Hôm nay là ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Lí Nguyệt Y, nhưng Giang Tiểu Tư còn đang đi công tác cùng Thẩm Mạc, không thể về ngay. Đáng lẽ Giang Tiểu Tư chỉ định gọi điện thoại cho Lí Nguyệt Y để chúc mừng thôi, không ngờ Thẩm Mạc lại hoãn lại mọi công việc đưa cô về sớm.
“Không dễ dàng gì em mới biến được thành người, phải có cuộc sống của riêng mình, không thể cứ tuân thủ theo cuộc sống của tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cái bóng của tôi mất.” Đây là vấn đề mà Thẩm Mạc lo lắng nhất, Giang Tiểu Tư luôn bên cạnh anh, một tấc cũng không rời. Anh không quan tâm bản thân có không gian riêng tư hay không, bởi vì anh thích ở bên cô. Nhưng Giang Tiểu Tư phải có cuộc sống của chính mình, không thể là sinh vật sống phụ thuộc vào anh.
Giang Tiểu Tư bĩu môi, thật ra bây giờ cô cũng chẳng khác cái bóng của Thẩm Mạc là bao. Tuy rằng hầu như mọi lúc hai người họ đều đồng thời xuất hiện, nhưng thực tế thì vẫn đặt cuộc sống của Thẩm Mạc làm ưu tiên hàng đầu. Anh đọc sách, cô cũng sẽ ngồi bên cạnh đọc sách hoặc xem tivi. Anh làm việc, cô cũng đi cùng giúp anh làm việc.
Thẩm Mạc hy vọng cô có một cuộc đời bình thường, có thể làm việc, kết bạn như những người bình thường khác, nhưng Thẩm Mạc lại không thể nhìn thấy cô, cho dù muốn ưu tiên cuộc sống của cô cũng không dễ dàng gì. Ngay cả việc đơn giản như dẫn cô đi dạo phố, anh cũng không thể làm tốt, bởi vì không biết cô có hứng thú với thứ gì, hay là muốn vào cửa hàng nào. Cái bóng đi theo chủ nhân rất dễ dàng, nhưng người thì làm sao đi theo một cái bóng di động được.
Lí Nguyệt Y đang học đại học, tình cảm nhiều năm với Thiệu Băng vẫn bền bỉ như trước. Tiệc sinh nhật được tổ chức trong một quán bar, rất đông người. Bỗng Giang Tiểu Tư nhận ra rằng, mấy năm nay mình hầu như chẳng kết bạn với ai, bạn của Thẩm Mạc chính là bạn của cô, cũng rất ít có ‘phi nhân loại’ tiếp xúc với mình, vì họ đều sợ Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc ẩn thân, đi bên cạnh Giang Tiểu Tư, anh không muốn Giang Tiểu Tư để lại ấn tượng trong lòng bạn bè rằng đi đâu cũng có một ông chú đi theo. Nhưng anh không thể nhìn thấy cô, chỉ có thể không ngừng nhắn tin cho cô, hoặc quan sát những người đang nói chuyện với cô, từ đó phán đoán cô đang đứng ở chỗ nào, nói chuyện gì.
Anh không biết hiện tại Giang Tiểu Tư hiện tại trông thế nào, nhưng thấy không ngừng có nam sinh đi tới bắt chuyện, thậm chí bạo dạn tán tỉnh hoặc thổ lộ, anh có thể đoán ra, chắc cô trông cực kỳ xinh đẹp, rất được hoan nghênh ở nơi này.
Anh tàng hình giữa một đám đông, chung quanh biết bao tiếng nói tiếng cười, nhưng lại không hề liên quan đến anh. Loại cảm giác này thật đáng sợ. Chẳng lẽ mình phải để cho Giang Tiểu Tư bị bao vây trong trạng thái này cả đời sao, cứ như vậy, cách cuộc sống vốn muôn màu muôn vẻ này ngày một xa xôi ư? Ngày ngày phải cùng mình trải qua cuộc sống khô khan buồn tẻ chỉ có ăn, ngủ, làm việc?
Có người xin số điện thoại của Giang Tiểu Tư, cũng có những người khác mời cô nhảy. Anh không biết Giang Tiểu Tư dùng cách gì để từ chối họ, tất cả đều mang vẻ mặt tiếc nuối bỏ đi. Anh vừa ghen tị, lại vừa hy vọng cô có thể hòa hợp với tập thể mà đáng lẽ cô sẽ thuộc về đó.
–Thẩm Mạc, em muốn đi toilet.
Thẩm Mạc đọc tin nhắn, lại càng thêm chán nản. Hiện tại, ngay cả tự do để đi toilet cô cũng không có, mọi chuyện đều phải nói với anh trước, để anh đưa cô đi.
Thẩm Mạc đi về phía toilet, chờ ngoài cửa, cho đến khi tiếng tin nhắn lại vang lên.
- Em đi ra ngoài rồi.
Họ quay lại đám đông một lần nữa. Anh biết cả buổi tối hình như Giang Tiểu Tư chỉ ngồi một chỗ, không làm gì nhiều lắm. Có lẽ cô cũng nhận ra một số người bạn quen biết từ trước, muốn tiến tới chào hỏi, nhưng anh lại không biết, mà cô thì không thể cách xa anh quá mười mét.
Đến lúc cắt bánh sinh nhật, anh nhìn thấy Lí Nguyệt Y thổi nến trong hạnh phúc, cắt bánh cùng Thiệu Băng. Sau đó, trong sự kêu gọi ồn ào của mọi người, họ ôm hôn nhau rồi cùng khiêu vũ. Anh biết, anh và Giang Tiểu Tư đều đang buồn bã chứng kiến hết thảy. Những thứ này đáng lẽ cô cũng nên trải qua, nhưng lại chỉ đành chấp nhận sự thật rằng người mình yêu mãi mãi không thấy mình.
Thẩm Mạc nhìn những thanh niên đầy sức trẻ đang đùa nghịch vui vẻ xung quanh, cảm thấy những điều này không hợp với mình. Có lẽ mình đã già thật rồi, nhưng còn Giang Tiểu Tư, không thể để cô ấy cứ già đi theo cách sống như vậy được. Cô ấy không thể tách khỏi anh, là vì cô ấy yêu anh quá đậm sâu, vậy nếu không yêu, có phải có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thoát Cốt Hương không?
Bỗng âm báo tin nhắn vang lên.
–Thẩm Mạc, nguy rồi. Vũ Thẩn gọi điện nói Diệu Yên và Diệc Hưu đại sư đang đánh nhau, bây giờ Bách Lý Nhai đã hoàn toàn hỗn loạn rồi.
Thẩm Mạc giật mình. Mấy năm nay, vì tránh né sự đeo đuổi của Diệu Yên, rõ ràng Diệc Hưu đã đi vào núi tu luyện, Diệu Yên thì vẫn luôn tìm kiếm ông khắp nơi.
Thẩm Mạc đi ra ngoài, xé lá bùa ẩn thân để Giang Tiểu Tư có thể thấy anh. Hai người lên taxi tới thẳng Bách Lý Nhai. Hai người đi xuyên qua kết giới được dựng lên như một bức tường để che mắt người bình thường, Bách Lý Nhai hiện ra, nơi này đã trở nên cực kỳ hỗn độn, các sạp hàng đều bị lật úp hoặc xiêu vẹo.
“Tiểu Tư, mấy người tới rồi.” Vũ Thần đang giúp mọi người thu dọn tàn cuộc trên đường.
“Diệu Yên đã luyện chế thành công Ức hồn đan, nhưng vẫn không tìm được Diệc Hưu. Vậy là cô ấy cầm cây đuốc thiêu Trấn Dã Tự, còn cướp đi Tử Âm Văn Chương, làm mấy tiểu hòa thượng bị thương. Diệc Hưu nghe tin thì rất giận dữ, đến tìm Diệu Yên chất vấn. Hai người bắt đầu đánh nhau ở trên đường, làm nơi này như bị một cơn lốc quét qua, không biết giờ đã chạy tới đâu rồi.”
Giang Tiểu Tư thầm kêu không ổn, sao Diệu Yên có thể xúc động như vậy, suốt ngày chọc vào đại hòa thượng kia, chẳng lẽ để đến lúc bị ông ta thu phục mới cam tâm sao?
Thẩm Mạc nhắm mắt lắng nghe một lúc, lên tiếng: “Ở phía Tây Nam, đi theo tôi.”
Giang Tiểu Tư và Vũ Thần vội vàng chạy theo anh, trên đường họ gặp Giang Lưu đang vội vã chạy tới.
Đoàn người chạy tới ngoại thành phía Tây, cũng không khó tìm, bởi những nơi bị hai người kia quét qua đều có cát bay đá chạy mù mịt, đầy rẫy dấu vết cây cối gãy đổ. Cuối cùng, họ đuổi tới Vãn Nguyệt cốc, chính là nơi Giang Tiểu Tư đã uống Thoát Cốt Hương.
Diệc Hưu mặc áo cà sa nguyệt sắc (trắng hơi xanh) đứng bên bờ hồ. Diệu Yên thì bị ngã vào chỗ nước cạn, hình như đã bị trọng thương.
Giang Tiểu Tư sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lấy pháp lực của Diệu Yên mà nói thì sao lại không đánh lại được được Diệc Hưu, hay là cô ấy vốn không nỡ xuống tay?
“Diệu Yên.”
“Các người đừng lại gần.” Diệu Yên lạnh giọng quát lên, gắng gượng đứng dậy. “Đây là chuyện giữa tôi và hắn, các người đừng nhúng tay vào.”
Từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, Diệc Hưu lạnh lùng nhìn cô: “Yêu nghiệt, ngươi thật to gan lớn mật, lão nạp niệm tình ngươi không dễ gì mới tu luyện thành kim thân ngàn năm nên mới nhường ngươi ba phần, không muốn lộ diện, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng lão nạp sợ ngươi sao? Nhanh giao lại Tử Âm Văn Chương. Theo ta về Trấn Dã Tự chịu tội.”
Một tay Diệu Yên cầm Tử Âm Văn Chương, tay kia cầm một cái bình nhỏ.
“Chỉ cần ngươi ăn Ức Hồn Đan này thì muốn ta làm gì cũng được, còn không thì, ta sẽ hủy Tử Âm Văn Chương.”
“Ngươi dám.”
“Ngươi cứ xem xem ta có dám không.”
Hai người giương cung bạt kiếm không ai chịu nhường ai. Diệu Yên ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Diệc Hưu, ngươi không dám ăn Ức Hồn Đan này là vì sợ nhớ lại chuyện trước kia, làm dao động tấm lòng hướng Phật của ngươi sao?”
“Chuyện cũ đã qua, chỉ như hoa trong gương, trăng đáy nước, cần gì phải nhớ mãi không quên.”
“Nếu đã là vậy thì nhớ lại có hề gì, Ức Hồn Đan này, ngươi ăn hay không đây?”
Diệu Yên ngưng kết pháp lực, dường như chỉ cần người kia nói một chữ không, lập tức cô sẽ làm Tử Âm Văn Chương tan thành mây khói.
Diệc Hưu lắc đầu: “ Thứ này là báu vật vô giá của Phật Môn, ngươi cho là yêu quái như ngươi có thể hủy được sao?”
“Hủy được hay không, có muốn thử xem không?” Diệu Yên lạnh lùng nhìn lại.
Đương nhiên Diệc Hưu không dám mạo hiểm như vậy, im lặng thật lâu, ông mới khe khẽ thở dài.
“Lâm Diệu Yên, những chuyện kia đã trôi qua thật lâu, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng mãi?”
Diệu Yên kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương, sau đó lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Diệc Hưu nhìn cô, sắc mặt vẫn bình tĩnh, đôi mắt thâm sâu như biển.
“Đúng vậy, không cần ăn Ức Hồn Đan gì cả, ta làm hòa thượng chín kiếp, mỗi một đời đều lưu lại trí nhớ trước đây.”
“Cái gì?” Diệu Yên thì thào lắc đầu, “Rõ ràng ngươi đã nói không còn nhớ rõ mà.”
“Là không nhớ rõ, chuyện trước kia đã trôi qua lâu như vậy, nếu ngươi không nhắc lại, có lẽ ta đã quên thật rồi. Mặc dù vẫn mang theo trí nhớ gửi vào hồn người sống, nhưng mỗi một kiếp người đều chỉ có cát và đại dương, mõ và Phật châu, Bồ Đề và lư hương….”
“Không phải, không phải….. Rõ ràng ngươi yêu ta như vậy, ngươi nói, thà rằng chết cùng ta…. Ta đã đợi ngươi ở Địa phủ bao nhiêu năm như vậy mà.”
Diệc Hưu nhìn cô, trải qua thương hải tang điền khuôn mặt kia, đôi mắt cố chấp vẫn luôn tràn đầy yêu thương nhìn ông kia, vẫn chưa từng thay đổi, nhưng ông đã không còn là người trước kia nữa.
“Năm đó, ngươi chết trước mặt ta, ta vốn định sẽ đi cùng ngươi, nhưng rồi lại đột nhiên nhìn thấu yêu, hận, sinh, tử, nên xuất gia làm tăng. Sự tình chỉ đơn giản như vậy, ta đã sớm quên tình xưa nghĩa cũ, ngươi cũng đừng nhớ mãi không quên.”
Diệu Yên không thể tin được cái sự thật mà mình đã cố chấp cả ngàn năm để tìm kiếm, hóa ra chỉ có vậy. Hắn bỗng nhiên nhìn thấu hồng trần? Buông xuống tất cả?
Nước mắt, Tử Âm Văn Chương và lọ đựng Ức Hồn Đan đồng thời rớt xuống.
Có lẽ bản thân đã sớm đoán ra được chân tướng, chẳng qua không chịu đối mặt mà thôi. Phải đến lúc nghe chính miệng người này nói ra, cô mới bằng lòng hết hy vọng. Cô loạng choạng lùi bước, nhìn bọn Giang Tiểu Tư, Giang Lưu, Vũ Thần, Thẩm Mạc đang đứng quanh đó.
“Tôi hiểu rồi…..”
Cuối cùng cô cũng hiểu, hóa ra tình yêu mà cô truy đuổi ngàn năm, thực ra chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước mà thôi.
Cô nhìn lại Diệc Hưu, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Bảo trọng.”
Tiếp đó, cô hóa thành một luồng sáng bạc, phóng về phía chân trời, rồi biến mất trong bầu trời đêm.
Giang Tiểu Tư vẫn đứng đó. Diệu Yên đi rồi, cuối cùng cô ấy cũng buông xuông chấp niệm mà ra đi. Tìm kiếm ngàn năm, cuối cùng lại chỉ nhận được kết cục như vậy. Hóa ra Diệc Hưu nhớ tất cả. Hóa ra, trên đời này, dù cảm tình có sâu sắc đến mức nào đi nữa, chỉ cần nói không yêu thì sẽ là không yêu.
Giang Lưu trầm mặc không cất lời. Có lẽ như vậy, đối với cả Diệc Hưu và Diệu Yên là kết quả tốt nhất….
Diệc Hưu nhìn Diệu Yên khuất xa, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như đã hóa thành tượng đá ngàn năm. Gió mỗi lúc một lớn, góc áo của ông cũng đã bị nước làm ướt đẫm.
Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn ông, cuối cùng thở thật dài, dùng thuật truyền âm nói.
“Diệu Yên tự sát mà chết, tay vẫn còn vướng sát nghiệt, nhưng không trở thành oan hồn đã đành, sao lại trở thành kim thân được? Lấy tuệ căn của ngài, lại trải qua chín kiếp tu hành, sao lại không thể thành Phật? Diệc Hưu, ngài có thể lừa được người khác, nhưng làm sao gạt được tôi? Cô ấy cũng là người si tình khó gặp như ngài, không uổng công ngài dùng cả ngàn năm để tế độ. Hiện tại vất vả lắm mới gặp lại nhau, ngài cần gì phải khổ tâm mà tỏ ra tuyệt tình như vậy?”
Diệc Hưu nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, cúi xuống nhặt Tử Âm Văn Chương và bình Ức Hồn Đan.
Thẩm Mạc lắc đầu: “Đời đời kiếp kiếp ngài đều quỳ gối chốn cửa Phật, tự giam mình trong một phạm vi nhỏ hẹp, niệm Phật tụng kinh, nhưng vẫn không thay đổi được bản tính vốn có. Ngài vẫn giữ tính tình nóng nảy, giống như dù có thế nào đi nữa ngài vẫn không quên được cô ấy, không thể phản bác lại được sự thật là ngài vẫn còn yêu người ấy. Làm hòa thượng không hề thích hợp với ngài. Cô ấy đã đi rồi, ngài cũng hoàn tục sớm đi thôi. Một người đau khổ tìm kiếm cả ngàn năm, một người đau khổ chờ đợi cả ngàn năm. Đủ rồi, đã đủ rồi.”
Mặt Diệc Hưu lộ ra nét bi thương: “Đừng nói với tôi những thứ này, anh thì sao chứ? Tôi và Diệu Yên, đã từng thề sẽ cùng sinh cùng tử, đồng cam cộng khổ. Nhưng thân là nam nhân, khi hoạn nạn tới ngay trước mắt, luôn thà rằng bản thân chết cũng không thể để người ấy chết được, thà rằng để mình khổ, cũng không muốn người ấy chịu đựng chút khổ đau nào. Anh có thể nói tôi ngốc, nhưng nghìn năm qua, tôi chưa từng hối hận.”
Thẩm Mạc sững sờ, nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm người vẫn luôn ở cách anh không quá mười mét, người yêu mà anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy. Tương lai của họ sẽ như thế nào đây? Anh thật sự có thể chấp nhận, vì có thể được ở bên nhau mà để cho cô tiếp tục khổ sở như vậy sao?
Diệc Hưu nhìn Ức Hồn Đan trong tay, sau đó ném vào đáy hồ.
Ông không cần thứ này, bởi vì mỗi giây mỗi khắc ở bên Diệu Yên, từng lời nói, từng nụ cười của cô, ông vẫn nhớ như in, chưa bao giờ từng quên…..
Lúc này, trong một ngọn núi hẻo lánh phía Tây Nam, một vùng đất phong thủy hiếm có, dòng nước bỗng trở nên vẩn đục, tỏa ra mùi tử thi khiến cây cỏ đều chết héo. Dưới nền đất, trong một cỗ quan tài tối tăm, một thi thể từ từ mở mắt.
“Giang Lưu, Triệu Tật…..”
Tiếng cười khủng bố quỷ quái vang lên, trong không gian nhỏ hẹp quanh quẩn thật lâu.
“Không dễ dàng gì em mới biến được thành người, phải có cuộc sống của riêng mình, không thể cứ tuân thủ theo cuộc sống của tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cái bóng của tôi mất.” Đây là vấn đề mà Thẩm Mạc lo lắng nhất, Giang Tiểu Tư luôn bên cạnh anh, một tấc cũng không rời. Anh không quan tâm bản thân có không gian riêng tư hay không, bởi vì anh thích ở bên cô. Nhưng Giang Tiểu Tư phải có cuộc sống của chính mình, không thể là sinh vật sống phụ thuộc vào anh.
Giang Tiểu Tư bĩu môi, thật ra bây giờ cô cũng chẳng khác cái bóng của Thẩm Mạc là bao. Tuy rằng hầu như mọi lúc hai người họ đều đồng thời xuất hiện, nhưng thực tế thì vẫn đặt cuộc sống của Thẩm Mạc làm ưu tiên hàng đầu. Anh đọc sách, cô cũng sẽ ngồi bên cạnh đọc sách hoặc xem tivi. Anh làm việc, cô cũng đi cùng giúp anh làm việc.
Thẩm Mạc hy vọng cô có một cuộc đời bình thường, có thể làm việc, kết bạn như những người bình thường khác, nhưng Thẩm Mạc lại không thể nhìn thấy cô, cho dù muốn ưu tiên cuộc sống của cô cũng không dễ dàng gì. Ngay cả việc đơn giản như dẫn cô đi dạo phố, anh cũng không thể làm tốt, bởi vì không biết cô có hứng thú với thứ gì, hay là muốn vào cửa hàng nào. Cái bóng đi theo chủ nhân rất dễ dàng, nhưng người thì làm sao đi theo một cái bóng di động được.
Lí Nguyệt Y đang học đại học, tình cảm nhiều năm với Thiệu Băng vẫn bền bỉ như trước. Tiệc sinh nhật được tổ chức trong một quán bar, rất đông người. Bỗng Giang Tiểu Tư nhận ra rằng, mấy năm nay mình hầu như chẳng kết bạn với ai, bạn của Thẩm Mạc chính là bạn của cô, cũng rất ít có ‘phi nhân loại’ tiếp xúc với mình, vì họ đều sợ Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc ẩn thân, đi bên cạnh Giang Tiểu Tư, anh không muốn Giang Tiểu Tư để lại ấn tượng trong lòng bạn bè rằng đi đâu cũng có một ông chú đi theo. Nhưng anh không thể nhìn thấy cô, chỉ có thể không ngừng nhắn tin cho cô, hoặc quan sát những người đang nói chuyện với cô, từ đó phán đoán cô đang đứng ở chỗ nào, nói chuyện gì.
Anh không biết hiện tại Giang Tiểu Tư hiện tại trông thế nào, nhưng thấy không ngừng có nam sinh đi tới bắt chuyện, thậm chí bạo dạn tán tỉnh hoặc thổ lộ, anh có thể đoán ra, chắc cô trông cực kỳ xinh đẹp, rất được hoan nghênh ở nơi này.
Anh tàng hình giữa một đám đông, chung quanh biết bao tiếng nói tiếng cười, nhưng lại không hề liên quan đến anh. Loại cảm giác này thật đáng sợ. Chẳng lẽ mình phải để cho Giang Tiểu Tư bị bao vây trong trạng thái này cả đời sao, cứ như vậy, cách cuộc sống vốn muôn màu muôn vẻ này ngày một xa xôi ư? Ngày ngày phải cùng mình trải qua cuộc sống khô khan buồn tẻ chỉ có ăn, ngủ, làm việc?
Có người xin số điện thoại của Giang Tiểu Tư, cũng có những người khác mời cô nhảy. Anh không biết Giang Tiểu Tư dùng cách gì để từ chối họ, tất cả đều mang vẻ mặt tiếc nuối bỏ đi. Anh vừa ghen tị, lại vừa hy vọng cô có thể hòa hợp với tập thể mà đáng lẽ cô sẽ thuộc về đó.
–Thẩm Mạc, em muốn đi toilet.
Thẩm Mạc đọc tin nhắn, lại càng thêm chán nản. Hiện tại, ngay cả tự do để đi toilet cô cũng không có, mọi chuyện đều phải nói với anh trước, để anh đưa cô đi.
Thẩm Mạc đi về phía toilet, chờ ngoài cửa, cho đến khi tiếng tin nhắn lại vang lên.
- Em đi ra ngoài rồi.
Họ quay lại đám đông một lần nữa. Anh biết cả buổi tối hình như Giang Tiểu Tư chỉ ngồi một chỗ, không làm gì nhiều lắm. Có lẽ cô cũng nhận ra một số người bạn quen biết từ trước, muốn tiến tới chào hỏi, nhưng anh lại không biết, mà cô thì không thể cách xa anh quá mười mét.
Đến lúc cắt bánh sinh nhật, anh nhìn thấy Lí Nguyệt Y thổi nến trong hạnh phúc, cắt bánh cùng Thiệu Băng. Sau đó, trong sự kêu gọi ồn ào của mọi người, họ ôm hôn nhau rồi cùng khiêu vũ. Anh biết, anh và Giang Tiểu Tư đều đang buồn bã chứng kiến hết thảy. Những thứ này đáng lẽ cô cũng nên trải qua, nhưng lại chỉ đành chấp nhận sự thật rằng người mình yêu mãi mãi không thấy mình.
Thẩm Mạc nhìn những thanh niên đầy sức trẻ đang đùa nghịch vui vẻ xung quanh, cảm thấy những điều này không hợp với mình. Có lẽ mình đã già thật rồi, nhưng còn Giang Tiểu Tư, không thể để cô ấy cứ già đi theo cách sống như vậy được. Cô ấy không thể tách khỏi anh, là vì cô ấy yêu anh quá đậm sâu, vậy nếu không yêu, có phải có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thoát Cốt Hương không?
Bỗng âm báo tin nhắn vang lên.
–Thẩm Mạc, nguy rồi. Vũ Thẩn gọi điện nói Diệu Yên và Diệc Hưu đại sư đang đánh nhau, bây giờ Bách Lý Nhai đã hoàn toàn hỗn loạn rồi.
Thẩm Mạc giật mình. Mấy năm nay, vì tránh né sự đeo đuổi của Diệu Yên, rõ ràng Diệc Hưu đã đi vào núi tu luyện, Diệu Yên thì vẫn luôn tìm kiếm ông khắp nơi.
Thẩm Mạc đi ra ngoài, xé lá bùa ẩn thân để Giang Tiểu Tư có thể thấy anh. Hai người lên taxi tới thẳng Bách Lý Nhai. Hai người đi xuyên qua kết giới được dựng lên như một bức tường để che mắt người bình thường, Bách Lý Nhai hiện ra, nơi này đã trở nên cực kỳ hỗn độn, các sạp hàng đều bị lật úp hoặc xiêu vẹo.
“Tiểu Tư, mấy người tới rồi.” Vũ Thần đang giúp mọi người thu dọn tàn cuộc trên đường.
“Diệu Yên đã luyện chế thành công Ức hồn đan, nhưng vẫn không tìm được Diệc Hưu. Vậy là cô ấy cầm cây đuốc thiêu Trấn Dã Tự, còn cướp đi Tử Âm Văn Chương, làm mấy tiểu hòa thượng bị thương. Diệc Hưu nghe tin thì rất giận dữ, đến tìm Diệu Yên chất vấn. Hai người bắt đầu đánh nhau ở trên đường, làm nơi này như bị một cơn lốc quét qua, không biết giờ đã chạy tới đâu rồi.”
Giang Tiểu Tư thầm kêu không ổn, sao Diệu Yên có thể xúc động như vậy, suốt ngày chọc vào đại hòa thượng kia, chẳng lẽ để đến lúc bị ông ta thu phục mới cam tâm sao?
Thẩm Mạc nhắm mắt lắng nghe một lúc, lên tiếng: “Ở phía Tây Nam, đi theo tôi.”
Giang Tiểu Tư và Vũ Thần vội vàng chạy theo anh, trên đường họ gặp Giang Lưu đang vội vã chạy tới.
Đoàn người chạy tới ngoại thành phía Tây, cũng không khó tìm, bởi những nơi bị hai người kia quét qua đều có cát bay đá chạy mù mịt, đầy rẫy dấu vết cây cối gãy đổ. Cuối cùng, họ đuổi tới Vãn Nguyệt cốc, chính là nơi Giang Tiểu Tư đã uống Thoát Cốt Hương.
Diệc Hưu mặc áo cà sa nguyệt sắc (trắng hơi xanh) đứng bên bờ hồ. Diệu Yên thì bị ngã vào chỗ nước cạn, hình như đã bị trọng thương.
Giang Tiểu Tư sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lấy pháp lực của Diệu Yên mà nói thì sao lại không đánh lại được được Diệc Hưu, hay là cô ấy vốn không nỡ xuống tay?
“Diệu Yên.”
“Các người đừng lại gần.” Diệu Yên lạnh giọng quát lên, gắng gượng đứng dậy. “Đây là chuyện giữa tôi và hắn, các người đừng nhúng tay vào.”
Từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, Diệc Hưu lạnh lùng nhìn cô: “Yêu nghiệt, ngươi thật to gan lớn mật, lão nạp niệm tình ngươi không dễ gì mới tu luyện thành kim thân ngàn năm nên mới nhường ngươi ba phần, không muốn lộ diện, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng lão nạp sợ ngươi sao? Nhanh giao lại Tử Âm Văn Chương. Theo ta về Trấn Dã Tự chịu tội.”
Một tay Diệu Yên cầm Tử Âm Văn Chương, tay kia cầm một cái bình nhỏ.
“Chỉ cần ngươi ăn Ức Hồn Đan này thì muốn ta làm gì cũng được, còn không thì, ta sẽ hủy Tử Âm Văn Chương.”
“Ngươi dám.”
“Ngươi cứ xem xem ta có dám không.”
Hai người giương cung bạt kiếm không ai chịu nhường ai. Diệu Yên ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Diệc Hưu, ngươi không dám ăn Ức Hồn Đan này là vì sợ nhớ lại chuyện trước kia, làm dao động tấm lòng hướng Phật của ngươi sao?”
“Chuyện cũ đã qua, chỉ như hoa trong gương, trăng đáy nước, cần gì phải nhớ mãi không quên.”
“Nếu đã là vậy thì nhớ lại có hề gì, Ức Hồn Đan này, ngươi ăn hay không đây?”
Diệu Yên ngưng kết pháp lực, dường như chỉ cần người kia nói một chữ không, lập tức cô sẽ làm Tử Âm Văn Chương tan thành mây khói.
Diệc Hưu lắc đầu: “ Thứ này là báu vật vô giá của Phật Môn, ngươi cho là yêu quái như ngươi có thể hủy được sao?”
“Hủy được hay không, có muốn thử xem không?” Diệu Yên lạnh lùng nhìn lại.
Đương nhiên Diệc Hưu không dám mạo hiểm như vậy, im lặng thật lâu, ông mới khe khẽ thở dài.
“Lâm Diệu Yên, những chuyện kia đã trôi qua thật lâu, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng mãi?”
Diệu Yên kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương, sau đó lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Diệc Hưu nhìn cô, sắc mặt vẫn bình tĩnh, đôi mắt thâm sâu như biển.
“Đúng vậy, không cần ăn Ức Hồn Đan gì cả, ta làm hòa thượng chín kiếp, mỗi một đời đều lưu lại trí nhớ trước đây.”
“Cái gì?” Diệu Yên thì thào lắc đầu, “Rõ ràng ngươi đã nói không còn nhớ rõ mà.”
“Là không nhớ rõ, chuyện trước kia đã trôi qua lâu như vậy, nếu ngươi không nhắc lại, có lẽ ta đã quên thật rồi. Mặc dù vẫn mang theo trí nhớ gửi vào hồn người sống, nhưng mỗi một kiếp người đều chỉ có cát và đại dương, mõ và Phật châu, Bồ Đề và lư hương….”
“Không phải, không phải….. Rõ ràng ngươi yêu ta như vậy, ngươi nói, thà rằng chết cùng ta…. Ta đã đợi ngươi ở Địa phủ bao nhiêu năm như vậy mà.”
Diệc Hưu nhìn cô, trải qua thương hải tang điền khuôn mặt kia, đôi mắt cố chấp vẫn luôn tràn đầy yêu thương nhìn ông kia, vẫn chưa từng thay đổi, nhưng ông đã không còn là người trước kia nữa.
“Năm đó, ngươi chết trước mặt ta, ta vốn định sẽ đi cùng ngươi, nhưng rồi lại đột nhiên nhìn thấu yêu, hận, sinh, tử, nên xuất gia làm tăng. Sự tình chỉ đơn giản như vậy, ta đã sớm quên tình xưa nghĩa cũ, ngươi cũng đừng nhớ mãi không quên.”
Diệu Yên không thể tin được cái sự thật mà mình đã cố chấp cả ngàn năm để tìm kiếm, hóa ra chỉ có vậy. Hắn bỗng nhiên nhìn thấu hồng trần? Buông xuống tất cả?
Nước mắt, Tử Âm Văn Chương và lọ đựng Ức Hồn Đan đồng thời rớt xuống.
Có lẽ bản thân đã sớm đoán ra được chân tướng, chẳng qua không chịu đối mặt mà thôi. Phải đến lúc nghe chính miệng người này nói ra, cô mới bằng lòng hết hy vọng. Cô loạng choạng lùi bước, nhìn bọn Giang Tiểu Tư, Giang Lưu, Vũ Thần, Thẩm Mạc đang đứng quanh đó.
“Tôi hiểu rồi…..”
Cuối cùng cô cũng hiểu, hóa ra tình yêu mà cô truy đuổi ngàn năm, thực ra chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước mà thôi.
Cô nhìn lại Diệc Hưu, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Bảo trọng.”
Tiếp đó, cô hóa thành một luồng sáng bạc, phóng về phía chân trời, rồi biến mất trong bầu trời đêm.
Giang Tiểu Tư vẫn đứng đó. Diệu Yên đi rồi, cuối cùng cô ấy cũng buông xuông chấp niệm mà ra đi. Tìm kiếm ngàn năm, cuối cùng lại chỉ nhận được kết cục như vậy. Hóa ra Diệc Hưu nhớ tất cả. Hóa ra, trên đời này, dù cảm tình có sâu sắc đến mức nào đi nữa, chỉ cần nói không yêu thì sẽ là không yêu.
Giang Lưu trầm mặc không cất lời. Có lẽ như vậy, đối với cả Diệc Hưu và Diệu Yên là kết quả tốt nhất….
Diệc Hưu nhìn Diệu Yên khuất xa, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như đã hóa thành tượng đá ngàn năm. Gió mỗi lúc một lớn, góc áo của ông cũng đã bị nước làm ướt đẫm.
Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn ông, cuối cùng thở thật dài, dùng thuật truyền âm nói.
“Diệu Yên tự sát mà chết, tay vẫn còn vướng sát nghiệt, nhưng không trở thành oan hồn đã đành, sao lại trở thành kim thân được? Lấy tuệ căn của ngài, lại trải qua chín kiếp tu hành, sao lại không thể thành Phật? Diệc Hưu, ngài có thể lừa được người khác, nhưng làm sao gạt được tôi? Cô ấy cũng là người si tình khó gặp như ngài, không uổng công ngài dùng cả ngàn năm để tế độ. Hiện tại vất vả lắm mới gặp lại nhau, ngài cần gì phải khổ tâm mà tỏ ra tuyệt tình như vậy?”
Diệc Hưu nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, cúi xuống nhặt Tử Âm Văn Chương và bình Ức Hồn Đan.
Thẩm Mạc lắc đầu: “Đời đời kiếp kiếp ngài đều quỳ gối chốn cửa Phật, tự giam mình trong một phạm vi nhỏ hẹp, niệm Phật tụng kinh, nhưng vẫn không thay đổi được bản tính vốn có. Ngài vẫn giữ tính tình nóng nảy, giống như dù có thế nào đi nữa ngài vẫn không quên được cô ấy, không thể phản bác lại được sự thật là ngài vẫn còn yêu người ấy. Làm hòa thượng không hề thích hợp với ngài. Cô ấy đã đi rồi, ngài cũng hoàn tục sớm đi thôi. Một người đau khổ tìm kiếm cả ngàn năm, một người đau khổ chờ đợi cả ngàn năm. Đủ rồi, đã đủ rồi.”
Mặt Diệc Hưu lộ ra nét bi thương: “Đừng nói với tôi những thứ này, anh thì sao chứ? Tôi và Diệu Yên, đã từng thề sẽ cùng sinh cùng tử, đồng cam cộng khổ. Nhưng thân là nam nhân, khi hoạn nạn tới ngay trước mắt, luôn thà rằng bản thân chết cũng không thể để người ấy chết được, thà rằng để mình khổ, cũng không muốn người ấy chịu đựng chút khổ đau nào. Anh có thể nói tôi ngốc, nhưng nghìn năm qua, tôi chưa từng hối hận.”
Thẩm Mạc sững sờ, nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm người vẫn luôn ở cách anh không quá mười mét, người yêu mà anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy. Tương lai của họ sẽ như thế nào đây? Anh thật sự có thể chấp nhận, vì có thể được ở bên nhau mà để cho cô tiếp tục khổ sở như vậy sao?
Diệc Hưu nhìn Ức Hồn Đan trong tay, sau đó ném vào đáy hồ.
Ông không cần thứ này, bởi vì mỗi giây mỗi khắc ở bên Diệu Yên, từng lời nói, từng nụ cười của cô, ông vẫn nhớ như in, chưa bao giờ từng quên…..
Lúc này, trong một ngọn núi hẻo lánh phía Tây Nam, một vùng đất phong thủy hiếm có, dòng nước bỗng trở nên vẩn đục, tỏa ra mùi tử thi khiến cây cỏ đều chết héo. Dưới nền đất, trong một cỗ quan tài tối tăm, một thi thể từ từ mở mắt.
“Giang Lưu, Triệu Tật…..”
Tiếng cười khủng bố quỷ quái vang lên, trong không gian nhỏ hẹp quanh quẩn thật lâu.
/76
|