Tiệc đón gió của Từ gia được cử hành ở Định Quốc Vương phủ, vì biểu hiện trịnh trọng và tôn kính với Từ gia, Mặc Tu Nghiêu mời tất cả quan văn võ tướng của Nhữ Dương, thậm chí còn báo cho các tâm phúc tinh anh của Định Vương phủ đóng quân ở những châu phủ khác của Tây Bắc từ sớm. Cực kỳ trịnh trọng giới thiệu mọi người của Từ gia cho tướng quân và các quan viên Tây Bắc, cũng làm cho mọi người hiểu rằng, Từ gia không chỉ đơn giản là nhà ngoại của Định Vương phi, mà trong tương lai sẽ có địa vị hết sức quan trọng ở trên vùng đất Tây Bắc này. Mà bởi vì Từ gia vốn đã có danh vọng, tự nhiên mọi người cũng không có ý nghĩ bài xích đố kỵ gì với cái này. Chỉ cần hơi có chút kiến thức đều hiểu, lúc này Từ gia đi đến Tây Bắc sẽ rất có lợi cho Định Vương phủ và Mặc gia quân.
Đương nhiên yến hội hết sức náo nhiệt, không khí cũng hòa thuận vui mừng. Cho dù Diệp Ly muốn chăm sóc cục cưng, cũng không thể rời khỏi tiệc sớm hơn một chút. Mang người đi trở về, lúc đi qua vườn hoa lại thấy Tần Tranh ngồi một mình xuất thần ở trong lương đình bên cạnh hồ. Diệp Ly dừng bước, nhẹ giọng hỏi: “Sao Tranh nhi tỷ tỷ lại ở chỗ này?” Thanh Ngọc ở phía sau nói: “Mới vừa rồi ở trên yến tiệc, hình như Tần tiểu thư không thoải mái, đã rời khỏi tiệc sớm.” Thanh Sương nói: “Tần tiểu thư một thân một mình đi tới Tây Bắc, có lẽ là không có thói quen đi.” Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi nói: “Các ngươi đợi ở đây một lát.”
Diệp Ly nhẹ nhàng đi vào trong lương đình, nhẹ giọng cười nói: “Sao Tranh nhi tỷ tỷ lại ngồi ở chỗ này?”
Hiển nhiên Tần Tranh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Ly mới thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: “Vương phi…” Diệp Ly vươn tay đè lại không để cho nàng đứng lên, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Mới hơn một năm không gặp, Tranh nhi tỷ tỷ cũng xa lạ với muội rồi.” Tần Tranh khó xử nhìn Diệp Ly, nhất thời không biết nên nói cái gì. Diệp Ly cười nói: “Chẳng lẽ sau khi Tranh nhi tỷ tỷ thành thân với Nhị ca, cũng vẫn một mực gọi muội là Vương phi?” Tần Tranh đỏ mặt lên, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Diệp Ly, nhưng cũng có thêm mấy phần tự tại vốn có.
Sau khi trêu chọc, Diệp Ly ngồi xuống, vươn tay cầm tay của Tần Tranh, rồi nói: “Muội thấy Tranh nhi tỷ tỷ rầu rĩ không vui, là có chỗ nào không quen hay trong phủ có chỗ nào không chu đáo với tỷ?” Tần Tranh vội vàng lắc đầu, khóe mắt có chút đỏ lên, thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đều rất tốt với tỷ, chỉ là… hơi nhớ nhà mà thôi. Cha mẹ nuôi tỷ lớn lên, ngàn y trăm thuận. Tỷ lại chưa báo đáp được gì mà đã rời xa cha mẹ, thật sự là quá bất hiếu.” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, vỗ nhè nhẹ lên tay của Tần Tranh, ôn nhu nói: “Tần đại nhân và Tần phu nhân đồng ý để cho tỷ tỷ rời kinh, đương nhiên cũng suy nghĩ cho hạnh phúc của tỷ tỷ. Tỷ tỷ chỉ cần an tâm ở lại Tây Bắc, trong tương lai cũng không phải không có cơ hội gặp nhau nữa. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là hôn sự của Nhị ca và Tranh nhi tỷ tỷ, lúc tối, mợ cả và mợ hai đều đã nói với muội chuyện này. Xem ra Nhị ca và mợ hai cũng gấp gáp muốn cưới Tranh nhi tỷ tỷ về nhà đây.”
“Ly nhi!” Dung nhan thanh tú xinh đẹp của Tần Tranh lập tức đỏ đến có thể nhỏ ra máu, nhưng vẫn tránh không được Diệp Ly trêu chọc, chỉ đành phải lấy hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Một năm không gặp, làm sao Ly nhi lại học theo Mộ Dung vậy?” Diệp Ly cười nói: “Học theo Mộ Dung có gì không tốt? Có cái gì thì nói cái đó, cũng tránh cho giữ lại trong lòng lại nín hỏng mình. Được rồi, tỷ tỷ cũng đừng xấu hổ, nếu không phải bởi vì năm ngoái Nhị ca muốn đi theo muội tới Tây Bắc thì hai người đã sớm lập gia đình từ lâu rồi. Tranh nhi tỷ tỷ cứ an tâm làm tân nương đi, Ly nhi nhất định sẽ chuẩn bị một hôn lễ long trọng cho tỷ tỷ và Nhị ca.” Tần Tranh cúi đầu, giấu đi nước mắt trong mắt, thấp giọng nói: “Ly nhi, cám ơn muội.” Diệp Ly lại cười nói: “Chúng ta là người một nhà, nói cám ơn cái gì?” Tần Tranh mỉm cười. Một cô nương mới mười mấy tuổi như nàng giả chết rời khỏi cha mẹ và kinh thành đi đến Tây Bắc xa xôi, làm sao trong lòng có thể không thấp thỏm bất an. Mặc dù người của Từ gia cũng rất dễ chung sống, Từ nhị phu nhân lại càng chiếu cố nàng. Nhưng mà không có cha mẹ để dựa vào, trong lòng một cô gái nuôi ở khuê phòng như Tần Tranh vẫn cảm thấy thấp thỏm lo âu, huống chi bản thân Nhị công tử của Từ gia Từ Thanh Trạch lại là người lãnh đạm, đương nhiên cũng sẽ không ân cần hỏi han Tần Tranh, điều này cũng càng làm Tần Tranh lo lắng thêm.
Tỉ mỉ trấn an Tần Tranh một phen, mới kêu nha đầu hầu hạ Tần Tranh tới, cũng để cho Thanh Ngọc tự mình tiễn Tần Tranh về tiểu viện mình đang ở tạm.
Trở lại trong phòng, lại thấy Mặc Tu Nghiêu đã trở lại, đang buồn chán gục bên cạnh ở nôi trêu chọc khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Mặc Tiểu Bảo. Diệp Ly rửa mặt một phen rồi thay y phục đi ra ngoài, bất đắc dĩ nói: “Vương gia, chàng muốn nhéo mặt của cục cưng thành người quái dị sao?” Lúc nàng đi vào, hắn đang chơi, nàng rửa mặt xong đi ra, hắn vẫn còn đang chơi, cho dù không dùng lực, da dẻ phấn nộn của cục cưng cũng không chịu được hắn chơi đùa như vậy. Đi tới bên cạnh nôi, lại thấy tiểu gia hỏa đã tỉnh, đang mở to đôi mắt to tròn nhìn nàng. Chắc vừa mới tỉnh nên trong đôi mắt to ngập nước, nhìn qua là vô cùng ủy khuất. Cúi người ôm lấy tiểu gia hỏa, Diệp Ly đau lòng vỗ vỗ, vừa nói: “Cục cưng ngoan, phụ thân hư, chúng ta không để ý tới hắn.” Vừa êm ái thì thầm với cục cưng, vừa ở trong phòng đi chậm chậm dỗ cục cưng ngủ. Hoàn toàn không thấy được khuôn mặt của người nào đó ở phía sau trong nháy mắt âm trầm, hắn hư? Tiểu gia hỏa khốn kiếp, quả nhiên là khắc tinh trời sinh của hắn, A Ly lại vì nó mà nói hắn hư?
Oán khí của Mặc Tu Nghiêu rốt cục vẫn làm cho Diệp Ly chú ý tới, quay đầu lại nhìn khuôn mặt âm trầm của nam nhân ngồi ở bên giường đang nhìn chằm chằm cục cưng trong tay nàng, bất đắc dĩ ở trong lòng than nhẹ. Những nam nhân khác đều hận không thể có một đứa con trai bảo bối, người trước mắt này thì lại ngược lại, giống như con trai là kẻ thù đời trước của hắn vậy. Cẩn thận thả cục cưng vào trong tay Mặc Tu Nghiêu, vừa cười nói: “Vương gia, chàng còn nhỏ sao? Lại náo loạn với cục cưng?”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, không chút đau lòng nào giày vò viên thịt nhỏ trong tay, “Nàng nuôi nó béo thành như vậy là muốn để ăn sao?” Diệp Ly liếc mắt, cục cưng lớn lên tròn tròn nhuận nhuận, trắng nõn nà, nhưng mà còn xa mới là béo có được hay không? May mắn Mặc Tu Nghiêu cũng biết A Ly nhà hắn không thích người khác ghét bỏ con trai bảo bối của nàng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vừa ở trong lòng ghét bỏ Mặc Tiểu Bảo cái gì cũng đều không hiểu cũng vô lực phản kháng để hắn giày vò, vừa nói: “Sao lại về trễ như vậy?” Diệp Ly nói lại chuyện mới vừa thấy Tần Tranh ở trong vườn hoa, cuối cùng mới hỏi: “Mợ cả và mợ hai có ý là, ngày cưới thì định là sau tiệc đầy tháng của cục cưng, mợ cả có ý để cho Tranh nhi tỷ tỷ xuất giá từ phủ của cậu cả, theo ý kiến của ta thì vẫn xuất giá từ Vương Phủ tốt hơn. Chàng nói đi?” Dù sao thì từ nhà cậu cả đến nhà cậu hai có cảm giác giống như không có chuyện gì xảy ra cả.
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Trong phủ của chúng ta cũng không có trưởng bối hay người lớn. Cũng không thể để nàng đưa Tần Tranh đi lấy chồng đi, bàn về số tuổi, nàng còn nhỏ hơn nàng ấy nhiều. Như vậy đi, vợ con của Lữ tướng quân và Trương tướng quân đều ở Nhữ Dương, nàng xem nhà nào thích hợp thì để cho bọn họ nhận Tần Tranh làm con gái nuôi, đến lúc đó thì từ phủ tướng quân xuất giá. Lữ tướng quân và Trương tướng quân cũng là danh tướng số một số hai của Mặc gia quân, Tần Tranh bái ở phủ của bọn họ cũng không coi là bôi nhọ. Như thế, cũng coi như Từ gia đám hỏi với Mặc gia quân, dù sao Định Vương phủ cũng là lấy công trận lập nghiệp, có tầng quan hệ này, sau này mấy vị Từ gia ở Tây Bắc cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Vô luận Trương Khởi Lan hay Lữ Cận Hiền thì cũng đều là lão tướng rất có uy vọng trong Mặc gia quân, có sự ủng hộ của bọn họ, sau này tướng sĩ của Mặc gia quân cũng sẽ giảm bớt bài xích với người ngoài như Từ gia rất nhiều. Nói cho cùng… Chỉ cần là quân đội thì cũng có tính bài ngoại.
Diệp Ly không nghĩ tới chỉ trong một lát, Mặc Tu Nghiêu cũng đã suy nghĩ nhiều như vậy rồi, rất nhiều cũng là suy nghĩ cho Từ gia. Trong lòng ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Cám ơn chàng đã suy nghĩ cho Từ gia nhiều như vậy.” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu đùa giỡn với con trai. Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn người nam nhân cúi đầu không để ý tới mình, rất muốn hỏi một câu: Vương gia, chàng có cần kiêu ngạo đến như vậy không?
Tin tức Tiểu thế tử của Định Vương phủ ra đời lan tỏa ra các nước xung quanh với tốc độ cực nhanh, lại càng không cần phải nói Mặc Tu Nghiêu còn hết sức gióng trống khua chiêng phát thiếp mời quyền quý các quốc gia đến Nhữ Dương tham gia tiệc đầy tháng của Tiểu thế tử. Nhận được thiếp mời có dấu hiệu hoa lệ của Định Quốc Vương phủ kia, không biết có bao nhiêu người đập vỡ hết đồ cổ quý báu giá trị liên thành trong thư phòng.
Trấn Nam Vương phủ Tây Lăng
Trong thư phòng, Trấn Nam Vương nhìn chằm chằm thiếp mời hoa lệ trên bàn, nguy hiểm nheo mắt lại. Trấn Nam Vương không nói lời nào, đương nhiên những người khác trong thư phòng cũng không dám mở miệng, trong lúc nhất thời không khí ngưng trọng nặng nề. Hồi lâu, Trấn Nam Vương Thế tử Lôi Đằng Phong đứng ở một bên mới mở miệng nói: “Phụ Vương, Mặc Tu Nghiêu có ý gì? Thật sự muốn quyết liệt với Đại Sở sao?” Thân là Định Vương của Đại Sở, cho dù Định Quốc Vương phủ danh chấn thiên hạ đến thế nào cũng không có tư cách mở tiệc chiêu đãi các nước quyền quý chỉ vì đầy tháng của một thế tử. Trên thực tế, cho dù là hoàng thất các quốc gia, hầu như cũng không có ai sẽ mở tiệc chiêu đãi quyền quý nước khác chỉ vì đầy tháng của một hoàng tử thậm chí là một thái tử. Nhưng nếu như Mặc Tu Nghiêu quyết liệt với Đại Sở, tự lập làm vua mà nói…, như vậy ít nhất hắn có tư cách đối thoại với hoàng thất các quốc gia, như vậy thiếp mời này cũng không tính là thất lễ. Về phần Mặc Tu Nghiêu vui mừng làm một bữa tiệc đầy tháng như vậy cho con trai của mình, vậy thì ai cũng không thể xen vào.
Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, nói: “Định Quốc Vương phủ quyết liệt với Đại Sở là chuyện sớm hay muộn, cũng không vượt ra ngoài dự kiến. Chỉ là không nghĩ tới… Định Vương phi lại còn có thể còn sống trở về.” Càng không nghĩ tới chính là, không chỉ Định Vương phi té xuống từ vách đá cao như vậy lại không có chuyện gì, mà ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không có chuyện gì. Vận khí của Mặc Tu Nghiêu thật tốt đến nỗi làm cho người ta hận! Nhớ tới chuyện này, sắc mặt Trấn Nam Vương càng thêm khó coi, ông không chỉ bại bởi một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân đang mang thai!
“Diệp Ly!” Trấn Nam Vương nghiến răng nghiến lợi.
Lôi Đằng Phong nhìn lướt qua khuôn mặt âm trầm của phụ thân, cũng không có tức giận như Trấn Nam Vương. Nhớ tới cô gái áo xanh uyển chuyển hàm xúc, nhìn như thanh tao lịch sự nhưng mỗi lần lại làm người ta khiếp sợ kia, không thể phủ nhận lúc đầu khi nghe được tin Định Vương phi chết, trong lòng Lôi Đằng Phong cũng có hơi tiếc hận. Không nghĩ tới Định Vương phi vượt qua kiếp nạn trở về, còn bình an sinh hạ Thế tử Định Vương, trong lòng Lôi Đằng Phong nổi lên một tia hâm mộ nhàn nhạt, nhưng rất nhanh lại xua tan ý nghĩ này đi, “Phụ vương, chúng ta có đi dự tiệc đầy tháng Định Vương thế tử này hay không?” Mặc dù Nhữ Dương gần biên cảnh Đại Sở và Tây Lăng, nhưng cũng không gần vương thành Tây Lăng. Phong thiếp mời này chắc cũng là lúc Thế tử Định Vương vừa mới ra đời đã lập tức phái người phi ngựa thật nhanh đưa đến, ngay cả tên của Tiểu thế tử cũng không có. Nhưng ngay cả như vậy, nếu như bọn họ muốn tham gia tiệc đầy tháng cũng phải lập tức lên đường, nếu không sẽ không đến kịp.
“Đi! Đương nhiên phải đi!” Trấn Nam Vương cười lạnh nói, “Con cho rằng Mặc Tu Nghiêu thật sự chỉ vì một bữa tiệc đầy tháng của con trai hắn? Lần này chỉ sợ thành Nhữ Dương sẽ cực kỳ náo nhiệt.” Lôi Đằng Phong nghiêm túc suy nghĩ, lập tức liền hiểu ra: “Phụ Vương nói là Ngọc tỷ Truyền Quốc và bảo tàng của Cao tổ Tiền triều?” Trấn Nam Vương gật đầu nói: “Đúng vậy. Thay vì để cho người ta âm thầm ra ra vào vào Tây Bắc, còn không bằng tự hắn mở cửa rộng lượng để người đi qua. Ít nhất những người này còn có thể ở dưới sự quản chế của hắn, Mặc Tu Nghiêu cũng nghĩ thật tốt……” Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Theo Phụ Vương, Ngọc tỷ Truyền Quốc có thật sự ở trong tay Mặc Tu Nghiêu hay không? Theo tin tức mà chúng ta nhận được, thì người của Định Vương phủ cũng đang âm thầm tìm kiếm một người tên là Lâm Nguyện, hơn nữa có liên quan với Ngọc tỷ Truyền Quốc.”
“Lâm Nguyện? Lâm……” Trấn Nam Vương suy tư, Lôi Đằng Phong nói: “Lâm là quốc họ của Tiền triều. Lâm Nguyện này còn có tên là Đàm Kế Chi, nghe nói lúc trước ở Tây Bắc muốn bắt Định Vương phi để uy hiếp Định Vương, không biết làm sao mà tin tức bị lọt ra, bị Định Vương bắt lại. Sau đó, Mặc Tu Nghiêu đã thả hắn đi, không lâu sau liền truyền ra tin tức Ngọc tỷ Truyền Quốc ở trong Định Vương phủ, không chỉ Định Vương phủ, mà cả Mặc Cảnh Kỳ cũng đang tìm hắn.” Trấn Nam Vương trầm tư một lúc lâu, nói: “Ta cũng hơi ấn tượng với Đàm Kế Chi này. Tô Túy Điệp từng nói, hắn là con mồ côi của hoàng thất Tiền triều.”
“Con mồ côi của hoàng thất Tiền triều?” Lôi Đằng Phong khinh thường bĩu môi, Tiền triều bị tiêu diệt đến nay đã hơn một trăm năm, ai còn quan tâm có phải con mồ côi hay không? Nếu tính như vậy, không biết cõi đời này còn có bao nhiêu con mồ côi của các triều các đại. Mỗi triều đại thay đổi sẽ có bao nhiêu tử tôn của hoàng thất lưu lạc dân gian, lại có ai có thể chân chính phục quốc thành công? Sở dĩ nằm gai nếm mật có thể truyền lưu thiên cổ là bởi vì nó chỉ là một cách nói mà thôi, “Phụ Vương đã biết thân phận của Đàm Kế Chi này từ lâu?” Hiển nhiên Trấn Nam Vương cũng không đặt Đàm Kế Chi vào trong mắt, lạnh nhạt cười nói: “Hắn là hoàng duệ của Tiền triều hay loạn thần tặc tử căn bản cũng không có quan trọng với chúng ta, chỉ cần hắn có thể giúp đỡ Mặc Cảnh Kỳ đối phó Định Quốc Vương phủ thì hắn cũng không phải là kẻ thù của chúng ta. Đã như vậy, đương nhiên Bổn Vương sẽ giữ bí mật thân phận thay hắn. Đáng tiếc… người đàn bà Tô Túy Điệp kia! Nếu đã có thể báo thân phận của hắn cho Bản Vương, thì làm sao lại không thể nói cho người khác đây?”
Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Vậy Phụ Vương cho là rốt cuộc Ngọc tỷ Truyền Quốc ở trong tay ai?”
Trấn Nam Vương trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: “Theo tâm tính của người Định Quốc Vương phủ, tầm quan trọng của Ngọc tỷ Truyền Quốc với bọn họ cũng không lớn. Mặc Tu Nghiêu này càng kiêu ngạo hơn Mặc Lưu Danh năm đó, hắn căn bản khinh thường lợi dụng Ngọc tỷ Truyền Quốc để đề cao danh vọng của Mặc gia quân.” Lôi Đằng Phong nói: “Ý của Phụ Vương là……” Trấn Nam Vương khoát tay một cái, nói: “Không, chưa chắc Ngọc tỷ Truyền Quốc ở trong tay Mặc Tu Nghiêu, nhưng cũng chưa chắc thật sự ở trong tay Đàm Kế Chi. Cho nên chúng ta cần phải một chuyến Tây Bắc này.” Ít nhất không thể để cho Ngọc tỷ Truyền Quốc rơi vào trong tay người khác.
“Con hiểu.” Lôi Đằng Phong gật đầu nói, “Phụ Vương chuẩn bị tự mình đi Nhữ Dương?” Trấn Nam Vương gật đầu nói: “Con đi theo Bản vương, gần đây Tây Lăng cũng không có chuyện lớn gì.”
“Hài nhi lĩnh mệnh.”
Không khí trong Ngự thư phòng của Sở Cung thì càng thêm ngưng trọng, Mặc Cảnh Kỳ tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, ném thiếp mời cầm trong tay ra thật xa, “Mặc Ngự Thần! Hay cho một cái Mặc Ngự Thần! Mặc Tu Nghiêu, ngươi thật giỏi……” Mặc Cảnh Lê cũng nhận được thiệp mời mới vừa đi vào Ngự thư phòng lại vừa hay nhìn thấy thiệp mời đánh dấu ấn ký của Định Vương phủ bay thẳng vào mặt. Giơ tay lên chụp được, Mặc Cảnh Lê cười nói: “Hoàng huynh, người nào lại chọc ngươi tức giận như vậy hả?” Nhìn thấy người em cùng mẹ này, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ càng khó coi hơn, lãnh đạm nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Mặc Cảnh Lê mỉm cười, cũng lấy một tấm thiệp mời khác ra, cười nói: “Tới thỉnh an mẫu hậu, mặt khác… Xem ra hoàng huynh cũng đã nhận được thiệp mời của Định Vương rồi. Hoàng huynh có ý định gì không?” Tiện tay mở thiệp mời ra, nhìn tên của thế tử Định Vương phủ rồng bay phượng múa ở phía trên —— Mặc Ngự Thần. Ngự Thần… Thật là một cái tên rất hay, Mặc Tu Nghiêu, rốt cục ngươi vẫn không nhịn được sao?
Mặc Cảnh Kỳ lạnh lùng nhìn đệ đệ, người em này của hắn sau khi từ phía nam trở về thì rõ ràng đã trở nên thông minh hơn, cũng càng khó đối phó hơn. Nếu như không phải đột nhiên hắn thông minh lên thì chính là sau lưng có cao nhân chỉ điểm, “Ngươi có ý định gì không? Nếu Mặc Tu Nghiêu đã phái người đưa thiệp mời cho ngươi, Hoàng đệ định đi sao?” Mặc Cảnh Lê cười nói: “Định Vương tự mình mời, sao thần đệ dám không đi? Hoàng huynh định đưa lễ vật gì cho Định Vương thế tử?” Mặc Cảnh Kỳ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lộ ra một nụ cười ác ý, rồi nói: “Hoàng đệ cũng nên đi, dù sao Diệp Ly cũng không tính là người xa lạ với Hoàng đệ. Hơn nữa vẫn là thân tỷ tỷ Lê Vương phi đây.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mặc Cảnh Lê liền khó coi. Chỉ cần nghĩ tới Diệp Oánh chỉ biết khóc sướt mướt, làm nũng, oán trách kia trong phủ của mình, còn nghĩ đến Diệp Ly có thể ra chiến trường, có thể vào triều, sau lưng còn có Từ gia ủng hộ, mỗi lần Mặc Cảnh Lê chỉ cần nghĩ tới Diệp Ly đã từng là vị hôn thê của mình liền không nhịn được đau đớn trong lòng. Nếu như ban đầu hắn cưới được là Diệp Ly thì bây giờ sẽ là tình cảnh gì đây? Dựa vào bản lãnh của Diệp Ly có thể chiến thắng Trấn Nam Vương Tây Lăng, nói không chừng hắn căn bản là không cần đối đầu nam bắc với hoàng huynh này của hắn, mà đã trực tiếp đánh vào Sở kinh rồi. Còn có Từ Thanh Trần kia, ở Nam Phương đã đem đến cho hắn biết bao nhiêu là phiền toái, nếu như Vương phi của hắn là Diệp Ly, Từ Thanh Trần chẳng những sẽ không phiền toái hắn, mà ngược lại sẽ giúp đỡ hắn. Thậm chí nói không chừng còn có thể giúp hắn đoạt lại Nam Chiếu, mà không phải khắp nơi đều bị Nam Chiếu không chế như bây giờ!
Nhìn sắc mặt Mặc Cảnh Lê đột nhiên chuyển thành âm u, tâm tình của Mặc Cảnh Kỳ lập tức tốt lên rất nhiều. Nhướng mày nói: “Nếu Hoàng đệ muốn đi, không ngại cũng mang Lê Vương phi cùng đi, cũng có thể ôn chuyện với Diệp Ly.”
Mặc Cảnh Lê cắn răng, thản nhiên nói: “Đa tạ hoàng huynh đã nói. Đã như vậy, thần đệ xin đi xuống trước chuẩn bị, cũng không còn nhiều thời gian, sáng sớm ngày mai liền lên đường đi Tây Bắc.”
Mặc Cảnh Kỳ gật đầu nói: “Hoàng đệ đi thong thả.”
Mặc Cảnh Lê vừa đi ra ngoài, nụ cười trên mặt của Mặc Cảnh Kỳ liền biến mất ngay lập tức. Mặc Cảnh Lê cho rằng hắn không biết hắn ta muốn đi Tây Bắc làm gì sao? Chúc mừng đầy tháng con trai của Mặc Tu Nghiêu? Hừ! Mặc Cảnh Lê lại càng muốn con trai của Mặc Tu Nghiêu chết sớm. Bởi vì mẹ của đứa bé kia là vị hôn thê trước của hắn. Diệp Ly còn sống chính là nói cho người trong khắp thiên hạ, Lê Vương hắn có mắt không tròng như thế nào. Muốn đi Tây Bắc tìm Ngọc tỷ Truyền Quốc sao? Khẩu vị của Mặc Cảnh Lê ngươi cũng quá cao đi!
“Hoàng thượng?”
“Có tin tức tung tích của Đàm Kế Chi chưa?” Mặc Cảnh Kỳ lạnh giọng hỏi người áo xám quỳ trong điện.
“Hoàng thượng thứ tội, tạm thời còn không có tung tích của Đàm Kế Chi.”
Rầm! Mặc Cảnh Kỳ cầm nghiên mực trên bàn lên, trực tiếp ném tới, người áo xám trên mặt đất không dám trốn, nghiên mực nện vào trên bả vai của hắn rồi lại rơi xuống trên mặt đất, người áo xám kêu rên một tiếng, “Hoàng thượng thứ tội!”
“Một đám phế vật! Tìm tiếp, cho dù đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra Đàm Kế Chi cho trẫm!”
Đương nhiên yến hội hết sức náo nhiệt, không khí cũng hòa thuận vui mừng. Cho dù Diệp Ly muốn chăm sóc cục cưng, cũng không thể rời khỏi tiệc sớm hơn một chút. Mang người đi trở về, lúc đi qua vườn hoa lại thấy Tần Tranh ngồi một mình xuất thần ở trong lương đình bên cạnh hồ. Diệp Ly dừng bước, nhẹ giọng hỏi: “Sao Tranh nhi tỷ tỷ lại ở chỗ này?” Thanh Ngọc ở phía sau nói: “Mới vừa rồi ở trên yến tiệc, hình như Tần tiểu thư không thoải mái, đã rời khỏi tiệc sớm.” Thanh Sương nói: “Tần tiểu thư một thân một mình đi tới Tây Bắc, có lẽ là không có thói quen đi.” Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi nói: “Các ngươi đợi ở đây một lát.”
Diệp Ly nhẹ nhàng đi vào trong lương đình, nhẹ giọng cười nói: “Sao Tranh nhi tỷ tỷ lại ngồi ở chỗ này?”
Hiển nhiên Tần Tranh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Ly mới thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: “Vương phi…” Diệp Ly vươn tay đè lại không để cho nàng đứng lên, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Mới hơn một năm không gặp, Tranh nhi tỷ tỷ cũng xa lạ với muội rồi.” Tần Tranh khó xử nhìn Diệp Ly, nhất thời không biết nên nói cái gì. Diệp Ly cười nói: “Chẳng lẽ sau khi Tranh nhi tỷ tỷ thành thân với Nhị ca, cũng vẫn một mực gọi muội là Vương phi?” Tần Tranh đỏ mặt lên, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Diệp Ly, nhưng cũng có thêm mấy phần tự tại vốn có.
Sau khi trêu chọc, Diệp Ly ngồi xuống, vươn tay cầm tay của Tần Tranh, rồi nói: “Muội thấy Tranh nhi tỷ tỷ rầu rĩ không vui, là có chỗ nào không quen hay trong phủ có chỗ nào không chu đáo với tỷ?” Tần Tranh vội vàng lắc đầu, khóe mắt có chút đỏ lên, thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đều rất tốt với tỷ, chỉ là… hơi nhớ nhà mà thôi. Cha mẹ nuôi tỷ lớn lên, ngàn y trăm thuận. Tỷ lại chưa báo đáp được gì mà đã rời xa cha mẹ, thật sự là quá bất hiếu.” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, vỗ nhè nhẹ lên tay của Tần Tranh, ôn nhu nói: “Tần đại nhân và Tần phu nhân đồng ý để cho tỷ tỷ rời kinh, đương nhiên cũng suy nghĩ cho hạnh phúc của tỷ tỷ. Tỷ tỷ chỉ cần an tâm ở lại Tây Bắc, trong tương lai cũng không phải không có cơ hội gặp nhau nữa. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là hôn sự của Nhị ca và Tranh nhi tỷ tỷ, lúc tối, mợ cả và mợ hai đều đã nói với muội chuyện này. Xem ra Nhị ca và mợ hai cũng gấp gáp muốn cưới Tranh nhi tỷ tỷ về nhà đây.”
“Ly nhi!” Dung nhan thanh tú xinh đẹp của Tần Tranh lập tức đỏ đến có thể nhỏ ra máu, nhưng vẫn tránh không được Diệp Ly trêu chọc, chỉ đành phải lấy hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Một năm không gặp, làm sao Ly nhi lại học theo Mộ Dung vậy?” Diệp Ly cười nói: “Học theo Mộ Dung có gì không tốt? Có cái gì thì nói cái đó, cũng tránh cho giữ lại trong lòng lại nín hỏng mình. Được rồi, tỷ tỷ cũng đừng xấu hổ, nếu không phải bởi vì năm ngoái Nhị ca muốn đi theo muội tới Tây Bắc thì hai người đã sớm lập gia đình từ lâu rồi. Tranh nhi tỷ tỷ cứ an tâm làm tân nương đi, Ly nhi nhất định sẽ chuẩn bị một hôn lễ long trọng cho tỷ tỷ và Nhị ca.” Tần Tranh cúi đầu, giấu đi nước mắt trong mắt, thấp giọng nói: “Ly nhi, cám ơn muội.” Diệp Ly lại cười nói: “Chúng ta là người một nhà, nói cám ơn cái gì?” Tần Tranh mỉm cười. Một cô nương mới mười mấy tuổi như nàng giả chết rời khỏi cha mẹ và kinh thành đi đến Tây Bắc xa xôi, làm sao trong lòng có thể không thấp thỏm bất an. Mặc dù người của Từ gia cũng rất dễ chung sống, Từ nhị phu nhân lại càng chiếu cố nàng. Nhưng mà không có cha mẹ để dựa vào, trong lòng một cô gái nuôi ở khuê phòng như Tần Tranh vẫn cảm thấy thấp thỏm lo âu, huống chi bản thân Nhị công tử của Từ gia Từ Thanh Trạch lại là người lãnh đạm, đương nhiên cũng sẽ không ân cần hỏi han Tần Tranh, điều này cũng càng làm Tần Tranh lo lắng thêm.
Tỉ mỉ trấn an Tần Tranh một phen, mới kêu nha đầu hầu hạ Tần Tranh tới, cũng để cho Thanh Ngọc tự mình tiễn Tần Tranh về tiểu viện mình đang ở tạm.
Trở lại trong phòng, lại thấy Mặc Tu Nghiêu đã trở lại, đang buồn chán gục bên cạnh ở nôi trêu chọc khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Mặc Tiểu Bảo. Diệp Ly rửa mặt một phen rồi thay y phục đi ra ngoài, bất đắc dĩ nói: “Vương gia, chàng muốn nhéo mặt của cục cưng thành người quái dị sao?” Lúc nàng đi vào, hắn đang chơi, nàng rửa mặt xong đi ra, hắn vẫn còn đang chơi, cho dù không dùng lực, da dẻ phấn nộn của cục cưng cũng không chịu được hắn chơi đùa như vậy. Đi tới bên cạnh nôi, lại thấy tiểu gia hỏa đã tỉnh, đang mở to đôi mắt to tròn nhìn nàng. Chắc vừa mới tỉnh nên trong đôi mắt to ngập nước, nhìn qua là vô cùng ủy khuất. Cúi người ôm lấy tiểu gia hỏa, Diệp Ly đau lòng vỗ vỗ, vừa nói: “Cục cưng ngoan, phụ thân hư, chúng ta không để ý tới hắn.” Vừa êm ái thì thầm với cục cưng, vừa ở trong phòng đi chậm chậm dỗ cục cưng ngủ. Hoàn toàn không thấy được khuôn mặt của người nào đó ở phía sau trong nháy mắt âm trầm, hắn hư? Tiểu gia hỏa khốn kiếp, quả nhiên là khắc tinh trời sinh của hắn, A Ly lại vì nó mà nói hắn hư?
Oán khí của Mặc Tu Nghiêu rốt cục vẫn làm cho Diệp Ly chú ý tới, quay đầu lại nhìn khuôn mặt âm trầm của nam nhân ngồi ở bên giường đang nhìn chằm chằm cục cưng trong tay nàng, bất đắc dĩ ở trong lòng than nhẹ. Những nam nhân khác đều hận không thể có một đứa con trai bảo bối, người trước mắt này thì lại ngược lại, giống như con trai là kẻ thù đời trước của hắn vậy. Cẩn thận thả cục cưng vào trong tay Mặc Tu Nghiêu, vừa cười nói: “Vương gia, chàng còn nhỏ sao? Lại náo loạn với cục cưng?”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, không chút đau lòng nào giày vò viên thịt nhỏ trong tay, “Nàng nuôi nó béo thành như vậy là muốn để ăn sao?” Diệp Ly liếc mắt, cục cưng lớn lên tròn tròn nhuận nhuận, trắng nõn nà, nhưng mà còn xa mới là béo có được hay không? May mắn Mặc Tu Nghiêu cũng biết A Ly nhà hắn không thích người khác ghét bỏ con trai bảo bối của nàng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vừa ở trong lòng ghét bỏ Mặc Tiểu Bảo cái gì cũng đều không hiểu cũng vô lực phản kháng để hắn giày vò, vừa nói: “Sao lại về trễ như vậy?” Diệp Ly nói lại chuyện mới vừa thấy Tần Tranh ở trong vườn hoa, cuối cùng mới hỏi: “Mợ cả và mợ hai có ý là, ngày cưới thì định là sau tiệc đầy tháng của cục cưng, mợ cả có ý để cho Tranh nhi tỷ tỷ xuất giá từ phủ của cậu cả, theo ý kiến của ta thì vẫn xuất giá từ Vương Phủ tốt hơn. Chàng nói đi?” Dù sao thì từ nhà cậu cả đến nhà cậu hai có cảm giác giống như không có chuyện gì xảy ra cả.
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Trong phủ của chúng ta cũng không có trưởng bối hay người lớn. Cũng không thể để nàng đưa Tần Tranh đi lấy chồng đi, bàn về số tuổi, nàng còn nhỏ hơn nàng ấy nhiều. Như vậy đi, vợ con của Lữ tướng quân và Trương tướng quân đều ở Nhữ Dương, nàng xem nhà nào thích hợp thì để cho bọn họ nhận Tần Tranh làm con gái nuôi, đến lúc đó thì từ phủ tướng quân xuất giá. Lữ tướng quân và Trương tướng quân cũng là danh tướng số một số hai của Mặc gia quân, Tần Tranh bái ở phủ của bọn họ cũng không coi là bôi nhọ. Như thế, cũng coi như Từ gia đám hỏi với Mặc gia quân, dù sao Định Vương phủ cũng là lấy công trận lập nghiệp, có tầng quan hệ này, sau này mấy vị Từ gia ở Tây Bắc cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Vô luận Trương Khởi Lan hay Lữ Cận Hiền thì cũng đều là lão tướng rất có uy vọng trong Mặc gia quân, có sự ủng hộ của bọn họ, sau này tướng sĩ của Mặc gia quân cũng sẽ giảm bớt bài xích với người ngoài như Từ gia rất nhiều. Nói cho cùng… Chỉ cần là quân đội thì cũng có tính bài ngoại.
Diệp Ly không nghĩ tới chỉ trong một lát, Mặc Tu Nghiêu cũng đã suy nghĩ nhiều như vậy rồi, rất nhiều cũng là suy nghĩ cho Từ gia. Trong lòng ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Cám ơn chàng đã suy nghĩ cho Từ gia nhiều như vậy.” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu đùa giỡn với con trai. Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn người nam nhân cúi đầu không để ý tới mình, rất muốn hỏi một câu: Vương gia, chàng có cần kiêu ngạo đến như vậy không?
Tin tức Tiểu thế tử của Định Vương phủ ra đời lan tỏa ra các nước xung quanh với tốc độ cực nhanh, lại càng không cần phải nói Mặc Tu Nghiêu còn hết sức gióng trống khua chiêng phát thiếp mời quyền quý các quốc gia đến Nhữ Dương tham gia tiệc đầy tháng của Tiểu thế tử. Nhận được thiếp mời có dấu hiệu hoa lệ của Định Quốc Vương phủ kia, không biết có bao nhiêu người đập vỡ hết đồ cổ quý báu giá trị liên thành trong thư phòng.
Trấn Nam Vương phủ Tây Lăng
Trong thư phòng, Trấn Nam Vương nhìn chằm chằm thiếp mời hoa lệ trên bàn, nguy hiểm nheo mắt lại. Trấn Nam Vương không nói lời nào, đương nhiên những người khác trong thư phòng cũng không dám mở miệng, trong lúc nhất thời không khí ngưng trọng nặng nề. Hồi lâu, Trấn Nam Vương Thế tử Lôi Đằng Phong đứng ở một bên mới mở miệng nói: “Phụ Vương, Mặc Tu Nghiêu có ý gì? Thật sự muốn quyết liệt với Đại Sở sao?” Thân là Định Vương của Đại Sở, cho dù Định Quốc Vương phủ danh chấn thiên hạ đến thế nào cũng không có tư cách mở tiệc chiêu đãi các nước quyền quý chỉ vì đầy tháng của một thế tử. Trên thực tế, cho dù là hoàng thất các quốc gia, hầu như cũng không có ai sẽ mở tiệc chiêu đãi quyền quý nước khác chỉ vì đầy tháng của một hoàng tử thậm chí là một thái tử. Nhưng nếu như Mặc Tu Nghiêu quyết liệt với Đại Sở, tự lập làm vua mà nói…, như vậy ít nhất hắn có tư cách đối thoại với hoàng thất các quốc gia, như vậy thiếp mời này cũng không tính là thất lễ. Về phần Mặc Tu Nghiêu vui mừng làm một bữa tiệc đầy tháng như vậy cho con trai của mình, vậy thì ai cũng không thể xen vào.
Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, nói: “Định Quốc Vương phủ quyết liệt với Đại Sở là chuyện sớm hay muộn, cũng không vượt ra ngoài dự kiến. Chỉ là không nghĩ tới… Định Vương phi lại còn có thể còn sống trở về.” Càng không nghĩ tới chính là, không chỉ Định Vương phi té xuống từ vách đá cao như vậy lại không có chuyện gì, mà ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không có chuyện gì. Vận khí của Mặc Tu Nghiêu thật tốt đến nỗi làm cho người ta hận! Nhớ tới chuyện này, sắc mặt Trấn Nam Vương càng thêm khó coi, ông không chỉ bại bởi một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân đang mang thai!
“Diệp Ly!” Trấn Nam Vương nghiến răng nghiến lợi.
Lôi Đằng Phong nhìn lướt qua khuôn mặt âm trầm của phụ thân, cũng không có tức giận như Trấn Nam Vương. Nhớ tới cô gái áo xanh uyển chuyển hàm xúc, nhìn như thanh tao lịch sự nhưng mỗi lần lại làm người ta khiếp sợ kia, không thể phủ nhận lúc đầu khi nghe được tin Định Vương phi chết, trong lòng Lôi Đằng Phong cũng có hơi tiếc hận. Không nghĩ tới Định Vương phi vượt qua kiếp nạn trở về, còn bình an sinh hạ Thế tử Định Vương, trong lòng Lôi Đằng Phong nổi lên một tia hâm mộ nhàn nhạt, nhưng rất nhanh lại xua tan ý nghĩ này đi, “Phụ vương, chúng ta có đi dự tiệc đầy tháng Định Vương thế tử này hay không?” Mặc dù Nhữ Dương gần biên cảnh Đại Sở và Tây Lăng, nhưng cũng không gần vương thành Tây Lăng. Phong thiếp mời này chắc cũng là lúc Thế tử Định Vương vừa mới ra đời đã lập tức phái người phi ngựa thật nhanh đưa đến, ngay cả tên của Tiểu thế tử cũng không có. Nhưng ngay cả như vậy, nếu như bọn họ muốn tham gia tiệc đầy tháng cũng phải lập tức lên đường, nếu không sẽ không đến kịp.
“Đi! Đương nhiên phải đi!” Trấn Nam Vương cười lạnh nói, “Con cho rằng Mặc Tu Nghiêu thật sự chỉ vì một bữa tiệc đầy tháng của con trai hắn? Lần này chỉ sợ thành Nhữ Dương sẽ cực kỳ náo nhiệt.” Lôi Đằng Phong nghiêm túc suy nghĩ, lập tức liền hiểu ra: “Phụ Vương nói là Ngọc tỷ Truyền Quốc và bảo tàng của Cao tổ Tiền triều?” Trấn Nam Vương gật đầu nói: “Đúng vậy. Thay vì để cho người ta âm thầm ra ra vào vào Tây Bắc, còn không bằng tự hắn mở cửa rộng lượng để người đi qua. Ít nhất những người này còn có thể ở dưới sự quản chế của hắn, Mặc Tu Nghiêu cũng nghĩ thật tốt……” Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Theo Phụ Vương, Ngọc tỷ Truyền Quốc có thật sự ở trong tay Mặc Tu Nghiêu hay không? Theo tin tức mà chúng ta nhận được, thì người của Định Vương phủ cũng đang âm thầm tìm kiếm một người tên là Lâm Nguyện, hơn nữa có liên quan với Ngọc tỷ Truyền Quốc.”
“Lâm Nguyện? Lâm……” Trấn Nam Vương suy tư, Lôi Đằng Phong nói: “Lâm là quốc họ của Tiền triều. Lâm Nguyện này còn có tên là Đàm Kế Chi, nghe nói lúc trước ở Tây Bắc muốn bắt Định Vương phi để uy hiếp Định Vương, không biết làm sao mà tin tức bị lọt ra, bị Định Vương bắt lại. Sau đó, Mặc Tu Nghiêu đã thả hắn đi, không lâu sau liền truyền ra tin tức Ngọc tỷ Truyền Quốc ở trong Định Vương phủ, không chỉ Định Vương phủ, mà cả Mặc Cảnh Kỳ cũng đang tìm hắn.” Trấn Nam Vương trầm tư một lúc lâu, nói: “Ta cũng hơi ấn tượng với Đàm Kế Chi này. Tô Túy Điệp từng nói, hắn là con mồ côi của hoàng thất Tiền triều.”
“Con mồ côi của hoàng thất Tiền triều?” Lôi Đằng Phong khinh thường bĩu môi, Tiền triều bị tiêu diệt đến nay đã hơn một trăm năm, ai còn quan tâm có phải con mồ côi hay không? Nếu tính như vậy, không biết cõi đời này còn có bao nhiêu con mồ côi của các triều các đại. Mỗi triều đại thay đổi sẽ có bao nhiêu tử tôn của hoàng thất lưu lạc dân gian, lại có ai có thể chân chính phục quốc thành công? Sở dĩ nằm gai nếm mật có thể truyền lưu thiên cổ là bởi vì nó chỉ là một cách nói mà thôi, “Phụ Vương đã biết thân phận của Đàm Kế Chi này từ lâu?” Hiển nhiên Trấn Nam Vương cũng không đặt Đàm Kế Chi vào trong mắt, lạnh nhạt cười nói: “Hắn là hoàng duệ của Tiền triều hay loạn thần tặc tử căn bản cũng không có quan trọng với chúng ta, chỉ cần hắn có thể giúp đỡ Mặc Cảnh Kỳ đối phó Định Quốc Vương phủ thì hắn cũng không phải là kẻ thù của chúng ta. Đã như vậy, đương nhiên Bổn Vương sẽ giữ bí mật thân phận thay hắn. Đáng tiếc… người đàn bà Tô Túy Điệp kia! Nếu đã có thể báo thân phận của hắn cho Bản Vương, thì làm sao lại không thể nói cho người khác đây?”
Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Vậy Phụ Vương cho là rốt cuộc Ngọc tỷ Truyền Quốc ở trong tay ai?”
Trấn Nam Vương trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: “Theo tâm tính của người Định Quốc Vương phủ, tầm quan trọng của Ngọc tỷ Truyền Quốc với bọn họ cũng không lớn. Mặc Tu Nghiêu này càng kiêu ngạo hơn Mặc Lưu Danh năm đó, hắn căn bản khinh thường lợi dụng Ngọc tỷ Truyền Quốc để đề cao danh vọng của Mặc gia quân.” Lôi Đằng Phong nói: “Ý của Phụ Vương là……” Trấn Nam Vương khoát tay một cái, nói: “Không, chưa chắc Ngọc tỷ Truyền Quốc ở trong tay Mặc Tu Nghiêu, nhưng cũng chưa chắc thật sự ở trong tay Đàm Kế Chi. Cho nên chúng ta cần phải một chuyến Tây Bắc này.” Ít nhất không thể để cho Ngọc tỷ Truyền Quốc rơi vào trong tay người khác.
“Con hiểu.” Lôi Đằng Phong gật đầu nói, “Phụ Vương chuẩn bị tự mình đi Nhữ Dương?” Trấn Nam Vương gật đầu nói: “Con đi theo Bản vương, gần đây Tây Lăng cũng không có chuyện lớn gì.”
“Hài nhi lĩnh mệnh.”
Không khí trong Ngự thư phòng của Sở Cung thì càng thêm ngưng trọng, Mặc Cảnh Kỳ tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, ném thiếp mời cầm trong tay ra thật xa, “Mặc Ngự Thần! Hay cho một cái Mặc Ngự Thần! Mặc Tu Nghiêu, ngươi thật giỏi……” Mặc Cảnh Lê cũng nhận được thiệp mời mới vừa đi vào Ngự thư phòng lại vừa hay nhìn thấy thiệp mời đánh dấu ấn ký của Định Vương phủ bay thẳng vào mặt. Giơ tay lên chụp được, Mặc Cảnh Lê cười nói: “Hoàng huynh, người nào lại chọc ngươi tức giận như vậy hả?” Nhìn thấy người em cùng mẹ này, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ càng khó coi hơn, lãnh đạm nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Mặc Cảnh Lê mỉm cười, cũng lấy một tấm thiệp mời khác ra, cười nói: “Tới thỉnh an mẫu hậu, mặt khác… Xem ra hoàng huynh cũng đã nhận được thiệp mời của Định Vương rồi. Hoàng huynh có ý định gì không?” Tiện tay mở thiệp mời ra, nhìn tên của thế tử Định Vương phủ rồng bay phượng múa ở phía trên —— Mặc Ngự Thần. Ngự Thần… Thật là một cái tên rất hay, Mặc Tu Nghiêu, rốt cục ngươi vẫn không nhịn được sao?
Mặc Cảnh Kỳ lạnh lùng nhìn đệ đệ, người em này của hắn sau khi từ phía nam trở về thì rõ ràng đã trở nên thông minh hơn, cũng càng khó đối phó hơn. Nếu như không phải đột nhiên hắn thông minh lên thì chính là sau lưng có cao nhân chỉ điểm, “Ngươi có ý định gì không? Nếu Mặc Tu Nghiêu đã phái người đưa thiệp mời cho ngươi, Hoàng đệ định đi sao?” Mặc Cảnh Lê cười nói: “Định Vương tự mình mời, sao thần đệ dám không đi? Hoàng huynh định đưa lễ vật gì cho Định Vương thế tử?” Mặc Cảnh Kỳ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lộ ra một nụ cười ác ý, rồi nói: “Hoàng đệ cũng nên đi, dù sao Diệp Ly cũng không tính là người xa lạ với Hoàng đệ. Hơn nữa vẫn là thân tỷ tỷ Lê Vương phi đây.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mặc Cảnh Lê liền khó coi. Chỉ cần nghĩ tới Diệp Oánh chỉ biết khóc sướt mướt, làm nũng, oán trách kia trong phủ của mình, còn nghĩ đến Diệp Ly có thể ra chiến trường, có thể vào triều, sau lưng còn có Từ gia ủng hộ, mỗi lần Mặc Cảnh Lê chỉ cần nghĩ tới Diệp Ly đã từng là vị hôn thê của mình liền không nhịn được đau đớn trong lòng. Nếu như ban đầu hắn cưới được là Diệp Ly thì bây giờ sẽ là tình cảnh gì đây? Dựa vào bản lãnh của Diệp Ly có thể chiến thắng Trấn Nam Vương Tây Lăng, nói không chừng hắn căn bản là không cần đối đầu nam bắc với hoàng huynh này của hắn, mà đã trực tiếp đánh vào Sở kinh rồi. Còn có Từ Thanh Trần kia, ở Nam Phương đã đem đến cho hắn biết bao nhiêu là phiền toái, nếu như Vương phi của hắn là Diệp Ly, Từ Thanh Trần chẳng những sẽ không phiền toái hắn, mà ngược lại sẽ giúp đỡ hắn. Thậm chí nói không chừng còn có thể giúp hắn đoạt lại Nam Chiếu, mà không phải khắp nơi đều bị Nam Chiếu không chế như bây giờ!
Nhìn sắc mặt Mặc Cảnh Lê đột nhiên chuyển thành âm u, tâm tình của Mặc Cảnh Kỳ lập tức tốt lên rất nhiều. Nhướng mày nói: “Nếu Hoàng đệ muốn đi, không ngại cũng mang Lê Vương phi cùng đi, cũng có thể ôn chuyện với Diệp Ly.”
Mặc Cảnh Lê cắn răng, thản nhiên nói: “Đa tạ hoàng huynh đã nói. Đã như vậy, thần đệ xin đi xuống trước chuẩn bị, cũng không còn nhiều thời gian, sáng sớm ngày mai liền lên đường đi Tây Bắc.”
Mặc Cảnh Kỳ gật đầu nói: “Hoàng đệ đi thong thả.”
Mặc Cảnh Lê vừa đi ra ngoài, nụ cười trên mặt của Mặc Cảnh Kỳ liền biến mất ngay lập tức. Mặc Cảnh Lê cho rằng hắn không biết hắn ta muốn đi Tây Bắc làm gì sao? Chúc mừng đầy tháng con trai của Mặc Tu Nghiêu? Hừ! Mặc Cảnh Lê lại càng muốn con trai của Mặc Tu Nghiêu chết sớm. Bởi vì mẹ của đứa bé kia là vị hôn thê trước của hắn. Diệp Ly còn sống chính là nói cho người trong khắp thiên hạ, Lê Vương hắn có mắt không tròng như thế nào. Muốn đi Tây Bắc tìm Ngọc tỷ Truyền Quốc sao? Khẩu vị của Mặc Cảnh Lê ngươi cũng quá cao đi!
“Hoàng thượng?”
“Có tin tức tung tích của Đàm Kế Chi chưa?” Mặc Cảnh Kỳ lạnh giọng hỏi người áo xám quỳ trong điện.
“Hoàng thượng thứ tội, tạm thời còn không có tung tích của Đàm Kế Chi.”
Rầm! Mặc Cảnh Kỳ cầm nghiên mực trên bàn lên, trực tiếp ném tới, người áo xám trên mặt đất không dám trốn, nghiên mực nện vào trên bả vai của hắn rồi lại rơi xuống trên mặt đất, người áo xám kêu rên một tiếng, “Hoàng thượng thứ tội!”
“Một đám phế vật! Tìm tiếp, cho dù đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra Đàm Kế Chi cho trẫm!”
/447
|