Còn mấy này nữa là đến tiệc đầy tháng của Thế tử Định Vương, nhưng trong thành Nhữ Dương đã bắt đầu náo nhiệt lên. Bởi vì năm ngoái Tây Bắc chiến loạn, để cho rất nhiều phú thương Tây Bắc đều chạy trốn vào quan nội, vì vậy cũng đưa đến buôn bán của cả Tây Bắc bị trì trệ, chẳng những không tăng lên, mà thậm chí còn sụt giảm. Lần này, Mặc Tiểu Bảo vừa mới ra đời, Định Vương phủ lại thông báo khắp thiên hạ cùng chúc mừng Tiểu thế tử. Hơn nữa, bởi vì có liên quan đến bảo tàng Tiền triều và Ngọc Tỷ Truyền Quốc, nên liên tục không ngừng có người tràn vào Tây Bắc, vì vậy mà vẫn chưa tới một tháng thì thành Nhữ Dương đã từ từ phồn vinh lên. Lúc trước, thành Tín Dương lớn nhất ở Tây Bắc đã bị hủy trong biển lửa, lại bởi vì hiện tại Định Vương phủ đặt chân ở thành Nhữ Dương, nên nghiễm nhiên thành Nhữ Dương dần dần có xu hướng trở thành thành trì lớn nhất ở Tây Bắc. Dân chúng trong thành lại càng vì chào hỏi du khách tới từ tám phương, mà đã dọn dẹp nhà mình thật sớm, chuẩn bị nhân dịp lần náo nhiệt này kiếm một khoản tiền lớn.
Trong Định Vương phủ, bởi vì ngoại trừ Thanh Vân tiên sinh đã cao tuổi chỉ ở trong phủ dưỡng lão, thỉnh thoảng đi thăm Tô Triết đang ở trong phủ dưỡng bệnh ra, thì từ Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn đến năm vị công tử Từ gia đều gia nhập, nên Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng đều cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, cho dù là Từ Thanh Viêm nhỏ nhất cũng có thể đi theo Từ Thanh Bách giúp được một ít chuyện nhỏ. Từ Hồng Vũ và Từ Thanh Trần vốn chính là kỳ tài chưa được trọng dụng, có bọn họ ở đây, nên lập tức Mặc Tu Nghiêu không chút khách khí đều vứt hơn phân nửa sự vụ của Tây Bắc cho bọn họ, vì vậy, cuộc sống mỗi ngày đều rất nhẹ nhàng thoải mái.
“Ly nhi, cái này là muội viết?” Trong phòng đọc sách rộng rãi, mấy cái bàn được đặt chung một chỗ tạo thành một cái bàn rộng lớn, phía trên để ngay ngắn các loại văn kiện tài liệu. Mấy người ngồi quanh bàn, vừa xử lý hồ sơ trong tay, vừa có thể thỉnh thoảng nói mấy câu. Mặc dù mọi người đều có thư phòng riêng của mình, nhưng vẫn thích cùng xử lý công sự ở trong thư phòng lớn, vừa không vắng lạnh nhàm chán, lại vừa có thể tham khảo ý kiến với người khác dễ dàng khi có chủ ý mới. Từ Thanh Trần giơ lên một bản hồ sơ viết về kế hoạch buôn bán của Tây Bắc, ngẩng đầu hỏi.
Diệp Ly ngẩng đầu lên từ trong đống sổ con, hơi mờ mịt nhìn Từ Thanh Trần một cái, không biết huynh ấy nói về cái gì. Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên người nàng liếc mắt một cái, rồi nói: “Về kế hoạch phát triển buôn bán của Tây Bắc.”
“A… Là muội viết.” Lúc này Diệp Ly mới nhớ tới, hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra thì muội cũng chỉ nghĩ đại khái mà thôi, cũng không quen thuộc với mấy thứ này. Lúc trước không phải đã nói giao cho Minh Tích và Lãnh Nhị đi làm sao?” Mặc Tu Nghiêu nói: “Lãnh Nhị trở về trong quan nội rồi, một mình Hàn Minh Tích căn bản không thể vừa quản lý chuyện ở Tây Bắc, lại vừa phải quản lý chuyện của Nam Chiếu và Bắc Nhung được, nên vẫn để đó đến bây giờ.” Nghe bọn họ nói như vậy, những người khác cũng ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần đưa đồ trong tay cho Từ Hồng Vũ xem, rồi đưa cho mọi người truyền nhau đọc một vòng, Từ Hồng Vũ gật đầu khen: “Ý nghĩ của Ly nhi rất mới mẻ độc đáo. Có thể thử một chút xem sao.” Mặc dù Từ gia là thư hương môn đệ nhưng cũng không cổ hủ, đương nhiên hiểu buôn bán có ý nghĩa như thế nào đối với một thành thị, thậm chí là một quốc gia. So với Trung Nguyên và Giang Nam giàu có, thì Tây Bắc không được tính là phì nhiêu, ngay cả lương thực cũng tương đối thiếu thốn, nếu không thể tìm được lối đi tắt nào khác, thì một ngày nào đó Mặc gia quân sẽ dần dần tiêu vong vì Tây Bắc nghèo khó. Lúc đầu thấy mỗi ngày Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng ra cùng vào xử lý chính vụ của Tây Bắc và quân vụ của Mặc gia quân, thì mọi người cũng hơi kinh ngạc, nhưng nhìn các tướng lĩnh Mặc gia quân đều là một bộ tập mãi thành thói quen, thì lại để cho mọi người cảm thấy hết sức vui mừng. Ly nhi có đầy đủ tài hoa và năng lực, quan trọng nhất là Định Vương nguyện ý cho nàng tín nhiệm và không gian bày ra năng lực của nàng, điều này làm cho mọi người Từ gia càng nhận thấy được năng lực và ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu rất tốt.
Tập tài liệu được mọi người truyền tay nhau xem một vòng, nhưng Từ Thanh Bách lại có hứng thú với phần kế hoạch này nhất. Vốn ban đầu hắn được đưa đến Tây Nam nhậm chức, đang chuẩn bị xuất ra năng lực một phen thì lại bị triệu trở về kinh thành, nên bây giờ nhìn thấy phần kế hoạch này, thì lập tức lại nhớ tới cảm giác khát vọng lúc ban đầu vừa tới Tây Nam, “Ly nhi, muội định làm như thế nào?”
Ngẩng đầu lên thì thấy được tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, Diệp Ly chỉ đành phải buông sổ con trong tay xuống, kêu Trác Tĩnh mang tới một tấm bản đồ treo lên trên tường, rồi lại sai người dâng trà mới lên. Nghiêm túc suy nghĩ một chút lời muốn nói, rồi mới nói: “Tây Bắc chưa bằng một phần sáu Đại Sở, dân số lại càng chưa bằng một thành trì của Đại Sở. Mặc dù Hồng Châu được gọi là kho lúa của Tây Bắc nhưng vẫn chưa bằng Giang Nam, thậm chí là Tây Nam được gọi là nóc nhà của Trung Nguyên. Nếu như chỉ là thời kỳ hòa bình thì cũng không sao cả, chúng ta chỉ cần nhập một chút lương thực là đã đủ nuôi sống dân chúng và tướng sĩ Tây Bắc. Nhưng trên tình hình thực tế, thì tình huống bết bát nhất là chúng ta có thể đồng thời phải đối mặt với trên trăm vạn đại quân của ba nước Đại Sở, Bắc Nhung và Tây Lăng. Mà cho dù không có chiến tranh, chỉ cần ba nước cùng nhau phong tỏa một số phương diện của Tây Bắc như lương thực, kinh tế.v..vv…. thì cho dù Tây Bắc sẽ không lập tức lâm vào khốn cảnh nhưng cũng sẽ càng ngày càng nghèo khó, hơn nữa, Mặc gia quân cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, biến mất chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Mọi người im lặng, lời của Diệp Ly nói cũng là sự thật, những người đang ngồi ở đây cũng không phải không biết, mà là chưa từng có người nói rõ ràng những chi tiết này ra ở trước mắt như thế. Cũng bởi vì quá rõ ràng, nên ngược lại nhìn thấy lại càng thêm giật mình.
Phượng Chi Dao cau mày nói: “Nếu như chúng ta chủ động đánh thì sao? Mở rộng địa bàn Tây Bắc?”
Từ Hồng Vũ nhăn mày nói: “Cũng không phải không thể, nhưng mà… Tây Lăng cằn cỗi, phần lớn lương thực của bọn họ là đến từ các nước Đại Sở, Nam Chiếu, Tây Phương, mà Bắc Nhung lại là thảo nguyên hoang mạc rộng lớn, lương thực chủ yếu của người Bắc Nhung lại là dê, bò. Đại Sở… Tạm thời không thể động. Một khi Mặc gia quân động thủ với Đại Sở, rất có thể sẽ khiến Tây Lăng, Bắc Nhung và Nam Chiếu đồng thời gây khó khăn cho Mặc gia quân. Thật ra thì lấy dũng mãnh và uy phong của Mặc gia quân, thì cách của Phượng tướng quân cũng chưa chắc là không được, chỉ là sẽ phải nhận lấy tổn thất khổng lồ. Lão phu nghĩ ý của Ly nhi hẳn là từ từ mà lên kế hoạch.” Diệp Ly gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu chúng ta khiến cho Tây Bắc thương tổn khắp nơi, thì cuối cùng chúng ta vẫn phải thu thập cục diện rối rắm này. Trừ phi chúng ta có thể đoạt được một trong hai nước Tây Lăng hoặc là Bắc Nhung trong vòng nửa năm, nếu không, một khi đối phương cắn trả lại thì Mặc gia quân sẽ nhận đủ.” Mặc gia quân không giống với bất kỳ một đội quân nào, bọn họ nhìn như vô cùng cường đại, nhưng kỳ thực thì nguy cơ trùng trùng. Bởi vì vô luận là ai thì cũng muốn đứng lên tranh bá thiên hạ hoặc chiếm những cái khác, lúc lực lượng không đủ lớn mạnh thì sẽ không có người nhìn, nhưng khi lực lượng đủ cường đại thì sẽ bị hợp lực chống lại. Mà Mặc gia quân, từ lúc bắt đầu thì đã bị mọi người nhận định là đối thủ của mình. Vô luận Tây Lăng hay Bắc Nhung thì cũng không có ai sẽ hợp tác với Mặc gia quân, nếu như có thể lựa chọn, bọn họ tình nguyện, bất kể bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt Mặc gia quân trước rồi hãy nói.
Từ Thanh Viêm nghiêng người duỗi cổ xem thứ trong tay Từ Thanh Bách, vừa nói: “Ly nhi tỷ tỷ đã sớm suy tính nhiều như vậy, vậy nhất định đã có biện pháp giải quyết?”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Muốn giải quyết những vấn đề này ngay lập tức thì làm sao mà được chứ? Nhưng mà lúc trước sai người điều tra cả cảnh nội Tây Bắc, ngoại trừ gần bên cạnh Hồng Châu ra, thì thật ra ở Cam Châu chính là khu vực bình nguyên sông Mẫn Giang rộng lớn, vô luận cấu tạo và tính chất của đất đai hay lượng nước đều vô cùng tốt. Chỉ là nơi này giáp biên giới Bắc Nhung, cho nên dân cư thưa thớt, vì vậy cả một mảnh ruộng tốt rộng lớn mà lại không có người nào trồng trọt.” Từ Thanh Bách giống như có điều suy nghĩ nói: “Ly nhi có ý là đưa dân chúng đến Cam Châu khai khẩn đất đai? Nhưng như vậy thì phải có một đội quân lớn đóng ở biên cảnh, phòng ngừa người Bắc Nhung xâm nhập bất cứ lúc nào.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Cái này không có vấn đề gì, hiện tại vài chục vạn đại quân của Mặc gia quân cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm. Huống chi, tương lai tất nhiên Mặc gia quân còn phải tăng thêm, không lo không có người nào đóng giữ.” Diệp Ly cũng gật đầu nói: “Nếu như dân chúng không yên lòng, có thể do Mặc gia quân đi khai khẩn đất đai trước, hoặc là cùng trồng trọt với dân chúng.”
“Mặc gia quân cùng trồng trọt với dân chúng bình thường?” Mọi người cau mày, đều hơi do dự.
Mày kiếm của Từ Thanh Trần nhướng lên, cười nói: “Ý của Ly nhi rất tốt. Vài chục vạn đại quân tạm thời cũng không cần phải đánh giặc, dùng để trồng trọt cũng rất đúng. Như thế, Mặc gia quân cũng có lương thực của mình để thu hoạch, cũng có thể giảm bớt thuế má cho dân chúng.”
Từ Thanh Bách gật đầu, hiếm khi hơi vội vàng xao động hỏi: “Vậy Ly nhi, trên này muội nói đầu mối buôn bán then chốt lại là cái gì?”
Diệp Ly đè huyệt thái dương, sửa sang lại một chút mới nói: “Trên đời này cũng không phải chỉ có những quốc gia Đại Sở, Bắc Nhung, Tây Lăng, Nam Chiếu này, phía Tây của Tây Lăng còn có vô số nước nhỏ, thậm chí có thể có nước lớn mà chúng ta không biết. Chỉ là bởi vì đường xá xa xôi cho nên người bình thường cũng không biết. Hiện tại Tây Bắc chúng ta bị các nước bao vây, nếu như chúng ta lấy những thứ bán cho Đông Sở, Bắc Nhung, Nam Chiếu đem bán cho các nước Tây Phương, rồi mang đồ của đối phương về bán cho người Đại Sở hoặc là Bắc Nhung, thì sẽ thu được tiền lời. Hơn nữa là dẫn thương nhân của những quốc gia kia đến đây… Thì cùng một thời gian, Nhữ Dương, thậm chí là cả Tây Bắc, nhất định sẽ trở thành khu vực quan trọng để gặp gỡ và giao lưu kinh tế đông tây……” Từ Thanh Bách là người thông minh, đương nhiên chỉ cần một chút liền hiểu được, cười nói: “Khi nào thì Ly nhi bắt đầu, nhớ chừa cho ta một phần.”
“Ta cũng muốn!” Từ Thanh Viêm luôn luôn thi hành chính sách đi theo Tứ ca, nên vội vàng giơ tay biểu quyết.
Diệp Ly cười nói: “Nông nghiệp đã phái một nhóm người đi qua, về phương diện buôn bán… Tứ ca không có kinh nghiệm có thể hỏi Hàn Minh Tích và Lãnh Hạo Vũ……” Nghĩ đến Hàn Minh Tích và Lãnh Hạo Vũ bận rộn đến xoay quanh, thì Diệp Ly hơi nhức đầu, còn nhớ đến cái người kia không biết hiện tại đang ở chỗ nào chán chường, thì trong lòng hơi tiếc hận lúc ban đầu giết chết Tô Túy Điệp nhanh như vậy, nếu không sẽ nhận được thêm một lao công tốt miễn phí a.
“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Lê Vương và Lê Vương phi của Sở kinh đến.” Đang nói, thì ngoài cửa có thị vệ đi vào bẩm báo.
“Lê Vương? Mặc Cảnh Lê?” Diệp Ly ngẩn ra, cũng không nghĩ tới hắn sẽ đến Nhữ Dương, hơn nữa còn mang theo Diệp Oánh. Lại nói, Diệp Ly cũng đã có gần hai năm chưa từng gặp qua Diệp Oánh rồi. Vốn bị Mặc Cảnh Kỳ nhốt, hôm nay Mặc Cảnh Lê hồi kinh, hơn nữa tay cầm trọng binh, nên tất nhiên có tư thế đối đầu với Mặc Cảnh Kỳ, Diệp Oánh thân là Lê Vương phi tất được tự do rồi.
Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, cười nói: “Mặc Cảnh Lê sao? Đã như vậy… A Ly, chúng ta đi nghênh đón Lê Vương và Lê Vương phi thôi, vừa lúc Bản vương cũng muốn xem một chút, đã lâu không thấy, rốt cuộc Mặc Cảnh Lê này có năng lực lớn đến bao nhiêu.” Diệp Ly cũng không có ý kiến gì, đứng dậy đi theo Mặc Tu Nghiêu ra ngoài. Chỉ có Từ Thanh Bách thì vẫn chưa thỏa mãn vì vẫn còn có vấn đề chưa hỏi xong.
Nói là nghênh đón, cũng chỉ Mặc tổng quản mời người đến, thì Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu mới đi tới cửa đại sảnh đón chào thôi. Hiển nhiên Mặc Cảnh Lê cũng không kỳ vọng có thể có được tiếp đãi gì tốt ở chỗ của Mặc Tu Nghiêu, nên thần sắc trên mặt cũng xem như bình thường. Mới vừa đi đến gần đại sảnh của Định Vương phủ đã thấy một đôi bích nhân đứng ở cửa. Mặc Tu Nghiêu mặc một thân cẩm y màu tím nhạt, mái tóc trắng như tuyết tùy ý vén lên phía sau, hình như càng có thêm mấy phần lãnh mạc và một tia khiếp người hơn trước. Diệp Ly cũng là một bộ quần áo màu xanh nhạt, hoa văn mẫu đơn được thêu bằng chỉ bạc, nụ cười dịu dàng như cũ, giữa hai đầu lông mày lại càng nhiều thêm mấy phần quý khí và quyến rũ. Nhìn cô gái áo xanh mỉm cười đứng ở bên cạnh Mặc Tu thì ánh mắt của Mặc Cảnh Lê lóe lên một cái, trong lúc nhất thời dưới đáy lòng nói không ra tư vị gì.
“Lê Vương và Lê Vương phi đại giá quang lâm, hoan nghênh đã tới.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu không có ý định mở miệng một chút, Diệp Ly cười yếu ớt nói.
Đã một năm không thấy, Diệp Oánh lại hơi khác biệt với Tứ tiểu thư Diệp gia danh dương Sở kinh lúc ban đầu. Thần sắc vốn luôn nhu nhược, nũng nịu làm động lòng người, hôm nay lại càng nhiều thêm mấy phần u oán và đờ đẫn, đôi mắt vốn long lanh như nước cũng trở nên sắc bén rất nhiều, làm kém đi không ít khí chất nhu nhược vốn có, trầm mặc đi theo bên người Mặc Cảnh Lê cũng càng giống Vương phi hơn trước. Chỉ là Diệp Ly cũng không có bỏ qua một tia ghen tỵ và u oán xẹt qua trong mắt Diệp Oánh trong nháy mắt khi đang nhìn đến mình. Trong lòng không thể không cười thầm, hai năm qua có lẽ thật sự Diệp Oánh chịu không ít khổ, nhưng mà nàng ta ghen tỵ với nàng cái gì? Ghen tỵ với nàng lãnh binh xuất chinh ở trên chiến trường vào sinh ra tử? Hay ghen tỵ với nàng rơi xuống vách đá suýt nữa một xác hai mạng?
Mặc Cảnh Lê nhìn hai người sóng vai mà đứng trước mắt một chút, thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp, hai người vẫn khỏe chứ?”
Mặc Tu Nghiêu hơi kinh ngạc nhướng mày, Mặc Cảnh Lê lại biết chào hỏi với hắn sao? Xem ra hơn một năm này quả nhiên là học được không ít thứ tốt. Lạnh nhạt gật đầu, nhàn nhạt cười nói: “Đa tạ đã nhớ.” Thần sắc Mặc Cảnh Lê cứng đờ, lập tức khó coi giống như nuốt phải một con con ruồi: Ai nhớ hắn ta chứ?
Diệp Ly mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, cười nói với Mặc Cảnh Lê: “Mời hai vị vào.”
Vào đại sảnh ngồi xuống, Diệp Ly mới chú ý tới Mặc Cảnh Lê lại vẫn mang theo một người. Cũng là người quen đã lâu không gặp —— công chúa Tê Hà. Công chúa Tê Hà mặc quần áo của thị nữ đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Lê, chỉ là luôn luôn cúi đầu nên Diệp Ly còn tưởng rằng chỉ là một nha đầu bình thường. Chỉ là nàng ta lại cùng đi theo mọi người vào đại sảnh, lúc này Diệp Ly mới phát hiện có điều không đúng. Khó trách sắc mặt Diệp Oánh khó coi như vậy, lúc đầu Mặc Cảnh Lê rời khỏi Sở kinh cũng chỉ mang theo công chúa Tê Hà, không nghĩ tới hôm nay tới Tây Bắc còn mang theo bên người, hiển nhiên Mặc Cảnh Lê rất coi trọng công chúa Tê Hà.
Khách và chủ ngồi xuống, Diệp Ly do dự nhìn công chúa Tê Hà một chút, rồi mới nói: “Vị này……”
Mặc Cảnh Lê còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Oánh đã mở miệng, thản nhiên nói: “Một nha đầu mà thôi, Tam tỷ tỷ nói đến nàng ta làm cái gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, thần sắc của công chúa Tê Hà cũng khó coi. Vốn là lấy thân phận của công chúa Tê Hà, thì dư dả làm Bình phi. Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc đầu ở trong hôn lễ đã ầm ĩ một trận như vậy, tất nhiên công chúa Tê Hà chỉ đành phải vội vã giả chết tạm thời thoát khỏi chuyện này. Vốn Diệp Ly cho rằng chắc Mặc Cảnh Lê đã chuẩn bị sớm một thân phận khác cho công chúa Tê Hà từ trước, không nghĩ tới đến bây giờ cũng vẫn chỉ là một thiếp thất không rõ thân phận. Thấy Mặc Cảnh Lê không nói lời nào, Diệp Ly cũng không để ý sai người dâng trà lên.
“Bộ dáng hiện tại này của Định Vương cũng dọa Bản vương phải nhảy dựng.” Mặc Cảnh Lê nói, mặc dù đã nghe thấy tóc của Định Vương bạc trắng từ trước, nhưng đến khi tận mắt thấy, Mặc Cảnh Lê vẫn còn hơi kinh ngạc. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Ly ngồi ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, ở trong lòng đánh giá, thoạt nhìn thì, tầm quan trọng của Diệp Ly trong lòng Mặc Tu Nghiêu còn cao hơn trong suy đoán bọn hắn rất nhiều.
Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý, tùy ý phất sợi tóc bay đến trước ngực ra sau, cười nói: “Hoa nở hoa tàn, sinh lão bệnh tử bình thường mà thôi, cần gì phải để ý? Ngược lại, nghe nói hơn một năm này Lê Vương ở Giang Nam rất thuận lợi?”
Mặc Cảnh Lê kéo kéo khóe môi, nói: “Định Vương quá khen, nào có thoải mái như Định Vương chiếm cứ Tây Bắc chứ.” Hai nam nhân nói lời sắc bén ngươi tới ta đi, nếu lúc trước thì Mặc Cảnh Lê chưa chắc có dũng khí và suy nghĩ đối đầu với Mặc Tu Nghiêu. Nhưng hiện tại lại khác, Mặc Tu Nghiêu chiếm cứ Tây Bắc, hắn lại chiếm cứ Giang Nam. So với Tây Bắc cằn cỗi thì hiển nhiên Giang Nam giàu có có ưu thế hơn một chút.
Diệp Ly mỉm cười nhìn Diệp Oánh, mỉm cười nói: “Một năm này Tứ muội muội có tốt không?”
Ánh mắt Diệp Oánh phức tạp nhìn Diệp Ly, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Tam tỷ tỷ không biết chuyện ta bị Hoàng thượng bắt nhốt sao? Trong tù nào có chỗ gì tốt chứ?” Ngụ ý, từ đầu đến cuối là đang trách Diệp Ly rằng, lúc đầu biết rõ nàng bị Mặc Cảnh Kỳ bắt nhốt mà lại không chịu cứu giúp. Diệp Ly cũng không để ý, nàng và Diệp Oánh cũng không có tỷ muội tình thâm gì để nói đến. Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nàng cứu nàng ta cũng được, nhưng lúc ấy Diệp Oánh có thể nói là con tin mà Mặc Cảnh Kỳ dùng để bắt ép Mặc Cảnh Lê, đương nhiên là bị canh gác kỹ càng, sao nàng lại phí tâm tư hy sinh thuộc hạ của mình chứ? Đối mặt với chất vấn của Diệp Oánh, sắc mặt Diệp Ly vẫn như thường, an ủi: “Hôm nay vợ chồng Tứ muội và Lê Vương đã gặp lại, lại có thế tử Lê Vương, cuộc sống sau này cuối cùng cũng là khổ tẫn cam lai rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Oánh tối sầm, sắc mặt càng thêm khó coi hơn. Diệp Ly hơi suy tư một chút thì lập tức hiểu, chắc là Mặc Cảnh Lê cũng không có ý tứ phong đứa nhỏ mà Diệp Oánh sinh ra làm thế tử. Cũng đúng, Mặc Cảnh Lê còn trẻ, muốn đứa nhỏ thì lúc nào mà không có? Mà hôm nay Diệp Oánh có thể nói là ngoại trừ tỷ tỷ khác mẹ là mình ra thì căn bản không có chút căn cơ nào rồi, thậm chí còn kém hơn cả nhà thái giám, quan nhỏ bình thường. Mà tỷ tỷ duy nhất này của nàng ta hết lần này tới lần khác lại còn có quan hệ không tốt với nàng ta, thậm chí hai người vẫn hay đối đầu với nhau. Vì vậy đương nhiên Mặc Cảnh Lê sẽ không suy nghĩ phong đứa nhỏ Diệp Oánh sinh làm thế tử. Chỉ sợ còn đang có ý định chọn một cô gái mới có gia thế tốt làm phi nữa đấy.
Những chuyện này, đương nhiên Diệp Ly sẽ không xen vào. Nên quyết định không hỏi tới nữa, liền lôi kéo Diệp Oánh nói đến chuyện khác. Diệp Oánh trầm mặc nghe Diệp Ly nói chuyện, hồi lâu mới đột nhiên hỏi: “Tại sao Tam tỷ tỷ muốn để cho phụ thân cáo lão về quê?”
Diệp Ly nhướng mày, đây là đang chất vấn sao?
Mím môi cười nhạt, nụ cười của Diệp Ly hơi lãnh đạm, “Tuổi tác của phụ thân đã cao, ở trong triều trên căn bản cũng đã xem như là lên tới đỉnh điểm, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang có cái gì không đúng sao?”
Diệp Oánh cắn môi, oán hận nhìn Diệp Ly một cái. Không có ai biết nàng có cảm giác gì khi biết được cha mẹ thân nhân cũng không ở kinh thành sau khi được thả từ trong tù ra. Vương gia cũng không tỉ mỉ che chở nàng như trước nữa, chỉ là lạnh lạnh nhạt nhạt, cũng không liếc mắt nhìn con trai của nàng một cái. Nếu phụ thân vẫn còn ở đây thì sao lại có thể như vậy được?
Diệp Oánh không cam lòng và oán hận, đương nhiên Diệp Ly cũng biết, trong lòng cười lạnh. Nếu như Diệp thượng thư không cáo lão về quê, chỉ sợ đã bị Mặc Cảnh Kỳ cho giết chết từ lâu, nơi nào còn chờ được đến khi Diệp Oánh đi ra ngoài. Vốn cho là Diệp Oánh trải qua đau khổ hơn một năm này sẽ trưởng thành, hôm nay xem ra, vẫn ngây thơ không biết gì cả như vậy!
Trong Định Vương phủ, bởi vì ngoại trừ Thanh Vân tiên sinh đã cao tuổi chỉ ở trong phủ dưỡng lão, thỉnh thoảng đi thăm Tô Triết đang ở trong phủ dưỡng bệnh ra, thì từ Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn đến năm vị công tử Từ gia đều gia nhập, nên Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng đều cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, cho dù là Từ Thanh Viêm nhỏ nhất cũng có thể đi theo Từ Thanh Bách giúp được một ít chuyện nhỏ. Từ Hồng Vũ và Từ Thanh Trần vốn chính là kỳ tài chưa được trọng dụng, có bọn họ ở đây, nên lập tức Mặc Tu Nghiêu không chút khách khí đều vứt hơn phân nửa sự vụ của Tây Bắc cho bọn họ, vì vậy, cuộc sống mỗi ngày đều rất nhẹ nhàng thoải mái.
“Ly nhi, cái này là muội viết?” Trong phòng đọc sách rộng rãi, mấy cái bàn được đặt chung một chỗ tạo thành một cái bàn rộng lớn, phía trên để ngay ngắn các loại văn kiện tài liệu. Mấy người ngồi quanh bàn, vừa xử lý hồ sơ trong tay, vừa có thể thỉnh thoảng nói mấy câu. Mặc dù mọi người đều có thư phòng riêng của mình, nhưng vẫn thích cùng xử lý công sự ở trong thư phòng lớn, vừa không vắng lạnh nhàm chán, lại vừa có thể tham khảo ý kiến với người khác dễ dàng khi có chủ ý mới. Từ Thanh Trần giơ lên một bản hồ sơ viết về kế hoạch buôn bán của Tây Bắc, ngẩng đầu hỏi.
Diệp Ly ngẩng đầu lên từ trong đống sổ con, hơi mờ mịt nhìn Từ Thanh Trần một cái, không biết huynh ấy nói về cái gì. Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên người nàng liếc mắt một cái, rồi nói: “Về kế hoạch phát triển buôn bán của Tây Bắc.”
“A… Là muội viết.” Lúc này Diệp Ly mới nhớ tới, hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra thì muội cũng chỉ nghĩ đại khái mà thôi, cũng không quen thuộc với mấy thứ này. Lúc trước không phải đã nói giao cho Minh Tích và Lãnh Nhị đi làm sao?” Mặc Tu Nghiêu nói: “Lãnh Nhị trở về trong quan nội rồi, một mình Hàn Minh Tích căn bản không thể vừa quản lý chuyện ở Tây Bắc, lại vừa phải quản lý chuyện của Nam Chiếu và Bắc Nhung được, nên vẫn để đó đến bây giờ.” Nghe bọn họ nói như vậy, những người khác cũng ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần đưa đồ trong tay cho Từ Hồng Vũ xem, rồi đưa cho mọi người truyền nhau đọc một vòng, Từ Hồng Vũ gật đầu khen: “Ý nghĩ của Ly nhi rất mới mẻ độc đáo. Có thể thử một chút xem sao.” Mặc dù Từ gia là thư hương môn đệ nhưng cũng không cổ hủ, đương nhiên hiểu buôn bán có ý nghĩa như thế nào đối với một thành thị, thậm chí là một quốc gia. So với Trung Nguyên và Giang Nam giàu có, thì Tây Bắc không được tính là phì nhiêu, ngay cả lương thực cũng tương đối thiếu thốn, nếu không thể tìm được lối đi tắt nào khác, thì một ngày nào đó Mặc gia quân sẽ dần dần tiêu vong vì Tây Bắc nghèo khó. Lúc đầu thấy mỗi ngày Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng ra cùng vào xử lý chính vụ của Tây Bắc và quân vụ của Mặc gia quân, thì mọi người cũng hơi kinh ngạc, nhưng nhìn các tướng lĩnh Mặc gia quân đều là một bộ tập mãi thành thói quen, thì lại để cho mọi người cảm thấy hết sức vui mừng. Ly nhi có đầy đủ tài hoa và năng lực, quan trọng nhất là Định Vương nguyện ý cho nàng tín nhiệm và không gian bày ra năng lực của nàng, điều này làm cho mọi người Từ gia càng nhận thấy được năng lực và ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu rất tốt.
Tập tài liệu được mọi người truyền tay nhau xem một vòng, nhưng Từ Thanh Bách lại có hứng thú với phần kế hoạch này nhất. Vốn ban đầu hắn được đưa đến Tây Nam nhậm chức, đang chuẩn bị xuất ra năng lực một phen thì lại bị triệu trở về kinh thành, nên bây giờ nhìn thấy phần kế hoạch này, thì lập tức lại nhớ tới cảm giác khát vọng lúc ban đầu vừa tới Tây Nam, “Ly nhi, muội định làm như thế nào?”
Ngẩng đầu lên thì thấy được tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, Diệp Ly chỉ đành phải buông sổ con trong tay xuống, kêu Trác Tĩnh mang tới một tấm bản đồ treo lên trên tường, rồi lại sai người dâng trà mới lên. Nghiêm túc suy nghĩ một chút lời muốn nói, rồi mới nói: “Tây Bắc chưa bằng một phần sáu Đại Sở, dân số lại càng chưa bằng một thành trì của Đại Sở. Mặc dù Hồng Châu được gọi là kho lúa của Tây Bắc nhưng vẫn chưa bằng Giang Nam, thậm chí là Tây Nam được gọi là nóc nhà của Trung Nguyên. Nếu như chỉ là thời kỳ hòa bình thì cũng không sao cả, chúng ta chỉ cần nhập một chút lương thực là đã đủ nuôi sống dân chúng và tướng sĩ Tây Bắc. Nhưng trên tình hình thực tế, thì tình huống bết bát nhất là chúng ta có thể đồng thời phải đối mặt với trên trăm vạn đại quân của ba nước Đại Sở, Bắc Nhung và Tây Lăng. Mà cho dù không có chiến tranh, chỉ cần ba nước cùng nhau phong tỏa một số phương diện của Tây Bắc như lương thực, kinh tế.v..vv…. thì cho dù Tây Bắc sẽ không lập tức lâm vào khốn cảnh nhưng cũng sẽ càng ngày càng nghèo khó, hơn nữa, Mặc gia quân cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, biến mất chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Mọi người im lặng, lời của Diệp Ly nói cũng là sự thật, những người đang ngồi ở đây cũng không phải không biết, mà là chưa từng có người nói rõ ràng những chi tiết này ra ở trước mắt như thế. Cũng bởi vì quá rõ ràng, nên ngược lại nhìn thấy lại càng thêm giật mình.
Phượng Chi Dao cau mày nói: “Nếu như chúng ta chủ động đánh thì sao? Mở rộng địa bàn Tây Bắc?”
Từ Hồng Vũ nhăn mày nói: “Cũng không phải không thể, nhưng mà… Tây Lăng cằn cỗi, phần lớn lương thực của bọn họ là đến từ các nước Đại Sở, Nam Chiếu, Tây Phương, mà Bắc Nhung lại là thảo nguyên hoang mạc rộng lớn, lương thực chủ yếu của người Bắc Nhung lại là dê, bò. Đại Sở… Tạm thời không thể động. Một khi Mặc gia quân động thủ với Đại Sở, rất có thể sẽ khiến Tây Lăng, Bắc Nhung và Nam Chiếu đồng thời gây khó khăn cho Mặc gia quân. Thật ra thì lấy dũng mãnh và uy phong của Mặc gia quân, thì cách của Phượng tướng quân cũng chưa chắc là không được, chỉ là sẽ phải nhận lấy tổn thất khổng lồ. Lão phu nghĩ ý của Ly nhi hẳn là từ từ mà lên kế hoạch.” Diệp Ly gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu chúng ta khiến cho Tây Bắc thương tổn khắp nơi, thì cuối cùng chúng ta vẫn phải thu thập cục diện rối rắm này. Trừ phi chúng ta có thể đoạt được một trong hai nước Tây Lăng hoặc là Bắc Nhung trong vòng nửa năm, nếu không, một khi đối phương cắn trả lại thì Mặc gia quân sẽ nhận đủ.” Mặc gia quân không giống với bất kỳ một đội quân nào, bọn họ nhìn như vô cùng cường đại, nhưng kỳ thực thì nguy cơ trùng trùng. Bởi vì vô luận là ai thì cũng muốn đứng lên tranh bá thiên hạ hoặc chiếm những cái khác, lúc lực lượng không đủ lớn mạnh thì sẽ không có người nhìn, nhưng khi lực lượng đủ cường đại thì sẽ bị hợp lực chống lại. Mà Mặc gia quân, từ lúc bắt đầu thì đã bị mọi người nhận định là đối thủ của mình. Vô luận Tây Lăng hay Bắc Nhung thì cũng không có ai sẽ hợp tác với Mặc gia quân, nếu như có thể lựa chọn, bọn họ tình nguyện, bất kể bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt Mặc gia quân trước rồi hãy nói.
Từ Thanh Viêm nghiêng người duỗi cổ xem thứ trong tay Từ Thanh Bách, vừa nói: “Ly nhi tỷ tỷ đã sớm suy tính nhiều như vậy, vậy nhất định đã có biện pháp giải quyết?”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Muốn giải quyết những vấn đề này ngay lập tức thì làm sao mà được chứ? Nhưng mà lúc trước sai người điều tra cả cảnh nội Tây Bắc, ngoại trừ gần bên cạnh Hồng Châu ra, thì thật ra ở Cam Châu chính là khu vực bình nguyên sông Mẫn Giang rộng lớn, vô luận cấu tạo và tính chất của đất đai hay lượng nước đều vô cùng tốt. Chỉ là nơi này giáp biên giới Bắc Nhung, cho nên dân cư thưa thớt, vì vậy cả một mảnh ruộng tốt rộng lớn mà lại không có người nào trồng trọt.” Từ Thanh Bách giống như có điều suy nghĩ nói: “Ly nhi có ý là đưa dân chúng đến Cam Châu khai khẩn đất đai? Nhưng như vậy thì phải có một đội quân lớn đóng ở biên cảnh, phòng ngừa người Bắc Nhung xâm nhập bất cứ lúc nào.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Cái này không có vấn đề gì, hiện tại vài chục vạn đại quân của Mặc gia quân cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm. Huống chi, tương lai tất nhiên Mặc gia quân còn phải tăng thêm, không lo không có người nào đóng giữ.” Diệp Ly cũng gật đầu nói: “Nếu như dân chúng không yên lòng, có thể do Mặc gia quân đi khai khẩn đất đai trước, hoặc là cùng trồng trọt với dân chúng.”
“Mặc gia quân cùng trồng trọt với dân chúng bình thường?” Mọi người cau mày, đều hơi do dự.
Mày kiếm của Từ Thanh Trần nhướng lên, cười nói: “Ý của Ly nhi rất tốt. Vài chục vạn đại quân tạm thời cũng không cần phải đánh giặc, dùng để trồng trọt cũng rất đúng. Như thế, Mặc gia quân cũng có lương thực của mình để thu hoạch, cũng có thể giảm bớt thuế má cho dân chúng.”
Từ Thanh Bách gật đầu, hiếm khi hơi vội vàng xao động hỏi: “Vậy Ly nhi, trên này muội nói đầu mối buôn bán then chốt lại là cái gì?”
Diệp Ly đè huyệt thái dương, sửa sang lại một chút mới nói: “Trên đời này cũng không phải chỉ có những quốc gia Đại Sở, Bắc Nhung, Tây Lăng, Nam Chiếu này, phía Tây của Tây Lăng còn có vô số nước nhỏ, thậm chí có thể có nước lớn mà chúng ta không biết. Chỉ là bởi vì đường xá xa xôi cho nên người bình thường cũng không biết. Hiện tại Tây Bắc chúng ta bị các nước bao vây, nếu như chúng ta lấy những thứ bán cho Đông Sở, Bắc Nhung, Nam Chiếu đem bán cho các nước Tây Phương, rồi mang đồ của đối phương về bán cho người Đại Sở hoặc là Bắc Nhung, thì sẽ thu được tiền lời. Hơn nữa là dẫn thương nhân của những quốc gia kia đến đây… Thì cùng một thời gian, Nhữ Dương, thậm chí là cả Tây Bắc, nhất định sẽ trở thành khu vực quan trọng để gặp gỡ và giao lưu kinh tế đông tây……” Từ Thanh Bách là người thông minh, đương nhiên chỉ cần một chút liền hiểu được, cười nói: “Khi nào thì Ly nhi bắt đầu, nhớ chừa cho ta một phần.”
“Ta cũng muốn!” Từ Thanh Viêm luôn luôn thi hành chính sách đi theo Tứ ca, nên vội vàng giơ tay biểu quyết.
Diệp Ly cười nói: “Nông nghiệp đã phái một nhóm người đi qua, về phương diện buôn bán… Tứ ca không có kinh nghiệm có thể hỏi Hàn Minh Tích và Lãnh Hạo Vũ……” Nghĩ đến Hàn Minh Tích và Lãnh Hạo Vũ bận rộn đến xoay quanh, thì Diệp Ly hơi nhức đầu, còn nhớ đến cái người kia không biết hiện tại đang ở chỗ nào chán chường, thì trong lòng hơi tiếc hận lúc ban đầu giết chết Tô Túy Điệp nhanh như vậy, nếu không sẽ nhận được thêm một lao công tốt miễn phí a.
“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Lê Vương và Lê Vương phi của Sở kinh đến.” Đang nói, thì ngoài cửa có thị vệ đi vào bẩm báo.
“Lê Vương? Mặc Cảnh Lê?” Diệp Ly ngẩn ra, cũng không nghĩ tới hắn sẽ đến Nhữ Dương, hơn nữa còn mang theo Diệp Oánh. Lại nói, Diệp Ly cũng đã có gần hai năm chưa từng gặp qua Diệp Oánh rồi. Vốn bị Mặc Cảnh Kỳ nhốt, hôm nay Mặc Cảnh Lê hồi kinh, hơn nữa tay cầm trọng binh, nên tất nhiên có tư thế đối đầu với Mặc Cảnh Kỳ, Diệp Oánh thân là Lê Vương phi tất được tự do rồi.
Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, cười nói: “Mặc Cảnh Lê sao? Đã như vậy… A Ly, chúng ta đi nghênh đón Lê Vương và Lê Vương phi thôi, vừa lúc Bản vương cũng muốn xem một chút, đã lâu không thấy, rốt cuộc Mặc Cảnh Lê này có năng lực lớn đến bao nhiêu.” Diệp Ly cũng không có ý kiến gì, đứng dậy đi theo Mặc Tu Nghiêu ra ngoài. Chỉ có Từ Thanh Bách thì vẫn chưa thỏa mãn vì vẫn còn có vấn đề chưa hỏi xong.
Nói là nghênh đón, cũng chỉ Mặc tổng quản mời người đến, thì Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu mới đi tới cửa đại sảnh đón chào thôi. Hiển nhiên Mặc Cảnh Lê cũng không kỳ vọng có thể có được tiếp đãi gì tốt ở chỗ của Mặc Tu Nghiêu, nên thần sắc trên mặt cũng xem như bình thường. Mới vừa đi đến gần đại sảnh của Định Vương phủ đã thấy một đôi bích nhân đứng ở cửa. Mặc Tu Nghiêu mặc một thân cẩm y màu tím nhạt, mái tóc trắng như tuyết tùy ý vén lên phía sau, hình như càng có thêm mấy phần lãnh mạc và một tia khiếp người hơn trước. Diệp Ly cũng là một bộ quần áo màu xanh nhạt, hoa văn mẫu đơn được thêu bằng chỉ bạc, nụ cười dịu dàng như cũ, giữa hai đầu lông mày lại càng nhiều thêm mấy phần quý khí và quyến rũ. Nhìn cô gái áo xanh mỉm cười đứng ở bên cạnh Mặc Tu thì ánh mắt của Mặc Cảnh Lê lóe lên một cái, trong lúc nhất thời dưới đáy lòng nói không ra tư vị gì.
“Lê Vương và Lê Vương phi đại giá quang lâm, hoan nghênh đã tới.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu không có ý định mở miệng một chút, Diệp Ly cười yếu ớt nói.
Đã một năm không thấy, Diệp Oánh lại hơi khác biệt với Tứ tiểu thư Diệp gia danh dương Sở kinh lúc ban đầu. Thần sắc vốn luôn nhu nhược, nũng nịu làm động lòng người, hôm nay lại càng nhiều thêm mấy phần u oán và đờ đẫn, đôi mắt vốn long lanh như nước cũng trở nên sắc bén rất nhiều, làm kém đi không ít khí chất nhu nhược vốn có, trầm mặc đi theo bên người Mặc Cảnh Lê cũng càng giống Vương phi hơn trước. Chỉ là Diệp Ly cũng không có bỏ qua một tia ghen tỵ và u oán xẹt qua trong mắt Diệp Oánh trong nháy mắt khi đang nhìn đến mình. Trong lòng không thể không cười thầm, hai năm qua có lẽ thật sự Diệp Oánh chịu không ít khổ, nhưng mà nàng ta ghen tỵ với nàng cái gì? Ghen tỵ với nàng lãnh binh xuất chinh ở trên chiến trường vào sinh ra tử? Hay ghen tỵ với nàng rơi xuống vách đá suýt nữa một xác hai mạng?
Mặc Cảnh Lê nhìn hai người sóng vai mà đứng trước mắt một chút, thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp, hai người vẫn khỏe chứ?”
Mặc Tu Nghiêu hơi kinh ngạc nhướng mày, Mặc Cảnh Lê lại biết chào hỏi với hắn sao? Xem ra hơn một năm này quả nhiên là học được không ít thứ tốt. Lạnh nhạt gật đầu, nhàn nhạt cười nói: “Đa tạ đã nhớ.” Thần sắc Mặc Cảnh Lê cứng đờ, lập tức khó coi giống như nuốt phải một con con ruồi: Ai nhớ hắn ta chứ?
Diệp Ly mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, cười nói với Mặc Cảnh Lê: “Mời hai vị vào.”
Vào đại sảnh ngồi xuống, Diệp Ly mới chú ý tới Mặc Cảnh Lê lại vẫn mang theo một người. Cũng là người quen đã lâu không gặp —— công chúa Tê Hà. Công chúa Tê Hà mặc quần áo của thị nữ đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Lê, chỉ là luôn luôn cúi đầu nên Diệp Ly còn tưởng rằng chỉ là một nha đầu bình thường. Chỉ là nàng ta lại cùng đi theo mọi người vào đại sảnh, lúc này Diệp Ly mới phát hiện có điều không đúng. Khó trách sắc mặt Diệp Oánh khó coi như vậy, lúc đầu Mặc Cảnh Lê rời khỏi Sở kinh cũng chỉ mang theo công chúa Tê Hà, không nghĩ tới hôm nay tới Tây Bắc còn mang theo bên người, hiển nhiên Mặc Cảnh Lê rất coi trọng công chúa Tê Hà.
Khách và chủ ngồi xuống, Diệp Ly do dự nhìn công chúa Tê Hà một chút, rồi mới nói: “Vị này……”
Mặc Cảnh Lê còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Oánh đã mở miệng, thản nhiên nói: “Một nha đầu mà thôi, Tam tỷ tỷ nói đến nàng ta làm cái gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, thần sắc của công chúa Tê Hà cũng khó coi. Vốn là lấy thân phận của công chúa Tê Hà, thì dư dả làm Bình phi. Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc đầu ở trong hôn lễ đã ầm ĩ một trận như vậy, tất nhiên công chúa Tê Hà chỉ đành phải vội vã giả chết tạm thời thoát khỏi chuyện này. Vốn Diệp Ly cho rằng chắc Mặc Cảnh Lê đã chuẩn bị sớm một thân phận khác cho công chúa Tê Hà từ trước, không nghĩ tới đến bây giờ cũng vẫn chỉ là một thiếp thất không rõ thân phận. Thấy Mặc Cảnh Lê không nói lời nào, Diệp Ly cũng không để ý sai người dâng trà lên.
“Bộ dáng hiện tại này của Định Vương cũng dọa Bản vương phải nhảy dựng.” Mặc Cảnh Lê nói, mặc dù đã nghe thấy tóc của Định Vương bạc trắng từ trước, nhưng đến khi tận mắt thấy, Mặc Cảnh Lê vẫn còn hơi kinh ngạc. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Ly ngồi ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, ở trong lòng đánh giá, thoạt nhìn thì, tầm quan trọng của Diệp Ly trong lòng Mặc Tu Nghiêu còn cao hơn trong suy đoán bọn hắn rất nhiều.
Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý, tùy ý phất sợi tóc bay đến trước ngực ra sau, cười nói: “Hoa nở hoa tàn, sinh lão bệnh tử bình thường mà thôi, cần gì phải để ý? Ngược lại, nghe nói hơn một năm này Lê Vương ở Giang Nam rất thuận lợi?”
Mặc Cảnh Lê kéo kéo khóe môi, nói: “Định Vương quá khen, nào có thoải mái như Định Vương chiếm cứ Tây Bắc chứ.” Hai nam nhân nói lời sắc bén ngươi tới ta đi, nếu lúc trước thì Mặc Cảnh Lê chưa chắc có dũng khí và suy nghĩ đối đầu với Mặc Tu Nghiêu. Nhưng hiện tại lại khác, Mặc Tu Nghiêu chiếm cứ Tây Bắc, hắn lại chiếm cứ Giang Nam. So với Tây Bắc cằn cỗi thì hiển nhiên Giang Nam giàu có có ưu thế hơn một chút.
Diệp Ly mỉm cười nhìn Diệp Oánh, mỉm cười nói: “Một năm này Tứ muội muội có tốt không?”
Ánh mắt Diệp Oánh phức tạp nhìn Diệp Ly, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Tam tỷ tỷ không biết chuyện ta bị Hoàng thượng bắt nhốt sao? Trong tù nào có chỗ gì tốt chứ?” Ngụ ý, từ đầu đến cuối là đang trách Diệp Ly rằng, lúc đầu biết rõ nàng bị Mặc Cảnh Kỳ bắt nhốt mà lại không chịu cứu giúp. Diệp Ly cũng không để ý, nàng và Diệp Oánh cũng không có tỷ muội tình thâm gì để nói đến. Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nàng cứu nàng ta cũng được, nhưng lúc ấy Diệp Oánh có thể nói là con tin mà Mặc Cảnh Kỳ dùng để bắt ép Mặc Cảnh Lê, đương nhiên là bị canh gác kỹ càng, sao nàng lại phí tâm tư hy sinh thuộc hạ của mình chứ? Đối mặt với chất vấn của Diệp Oánh, sắc mặt Diệp Ly vẫn như thường, an ủi: “Hôm nay vợ chồng Tứ muội và Lê Vương đã gặp lại, lại có thế tử Lê Vương, cuộc sống sau này cuối cùng cũng là khổ tẫn cam lai rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Oánh tối sầm, sắc mặt càng thêm khó coi hơn. Diệp Ly hơi suy tư một chút thì lập tức hiểu, chắc là Mặc Cảnh Lê cũng không có ý tứ phong đứa nhỏ mà Diệp Oánh sinh ra làm thế tử. Cũng đúng, Mặc Cảnh Lê còn trẻ, muốn đứa nhỏ thì lúc nào mà không có? Mà hôm nay Diệp Oánh có thể nói là ngoại trừ tỷ tỷ khác mẹ là mình ra thì căn bản không có chút căn cơ nào rồi, thậm chí còn kém hơn cả nhà thái giám, quan nhỏ bình thường. Mà tỷ tỷ duy nhất này của nàng ta hết lần này tới lần khác lại còn có quan hệ không tốt với nàng ta, thậm chí hai người vẫn hay đối đầu với nhau. Vì vậy đương nhiên Mặc Cảnh Lê sẽ không suy nghĩ phong đứa nhỏ Diệp Oánh sinh làm thế tử. Chỉ sợ còn đang có ý định chọn một cô gái mới có gia thế tốt làm phi nữa đấy.
Những chuyện này, đương nhiên Diệp Ly sẽ không xen vào. Nên quyết định không hỏi tới nữa, liền lôi kéo Diệp Oánh nói đến chuyện khác. Diệp Oánh trầm mặc nghe Diệp Ly nói chuyện, hồi lâu mới đột nhiên hỏi: “Tại sao Tam tỷ tỷ muốn để cho phụ thân cáo lão về quê?”
Diệp Ly nhướng mày, đây là đang chất vấn sao?
Mím môi cười nhạt, nụ cười của Diệp Ly hơi lãnh đạm, “Tuổi tác của phụ thân đã cao, ở trong triều trên căn bản cũng đã xem như là lên tới đỉnh điểm, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang có cái gì không đúng sao?”
Diệp Oánh cắn môi, oán hận nhìn Diệp Ly một cái. Không có ai biết nàng có cảm giác gì khi biết được cha mẹ thân nhân cũng không ở kinh thành sau khi được thả từ trong tù ra. Vương gia cũng không tỉ mỉ che chở nàng như trước nữa, chỉ là lạnh lạnh nhạt nhạt, cũng không liếc mắt nhìn con trai của nàng một cái. Nếu phụ thân vẫn còn ở đây thì sao lại có thể như vậy được?
Diệp Oánh không cam lòng và oán hận, đương nhiên Diệp Ly cũng biết, trong lòng cười lạnh. Nếu như Diệp thượng thư không cáo lão về quê, chỉ sợ đã bị Mặc Cảnh Kỳ cho giết chết từ lâu, nơi nào còn chờ được đến khi Diệp Oánh đi ra ngoài. Vốn cho là Diệp Oánh trải qua đau khổ hơn một năm này sẽ trưởng thành, hôm nay xem ra, vẫn ngây thơ không biết gì cả như vậy!
/447
|