Chuyển ngữ: Hắc
Hòa La vừa giúp tiểu thư nhà mình thu xếp đồđạc, vừa than thở.
Sao tiểu thư lại muốn đi xa cơ chứ? Lạichọn đúng thời điểm này. E là Vô Hoặc công tử sắp tới .
Tô Hợp lôi từ dưới đáy rương lên một hộp gỗ đànhương, nghe Hòa La oán giận thì thản nhiên cười. Không phải rất đúng lúcsao? Ta không ở đây, em có thể ở bên biểu ca một thời gian.
Tiểu thư! Hòa La có cảm giác giốngnhư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ý tiếc nuối): “Tuy rằng em thích công tử,nhưng hàng năm công tử tới đây, không phải là vì tới thăm tiểu thư hay sao? Nếungười không có ở đây, hắn chắc chắn sẽ thất vọng.”
Yên tâm đi. Nàng xoa xoa đầu ngóntay, mở chiếc hộp ra.
Ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng.
Hòa La mừng rỡ chạy lại, nhìn kỳ trân dị bảotrong hộp.
Tiểu thư, hóa ra người thu thập được nhiềubáu vật như vậy?!
Tô Hợp cau mày, lấy từ trong hộp một chuỗi trânchâu, lắc đầu một cái rồi ném sang một bên. Lại nhặt lên một cái vòng mã não,ước lượng, rồi lại vất sang một bên. Chọn đi chọn lại, cuối cùng thở dài. “Rấtbình thường.”
Hòa La nhìn không chớp mắt vào cái hộp châu báukia, Tô Hợp liếc nàng một cái, cười cười rồi đóng hộp lại.
Tiểu thư, những đồ châu báu này e rằng khóthấy được ở ngoài chợ, thế mà tiểu thư còn chê bình thường sao?
Hòa La, em không hiểu đâu. Mấy thứ nàytrong mắt người đó, chỉ toàn là đồ hạ đẳng .
Tô Hợp thở dài. “Không còn cách nào khác. HòaLa, ra ngoài xem ngựa của ta đã được chuẩn bị xong chưa.
Ngựa của nàng là một con ngựa đen Đại Uyển thuầnchủng. Là một trong số ít thứ được nàng yêu thích.
Hòa La tuân theo đi ra ngoài, Tô Hợp đợi một lúcrồi tiến tới cánh cửa, xác định là không có ai bên ngoài, cài chặt cửa phòng,đi đến đầu giường gõ gõ vài cái.
Răng rắc một tiếng, lộ ra ngăn tủ bí mật.
Tô Hợp lấy ra một thanh nhuyễn kiếm mỏng nhưcánh ve dài chừng ba thước, thuần thục cài bên hông, lại biến thành đai lưng,nhìn qua không thể nào phát hiện ra.
Nàng nghĩ nghĩ một lúc, lại lấy từ trong ngăn tủra một cái hộp tinh xảo. Mở ra xem rồi lại cất trở lại.
Rõ ràng là không có cái gì có thể cầm tay được.Đóng ngăn tủ lại, nàng thở dài. Không biết lần này yêu đạo sư phụ có giúp đượchay không? Ngẫm lại cũng biết đó chỉ là xa vời.
Nếu không phải bởi vì gã hồ ly chết tiệt kia thìnàng cũng không cần vội vàng trở về núi Thanh Yêu. Nhưng ngoài sư phụ ra, cònai có thể bắt được con hồ ly này?
Hơn nữa —— nàng ngẫm nghĩ. Con hồ ly ấy lạikhông sợ bùa trừ tà của sư phụ đeo trên người nàng. Xem ra bản lĩnh của sư phụ cũngkhông lớn như lão từng khoe khoang?
***
Hình như ta tới không đúng lúc.
Một công tử tuấn tú mặc y phục màu tím ung dungcất bước tiến vào, cặp mắt đào hoa dừng lại trên y phục của Tô Hợp: “Sao thế,muốn ra ngoài ư?”
“Tiểu Đỗ, ngươi đến đấy à?” Tô Hợp cũng khôngthèm nhìn hắn một cái, tiếp tục chải bờm ngựa.
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta làTiểu Đỗ!” Vị công tử đen mặt. Cái tên này không phù hợp với hình tượng mỹ namtử của hắn. “Nếu để cho các cô gái ái mộ ta nghe được, e rằng họ sẽ đau lòngmất.”
Tô Hợp chép chép miệng. Tiểu Đỗ, sĩ diệnhão vừa thôi.
Người này chính là phủ doãn công tử, lúc đầu vốntheo đuổi Tô Hợp nhưng không biết vì sao lại trở thành hình tượng phát ngôn củaMỹ nhân hương, là chàng trai hoàng kim bậc nhất thành Lạc Dương, Đỗ Hành Quang.Vì tôn trọng thói quen của Tô Hợp, nên đành gọi tắt là Tiểu Đỗ.
( Đỗ Hành Quang lệ rơi đầy mặt TT___________TT)
Tiểu Đỗ ho khan vài tiếng, miễn cưỡng khôi phụchình tượng tao nhã phong lưu quen thuộc. “Muốn đi đâu vậy?
Tô Hợp không để ý đến hắn.
Được rồi. Tiểu Đỗ cảm thấy bất lực.“Muốn đi bao lâu?
“Tầm bốn đến năm ngày. Tiểu Đỗ, ngươi đừng quênmang các hồng nhan tri kỷ tới thăm Mỹ nhân hương đó nha.” Tô Hợp nhảy lên lưngngựa, đôi môi đào cong lên. “Nếu Mỹ nhân hương thu lời ít đi, đừng hòng ta chongươi thêm vài loại hương phẩm nữa.
Tiểu Đỗ ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, hai mánàng càng thêm trắng nõn.
Yên tâm đi. Anh mắt Tiểu Đỗ lấplánh. Đáng tiếc ta không thể đưa ngươi đi, có một đám cống phẩm mới đượcđưa đến thành Lạc Dương, đang chờ kiểm tra chất lượng.
Cống phẩm? Tô Hợp tò mò. Có thứgì tốt sao?
Cặp mắt Tiểu Đỗ nhíu lại, giống như suy tư.
Cũng không có gì, chẳng qua Việt Châu mớitiến cống một cặp Dạ minh châu vô giá thôi.
Mắt Tô Hợp sáng lên. Dạ minh châu? Bọn họcũng cam lòng tiến cống à?
Đúng vậy. Cặp Dạ minh châu đó, tỏa ánhsáng hào quang, chắc chắn không phải vật thường. Tiểu Đỗ giống như nhớlại cặp minh châu tao nhã kia, cảm thán. Ta biết ngươi thích bảo bối, đangmuốn gọi ngươi đi xem. Ngày mai sẽ đưa về thành Trường An .
Thật đáng tiếc. Tô Hợp chớp mi giốngnhư đang do dự, kì thực trong lòng sớm có tính toán. Sao lại đưa về kinhsớm vậy?
Còn không phải bởi vì gã Lưu Phương côngtử đó ư? Tiểu Đỗ liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không có phản ứng gì, tiếptục nói. Trong thành Lạc Dương có Lưu Phương đạo tặc, hắn làm cha ta rấtđau đầu. Phải nhanh chóng hồi kinh, tránh để hắn nhòm ngó cống phẩm.
Tô Hợp gật gật đầu. Thảo nào, truyền thuyếtnói Lưu Phương công tử vừa mắt thứ gì thì không thể không trộm được.
Tiểu Đỗ cũng ừ một tiếng. “Ta không thể tiễnngươi, lúc nào về nhớ báo một tiếng.”
Tô Hợp gật đầu, kéo dây cương thúc ngựa rời đi.
Tiểu Đỗ nhìn bóng dáng nàng dần dần rời xa, cặpmắt hoa đào thu lại ý cười, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Lưu Phương công tử là tên đạo tặc mới nổi lênvài năm gần đây, hắn chỉ yêu trân châu dị bảo, càng là đồ quý hiếm, hắn lạicàng muốn trộm, hơn nữa, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
Nghe nói sau mỗi lần hắn gây án, hiện trường đềuđể lại một loại hương khí đặc biệt cho nên giang hồ gọi hắn là Lưu Phương côngtử.
Mấy năm qua, trong thành Lạc Dương, cũng nhưtoàn bộ Hà Nam, cứ có trân châu dị bảo nào có chút nổi danh, tám chín phần đềubị trộm mất, khiến quan phủ doãn Hà Nam vô cùng đau đầu. .
Lại nói, hắn trộm cứ trộm nhưng không hề thấyhắn đem phi tang, dường như những trân châu dị bảo đó được hắn lưu giữ chỉ đểthưởng thức mà thôi. Bởi vậy, hoàn toàn không có manh mối, cũng khó trách phủdoãn đại nhân cùng các bộ hộ không có cách nào tóm được hắn.
Đỗ Hành Quang ở tây kinh Trường An nhậm chức NgựSử trung thừa, một năm trước mới bị điều đến Lạc Dương, phụ giúp cha mình. ĐỗHành Quang tự xưng là phong lưu, sau đó có câu chuyện năm xưa với Tô Hợp.
Chỉ tiếc rằng dù thường xuyên qua lại, Tô Hợptrước sau như một vẫn chỉ coi hắn là bạn bè. Tuy Tiểu Đỗ tự xưng là phong lưu,cũng không ép buộc, lại có mỹ nhân Lạc Dương ái mộ hắn rất nhiều, dần dần cũngđã quên đi phần tâm tư ban đầu. Thời gian trôi qua, dường như hai người đã thựcsự trở thành bạn của nhau.
Hòa La đi ra cửa, thấy Tiểu Đỗ vẫn đang chăm chúnhìn về phía Tô Hợp rời đi, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Đỗ công tử, tiểu thư đã đi xa rồi .
Tiểu Đỗ hoàn hồn trở lại, vẫn như cũ nhã nhặnchào hỏi Hòa La. Cô ấy đi vội vàng như vậy, không biết là đi về hướngnào?
Hòa La lắc đầu. Nô tì cũng không biết. Tiểuthư mỗi năm đều đi ra ngoài như vậy vài lần, chưa từng đưa nô tì đi theo, cũngkhông nói nơi mình sẽ đến. Công tử xin hãy yên tâm, vài ngày nữa tiểu thư sẽtrở về.
Đa tạ Hòa La cô nương. Tiểu Đỗ cườikhẽ. Dù trong lòng chỉ nghĩ tới Vô Hoặc công tử, Hòa La cũng không khỏi đỏ mặt.
Tiểu Đỗ nhìn lại về hướng Tô Hợp rời đi một lầnnữa, rồi mới cáo từ ra về.
Hòa La thở dài. Đỗ công tử vô cùng tốt, nhưng aicó thể thấu hiểu được tâm tư của tiểu thư?
Thật ra Tô Hợp cũng không đi quá xa. Nàng mới rakhỏi thành Lạc Dương, liền tìm một quán trọ không lớn không nhỏ nghỉ chân.
Ban đêm, trong chùa Bạch Mã ngoài thành LạcDương, chuông Cảnh Vân vừa kêu được hai tiếng thì Tô Hợp đã mở mắt, con ngươitrong trẻo rõ ràng không hề có dấu hiệu ngái ngủ.
Nàng trở mình đứng dậy, lấy từ dưới đáy bao hànhlý một bộ y phục màu đen, trong bóng tối nhanh chóng thay đồ. Sau đó tháo búitóc, chỉ đơn giản cột tóc giống như đuôi ngựa. Đeo mặt nạ kín mít, chỉ còn chừalại cặp mắt.
Sau khi Tô Hợp cải trang xong, nhìnqua giống như biến thành người khác. Không còn là một cô gái xinh đẹp mềm mạinhư nước, mà giờ đây có tư thế oai hùng hiên ngang của một chàng trai.
Cài nhuyễn kiếm lại bên hông, nàng nhún mình phithân vào trong thành.
Quý phủ của phủ doãn đại nhân vẫn yên lặng nhưthường, ở ngoài cửa có tăng thêm vài gã thị vệ, nhìn qua có vẻ không khác gìmấy.
Tô Hợp nhếch môi, lấy từ trong người ra một túihương, túy ý rắc xuống. Chỉ chốc lát sau, một mùi thơm ngát kỳ lạ từ túi hươngtràn ra ngoài.
Nàng cất túi hương đi, ngồi trên mái ngói cẩnthận quan sát. Phía bắc có một căn phòng, thủ vệ canh giữ vô cùng nghiêm túc.Trong lòng nàng âm thầm hưng phấn. Cuối cùng cũng có lễ vật cho sư phụ rồi.
Căn phòng phía bắc kia có hai cửa, ở hướng namlại có một cửa sổ. Mỗi cánh cửa có bốn gã lính thị vệ, ở chỗ cửa sổ tuy khôngcó thị vệ đứng đó, nhưng nhìn qua cũng biết nó đã được khóa bên trong. Mà ô cửađó, thân thể một người trưởng thành không thể chui vừa.
Tô Hợp linh hoạt lắc mình nhảy, rơi xuống cửa sổphía dưới, thế nhưng không hề gây tiếng động.
Theo gió đêm lẻn vào, mùi hương êm dịu nhẹ nhànglan tỏa. Dưới lớp mặt nạ, Tô Hợp lại nhếch môi cười, tuy yêu đạo sư phụ keokiệt một chút, nhưng truyền thụ khinh công cho nàng lại vô cùng hữu hiệu.
Tô Hợp chậm rãi đứng dậy, tay phải đeo một bộgiáp màu bạc sắc bén. Đồng tử trong trẻo lướt nhìn xung quanh, sau đó quay đầu,dùng bộ giáp nhẹ nhàng vạch một đường trên cánh cửa.
Tấm giấy trúc bị rạch một đường liền lộ ra khungcảnh bên trong, Tô Hợp chờ đợi trong chốc lát, rồi mới ghé mắt vào xem.
Trong phòng tối đen. Không thể nhìn thấy bất cứthứ gì.
Tô Hợp hồ nghi. Bình thường nếu có cống phẩm từxa tiến cống, chắc chắn sẽ có người ở trong phòng trông coi, đốt đèn suốt đêm.Nhưng mà hiện tại —— Tô Hợp đang muốn tiếp tục đi vào bên trong nghe ngóng, lạingửi thấy mùi hương hoa Mạn Đà La thơm ngát.
Tô Hợp vội vàng bịt kín mũi miệng ngồi xổmxuống, tuy nhiên vẫn bị hít vào một ít, đầu óc choáng váng.
Một loạt tiếng bước chân tới gần. Tô Hợp đảo mắtnhìn xung quanh, vận khí, bên trái có một cây hòe rủ xuống, liền nắm chạc câynhảy lên, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy một đội thị vệ thân mặc giáp đỏ tuầntra lại đây. Cầm đầu là một người đàn ông cao bảy thước, mắt ưng mày rậm, khôingô lực lưỡng.
Tô Hợp có biết người này, hắn chính là độitrưởng đội thị vệ phủ doãn- Đỗ Phi Nhiễm. Vẻ mặt hắn nghiêm túc như sẵn sàngđón địch khiến Tô Hợp phát hiện ra điểm không thích hợp.
Khố phòng tối đen, vẻ mặt của Đỗ Phi Nhiễm, còncó mùi hương Mạn Đà La… Tô Hợp sầm mặt, hỏng rồi, e rằng có bẫy.
Nàng nghiêng người định rời đi, lại nghe mộtgiọng nói nam cực quen tai từ phía sau, thái độ thản nhiên.
“Đã đến đây rồi mà lại tay không rời đi như vậy,thật không giống với tác phong của công tử.”
Bước chân của nàng dừng lại một bước.
Đỗ Hành Quang?
Thanh âm này vừa vang lên, nhóm thị vệ lập tứcvây quanh lại đây. Ánh lửa lập lòe vây chật kín quanh gốc cây hòe.
Chân Tô Hợp như nhũn ra. Dược tính của Mạn Đà Lađang dần dần khuếch tán trong cơ thể.
Không ngờ đường đường Thiếu doãn đại nhânlại dùng thủ đoạn như vậy. Giọng nói của nàng hoàn toàn không dịu dànggiống thường ngày, mà biến thành một loại trung tính trong sáng, vì chịu tácđộng dược tính của Mạn Đà La nên lại hơi khàn khàn một chút.
Nếu có thể giữ Lưu Phương công tử lại làmkhách, một chút thủ đoạn đó có đáng là bao. Đỗ Hành Quang cười cười.
Tô Hợp nhìn toàn bộ quang cảnh âm thầm đánh giá,tường vây quanh cây hòe thụ này còn có một cách, với tình trạng hiện giờ củamình sợ là không qua được. Đành phải theo lối nóc nhà chạy trốn vậy.
Cái gì mà Lưu Phương công tử? E rằng Thiếudoãn đại nhân nhận nhầm người rồi.
Nàng dứt khoát xoay người, đối diện với Đỗ HànhQuang dưới tàng cây.
Trên mặt Tiểu Đỗ hiện rõ vẻ đắc ý, ánh mắt phứctạp. Nghe Tô Hợp nói như vậy, hắn mỉm cười. “Mùi hương độc đáo như vậy, ngoài Lưu Phương công tử ra, còn có ai cóthể lưu lại?”
Dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Tô Hợp giật giật.Tiểu Đỗ ngươi giỏi lắm, quả là chân nhân bất lộ tướng. E rằng đã chuẩn bị sẵnsàng, ngày hôm nay bắt ba ba cho vào lưới.
Nhưng Tô Hợp ta có thể để ngươi bắt dễ dàng vậysao?
Cho dù đúng là ta thì sao?
Tuy Tiểu Đỗ tươi cười nhưng vẻ mặt lạnhlùng. Ngươi phạm nhiều trọng tội như vậy, tốt nhất nên ngoan ngoãn khoanhtay chịu trói, trả lại tang vật. Đợi ta trình báo với Thánh Thượng, có lẽ cóthể xử lý khoan hồng.
Tô Hợp cười khúc khích. “Xin lỗi nhé, ta bậnlắm.” Không ngờ một phi thiên đạo tặc bé nhỏ như nàng lại kinh động tới các đạinhân vật ở tây kinh Trường An. Nếu kể cho yêu đạo sư phụ nghe, có lẽ lão sẽ đắcý một thời gian.
Bỏ lại lời này, thân thể của nàng tựa như cánhhoa trong gió, nhẹ nhàng nhảy lên nóc khố phòng.
Đừng hòng chạy thoát.
Tiểu Đỗ cũng phóng người đi theo.
Tô Hợp hoảng hốt. Quen biết hắn lâu như vậy, thếnhưng nàng lại không biết hắn có võ công, hơn nữa, nhìn qua khinh công của hắn cũngkhông tồi. Đúng là đã coi thường hắn.
Tiểu Đỗ thế tới dũng mãnh, hắn cầm trong taytrường kiếm màu bạc, đánh ra một hồi kiếm khí chém về phía Tô Hợp.
Tô Hợp nghiêng người né tránh. Quân tửkiếm? Hóa ra ngươi là người phái Thục Sơn.
Tiểu Đỗ nhếch môi không đáp, thế tấn công chỉtăng chứ không giảm.
Tô Hợp rút nhuyễn kiếm bên hông ra, hơi run rẩy,thân kiếm sắc bén, dưới ánh trăng hàn quang lẫm lẫm, phản chiếu qua cặp mắt trongtrẻo của nàng, tạo nên một phong thái tự tại khiến người ta không dám nhìnthẳng.
Tiểu Đỗ hơi hơi sửng sốt.
Tô Hợp cười lạnh một tiếng. Ngươi cho rằngLưu Phương chỉ biết khinh công sao?
Khóe môi Tiểu Đỗ cong lên. Như thế rấttốt. Càng thêm thú vị.
Hai người nghiêng thân đối mặt nhau, qua hơnmười chiêu, thế nhưng thế lực ngang nhau.
Tim Tô Hợp đập càng nhanh hơn. Dược tính của MạnĐà La tác dụng càng ngày càng rõ rệt, cử động của nàng càng lúc càng chậm lại.
Tiểu Đỗ nhân cơ hội này tiến lên, kiếm khí phóngtới như muốn đâm vào ngực nàng, lại không biết vì sao giữa đường lại chuyểnhướng, muốn chém về phía mặt nạ của nàng.
Tô Hợp trong lòng thầm kêu hỏng rồi, nếu bị hắnvạch trần thân phận, vậy ——
Chính vào lúc này, một băng đao phóng tới ngăn cảnkiếm khí. Băng đao phóng đi đẩy lùi kiếm khí của Tiểu Đỗ trở về.
Chúng ta đi. Giọng nói trầm ấm vanglên bên tai Tô Hợp, lưng áo nàng bị người đó kéo, tung người rời đi.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Hóa ra giảo hoạt gian trá không chỉ có hồ ly, mà còn có một sinh vật khác tênTiểu Đỗ.
Lời của Tiểu Đỗ:
Vịt đã tới tay mà còn bị người khác cướp mất, đáng giận là tốc độ của kẻ đó cònnhanh hơn cả ta.
Hòa La vừa giúp tiểu thư nhà mình thu xếp đồđạc, vừa than thở.
Sao tiểu thư lại muốn đi xa cơ chứ? Lạichọn đúng thời điểm này. E là Vô Hoặc công tử sắp tới .
Tô Hợp lôi từ dưới đáy rương lên một hộp gỗ đànhương, nghe Hòa La oán giận thì thản nhiên cười. Không phải rất đúng lúcsao? Ta không ở đây, em có thể ở bên biểu ca một thời gian.
Tiểu thư! Hòa La có cảm giác giốngnhư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ý tiếc nuối): “Tuy rằng em thích công tử,nhưng hàng năm công tử tới đây, không phải là vì tới thăm tiểu thư hay sao? Nếungười không có ở đây, hắn chắc chắn sẽ thất vọng.”
Yên tâm đi. Nàng xoa xoa đầu ngóntay, mở chiếc hộp ra.
Ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng.
Hòa La mừng rỡ chạy lại, nhìn kỳ trân dị bảotrong hộp.
Tiểu thư, hóa ra người thu thập được nhiềubáu vật như vậy?!
Tô Hợp cau mày, lấy từ trong hộp một chuỗi trânchâu, lắc đầu một cái rồi ném sang một bên. Lại nhặt lên một cái vòng mã não,ước lượng, rồi lại vất sang một bên. Chọn đi chọn lại, cuối cùng thở dài. “Rấtbình thường.”
Hòa La nhìn không chớp mắt vào cái hộp châu báukia, Tô Hợp liếc nàng một cái, cười cười rồi đóng hộp lại.
Tiểu thư, những đồ châu báu này e rằng khóthấy được ở ngoài chợ, thế mà tiểu thư còn chê bình thường sao?
Hòa La, em không hiểu đâu. Mấy thứ nàytrong mắt người đó, chỉ toàn là đồ hạ đẳng .
Tô Hợp thở dài. “Không còn cách nào khác. HòaLa, ra ngoài xem ngựa của ta đã được chuẩn bị xong chưa.
Ngựa của nàng là một con ngựa đen Đại Uyển thuầnchủng. Là một trong số ít thứ được nàng yêu thích.
Hòa La tuân theo đi ra ngoài, Tô Hợp đợi một lúcrồi tiến tới cánh cửa, xác định là không có ai bên ngoài, cài chặt cửa phòng,đi đến đầu giường gõ gõ vài cái.
Răng rắc một tiếng, lộ ra ngăn tủ bí mật.
Tô Hợp lấy ra một thanh nhuyễn kiếm mỏng nhưcánh ve dài chừng ba thước, thuần thục cài bên hông, lại biến thành đai lưng,nhìn qua không thể nào phát hiện ra.
Nàng nghĩ nghĩ một lúc, lại lấy từ trong ngăn tủra một cái hộp tinh xảo. Mở ra xem rồi lại cất trở lại.
Rõ ràng là không có cái gì có thể cầm tay được.Đóng ngăn tủ lại, nàng thở dài. Không biết lần này yêu đạo sư phụ có giúp đượchay không? Ngẫm lại cũng biết đó chỉ là xa vời.
Nếu không phải bởi vì gã hồ ly chết tiệt kia thìnàng cũng không cần vội vàng trở về núi Thanh Yêu. Nhưng ngoài sư phụ ra, cònai có thể bắt được con hồ ly này?
Hơn nữa —— nàng ngẫm nghĩ. Con hồ ly ấy lạikhông sợ bùa trừ tà của sư phụ đeo trên người nàng. Xem ra bản lĩnh của sư phụ cũngkhông lớn như lão từng khoe khoang?
***
Hình như ta tới không đúng lúc.
Một công tử tuấn tú mặc y phục màu tím ung dungcất bước tiến vào, cặp mắt đào hoa dừng lại trên y phục của Tô Hợp: “Sao thế,muốn ra ngoài ư?”
“Tiểu Đỗ, ngươi đến đấy à?” Tô Hợp cũng khôngthèm nhìn hắn một cái, tiếp tục chải bờm ngựa.
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta làTiểu Đỗ!” Vị công tử đen mặt. Cái tên này không phù hợp với hình tượng mỹ namtử của hắn. “Nếu để cho các cô gái ái mộ ta nghe được, e rằng họ sẽ đau lòngmất.”
Tô Hợp chép chép miệng. Tiểu Đỗ, sĩ diệnhão vừa thôi.
Người này chính là phủ doãn công tử, lúc đầu vốntheo đuổi Tô Hợp nhưng không biết vì sao lại trở thành hình tượng phát ngôn củaMỹ nhân hương, là chàng trai hoàng kim bậc nhất thành Lạc Dương, Đỗ Hành Quang.Vì tôn trọng thói quen của Tô Hợp, nên đành gọi tắt là Tiểu Đỗ.
( Đỗ Hành Quang lệ rơi đầy mặt TT___________TT)
Tiểu Đỗ ho khan vài tiếng, miễn cưỡng khôi phụchình tượng tao nhã phong lưu quen thuộc. “Muốn đi đâu vậy?
Tô Hợp không để ý đến hắn.
Được rồi. Tiểu Đỗ cảm thấy bất lực.“Muốn đi bao lâu?
“Tầm bốn đến năm ngày. Tiểu Đỗ, ngươi đừng quênmang các hồng nhan tri kỷ tới thăm Mỹ nhân hương đó nha.” Tô Hợp nhảy lên lưngngựa, đôi môi đào cong lên. “Nếu Mỹ nhân hương thu lời ít đi, đừng hòng ta chongươi thêm vài loại hương phẩm nữa.
Tiểu Đỗ ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, hai mánàng càng thêm trắng nõn.
Yên tâm đi. Anh mắt Tiểu Đỗ lấplánh. Đáng tiếc ta không thể đưa ngươi đi, có một đám cống phẩm mới đượcđưa đến thành Lạc Dương, đang chờ kiểm tra chất lượng.
Cống phẩm? Tô Hợp tò mò. Có thứgì tốt sao?
Cặp mắt Tiểu Đỗ nhíu lại, giống như suy tư.
Cũng không có gì, chẳng qua Việt Châu mớitiến cống một cặp Dạ minh châu vô giá thôi.
Mắt Tô Hợp sáng lên. Dạ minh châu? Bọn họcũng cam lòng tiến cống à?
Đúng vậy. Cặp Dạ minh châu đó, tỏa ánhsáng hào quang, chắc chắn không phải vật thường. Tiểu Đỗ giống như nhớlại cặp minh châu tao nhã kia, cảm thán. Ta biết ngươi thích bảo bối, đangmuốn gọi ngươi đi xem. Ngày mai sẽ đưa về thành Trường An .
Thật đáng tiếc. Tô Hợp chớp mi giốngnhư đang do dự, kì thực trong lòng sớm có tính toán. Sao lại đưa về kinhsớm vậy?
Còn không phải bởi vì gã Lưu Phương côngtử đó ư? Tiểu Đỗ liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không có phản ứng gì, tiếptục nói. Trong thành Lạc Dương có Lưu Phương đạo tặc, hắn làm cha ta rấtđau đầu. Phải nhanh chóng hồi kinh, tránh để hắn nhòm ngó cống phẩm.
Tô Hợp gật gật đầu. Thảo nào, truyền thuyếtnói Lưu Phương công tử vừa mắt thứ gì thì không thể không trộm được.
Tiểu Đỗ cũng ừ một tiếng. “Ta không thể tiễnngươi, lúc nào về nhớ báo một tiếng.”
Tô Hợp gật đầu, kéo dây cương thúc ngựa rời đi.
Tiểu Đỗ nhìn bóng dáng nàng dần dần rời xa, cặpmắt hoa đào thu lại ý cười, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Lưu Phương công tử là tên đạo tặc mới nổi lênvài năm gần đây, hắn chỉ yêu trân châu dị bảo, càng là đồ quý hiếm, hắn lạicàng muốn trộm, hơn nữa, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
Nghe nói sau mỗi lần hắn gây án, hiện trường đềuđể lại một loại hương khí đặc biệt cho nên giang hồ gọi hắn là Lưu Phương côngtử.
Mấy năm qua, trong thành Lạc Dương, cũng nhưtoàn bộ Hà Nam, cứ có trân châu dị bảo nào có chút nổi danh, tám chín phần đềubị trộm mất, khiến quan phủ doãn Hà Nam vô cùng đau đầu. .
Lại nói, hắn trộm cứ trộm nhưng không hề thấyhắn đem phi tang, dường như những trân châu dị bảo đó được hắn lưu giữ chỉ đểthưởng thức mà thôi. Bởi vậy, hoàn toàn không có manh mối, cũng khó trách phủdoãn đại nhân cùng các bộ hộ không có cách nào tóm được hắn.
Đỗ Hành Quang ở tây kinh Trường An nhậm chức NgựSử trung thừa, một năm trước mới bị điều đến Lạc Dương, phụ giúp cha mình. ĐỗHành Quang tự xưng là phong lưu, sau đó có câu chuyện năm xưa với Tô Hợp.
Chỉ tiếc rằng dù thường xuyên qua lại, Tô Hợptrước sau như một vẫn chỉ coi hắn là bạn bè. Tuy Tiểu Đỗ tự xưng là phong lưu,cũng không ép buộc, lại có mỹ nhân Lạc Dương ái mộ hắn rất nhiều, dần dần cũngđã quên đi phần tâm tư ban đầu. Thời gian trôi qua, dường như hai người đã thựcsự trở thành bạn của nhau.
Hòa La đi ra cửa, thấy Tiểu Đỗ vẫn đang chăm chúnhìn về phía Tô Hợp rời đi, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Đỗ công tử, tiểu thư đã đi xa rồi .
Tiểu Đỗ hoàn hồn trở lại, vẫn như cũ nhã nhặnchào hỏi Hòa La. Cô ấy đi vội vàng như vậy, không biết là đi về hướngnào?
Hòa La lắc đầu. Nô tì cũng không biết. Tiểuthư mỗi năm đều đi ra ngoài như vậy vài lần, chưa từng đưa nô tì đi theo, cũngkhông nói nơi mình sẽ đến. Công tử xin hãy yên tâm, vài ngày nữa tiểu thư sẽtrở về.
Đa tạ Hòa La cô nương. Tiểu Đỗ cườikhẽ. Dù trong lòng chỉ nghĩ tới Vô Hoặc công tử, Hòa La cũng không khỏi đỏ mặt.
Tiểu Đỗ nhìn lại về hướng Tô Hợp rời đi một lầnnữa, rồi mới cáo từ ra về.
Hòa La thở dài. Đỗ công tử vô cùng tốt, nhưng aicó thể thấu hiểu được tâm tư của tiểu thư?
Thật ra Tô Hợp cũng không đi quá xa. Nàng mới rakhỏi thành Lạc Dương, liền tìm một quán trọ không lớn không nhỏ nghỉ chân.
Ban đêm, trong chùa Bạch Mã ngoài thành LạcDương, chuông Cảnh Vân vừa kêu được hai tiếng thì Tô Hợp đã mở mắt, con ngươitrong trẻo rõ ràng không hề có dấu hiệu ngái ngủ.
Nàng trở mình đứng dậy, lấy từ dưới đáy bao hànhlý một bộ y phục màu đen, trong bóng tối nhanh chóng thay đồ. Sau đó tháo búitóc, chỉ đơn giản cột tóc giống như đuôi ngựa. Đeo mặt nạ kín mít, chỉ còn chừalại cặp mắt.
Sau khi Tô Hợp cải trang xong, nhìnqua giống như biến thành người khác. Không còn là một cô gái xinh đẹp mềm mạinhư nước, mà giờ đây có tư thế oai hùng hiên ngang của một chàng trai.
Cài nhuyễn kiếm lại bên hông, nàng nhún mình phithân vào trong thành.
Quý phủ của phủ doãn đại nhân vẫn yên lặng nhưthường, ở ngoài cửa có tăng thêm vài gã thị vệ, nhìn qua có vẻ không khác gìmấy.
Tô Hợp nhếch môi, lấy từ trong người ra một túihương, túy ý rắc xuống. Chỉ chốc lát sau, một mùi thơm ngát kỳ lạ từ túi hươngtràn ra ngoài.
Nàng cất túi hương đi, ngồi trên mái ngói cẩnthận quan sát. Phía bắc có một căn phòng, thủ vệ canh giữ vô cùng nghiêm túc.Trong lòng nàng âm thầm hưng phấn. Cuối cùng cũng có lễ vật cho sư phụ rồi.
Căn phòng phía bắc kia có hai cửa, ở hướng namlại có một cửa sổ. Mỗi cánh cửa có bốn gã lính thị vệ, ở chỗ cửa sổ tuy khôngcó thị vệ đứng đó, nhưng nhìn qua cũng biết nó đã được khóa bên trong. Mà ô cửađó, thân thể một người trưởng thành không thể chui vừa.
Tô Hợp linh hoạt lắc mình nhảy, rơi xuống cửa sổphía dưới, thế nhưng không hề gây tiếng động.
Theo gió đêm lẻn vào, mùi hương êm dịu nhẹ nhànglan tỏa. Dưới lớp mặt nạ, Tô Hợp lại nhếch môi cười, tuy yêu đạo sư phụ keokiệt một chút, nhưng truyền thụ khinh công cho nàng lại vô cùng hữu hiệu.
Tô Hợp chậm rãi đứng dậy, tay phải đeo một bộgiáp màu bạc sắc bén. Đồng tử trong trẻo lướt nhìn xung quanh, sau đó quay đầu,dùng bộ giáp nhẹ nhàng vạch một đường trên cánh cửa.
Tấm giấy trúc bị rạch một đường liền lộ ra khungcảnh bên trong, Tô Hợp chờ đợi trong chốc lát, rồi mới ghé mắt vào xem.
Trong phòng tối đen. Không thể nhìn thấy bất cứthứ gì.
Tô Hợp hồ nghi. Bình thường nếu có cống phẩm từxa tiến cống, chắc chắn sẽ có người ở trong phòng trông coi, đốt đèn suốt đêm.Nhưng mà hiện tại —— Tô Hợp đang muốn tiếp tục đi vào bên trong nghe ngóng, lạingửi thấy mùi hương hoa Mạn Đà La thơm ngát.
Tô Hợp vội vàng bịt kín mũi miệng ngồi xổmxuống, tuy nhiên vẫn bị hít vào một ít, đầu óc choáng váng.
Một loạt tiếng bước chân tới gần. Tô Hợp đảo mắtnhìn xung quanh, vận khí, bên trái có một cây hòe rủ xuống, liền nắm chạc câynhảy lên, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy một đội thị vệ thân mặc giáp đỏ tuầntra lại đây. Cầm đầu là một người đàn ông cao bảy thước, mắt ưng mày rậm, khôingô lực lưỡng.
Tô Hợp có biết người này, hắn chính là độitrưởng đội thị vệ phủ doãn- Đỗ Phi Nhiễm. Vẻ mặt hắn nghiêm túc như sẵn sàngđón địch khiến Tô Hợp phát hiện ra điểm không thích hợp.
Khố phòng tối đen, vẻ mặt của Đỗ Phi Nhiễm, còncó mùi hương Mạn Đà La… Tô Hợp sầm mặt, hỏng rồi, e rằng có bẫy.
Nàng nghiêng người định rời đi, lại nghe mộtgiọng nói nam cực quen tai từ phía sau, thái độ thản nhiên.
“Đã đến đây rồi mà lại tay không rời đi như vậy,thật không giống với tác phong của công tử.”
Bước chân của nàng dừng lại một bước.
Đỗ Hành Quang?
Thanh âm này vừa vang lên, nhóm thị vệ lập tứcvây quanh lại đây. Ánh lửa lập lòe vây chật kín quanh gốc cây hòe.
Chân Tô Hợp như nhũn ra. Dược tính của Mạn Đà Lađang dần dần khuếch tán trong cơ thể.
Không ngờ đường đường Thiếu doãn đại nhânlại dùng thủ đoạn như vậy. Giọng nói của nàng hoàn toàn không dịu dànggiống thường ngày, mà biến thành một loại trung tính trong sáng, vì chịu tácđộng dược tính của Mạn Đà La nên lại hơi khàn khàn một chút.
Nếu có thể giữ Lưu Phương công tử lại làmkhách, một chút thủ đoạn đó có đáng là bao. Đỗ Hành Quang cười cười.
Tô Hợp nhìn toàn bộ quang cảnh âm thầm đánh giá,tường vây quanh cây hòe thụ này còn có một cách, với tình trạng hiện giờ củamình sợ là không qua được. Đành phải theo lối nóc nhà chạy trốn vậy.
Cái gì mà Lưu Phương công tử? E rằng Thiếudoãn đại nhân nhận nhầm người rồi.
Nàng dứt khoát xoay người, đối diện với Đỗ HànhQuang dưới tàng cây.
Trên mặt Tiểu Đỗ hiện rõ vẻ đắc ý, ánh mắt phứctạp. Nghe Tô Hợp nói như vậy, hắn mỉm cười. “Mùi hương độc đáo như vậy, ngoài Lưu Phương công tử ra, còn có ai cóthể lưu lại?”
Dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Tô Hợp giật giật.Tiểu Đỗ ngươi giỏi lắm, quả là chân nhân bất lộ tướng. E rằng đã chuẩn bị sẵnsàng, ngày hôm nay bắt ba ba cho vào lưới.
Nhưng Tô Hợp ta có thể để ngươi bắt dễ dàng vậysao?
Cho dù đúng là ta thì sao?
Tuy Tiểu Đỗ tươi cười nhưng vẻ mặt lạnhlùng. Ngươi phạm nhiều trọng tội như vậy, tốt nhất nên ngoan ngoãn khoanhtay chịu trói, trả lại tang vật. Đợi ta trình báo với Thánh Thượng, có lẽ cóthể xử lý khoan hồng.
Tô Hợp cười khúc khích. “Xin lỗi nhé, ta bậnlắm.” Không ngờ một phi thiên đạo tặc bé nhỏ như nàng lại kinh động tới các đạinhân vật ở tây kinh Trường An. Nếu kể cho yêu đạo sư phụ nghe, có lẽ lão sẽ đắcý một thời gian.
Bỏ lại lời này, thân thể của nàng tựa như cánhhoa trong gió, nhẹ nhàng nhảy lên nóc khố phòng.
Đừng hòng chạy thoát.
Tiểu Đỗ cũng phóng người đi theo.
Tô Hợp hoảng hốt. Quen biết hắn lâu như vậy, thếnhưng nàng lại không biết hắn có võ công, hơn nữa, nhìn qua khinh công của hắn cũngkhông tồi. Đúng là đã coi thường hắn.
Tiểu Đỗ thế tới dũng mãnh, hắn cầm trong taytrường kiếm màu bạc, đánh ra một hồi kiếm khí chém về phía Tô Hợp.
Tô Hợp nghiêng người né tránh. Quân tửkiếm? Hóa ra ngươi là người phái Thục Sơn.
Tiểu Đỗ nhếch môi không đáp, thế tấn công chỉtăng chứ không giảm.
Tô Hợp rút nhuyễn kiếm bên hông ra, hơi run rẩy,thân kiếm sắc bén, dưới ánh trăng hàn quang lẫm lẫm, phản chiếu qua cặp mắt trongtrẻo của nàng, tạo nên một phong thái tự tại khiến người ta không dám nhìnthẳng.
Tiểu Đỗ hơi hơi sửng sốt.
Tô Hợp cười lạnh một tiếng. Ngươi cho rằngLưu Phương chỉ biết khinh công sao?
Khóe môi Tiểu Đỗ cong lên. Như thế rấttốt. Càng thêm thú vị.
Hai người nghiêng thân đối mặt nhau, qua hơnmười chiêu, thế nhưng thế lực ngang nhau.
Tim Tô Hợp đập càng nhanh hơn. Dược tính của MạnĐà La tác dụng càng ngày càng rõ rệt, cử động của nàng càng lúc càng chậm lại.
Tiểu Đỗ nhân cơ hội này tiến lên, kiếm khí phóngtới như muốn đâm vào ngực nàng, lại không biết vì sao giữa đường lại chuyểnhướng, muốn chém về phía mặt nạ của nàng.
Tô Hợp trong lòng thầm kêu hỏng rồi, nếu bị hắnvạch trần thân phận, vậy ——
Chính vào lúc này, một băng đao phóng tới ngăn cảnkiếm khí. Băng đao phóng đi đẩy lùi kiếm khí của Tiểu Đỗ trở về.
Chúng ta đi. Giọng nói trầm ấm vanglên bên tai Tô Hợp, lưng áo nàng bị người đó kéo, tung người rời đi.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Hóa ra giảo hoạt gian trá không chỉ có hồ ly, mà còn có một sinh vật khác tênTiểu Đỗ.
Lời của Tiểu Đỗ:
Vịt đã tới tay mà còn bị người khác cướp mất, đáng giận là tốc độ của kẻ đó cònnhanh hơn cả ta.
/27
|