chất lỏng màu xanh và một lọ nước ép cà chua đặt lên bàn, rồi ra ngoài đóng mạnh cửa, sau đó khóa trái.
Giang Tiểu Tư hoảng sợ, lập tức nhận ra anh muốn làm gì, vội lao xuống giường, vỗ mạnh lên cánh cửa, muốn dùng phép thuật để mở ra. Nhưng Thẩm Mạc đã dựng kết giới ở phía ngoài, cô bị nhốt ở bên trong không ra được.
“Thẩm Mạc. Anh mở cửa ra.” Giang Tiểu Tư tuyệt vọng đấm đá lên kết giới.
“Cầm Tán Tâm Thủy uống đi.” Thẩm Mạc lạnh lùng nói, sau đó đi ra khỏi nhà.
Khoảng cách càng lúc càng xa, Giang Tiểu Tư khó chịu lăn lộn trên mặt đất, tất cả những vết thương được băng bó tốt đều nứt toác ra. Tôn Ngộ Không bị niệm chú Kim Cô có cảm giác gì, cuối cùng cô cũng biết. Nhưng Tán Tâm Thủy, có đánh chết cô cùng không uống.
Đêm khuya, Thẩm Mạc trở về, chứng kiến cả căn phòng bừa bãi, đồ đạc bị đập vỡ vung vãi, sách vở bị ném khắp nơi, nhưng bình Tán Tâm Thủy màu xanh kia, vẫn còn hoàn hảo nằm ở góc tường.
Giang Tiểu Tư, vì sao em vẫn quật cường như vậy chứ. Vì sao tới bây giờ vẫn không chịu từ bỏ? Nếu lúc trước có thể từ bỏ anh sớm hơn…
Lại triệu hồi A Vệ và A Âm ra, A Âm nhìn Giang Tiểu Tư đang hấp hối trên mặt đất, nhịn không được tức giận nói: “Chủ nhân, anh quá đáng quá rồi.”
Thẩm Mạc nắm chặt tay, thân thể không khống chế run run. Quá đáng? Anh còn có thể quá đáng hơn nữa.
Ngủ tới chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh, Giang Tiểu Tư không còn cảm thấy khó chịu, biết Thẩm Mạc vẫn còn trong vòng bán kính mười mét quanh cô.
–Thực xin lỗi, anh đừng ép em nữa.
Giang Tiểu Tư gửi tin nhắn cho Thẩm Mạc, người kia tỏa ra khí lạnh đi tới trước mặt cô, ném cho cô một lá bùa ẩn thân.
Giang Tiểu Tư mờ mịt nhặt lên, sau đó liền nghe thấy chuông cửa kêu vang.
“Khó khăn lắm anh mới chịu cho em đến nhà anh đó, trông thật cổ kính, không có gì khó nhìn nha. Em còn tưởng anh không cho em tới là vì lộn xộn cơ, nhưng em có thể dọn dẹp giúp anh mà.”
Yến Lam cảm thấy hôm nay Thẩm Mạc rất kỳ quái, loại khí thế áp bức này làm cô hơi nghẹt thở.
“A, không ngờ trong viện trồng nhiều loại hoa quý hiếm như vậy. Sau này thỉnh thoảng em có thể tới vẽ thực vật được không?” Yến Lam vui mừng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Em có biết tới nhà của anh có nghĩa là gì không? Em chuẩn bị tâm lý tốt rồi chứ?”
Thẩm Mạc đột nhiên ôm cô, trận mưa hôn đầy kích tình cuồng nhiệt hạ xuống. Yến Lam sợ ngây người, từ trước tới nay, Thẩm Mạc chưa từng chủ động đối với cô, hôm nay bị sao vậy?
Dần dần xâm nhập vào những nụ hôn quá mức mất hồn, chân cô mềm nhũn, rồi bị Thẩm Mạc lôi kéo lên lầu, đẩy ra cánh cửa một gian phòng, trực tiếp ép cô trên giường.
Giang Tiểu Tư nghiêng người qua một bên, trơ mắt nhìn họ đi qua trước mặt mình, khuôn mặt phớt hồng của Yến Lam như được thoa một lớp son đẹp nhất trên đời, một bàn tay cô được Thẩm Mạc kéo đi, một tay vung lên ở phía sau, giống như một con bướm đang nhẹ nhàng bay múa.
Sau đó, cánh cửa phòng ngủ mà Thẩm Khấu Đan ngủ trước kia đóng sập cửa ngay trước mặt cô.
Giang Tiểu Tư dựa vào tường, từ tự trượt xuống ngồi trên sàn nhà, ôm chặt lấy hai chân mình, cô cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, dường như trong xương cô không chứa tủy mà tất cả đều là băng vậy.
Cô biết Thẩm Mạc cố ý để cô thấy, anh vẫn luôn như vậy, khi đã quyết định việc gì thì cho dù phải dùng tới cách gì, tốn bao nhiêu tâm lực cũng sẽ làm cho mình hết hy vọng.
Bên kia căn phòng dần truyền đến tiếng phụ nữ rên rỉ cùng tiếng thở nam tính dồn dập, Giang Tiểu Tư chỉ ngơ ngác ngồi đó, giống như thời điểm cùng Thẩm Mạc tới IMAx xem phim ngày trước, xoay tròn, xoay tròn, toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn. Cô khó chịu muốn nôn ra. Trái tim như bị xẻo thịt, như bị người ta bỏ vào máy xay, xay thành thịt vụn, đau đến mức cô không rơi lệ được. Đầu óc như bị người ta moi ra, sau đó lấy hai khối gỗ ép lên.
Thời gian như dừng lại, rồi như đã qua cả một thế kỷ. Giang Tiểu Tư không biết cửa phòng bị mở ra lúc nào, cũng không biết Yến Lam đi từ bao giờ. Dưới thân Thẩm Mạc chỉ quấn một cái khăn tắm, anh đi vào phòng bếp, cầm cốc thủy tinh tự rót hai cốc nước, một hơi uống hết.
Ngửi mùi hương, anh biết Giang Tiểu Tư ở ngay bên cạnh anh, cũng biết mình vừa làm chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ nhất trên đời này.
–Vì sao phải làm vậy?
Cô dùng móng tay khắc lên tường một câu.
Thẩm Mạc xoay người ném ly thủy tinh vỡ nát trên mặt đất. A Vệ và A Âm cảm nhận được sự rung chuyển kịch liệt, không cần triệu hồi cũng tự động bay ra.
“Sao em vẫn chưa hiểu? Tôi là một người đàn ông. Tôi không muốn cả đời này mỗi lúc ở bên vợ con, nhưng chung quanh lại có thêm một người phụ nữ khác. Nói thế em có hiểu được không?”
Giang Tiểu Tư cố nén nước mắt, khó khăn khắc tiếp.
–Em hiểu rồi. Em sẽ không gây trở ngại cho anh nữa, không phải anh muốn em uống Tán Tâm Thủy sao, em uống.
Hai tay Thẩm Mạc run lên, lạnh nhạt nói: “A Vệ, lấy Tán Tâm Thủy cho cô ấy.”
“Chủ nhân……”
“Tôi nói đưa cho cô ấy” Tiếng nói cuồng nộ đến mức có thể làm bật cả nóc nhà.
A Vệ lấy Tán Tâm Thủy đưa cho Giang Tiểu Tư.
Giang Tiểu Tư đau khổ cười, móng tay dùng sức khắc lên tường, đã gần như rỉ máu.
–Em uống, Thẩm Mạc, từ nay về sau, anh không cần phải miễn cưỡng làm những việc mình không thích nữa.
Cô biết, Thẩm Mạc ở bên Yến Lam chỉ vì muốn làm cô buông tay, cô biết anh làm vậy cũng vì muốn tốt cho cô, cô biết, anh vẫn luôn luôn yêu cô. Cô không muốn Thẩm Mạc chỉ vì đuổi cô đi mà phải làm những việc anh không thích nữa, như là cùng người mình không thích kết giao, cùng ngủ…. Nhưng, cô cũng không định rời khỏi anh. Nếu đã như vậy, cô tình nguyện làm một khoảng không bên cạnh anh.
Giang Tiểu Tư cầm Tán Tâm Thủy đổ vào quần áo của mình, một giọt cũng không để sót, sau đó ném bình rỗng xuống đất, nhẹ nhàng lắc đầu với A Vệ và A m.
Thẩm Mạc nhìn hàng chữ cuối cùng trên tường, lòng đau như cắt.
“Cô ấy uống rồi chứ?”
A Vệ bị những biến cố xảy ra liên tiếp làm ngây người, nhất thời không nói nên lời, A Âm nhanh chóng hiểu được ý đồ của Giang Tiểu Tư.
“Uống rồi, Tiểu Tư tiểu thư đã ngất đi rồi.”
“Đưa cô ấy về Thoát Cốt Hương đi, Giang Lưu sẽ biết làm như thế nào. Nhanh lên……”
A Âm gật đầu, giả vờ ôm lấy một người, bay ra khỏi cửa sổ.
Giang Tiểu Tư run run cất tiếng nói cảm ơn với cô, cầu xin cô về Thoát Cốt Hương mang mấy loại dược liệu tới.
Thẩm Mạc lảo đảo đi nhanh vào phòng ngủ, nằm xuống giường của Giang Tiểu Tư, mơ màng chìm vào cơn mê, giờ phút này, anh bỗng nhiên trở thành một đứa trẻ, ôm gối đầu của Giang Tiểu Tư, cuộn mình lại.
Vừa rồi, giữa anh và Yến Lam cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là diễn trò mà thôi. Nhưng anh lại cảm thấy căm ghét bản thân hơn bao giờ hết, cảm thấy mình thật ghê tởm. Anh không hiểu, chẳng lẽ muốn đối tốt với một người chỉ có thể sử dụng cách tàn nhẫn như vậy, hết lần này tới lần khác làm tổn thương đối phương sao? Giang Tiểu Tư cuối cùng cũng quên anh, từ nay về sau chẳng những anh không nhìn thấy cô mà còn không còn có bất cứ mối liên hệ gì với cô nữa rồi. Vậy cuối cùng tại sao mình vẫn còn sống?
Giang Tiểu Tư ngồi trước giường, yên lặng nhìn anh. Cô tin bằng năng lực hiện tại của mình có thể đi theo bên cạnh Thẩm Mạc mà không để anh phát hiện, nhưng cô cần phương thuốc để che giấu mùi hương trên người mình.
Từ nay về sau, cô vẫn sẽ đi bên cạnh anh như cũ, tuy rằng anh sẽ không còn biết sự tồn tại của cô nữa, sẽ không còn nói chuyện với cô nữa.
“Đừng sợ, Thẩm Mạc, em sẽ không rời xa anh. Em sẽ làm cái bóng của anh, vĩnh viễn ở bên anh, cùng nhau già, cùng chết…….
Giang Tiểu Tư rơi lệ, cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Thẩm Mạc đang ngủ, nhưng dường như cũng cảm nhận được cảm giác mềm mại như mây vậy.
Nhưng mà cuối cùng, ngay cả cơ hội như vậy, ông trời cũng không chịu cho họ.
“Có một sợi tóc bạc này.”
“Vậy sao?” Thẩm Mạc nhìn sợi tóc bạc trong tay cô, khóe miệng khẽ nhếch, cười khổ, “Sắp bốn mươi rồi, đã già, cũng đến lúc có tóc bạc rồi.”
“Nói bậy gì đó, mới có ba mươi tám, còn chưa tới bốn mươi mà. Hơn nữa, đàn ông bốn mươi mới là thời kì tráng niên đó.” Yến Lam thầm nghĩ, cô cũng sắp ba mươi rồi, phụ nữ ba mươi mới là đáng lo, cô theo đuổi người này hai năm trời, nếu anh ta còn không đáp lại, cô thực sự cũng không chờ nổi nữa. May mà hiện tại đã tốt hơn, hai năm trước đây còn từ chối, nhưng một năm trước đã bắt đầu cùng anh đi uống trà, đến hiện tại thỉnh thoảng anh sẽ cùng cô đi dạo phố, xem phim, so với trước kia đã có tiến bộ vượt bậc. Nhưng mình đã theo đuổi đến nước này rồi, người đàn ông này vẫn còn chậm chạp vậy là sao, chẳng lẽ những người làm khảo cổ đều thành đồ cổ cả rồi?
“Tuy người ta vẫn nói không nên nhổ tóc trắng, bởi vì nhổ một sợi sẽ mọc thêm mười sợi, nhưng em thấy nhổ đi trông thuận mắt hơn nhiều. Mọi người đều sẽ già đi, nhưng chỉ cần có tâm hồn tươi trẻ là tốt rồi, anh đừng lúc nào cũng ở nhà, phải ra ngoài nhiều hơn đi, cuối tuần chúng ta đi đánh Golf nhé?”
“Anh không biết chơi.”
“Đánh tennis thì sao?”
“Anh cũng không biết.”
“Leo núi thì chắc anh biết chứ? Không được từ chối em nữa đó.”
“Được.” Thẩm Mạc gật đầu, “Vậy hẹn gặp vào cuối tuần, anh có việc, đi về trước.”
“Anh luôn nhiều việc bận như vậy à? Vì sao cùng dạy học nhưng em lại rảnh rỗi như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là do em vô trách nhiệm?” Yến Lam chống cằm suy nghĩ.
Thấy Thẩm Mạc không đáp, cô đành đứng dậy: “Được rồi được rồi, lần nào gặp cũng thấy anh vội vã như vậy.”
Yến Lam nhanh chân đuổi kịp Thẩm Mạc, thử nhẹ nhàng kéo tay anh. Thấy Thẩm Mạc hơi cau mày, nhưng không từ chối, cô vui vẻ cúi đầu, len lén nở nụ cười.
Yến Lam là người nói nhiều, cũng được nhiều người yêu mến, bác học đa tài, hơn nữa, đối với bất cứ sự tình gì, cô đều có thể lý giải nó theo cách riêng của mình, rất độc đáo.
Thẩm Mạc ở bên cô, cũng không hề cảm thấy tẻ nhạt, cũng không thấy ầm ỹ, nói chuyện với nhau cũng không thấy nhàm chán. Có đôi khi, Yến Lam rất nhàn tĩnh, đôi khi lại rất hoạt bát, quan trọng nhất là cô lại có tấm lòng thiện lương, ý chí lạc quan trời cho. Lúc cô tỏ ra bá đạo thì hơi giống Ngư Thủy Tâm, lúc cô làm nũng thì lại hơi giống Giang Tiểu Tư, luôn làm cho người ta không thể nào từ chối được.
Thẩm Mạc và cô sóng vai nhau đi trên con đường náo nhiệt, bởi vì họ quá xứng đôi, người qua đường không khỏi ngoái đầu trầm trồ.
“Thẩm Mạc, anh đang nhìn gì vậy?” Yến Lam thấy Thẩm Mạc đột nhiên dừng lại.
Thẩm Mạc không đáp, đi tới một tiệm bán hạt dẻ ở ven đường, mua một bao mang về. Giang Tiểu Tư thích ăn hạt dẻ ở đây, mỗi lần đi ngang qua, cô đều ầm ỹ đòi mua. Nhưng hiện tại, dù muốn ăn cũng không tiện hiện thân mua đi.
“Anh thích ăn hạt dẻ à?”
Thẩm Mạc khẽ quay đầu nhìn phía sau, anh không biết hiện tại Giang Tiểu Tư đang mang tâm trạng lạc lõng đến mức nào để đi theo anh. Sau khi uống Thoát Cốt Hương, cô đi theo anh đằng đẵng bảy năm trời, mà anh, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy cô lấy một lần.
Vẫn nên nhẫn tâm làm dứt khoát thôi…..
“Thẩm Mạc?” Yến Lam muốn nắm tay anh, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng tránh né.
Yến Lam cũng không để tâm, dù sao hôm nay quan hệ giữa họ cũng đã tiến triển một bước lớn, cô tin thắng lợi sẽ không còn xa nữa.
“Thẩm Mạc, anh vẫn chưa kết hôn, sao luôn luôn đeo chiếc nhẫn này vậy?” Yến Lam tò mò chỉ vào ngón áp út trên tay trái của anh. Tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng cô vẫn rất để ý đến chuyện này. Cô đoán đó là của anh và bạn gái trước kia, người có thể làm cho Thẩm Mạc nhớ mãi không quên là cô gái như thế nào nhỉ?
“Anh muốn đi tàu điện ngầm về nhà, gọi xe cho em trước nhé?”
Thẩm Mạc tiễn cô lên xe, nhưng sau khi cô đi lại chậm rãi bước bộ về đại học T. Đến trường học, anh ngồi xuống băng ghế dưới cây đèn đường ven hồ nghỉ ngơi. Yến Lam không ở đây, có lẽ Giang Tiểu Tư đã gỡ bỏ bùa ẩn thân rồi.
Hạt dẻ đã lạnh, Thẩm Mạc mở túi giấy ra, đặt ở chính giữa chiếc ghế dựa, ăn thử một viên, sau đó bóc từng viên một đặt ở trên túi nilon. Số lượng hạt dẻ giảm đi nhanh một cách thần kỳ, số lượng hạt dẻ anh bóc xong cũng rất nhanh biến mất.
“Vứt vỏ vào thùng rác, không được ném xuống đất.” Thẩm Mạc bình tĩnh nói, nhưng vỏ trên mặt đất xuất hiện mỗi lúc một nhiều.
Thẩm Mạc thu lại túi giấy: “Không nghe lời thì không được ăn nữa.”
Sau đó, vỏ trên mặt đất được nhặt lên, ném vào thùng rác ở gần đó.
Thẩm Mạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên đó không có sao, chỉ có một vầng trăng cô độc.
“Giang Tiểu Tư…..”
Vạn vật đều yên tĩnh, không hề có hồi âm, Thẩm Mạc chậm rãi nhắm mắt.
“Em đã hai ba tuổi rồi, tôi cũng sắp bốn mươi, chẳng bao lâu nữa sẽ già đi. Em định cứ theo tôi cả đời như vậy ư? Nếu tôi chết rồi, em sẽ ra sao đây?”
Anh quay đầu nhìn vị trí bên cạnh, giọng nói trộn lẫn sự mệt mỏi nhàn nhạt.
“Quên tôi đi, chỉ cần em không còn thích tôi nữa, em sẽ không bị Thoát Cốt Hương trói buộc, phải đi bên cạnh tôi. Tôi không thấy được em, cứ như vậy đối với cuộc sống của em thực sự rất vô nghĩa. Chỉ cần rời xa tôi, em sẽ được làm một người bình thường hoàn chỉnh, yêu đương bình thường, trưởng thành như người bình thường, không tốt sao? Đó không phải là những gì em luôn mơ ước sao?”
Giống như đang dỗ một đứa trẻ ăn cơm, Thẩm Mạc cố gắng làm cho giọng nói của mình dịu dàng hơn.
“Nếu thật sự không quên được, chúng ta uống Tán Tâm Thủy được không?”
Trên mặt đất phía bên cạnh đột nhiên xuất hiện từng giọt nước rơi, như cơn mưa phùn ngày đông vậy, chúng mang theo hơi lạnh làm Thẩm Mạc đau buốt đến tận xương.
Thẩm Mạc nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay mình, sau đó nhẹ nhàng tháo ra, cất vào trong túi áo.
“Thứ này, tôi sẽ không đeo nữa. Uống Tán Tâm Thủy hay không, tùy em chọn, tôi sẽ không ép buộc em nữa, cũng không thể ép buộc em nữa. Nhưng em phải hiểu, em còn trẻ, khó khăn lắm mới trở thành người, không thể không làm bất kỳ việc gì, cả đời làm cái bóng bên tôi.”
Thật lâu sau, tiếng tin nhắn vang lên.
–Thẩm Mạc, có phải anh sợ mình già đi rồi, một ngày nào đó trên mặt sẽ toàn nếp nhăn, rồi sau đó em nhìn thấy sẽ cười nhạo anh đúng không? Yên tâm đi. Em rất kính già yêu trẻ. Nếu anh muốn cùng Yến Lam yêu đương cứ việc nói ra, em cũng sẽ không ngăn cản anh đâu, anh có cuộc sống của riêng anh, có quyền được lựa chọn mà. Cùng lắm thì em sẽ không nói chuyện nữa, chỉ cần đi theo anh từ xa thôi, được không? Anh muốn kết hôn hay làm gì cũng tốt, cứ coi như em là một quỷ hồn thích nhìn lén, suốt ngày quấn lấy anh có được không?
Thẩm Mạc xót xa nắm chặt di động, anh tình nguyện nhìn cô khóc, nghe cô kêu la cũng không muốn cô nhân nhượng tạm bợ vì lợi ích chung mà cười gượng như vậy.
Không thể nói thêm lời nào nhẫn tâm nữa, Thẩm Mạc đứng dậy.
“Về nhà thôi.”
Giang Tiểu Tư nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên rất muốn đút tay vào túi áo anh, rất muốn bị anh hùng hổ kẹp dưới tay như kẹp túi công văn. Nhưng Thẩm Mạc đã không còn là Thẩm Mạc nghiêm túc cao giọng lúc trước, bóng lưng của anh nhìn mỏi mệt như vậy, dường như bảy năm qua, anh đã già đi không chỉ mười tuổi. Tuy rằng bề ngoài của anh vẫn không thay đổi nhiều, nhưng trạng thái tinh thần đã hoàn toàn khác xưa. Mỗi ngày, anh đều lo lắng cho cô, vì cô mà tâm thần lao lực quá độ. Cô tựa như cây dây leo ký sinh, quấn chặt lấy anh, làm cho anh không thể tự do hô hấp…… như vậy sao?
Sáng sớm, Thẩm Mạc ngồi vào bàn ăn bữa sáng, giống như mọi ngày, nhìn phần ăn phía đối diện biến mất từng chút một. Tuy rằng hai người cùng ăn bữa sáng, lại giống như ăn một mình, sự đè nén trong im lặng này thường mang đến cho anh cảm giác như đang chìm dưới đáy biển sâu vậy.
Nhưng cho dù im lặng như vậy, thậm chí làm cho người ta cảm thấy thật cô độc như vậy, vẫn làm cho anh cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì không nỡ, cho nên thà rằng ích kỷ, thà rằng để cô làm cái bóng của chính mình, cũng không muốn cô rời xa.
Nhưng cô ngày một lớn dần, mình ngày một già đi. Anh không muốn, một ngày nào cô kinh ngạc nhận ra rằng, cô đã lãng phí trọn vẹn tuổi thanh xuân của mình, thậm chí sẽ phải ngày ngày ở bên một ông già ngay cả việc nói chuyện với cô cũng không làm được, rồi sau đó sẽ hối hận.
Một đời một kiếp một đôi nhân, nhớ nhau nhìn nhau chẳng thể gần.
Đúng là vì anh nên cô mới biến thành người, từ thân thể bất tử ban đầu biến thành hiện tại, chỉ có được một đời ngắn ngủi, anh mới càng muốn chịu trách nhiệm, không thể làm cho cô cứ như vậy mà sa sút. Hiện tại, Giang Tiểu Tư kỳ thực không hề có cuộc sống của riêng mình, mà chỉ luôn luôn đi theo bước chân anh. Một người sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì không? Chỉ cần có tình yêu là đủ sao?
Anh từng nghĩ hay là để Giang Lưu biến Giang Tiểu Tư thành cương thi một lần nữa, nhưng Giang Lưu nói như vậy phải mạo hiểm quá lớn, chưa biết có thể thành công hay không, còn có khả năng sẽ có những tác dụng phụ rất đáng sợ. Trải qua sự kiện Thoát Cốt Hương một lần, Thẩm Mạc đã không còn dám để Giang Tiểu Tư chịu mạo hiểm gì nữa. Nhưng nếu cô chấp nhận uống Tán Tâm Thủy, quên anh, trở lại sống với Giang Lưu, bắt đầu cuộc sống một lần nữa, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Mạc thu dọn xong, Yến Lam gọi điện thoại tới, nói đã lái xe tới trường học chờ anh.
Giang Tiểu Tư yên lặng đi theo anh ra khỏi nhà, thừa dịp Thẩm Mạc mở cửa sau ngồi lên xe.
“Sao lại ngồi phía sau, lên phía trước ngồi đi, chúng ta nói chuyện sẽ tiện hơn.” Yến Lam nói to, Thẩm Mạc gật đầu, thật ra anh cũng chỉ làm động tác giả như vậy để mở cửa cho Giang Tiểu Tư lên xe.
“Thẩm Mạc, cho tới bây giờ anh còn chưa mời em đến nhà anh một lần đúng không? Lần sau có thể tới đó thăm quan được không?”
“Không tiện lắm.” Thẩm Mạc bâng quơ đáp.
“Vì sao lại không tiện, chẳng lẽ anh ‘kim ốc tàng kiều’?
“Gần như vậy.”
“Hiếm khi thấy anh nói đùa như vậy nha, nói với anh chuyện này, không biết có phải em nghĩ lung tung không. Mỗi lần đi cùng anh, em luôn có cảm giác có một người nữa đang ở bên cạnh nhìn em, lòng cứ bồn chồn bứt rứt.”
Thẩm Mạc gật đầu: “Có thể là quỷ đi theo.”
“Cái gì.?” Yến Lam kêu lớn.
“Anh họ em không kể với em là ngoại trừ dạy học anh còn là đạo sĩ sao?”
“Em cứ tưởng rằng anh ấy nói đùa chứ? Oa. Rất phong cách nha. Hôm nào để em mở rộng kiến thức được không?”
“Em không sợ sao? Không phải vừa rồi còn nhảy dựng lên à?”
“Không sợ, có anh còn gì, anh là đạo sĩ mà.” Yến Lam biết Thẩm Mạc say xe, xe chạy cực kỳ êm. Giang Tiểu Tư còn tự hỏi không biết kỹ thuật lái của mình có được như vậy không, hơn nữa đây còn là đang đi dã ngoại nữa chứ.
Trên đường leo núi, Yến Lam vừa thở hổn hển lau mồ hôi, vừa nhìn Thẩm Mạc đang đi phía trước, đừng nói là đổ mồ hôi, anh ngay cả hô hấp cũng không bị rối loạn.
“Hóa ra anh lợi hại như vậy, em quá coi thường anh rồi.” Yến Lam vươn tay về phía anh, Thẩm Mạc đành kéo cô đi lên, ai ngờ cô được kéo lên xong vẫn không chịu buông tay.
Đôi tay này không giống đôi tay nhỏ xinh của Giang Tiểu Tư, mềm nhẵn tinh tế. Thẩm Mạc ngẩng đầu nhìn lên, đường núi ngày càng dốc đứng, bắt đầu hối hận vì cùng cô leo núi. Nếu Giang Tiểu Tư không cẩn thận trượt chân ngã xuống thì nguy mất, anh không thể biết.
“Đừng đi tiếp nữa, cao quá, nguy hiểm.”
“Yên tâm, không sao cả, đi thôi.” Yến Lam sôi nổi tiến lên phía trước.
“Không thể tin nổi là em dạy quốc họa.”
“Trước đây ba em thường dẫn em lên núi hoặc đi tới vùng nông thôn để vẽ tranh, cho nên sức chịu đựng của em rất tốt. Sao anh không đi nữa, mệt à, muốn nghỉ một chút không?”
Thẩm Mạc gật đầu, hơi hoang mang nhìn quanh bốn phía. Thấy phía trước có một hàng chữ nhỏ được dùng đá vụn viết vội “Ở đây, đừng lo lắng”, lúc này mới thở ra, dùng chân xóa hàng chữ đi.
Yến Lam uống một ngụm nước, hỏi anh: “Thẩm Mạc, anh theo chủ nghĩa độc thân à?”
Thẩm Mạc lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao thử chấp nhận em lại khó đến vậy?”
Thẩm Mạc không đáp.
“Anh không biết hôm nay em thấy anh không đeo chiếc nhẫn kia, lòng vui vẻ thế nào đâu. Tuổi của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, anh có đồng ý thử kết giao với em không?”
Thẩm Mạc nhíu chặt mày: “Em không hiểu anh, em không biết anh là một người như thế nào đâu.” Không biết bên trong có bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu vô tình.
“Không thử thì sao biết được? Em thực sự thích anh, từ nhỏ tới lớn, em đều là một người rất độc lập, không thể lý giải nổi tình yêu chết đi sống lại của những người khác. Cho nên dù cuối cùng chúng ta không thể ở bên nhau, em cũng sẽ không bám lấy anh, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn.”
Thẩm Mạc quay lại nhìn vào mắt cô, do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
Yến Lam vui vẻ cực độ, nhẹ nhàng hôn phớt lên môi anh.
“Anh đồng ý rồi, không được đổi ý.” Hai năm trước cô đã muốn làm như thế này, cuối cùng cũng bị cô hôn rồi, ha ha.
Sắc mặt Thẩm Mạc xanh mét: “Chúng ta xuống núi đi.”
Bởi vì mục đích đã đạt tới, Yến Lam cũng không quan tâm đã đi lên được đỉnh núi hay chưa, hết sức vui vẻ nắm tay anh xuống núi.
Giang Tiểu Tư lảo đảo đi theo sau như người mất hồn, vấp ngã không biết bao nhiêu lần, sắc mặt cô đã trắng bệch, nhưng vẫn cố cắn răng, một giọt nước mắt cũng không để rơi xuống. Đây chính là việc ngày hôm qua cô đã nói với anh, cũng là việc cô phải đối mặt trong tương lai.
Thẩm Mạc và Yến Lam hẹn hò ngày một nhiều, các giáo sư trong đại học T đều cười nói, Thẩm Mạc sắp có chuyện vui.
Những cuộc nói chuyện giữa anh và Giang Tiểu Tư ngày càng ít, sau khi Thẩm Mạc về nhà, rất ít nói chuyện với cô. Giang Tiểu Tư cũng không dám gửi tin nhắn làm phiền anh nữa, chỉ yên lặng ngồi sụp xuống góc tường, nhìn bóng dáng anh đi qua đi lại.
Cô nhìn Yến Lam và Thẩm Mạc tán gẫu, cùng anh nắm tay, ôm anh, hôn anh, trao cho anh sự quan tâm và ấm áp mà mình không thể làm được.
Đúng vậy, Thẩm Mạc là một người bình thường, anh cần một người vợ thích hợp, chứ không phải một đứa trẻ như quỷ hồn. Từ nhiều năm trước, Thẩm Mạc đã mơ hồ đoán được sẽ có hôm nay. Cô không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể buộc bản thân phải chấp nhận. Trước đây khi chia tay với Thẩm Mạc, cô có có thể khóc nháo, quyến rũ anh, nhưng hiện tại, cô có làm gì anh cũng chẳng thể nhìn thấy nữa.
Đêm Giáng Sinh, Thẩm Mạc cũng đi ăn cùng Yến Lam. Dạo này Thẩm Mạc hiếm khi ăn cơm cùng cô. Trong tiệm rất nhiều thực khách, chỗ nào cũng chật kín chỗ. Giang Tiểu Tư không có chỗ ngồi, đành phải đứng một bên, vừa phải cẩn thận né tránh bọn trẻ, lại vừa phải chú ý không va vào phục vụ đang bưng đồ ăn. Nhìn Thẩm Mạc và Yến Lam ngọt ngào bên nhau, toàn bộ tiệm ăn tràn ngập không khí ấm áp an lành, cô bất giác xót xa. Đánh giá khoảng cách, cô nghĩ thà rằng đi ra cửa chờ họ, lại không ngờ họ tán gẫu chuyện gì mà lâu đến thế, cô phải đứng ở trong tuyết đến hơn bốn giờ đồng hồ.
Đã không còn có thể chất của cương thi, không thể chịu được giá rét, tay chân cô đông lạnh đến chết lặng, luôn luôn phải đứng dựa vảo tường, bởi vì cô sợ nếu mình ngồi xuống, sẽ không đứng lên được nữa. Cô nhìn Thẩm Mạc đi ra, Yến Lam dùng một chiếc khăn quàng cổ rất dài quàng qua cổ cô ấy và Thẩm Mạc, hai người sát bên nhau, tay Yến Lam nhét vào trong túi áo khoác của anh.
Giang Tiểu Tư biết trong đó ấm áp thế nào, chìm vào trong hồi ức, tay hình như cũng khôi phục lại một chút cảm giác. Bọn Thẩm Mạc đi quá nhanh, cô khó khăn cử động đôi chân cứng ngắc, căn bản không theo kịp tốc độ của họ. Khi khoảng cách vượt khỏi mười mét, bụng cô như quay cuồng, cô bắt đầu nôn mửa dữ dội. Thân thể không chịu khống chế đi về hướng bọn họ.
Tiểu Mập đang nắm tay mẹ trượt băng, bỗng ngạc nhiên kêu lên: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, là chú đó đó. A, bên cạnh chú ấy không phải chị cho con Cừu Vui Vẻ.”
Người phụ nữ bên cạnh cười vang, ôm lấy bé: “Tiểu Mập à, lâu vậy rồi mà con vẫn nhớ rõ sao? Ừ, đúng là chú đẹp trai đó, mẹ cũng nhớ…… Có thể đã chia tay với cô bé kia rồi.”
“Vì sao phải chia tay?”
“Không thích thì chia tay, sau này con lớn lên sẽ biết.”
“A. Mẹ, mẹ nhìn kìa, không có ai nhưng trên mặt đất lại có dấu chân.”
“Đúng vậy nhỉ, tà môn, tiểu Mập, đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Mập vẫn liên tiếp ngoái đầu nhìn, bé thực sự rất muốn nhìn thấy vị tiểu thư kia.
Thẩm Mạc về đến nhà thì cảm thấy có gì đó không đúng, đi lại một vòng trong phòng, hô vài tiếng Giang Tiểu Tư nhưng không thấy hồi đáp, gọi điện thoại cũng không nghe thấy tiếng chuông.
“Đáng chết.” Anh vội vàng mở cửa, một trận gió lạnh ập tới. Anh mở hai tay ra theo phản xạ muốn ôm lấy Giang Tiểu Tư, nhưng chỉ vô ích.
“Tôi gọi Giang Lưu tới.” Thẩm Mạc lập tức nhận ra có gì không ổn, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Âm báo tin nhắn vang lên.
–Đừng gọi cho ba, em không sao, chỉ là quên không gỡ ẩn thân phù, không cẩn thận bị xe sượt qua, anh lấy băng gạc cho em.
Thẩm Mạc trầm mặc hai giây, gọi A Vệ và A Âm ra giúp đỡ.
“Cô ấy không sao chứ?”
A Âm lắc đầu: “Không sao, chỉ cần băng bó lại vết thương là được.” A Âm thấy Giang Tiểu Tư xua tay với cô, đành nói ra một câu để che lấp sự chật vật thê thảm của cô.
Thẩm Mạc cứng ngắc nhìn chằm chằm nơi mà Giang Tiểu Tư dựa vào, trong nháy mắt đó, Giang Tiểu Tư dường như đã thực sự cho rằng Thẩm Mạc thấy cô. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Mạc tóm lấy bình hoa cổ quý giá cạnh đó, ném mạnh lên tường.
Ba người tại đây đều bị sự giận dữ chưa từng xuất hiện trong nhiều năm qua của anh dọa cho choáng váng.
Thẩm Mạc hùng hổ đẩy cửa ra khỏi đó, anh hận tình huống hiện tại, hận chết sự bất lực của bản thân mình, đừng nói tới việc anh không thể bảo vệ cho cô, thậm chí cô ở ngay bên cạnh anh, nhưng đã xảy ra chuyện gì anh cũng không hề hay biết. Chẳng lẽ phải như vậy cả đời sao?
Ngày hôm sau, Thẩm Mạc thức dậy, trên tấm gương trong toilet có một hàng chữ thật to viết bằng son môi “Merry Chrismas”, còn có một khuôn mặt tươi cười hình trái tim, Thẩm Mạc vung tay đập vỡ nó, làm Giang Tiểu Tư đang nằm trên giường ở ngoài sợ tới mức run lên.
Cô thấy trên tay Thẩm Mạc chảy ra một giọt máu, vết thương vẫn chưa được băng bó, anh đi ra ngoài, sau đó cầm một bình nhỏ chứa chất lỏng màu xanh và một lọ nước ép cà chua đặt lên bàn, rồi ra ngoài đóng mạnh cửa, sau đó khóa trái.
Giang Tiểu Tư hoảng sợ, lập tức nhận ra anh muốn làm gì, vội lao xuống giường, vỗ mạnh lên cánh cửa, muốn dùng phép thuật để mở ra. Nhưng Thẩm Mạc đã dựng kết giới ở phía ngoài, cô bị nhốt ở bên trong không ra được.
“Thẩm Mạc. Anh mở cửa ra.” Giang Tiểu Tư tuyệt vọng đấm đá lên kết giới.
“Cầm Tán Tâm Thủy uống đi.” Thẩm Mạc lạnh lùng nói, sau đó đi ra khỏi nhà.
Khoảng cách càng lúc càng xa, Giang Tiểu Tư khó chịu lăn lộn trên mặt đất, tất cả những vết thương được băng bó tốt đều nứt toác ra. Tôn Ngộ Không bị niệm chú Kim Cô có cảm giác gì, cuối cùng cô cũng biết. Nhưng Tán Tâm Thủy, có đánh chết cô cùng không uống.
Đêm khuya, Thẩm Mạc trở về, chứng kiến cả căn phòng bừa bãi, đồ đạc bị đập vỡ vung vãi, sách vở bị ném khắp nơi, nhưng bình Tán Tâm Thủy màu xanh kia, vẫn còn hoàn hảo nằm ở góc tường.
Giang Tiểu Tư, vì sao em vẫn quật cường như vậy chứ. Vì sao tới bây giờ vẫn không chịu từ bỏ? Nếu lúc trước có thể từ bỏ anh sớm hơn…
Lại triệu hồi A Vệ và A Âm ra, A Âm nhìn Giang Tiểu Tư đang hấp hối trên mặt đất, nhịn không được tức giận nói: “Chủ nhân, anh quá đáng quá rồi.”
Thẩm Mạc nắm chặt tay, thân thể không khống chế run run. Quá đáng? Anh còn có thể quá đáng hơn nữa.
Ngủ tới chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh, Giang Tiểu Tư không còn cảm thấy khó chịu, biết Thẩm Mạc vẫn còn trong vòng bán kính mười mét quanh cô.
–Thực xin lỗi, anh đừng ép em nữa.
Giang Tiểu Tư gửi tin nhắn cho Thẩm Mạc, người kia tỏa ra khí lạnh đi tới trước mặt cô, ném cho cô một lá bùa ẩn thân.
Giang Tiểu Tư mờ mịt nhặt lên, sau đó liền nghe thấy chuông cửa kêu vang.
“Khó khăn lắm anh mới chịu cho em đến nhà anh đó, trông thật cổ kính, không có gì khó nhìn nha. Em còn tưởng anh không cho em tới là vì lộn xộn cơ, nhưng em có thể dọn dẹp giúp anh mà.”
Yến Lam cảm thấy hôm nay Thẩm Mạc rất kỳ quái, loại khí thế áp bức này làm cô hơi nghẹt thở.
“A, không ngờ trong viện trồng nhiều loại hoa quý hiếm như vậy. Sau này thỉnh thoảng em có thể tới vẽ thực vật được không?” Yến Lam vui mừng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Em có biết tới nhà của anh có nghĩa là gì không? Em chuẩn bị tâm lý tốt rồi chứ?”
Thẩm Mạc đột nhiên ôm cô, trận mưa hôn đầy kích tình cuồng nhiệt hạ xuống. Yến Lam sợ ngây người, từ trước tới nay, Thẩm Mạc chưa từng chủ động đối với cô, hôm nay bị sao vậy?
Dần dần xâm nhập vào những nụ hôn quá mức mất hồn, chân cô mềm nhũn, rồi bị Thẩm Mạc lôi kéo lên lầu, đẩy ra cánh cửa một gian phòng, trực tiếp ép cô trên giường.
Giang Tiểu Tư nghiêng người qua một bên, trơ mắt nhìn họ đi qua trước mặt mình, khuôn mặt phớt hồng của Yến Lam như được thoa một lớp son đẹp nhất trên đời, một bàn tay cô được Thẩm Mạc kéo đi, một tay vung lên ở phía sau, giống như một con bướm đang nhẹ nhàng bay múa.
Sau đó, cánh cửa phòng ngủ mà Thẩm Khấu Đan ngủ trước kia đóng sập cửa ngay trước mặt cô.
Giang Tiểu Tư dựa vào tường, từ tự trượt xuống ngồi trên sàn nhà, ôm chặt lấy hai chân mình, cô cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, dường như trong xương cô không chứa tủy mà tất cả đều là băng vậy.
Cô biết Thẩm Mạc cố ý để cô thấy, anh vẫn luôn như vậy, khi đã quyết định việc gì thì cho dù phải dùng tới cách gì, tốn bao nhiêu tâm lực cũng sẽ làm cho mình hết hy vọng.
Bên kia căn phòng dần truyền đến tiếng phụ nữ rên rỉ cùng tiếng thở nam tính dồn dập, Giang Tiểu Tư chỉ ngơ ngác ngồi đó, giống như thời điểm cùng Thẩm Mạc tới IMAx xem phim ngày trước, xoay tròn, xoay tròn, toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn. Cô khó chịu muốn nôn ra. Trái tim như bị xẻo thịt, như bị người ta bỏ vào máy xay, xay thành thịt vụn, đau đến mức cô không rơi lệ được. Đầu óc như bị người ta moi ra, sau đó lấy hai khối gỗ ép lên.
Thời gian như dừng lại, rồi như đã qua cả một thế kỷ. Giang Tiểu Tư không biết cửa phòng bị mở ra lúc nào, cũng không biết Yến Lam đi từ bao giờ. Dưới thân Thẩm Mạc chỉ quấn một cái khăn tắm, anh đi vào phòng bếp, cầm cốc thủy tinh tự rót hai cốc nước, một hơi uống hết.
Ngửi mùi hương, anh biết Giang Tiểu Tư ở ngay bên cạnh anh, cũng biết mình vừa làm chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ nhất trên đời này.
–Vì sao phải làm vậy?
Cô dùng móng tay khắc lên tường một câu.
Thẩm Mạc xoay người ném ly thủy tinh vỡ nát trên mặt đất. A Vệ và A Âm cảm nhận được sự rung chuyển kịch liệt, không cần triệu hồi cũng tự động bay ra.
“Sao em vẫn chưa hiểu? Tôi là một người đàn ông. Tôi không muốn cả đời này mỗi lúc ở bên vợ con, nhưng chung quanh lại có thêm một người phụ nữ khác. Nói thế em có hiểu được không?”
Giang Tiểu Tư cố nén nước mắt, khó khăn khắc tiếp.
–Em hiểu rồi. Em sẽ không gây trở ngại cho anh nữa, không phải anh muốn em uống Tán Tâm Thủy sao, em uống.
Hai tay Thẩm Mạc run lên, lạnh nhạt nói: “A Vệ, lấy Tán Tâm Thủy cho cô ấy.”
“Chủ nhân……”
“Tôi nói đưa cho cô ấy” Tiếng nói cuồng nộ đến mức có thể làm bật cả nóc nhà.
A Vệ lấy Tán Tâm Thủy đưa cho Giang Tiểu Tư.
Giang Tiểu Tư đau khổ cười, móng tay dùng sức khắc lên tường, đã gần như rỉ máu.
–Em uống, Thẩm Mạc, từ nay về sau, anh không cần phải miễn cưỡng làm những việc mình không thích nữa.
Cô biết, Thẩm Mạc ở bên Yến Lam chỉ vì muốn làm cô buông tay, cô biết anh làm vậy cũng vì muốn tốt cho cô, cô biết, anh vẫn luôn luôn yêu cô. Cô không muốn Thẩm Mạc chỉ vì đuổi cô đi mà phải làm những việc anh không thích nữa, như là cùng người mình không thích kết giao, cùng ngủ…. Nhưng, cô cũng không định rời khỏi anh. Nếu đã như vậy, cô tình nguyện làm một khoảng không bên cạnh anh.
Giang Tiểu Tư cầm Tán Tâm Thủy đổ vào quần áo của mình, một giọt cũng không để sót, sau đó ném bình rỗng xuống đất, nhẹ nhàng lắc đầu với A Vệ và A m.
Thẩm Mạc nhìn hàng chữ cuối cùng trên tường, lòng đau như cắt.
“Cô ấy uống rồi chứ?”
A Vệ bị những biến cố xảy ra liên tiếp làm ngây người, nhất thời không nói nên lời, A Âm nhanh chóng hiểu được ý đồ của Giang Tiểu Tư.
“Uống rồi, Tiểu Tư tiểu thư đã ngất đi rồi.”
“Đưa cô ấy về Thoát Cốt Hương đi, Giang Lưu sẽ biết làm như thế nào. Nhanh lên……”
A Âm gật đầu, giả vờ ôm lấy một người, bay ra khỏi cửa sổ.
Giang Tiểu Tư run run cất tiếng nói cảm ơn với cô, cầu xin cô về Thoát Cốt Hương mang mấy loại dược liệu tới.
Thẩm Mạc lảo đảo đi nhanh vào phòng ngủ, nằm xuống giường của Giang Tiểu Tư, mơ màng chìm vào cơn mê, giờ phút này, anh bỗng nhiên trở thành một đứa trẻ, ôm gối đầu của Giang Tiểu Tư, cuộn mình lại.
Vừa rồi, giữa anh và Yến Lam cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là diễn trò mà thôi. Nhưng anh lại cảm thấy căm ghét bản thân hơn bao giờ hết, cảm thấy mình thật ghê tởm. Anh không hiểu, chẳng lẽ muốn đối tốt với một người chỉ có thể sử dụng cách tàn nhẫn như vậy, hết lần này tới lần khác làm tổn thương đối phương sao? Giang Tiểu Tư cuối cùng cũng quên anh, từ nay về sau chẳng những anh không nhìn thấy cô mà còn không còn có bất cứ mối liên hệ gì với cô nữa rồi. Vậy cuối cùng tại sao mình vẫn còn sống?
Giang Tiểu Tư ngồi trước giường, yên lặng nhìn anh. Cô tin bằng năng lực hiện tại của mình có thể đi theo bên cạnh Thẩm Mạc mà không để anh phát hiện, nhưng cô cần phương thuốc để che giấu mùi hương trên người mình.
Từ nay về sau, cô vẫn sẽ đi bên cạnh anh như cũ, tuy rằng anh sẽ không còn biết sự tồn tại của cô nữa, sẽ không còn nói chuyện với cô nữa.
“Đừng sợ, Thẩm Mạc, em sẽ không rời xa anh. Em sẽ làm cái bóng của anh, vĩnh viễn ở bên anh, cùng nhau già, cùng chết…….
Giang Tiểu Tư rơi lệ, cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Thẩm Mạc đang ngủ, nhưng dường như cũng cảm nhận được cảm giác mềm mại như mây vậy.
Nhưng mà cuối cùng, ngay cả cơ hội như vậy, ông trời cũng không chịu cho họ.
/76
|