Bên trong tiệm thuốc, tất cả mười bảy tên côn đồ đều nằm xuống đất, cho dù có tên nào còn sức lực cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất rên rỉ giả chết.
Bởi vì Đường Lang Quyền của Tần Lãng thật sự rất uy phong, mạnh mẽ!
Từ khi Tần Lãng chính thức bắt đầu ra tay, không tới thời gian hai phút thì tất cả mười bảy tên côn đồ đều bị đánh ngã.
Nhẹ thì tổn thương gân cốt, nặng thì xương vỡ vụng!
Thế nhưng điều khiến cho đám người này không thể hiểu chính là hiện tại Tần Lãng đang đứng ở giữa tiệm thuốc, không hề nhúc nhích, hai mắt khép hờ, không hề lên tiếng, không biết cậu đang làm cái gì nữa.
Lúc này, Trâu Điên đã bò dậy, thế nhưng bây giờ hắn không có dũng khí động thủ với Tần Lãng, đành phải vứt đao trong tay xuống đất, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tần Lãng, khép nép hỏi:
- Tần ca! Anh....
Trâu Điên còn chưa có nói xong câu thì Tần Lãng lại đá một cước đạp hắn bay ra xa, tuy nhiên lần này thân thể của Trâu Điên đụng vào cửa cuốn, hơn nữa đầu hắn vì đụng trúng cửa mà ngất đi.
- Ngu xuẩn! Không thấy bố mày đang suy nghĩ vấn đề quan trọng sao?
Tần Lãng không hài lòng hừ một tiếng.
Thật ra thì Tần Lãng không phải đang suy nghĩ vấn đề quan trọng, mà đang trở về chốn cũ để lĩnh ngộ chỗ tinh diệu của bộ Đường Lang Quyền này.
Việc này xảy ra quá đột ngột, khiến cho chính Tần Lãng cũng có phần không ứng phó kịp. Bởi vì ngay cả cậu cũng mơ hồ, vì sao cậu có thể nhanh chóng từ cảnh tượng bọ ngựa vồ mồi mà lĩnh ngộ được tinh túy của Đường Lang Quyền, chẳng lẽ...
- Chẳng lẽ mình chính là kỳ tài luyện võ vạn người không có một trong truyền thuyết sao?
Tần Lãng cảm thấy loại chuyện "Võ học kỳ tài" chỉ có thể xuất hiện trên TV thôi, bởi vì nếu cậu trời sinh võ học kỳ tài thì cậu sẽ không bị lão độc vật ép buộc học đứng tấn trong vòng mấy năm như vậy.
Thế nhưng vì sao cậu lại đột nhiên lĩnh ngộ được Đường Lang Quyền một cách thuận buồm xuôi gió như vậy chứ?
Chẳng lẽ đệ tam trọng - Chiêu Thức dễ dàng học được như vậy sao?
Sau khi đạp bay Trâu Điên lần thứ hai thì Tần Lãng vứt bỏ suy nghĩ trong lòng, sau đó chọn lựa một vài vị thuốc giải độc từ trong tiệm thuốc, rồi dẫn A Vũ cùng với ba tên đàn em ngênh ngang rời khỏi.
Hàn Tam Cường nhìn thấy Tần Lãng cùng bốn tên đàn em trở về quán bar Blue, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi được nửa đường, một tên đàn em trong đó đã báo cáo tình huống với Hàn Tam Cường, hơn nữa còn thổi phồng lên, chuyện trở thành Tần Lãng thi triển sức mạnh thần kỳ.
Hàn Tam Cường đã sớm biết Tần Lãng là một nhân vật lợi hại, thế nhưng hắn không ngờ Tần Lãng lại lợi hại như vậy. Một người tay không tấc sắc đánh đổ mười tám tên côn đồ, sức mạnh quả thực quá dũng mãnh!
Mặt A Vũ xám như tro tàn, hắn có thể dự đoán được kết quả của mình sẽ như thế nào.
Nhưng bây giờ, Hàn Tam Cường rất nóng lòng giải độc, đương nhiên không có thời gian để xử lý cái tên phản đồ A Vũ này.
Tần Lãng trực tiếp đem dược liệu đã lấy đưa cho Hàn Tam Cường, nói:
- Sắc một gói, uống ba lần, cách một tiếng uống một lần; một gói dùng để tắm, cũng tắm ba lần, cách một tiếng tắm một lần thì độc tố trên người sẽ tức khắc được giải.
Hàn Tam Cường rất tin tưởng lời nói của Tần Lãng, không hề có chút nghi ngờ, vội vàng bảo cô gái mặc sườn xám đi chuẩn bị.
- Cường ca, chuyện đã giải quyết xong, tôi về trước đây.
Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường:
- Những chuyện khác, tôi tin là anh có biện pháp giải quyết.
- Tần ca, cảm ơn!
Lời cảm ơn của Hàn Tam Cường vô cùng chân thành.
Lý do Tần Lãng muốn mau chóng trở về trường học là vì cậu muốn biết chuyện Đường Lang Quyền, đây chính là vấn đề quan trọng liên quan đến sức mạnh của bản thân cậu đã tăng lên, đương nhiên Tần Lãng muốn làm rõ chuyện này rồi.
Lúc đi được nửa đường, Tần Lãng nhịn không được mà gọi cho lão độc vật một cú điện thoại, nói chuyện bản thân cậu lĩnh ngộ được Đường Lang Quyền, nhưng cậu lại không nói với lão độc vật chuyện con bọ ngựa màu máu mà chỉ nói là đột nhiên lĩnh ngộ được thôi.
Lão độc vật im lặng chốc lát mới dùng giọng điệu khinh thường nói một câu:
- Đệ tam trọng - Chiêu Thức không đơn giản như vậy đâu, không nên tùy tiện dùng hai chữ học được để nói, con chẳng qua chỉ học được sơ sơ mà thôi!
Lão độc vật nói xong thì lập tức cúp máy.
Tần Lãng ủ rũ, chán nản, mặc dù thái độ của lão độc vật đối với cậu luôn xem thường, nhưng Tần Lãng mơ hồ cảm giác được lão độc vật vẫn tương đối tán thành tiến bộ của cậu. Ngoài ra lão độc vật cũng để lộ một tin tức với Tần Lãng:
- Chiêu thức hiện tại mà cậu học được chỉ là bề ngoài mà thôi!
Mặc dù thân Tần Lãng đang ở lớp học nhưng cậu không hề nghe lọt tai kiến thức của tiết học. Đầu óc của cậu lúc này chỉ toàn là hình ảnh bọ ngựa vồ mồi thôi. Lão độc vật nói Tần Lãng chẳng qua chỉ học được bề ngoài thôi, nhưng Tần Lãng là một người không chịu thua, cho nên cậu nhất định phải đem bộ quyền pháp này luyện đến thông thạo.
Kiến thức về sinh vật của Tần Lãng rất phong phú, hơn nữa cậu đã từng xem rất nhiều phim phóng sự liên quan đến thực vật, trong đó có không ít đoạn phim có hình ảnh bọ ngựa vồ mồi. Theo những gì Tần Lãng biết thì bọ ngựa tuyệt đối là một cao thủ săn bắt trong giới côn trùng, ngoài ra động tác vồ mồi ẩn chứa chút huyền diệu, thì bọ ngựa còn có nhiều chiêu khác nữa, mà nó cũng là một vị sư phụ, diễn biến động tác săn mồi chính là bài học.
Xem ra, muốn đem Đường Lang Quyền học đến tinh thông thì Tần Lãng nhất định phải bái bọ ngựa làm sư, đem động tác vồ mồi của bọ ngựa chuyển hóa thành quyền pháp một cách thành thạo. Nhất là phải bái con bọ ngựa màu máu làm sư, bởi vì cái tên đó tuyệt đối là một con bọ ngựa mang theo sức mạnh cường đại.
.....
Lúc tan học vào buổi chiều, Tần Lãng lại đi đến quán bar Blue lần nữa.
Độc thạch tín trên người Hàn Tam Cường đã được giải, nhưng tâm tình của hắn vì chuyện đó mà trở nên thoải mái hơn nhiều. Tần Lãng suy đoán không sai, quả thật là có người muốn đối phó với Hàn Tam Cường. Từ miệng của A Vũ, Hàn Tam Cường đã lấy được một chút manh mối.
- Cường ca, chất độc trên người anh đã được loại trừ sạch sẽ, anh có thể yên tâm rồi.
Vừa vào quán bar, Tần Lãng đã nói với Hàn Tam Cường.
- Tần ca, cậu quả thực là ân nhân cứu mạng của tôi!
Hàn Tam Cường nghiêm túc nói:
- Sau này, cậu cứ gọi thẳng tên tôi - A Cường. Nếu không thì tôi rất là ngại.
Lời này của Hàn Tam Cường là xuất phát từ tâm, hắn tuy rằng không phải là người lương thiện, nhưng cũng là một kẻ trọng nghĩa khí. Tần Lãng đã cứu mạng của Hàn Tam Cường, thì hắn đương nhiên đã mang ơn của Tần Lãng. Huống chi, công phu cùng với thủ đoạn của Tần Lãng cũng khiến cho Hàn Tam Cường cảm thấy bội phục.
- Tuổi tác của anh lớn hơn tôi...
- Lăn lộn trên giang hồ, không nhìn tuổi tác, chỉ nhìn năng lực thôi. Tần ca, nếu như anh không đáp ứng vậy thì đã quá xem thường tôi rồi.
Hàn Tam Cường kiên trì nói.
- Vậy được.
Tần Lãng cũng không muốn tranh cãi với Hàn Tam Cường về vấn đề này, mà khéo léo đem trọng tâm câu chuyện lái sang chủ đề khác:
- Đối phó với loại người này, trong lòng cần phải có chút thủ đoạn?
- Đúng vậy.
Hàn Tam Cường gật đầu nói:
- Cái tên A Vũ đó chỉ là một kẻ ngu xuẩn, không biết nhiều. Chỉ có điều Trâu Điên quả thực là người của bang hội Thành Đông, xem ra chuyện này có liên quan đến lão đại của bọn họ. Chuyện cụ thể, tôi sẽ đi điều tra! Chuyện hôm nay, cám ơn Tần ca rất nhiều!
- Cảm ơn gì chứ, đừng nói những lời nhảm nhí đó nữa.
Tần Lãng nói:
- Đúng rồi, anh có bao giờ nghe đến cái tên An Đức Thịnh chưa?
- Tôi biết.
Hàn Tam Cường gật đầu, nói tiếp:
- Cái tên An Đức Thịnh này cũng là người giang hồ, thế nhưng cả hai giới hắc bạch hắn đều có chân của hắn. Nhưng hành động người này rất bí hiểm, rất ít khi lộ mặt. Tôi và hắn chỉ gặp qua một lần.
- Hắn là một người như thế nào?
Trong lòng Tần Lãng vô cùng vui mừng, thật sự không uổng phí thời gian của cậu.
- Là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy hắn làm công việc buôn bán người, nhưng ngược lại không giống người trên giang hồ. Tên này chủ yếu làm trong giới giải trí, tình dục. Ở phương diện làm ăn, hắn không phải là người nổi danh nhất, "Thuần Mỹ Loan hội họp" do hắn mở tuyệt đối là số một ở Hạ Dương, coi như ở tỉnh Bình Xuyên cũng rất nổi danh. Tần Ca à! Anh hỏi hắn làm gì?
Sau khi Hàn Tam Cường nói câu cuối cùng, hắn đột nhiên ý thức được hắn đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, vội vàng giải thích:
- Tần ca, câu sau cùng, coi như là tôi chưa từng hỏi.
- Không sao, cũng không phải là tôi có hứng thú với cái tên đó, là sư phụ của tôi có hứng thú với hắn.
Tần Lãng cười nhạt, nói:
- Cám ơn nhiều, nếu như có thể thì anh hãy giúp tôi thu thập thêm nhiều tin tức liên quan đến hắn.
- Tần ca cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo liệu.
Hàn Tam Cường vội vàng đồng ý.
Sau đó, Hàn Tam Cường lại đưa cho Tần Lãng một tấm danh thiếp, để lúc nào Tần Lãng cần cũng có thể gọi cho hắn.
Tần Lãng nhận tấm danh thiếp, nhắc nhở Hàn Tam Cường cẩn thận người khác ám toán, sau đó mới trở về trường học.
Mới vừa trở về trường học, bên cạnh chợt vang lên một tiếng kêu "Tần ca".
Người gọi Tần Lãng là Triệu Quang, bây giờ cả khuôn mặt của tên này đã bị sưng thành đầu heo. Bởi vì Đuôi Ngựa đã đánh tiếng, chỉ cần Triệu Quang có dũng khí bước ra khỏi cổng trường thì người của hắn sẽ không khách khí!
Thế nhưng Triệu Quang cũng không thể ở suốt trong trường được, hắn vừa ra khỏi cổng trường đã bị đàn em của Đuôi Ngựa đánh một trận nên thân.
Triệu Quang nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tìm đến xin lỗi Tần Lãng, có như vậy thì Đuôi Ngựa mới có thể buông tha cho hắn.
Đừng xem Triệu Quang khá kiêu ngạo trong trường học, thực ra ra khỏi trường, ở trong mắt đám Đuôi Ngựa, hắn chả là cái thá gì cả, chớ đừng nói đến Hàn Tam Cường. Triệu Quang nghe nói Đuôi Ngựa, Hàn Tam Cường đều gọi Tần Lãng một tiếng "Tần ca", hắn đã sớm không còn dũng khí trả thù Tần Lãng. Hiện tại, hắn chỉ hy vọng Tần Lãng buông tha cho hắn.
So với báo thù thì Triệu Quang lo rằng Tần Lãng sẽ tiếp tục gây phiền phức cho hắn.
Tần Lãng vốn không có ý định so đo với Triệu Quang. Lúc Triệu Quang gọi lại, cậu đã từ tốn nói ra một câu:
- Triệu Quang hả? Thật ngại, thiếu chút nữa đã nhận không ra cậu rồi. Cậu gọi tớ có chuyện gì không?
- Không có... Không có chuyện gì.
Triệu Quang nói:
- Tần ca, là em có mắt không tròng mạo phạm anh, hi vọng anh đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân. Về sau, nếu như em nhìn thấy anh nhất định sẽ chủ động tránh xa.
- Là chuyện này à!
Tần Lãng đột nhiên dừng lại, không bày tỏ thái độ, mà nhìn thẳng vào mắt Triệu Quang. Ánh mắt của Tần Lãng khiến cho trong lòng Triệu Quang có chút chột dạ. Một lát sau, Tần Lãng mới nói tiếp:
- Cậu không nói thì tớ quên mất, Triệu Quang, cậu tìm Đuôi Ngựa đối phó với tớ, rốt cuộc là chủ ý của cậu hay là của ai khác?
- Không... Là chủ ý của tớ!
Câu trả lời của Triệu Quang có vẻ không đồng nhất.
- Thực sự là chủ ý của cậu?
Tần Lãng cười lạnh một tiếng, nói:
- Được a, rất nghĩa khí... Tớ sẽ bảo Đuôi Ngựa chăm sóc kỹ cho cậu.
- Đừng mà -- Tần ca, em sai rồi!
Triệu Quang nhìn thấy Tần Lãng chuẩn bị rời đi, thì vội vàng đầu hàng.
- Tần ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi... Là Thái thiếu gia sai em làm, là em đáng chết!
- Như vậy mới phải chứ!
Tần Lãng cười khẩy, vỗ vỗ vai Triệu Quang.
- Cậu là một người nghĩa khí, thế nào mà lúc bị đánh lại không có ai đứng ra giúp cậu vậy? Được rồi, tớ sẽ nói với Đuôi Ngựa.
- Cảm ơn Tần ca... Cám ơn...
Triệu Quang luôn miệng cám ơn Tần Lãng, trong lòng hối hận vì sao mình lại chọc phải người này.
Bởi vì Đường Lang Quyền của Tần Lãng thật sự rất uy phong, mạnh mẽ!
Từ khi Tần Lãng chính thức bắt đầu ra tay, không tới thời gian hai phút thì tất cả mười bảy tên côn đồ đều bị đánh ngã.
Nhẹ thì tổn thương gân cốt, nặng thì xương vỡ vụng!
Thế nhưng điều khiến cho đám người này không thể hiểu chính là hiện tại Tần Lãng đang đứng ở giữa tiệm thuốc, không hề nhúc nhích, hai mắt khép hờ, không hề lên tiếng, không biết cậu đang làm cái gì nữa.
Lúc này, Trâu Điên đã bò dậy, thế nhưng bây giờ hắn không có dũng khí động thủ với Tần Lãng, đành phải vứt đao trong tay xuống đất, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tần Lãng, khép nép hỏi:
- Tần ca! Anh....
Trâu Điên còn chưa có nói xong câu thì Tần Lãng lại đá một cước đạp hắn bay ra xa, tuy nhiên lần này thân thể của Trâu Điên đụng vào cửa cuốn, hơn nữa đầu hắn vì đụng trúng cửa mà ngất đi.
- Ngu xuẩn! Không thấy bố mày đang suy nghĩ vấn đề quan trọng sao?
Tần Lãng không hài lòng hừ một tiếng.
Thật ra thì Tần Lãng không phải đang suy nghĩ vấn đề quan trọng, mà đang trở về chốn cũ để lĩnh ngộ chỗ tinh diệu của bộ Đường Lang Quyền này.
Việc này xảy ra quá đột ngột, khiến cho chính Tần Lãng cũng có phần không ứng phó kịp. Bởi vì ngay cả cậu cũng mơ hồ, vì sao cậu có thể nhanh chóng từ cảnh tượng bọ ngựa vồ mồi mà lĩnh ngộ được tinh túy của Đường Lang Quyền, chẳng lẽ...
- Chẳng lẽ mình chính là kỳ tài luyện võ vạn người không có một trong truyền thuyết sao?
Tần Lãng cảm thấy loại chuyện "Võ học kỳ tài" chỉ có thể xuất hiện trên TV thôi, bởi vì nếu cậu trời sinh võ học kỳ tài thì cậu sẽ không bị lão độc vật ép buộc học đứng tấn trong vòng mấy năm như vậy.
Thế nhưng vì sao cậu lại đột nhiên lĩnh ngộ được Đường Lang Quyền một cách thuận buồm xuôi gió như vậy chứ?
Chẳng lẽ đệ tam trọng - Chiêu Thức dễ dàng học được như vậy sao?
Sau khi đạp bay Trâu Điên lần thứ hai thì Tần Lãng vứt bỏ suy nghĩ trong lòng, sau đó chọn lựa một vài vị thuốc giải độc từ trong tiệm thuốc, rồi dẫn A Vũ cùng với ba tên đàn em ngênh ngang rời khỏi.
Hàn Tam Cường nhìn thấy Tần Lãng cùng bốn tên đàn em trở về quán bar Blue, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi được nửa đường, một tên đàn em trong đó đã báo cáo tình huống với Hàn Tam Cường, hơn nữa còn thổi phồng lên, chuyện trở thành Tần Lãng thi triển sức mạnh thần kỳ.
Hàn Tam Cường đã sớm biết Tần Lãng là một nhân vật lợi hại, thế nhưng hắn không ngờ Tần Lãng lại lợi hại như vậy. Một người tay không tấc sắc đánh đổ mười tám tên côn đồ, sức mạnh quả thực quá dũng mãnh!
Mặt A Vũ xám như tro tàn, hắn có thể dự đoán được kết quả của mình sẽ như thế nào.
Nhưng bây giờ, Hàn Tam Cường rất nóng lòng giải độc, đương nhiên không có thời gian để xử lý cái tên phản đồ A Vũ này.
Tần Lãng trực tiếp đem dược liệu đã lấy đưa cho Hàn Tam Cường, nói:
- Sắc một gói, uống ba lần, cách một tiếng uống một lần; một gói dùng để tắm, cũng tắm ba lần, cách một tiếng tắm một lần thì độc tố trên người sẽ tức khắc được giải.
Hàn Tam Cường rất tin tưởng lời nói của Tần Lãng, không hề có chút nghi ngờ, vội vàng bảo cô gái mặc sườn xám đi chuẩn bị.
- Cường ca, chuyện đã giải quyết xong, tôi về trước đây.
Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường:
- Những chuyện khác, tôi tin là anh có biện pháp giải quyết.
- Tần ca, cảm ơn!
Lời cảm ơn của Hàn Tam Cường vô cùng chân thành.
Lý do Tần Lãng muốn mau chóng trở về trường học là vì cậu muốn biết chuyện Đường Lang Quyền, đây chính là vấn đề quan trọng liên quan đến sức mạnh của bản thân cậu đã tăng lên, đương nhiên Tần Lãng muốn làm rõ chuyện này rồi.
Lúc đi được nửa đường, Tần Lãng nhịn không được mà gọi cho lão độc vật một cú điện thoại, nói chuyện bản thân cậu lĩnh ngộ được Đường Lang Quyền, nhưng cậu lại không nói với lão độc vật chuyện con bọ ngựa màu máu mà chỉ nói là đột nhiên lĩnh ngộ được thôi.
Lão độc vật im lặng chốc lát mới dùng giọng điệu khinh thường nói một câu:
- Đệ tam trọng - Chiêu Thức không đơn giản như vậy đâu, không nên tùy tiện dùng hai chữ học được để nói, con chẳng qua chỉ học được sơ sơ mà thôi!
Lão độc vật nói xong thì lập tức cúp máy.
Tần Lãng ủ rũ, chán nản, mặc dù thái độ của lão độc vật đối với cậu luôn xem thường, nhưng Tần Lãng mơ hồ cảm giác được lão độc vật vẫn tương đối tán thành tiến bộ của cậu. Ngoài ra lão độc vật cũng để lộ một tin tức với Tần Lãng:
- Chiêu thức hiện tại mà cậu học được chỉ là bề ngoài mà thôi!
Mặc dù thân Tần Lãng đang ở lớp học nhưng cậu không hề nghe lọt tai kiến thức của tiết học. Đầu óc của cậu lúc này chỉ toàn là hình ảnh bọ ngựa vồ mồi thôi. Lão độc vật nói Tần Lãng chẳng qua chỉ học được bề ngoài thôi, nhưng Tần Lãng là một người không chịu thua, cho nên cậu nhất định phải đem bộ quyền pháp này luyện đến thông thạo.
Kiến thức về sinh vật của Tần Lãng rất phong phú, hơn nữa cậu đã từng xem rất nhiều phim phóng sự liên quan đến thực vật, trong đó có không ít đoạn phim có hình ảnh bọ ngựa vồ mồi. Theo những gì Tần Lãng biết thì bọ ngựa tuyệt đối là một cao thủ săn bắt trong giới côn trùng, ngoài ra động tác vồ mồi ẩn chứa chút huyền diệu, thì bọ ngựa còn có nhiều chiêu khác nữa, mà nó cũng là một vị sư phụ, diễn biến động tác săn mồi chính là bài học.
Xem ra, muốn đem Đường Lang Quyền học đến tinh thông thì Tần Lãng nhất định phải bái bọ ngựa làm sư, đem động tác vồ mồi của bọ ngựa chuyển hóa thành quyền pháp một cách thành thạo. Nhất là phải bái con bọ ngựa màu máu làm sư, bởi vì cái tên đó tuyệt đối là một con bọ ngựa mang theo sức mạnh cường đại.
.....
Lúc tan học vào buổi chiều, Tần Lãng lại đi đến quán bar Blue lần nữa.
Độc thạch tín trên người Hàn Tam Cường đã được giải, nhưng tâm tình của hắn vì chuyện đó mà trở nên thoải mái hơn nhiều. Tần Lãng suy đoán không sai, quả thật là có người muốn đối phó với Hàn Tam Cường. Từ miệng của A Vũ, Hàn Tam Cường đã lấy được một chút manh mối.
- Cường ca, chất độc trên người anh đã được loại trừ sạch sẽ, anh có thể yên tâm rồi.
Vừa vào quán bar, Tần Lãng đã nói với Hàn Tam Cường.
- Tần ca, cậu quả thực là ân nhân cứu mạng của tôi!
Hàn Tam Cường nghiêm túc nói:
- Sau này, cậu cứ gọi thẳng tên tôi - A Cường. Nếu không thì tôi rất là ngại.
Lời này của Hàn Tam Cường là xuất phát từ tâm, hắn tuy rằng không phải là người lương thiện, nhưng cũng là một kẻ trọng nghĩa khí. Tần Lãng đã cứu mạng của Hàn Tam Cường, thì hắn đương nhiên đã mang ơn của Tần Lãng. Huống chi, công phu cùng với thủ đoạn của Tần Lãng cũng khiến cho Hàn Tam Cường cảm thấy bội phục.
- Tuổi tác của anh lớn hơn tôi...
- Lăn lộn trên giang hồ, không nhìn tuổi tác, chỉ nhìn năng lực thôi. Tần ca, nếu như anh không đáp ứng vậy thì đã quá xem thường tôi rồi.
Hàn Tam Cường kiên trì nói.
- Vậy được.
Tần Lãng cũng không muốn tranh cãi với Hàn Tam Cường về vấn đề này, mà khéo léo đem trọng tâm câu chuyện lái sang chủ đề khác:
- Đối phó với loại người này, trong lòng cần phải có chút thủ đoạn?
- Đúng vậy.
Hàn Tam Cường gật đầu nói:
- Cái tên A Vũ đó chỉ là một kẻ ngu xuẩn, không biết nhiều. Chỉ có điều Trâu Điên quả thực là người của bang hội Thành Đông, xem ra chuyện này có liên quan đến lão đại của bọn họ. Chuyện cụ thể, tôi sẽ đi điều tra! Chuyện hôm nay, cám ơn Tần ca rất nhiều!
- Cảm ơn gì chứ, đừng nói những lời nhảm nhí đó nữa.
Tần Lãng nói:
- Đúng rồi, anh có bao giờ nghe đến cái tên An Đức Thịnh chưa?
- Tôi biết.
Hàn Tam Cường gật đầu, nói tiếp:
- Cái tên An Đức Thịnh này cũng là người giang hồ, thế nhưng cả hai giới hắc bạch hắn đều có chân của hắn. Nhưng hành động người này rất bí hiểm, rất ít khi lộ mặt. Tôi và hắn chỉ gặp qua một lần.
- Hắn là một người như thế nào?
Trong lòng Tần Lãng vô cùng vui mừng, thật sự không uổng phí thời gian của cậu.
- Là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy hắn làm công việc buôn bán người, nhưng ngược lại không giống người trên giang hồ. Tên này chủ yếu làm trong giới giải trí, tình dục. Ở phương diện làm ăn, hắn không phải là người nổi danh nhất, "Thuần Mỹ Loan hội họp" do hắn mở tuyệt đối là số một ở Hạ Dương, coi như ở tỉnh Bình Xuyên cũng rất nổi danh. Tần Ca à! Anh hỏi hắn làm gì?
Sau khi Hàn Tam Cường nói câu cuối cùng, hắn đột nhiên ý thức được hắn đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, vội vàng giải thích:
- Tần ca, câu sau cùng, coi như là tôi chưa từng hỏi.
- Không sao, cũng không phải là tôi có hứng thú với cái tên đó, là sư phụ của tôi có hứng thú với hắn.
Tần Lãng cười nhạt, nói:
- Cám ơn nhiều, nếu như có thể thì anh hãy giúp tôi thu thập thêm nhiều tin tức liên quan đến hắn.
- Tần ca cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo liệu.
Hàn Tam Cường vội vàng đồng ý.
Sau đó, Hàn Tam Cường lại đưa cho Tần Lãng một tấm danh thiếp, để lúc nào Tần Lãng cần cũng có thể gọi cho hắn.
Tần Lãng nhận tấm danh thiếp, nhắc nhở Hàn Tam Cường cẩn thận người khác ám toán, sau đó mới trở về trường học.
Mới vừa trở về trường học, bên cạnh chợt vang lên một tiếng kêu "Tần ca".
Người gọi Tần Lãng là Triệu Quang, bây giờ cả khuôn mặt của tên này đã bị sưng thành đầu heo. Bởi vì Đuôi Ngựa đã đánh tiếng, chỉ cần Triệu Quang có dũng khí bước ra khỏi cổng trường thì người của hắn sẽ không khách khí!
Thế nhưng Triệu Quang cũng không thể ở suốt trong trường được, hắn vừa ra khỏi cổng trường đã bị đàn em của Đuôi Ngựa đánh một trận nên thân.
Triệu Quang nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tìm đến xin lỗi Tần Lãng, có như vậy thì Đuôi Ngựa mới có thể buông tha cho hắn.
Đừng xem Triệu Quang khá kiêu ngạo trong trường học, thực ra ra khỏi trường, ở trong mắt đám Đuôi Ngựa, hắn chả là cái thá gì cả, chớ đừng nói đến Hàn Tam Cường. Triệu Quang nghe nói Đuôi Ngựa, Hàn Tam Cường đều gọi Tần Lãng một tiếng "Tần ca", hắn đã sớm không còn dũng khí trả thù Tần Lãng. Hiện tại, hắn chỉ hy vọng Tần Lãng buông tha cho hắn.
So với báo thù thì Triệu Quang lo rằng Tần Lãng sẽ tiếp tục gây phiền phức cho hắn.
Tần Lãng vốn không có ý định so đo với Triệu Quang. Lúc Triệu Quang gọi lại, cậu đã từ tốn nói ra một câu:
- Triệu Quang hả? Thật ngại, thiếu chút nữa đã nhận không ra cậu rồi. Cậu gọi tớ có chuyện gì không?
- Không có... Không có chuyện gì.
Triệu Quang nói:
- Tần ca, là em có mắt không tròng mạo phạm anh, hi vọng anh đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân. Về sau, nếu như em nhìn thấy anh nhất định sẽ chủ động tránh xa.
- Là chuyện này à!
Tần Lãng đột nhiên dừng lại, không bày tỏ thái độ, mà nhìn thẳng vào mắt Triệu Quang. Ánh mắt của Tần Lãng khiến cho trong lòng Triệu Quang có chút chột dạ. Một lát sau, Tần Lãng mới nói tiếp:
- Cậu không nói thì tớ quên mất, Triệu Quang, cậu tìm Đuôi Ngựa đối phó với tớ, rốt cuộc là chủ ý của cậu hay là của ai khác?
- Không... Là chủ ý của tớ!
Câu trả lời của Triệu Quang có vẻ không đồng nhất.
- Thực sự là chủ ý của cậu?
Tần Lãng cười lạnh một tiếng, nói:
- Được a, rất nghĩa khí... Tớ sẽ bảo Đuôi Ngựa chăm sóc kỹ cho cậu.
- Đừng mà -- Tần ca, em sai rồi!
Triệu Quang nhìn thấy Tần Lãng chuẩn bị rời đi, thì vội vàng đầu hàng.
- Tần ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi... Là Thái thiếu gia sai em làm, là em đáng chết!
- Như vậy mới phải chứ!
Tần Lãng cười khẩy, vỗ vỗ vai Triệu Quang.
- Cậu là một người nghĩa khí, thế nào mà lúc bị đánh lại không có ai đứng ra giúp cậu vậy? Được rồi, tớ sẽ nói với Đuôi Ngựa.
- Cảm ơn Tần ca... Cám ơn...
Triệu Quang luôn miệng cám ơn Tần Lãng, trong lòng hối hận vì sao mình lại chọc phải người này.
/33
|