Tô Hợp nhìn bản thân đang bị ôm trong vòng tay củamột chàng trai, tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng lại lúng ta lúngtúng không biết nói gì.
Tại sao lại là hắn?
Sao vậy? Chàng trai điềm đạm cườikhẽ một tiếng, giống như chi lan ngọc thụ[1], hoa nở bên bờ. “Tiểu Tônhi vẫn còn sợ ư?
Quân biểu ca? Tô Hợp thấy tình trạngnhư vậy, đành tháo mặt nạ. Sao có thể là huynh? Sao huynh biết được ——
Quân Vô Hoặc, chính là biểu ca của Tô Hợp. Hànhtung mơ hồ, nhưng mỗi năm thường tới Lạc Dương vài lần. Phong thái tuấn tú, đốixử với Tô Hợp rất tốt.
Ta đương nhiên biết những chuyện liên quantới tiểu Tô nhi. Quân Vô Hoặc ôm eo Tô Hợp, đứng dưới tàng liễu. Lầnnày lại là vì cái gì vậy?
Tô Hợp có ý nghi ngờ, nhưng lại không chú ý tớichính mình vẫn còn đang ở trong lòng Quân Vô Hoặc.
Biểu ca, ta —— Tô Hợp nhăn nhó khôngnói lên lời.
Để ta đoán thử xem. Quân Vô Hoặchình như có chút vui vẻ. Là vì khối cống phẩm dạ minh châu đó, đúngkhông?
Tô Hợp mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện hành viái muội của mình và Quân Vô Hoặc, cười một tiếng rồi tách ra.
Biểu ca, huynh thật sự rất thôngminh.
Trong mắt Vô Hoặc có chút mất mát rồi nhanhchóng khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu.
Nếu tiểu Tô nhi muốn, nó sẽ là của muội. Quân Vô Hoặc lấy một túi gấm từ trong tay áo, đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy, từ trong túi gấm đổ ra hai viênDạ minh châu to bằng quả trứng chim bồ câu. Minh châu vừa hiện ra, ánh sáng của nó gần như che khuất cả ánh trăng.
Nàng vội vàng cất vào túi. Biểu ca, saohuynh lấy được vậy?
Quân Vô Hoặc cảm thấy biểu hiện của nàng giờphút này cực kỳ đáng yêu. Ta cũng giống muội thôi.
Tô Hợp nhìn nhìn Vô Hoặc công tử, lại nhìn nhìntúi gấm.
Vô Hoặc công tử phong thái tuyệt thế, hóa racũng là một phi tặc!
Đúng là nhìn không ra... Trong lòng nàng vô cùnglo lắng. Ngay cả một nhân vật như biểu ca cũng gia nhập nghề này, thế thì vềsau chẳng phải sẽ càng ngày càng khó kiếm cơm ăn sao?
Quân Vô Hoặc nào biết được suy nghĩ trong lòngnàng, còn giúp nàng bình tĩnh lại.
Về nhà chứ?
Tô Hợp cất túi gấm vào trong lòng, lắcđầu. Muội phải tới núi Thanh Yêu.
Đối với vị đại biểu ca thần thông quảng đại này,nàng cũng không định giấu giếm gì cả. Dường như hắn có một năng lực đặc biệt,bất kể là bí mật nào của nàng cũng không thể thoát khỏi ánh mắt hắn được.
Muốn đi gặp sư phụ muội sao? Quân VôHoặc thản nhiên hỏi lại.
Đấy, biết ngay mà. Ngay cả sư phụ nàng ở ThanhYêu mà hắn cũng biết. Tô Hợp có cảm giác không tự nhiên, giống như bản thânmình bị bóc trần dưới ánh mắt của Vô Hoặc, hắn đều biết mọi hành động suy nghĩcủa nàng.
Đúng vậy. Tô Hợp suy sụp, thuần túylà xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình.
Quân Vô Hoặc nhếch môi. Bờ môi hắn hơi đỏ hơn sovới người bình thường, nhìn thoáng qua giống như cánh hoa mai đỏ nổi bậtgiữa trời tuyết trắng tháng chạp vậy. Lúc hắn cười, dễ gây cho người nhìn cảm giác như nhìn thấy loạihồng mai nở rộ.
Ta cùng đi với muội.
Tô Hợp bị nụ cười của hắn hấp dẫn, đợi đến tỉnhtáo lại đã bị Quân Vô Hoặc kéo lên ngựa. Nàng thậm chí còn không nhìn rõ là conngựa này từ đâu chạy ra.
Ảo não dắt ngựa đi, trong lòng Tô Hợp cảm thấythất bại.
Trong đời Tô Hợp có hai mục tiêu vĩ đại. Một làđưa Mỹ nhân hương mở rộng tới tây kinh Trường An, kiếm đủ vàng bạc của mọi quanto, người giàu; hai là làm phi tặc đệ nhất thiên hạ, trộm hết tất cả bảo vậttrong thiên hạ.
Điều thứ nhất còn cảm thấy có khả năng thực hiệnđược, nhưng điều thứ hai thì dù thế nào cũng không làm được.
Vì sao? Chỉ cần có vị biểu ca giỏi võ công cũngnhư mưu lược trong giới phi tặc, thì nàng chẳng bao giờ thành thiên hạ đệ nhấtđược.
Quân Vô Hoặc thấy nàng rầu rĩ không vui, còntưởng nàng còn đang khổ sở vì chuyện lúc tối, liền cố ý nắm chặt cánh tayôm nàng vào trong lòng.
Tiểu Tô nhi đừng buồn nữa. Làm người phảicó lúc thất bại, ngựa có lúc sảy chân. Đỗ thiếu doãn kia dùng thủ đoạn như vậy,cũng khó trách muội trúng phải mai phục của hắn.
Tô Hợp vẫn im lặng như cũ, còn đang chìm đắm sựhụt hẫng vì chí hướng thất bại của mình.
Quân Vô Hoặc khẽ cười một tiếng, cúi người nóibên tai nàng. Nghe nói Đỗ thiếu doãn và muội có quan hệ không tồi? Hắncòn chưa biết thân phận thật của muội sao?
Rốt cuộc Tô Hợp cũng đã qua cơn chán nản, quyếttâm tỉnh lại. Cho dù không làm được phi tặc đệ nhất thiên hạ, ít nhất cũng cóthể làm thiên hạ đệ nhất “nữ” phi tặc, không phải sao? Tuy rằng, mọi người đềunghĩ nàng là đàn ông.
Sao lại không nói gì vậy? Quân VôHoặc ngạc nhiên.
Tô Hợp bỗng nhiên cười một tiếng. Cứ nhưvậy đi!
Quân Vô Hoặc hoàn toàn không hiểu được nàng đangnói gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với tâm tư của nàng, từ trước tới nay, hắnkhông tài nào đoán được.
Biểu ca, huynh thật sự muốn cùng muội tớinúi Thanh Yêu ư? cuối cùng Tô Hợp cũng nhớ ra điều này. Nhưng màtính tình sư phụ có chút cổ quái, muội sợ lão —— nàng không biết giảithích với Quân Vô Hoặc như thế nào. Yêu đạo sư phụ kia tính tình không chỉ cổquái mà còn quái dị đến cực điểm, nàng thân là đồ nhi cũng cảm thấy xấu hổthay.
Không có cách nào khác. Quân Vô Hoặcthở dài, mắt thấy chủ đề lại bị thay đổi. Chẳng mấy khi không khí ái muội nhưvậy, thế mà nàng lại chả có cảm giác gì là sao? “Ta và hắn cũng quen biết sơ sơ.
Miệng Tô Hợp mở ra hình chữ O. Dường như mỗi lầnở cùng với biểu ca, hình tượng bình tĩnh cơ trí của nàng bị đánh bay đi phươngnào không biết.
Con ngựa đen của muội ở đâu?
Quân Vô Hoặc biết bất cứ khi nào Tô Hợp rangoài, nhất định sẽ lại cưỡi nó.
Ở quán trọ cách ngoài thành mườidặm.
Lúc bình minh, Quân Vô Hoặc và Tô Hợp song songcưỡi ngựa thẳng đường tiến tới núi Thanh Yêu.
Biểu ca, sao lần này huynh tới sớm nhưvậy? Rõ ràng hàng năm phải qua mười lăm tháng sáu hắn mới tới.
Quân Vô Hoặc liếc mắt nhìn nàng mộtcái. Nghe nói tiểu Tô nhi mua một thiếu niên đẹp trai?
Tô Hợp quay đầu sang hướng khác, vẻ mặt ấm ức.Ngay cả việc này hắn cũng biết ư? Chẳng lẽ hắn có Thiên Lý nhãn, Thuận Phongnhĩ hay sao?
Biểu ca, rõ ràng huynh không ở Lạc Dương,sao chuyện gì cũng không lọt qua khỏi mắt huynh vậy?” Cảm giác thất bại củanàng càng ngày càng tăng.
Quân Vô Hoặc cười một tiếng. Chỉ cần làchuyện của muội, không cần biết là gì, ta đều quan tâm tới.
Ý tứ của những lời này tương đối rõ ràng, nhưngTô Hợp vẫn cứ như trước hồn nhiên không phát hiện ra, còn cảm thấy buồn bực vìbiểu ca quá quan tâm tới mình.
Tô Hợp thở dài. Biểu ca, thật ra bên cạnhmuội có tai mắt của huynh phải không? Nàng đảo mắt. Chẳng lẽ là HòaLa?
Quân Vô Hoặc mỉm cười không nói.
Không phải? Tô Hợp vỗ vỗ đầu conngựa, nó hiểu ý giảm tốc độ lại. Chẳng lẽ làTôn thúc? Nhất định làlão.
Quân Vô Hoặc bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu Tônhi, muội định dời đi sự chú ý của ta sao? Chẳng lẽ thiếu niên kia đã làm muộiđộng tâm?
Tô Hợp cúi đầu, cắn môi dưới. Động tâm? Tâmcủa muội đương nhiên là đang bị kích động. Mười lượng vàng của muội đấy!
Quân Vô Hoặc chớp mắt. Có thể khiến chomuội bỏ ra mười lượng vàng, chứng tỏ người này cũng không tầm thường. Chờ ta vàmuội quay về, nhất định phải nhìn qua mới được.
Tô Hợp khóe mắt giật giật. Không cần đâu.Hắn chạy mất rồi.
Chạy? Quân Vô Hoặc ngạc nhiênnói. Vì sao phải chạy?
Tô Hợp da mặt dày là thế, rốt cục trăm năm khóđược một lần đỏ lên.
Biết trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói là lúc tađẩy hắn ngã định ooxx thì hắn hóa hồ ly chạy trốn ư?
Tóm lại rất phức tạp. Biểu ca, huynh đừnghỏi nữa.
Quân Vô Hoặc nhìn thấy gương mặt phù dung của TôHợp ửng đỏ, nhíu mày.
Núi Thanh Yêu cách thành Lạc Dương tám mươi dặmvề hướng tây bắc, đến giữa trưa, hai người đã tới chân núi. Gửi hai con ngựa ởquán trọ dưới chân núi xong, hai người dùng khinh công lên núi.
Sư môn của Tô Hợp, chính là Thanh Nữ Phong trênđỉnh núi Thanh Yêu. Thanh Nữ Phong ở trên đỉnh cao nhất, phải đi qua nămtrăm bậc thang mới nhìn thấy một đền thờ đã cũ, bên ngoài đền thờ có một tấmbiển, trên viết: “Thanh Nữ môn”.
Là nơi này ư? Quân Vô Hoặc nhìn bốnphía cũ nát và bảng hiệu nghiêng lệch, nhíu mày. Hóa ra tiểu Tô nhi mấy năm quađều ở chỗ này? Thối yêu vật kia tính nết không đổi, thế này không phải là quákeo kiệt sao?
Kẻ nào dám tự tiện xông vào Thanh Nữmôn? Một giọng nữ đột nhiên vang lên. Hai người nghe tiếng nhìn lại, chỉthấy một bé gái khoảng tám, chín tuổi, quần áo cũ nát nhưng thần thái đôi mắthắc bạch phân minh lại rạng rỡ lạ thường.
Phiến Ly? Tô Hợp cười nghênh đón.
Sư tỷ? Bé gái cũng nhận ra Tô Hợp,thái độ đề phòng đã biến mất. Hai người vui mừng ôm chầm lấy nhau.
Sư tỷ, sao quay trở lại sớm vậy?
Ta gặp chút phiền toái, muốn nhờ yêu đạo giúpmột tay.
Phiến Ly nháy mắt mấy cái. Vậy tỷ mang tớicái gì? Gần đây khẩu vị của yêu đạo càng ngày càng kinh khủng.
Tô Hợp ra vẻ thần bí cười. Lần này lão chắcchắn sẽ hài lòng.
Quân Vô Hoặc đứng bên cạnh nhìn biểu hiện rất thânmật của hai vị tỷ muội. Các nàng thật sự rất thân thiết, lại gọi sư phụ nhàmình là Yêu đạo . Thật khiến người nghe vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Đúng rồi, sư tỷ, hắn là ai vậy? rốtcuộc Phiến Ly phát hiện ra kẻ im lặng đứng bên cạnh– Quân Vô Hoặc.
Đây là biểu ca của ta.
Vẻ mặt Phiến Ly bỗng nhiên trở nên kỳquái. Oa —— chính là cái người có duyên kiếp trước với tỷ ư?
Tô Hợp không ngừng phủ nhận. Không phải,huynh ấy thật sự là biểu ca ta. Hơn nữa huynh ấy cũng quen biết yêu đạo. Chonên ta mới dẫn huynh ấy đến đây.
Thật không? Phiến Ly đi một vòngquanh Quân Vô Hoặc, khóe miệng giật giật. Không đúng a, hắn ——
Phiến Ly phải không? Quân Vô Hoặcbỗng nhiên mở miệng, mỉm cười. Có thể giúp chúng ta thông báo một tiếng?Chúng ta có chút việc gấp, cần gặp Thiên Lộc Tử một lát.
Phiến Ly giật mình. Được, hai người chờ mộtchút.
Thanh Nữ môn, chưởng môn là Thiên Lộc Tử. Vốn làmôn phái nhỏ ở trong giang hồ cũng không có chút tiếng tăm. (có lẽ là ít nhất ).Hiện giờ cũng mới chỉ có hai đệ tử, đều là nữ, một là Tô Hợp, một là Phiến Ly.
Thanh Nữ môn, vừa tu đạo cũng vừa luyện võ.Nhưng Tô Hợp từ nhỏ tập võ, Thiên Lộc Tử chưa bao giờ lấy đạo pháp truyền thụ,hắn nói thân thể Tô Hợp không thích hợp để tu luyện pháp thuật.
Đối với điểm này, Tô Hợp thường có oán niệm.Giống như lúc này, nếu nàng có pháp thuật, còn sợ không bắt được gã hồ ly tinhkia sao?
Khi Tô Hợp mới ra sinh, thân thể gầy yếu, dườngnhư không thể sống quá ba tuổi. Lúc đó Thiên Lộc Tử xuất hiện ở Tô gia, cứusống Tô Hợp sắp tắt thở, cũng nói nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cơ thể suy nhượccủa Tô Hợp chỉ còn cách đem về núi Thanh Yêu làm đồ đệ của lão (Tô Hợp thườnghoài nghi đấy chỉ là cái cớ).
Cha mẹ Tô Hợp không đành lòng nhìn con gái đauđớn vì bệnh tật, đành phải đồng ý. Cũng thật kỳ lạ, sau khi đến Thanh Nữ Phong,thân thể Tô Hợp càng ngày càng tốt hơn, thậm chí tập võ cũng thuận buồn xuôigió, một thân khinh công, như nước chảy mây trôi, như làn gió êm đềm thổi.
Tuy nhiên Thiên Lộc Tử là một kẻ cực keo kiệt,đam mê châu báu quý hiếm, hoàng kim bạc trắng, bao nhiêu bảo bối bị lão thugiữ, cho tới bây giờ chưa từng tái xuất.
Tô Hợp thường thấy khó hiểu, nhiều đồ như vậyphải chất thành một ngọn núi nhỏ mới đúng? Thanh Nữ Phong lớn như vậy, khôngbiết lão cất giấu chỗ nào?
Có vị sư phụ như vậy thảo nào dạy ra một đồ đệnhư Tô Hợp.
Lúc Tô Hợp mười bốn tuổi, bắt đầu bước chân vàogiới phi tặc, đã sớm nổi danh một vùng. Bao nhiêu châu báu quý hiếm, hết thảyđều hiếu kính biếu Thiên Lộc Tử. Thiên Lộc Tử cực kỳ hài lòng, thường vuốt cằmcười cười, vẻ mặt rất đáng khinh. Trước có Hồng Phất tới, sau có Tô Hợplưu hương. Thanh Nữ môn ta nhân tài đông đúc!
Mãi đến lúc này, Tô Hợp mới thắc mắc. Hồng PhấtNữ danh tiếng khắp thiên hạ, chẳng lẽ lại là sư tỷ của nàng?
Nàng hỏi qua vài lần, Thiên Lộc Tử chỉ cười màkhông nói.
Nghĩ lại, tuy hình tượng của Thiên Lộc Tử lôithôi một chút, nhưng nếu nhìn kỹ khuôn mặt lão chưa tới ba mươi, cho dùlão cứ tính bốn mươi, nhưng Hồng Phất Nữ kia là người của triều đại trước, saocó thể là đồ đệ của lão? Đúng là lão yêu đạo đang ăn nói khùng điên rồi.
Năm nàng mười tám tuổi, không biết yêu đạo thatừ đâu về một bé gái bảy, tám tuổi làm sư muội của nàng, đó là Phiến Ly.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, đã năm năm trôi qua,Phiến Ly không hề thay đổi, vẫn như lúcvừa tới. Tuy Tô Hợp thầm thắc mắc trong lòng nhưng cũng biết rõ yêu đạo kiachắc chắn không nói. Về phần Phiến Ly, lại hoàn toàn không hiểu duyên cớ trongđó nên cũng không thèm để ý.
Trong ý nghĩ của nàng, duy trì dáng vẻ này cũngkhông có gì là không tốt.
Đồ nhi đến đấy à? Một đạo sĩ áo xanhchạy vội đến.
Búi tóc dài màu trắng tán loạn, tùy tiện cài mộtcành gỗ nhỏ. Chòm râu đương nhiên cũng màu trắng che đi phân nửa khuôn mặt chỉđể lộ ra một cặp mắt to sáng quắc. Tay phải cầm một thanh Phất tử cũng màutrắng.
Tô Hợp và Quân Vô Hoặc không hẹn mà cùng giậtgiật khóe miệng, chảy xuống ba tầng mồ hôi lạnh.
Đồ nhi! Đạo sĩ áo xanh lôi thôi ngắmnhìn một vòng, nhìn rõ mục tiêu, thẳng hướng Tô Hợp chạy tới, còn giang haitay, giống như sẽ ôm nàng một cái thật chặt. Vi sư rất nhớ con a a a ——
Là muốn ta mang trân bảo đến thì có. Tô Hợp khẽcắn môi, nhẹ nhàng di chuyển từng bước từng bước sang bên cạnh.
Đạo sĩ áo xanh mắt thấy sẽ theo quán tính mìnhsẽ ngã xuống đất, lại như kỳ tích nghiêng thân mình thu trở về.
Tô Hợp đồ nhi —— lão nhíu mi, ánhmắt rất ngây thơ. Chẳng lẽ con không nhớ vi sư?
Tô Hợp từ trong tay áo lấy ra túi gấm, giơ qualại trước mắt hắn.
Ánh mắt ngây thơ kia lập tức thu lại, bắn ratoàn tia nhìn hưng phấn. Là cái gì? Là cái gì? Mau đưa vi sư nhìnxem!
Lão lại bổ nhào lên phía trước. Thân thể dườngnhư không nhúc nhích.
Lão lại cố cử động. Vẫn không nhúc nhích.
Đang lúc buồn bực, từ phía sau vang lên mộtgiọng nói, hình như có phần âm trầm tức giận.
Thiên - Lộc.
Lão sửng sốt, quay đầu lại, đối diện với gươngmặt Quân Vô Hoặc. Mà tay của Quân Vô Hoặc, chính xác là đang giữ tay lão.
Thảo nào không nhào tới thành công.
Ánh mắt lão mở to. Hoặc ——
Quân Vô Hoặc nheo mắt lại.
Thiên Lộc Tử chép chép miệng, lúng ta lúng túng xoagáy. Thảo nào không cử động được, hóa ra là ngươi đã đến rồi.
Yêu đạo. Tô Hợp buồn bực nhìn chằmchằm Thiên Lộc Tử rồi lại nhìn Quân Vô Hoặc. Hóa ra lão thật sự quen biếtbiểu ca?
Biểu ca? ! Thiên Lộc Tử không nhịnđược, cười thành tiếng. Ngươi là biểu ca?!! Ha ha ha ha ——
Sắc mặt Quân Vô Hoặc cực kỳ khó coi.
Tiểu Tô nhi, ta và Thiên Lộc Tử lâu rồikhông gặp, có chuyện xưa muốn hàn huyên. Các muội đợi một chút.
Dứt lời, hắn liền kéo Thiên Lộc Tử còn đang cườihô hố, hai người cùng nhau rời đi.
Tô Hợp và Phiến Ly liếc nhau. Hình như có giantình ...
Tô Hợp suy nghĩ vô cùng phức tạp. Biểu ca hoànmỹ như vậy không ngờ lại là đoạn tụ? Lại còn cùng một chân với Thiên Lộc Tử?
Với ai cũng được, sao lại phải cùng với yêu đạokia chứ——Tô Hợp thầm cảm thán trong lòng. Ánh mắt biểu ca đúng là —— cần phảinâng cao hơn mới được.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Nhìn qua một người đàn ông càng hoàn mỹ, lại càng có thể là đoạn tay áo, chẳngqua không ngờ ánh mắt lại kém như vậy.
Lời của Vô Hoặc:
Tiểu Tô nhi hơi chậm hiểu một vài vấn đề, cực kỳ ngốc nghếch, ngốc như vậy làmta chỉ muốn giết chết lão yêu vật Thiên Lộc.
[1] Chi lan ngọc thụ: chỉ những con người ưu tú
Tại sao lại là hắn?
Sao vậy? Chàng trai điềm đạm cườikhẽ một tiếng, giống như chi lan ngọc thụ[1], hoa nở bên bờ. “Tiểu Tônhi vẫn còn sợ ư?
Quân biểu ca? Tô Hợp thấy tình trạngnhư vậy, đành tháo mặt nạ. Sao có thể là huynh? Sao huynh biết được ——
Quân Vô Hoặc, chính là biểu ca của Tô Hợp. Hànhtung mơ hồ, nhưng mỗi năm thường tới Lạc Dương vài lần. Phong thái tuấn tú, đốixử với Tô Hợp rất tốt.
Ta đương nhiên biết những chuyện liên quantới tiểu Tô nhi. Quân Vô Hoặc ôm eo Tô Hợp, đứng dưới tàng liễu. Lầnnày lại là vì cái gì vậy?
Tô Hợp có ý nghi ngờ, nhưng lại không chú ý tớichính mình vẫn còn đang ở trong lòng Quân Vô Hoặc.
Biểu ca, ta —— Tô Hợp nhăn nhó khôngnói lên lời.
Để ta đoán thử xem. Quân Vô Hoặchình như có chút vui vẻ. Là vì khối cống phẩm dạ minh châu đó, đúngkhông?
Tô Hợp mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện hành viái muội của mình và Quân Vô Hoặc, cười một tiếng rồi tách ra.
Biểu ca, huynh thật sự rất thôngminh.
Trong mắt Vô Hoặc có chút mất mát rồi nhanhchóng khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu.
Nếu tiểu Tô nhi muốn, nó sẽ là của muội. Quân Vô Hoặc lấy một túi gấm từ trong tay áo, đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy, từ trong túi gấm đổ ra hai viênDạ minh châu to bằng quả trứng chim bồ câu. Minh châu vừa hiện ra, ánh sáng của nó gần như che khuất cả ánh trăng.
Nàng vội vàng cất vào túi. Biểu ca, saohuynh lấy được vậy?
Quân Vô Hoặc cảm thấy biểu hiện của nàng giờphút này cực kỳ đáng yêu. Ta cũng giống muội thôi.
Tô Hợp nhìn nhìn Vô Hoặc công tử, lại nhìn nhìntúi gấm.
Vô Hoặc công tử phong thái tuyệt thế, hóa racũng là một phi tặc!
Đúng là nhìn không ra... Trong lòng nàng vô cùnglo lắng. Ngay cả một nhân vật như biểu ca cũng gia nhập nghề này, thế thì vềsau chẳng phải sẽ càng ngày càng khó kiếm cơm ăn sao?
Quân Vô Hoặc nào biết được suy nghĩ trong lòngnàng, còn giúp nàng bình tĩnh lại.
Về nhà chứ?
Tô Hợp cất túi gấm vào trong lòng, lắcđầu. Muội phải tới núi Thanh Yêu.
Đối với vị đại biểu ca thần thông quảng đại này,nàng cũng không định giấu giếm gì cả. Dường như hắn có một năng lực đặc biệt,bất kể là bí mật nào của nàng cũng không thể thoát khỏi ánh mắt hắn được.
Muốn đi gặp sư phụ muội sao? Quân VôHoặc thản nhiên hỏi lại.
Đấy, biết ngay mà. Ngay cả sư phụ nàng ở ThanhYêu mà hắn cũng biết. Tô Hợp có cảm giác không tự nhiên, giống như bản thânmình bị bóc trần dưới ánh mắt của Vô Hoặc, hắn đều biết mọi hành động suy nghĩcủa nàng.
Đúng vậy. Tô Hợp suy sụp, thuần túylà xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình.
Quân Vô Hoặc nhếch môi. Bờ môi hắn hơi đỏ hơn sovới người bình thường, nhìn thoáng qua giống như cánh hoa mai đỏ nổi bậtgiữa trời tuyết trắng tháng chạp vậy. Lúc hắn cười, dễ gây cho người nhìn cảm giác như nhìn thấy loạihồng mai nở rộ.
Ta cùng đi với muội.
Tô Hợp bị nụ cười của hắn hấp dẫn, đợi đến tỉnhtáo lại đã bị Quân Vô Hoặc kéo lên ngựa. Nàng thậm chí còn không nhìn rõ là conngựa này từ đâu chạy ra.
Ảo não dắt ngựa đi, trong lòng Tô Hợp cảm thấythất bại.
Trong đời Tô Hợp có hai mục tiêu vĩ đại. Một làđưa Mỹ nhân hương mở rộng tới tây kinh Trường An, kiếm đủ vàng bạc của mọi quanto, người giàu; hai là làm phi tặc đệ nhất thiên hạ, trộm hết tất cả bảo vậttrong thiên hạ.
Điều thứ nhất còn cảm thấy có khả năng thực hiệnđược, nhưng điều thứ hai thì dù thế nào cũng không làm được.
Vì sao? Chỉ cần có vị biểu ca giỏi võ công cũngnhư mưu lược trong giới phi tặc, thì nàng chẳng bao giờ thành thiên hạ đệ nhấtđược.
Quân Vô Hoặc thấy nàng rầu rĩ không vui, còntưởng nàng còn đang khổ sở vì chuyện lúc tối, liền cố ý nắm chặt cánh tayôm nàng vào trong lòng.
Tiểu Tô nhi đừng buồn nữa. Làm người phảicó lúc thất bại, ngựa có lúc sảy chân. Đỗ thiếu doãn kia dùng thủ đoạn như vậy,cũng khó trách muội trúng phải mai phục của hắn.
Tô Hợp vẫn im lặng như cũ, còn đang chìm đắm sựhụt hẫng vì chí hướng thất bại của mình.
Quân Vô Hoặc khẽ cười một tiếng, cúi người nóibên tai nàng. Nghe nói Đỗ thiếu doãn và muội có quan hệ không tồi? Hắncòn chưa biết thân phận thật của muội sao?
Rốt cuộc Tô Hợp cũng đã qua cơn chán nản, quyếttâm tỉnh lại. Cho dù không làm được phi tặc đệ nhất thiên hạ, ít nhất cũng cóthể làm thiên hạ đệ nhất “nữ” phi tặc, không phải sao? Tuy rằng, mọi người đềunghĩ nàng là đàn ông.
Sao lại không nói gì vậy? Quân VôHoặc ngạc nhiên.
Tô Hợp bỗng nhiên cười một tiếng. Cứ nhưvậy đi!
Quân Vô Hoặc hoàn toàn không hiểu được nàng đangnói gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với tâm tư của nàng, từ trước tới nay, hắnkhông tài nào đoán được.
Biểu ca, huynh thật sự muốn cùng muội tớinúi Thanh Yêu ư? cuối cùng Tô Hợp cũng nhớ ra điều này. Nhưng màtính tình sư phụ có chút cổ quái, muội sợ lão —— nàng không biết giảithích với Quân Vô Hoặc như thế nào. Yêu đạo sư phụ kia tính tình không chỉ cổquái mà còn quái dị đến cực điểm, nàng thân là đồ nhi cũng cảm thấy xấu hổthay.
Không có cách nào khác. Quân Vô Hoặcthở dài, mắt thấy chủ đề lại bị thay đổi. Chẳng mấy khi không khí ái muội nhưvậy, thế mà nàng lại chả có cảm giác gì là sao? “Ta và hắn cũng quen biết sơ sơ.
Miệng Tô Hợp mở ra hình chữ O. Dường như mỗi lầnở cùng với biểu ca, hình tượng bình tĩnh cơ trí của nàng bị đánh bay đi phươngnào không biết.
Con ngựa đen của muội ở đâu?
Quân Vô Hoặc biết bất cứ khi nào Tô Hợp rangoài, nhất định sẽ lại cưỡi nó.
Ở quán trọ cách ngoài thành mườidặm.
Lúc bình minh, Quân Vô Hoặc và Tô Hợp song songcưỡi ngựa thẳng đường tiến tới núi Thanh Yêu.
Biểu ca, sao lần này huynh tới sớm nhưvậy? Rõ ràng hàng năm phải qua mười lăm tháng sáu hắn mới tới.
Quân Vô Hoặc liếc mắt nhìn nàng mộtcái. Nghe nói tiểu Tô nhi mua một thiếu niên đẹp trai?
Tô Hợp quay đầu sang hướng khác, vẻ mặt ấm ức.Ngay cả việc này hắn cũng biết ư? Chẳng lẽ hắn có Thiên Lý nhãn, Thuận Phongnhĩ hay sao?
Biểu ca, rõ ràng huynh không ở Lạc Dương,sao chuyện gì cũng không lọt qua khỏi mắt huynh vậy?” Cảm giác thất bại củanàng càng ngày càng tăng.
Quân Vô Hoặc cười một tiếng. Chỉ cần làchuyện của muội, không cần biết là gì, ta đều quan tâm tới.
Ý tứ của những lời này tương đối rõ ràng, nhưngTô Hợp vẫn cứ như trước hồn nhiên không phát hiện ra, còn cảm thấy buồn bực vìbiểu ca quá quan tâm tới mình.
Tô Hợp thở dài. Biểu ca, thật ra bên cạnhmuội có tai mắt của huynh phải không? Nàng đảo mắt. Chẳng lẽ là HòaLa?
Quân Vô Hoặc mỉm cười không nói.
Không phải? Tô Hợp vỗ vỗ đầu conngựa, nó hiểu ý giảm tốc độ lại. Chẳng lẽ làTôn thúc? Nhất định làlão.
Quân Vô Hoặc bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu Tônhi, muội định dời đi sự chú ý của ta sao? Chẳng lẽ thiếu niên kia đã làm muộiđộng tâm?
Tô Hợp cúi đầu, cắn môi dưới. Động tâm? Tâmcủa muội đương nhiên là đang bị kích động. Mười lượng vàng của muội đấy!
Quân Vô Hoặc chớp mắt. Có thể khiến chomuội bỏ ra mười lượng vàng, chứng tỏ người này cũng không tầm thường. Chờ ta vàmuội quay về, nhất định phải nhìn qua mới được.
Tô Hợp khóe mắt giật giật. Không cần đâu.Hắn chạy mất rồi.
Chạy? Quân Vô Hoặc ngạc nhiênnói. Vì sao phải chạy?
Tô Hợp da mặt dày là thế, rốt cục trăm năm khóđược một lần đỏ lên.
Biết trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói là lúc tađẩy hắn ngã định ooxx thì hắn hóa hồ ly chạy trốn ư?
Tóm lại rất phức tạp. Biểu ca, huynh đừnghỏi nữa.
Quân Vô Hoặc nhìn thấy gương mặt phù dung của TôHợp ửng đỏ, nhíu mày.
Núi Thanh Yêu cách thành Lạc Dương tám mươi dặmvề hướng tây bắc, đến giữa trưa, hai người đã tới chân núi. Gửi hai con ngựa ởquán trọ dưới chân núi xong, hai người dùng khinh công lên núi.
Sư môn của Tô Hợp, chính là Thanh Nữ Phong trênđỉnh núi Thanh Yêu. Thanh Nữ Phong ở trên đỉnh cao nhất, phải đi qua nămtrăm bậc thang mới nhìn thấy một đền thờ đã cũ, bên ngoài đền thờ có một tấmbiển, trên viết: “Thanh Nữ môn”.
Là nơi này ư? Quân Vô Hoặc nhìn bốnphía cũ nát và bảng hiệu nghiêng lệch, nhíu mày. Hóa ra tiểu Tô nhi mấy năm quađều ở chỗ này? Thối yêu vật kia tính nết không đổi, thế này không phải là quákeo kiệt sao?
Kẻ nào dám tự tiện xông vào Thanh Nữmôn? Một giọng nữ đột nhiên vang lên. Hai người nghe tiếng nhìn lại, chỉthấy một bé gái khoảng tám, chín tuổi, quần áo cũ nát nhưng thần thái đôi mắthắc bạch phân minh lại rạng rỡ lạ thường.
Phiến Ly? Tô Hợp cười nghênh đón.
Sư tỷ? Bé gái cũng nhận ra Tô Hợp,thái độ đề phòng đã biến mất. Hai người vui mừng ôm chầm lấy nhau.
Sư tỷ, sao quay trở lại sớm vậy?
Ta gặp chút phiền toái, muốn nhờ yêu đạo giúpmột tay.
Phiến Ly nháy mắt mấy cái. Vậy tỷ mang tớicái gì? Gần đây khẩu vị của yêu đạo càng ngày càng kinh khủng.
Tô Hợp ra vẻ thần bí cười. Lần này lão chắcchắn sẽ hài lòng.
Quân Vô Hoặc đứng bên cạnh nhìn biểu hiện rất thânmật của hai vị tỷ muội. Các nàng thật sự rất thân thiết, lại gọi sư phụ nhàmình là Yêu đạo . Thật khiến người nghe vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Đúng rồi, sư tỷ, hắn là ai vậy? rốtcuộc Phiến Ly phát hiện ra kẻ im lặng đứng bên cạnh– Quân Vô Hoặc.
Đây là biểu ca của ta.
Vẻ mặt Phiến Ly bỗng nhiên trở nên kỳquái. Oa —— chính là cái người có duyên kiếp trước với tỷ ư?
Tô Hợp không ngừng phủ nhận. Không phải,huynh ấy thật sự là biểu ca ta. Hơn nữa huynh ấy cũng quen biết yêu đạo. Chonên ta mới dẫn huynh ấy đến đây.
Thật không? Phiến Ly đi một vòngquanh Quân Vô Hoặc, khóe miệng giật giật. Không đúng a, hắn ——
Phiến Ly phải không? Quân Vô Hoặcbỗng nhiên mở miệng, mỉm cười. Có thể giúp chúng ta thông báo một tiếng?Chúng ta có chút việc gấp, cần gặp Thiên Lộc Tử một lát.
Phiến Ly giật mình. Được, hai người chờ mộtchút.
Thanh Nữ môn, chưởng môn là Thiên Lộc Tử. Vốn làmôn phái nhỏ ở trong giang hồ cũng không có chút tiếng tăm. (có lẽ là ít nhất ).Hiện giờ cũng mới chỉ có hai đệ tử, đều là nữ, một là Tô Hợp, một là Phiến Ly.
Thanh Nữ môn, vừa tu đạo cũng vừa luyện võ.Nhưng Tô Hợp từ nhỏ tập võ, Thiên Lộc Tử chưa bao giờ lấy đạo pháp truyền thụ,hắn nói thân thể Tô Hợp không thích hợp để tu luyện pháp thuật.
Đối với điểm này, Tô Hợp thường có oán niệm.Giống như lúc này, nếu nàng có pháp thuật, còn sợ không bắt được gã hồ ly tinhkia sao?
Khi Tô Hợp mới ra sinh, thân thể gầy yếu, dườngnhư không thể sống quá ba tuổi. Lúc đó Thiên Lộc Tử xuất hiện ở Tô gia, cứusống Tô Hợp sắp tắt thở, cũng nói nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cơ thể suy nhượccủa Tô Hợp chỉ còn cách đem về núi Thanh Yêu làm đồ đệ của lão (Tô Hợp thườnghoài nghi đấy chỉ là cái cớ).
Cha mẹ Tô Hợp không đành lòng nhìn con gái đauđớn vì bệnh tật, đành phải đồng ý. Cũng thật kỳ lạ, sau khi đến Thanh Nữ Phong,thân thể Tô Hợp càng ngày càng tốt hơn, thậm chí tập võ cũng thuận buồn xuôigió, một thân khinh công, như nước chảy mây trôi, như làn gió êm đềm thổi.
Tuy nhiên Thiên Lộc Tử là một kẻ cực keo kiệt,đam mê châu báu quý hiếm, hoàng kim bạc trắng, bao nhiêu bảo bối bị lão thugiữ, cho tới bây giờ chưa từng tái xuất.
Tô Hợp thường thấy khó hiểu, nhiều đồ như vậyphải chất thành một ngọn núi nhỏ mới đúng? Thanh Nữ Phong lớn như vậy, khôngbiết lão cất giấu chỗ nào?
Có vị sư phụ như vậy thảo nào dạy ra một đồ đệnhư Tô Hợp.
Lúc Tô Hợp mười bốn tuổi, bắt đầu bước chân vàogiới phi tặc, đã sớm nổi danh một vùng. Bao nhiêu châu báu quý hiếm, hết thảyđều hiếu kính biếu Thiên Lộc Tử. Thiên Lộc Tử cực kỳ hài lòng, thường vuốt cằmcười cười, vẻ mặt rất đáng khinh. Trước có Hồng Phất tới, sau có Tô Hợplưu hương. Thanh Nữ môn ta nhân tài đông đúc!
Mãi đến lúc này, Tô Hợp mới thắc mắc. Hồng PhấtNữ danh tiếng khắp thiên hạ, chẳng lẽ lại là sư tỷ của nàng?
Nàng hỏi qua vài lần, Thiên Lộc Tử chỉ cười màkhông nói.
Nghĩ lại, tuy hình tượng của Thiên Lộc Tử lôithôi một chút, nhưng nếu nhìn kỹ khuôn mặt lão chưa tới ba mươi, cho dùlão cứ tính bốn mươi, nhưng Hồng Phất Nữ kia là người của triều đại trước, saocó thể là đồ đệ của lão? Đúng là lão yêu đạo đang ăn nói khùng điên rồi.
Năm nàng mười tám tuổi, không biết yêu đạo thatừ đâu về một bé gái bảy, tám tuổi làm sư muội của nàng, đó là Phiến Ly.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, đã năm năm trôi qua,Phiến Ly không hề thay đổi, vẫn như lúcvừa tới. Tuy Tô Hợp thầm thắc mắc trong lòng nhưng cũng biết rõ yêu đạo kiachắc chắn không nói. Về phần Phiến Ly, lại hoàn toàn không hiểu duyên cớ trongđó nên cũng không thèm để ý.
Trong ý nghĩ của nàng, duy trì dáng vẻ này cũngkhông có gì là không tốt.
Đồ nhi đến đấy à? Một đạo sĩ áo xanhchạy vội đến.
Búi tóc dài màu trắng tán loạn, tùy tiện cài mộtcành gỗ nhỏ. Chòm râu đương nhiên cũng màu trắng che đi phân nửa khuôn mặt chỉđể lộ ra một cặp mắt to sáng quắc. Tay phải cầm một thanh Phất tử cũng màutrắng.
Tô Hợp và Quân Vô Hoặc không hẹn mà cùng giậtgiật khóe miệng, chảy xuống ba tầng mồ hôi lạnh.
Đồ nhi! Đạo sĩ áo xanh lôi thôi ngắmnhìn một vòng, nhìn rõ mục tiêu, thẳng hướng Tô Hợp chạy tới, còn giang haitay, giống như sẽ ôm nàng một cái thật chặt. Vi sư rất nhớ con a a a ——
Là muốn ta mang trân bảo đến thì có. Tô Hợp khẽcắn môi, nhẹ nhàng di chuyển từng bước từng bước sang bên cạnh.
Đạo sĩ áo xanh mắt thấy sẽ theo quán tính mìnhsẽ ngã xuống đất, lại như kỳ tích nghiêng thân mình thu trở về.
Tô Hợp đồ nhi —— lão nhíu mi, ánhmắt rất ngây thơ. Chẳng lẽ con không nhớ vi sư?
Tô Hợp từ trong tay áo lấy ra túi gấm, giơ qualại trước mắt hắn.
Ánh mắt ngây thơ kia lập tức thu lại, bắn ratoàn tia nhìn hưng phấn. Là cái gì? Là cái gì? Mau đưa vi sư nhìnxem!
Lão lại bổ nhào lên phía trước. Thân thể dườngnhư không nhúc nhích.
Lão lại cố cử động. Vẫn không nhúc nhích.
Đang lúc buồn bực, từ phía sau vang lên mộtgiọng nói, hình như có phần âm trầm tức giận.
Thiên - Lộc.
Lão sửng sốt, quay đầu lại, đối diện với gươngmặt Quân Vô Hoặc. Mà tay của Quân Vô Hoặc, chính xác là đang giữ tay lão.
Thảo nào không nhào tới thành công.
Ánh mắt lão mở to. Hoặc ——
Quân Vô Hoặc nheo mắt lại.
Thiên Lộc Tử chép chép miệng, lúng ta lúng túng xoagáy. Thảo nào không cử động được, hóa ra là ngươi đã đến rồi.
Yêu đạo. Tô Hợp buồn bực nhìn chằmchằm Thiên Lộc Tử rồi lại nhìn Quân Vô Hoặc. Hóa ra lão thật sự quen biếtbiểu ca?
Biểu ca? ! Thiên Lộc Tử không nhịnđược, cười thành tiếng. Ngươi là biểu ca?!! Ha ha ha ha ——
Sắc mặt Quân Vô Hoặc cực kỳ khó coi.
Tiểu Tô nhi, ta và Thiên Lộc Tử lâu rồikhông gặp, có chuyện xưa muốn hàn huyên. Các muội đợi một chút.
Dứt lời, hắn liền kéo Thiên Lộc Tử còn đang cườihô hố, hai người cùng nhau rời đi.
Tô Hợp và Phiến Ly liếc nhau. Hình như có giantình ...
Tô Hợp suy nghĩ vô cùng phức tạp. Biểu ca hoànmỹ như vậy không ngờ lại là đoạn tụ? Lại còn cùng một chân với Thiên Lộc Tử?
Với ai cũng được, sao lại phải cùng với yêu đạokia chứ——Tô Hợp thầm cảm thán trong lòng. Ánh mắt biểu ca đúng là —— cần phảinâng cao hơn mới được.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Nhìn qua một người đàn ông càng hoàn mỹ, lại càng có thể là đoạn tay áo, chẳngqua không ngờ ánh mắt lại kém như vậy.
Lời của Vô Hoặc:
Tiểu Tô nhi hơi chậm hiểu một vài vấn đề, cực kỳ ngốc nghếch, ngốc như vậy làmta chỉ muốn giết chết lão yêu vật Thiên Lộc.
[1] Chi lan ngọc thụ: chỉ những con người ưu tú
/27
|