Trans: Kim Ngân
Beta: Yam
“Sao vậy? Bố em đến tìm chị à?” Ninh Tây Cố căng thẳng hỏi: “Ông ấy nói gì? Ông ấy làm khó chị sao? Chị đừng khóc, không phải sợ, em đi tìm ông ta.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại mắng cậu: “Bây giờ mấu chốt của vấn đề là cái này à?”
Ninh Tây Cố: “Hả? … Không, không phải, là em nên xin lỗi chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cậu xin lỗi thì có ích gì, dù cậu có xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu, như vậy không phải tôi là người không có tự trong sao?
Ninh Tây Cố gấp đến mức đổ cả mồ hôi. Trước đây cậu bó tay với tính xấu của Nhạc Quỳnh Quỳnh, bây giờ vẫn bó tay như vậy, chỉ là không nỡ nhìn cô khóc: “Được, được rồi, không tha thứ, không tha thứ, chị đừng khóc nữa. Chị mắng em đi. Đừng khóc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh được voi đòi tiên: “Kính áp tròng của tôi bị khóc trôi rồi, lớp makeup của tôi đắt như vậy cũng bị khóc trôi luôn, đều tại cậu. Một chút nữa tôi còn phải đi chụp ảnh cho sản phẩm mùa sau, bây giờ phải trang điểm lại, không biết chụp được hay không, đều tại cậu. Tôi đi xem mắt cũng không gặp được người đẹp trai hơn cậu, đều tại cậu. Đào ở tiệm hoa quả dưới lầu tăng giá đắt như vậy, đều tại cậu.”
“Được rồi, tại em, đều là tại em hết.” Ninh Tây Cố ngoan ngoãn thừa nhận, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại sợ mình làm lem lớp makeup, chỉ dám dùng giấy nhẹ nhàng chấm nước mắt trên mặt cô, kết quả vẫn bị loang lổ, cậu không nhịn được nói: “Lần sau chị đừng mua kem nền này nữa, nó không chống nước.”
“Nó không thấm nước đó, cậu thì hiểu cái gì về chuyện trang điểm, đừng có xen vào.” Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng cậu.
Cuối cùng bị mắng một trận.
Ninh Tây Cố không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, cậu xót xa nghĩ: Bây giờ cậu đã hoàn toàn bị người phụ nữ này thuần hoá rồi sao?
Cuối cùng Nhạc Quỳnh quỳnh cũng nín khóc, Ninh Tây Cố mới dám hỏi: “Chị nói chị sắp phá sản là sao vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại ỉu xìu: “Hôm qua bố cậu đến tìm tôi, bị tôi mắng một trận.” Cô cảm thấy cô thuộc loại phản xạ có điều kiện, ai đâm cô cô sẽ đâm ngược lại theo bản năng, mặc kệ mình có phải đang lấy trứng chọi đá hay không, cơn tức giận lên đầu là không quan tâm đến gì cả.
Ninh Tây Cố trầm mặc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói là mắng, có lẽ là mắng thật, nhất định là không dịu dàng, trình độ mắng người của cô như nào cậu hiểu rõ nhất… Nói như nào nhỉ, đây quả thật là việc mà cô có thể làm được.
Chọc tức bố cậu thì bị chỉnh đốn cũng không kì lạ, xong rồi giờ lại bị dọa khóc.
“Đừng sợ.” Ninh Tây Cố thấp giọng mà kiên định nói: “Bên chỗ bố em em sẽ giải quyết, sẽ không hại chị phá sản đâu. Nguyên nhân và trách nhiệm đúng thật đều thuộc về em, nếu không phải tại em, bố em cũng không đến tìm chị.”
Ninh Tây Cố tự mình nhận lỗi, làm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn mắng cũng không có cách nào: “Cậu biết là tốt… Cậu nhìn tôi xem, đều bị cậu hại cho thê thảm.”
Hai người đã mấy ngày không gặp.
Bỗng nhiên gặp nhau. cả người đều thấy không được tự nhiên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Ninh Tây Cố thì cảm thấy chân mềm nhũn ra. Cô nhớ lúc nhìn thấy Ninh Tây Cố ở tòa nhà cao ốc, cậu mặc một bộ âu phục rẻ tiền đứng giữa mấy đồng nghiệp nam, dáng người cao lớn, sạch sẽ, trẻ tuổi mà xuất chúng.
Cô ảo não nghĩ, cho nên cô mới không muốn gặp Ninh Tây Cố, tuy trong lòng muốn chống cự cậu, nhưng cậu vẫn có một lực hấp dẫn không sạch sẽ nào đó đối với bản thân cô. Huống hồ bọn họ quả thực đã làm biết bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ rồi.
Ninh Tây Cố cũng vậy.
Cho dù bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh đang khóc, giống như con mèo nhỏ, cậu cũng cảm thấy rất dễ thương, rất thích.
Thực sự sợ chọc cho cô khóc nữa.
Ninh Tây Cố hơi khom lưng xuống, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ làm quấy nhiễu đến con thỏ nhỏ đang ngượng ngùng, ôn tồn nói với cô: “Em sẽ về nói với bố em, nhưng em thấy ông ấy sẽ không hẹp hòi như vậy, ông ấy rất là kiêu ngạo.”
“Nhìn ra rồi…” Tâm trạng Nhạc Quỳnh Quỳnh phức tạp nói: “Tôi vẫn lo lắng. Đối với cậu chỉ là việc nhỏ, cứ cho là ông ấy muốn chỉnh tôi một chút, có lẽ tôi cũng không thể chống đỡ được. Tôi chỉ là nhất thời không nhịn được.”
Bây giờ thật sự không phải lúc anh anh em em, mặc dù cậu muốn ở bên Nhạc Quỳnh Quỳnh mấy giây nữa, nhưng lại quá lo lắng cho cô. Ninh Tây Cố biết khả năng đó rất nhỏ, chỉ là chuyện có liên quan đến cô gái nhỏ mà cậu thích, cậu không thể đánh cược dù khả năng là một phần nghìn. Cậu nói một cách nghiêm túc: “Bây giờ em đi tìm bố em. Không phải là chị còn phải đi chụp hình sao? Đừng để vì em mà chậm trễ, đi mau đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự ghét cái bộ dạng còn nhỏ tuổi mà đã bình tĩnh kiềm chế của Ninh Tây Cố, đỏ mặt nói: “Cậu chỉ có những lời này muốn nói với tôi sao? Không có lời nào khác à?”
Trong cầu thang tối om.
Mắt của Nhạc Quỳnh Quỳnh đẫm nước, như là đang sáng lên, khiến cho Ninh Tây Cố tim đập loạn xạ. Cậu mím môi muốn nói lại thôi, sau đó lấy hết can đảm, chuẩn bị tự rước lấy nhục, không chút tự tin hỏi: “Chị, ý chị là em vẫn còn cơ hội đúng không?”
“Cơ hội gì? Không có cơ hội!” Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt khoát nói.
“Ồ.” Trái tim Ninh Tây Cố lại chùng xuống, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại kéo trái tim cậu lên.
“Tôi đọc hết thư mà cậu viết rồi, như thế là xong rồi à? Bảo cậu đừng quấy rầy tôi, cậu thật sự không đến quấy rầy tôi, gọn gàng dứt khoát như vậy sao? Còn nói thích tôi, yêu tôi, nếu thật sự là như thế, có thể cắt đứt quan hệ không chút do dự hả?” Nhạc Quỳnh Quỳnh cố tình gây sự.
Ninh Tây Cố thực sự cảm thấy được trái tim của mình nằm trong bàn tay của cô, bị cô nhào nặn đùa giỡn, thế mà cậu vẫn can tâm tình nguyện giao trái tim ra: “Nếu em quấy rầy chị, không phải là sẽ chọc giận chị sao?”
“Sẽ chọc giận tôi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói, nói mãi nói mãi, cô lại nản lòng trước. Nếu như Ninh Tây Cố cứ thể hiện sự ích kỷ ngạo mạn của mình đến cuối cùng thì tốt rồi, vậy thì cô có thể chia tay một cách dứt khoát tàn nhẫn, không đến mức như bây giờ, lúc nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ninh Tây Cố hiểu được nửa ý của Nhạc Quỳnh Quỳnh, suy đoán nói: “Nhưng mà em không muốn chọc giận chị khiến chị càng ghét em hơn. Chị, em xin lỗi.”
Chia tay một cách vẻ vang có gì không tốt cơ chứ? Sau này còn được người khác khen tiêu sái. Nhạc Quỳnh Quỳnh dần dần bình tĩnh lại, nhìn cậu hèn mọn, còn thảm như vậy, bây giờ cô cũng không còn quá tức giận nữa.
Cô luôn có một ảo giác bọn họ giống như đang gặp nhau lần cuối.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngoan cường buồn bực nói: “Xin lỗi cũng vô dụng, đừng có tỏ vẻ đáng thương với tôi, nhất định phải chia tay.”
“… Ừ.” Ninh Tây Cố chán nản tột cùng, cậu không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi xác nhận: “Cậu chấp nhận chia tay?”
Ninh Tây Cố cảm thấy tim mình như đang bị một con dao đâm vào, máu rỉ từ tim, nói: “Chấp nhận.”
Hai người yêu nhau không bị ràng buộc trách nhiệm pháp luật, chỉ một câu nói nhẹ nhàng cũng là kết thúc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Vậy tiếp sau này cậu làm thế nào?”
Ninh Tây Cố hiểu nhầm: “Bây giờ em sẽ đi tìm bố em, chờ việc này có kết quả, em sẽ đến nói cho chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cạn lời: “Tôi không hỏi cái này, tôi nói, sau khi chúng ta xác nhận chia tay, cậu sẽ không cần phải cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện ở trong tòa nhà cao ốc đi? Cậu phải về làm thiếu gia nhà giàu chứ?”
Cô có chút chán nản thất vọng nói, cảm thấy Ninh Tây Cố giống như một giấc mơ, một giấc mơ tàn khốc nhưng tốt đẹp đến hoang đường của tuổi trẻ, cũng giống như bong bóng xà phòng, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Ninh Tây Cố nói: “Không về nữa. Em trưởng thành rồi, cũng có thể đi làm rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thầm: “Thật sự không trở về sao? Bố cậu sẽ không đối phó cậu chứ?”
Ninh Tây Cố cười: “Cũng không phải là phim truyền hình, bố em cũng không thể làm cho tất cả công ty trên thế giới từ chối tuyển dụng em. Ông ấy không thể một tay che trời, cũng không thể đóng băng tài khoản của em, em có tay có chân, có thể làm việc, tự mình nuôi mình.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Vậy học phí thì sao?”
Ninh Tây Cố đáp: “Học bổng với đi làm thuê, tiết kiệm chút là được.”
Trước đây cậu từng nghe nói đến loại người như vậy, còn cảm thấy thật lạ lùng, không ngờ bản thân mình cũng có ngày trở thành thế ấy.
Điện thoại của nhạc Quỳnh Quỳnh reo lên.
Người trong công ty đang giục cô.
“Tôi phải đi rồi.” Cô nói.
Đời này của Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn là lần đầu tiên chia tay bạn trai trong vui vẻ như vậy, phải nói có lẽ là lần chia tay gọn gàng nhanh chóng nhất, cả hai bên đi đến thỏa thuận dứt khoát, nhưng lại làm cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Quên đi quên đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chia tay không hối hận, nhưng có hơi hối hận vì lúc nãy khóc rất mất mặt. Nhưng cô vẫn luôn không thể khống chế trước mặt Ninh Tây Cố. Ở trước mặt Giang Diệp Sơn, Cừu Tuấn, cô sẽ giả vờ dịu dàng, giả vờ trưởng thành, làm một người con gái tao nhã mà mạnh mẽ, chỉ có ở chỗ Ninh Tây Cố mới có thể không hề kiêng kỵ, làm một đứa trẻ tùy hứng nhất cũng không sao.
Rõ ràng cậu còn nhỏ tuổi hơn cô.
Ninh Tây Cố muốn để lại chút tình cảm trong lòng cô, vậy có qua có lại, cô cũng không muốn khi nhìn lại lại thấy mình bất lương như thế.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không mắng cậu, nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu cố lên…”
Ninh Tây Cố gật đầu, cười cười: “Cảm ơn chị.”
Xưng hô chị như vậy có hơi tình thú, mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ lên, nói: “Chị” cái gì mà “Chị”, đấy là biệt danh lúc chúng ta vẫn còn ở bên nhau, từ giây phút chúng ta chia tay lúc nãy, chúng ta đã là người xa lạ. Sau này, sau này gọi tôi là “Cô Nhạc” đi, hoặc là tên gọi chính thức gì đấy.”
Nụ cười trên khuôn mặt Ninh Tây Cố sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Tạm biệt.” Nhạc Quỳnh Quỳnh không đi thang máy, mà trực tiếp đi lên thang bộ, dù sao cũng chỉ có hai tầng thôi, bước được hai bước, lại dừng lại, nói với cậu: “Tạm biệt, anh Cố.”
Ninh Tây Cố đáp lại: “Tạm biệt, cô Nhạc.”
Nói xong.
Cô không quay đầu lại nữa, lập tức đi thẳng lên lầu.
Tâm trạng được phát tiết xong, thoải mái lên nhiều rồi, có thể gác lại hoàn toàn chuyện của đàn ông, toàn tâm toàn ý vào công việc kiếm tiền rồi.
Cùng lúc đó.
Ninh Tây Cố cũng lần đầu tiên gọi điện cho bố sau khi rời khỏi nhà, nói sơ qua một chút, hẹn thời gian gặp mặt, tạm thời cũng quay về làm công việc thực tập.
Beta: Yam
“Sao vậy? Bố em đến tìm chị à?” Ninh Tây Cố căng thẳng hỏi: “Ông ấy nói gì? Ông ấy làm khó chị sao? Chị đừng khóc, không phải sợ, em đi tìm ông ta.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại mắng cậu: “Bây giờ mấu chốt của vấn đề là cái này à?”
Ninh Tây Cố: “Hả? … Không, không phải, là em nên xin lỗi chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cậu xin lỗi thì có ích gì, dù cậu có xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu, như vậy không phải tôi là người không có tự trong sao?
Ninh Tây Cố gấp đến mức đổ cả mồ hôi. Trước đây cậu bó tay với tính xấu của Nhạc Quỳnh Quỳnh, bây giờ vẫn bó tay như vậy, chỉ là không nỡ nhìn cô khóc: “Được, được rồi, không tha thứ, không tha thứ, chị đừng khóc nữa. Chị mắng em đi. Đừng khóc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh được voi đòi tiên: “Kính áp tròng của tôi bị khóc trôi rồi, lớp makeup của tôi đắt như vậy cũng bị khóc trôi luôn, đều tại cậu. Một chút nữa tôi còn phải đi chụp ảnh cho sản phẩm mùa sau, bây giờ phải trang điểm lại, không biết chụp được hay không, đều tại cậu. Tôi đi xem mắt cũng không gặp được người đẹp trai hơn cậu, đều tại cậu. Đào ở tiệm hoa quả dưới lầu tăng giá đắt như vậy, đều tại cậu.”
“Được rồi, tại em, đều là tại em hết.” Ninh Tây Cố ngoan ngoãn thừa nhận, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại sợ mình làm lem lớp makeup, chỉ dám dùng giấy nhẹ nhàng chấm nước mắt trên mặt cô, kết quả vẫn bị loang lổ, cậu không nhịn được nói: “Lần sau chị đừng mua kem nền này nữa, nó không chống nước.”
“Nó không thấm nước đó, cậu thì hiểu cái gì về chuyện trang điểm, đừng có xen vào.” Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng cậu.
Cuối cùng bị mắng một trận.
Ninh Tây Cố không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, cậu xót xa nghĩ: Bây giờ cậu đã hoàn toàn bị người phụ nữ này thuần hoá rồi sao?
Cuối cùng Nhạc Quỳnh quỳnh cũng nín khóc, Ninh Tây Cố mới dám hỏi: “Chị nói chị sắp phá sản là sao vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại ỉu xìu: “Hôm qua bố cậu đến tìm tôi, bị tôi mắng một trận.” Cô cảm thấy cô thuộc loại phản xạ có điều kiện, ai đâm cô cô sẽ đâm ngược lại theo bản năng, mặc kệ mình có phải đang lấy trứng chọi đá hay không, cơn tức giận lên đầu là không quan tâm đến gì cả.
Ninh Tây Cố trầm mặc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói là mắng, có lẽ là mắng thật, nhất định là không dịu dàng, trình độ mắng người của cô như nào cậu hiểu rõ nhất… Nói như nào nhỉ, đây quả thật là việc mà cô có thể làm được.
Chọc tức bố cậu thì bị chỉnh đốn cũng không kì lạ, xong rồi giờ lại bị dọa khóc.
“Đừng sợ.” Ninh Tây Cố thấp giọng mà kiên định nói: “Bên chỗ bố em em sẽ giải quyết, sẽ không hại chị phá sản đâu. Nguyên nhân và trách nhiệm đúng thật đều thuộc về em, nếu không phải tại em, bố em cũng không đến tìm chị.”
Ninh Tây Cố tự mình nhận lỗi, làm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn mắng cũng không có cách nào: “Cậu biết là tốt… Cậu nhìn tôi xem, đều bị cậu hại cho thê thảm.”
Hai người đã mấy ngày không gặp.
Bỗng nhiên gặp nhau. cả người đều thấy không được tự nhiên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Ninh Tây Cố thì cảm thấy chân mềm nhũn ra. Cô nhớ lúc nhìn thấy Ninh Tây Cố ở tòa nhà cao ốc, cậu mặc một bộ âu phục rẻ tiền đứng giữa mấy đồng nghiệp nam, dáng người cao lớn, sạch sẽ, trẻ tuổi mà xuất chúng.
Cô ảo não nghĩ, cho nên cô mới không muốn gặp Ninh Tây Cố, tuy trong lòng muốn chống cự cậu, nhưng cậu vẫn có một lực hấp dẫn không sạch sẽ nào đó đối với bản thân cô. Huống hồ bọn họ quả thực đã làm biết bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ rồi.
Ninh Tây Cố cũng vậy.
Cho dù bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh đang khóc, giống như con mèo nhỏ, cậu cũng cảm thấy rất dễ thương, rất thích.
Thực sự sợ chọc cho cô khóc nữa.
Ninh Tây Cố hơi khom lưng xuống, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ làm quấy nhiễu đến con thỏ nhỏ đang ngượng ngùng, ôn tồn nói với cô: “Em sẽ về nói với bố em, nhưng em thấy ông ấy sẽ không hẹp hòi như vậy, ông ấy rất là kiêu ngạo.”
“Nhìn ra rồi…” Tâm trạng Nhạc Quỳnh Quỳnh phức tạp nói: “Tôi vẫn lo lắng. Đối với cậu chỉ là việc nhỏ, cứ cho là ông ấy muốn chỉnh tôi một chút, có lẽ tôi cũng không thể chống đỡ được. Tôi chỉ là nhất thời không nhịn được.”
Bây giờ thật sự không phải lúc anh anh em em, mặc dù cậu muốn ở bên Nhạc Quỳnh Quỳnh mấy giây nữa, nhưng lại quá lo lắng cho cô. Ninh Tây Cố biết khả năng đó rất nhỏ, chỉ là chuyện có liên quan đến cô gái nhỏ mà cậu thích, cậu không thể đánh cược dù khả năng là một phần nghìn. Cậu nói một cách nghiêm túc: “Bây giờ em đi tìm bố em. Không phải là chị còn phải đi chụp hình sao? Đừng để vì em mà chậm trễ, đi mau đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự ghét cái bộ dạng còn nhỏ tuổi mà đã bình tĩnh kiềm chế của Ninh Tây Cố, đỏ mặt nói: “Cậu chỉ có những lời này muốn nói với tôi sao? Không có lời nào khác à?”
Trong cầu thang tối om.
Mắt của Nhạc Quỳnh Quỳnh đẫm nước, như là đang sáng lên, khiến cho Ninh Tây Cố tim đập loạn xạ. Cậu mím môi muốn nói lại thôi, sau đó lấy hết can đảm, chuẩn bị tự rước lấy nhục, không chút tự tin hỏi: “Chị, ý chị là em vẫn còn cơ hội đúng không?”
“Cơ hội gì? Không có cơ hội!” Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt khoát nói.
“Ồ.” Trái tim Ninh Tây Cố lại chùng xuống, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại kéo trái tim cậu lên.
“Tôi đọc hết thư mà cậu viết rồi, như thế là xong rồi à? Bảo cậu đừng quấy rầy tôi, cậu thật sự không đến quấy rầy tôi, gọn gàng dứt khoát như vậy sao? Còn nói thích tôi, yêu tôi, nếu thật sự là như thế, có thể cắt đứt quan hệ không chút do dự hả?” Nhạc Quỳnh Quỳnh cố tình gây sự.
Ninh Tây Cố thực sự cảm thấy được trái tim của mình nằm trong bàn tay của cô, bị cô nhào nặn đùa giỡn, thế mà cậu vẫn can tâm tình nguyện giao trái tim ra: “Nếu em quấy rầy chị, không phải là sẽ chọc giận chị sao?”
“Sẽ chọc giận tôi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói, nói mãi nói mãi, cô lại nản lòng trước. Nếu như Ninh Tây Cố cứ thể hiện sự ích kỷ ngạo mạn của mình đến cuối cùng thì tốt rồi, vậy thì cô có thể chia tay một cách dứt khoát tàn nhẫn, không đến mức như bây giờ, lúc nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ninh Tây Cố hiểu được nửa ý của Nhạc Quỳnh Quỳnh, suy đoán nói: “Nhưng mà em không muốn chọc giận chị khiến chị càng ghét em hơn. Chị, em xin lỗi.”
Chia tay một cách vẻ vang có gì không tốt cơ chứ? Sau này còn được người khác khen tiêu sái. Nhạc Quỳnh Quỳnh dần dần bình tĩnh lại, nhìn cậu hèn mọn, còn thảm như vậy, bây giờ cô cũng không còn quá tức giận nữa.
Cô luôn có một ảo giác bọn họ giống như đang gặp nhau lần cuối.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngoan cường buồn bực nói: “Xin lỗi cũng vô dụng, đừng có tỏ vẻ đáng thương với tôi, nhất định phải chia tay.”
“… Ừ.” Ninh Tây Cố chán nản tột cùng, cậu không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi xác nhận: “Cậu chấp nhận chia tay?”
Ninh Tây Cố cảm thấy tim mình như đang bị một con dao đâm vào, máu rỉ từ tim, nói: “Chấp nhận.”
Hai người yêu nhau không bị ràng buộc trách nhiệm pháp luật, chỉ một câu nói nhẹ nhàng cũng là kết thúc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Vậy tiếp sau này cậu làm thế nào?”
Ninh Tây Cố hiểu nhầm: “Bây giờ em sẽ đi tìm bố em, chờ việc này có kết quả, em sẽ đến nói cho chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cạn lời: “Tôi không hỏi cái này, tôi nói, sau khi chúng ta xác nhận chia tay, cậu sẽ không cần phải cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện ở trong tòa nhà cao ốc đi? Cậu phải về làm thiếu gia nhà giàu chứ?”
Cô có chút chán nản thất vọng nói, cảm thấy Ninh Tây Cố giống như một giấc mơ, một giấc mơ tàn khốc nhưng tốt đẹp đến hoang đường của tuổi trẻ, cũng giống như bong bóng xà phòng, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Ninh Tây Cố nói: “Không về nữa. Em trưởng thành rồi, cũng có thể đi làm rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thầm: “Thật sự không trở về sao? Bố cậu sẽ không đối phó cậu chứ?”
Ninh Tây Cố cười: “Cũng không phải là phim truyền hình, bố em cũng không thể làm cho tất cả công ty trên thế giới từ chối tuyển dụng em. Ông ấy không thể một tay che trời, cũng không thể đóng băng tài khoản của em, em có tay có chân, có thể làm việc, tự mình nuôi mình.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Vậy học phí thì sao?”
Ninh Tây Cố đáp: “Học bổng với đi làm thuê, tiết kiệm chút là được.”
Trước đây cậu từng nghe nói đến loại người như vậy, còn cảm thấy thật lạ lùng, không ngờ bản thân mình cũng có ngày trở thành thế ấy.
Điện thoại của nhạc Quỳnh Quỳnh reo lên.
Người trong công ty đang giục cô.
“Tôi phải đi rồi.” Cô nói.
Đời này của Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn là lần đầu tiên chia tay bạn trai trong vui vẻ như vậy, phải nói có lẽ là lần chia tay gọn gàng nhanh chóng nhất, cả hai bên đi đến thỏa thuận dứt khoát, nhưng lại làm cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Quên đi quên đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chia tay không hối hận, nhưng có hơi hối hận vì lúc nãy khóc rất mất mặt. Nhưng cô vẫn luôn không thể khống chế trước mặt Ninh Tây Cố. Ở trước mặt Giang Diệp Sơn, Cừu Tuấn, cô sẽ giả vờ dịu dàng, giả vờ trưởng thành, làm một người con gái tao nhã mà mạnh mẽ, chỉ có ở chỗ Ninh Tây Cố mới có thể không hề kiêng kỵ, làm một đứa trẻ tùy hứng nhất cũng không sao.
Rõ ràng cậu còn nhỏ tuổi hơn cô.
Ninh Tây Cố muốn để lại chút tình cảm trong lòng cô, vậy có qua có lại, cô cũng không muốn khi nhìn lại lại thấy mình bất lương như thế.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không mắng cậu, nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu cố lên…”
Ninh Tây Cố gật đầu, cười cười: “Cảm ơn chị.”
Xưng hô chị như vậy có hơi tình thú, mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ lên, nói: “Chị” cái gì mà “Chị”, đấy là biệt danh lúc chúng ta vẫn còn ở bên nhau, từ giây phút chúng ta chia tay lúc nãy, chúng ta đã là người xa lạ. Sau này, sau này gọi tôi là “Cô Nhạc” đi, hoặc là tên gọi chính thức gì đấy.”
Nụ cười trên khuôn mặt Ninh Tây Cố sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Tạm biệt.” Nhạc Quỳnh Quỳnh không đi thang máy, mà trực tiếp đi lên thang bộ, dù sao cũng chỉ có hai tầng thôi, bước được hai bước, lại dừng lại, nói với cậu: “Tạm biệt, anh Cố.”
Ninh Tây Cố đáp lại: “Tạm biệt, cô Nhạc.”
Nói xong.
Cô không quay đầu lại nữa, lập tức đi thẳng lên lầu.
Tâm trạng được phát tiết xong, thoải mái lên nhiều rồi, có thể gác lại hoàn toàn chuyện của đàn ông, toàn tâm toàn ý vào công việc kiếm tiền rồi.
Cùng lúc đó.
Ninh Tây Cố cũng lần đầu tiên gọi điện cho bố sau khi rời khỏi nhà, nói sơ qua một chút, hẹn thời gian gặp mặt, tạm thời cũng quay về làm công việc thực tập.
/81
|