Trans: Hồng Anh
Beta: Yam
Như này thì có hơi xấu hổ rồi.
Đột nhiên biết được Ninh Tây Cố khen ngợi cô ở sau lưng, khuôn mặt dày của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng trở nên đỏ rực, cảm giác ưu việt và lòng tự tin lúc có lúc không trong chốc lát lại bùng lên.
Ninh Ngữ Đức thấy sự vui vẻ mà cô không hề giấu diếm, có thể quan sát bằng mắt thường, dễ nhìn dễ hiểu thì cảm thấy tức cười, thế này đúng thật như cô không có tâm cơ gì.
Nhưng nếu cô đơn giản như Ninh Tây Cố nói, thì làm sao có thể làm cho bố con bọn họ đi đến bước đường này.
Ninh Ngữ Đức định rời đi, nhưng lại bị Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi lại.
Cô rất vui vẻ ưỡn ngực hỏi: “Ninh Tây Cố còn nói với bác cái gì về tôi nữa không?”
Ninh Ngữ Đức thật là bất lực với người phụ nữ này, cô không biết cảm nhận bầu không khí, hay là không có thần kinh vậy, hiện tại là tình huống thế nào cô không hiểu hay sao? Làm sao có thể thản nhiên hỏi một câu như vậy sau khi mắng người lớn một trận như một người đàn bà đanh đá vậy chứ?
Hỏi xong, cô lại tự thì thầm trước: “Thôi vậy, có lẽ bác cũng không có lòng tốt nói với tôi.”
Ninh Ngữ Đức nghẹn một búm máu trong cổ họng, không phun ra được, cũng không thể nuốt trôi, cô gái nhỏ này rõ ràng đang chế giễu ông lòng dạ hẹp hòi. Nhưng nếu ông trả lời lại thì không hợp với thân phận của bản thân, vì vậy chỉ có thể nín nhịn sự bực bội này thôi.
Cũng vào chính lúc này.
Đúng lúc người giao đồ ăn giao đồ đến.
Anh trai giao hàng bị vài người chặn ở bên ngoài, dò xét nhìn bầu không khí gượng gạo, nhưng vẫn lịch sự nói: “Xin chào, có thể cho tôi đi qua không?”
Cả đời này Ninh Nữ Đức chưa bao giờ trải qua thời khắc xấu hổ như vậy, ông dứt khoát không nói một lời, trực tiếp quay người rời đi.
Vừa đi được vài bước.
Lại nghe cô gái nhỏ kia hét lên một tiếng: “A! Bong Bóng! Đừng chạy!”
Một con mèo màu cam mập mạp nhảy qua bên người ông, nhưng không còn đường phía trước, nó lượn một vòng rồi quay lại, mạnh mẽ lấy đà, nhất định phải nhảy lên.
Ninh Ngữ Đức vô thức dùng tay chặn lại, không biết sao lại trực tiếp đón được con mèo mập này.
Ninh Ngôn Đức “…’’
Bong Bóng: “…”
Chú mèo màu cam này lại không hề hung dữ, khuôn mặt tròn đôi mắt to to còn có vài phần đáng yêu, là một chú mèo ta, không phải giống quý hiếm gì, nó mở đôi mắt tròn xoe nhìn ông, còn kêu hai tiếng meo meo.
Cái mớ hỗn độn này rốt cuộc là sao chứ? Ninh Ngữ Đức tức giận cũng không tức giận nổi, cảm thấy quá hoang đường rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã chạy chậm tới bên cạnh ông, lấy lại con mèo: “Cảm ơn bác, cảm ơn nhiều.” Lần này là thật lòng.
Ninh Ngữ Đức trầm mặc đưa chú mèo cho cô, không nói lời nào, ông quay người đi với vài sợi lông mèo còn sót lại trên áo.
Anh trai giao hàng vốn dĩ muốn chen để đi vào, nhưng nhìn thấy hai vệ sĩ cao to kia, rốt cuộc cũng không dám, cậu ta mặt đối mặt với Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ôm chú mèo.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi về, thầm nghĩ có lẽ bố của Ninh Tây Cố sẽ không đến nữa đâu nhỉ…
Lúc đó cô chửi người rất sảng khoái, bây giờ lại có chút sợ hãi. Cô đã đắc tội một người đàn ông quyền lực như vậy, nếu là người ta cố ý muốn chỉnh cô, chỉ cần động ngón tay một chút thôi cô đã xong rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đánh cái miệng của bản thân, nói thầm: “Cái miệng ngu ngốc này sao lại nhanh vậy chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng lo lắng, mỗi lần như vậy cô đều muốn ăn cái gì đó, ăn một phần chè trái cây khoai môn, một miếng bánh ngọt, một bát anh đào pha lê thêm một ít đồ ăn vặt, vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Thôi vậy thôi vậy, ngủ trước vậy.
Tắt đèn, nằm lên giường.
10 phút sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ: Hu hu, có khi nào ngày mai mình sẽ phá sản không nhỉ? Thế mà mình lại có một ngày mất ngủ.
Càng nghĩ cô càng tức Ninh Tây Cố: Thật là một tên hại người, lừa mình xoay vòng vòng thì thôi đi, nói không chừng còn hại mình phá sản nữa.
Ngày hôm sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa tới công ty, em gái lễ tân lại nói với cô: “Nhạc tổng, hôm nay cũng có thư của cô.”
Quá giống ngày hôm qua rồi.
Trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh run một cái, hỏi: “Ai vậy? Là cái người hôm qua hả?” Lẽ nào nhanh như vậy đã bắt đầu báo thù rồi.
Cô ấy lắc đầu, nói: “Không phải, là tiểu Ninh gửi tới.”
Sắc mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc trắng lúc đỏ nhận lấy lá thư, bên ngoài bìa có viết: Gửi Nhạc Tiểu Thỏ
Cô cảm thấy vừa phiền lòng vừa sợ hãi, còn có một chút vui mừng và mong đợi khó tả. Đã qua nửa tháng rồi, cuối cùng cũng biết gửi cho cô một lá thư.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cầm tới phòng làm việc, chưa bắt đầu công việc, xem lá thư của Ninh Tây Cố trước:
“Nhạc Mỹ Lệ, em gọi chị là Nhạc Mỹ Lệ, xin chị đừng tức giận. Em biết chị không thích tên thật của bản thân, nhưng em rất thích, bởi vì cái tên này đại diện cho chị chân thật nhất. Mà cho đến bây giờ, em cũng chưa từng đổi tên “Ninh Anh Tuấn” trên mạng của mình, chính là vì muốn xứng với chị.
Em đã từng nói với chị, gặp gỡ chị là em có lòng xấu. Chuyện này, em không phủ nhận. Lúc đầu em chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ, mới chủ động ngăn chị lại vào đêm hôm đó, muốn giới thiệu bản thân với chị. Lúc đó, em cũng không thể tính là thích chị, chỉ là ham chơi, hơn nữa còn có chút thành kiến với chị, tưởng rằng chị có kinh nghiệm phong phú, dễ dãi thân mật với người đàn ông khác, còn em lại mong mình chính là người đàn ông đó.
Đây là lỗi lầm trọng đại đầu tiên mà em phạm phải, em có lỗi với chị! Xin lỗi chị.
Thật ra lần đầu gặp chị, em đã bị vẻ đẹp của chị thu hút. Về sau khi chúng ta tiếp xúc, làm đủ loại chuyện, đều là cuộc đời mà trước kia em chưa từng được trải nghiệm. Trong khoảng thời gian đó, em đã dần dần quên đi mục đích ban đầu của mình, chỉ đơn thuần muốn ở cùng chị. Sự tự do vui vẻ trên người chị chính là điều mà em chưa từng có được.
Là em quá kiêu ngạo, nên sớm phát hiện ra bản thân đã thích chị chứ.
Việc chuyển trường gia đình em hơn một năm trước đã quyết định cả rồi, lúc đó em cứ nghĩ chị có lẽ chỉ là mối tình đầu tiên của em thôi, là em coi thường chị, cho rằng chia tay với chị là chuyện dễ dàng, vì vậy em mới dõng dạc nói những lời kia. Đây là lỗi lầm thứ hai mà em phạm phải, em xin lỗi chị.
Mãi cho tới khoảng thời gian trước kia, em vẫn còn do dự nên chia tay với chị hay là ở lại. Rất xin lỗi, em luôn đơn phương suy nghĩ về vấn đề chia tay với chị, nhưng em lại không có một lần nói ra được. Sau đó đợi đến khi chị đá em rồi, em mới phát hiện, lý do em không thể nói ra là vì em không muốn chia tay.
Không biết chị đã đọc qua tác phẩm “Bức bình phong” của Maugham chưa, trong đó có một đoạn như này, em thấy đồng cảm sâu sắc. Nam chính nói với nữ chính rằng: “Anh biết em ngốc nghếch, ngả ngớn, đầu óc rỗng tuếch, nhưng anh yêu em. Anh biết ý đồ, lý tưởng, thế lực, dung tục của em, nhưng anh yêu em. Anh biết em là hàng loại hai, nhưng anh yêu em.”
Lúc bắt đầu, em đã khinh thường coi chị là hàng loại hai, thậm chí cách đây không lâu, em vẫn nghĩ như vậy. Em đã tự kiểm điểm lại sâu sắc. Đây là lỗi thứ ba của em. Xin lỗi.
Không, không phải, đối với em mà nói chị là người phụ nữ độc nhất vô nhị, không thể dùng hàng hóa để hình dung, dùng bảo bối em còn cảm thấy cũng quá vật chất hóa. Chị không ngốc, cũng không ngả ngớn, đầu óc cũng không hề trống rỗng. Chị lương thiện đáng yêu lại khoan dung phóng khoáng, em yêu tất cả của chị, ưu điểm của chị, nhược điểm của chị, em đều yêu.
Nhưng sau những ngày đêm dằn vặt, đáng khinh cho sự kiêu ngạo của em, em biết bản thân không có tư cách cầu xin sự tha thứ và ưu ái của chị, em không muốn chị càng ghét em, muốn bảo vệ một chút ít tình yêu mà chị từng dành cho em, vì vậy, em định tiếp nhận việc chị không cần em nữa. Không phải vì em cũng muốn chia tay, em không muốn chia tay chị, cũng không muốn đẩy trách nhiệm của việc này lên đầu chị. Chỉ là, nếu như chị ghét em, cảm thấy ở chung với em không hề vui vẻ gì, vậy em sẽ tiếp nhận việc phải rời xa chị.
Em mong chị vẫn là Nhạc Mỹ Lệ kiêu ngạo vui vẻ. Em cũng muốn đích thân xin lỗi chị. Nếu như chị không muốn gặp em, vậy em chỉ có thể thật lòng xin lỗi chị ở trên mặt giấy thôi. Xin lỗi chị.
Xin lỗi, nhưng xin chị hãy tin em, em yêu chị. Bởi vì em yêu chị, vì vậy em mới đồng ý chia tay, cũng không cần lo lắng em sẽ tiếp tục làm phiền chị, em sẽ không làm chị buồn nữa đâu”
Ký tên: Ninh Tây Cố
Nhạc Quỳnh Quỳnh đọc xong, mũi có hơi chua sót.
Cô biết không nên tin bài văn ngắn mà đàn ông viết trong lúc giận dỗi đòi chia tay, cô đã nhìn thấy rất nhiều ở chỗ chị em mình, bức này còn thâm tình hơn so với bức kia, giống như lòng trung thành không hề đổi thay.
Nhưng những bức đó đều là cầu xin đừng chia tay, một người thông minh, lòng dạ đen tối như Ninh Tây Cố thế mà lại đồng ý chia tay rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa cảm động vừa tủi thân, còn tràn ngập sự nghi ngờ. Nói dễ nghe như vậy, ai biết được là thật lòng yêu cô, hay muốn nhân cơ hội này thoát khỏi cô hoàn toàn để quay lại làm một thiếu gia giàu có?
Muôn kiểu suy đoán đang dày vò cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thể nhịn được thêm dù chỉ một giây.
Cô trực tiếp vớ lấy lá thư rồi hùng hùng hổ hổ giẫm trên giày cao gót đi xuống lầu tìm Ninh Tây Cố. Dù sao cô cũng biết Ninh Tây Cố ở đâu, có thể đi tìm cậu ta bất kỳ lúc nào.
Cô chạy tới bàn lễ tân của công ty thực tập mà Ninh Tây Cố, nhờ người gọi Ninh Tây Cố ra.
Rất nhanh Ninh Tây Cố đã ra gặp cô, vừa được yêu thương mà sinh ra lo, vừa nơm nớp lo sợ. Cô không nói không rằng kéo cậu về phía trước, tới chỗ cầu thang bộ thì dừng lại, sau đó không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc mất một phút.
Vì vậy Ninh Tây Cố mới mở miệng nói trước: “ Chị, xin lỗi.”
Cậu vừa nói, như chọc phải điểm khóc của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô đột nhiên bật khóc.
Ninh Tây Cố bị dọa sợ, chân tay luống cuống, trái tim vừa xót vừa đau. Cậu nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh như thế này là không muốn chia tay cậu sao? Cậu ôm tâm lý gặp may, thầm nghĩ có khi có một phần vạn khả năng. Cậu biết không thể là không thể, nhưng không cách nào chết lòng được.
Kết quả, bao nhiêu câu từ tích tụ lại trong lồng ngực của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô không biết chọn câu nào nói trước để nghe có thể diện một chút. Cô thật sự không muốn khóc trước mặt Ninh Tây Cố, lần trước kìm lại được rồi, nhưng lần này lại không kiềm chế được. Trong chuyện tình cảm, một tình yêu sâu đậm không phải lúc nào cũng có thể giữ được cái thể diện, đầu cô nóng lên, cũng không biết phải nói gì, khóc nức nở nói: “ Đều tại cậu, nói không chừng công ty tôi sắp phá sản rồi.”
Ninh Tây Cố ngây ngốc: “???”
Beta: Yam
Như này thì có hơi xấu hổ rồi.
Đột nhiên biết được Ninh Tây Cố khen ngợi cô ở sau lưng, khuôn mặt dày của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng trở nên đỏ rực, cảm giác ưu việt và lòng tự tin lúc có lúc không trong chốc lát lại bùng lên.
Ninh Ngữ Đức thấy sự vui vẻ mà cô không hề giấu diếm, có thể quan sát bằng mắt thường, dễ nhìn dễ hiểu thì cảm thấy tức cười, thế này đúng thật như cô không có tâm cơ gì.
Nhưng nếu cô đơn giản như Ninh Tây Cố nói, thì làm sao có thể làm cho bố con bọn họ đi đến bước đường này.
Ninh Ngữ Đức định rời đi, nhưng lại bị Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi lại.
Cô rất vui vẻ ưỡn ngực hỏi: “Ninh Tây Cố còn nói với bác cái gì về tôi nữa không?”
Ninh Ngữ Đức thật là bất lực với người phụ nữ này, cô không biết cảm nhận bầu không khí, hay là không có thần kinh vậy, hiện tại là tình huống thế nào cô không hiểu hay sao? Làm sao có thể thản nhiên hỏi một câu như vậy sau khi mắng người lớn một trận như một người đàn bà đanh đá vậy chứ?
Hỏi xong, cô lại tự thì thầm trước: “Thôi vậy, có lẽ bác cũng không có lòng tốt nói với tôi.”
Ninh Ngữ Đức nghẹn một búm máu trong cổ họng, không phun ra được, cũng không thể nuốt trôi, cô gái nhỏ này rõ ràng đang chế giễu ông lòng dạ hẹp hòi. Nhưng nếu ông trả lời lại thì không hợp với thân phận của bản thân, vì vậy chỉ có thể nín nhịn sự bực bội này thôi.
Cũng vào chính lúc này.
Đúng lúc người giao đồ ăn giao đồ đến.
Anh trai giao hàng bị vài người chặn ở bên ngoài, dò xét nhìn bầu không khí gượng gạo, nhưng vẫn lịch sự nói: “Xin chào, có thể cho tôi đi qua không?”
Cả đời này Ninh Nữ Đức chưa bao giờ trải qua thời khắc xấu hổ như vậy, ông dứt khoát không nói một lời, trực tiếp quay người rời đi.
Vừa đi được vài bước.
Lại nghe cô gái nhỏ kia hét lên một tiếng: “A! Bong Bóng! Đừng chạy!”
Một con mèo màu cam mập mạp nhảy qua bên người ông, nhưng không còn đường phía trước, nó lượn một vòng rồi quay lại, mạnh mẽ lấy đà, nhất định phải nhảy lên.
Ninh Ngữ Đức vô thức dùng tay chặn lại, không biết sao lại trực tiếp đón được con mèo mập này.
Ninh Ngôn Đức “…’’
Bong Bóng: “…”
Chú mèo màu cam này lại không hề hung dữ, khuôn mặt tròn đôi mắt to to còn có vài phần đáng yêu, là một chú mèo ta, không phải giống quý hiếm gì, nó mở đôi mắt tròn xoe nhìn ông, còn kêu hai tiếng meo meo.
Cái mớ hỗn độn này rốt cuộc là sao chứ? Ninh Ngữ Đức tức giận cũng không tức giận nổi, cảm thấy quá hoang đường rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã chạy chậm tới bên cạnh ông, lấy lại con mèo: “Cảm ơn bác, cảm ơn nhiều.” Lần này là thật lòng.
Ninh Ngữ Đức trầm mặc đưa chú mèo cho cô, không nói lời nào, ông quay người đi với vài sợi lông mèo còn sót lại trên áo.
Anh trai giao hàng vốn dĩ muốn chen để đi vào, nhưng nhìn thấy hai vệ sĩ cao to kia, rốt cuộc cũng không dám, cậu ta mặt đối mặt với Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ôm chú mèo.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi về, thầm nghĩ có lẽ bố của Ninh Tây Cố sẽ không đến nữa đâu nhỉ…
Lúc đó cô chửi người rất sảng khoái, bây giờ lại có chút sợ hãi. Cô đã đắc tội một người đàn ông quyền lực như vậy, nếu là người ta cố ý muốn chỉnh cô, chỉ cần động ngón tay một chút thôi cô đã xong rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đánh cái miệng của bản thân, nói thầm: “Cái miệng ngu ngốc này sao lại nhanh vậy chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng lo lắng, mỗi lần như vậy cô đều muốn ăn cái gì đó, ăn một phần chè trái cây khoai môn, một miếng bánh ngọt, một bát anh đào pha lê thêm một ít đồ ăn vặt, vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Thôi vậy thôi vậy, ngủ trước vậy.
Tắt đèn, nằm lên giường.
10 phút sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ: Hu hu, có khi nào ngày mai mình sẽ phá sản không nhỉ? Thế mà mình lại có một ngày mất ngủ.
Càng nghĩ cô càng tức Ninh Tây Cố: Thật là một tên hại người, lừa mình xoay vòng vòng thì thôi đi, nói không chừng còn hại mình phá sản nữa.
Ngày hôm sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa tới công ty, em gái lễ tân lại nói với cô: “Nhạc tổng, hôm nay cũng có thư của cô.”
Quá giống ngày hôm qua rồi.
Trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh run một cái, hỏi: “Ai vậy? Là cái người hôm qua hả?” Lẽ nào nhanh như vậy đã bắt đầu báo thù rồi.
Cô ấy lắc đầu, nói: “Không phải, là tiểu Ninh gửi tới.”
Sắc mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc trắng lúc đỏ nhận lấy lá thư, bên ngoài bìa có viết: Gửi Nhạc Tiểu Thỏ
Cô cảm thấy vừa phiền lòng vừa sợ hãi, còn có một chút vui mừng và mong đợi khó tả. Đã qua nửa tháng rồi, cuối cùng cũng biết gửi cho cô một lá thư.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cầm tới phòng làm việc, chưa bắt đầu công việc, xem lá thư của Ninh Tây Cố trước:
“Nhạc Mỹ Lệ, em gọi chị là Nhạc Mỹ Lệ, xin chị đừng tức giận. Em biết chị không thích tên thật của bản thân, nhưng em rất thích, bởi vì cái tên này đại diện cho chị chân thật nhất. Mà cho đến bây giờ, em cũng chưa từng đổi tên “Ninh Anh Tuấn” trên mạng của mình, chính là vì muốn xứng với chị.
Em đã từng nói với chị, gặp gỡ chị là em có lòng xấu. Chuyện này, em không phủ nhận. Lúc đầu em chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ, mới chủ động ngăn chị lại vào đêm hôm đó, muốn giới thiệu bản thân với chị. Lúc đó, em cũng không thể tính là thích chị, chỉ là ham chơi, hơn nữa còn có chút thành kiến với chị, tưởng rằng chị có kinh nghiệm phong phú, dễ dãi thân mật với người đàn ông khác, còn em lại mong mình chính là người đàn ông đó.
Đây là lỗi lầm trọng đại đầu tiên mà em phạm phải, em có lỗi với chị! Xin lỗi chị.
Thật ra lần đầu gặp chị, em đã bị vẻ đẹp của chị thu hút. Về sau khi chúng ta tiếp xúc, làm đủ loại chuyện, đều là cuộc đời mà trước kia em chưa từng được trải nghiệm. Trong khoảng thời gian đó, em đã dần dần quên đi mục đích ban đầu của mình, chỉ đơn thuần muốn ở cùng chị. Sự tự do vui vẻ trên người chị chính là điều mà em chưa từng có được.
Là em quá kiêu ngạo, nên sớm phát hiện ra bản thân đã thích chị chứ.
Việc chuyển trường gia đình em hơn một năm trước đã quyết định cả rồi, lúc đó em cứ nghĩ chị có lẽ chỉ là mối tình đầu tiên của em thôi, là em coi thường chị, cho rằng chia tay với chị là chuyện dễ dàng, vì vậy em mới dõng dạc nói những lời kia. Đây là lỗi lầm thứ hai mà em phạm phải, em xin lỗi chị.
Mãi cho tới khoảng thời gian trước kia, em vẫn còn do dự nên chia tay với chị hay là ở lại. Rất xin lỗi, em luôn đơn phương suy nghĩ về vấn đề chia tay với chị, nhưng em lại không có một lần nói ra được. Sau đó đợi đến khi chị đá em rồi, em mới phát hiện, lý do em không thể nói ra là vì em không muốn chia tay.
Không biết chị đã đọc qua tác phẩm “Bức bình phong” của Maugham chưa, trong đó có một đoạn như này, em thấy đồng cảm sâu sắc. Nam chính nói với nữ chính rằng: “Anh biết em ngốc nghếch, ngả ngớn, đầu óc rỗng tuếch, nhưng anh yêu em. Anh biết ý đồ, lý tưởng, thế lực, dung tục của em, nhưng anh yêu em. Anh biết em là hàng loại hai, nhưng anh yêu em.”
Lúc bắt đầu, em đã khinh thường coi chị là hàng loại hai, thậm chí cách đây không lâu, em vẫn nghĩ như vậy. Em đã tự kiểm điểm lại sâu sắc. Đây là lỗi thứ ba của em. Xin lỗi.
Không, không phải, đối với em mà nói chị là người phụ nữ độc nhất vô nhị, không thể dùng hàng hóa để hình dung, dùng bảo bối em còn cảm thấy cũng quá vật chất hóa. Chị không ngốc, cũng không ngả ngớn, đầu óc cũng không hề trống rỗng. Chị lương thiện đáng yêu lại khoan dung phóng khoáng, em yêu tất cả của chị, ưu điểm của chị, nhược điểm của chị, em đều yêu.
Nhưng sau những ngày đêm dằn vặt, đáng khinh cho sự kiêu ngạo của em, em biết bản thân không có tư cách cầu xin sự tha thứ và ưu ái của chị, em không muốn chị càng ghét em, muốn bảo vệ một chút ít tình yêu mà chị từng dành cho em, vì vậy, em định tiếp nhận việc chị không cần em nữa. Không phải vì em cũng muốn chia tay, em không muốn chia tay chị, cũng không muốn đẩy trách nhiệm của việc này lên đầu chị. Chỉ là, nếu như chị ghét em, cảm thấy ở chung với em không hề vui vẻ gì, vậy em sẽ tiếp nhận việc phải rời xa chị.
Em mong chị vẫn là Nhạc Mỹ Lệ kiêu ngạo vui vẻ. Em cũng muốn đích thân xin lỗi chị. Nếu như chị không muốn gặp em, vậy em chỉ có thể thật lòng xin lỗi chị ở trên mặt giấy thôi. Xin lỗi chị.
Xin lỗi, nhưng xin chị hãy tin em, em yêu chị. Bởi vì em yêu chị, vì vậy em mới đồng ý chia tay, cũng không cần lo lắng em sẽ tiếp tục làm phiền chị, em sẽ không làm chị buồn nữa đâu”
Ký tên: Ninh Tây Cố
Nhạc Quỳnh Quỳnh đọc xong, mũi có hơi chua sót.
Cô biết không nên tin bài văn ngắn mà đàn ông viết trong lúc giận dỗi đòi chia tay, cô đã nhìn thấy rất nhiều ở chỗ chị em mình, bức này còn thâm tình hơn so với bức kia, giống như lòng trung thành không hề đổi thay.
Nhưng những bức đó đều là cầu xin đừng chia tay, một người thông minh, lòng dạ đen tối như Ninh Tây Cố thế mà lại đồng ý chia tay rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa cảm động vừa tủi thân, còn tràn ngập sự nghi ngờ. Nói dễ nghe như vậy, ai biết được là thật lòng yêu cô, hay muốn nhân cơ hội này thoát khỏi cô hoàn toàn để quay lại làm một thiếu gia giàu có?
Muôn kiểu suy đoán đang dày vò cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thể nhịn được thêm dù chỉ một giây.
Cô trực tiếp vớ lấy lá thư rồi hùng hùng hổ hổ giẫm trên giày cao gót đi xuống lầu tìm Ninh Tây Cố. Dù sao cô cũng biết Ninh Tây Cố ở đâu, có thể đi tìm cậu ta bất kỳ lúc nào.
Cô chạy tới bàn lễ tân của công ty thực tập mà Ninh Tây Cố, nhờ người gọi Ninh Tây Cố ra.
Rất nhanh Ninh Tây Cố đã ra gặp cô, vừa được yêu thương mà sinh ra lo, vừa nơm nớp lo sợ. Cô không nói không rằng kéo cậu về phía trước, tới chỗ cầu thang bộ thì dừng lại, sau đó không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc mất một phút.
Vì vậy Ninh Tây Cố mới mở miệng nói trước: “ Chị, xin lỗi.”
Cậu vừa nói, như chọc phải điểm khóc của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô đột nhiên bật khóc.
Ninh Tây Cố bị dọa sợ, chân tay luống cuống, trái tim vừa xót vừa đau. Cậu nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh như thế này là không muốn chia tay cậu sao? Cậu ôm tâm lý gặp may, thầm nghĩ có khi có một phần vạn khả năng. Cậu biết không thể là không thể, nhưng không cách nào chết lòng được.
Kết quả, bao nhiêu câu từ tích tụ lại trong lồng ngực của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô không biết chọn câu nào nói trước để nghe có thể diện một chút. Cô thật sự không muốn khóc trước mặt Ninh Tây Cố, lần trước kìm lại được rồi, nhưng lần này lại không kiềm chế được. Trong chuyện tình cảm, một tình yêu sâu đậm không phải lúc nào cũng có thể giữ được cái thể diện, đầu cô nóng lên, cũng không biết phải nói gì, khóc nức nở nói: “ Đều tại cậu, nói không chừng công ty tôi sắp phá sản rồi.”
Ninh Tây Cố ngây ngốc: “???”
/81
|