Thời điểm ở quân doanh ngoài thành, thứ nhất là đề phòng có người đánh lén, thứ hai chung quy nơi ở cũng không rộng lắm, cho nên Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn ngủ cùng một chỗ, cũng là có thể gọi là miễn cưỡng. Thế nhưng sau khi trở lại Thượng phủ, khắp sân đều là phòng trống, Thượng bảo chủ lại là không chịu quay về chủ viện, lập tức theo tới sát vách bên viện Mộc Thanh Sơn, vẻ mặt rất là đương nhiên.
Mộc Thanh Sơn khom lưng sửa sang lại giường.
Thượng Vân Trạch gọi nước ấm tiến vào rửa mặt, sau đó thì bình tĩnh ngồi ở bên giường.
Mộc Thanh Sơn đuổi người, Về ngủ đi.
Thượng Vân Trạch lắc đầu, Không về.
Mộc Thanh Sơn cũng không tiếp tục để ý đến hắn, sau khi tự rửa mặt xong, liền cởi áo chui vào trong ổ chăn.
Đã rất lâu chưa nằm qua giường mềm như vậy, thoải mái đến nhịn không được liền thở dài.
Đương nhiên, nếu phía sau không có người vẫn luôn dựa vào, thì càng tốt.
Trốn cái gì? Thượng Vân Trạch buồn cười.
Mộc Thanh Sơn hung hăn nói, Đi về ngủ !
Thượng Vân Trạch nói, Lúc trước ở ngoài thành, nửa đêm ngươi thường xuyên ôm ta ngủ, vì sao về nhà thì bắt đầu đuổi người.
Mộc Thanh Sơn lỗ tai đỏ lên, sau đó nói, Bởi vì về nhà chăn ấm áp.
Thượng Vân Trạch trợn to mắt, Ngươi xem ta là cái chăn sao?
Nếu không thì sao? Mộc Thanh Sơn lại rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt ở bên ngoài.
Thượng Vân Trạch kéo hắn ra một phen, bỉ ổi vô sỉ đưa tay chọc lét.
Mộc Thanh Sơn cười đến nước mắt đều chảy ra, đưa tay dùng sức đẩy hắn.
Ôn Liễu Niên cầm hộp gỗ lim, ở ngoài cửa yên lặng xoay người rời đi.
Phong thuỷ thay phiên lưu chuyển, cuối cùng cũng cảm nhận được chút tâm cảnh lúc trước của Lục nhị đương gia.
Muốn mang Hồng giáp lang đến thăm cửa, hiện tại xem ra là sớm rời đi thì tốt hơn.
Di, sao đại nhân về nhanh vậy. Hoa Đường đang ở trong thư phòng, Còn nghĩ muốn trò chuyện cùng sư gia một trận.
Ôn Liễu Niên đặt hộp gỗ lim lên bàn, xoa bóp cằm nói, Thượng bảo chủ đang ở trong phòng Mộc sư gia.
Hoa Đường nhất thời sáng tỏ, Vậy đại nhân xác thực hẳn là trở về sớm một chút.
Ôn Liễu Niên thả Hồng giáp lang ra, đổ chút thịt vụn cho nó ăn.
Hoa Đường nói, Nếu cứ ăn thịt hoài cũng không được, vẫn là phải ăn chút trùng tử thì mới tốt.
Ôn Liễu Niên tay run lên.
Hoa Đường nhanh chóng nói, Ta có thể giúp đại nhân cho nó ăn, sau đó tắm rửa trả trở về.
Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra, Đa tạ.
Hoa Đường giúp hắn rót một tách trà, nói, Tiểu Ngũ trễ chút nữa sẽ âm thầm tiến đến quân doanh ngoài thành.
Lần này thật sự là vất vả rồi. Ôn Liễu Niên nói, Cần phải cẩn thận mới được.
Hoa Đường gật đầu, Dựa theo bản đồ địa hình Triêu Mộ nhai, người ngoài muốn tấn công kỳ thật rất khó khăn, đừng nói tại sơn đạo còn thiết lập tầng tầng cơ quan, đại nhân cũng không cần quá lo lắng.
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, Tất nhiên tất nhiên.
Vậy ra trở về xem Tiểu Ngũ trước. Hoa Đường nói, Nếu đại nhân có chuyện, cứ việc tới tìm ta là được.
Ôn Liễu Niên gật đầu, nhìn theo nàng rời khỏi thư phòng, sau đó lại mở bản đồ địa hình núi Thương Mang ra, thận trọng nhìn xem hướng đi thế núi gần Triêu Mộ nhai, vẻ mặt như có chút suy nghĩ, ngồi xuống một cái là gần hai canh giờ.
Đại nhân. Thời gian lên đèn, ám vệ đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, phía sau còn có Tiểu Ngũ cùng Hoa Đường.
Xảy ra chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên đứng lên.
Vừa rồi chúng ta mai phục ngoài doanh trướng hai huynh đệ Mục gia trang, nghe được bọn họ đang mưu đồ bí mật chuyện vào núi. Ám vệ nói, Tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Hổ Đầu Cương, muốn liên hợp cùng nhau đánh vào Triêu Mộ nhai.
Thật sao? Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày.
Hẳn là không sai. Ám vệ nói, Mục vạn Lôi Công phu không tệ, chúng ta cũng không có biện pháp tới gần, bất quá tuy không nghe được quá rõ ràng, nhưng là có thể phân biệt ra đại khái ý tứ. Trong lúc Mục Vạn Hùng nhắc tới Thanh Cầu vài lần, đều bị Mục Vạn Lôi thấp giọng quát lớn, không biết rốt cục là có ý gì.
Thanh Cầu? Ôn Liễu Niên nhìn Triệu Ngũ cùng Hoa Đường, Hai vị có từng nghe qua trong giang hồ có người này không?
Chưa nghe bao giờ. Triệu Ngũ lắc đầu.
Hoa Đường cũng nói, Không tính quen tai, bất quá đại khái là tà môn ngoại đạo gì đó, mới có thể lấy cái tên này.
Liên thủ với Hổ Đầu bang, cũng không thể tấn công Triêu Mộ nhai. Thượng Vân Trạch cũng vừa vặn đến, sau khi nghe thấy nói, Địa hình Triêu Mộ nhai đại nhân hẳn là rất rõ ràng, không cần quá lo lắng.
Thượng bảo chủ sai rồi. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Nếu liên thủ với Hổ Đầu bang, thì có phương pháp rất nhanh liền có thể đánh vào Triêu Mộ nhai.
Phương pháp gì? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, Từ trên trời giáng xuống.
Người còn lại nhất thời phản ứng kịp, Đại nhân là nói chim báo tang?
Ôn Liễu Niên gật đầu, Tuy ta chưa thấy qua chim báo tang, nhưng căn cứ theo miêu tả của đại đương gia cùng Tả hộ pháp, hẳn là hình thể rất to lớn, chở ba năm nam tử trưởng thành trên lưng cũng không thành vấn đề.
Hoa Đường gật đầu, Xác thực như thế.
Nếu thật sự là như vậy, vậy chỉ cần mấy chục con chim báo tang, thì có thể đem toàn bộ người Mục gia trang đưa vào Triêu Mộ nhai. Ôn Liễu Niên nói, Đừng nói đến có lẽ còn có thể có người Hổ Đầu bang.
Lần này chim báo tang ở Hổ Đầu bang, tựa hồ không nuôi tốt như một đám của Ma Giáo lúc trước. Ám vệ đột nhiên nói.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng hỏi, Sao lại nói như vậy?
Nghe nói hai ngày trước vừa phát điên một lần. Ám vệ nói, Lúc Mục Vạn Hùng nói đoạn này giọng hơi lớn, cho nên nghe được rất rõ ràng. Giống như đang êm đẹp thì đột nhiên bắt đầu điên cuồng lăn lộn cấu xé lẫn nhau, cho dù là có xích sắt trói ở dưới ám thất, cũng nháo ra động tĩnh đất rung núi chuyển, đem mặt đất lật ngược hai ba chỗ.
Như vậy a. Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, Bản quan có lẽ là biết nguyên nhân.
Tất cả mọi người lập tức nhìn hắn, Hoa Đường ngoài ý muốn nói, Đại nhân còn có nghiên cứu chim báo tang?
Ôn Liễu Niên lắc đầu, Lúc trước nghe cũng chưa nghe qua.
Hoa Đường nghi hoặc, Vậy...
Là lúc trước đại đương gia nói cho ta biết. Ôn Liễu Niên nói, Lần trước Tả hộ pháp đến hầm loạn táng tiêu diệt dã khôi, đại đương gia cũng bỏ thuốc trợ hứng vào trong thức ăn của chim báo tang.
Người trong phòng nghe vậy đều trầm mặc, còn có thể như vậy a.
Khụ khụ. Ôn Liễu Niên ho khan, Cho nên chim báo tang nổi điên, tám phần là có liên quan đến thuốc này.
Hoa Đường nói, Cũng sắp thành tinh.
Ôn Liễu Niên nghi hoặc, Tả hộ pháp là đang nói đại đương gia?
Hoa Đường dừng một chút, Ta đang nói chim báo tang.
Ôn Liễu Niên: ...
Hoa Đường tiếp tục nói, Năm đó lúc đại chiến Ma Giáo, chim báo tang cơ hồ đao thương bất nhập bách độc bất xâm, lúc ấy lại không nghĩ rằng, còn có dùng một chiêu xuân dược này.
Vậy bước tiếp theo phải làm thế nào? Mộc Thanh Sơn hỏi, Nếu Mục gia trang thực sự có chim báo tang giúp đỡ, đối đại đương gia rất bất lợi.
Ôn Liễu Niên nói, Lại bỏ thuốc trợ hứng một lần nữa, thế nào?
Tiểu Ngũ gật đầu, Ta cũng đang có ý này. Nếu là vận khí tốt, vừa vặn bắt kịp chim báo tang nổi điên ở không trung, vậy Mục gia trang là tự tìm đường chết, lui một bước mà nói, cho dù một đám chim nổi điên ở trong Hổ Đầu bang, liên tiếp gặp chuyện không may, nói vậy Mục Vạn Lôi cũng không dám ngồi nó bay.
Việc này không nên chậm trễ, thời gian cũng không còn sớm. Hoa Đường nói, Tiểu Ngũ theo dõi Mục gia trang, ta đi một chuyến Hổ Đầu bang.
Ta đi. Thượng Vân Trạch nói, Thế núi Thương Mang ta quen thuộc hơn, Tả hộ pháp ở lại phủ nha bảo hộ đại nhân là được.
Cũng được. Hoa Đường gật đầu, từ trong ngực lấy ra hai bình nhỏ, Làm phiền Thượng bảo chủ.
Nhiêu đây đủ không? Thượng Vân Trạch mở nắp bình nhìn thoáng qua, Không thì chuẩn bị nhiều thêm một ít nữa đi.
Đủ rồi. Hoa Đường nói, Hơn nữa gặp gió liền tán đi, tuyệt đối không ai có thể phát hiện, hai bình nhỏ như vậy, mấy trăm nam tử dùng cũng đủ.
Người còn lại lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng.
Tiểu Ngũ hơi đau đầu, vì sao lại thích đùa nghịch mấy thứ này... Đùa nghịch thì thôi đi, lại còn mang theo trên người ! Vạn nhất ngày nào đó mình không cẩn thận dính vào thì phải làm sao.
Việc này không nên chậm trễ, chư vị vất vả rồi. Ôn Liễu Niên lại gọi một ám vệ qua, để hắn dựa theo lộ tuyến thương nghị lúc trước, tiến đến Triêu Mộ nhai mật báo cho Triệu Việt, cũng hảo có chuẩn bị.
Mọi người gật đầu rời đi, Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, đưa tay chọt chọt hộp gỗ Hồng giáp lang, khẽ thở dài một tiếng, mi gian khó nén sầu lo.
Cục diện rối rắm này, rốt cục khi nào mới có thể kết thúc.
Nửa đêm, Thượng Vân Trạch lặng lẽ không một tiếng động dừng trong Hổ Đầu Cương, dựa theo lời Triệu Việt nói ngày đó, rất nhanh liền tìm thấy nơi chứa đống thức ăn, rắc dược của Hoa Đường vào, lúc sau vừa định rời đi, lại dừng bước -- Đến cũng đến rồi, tất nhiên tiện đường nhìn thử, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.
Bốn phía vẫn giống như lúc trước, phòng thủ rất là nghiêm mật, thường thường sẽ có thủ vệ tuần tra đi ngang qua, ai ai cũng trầm mặc không nói. Chân trời phía Tây đỏ lên, giống như là có người đang đốt gì đó, Thượng Vân Trạch theo qua, chỉ thấy có ba nam nhân đang đứng ở bờ sông, đốnh củi dấy lên hừng hực lửa, trên giá treo không ít... Thi thể.
Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày, nín thở tiếp tục nhìn.
Không sai biệt lắm đi? Trong đó có người ngáp một cái, Nửa đêm tối đen, nhanh chóng làm xong rồi trở về ngủ một giấc.
Lại đốt một lúc, đốt thành tro mới an tâm. Người khác nói, Trăm ngàn lần đừng giống lần trước, bị chim đen mang xuống núi, bang chủ là không biết, nếu hắn biết, ngươi ta --
Xuỵt ! Còn chưa nói xong, người nọ liền bịt miệng của hắn, Không muốn sống nữa hả, đã nói chuyện này nên để ở trong bụng thôi.
Phải phải phải. Nam nhân cao lớn tự biết đuối lý, tiếp tục buồn bực không lên tiếng thêm củi vào bên trong, lại đổ không ít dầu hỏa lên, thẳng đến khi hơn mười khối thi thể kia biến thành tro tàn, mới dọn dẹp sạch sẽ trở về ngủ một giấc.
Thi thể bị chim khổng lồ mang xuống núi...
Thượng Vân Trạch lắc đầu một cái, lúc đầu còn tưởng là Mục gia trang, thì ra là nơi này đang giở trò quỷ.
Mộc Thanh Sơn khom lưng sửa sang lại giường.
Thượng Vân Trạch gọi nước ấm tiến vào rửa mặt, sau đó thì bình tĩnh ngồi ở bên giường.
Mộc Thanh Sơn đuổi người, Về ngủ đi.
Thượng Vân Trạch lắc đầu, Không về.
Mộc Thanh Sơn cũng không tiếp tục để ý đến hắn, sau khi tự rửa mặt xong, liền cởi áo chui vào trong ổ chăn.
Đã rất lâu chưa nằm qua giường mềm như vậy, thoải mái đến nhịn không được liền thở dài.
Đương nhiên, nếu phía sau không có người vẫn luôn dựa vào, thì càng tốt.
Trốn cái gì? Thượng Vân Trạch buồn cười.
Mộc Thanh Sơn hung hăn nói, Đi về ngủ !
Thượng Vân Trạch nói, Lúc trước ở ngoài thành, nửa đêm ngươi thường xuyên ôm ta ngủ, vì sao về nhà thì bắt đầu đuổi người.
Mộc Thanh Sơn lỗ tai đỏ lên, sau đó nói, Bởi vì về nhà chăn ấm áp.
Thượng Vân Trạch trợn to mắt, Ngươi xem ta là cái chăn sao?
Nếu không thì sao? Mộc Thanh Sơn lại rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt ở bên ngoài.
Thượng Vân Trạch kéo hắn ra một phen, bỉ ổi vô sỉ đưa tay chọc lét.
Mộc Thanh Sơn cười đến nước mắt đều chảy ra, đưa tay dùng sức đẩy hắn.
Ôn Liễu Niên cầm hộp gỗ lim, ở ngoài cửa yên lặng xoay người rời đi.
Phong thuỷ thay phiên lưu chuyển, cuối cùng cũng cảm nhận được chút tâm cảnh lúc trước của Lục nhị đương gia.
Muốn mang Hồng giáp lang đến thăm cửa, hiện tại xem ra là sớm rời đi thì tốt hơn.
Di, sao đại nhân về nhanh vậy. Hoa Đường đang ở trong thư phòng, Còn nghĩ muốn trò chuyện cùng sư gia một trận.
Ôn Liễu Niên đặt hộp gỗ lim lên bàn, xoa bóp cằm nói, Thượng bảo chủ đang ở trong phòng Mộc sư gia.
Hoa Đường nhất thời sáng tỏ, Vậy đại nhân xác thực hẳn là trở về sớm một chút.
Ôn Liễu Niên thả Hồng giáp lang ra, đổ chút thịt vụn cho nó ăn.
Hoa Đường nói, Nếu cứ ăn thịt hoài cũng không được, vẫn là phải ăn chút trùng tử thì mới tốt.
Ôn Liễu Niên tay run lên.
Hoa Đường nhanh chóng nói, Ta có thể giúp đại nhân cho nó ăn, sau đó tắm rửa trả trở về.
Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra, Đa tạ.
Hoa Đường giúp hắn rót một tách trà, nói, Tiểu Ngũ trễ chút nữa sẽ âm thầm tiến đến quân doanh ngoài thành.
Lần này thật sự là vất vả rồi. Ôn Liễu Niên nói, Cần phải cẩn thận mới được.
Hoa Đường gật đầu, Dựa theo bản đồ địa hình Triêu Mộ nhai, người ngoài muốn tấn công kỳ thật rất khó khăn, đừng nói tại sơn đạo còn thiết lập tầng tầng cơ quan, đại nhân cũng không cần quá lo lắng.
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, Tất nhiên tất nhiên.
Vậy ra trở về xem Tiểu Ngũ trước. Hoa Đường nói, Nếu đại nhân có chuyện, cứ việc tới tìm ta là được.
Ôn Liễu Niên gật đầu, nhìn theo nàng rời khỏi thư phòng, sau đó lại mở bản đồ địa hình núi Thương Mang ra, thận trọng nhìn xem hướng đi thế núi gần Triêu Mộ nhai, vẻ mặt như có chút suy nghĩ, ngồi xuống một cái là gần hai canh giờ.
Đại nhân. Thời gian lên đèn, ám vệ đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, phía sau còn có Tiểu Ngũ cùng Hoa Đường.
Xảy ra chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên đứng lên.
Vừa rồi chúng ta mai phục ngoài doanh trướng hai huynh đệ Mục gia trang, nghe được bọn họ đang mưu đồ bí mật chuyện vào núi. Ám vệ nói, Tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Hổ Đầu Cương, muốn liên hợp cùng nhau đánh vào Triêu Mộ nhai.
Thật sao? Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày.
Hẳn là không sai. Ám vệ nói, Mục vạn Lôi Công phu không tệ, chúng ta cũng không có biện pháp tới gần, bất quá tuy không nghe được quá rõ ràng, nhưng là có thể phân biệt ra đại khái ý tứ. Trong lúc Mục Vạn Hùng nhắc tới Thanh Cầu vài lần, đều bị Mục Vạn Lôi thấp giọng quát lớn, không biết rốt cục là có ý gì.
Thanh Cầu? Ôn Liễu Niên nhìn Triệu Ngũ cùng Hoa Đường, Hai vị có từng nghe qua trong giang hồ có người này không?
Chưa nghe bao giờ. Triệu Ngũ lắc đầu.
Hoa Đường cũng nói, Không tính quen tai, bất quá đại khái là tà môn ngoại đạo gì đó, mới có thể lấy cái tên này.
Liên thủ với Hổ Đầu bang, cũng không thể tấn công Triêu Mộ nhai. Thượng Vân Trạch cũng vừa vặn đến, sau khi nghe thấy nói, Địa hình Triêu Mộ nhai đại nhân hẳn là rất rõ ràng, không cần quá lo lắng.
Thượng bảo chủ sai rồi. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Nếu liên thủ với Hổ Đầu bang, thì có phương pháp rất nhanh liền có thể đánh vào Triêu Mộ nhai.
Phương pháp gì? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, Từ trên trời giáng xuống.
Người còn lại nhất thời phản ứng kịp, Đại nhân là nói chim báo tang?
Ôn Liễu Niên gật đầu, Tuy ta chưa thấy qua chim báo tang, nhưng căn cứ theo miêu tả của đại đương gia cùng Tả hộ pháp, hẳn là hình thể rất to lớn, chở ba năm nam tử trưởng thành trên lưng cũng không thành vấn đề.
Hoa Đường gật đầu, Xác thực như thế.
Nếu thật sự là như vậy, vậy chỉ cần mấy chục con chim báo tang, thì có thể đem toàn bộ người Mục gia trang đưa vào Triêu Mộ nhai. Ôn Liễu Niên nói, Đừng nói đến có lẽ còn có thể có người Hổ Đầu bang.
Lần này chim báo tang ở Hổ Đầu bang, tựa hồ không nuôi tốt như một đám của Ma Giáo lúc trước. Ám vệ đột nhiên nói.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng hỏi, Sao lại nói như vậy?
Nghe nói hai ngày trước vừa phát điên một lần. Ám vệ nói, Lúc Mục Vạn Hùng nói đoạn này giọng hơi lớn, cho nên nghe được rất rõ ràng. Giống như đang êm đẹp thì đột nhiên bắt đầu điên cuồng lăn lộn cấu xé lẫn nhau, cho dù là có xích sắt trói ở dưới ám thất, cũng nháo ra động tĩnh đất rung núi chuyển, đem mặt đất lật ngược hai ba chỗ.
Như vậy a. Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, Bản quan có lẽ là biết nguyên nhân.
Tất cả mọi người lập tức nhìn hắn, Hoa Đường ngoài ý muốn nói, Đại nhân còn có nghiên cứu chim báo tang?
Ôn Liễu Niên lắc đầu, Lúc trước nghe cũng chưa nghe qua.
Hoa Đường nghi hoặc, Vậy...
Là lúc trước đại đương gia nói cho ta biết. Ôn Liễu Niên nói, Lần trước Tả hộ pháp đến hầm loạn táng tiêu diệt dã khôi, đại đương gia cũng bỏ thuốc trợ hứng vào trong thức ăn của chim báo tang.
Người trong phòng nghe vậy đều trầm mặc, còn có thể như vậy a.
Khụ khụ. Ôn Liễu Niên ho khan, Cho nên chim báo tang nổi điên, tám phần là có liên quan đến thuốc này.
Hoa Đường nói, Cũng sắp thành tinh.
Ôn Liễu Niên nghi hoặc, Tả hộ pháp là đang nói đại đương gia?
Hoa Đường dừng một chút, Ta đang nói chim báo tang.
Ôn Liễu Niên: ...
Hoa Đường tiếp tục nói, Năm đó lúc đại chiến Ma Giáo, chim báo tang cơ hồ đao thương bất nhập bách độc bất xâm, lúc ấy lại không nghĩ rằng, còn có dùng một chiêu xuân dược này.
Vậy bước tiếp theo phải làm thế nào? Mộc Thanh Sơn hỏi, Nếu Mục gia trang thực sự có chim báo tang giúp đỡ, đối đại đương gia rất bất lợi.
Ôn Liễu Niên nói, Lại bỏ thuốc trợ hứng một lần nữa, thế nào?
Tiểu Ngũ gật đầu, Ta cũng đang có ý này. Nếu là vận khí tốt, vừa vặn bắt kịp chim báo tang nổi điên ở không trung, vậy Mục gia trang là tự tìm đường chết, lui một bước mà nói, cho dù một đám chim nổi điên ở trong Hổ Đầu bang, liên tiếp gặp chuyện không may, nói vậy Mục Vạn Lôi cũng không dám ngồi nó bay.
Việc này không nên chậm trễ, thời gian cũng không còn sớm. Hoa Đường nói, Tiểu Ngũ theo dõi Mục gia trang, ta đi một chuyến Hổ Đầu bang.
Ta đi. Thượng Vân Trạch nói, Thế núi Thương Mang ta quen thuộc hơn, Tả hộ pháp ở lại phủ nha bảo hộ đại nhân là được.
Cũng được. Hoa Đường gật đầu, từ trong ngực lấy ra hai bình nhỏ, Làm phiền Thượng bảo chủ.
Nhiêu đây đủ không? Thượng Vân Trạch mở nắp bình nhìn thoáng qua, Không thì chuẩn bị nhiều thêm một ít nữa đi.
Đủ rồi. Hoa Đường nói, Hơn nữa gặp gió liền tán đi, tuyệt đối không ai có thể phát hiện, hai bình nhỏ như vậy, mấy trăm nam tử dùng cũng đủ.
Người còn lại lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng.
Tiểu Ngũ hơi đau đầu, vì sao lại thích đùa nghịch mấy thứ này... Đùa nghịch thì thôi đi, lại còn mang theo trên người ! Vạn nhất ngày nào đó mình không cẩn thận dính vào thì phải làm sao.
Việc này không nên chậm trễ, chư vị vất vả rồi. Ôn Liễu Niên lại gọi một ám vệ qua, để hắn dựa theo lộ tuyến thương nghị lúc trước, tiến đến Triêu Mộ nhai mật báo cho Triệu Việt, cũng hảo có chuẩn bị.
Mọi người gật đầu rời đi, Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, đưa tay chọt chọt hộp gỗ Hồng giáp lang, khẽ thở dài một tiếng, mi gian khó nén sầu lo.
Cục diện rối rắm này, rốt cục khi nào mới có thể kết thúc.
Nửa đêm, Thượng Vân Trạch lặng lẽ không một tiếng động dừng trong Hổ Đầu Cương, dựa theo lời Triệu Việt nói ngày đó, rất nhanh liền tìm thấy nơi chứa đống thức ăn, rắc dược của Hoa Đường vào, lúc sau vừa định rời đi, lại dừng bước -- Đến cũng đến rồi, tất nhiên tiện đường nhìn thử, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.
Bốn phía vẫn giống như lúc trước, phòng thủ rất là nghiêm mật, thường thường sẽ có thủ vệ tuần tra đi ngang qua, ai ai cũng trầm mặc không nói. Chân trời phía Tây đỏ lên, giống như là có người đang đốt gì đó, Thượng Vân Trạch theo qua, chỉ thấy có ba nam nhân đang đứng ở bờ sông, đốnh củi dấy lên hừng hực lửa, trên giá treo không ít... Thi thể.
Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày, nín thở tiếp tục nhìn.
Không sai biệt lắm đi? Trong đó có người ngáp một cái, Nửa đêm tối đen, nhanh chóng làm xong rồi trở về ngủ một giấc.
Lại đốt một lúc, đốt thành tro mới an tâm. Người khác nói, Trăm ngàn lần đừng giống lần trước, bị chim đen mang xuống núi, bang chủ là không biết, nếu hắn biết, ngươi ta --
Xuỵt ! Còn chưa nói xong, người nọ liền bịt miệng của hắn, Không muốn sống nữa hả, đã nói chuyện này nên để ở trong bụng thôi.
Phải phải phải. Nam nhân cao lớn tự biết đuối lý, tiếp tục buồn bực không lên tiếng thêm củi vào bên trong, lại đổ không ít dầu hỏa lên, thẳng đến khi hơn mười khối thi thể kia biến thành tro tàn, mới dọn dẹp sạch sẽ trở về ngủ một giấc.
Thi thể bị chim khổng lồ mang xuống núi...
Thượng Vân Trạch lắc đầu một cái, lúc đầu còn tưởng là Mục gia trang, thì ra là nơi này đang giở trò quỷ.
/195
|