Tuy có rất nhiều môn phái trên giang hồ ngư long hỗn tạp, Khổng Tước môn lại y cũ có thể được gọi là thanh danh hiển hách, không chỉ bởi vì Chu Đỉnh Thiên là người trượng nghĩa hào sảng, là bởi vì mỗi người đều biết, bên trong Khổng Tước môn có bảo bối, gọi là Khổng Tước Đảm.
Về phần Khổng Tước Đảm rốt cục là cái gì, lại không ai có thể nói rõ được... Có người nói là bí tịch võ công, có người nói là tàng bảo đồ, có người nói là tuyệt thế danh kiếm, cũng có người nói vật ấy là ở trong cơ thể Thần Điểu Thượng Cổ, chỉ cần nuốt vào bụng, thì công lực lập tức có thể tăng mạnh, lấy một địch trăm.
Lời đồn có liên quan tới giang hồ luôn sẽ chứa một chút sắc thái hoang đường, mà càng hoang đường, thì lại càng thích hợp làm đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, cho nên khi dân chúng nói chuyện say sưa, Khổng Tước môn cũng càng lúc càng thần bí, vô số môn phái đều muốn dòm ngó, nhưng mỗi lần cũng là không có công lực phản kích.
Lục Truy nói, Nghe nói Chu lão tiền bối tính tình rất là nóng nảy, thường xuyên đánh nhi tử chạy khắp sân.
Triệu Việt: ...
Lục Truy trầm thống nói, Đại đương gia bảo trọng.
Triệu Việt ngồi ở bên cạnh bàn, Vì sao chưa bao giờ nghe mọt sách nhắc qua?
Lục Truy ghét bỏ nhìn hắn, Ngươi cư nhiên còn kêu đại nhân là mọt sách?
Triệu Việt dừng một chút, Vậy ta nên kêu là gì?
Lục Truy nói, A Liễu.
Triệu Việt nhất thời ngũ oanh lôi đỉnh, Cái gì?
Lục Truy nói, Đùa chút thôi.
Triệu Việt cắn răng, Ta chưa từng phát hiện, thì ra ngươi còn có lúc khiến người khác phiền như vậy.
Lục Truy ngồi đối diện hắn nói, Nhưng là phải gọi thân thiết một chút, không thì chỉ biết càng gọi càng có khoảng cách.
Triệu Việt trầm mặc không nói.
Lục Truy nói, Không phải ta nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là tiếp qua ba năm năm cũng không nhất định có thể bắt người tới tay.
Triệu Việt nói, Ta có thể đợi.
Lục Truy nói, Thế nhưng Ôn đại nhân không hẳn là có thể đợi được.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Nếu là công tử gia đình phú hộ Giang Nam, trong nhà tất nhiên thúc giục vô cùng nhanh, hơn nữa Ôn đại nhân cực kỳ thông minh, cho nên bất luận là trên quan trường hay giang hồ, bằng hữu cũng không tính là ít, nếu là người mà hoàng thượng coi trọng, nói không chừng ngày nào đó sẽ có người đem nữ nhi gả lại đây. Lục Truy nói xong lại bổ sung, Đến lúc đó, cũng chỉ có thể làm thổ phỉ đến cướp dâu.
(Tiểu Vũ: cướp rễ chứ, cướp dâu làm gì ??? Cướp dâu cho a hả Lục gà mẹ =]])
Triệu Việt: ...
Lục Truy hỏi, Cần hỗ trợ không?
Triệu Việt trầm mặc.
Trầm mặc thì đại biểu là cam chịu, Lục Truy tiếp tục nói, Bình thường lúc đại đương gia ở cùng đại nhân, là nói những gì?
Triệu Việt nói, Đều là hắn bắt chuyện, hỏi cái gì thì ta trả lời cái đó.
Lục Truy nghe vậy thở dài, Trách không được đại đương gia đến bây giờ ngay cả chuyện Chu lão tiền bối là nghĩa phụ của Ôn đại nhân cũng không biết, có một số việc nếu không hỏi, thì sao có thể biết được?
Triệu Việt nói, Vì sao ta phải hỏi mấy loại chuyện này?
Mấy chuyện này đương nhiên phải hỏi a ! Lục Truy trừng to mắt, Hai người muốn thành thân, thì tất nhiên phải cùng đối phương giao tiếp về người nhà, ngươi xem nếu như bây giờ ta không nói, lần sau nếu trong giang hồ gặp được Chu lão tiền bối, ngươi không cẩn thận đắc tội hắn, thì việc hôn nhân này coi như là thất bại.
Triệu Việt: ...
Hình như cũng đúng.
Vậy ngày thường lúc Ôn đại nhân nói chuyện, thì hỏi những gì? Lục Truy lại nói.
Triệu Việt nghĩ nghĩ, vẻ mặt mất tự nhiên nói, Chuyện lúc trước của ta.
Lục Truy lập tức dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn -- Ta đã nói nhất định phải trao đổi qua lại gia thế đối phương, ngươi xem hiện tại Ôn đại nhân đối với ngươi rõ như lòng bàn tay ngươi ngay cả nghĩa phụ của hắn là ai cũng không biết, cứ tiếp tục như vậy là còn muốn thành thân hay không?
Triệu Việt bị hắn nhìn chằm chằm, sau lưng sởn cả gai ốc, rất muốn đánh người.
Thế nhưng lại không thể đánh.
Bởi vì nhìn tổng quan chung quanh, cũng chỉ có một mình hắn mới có thể chỉ dạy mình, rốt cục phải làm sao mới có thể đạt được ước nguyện.
Lục Truy nói, Lần sau xuống núi, đại đương gia thế nhưng phải chủ động một chút, đừng có giống như con cổ trùng của Tả hộ pháp, chọt một chút mới động một chút.
Triệu Việt đau răng, ngươi không thể đổi một ví dụ khác sao?
Cái con trùng béo kia.
Được rồi, nói chính sự. Lục Truy mở bản đồ địa hình ra.
Ngày mai lại bàn. Triệu Việt xoa xoa huyệt thái dương, Ngủ trước đi.
Lục Truy có chút ngoài ý muốn, cơ hội đợi nhiều năm như vậy, cư nhiên còn có tâm tư ngủ?
Nhưng Triệu Việt đã xoay người rời đi.
Lục Truy ở trong lòng cảm khái, nếu là thích một người, thì ngay cả tính tình cũng sẽ thay đổi a.
Nói là ngủ, kỳ thật là nằm trên giường suy nghĩ miên man, nghĩ lại chuyện lúc trước, phải đối chiến với Mục gia trang thế nào, cũng nghĩ đến mọt sách dưới núi.
Nhớ lại những lời Lục Truy vừa nói, mới phát hiện chính mình đối với hắn xác thực hoàn toàn không biết gì cả, ngẫu nhiên trò chuyện qua lại, cũng đều là do hắn chủ động nói ra.
Tựa hồ thật sự không ổn a... Triệu Việt gác tay lên trán, nhìn đỉnh giường xuất thần.
Thế nhưng lại chủ động một chút, tựa hồ không biết phải chủ động như thế nào.
Suy trước tính sau nửa ngày, Triệu đại đương gia vò loạn tóc, cảm thấy rất là lo âu.
Một đêm trôi qua rất nhanh, trong phủ nha dưới núi, Ôn Liễu Niên sau khi rửa mặt, lại mở nắp hộp gỗ liêm trên bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Hồng giáp lang đang cọ cọ xoay quanh, tinh thần rất là phong phú.
Ôn Liễu Niên thấy bản thân tựa hồ hẳn là phải thân thiện một chút, vì thế nhắm mắt lại vươn ngón trỏ ra, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp chọt cái lưng đỏ rực kia một cái, sau khi chạm đến lại lập tức rút trở về.
Tuy rằng không biết hắn đang làm cái gì, bất quá Hồng giáp lang ngược lại là rất cao hứng, xúc tu nhỏ đung đưa bay nhanh.
Ôn Liễu Niên ho khan vài cái, sau đó đóng hộp gỗ lại, một đường đến nhà ăn dùng cơm.
Người còn lại sau khi nhìn thấy cũng có chút vui mừng.
Lúc trước vẫn còn lo lắng hai bên nhìn nhau sẽ nảy sinh chán ghét, hiện tại xem ra ở chung không tệ a.
Đại nhân. Thức ăn ăn được một nửa, quản gia Thượng phủ liền đến đây thông truyền, Hai vị trang chủ Mục gia trang lại tới nữa, nói là muốn gặp đại nhân.
Ngược lại là so với về nhà mẹ đẻ còn chịu khó hơn. Hoa Đường buông đũa, Đại nhân ăn cơm, ta đi xem thử.
Không cần. Ôn Liễu Niên cũng đứng lên, Đại chiến sắp tới, ta vẫn là đi gặp một lần mới tốt, nói không chừng có thể giúp được đại đương gia.
Ám vệ ở trong lòng thở dài, sao còn gọi đại đương gia, cũng ngủ chung rồi a.
Chẳng lẽ không phải là nên gọi là vị hôn phu !
Hồng giáp lang cơm ăn được một nửa liền bị bắt đi, trong lòng thoáng tiếc nuối.
Chưa ăn no.
Ôn Liễu Niên đặt hộp gỗ ở trên giường, bản thân lại giả vờ bệnh tiến vào ổ chăn, tóc xõa tán loạn trông rất suy yếu.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đi vào, đồng hành còn có Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch.
Chư vị sớm a. Ôn Liễu Niên hơi thở mong manh.
Mục Vạn Hùng hoàn toàn không muốn phản ứng lại hắn, nếu không phải còn có việc muốn nói, hắn cơ hồ ngay cả phủ nha cũng không muốn bước vào -- Lúc nào cũng giả bệnh, thật sự là nhìn đủ rồi.
Sắc mặt đại nhân sao lại khó coi như thế. Mộc Thanh Sơn lo lắng nói, Không thì nằm thêm một lúc đi.
Không cần. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Mục trang chủ lập tức phải dẫn người vào núi diệt trừ thổ phỉ, bản quan tất nhiên là lo lắng vạn phần, ăn không ngon, ngủ không yên, sao còn có thể ngủ tiếp được chứ.
Mục Vạn Lôi trào phúng nói, Đại nhân thật đúng là quan tâm tại hạ.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói, Chỉ là việc nhỏ, Mục trang chủ trăm ngàn lần đừng quá cảm động.
Mục Vạn Hùng: ...
Chiều mai, ta tính toán dẫn người vào núi. Mục Vạn Lôi cứng rắn nói, Đại nhân còn chuyện gì muốn phân phó hay không?
Ôn Liễu Niên hỏi, Trang chủ có kế hoạch tác chiến gì không?
Mục Vạn Hùng ở một bên lạnh lùng nói chen vào, Mấy ngày trước đại nhân còn nói, chuyện mang binh đánh nhau không biết gì cả, hiện tại cho dù là nghe, chỉ e cũng không nhất định có thể biết, vẫn là an tâm dưỡng bệnh thì tốt hơn.
Thượng Vân Trạch nghe vậy nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện, Ôn Liễu Niên cũng đã suy yếu nói, Cho dù nghe không hiểu, vậy cũng phải nghe, bằng không tương lai lúc báo lên triều đình, chẳng phải thông thiên đều là Mục gia trang?
Mục Vạn Hùng cảm thấy đại khái đây là người da mặt dày nhất mình từng gặp qua.
Chuyện gì cũng không làm, thì đã nghĩ đến báo lên triều đình tranh công?
Mục Vạn Lôi mu bàn tay nổi gân xanh, hiển nhiên cũng cực kỳ khó chịu, bất quá cuối cùng vẫn là ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, có lệ nói một lần cái gọi là kế hoạch 'Bày trận hành quân' -- Thứ nhất xem như là nể mặt Truy Ảnh cung, thứ hai cũng là vì có thể giảm tình tiết nảy sinh, chung quy tại đương khẩu, tất nhiên là có thể vào núi càng nhanh càng tốt.
Rất tốt rất tốt. Sau khi nghe xong, Ôn Liễu Niên gật đầu, Quả thực là chu toàn kín đáo, nhất định có thể thắng lớn !
Sau khi huynh đệ Mục gia rời đi, Hoa Đường nhẹ nhàng thở ra, Cho dù có Hồng giáp lang, về sau đại nhân đừng đứng gần hắn quá.
Cũng không có về sau. Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, Trận chiến trên núi Thương Mang này, ta có dự cảm, tất nhiên là đại đương gia toàn thắng !
Người còn lại trong lòng đều nghĩ, đó là tất nhiên, sau khi toàn thắng, đại khái trở về còn muốn thành hôn.
Rất tốt rất tốt.
Sau khi rời khỏi thư phòng Ôn Liễu Niên, Thượng Vân Trạch nói, Trở về ngủ đi, lều trại cũng không thể thoải mái hơn so với trong nhà.
Vậy còn ngươi? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Thượng Vân Trạch nói, Ta muốn về quân doanh tiếp tục theo dõi Mục gia trang, còn hai ngày cuối cùng, không thể xảy ra sơ sót.
Mộc Thanh Sơn nói, Nhưng tối qua cả một đêm ngươi không ngủ rồi, vẫn luôn ở bên ngoài.
Ngươi biết? Thượng Vân Trạch cũng là có chút kinh ngạc, cười nói, Nhìn ngươi ngủ rất say, còn tưởng rằng không cảm nhận được.
Mộc Thanh Sơn yên lặng nghĩ, giả bộ ngủ ai mà không biết.
Người luyện võ, thiếu ngủ một hai ngày cũng không phải chuyện lớn gì. Thượng Vân Trạch hơi khom lưng nhìn thẳng hắn, lại dùng ngón cái cọ cọ hốc mắt, Ngược lại là ngươi, nếu không hảo hảo ngủ một giấc, chỉ sợ tương lai sẽ sinh bệnh.
Động tác rất thân mật, Mộc Thanh Sơn bên tai hơi đỏ lên.
Khụ khụ ! Ám vệ ở trên nóc nhà ho khan.
Thượng Vân Trạch bất mãn ngẩng đầu.
Ám vệ lập tức cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền nói, Không thì để chúng ta giúp bảo chủ thủ quân doanh? Đại nhân có Tả hộ pháp bảo hộ, mọi người nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.
Thượng Vân Trạch trong lòng lập tức thay đổi cách nhìn với vật cát tường.
Vậy chúng ta đi nha ! Ám vệ xoay người lướt qua đầu tường, hơn nữa lúc gần đi không quên dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn về phía Thượng bảo chủ.
Trăm ngàn lần đừng phụ lòng những người anh tuấn như chúng ta.
Mộc Thanh Sơn kéo tay áo hắn, Đi, chúng ta trở về ngủ một giấc.
Thượng Vân Trạch tâm tình tốt lên, Ngươi nói cái gì?
Ta nói chúng ta trở về ngủ một giấc. Mộc Thanh Sơn không kịp phản ứng.
Chúng ta làm sao? Thượng Vân Trạch tiếp tục hỏi.
Trở về ngủ... Mộc Thanh Sơn nói được một nửa liền ngưng bặt, xoay người hồ nghi nhìn hắn.
Thượng Vân Trạch vẻ mặt rất muốn ăn đòn, Gần đây lỗ tai không được tốt lắm, không thì nói lớn một chút?
Mộc Thanh Sơn căm giận đá lên đùi hắn một cái, một mình bước nhanh đi trở về, đầu cơ hồ muốn bốc hơi.
Thượng Vân Trạch cười to theo kịp, thường thường chọt eo hắn một cái.
Thật đúng là đầu gỗ a...
Về phần Khổng Tước Đảm rốt cục là cái gì, lại không ai có thể nói rõ được... Có người nói là bí tịch võ công, có người nói là tàng bảo đồ, có người nói là tuyệt thế danh kiếm, cũng có người nói vật ấy là ở trong cơ thể Thần Điểu Thượng Cổ, chỉ cần nuốt vào bụng, thì công lực lập tức có thể tăng mạnh, lấy một địch trăm.
Lời đồn có liên quan tới giang hồ luôn sẽ chứa một chút sắc thái hoang đường, mà càng hoang đường, thì lại càng thích hợp làm đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, cho nên khi dân chúng nói chuyện say sưa, Khổng Tước môn cũng càng lúc càng thần bí, vô số môn phái đều muốn dòm ngó, nhưng mỗi lần cũng là không có công lực phản kích.
Lục Truy nói, Nghe nói Chu lão tiền bối tính tình rất là nóng nảy, thường xuyên đánh nhi tử chạy khắp sân.
Triệu Việt: ...
Lục Truy trầm thống nói, Đại đương gia bảo trọng.
Triệu Việt ngồi ở bên cạnh bàn, Vì sao chưa bao giờ nghe mọt sách nhắc qua?
Lục Truy ghét bỏ nhìn hắn, Ngươi cư nhiên còn kêu đại nhân là mọt sách?
Triệu Việt dừng một chút, Vậy ta nên kêu là gì?
Lục Truy nói, A Liễu.
Triệu Việt nhất thời ngũ oanh lôi đỉnh, Cái gì?
Lục Truy nói, Đùa chút thôi.
Triệu Việt cắn răng, Ta chưa từng phát hiện, thì ra ngươi còn có lúc khiến người khác phiền như vậy.
Lục Truy ngồi đối diện hắn nói, Nhưng là phải gọi thân thiết một chút, không thì chỉ biết càng gọi càng có khoảng cách.
Triệu Việt trầm mặc không nói.
Lục Truy nói, Không phải ta nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là tiếp qua ba năm năm cũng không nhất định có thể bắt người tới tay.
Triệu Việt nói, Ta có thể đợi.
Lục Truy nói, Thế nhưng Ôn đại nhân không hẳn là có thể đợi được.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Nếu là công tử gia đình phú hộ Giang Nam, trong nhà tất nhiên thúc giục vô cùng nhanh, hơn nữa Ôn đại nhân cực kỳ thông minh, cho nên bất luận là trên quan trường hay giang hồ, bằng hữu cũng không tính là ít, nếu là người mà hoàng thượng coi trọng, nói không chừng ngày nào đó sẽ có người đem nữ nhi gả lại đây. Lục Truy nói xong lại bổ sung, Đến lúc đó, cũng chỉ có thể làm thổ phỉ đến cướp dâu.
(Tiểu Vũ: cướp rễ chứ, cướp dâu làm gì ??? Cướp dâu cho a hả Lục gà mẹ =]])
Triệu Việt: ...
Lục Truy hỏi, Cần hỗ trợ không?
Triệu Việt trầm mặc.
Trầm mặc thì đại biểu là cam chịu, Lục Truy tiếp tục nói, Bình thường lúc đại đương gia ở cùng đại nhân, là nói những gì?
Triệu Việt nói, Đều là hắn bắt chuyện, hỏi cái gì thì ta trả lời cái đó.
Lục Truy nghe vậy thở dài, Trách không được đại đương gia đến bây giờ ngay cả chuyện Chu lão tiền bối là nghĩa phụ của Ôn đại nhân cũng không biết, có một số việc nếu không hỏi, thì sao có thể biết được?
Triệu Việt nói, Vì sao ta phải hỏi mấy loại chuyện này?
Mấy chuyện này đương nhiên phải hỏi a ! Lục Truy trừng to mắt, Hai người muốn thành thân, thì tất nhiên phải cùng đối phương giao tiếp về người nhà, ngươi xem nếu như bây giờ ta không nói, lần sau nếu trong giang hồ gặp được Chu lão tiền bối, ngươi không cẩn thận đắc tội hắn, thì việc hôn nhân này coi như là thất bại.
Triệu Việt: ...
Hình như cũng đúng.
Vậy ngày thường lúc Ôn đại nhân nói chuyện, thì hỏi những gì? Lục Truy lại nói.
Triệu Việt nghĩ nghĩ, vẻ mặt mất tự nhiên nói, Chuyện lúc trước của ta.
Lục Truy lập tức dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn -- Ta đã nói nhất định phải trao đổi qua lại gia thế đối phương, ngươi xem hiện tại Ôn đại nhân đối với ngươi rõ như lòng bàn tay ngươi ngay cả nghĩa phụ của hắn là ai cũng không biết, cứ tiếp tục như vậy là còn muốn thành thân hay không?
Triệu Việt bị hắn nhìn chằm chằm, sau lưng sởn cả gai ốc, rất muốn đánh người.
Thế nhưng lại không thể đánh.
Bởi vì nhìn tổng quan chung quanh, cũng chỉ có một mình hắn mới có thể chỉ dạy mình, rốt cục phải làm sao mới có thể đạt được ước nguyện.
Lục Truy nói, Lần sau xuống núi, đại đương gia thế nhưng phải chủ động một chút, đừng có giống như con cổ trùng của Tả hộ pháp, chọt một chút mới động một chút.
Triệu Việt đau răng, ngươi không thể đổi một ví dụ khác sao?
Cái con trùng béo kia.
Được rồi, nói chính sự. Lục Truy mở bản đồ địa hình ra.
Ngày mai lại bàn. Triệu Việt xoa xoa huyệt thái dương, Ngủ trước đi.
Lục Truy có chút ngoài ý muốn, cơ hội đợi nhiều năm như vậy, cư nhiên còn có tâm tư ngủ?
Nhưng Triệu Việt đã xoay người rời đi.
Lục Truy ở trong lòng cảm khái, nếu là thích một người, thì ngay cả tính tình cũng sẽ thay đổi a.
Nói là ngủ, kỳ thật là nằm trên giường suy nghĩ miên man, nghĩ lại chuyện lúc trước, phải đối chiến với Mục gia trang thế nào, cũng nghĩ đến mọt sách dưới núi.
Nhớ lại những lời Lục Truy vừa nói, mới phát hiện chính mình đối với hắn xác thực hoàn toàn không biết gì cả, ngẫu nhiên trò chuyện qua lại, cũng đều là do hắn chủ động nói ra.
Tựa hồ thật sự không ổn a... Triệu Việt gác tay lên trán, nhìn đỉnh giường xuất thần.
Thế nhưng lại chủ động một chút, tựa hồ không biết phải chủ động như thế nào.
Suy trước tính sau nửa ngày, Triệu đại đương gia vò loạn tóc, cảm thấy rất là lo âu.
Một đêm trôi qua rất nhanh, trong phủ nha dưới núi, Ôn Liễu Niên sau khi rửa mặt, lại mở nắp hộp gỗ liêm trên bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Hồng giáp lang đang cọ cọ xoay quanh, tinh thần rất là phong phú.
Ôn Liễu Niên thấy bản thân tựa hồ hẳn là phải thân thiện một chút, vì thế nhắm mắt lại vươn ngón trỏ ra, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp chọt cái lưng đỏ rực kia một cái, sau khi chạm đến lại lập tức rút trở về.
Tuy rằng không biết hắn đang làm cái gì, bất quá Hồng giáp lang ngược lại là rất cao hứng, xúc tu nhỏ đung đưa bay nhanh.
Ôn Liễu Niên ho khan vài cái, sau đó đóng hộp gỗ lại, một đường đến nhà ăn dùng cơm.
Người còn lại sau khi nhìn thấy cũng có chút vui mừng.
Lúc trước vẫn còn lo lắng hai bên nhìn nhau sẽ nảy sinh chán ghét, hiện tại xem ra ở chung không tệ a.
Đại nhân. Thức ăn ăn được một nửa, quản gia Thượng phủ liền đến đây thông truyền, Hai vị trang chủ Mục gia trang lại tới nữa, nói là muốn gặp đại nhân.
Ngược lại là so với về nhà mẹ đẻ còn chịu khó hơn. Hoa Đường buông đũa, Đại nhân ăn cơm, ta đi xem thử.
Không cần. Ôn Liễu Niên cũng đứng lên, Đại chiến sắp tới, ta vẫn là đi gặp một lần mới tốt, nói không chừng có thể giúp được đại đương gia.
Ám vệ ở trong lòng thở dài, sao còn gọi đại đương gia, cũng ngủ chung rồi a.
Chẳng lẽ không phải là nên gọi là vị hôn phu !
Hồng giáp lang cơm ăn được một nửa liền bị bắt đi, trong lòng thoáng tiếc nuối.
Chưa ăn no.
Ôn Liễu Niên đặt hộp gỗ ở trên giường, bản thân lại giả vờ bệnh tiến vào ổ chăn, tóc xõa tán loạn trông rất suy yếu.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đi vào, đồng hành còn có Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch.
Chư vị sớm a. Ôn Liễu Niên hơi thở mong manh.
Mục Vạn Hùng hoàn toàn không muốn phản ứng lại hắn, nếu không phải còn có việc muốn nói, hắn cơ hồ ngay cả phủ nha cũng không muốn bước vào -- Lúc nào cũng giả bệnh, thật sự là nhìn đủ rồi.
Sắc mặt đại nhân sao lại khó coi như thế. Mộc Thanh Sơn lo lắng nói, Không thì nằm thêm một lúc đi.
Không cần. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Mục trang chủ lập tức phải dẫn người vào núi diệt trừ thổ phỉ, bản quan tất nhiên là lo lắng vạn phần, ăn không ngon, ngủ không yên, sao còn có thể ngủ tiếp được chứ.
Mục Vạn Lôi trào phúng nói, Đại nhân thật đúng là quan tâm tại hạ.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói, Chỉ là việc nhỏ, Mục trang chủ trăm ngàn lần đừng quá cảm động.
Mục Vạn Hùng: ...
Chiều mai, ta tính toán dẫn người vào núi. Mục Vạn Lôi cứng rắn nói, Đại nhân còn chuyện gì muốn phân phó hay không?
Ôn Liễu Niên hỏi, Trang chủ có kế hoạch tác chiến gì không?
Mục Vạn Hùng ở một bên lạnh lùng nói chen vào, Mấy ngày trước đại nhân còn nói, chuyện mang binh đánh nhau không biết gì cả, hiện tại cho dù là nghe, chỉ e cũng không nhất định có thể biết, vẫn là an tâm dưỡng bệnh thì tốt hơn.
Thượng Vân Trạch nghe vậy nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện, Ôn Liễu Niên cũng đã suy yếu nói, Cho dù nghe không hiểu, vậy cũng phải nghe, bằng không tương lai lúc báo lên triều đình, chẳng phải thông thiên đều là Mục gia trang?
Mục Vạn Hùng cảm thấy đại khái đây là người da mặt dày nhất mình từng gặp qua.
Chuyện gì cũng không làm, thì đã nghĩ đến báo lên triều đình tranh công?
Mục Vạn Lôi mu bàn tay nổi gân xanh, hiển nhiên cũng cực kỳ khó chịu, bất quá cuối cùng vẫn là ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, có lệ nói một lần cái gọi là kế hoạch 'Bày trận hành quân' -- Thứ nhất xem như là nể mặt Truy Ảnh cung, thứ hai cũng là vì có thể giảm tình tiết nảy sinh, chung quy tại đương khẩu, tất nhiên là có thể vào núi càng nhanh càng tốt.
Rất tốt rất tốt. Sau khi nghe xong, Ôn Liễu Niên gật đầu, Quả thực là chu toàn kín đáo, nhất định có thể thắng lớn !
Sau khi huynh đệ Mục gia rời đi, Hoa Đường nhẹ nhàng thở ra, Cho dù có Hồng giáp lang, về sau đại nhân đừng đứng gần hắn quá.
Cũng không có về sau. Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, Trận chiến trên núi Thương Mang này, ta có dự cảm, tất nhiên là đại đương gia toàn thắng !
Người còn lại trong lòng đều nghĩ, đó là tất nhiên, sau khi toàn thắng, đại khái trở về còn muốn thành hôn.
Rất tốt rất tốt.
Sau khi rời khỏi thư phòng Ôn Liễu Niên, Thượng Vân Trạch nói, Trở về ngủ đi, lều trại cũng không thể thoải mái hơn so với trong nhà.
Vậy còn ngươi? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Thượng Vân Trạch nói, Ta muốn về quân doanh tiếp tục theo dõi Mục gia trang, còn hai ngày cuối cùng, không thể xảy ra sơ sót.
Mộc Thanh Sơn nói, Nhưng tối qua cả một đêm ngươi không ngủ rồi, vẫn luôn ở bên ngoài.
Ngươi biết? Thượng Vân Trạch cũng là có chút kinh ngạc, cười nói, Nhìn ngươi ngủ rất say, còn tưởng rằng không cảm nhận được.
Mộc Thanh Sơn yên lặng nghĩ, giả bộ ngủ ai mà không biết.
Người luyện võ, thiếu ngủ một hai ngày cũng không phải chuyện lớn gì. Thượng Vân Trạch hơi khom lưng nhìn thẳng hắn, lại dùng ngón cái cọ cọ hốc mắt, Ngược lại là ngươi, nếu không hảo hảo ngủ một giấc, chỉ sợ tương lai sẽ sinh bệnh.
Động tác rất thân mật, Mộc Thanh Sơn bên tai hơi đỏ lên.
Khụ khụ ! Ám vệ ở trên nóc nhà ho khan.
Thượng Vân Trạch bất mãn ngẩng đầu.
Ám vệ lập tức cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền nói, Không thì để chúng ta giúp bảo chủ thủ quân doanh? Đại nhân có Tả hộ pháp bảo hộ, mọi người nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.
Thượng Vân Trạch trong lòng lập tức thay đổi cách nhìn với vật cát tường.
Vậy chúng ta đi nha ! Ám vệ xoay người lướt qua đầu tường, hơn nữa lúc gần đi không quên dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn về phía Thượng bảo chủ.
Trăm ngàn lần đừng phụ lòng những người anh tuấn như chúng ta.
Mộc Thanh Sơn kéo tay áo hắn, Đi, chúng ta trở về ngủ một giấc.
Thượng Vân Trạch tâm tình tốt lên, Ngươi nói cái gì?
Ta nói chúng ta trở về ngủ một giấc. Mộc Thanh Sơn không kịp phản ứng.
Chúng ta làm sao? Thượng Vân Trạch tiếp tục hỏi.
Trở về ngủ... Mộc Thanh Sơn nói được một nửa liền ngưng bặt, xoay người hồ nghi nhìn hắn.
Thượng Vân Trạch vẻ mặt rất muốn ăn đòn, Gần đây lỗ tai không được tốt lắm, không thì nói lớn một chút?
Mộc Thanh Sơn căm giận đá lên đùi hắn một cái, một mình bước nhanh đi trở về, đầu cơ hồ muốn bốc hơi.
Thượng Vân Trạch cười to theo kịp, thường thường chọt eo hắn một cái.
Thật đúng là đầu gỗ a...
/195
|