- Kèn kẹt!
Cánh cửa cuốn bỗng nhiên bị kéo lên.
Mặt khác, ba tên đàn em cũng cảm giác được tình huống không thích hợp, vội vàng rút dao găm, đao ra.
A Vũ cũng rút đao ra, nhưng lại cầm đao đặt trên cổ Tần Lãng, quay sang quát lớn với ba tên đàn em đứng bên ngoài:
- Bỏ đao xuống!
Đang lúc ba tên đàn em đang do dự không biết làm thế nào, thì có mười mấy tên côn đồ cầm đao sáng loáng chạy từ trên lầu xuống, bao vây bọn họ lại.
Tình hình đã vô cùng rõ ràng.
Tần Lãng nói với ba tên đàn em còn lại:
- Bỏ đi, bọn chúng rất đông người, ném đao xuống đi!
Ba tên đàn em nghe Tần Lãng nói như vậy thì không thể làm gì khác hơn là ném đao xuống đất.
- A Vũ đúng không? Tại sao mày lại làm vậy?
Tần Lãng cố tình làm như vô cùng tức giận.
- Rất đơn giản, vì tiền!
A Vũ dùng giọng điệu như đó là chuyện đương nhiên, sau đó quay sang nói với người đàn ông đang đứng trong quầy:
- Trâu Điên ca à! Người em đã dẫn đến rồi.
Trâu Điên ca gật, nói:
- Không tệ! Sau này, cậu cùng anh lăn lộn giang hồ
- Cảm ơn Trâu Điên đại ca, cảm ơn anh!
A Vũ cho rằng nếu sau này mình được Trâu Điên ca bảo bọc thì an toàn hơn nhiều, nếu không cho dù hắn phản bội đại ca lấy được rất nhiều tiền thì cuộc sống sau này của hắn cũng không dễ sống.
Trâu Điên quét mắt về phía Tần Lãng, nói:
- Nhóc con, mày biết cách giải độc thạch tín?
Trâu Điên dường như không tin tưởng một thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch như Tần Lãng có thể giải độc.
- Nếu không tin thì ông cứ ăn một bọc thạch tín, sau đó để tôi giải độc cho ông thử xem là biết ngay thôi.
Mặc dù đao đang gác lên cổ mình, nhưng Tần Lãng vẫn bình tĩnh như lúc trước.
- Can đảm lắm!
Trâu Điên cười lạnh, nói.
- Đáng tiếc hiện tại lão tử không có thạch tín, bằng không tao nhất định sẽ nhét vào miệng của mày thử xem!
- Tụi bay ngăn chặn tao cũng vô dụng thôi.
Tần Lãng bình tĩnh nói.
- Nếu như tao không trở về thì Cường ca sẽ đi bệnh viện.
- Hắn không thể đi bệnh viện được! Người của tao sẽ ngăn chặn hắn!
Trâu Điên ca lạnh lùng nói:
- Ta thấy mày chỉ là một học sinh trung học, nên hôm nay tao sẽ dạy mày một bài học nho nhỏ thôi. Tao sẽ cho mày biết được chuyện trên giang hồ, không phải là chuyện mà một học sinh trung học như mày có thể tùy tiện dính vào! A Vũ, bắt nó vươn bàn tay trái ra, tao muốn cắt ngón tay út của nó đem cho chó Tây Tạng ăn!
- Có nghe thấy không?
A Vũ dùng đao ép sát vào cổ Tần Lãng, muốn Tần Lãng tự để bàn tay trái lên quầy.
- Mẹ nó, chìa ngón út ra! Nếu không thì Trâu Điên ca sẽ không chỉ cắt một ngón tay của mày đâu!
Tần Lãng vẫn rất bình tĩnh, biểu hiện bình tĩnh này đã chọc đến bản tính hung ác của Trâu Điên, hắn vung vẫy cây đao trong tay, hung hăng chặt xuống ngón tay út của Tần Lãng!
Ba tên đàn em của Hàn Tam Cường đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt! Bọn chúng có thể đoán được kết quả của mình, đợi lát nữa cũng tới phiên bọn họ thôi!
- A!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chuyện kỳ lạ là tiếng kêu thảm thiết này không phải do Tần Lãng phát ra, mà từ A Vũ!
Một đao này của Trâu Điên đã chém đứt ngón út trên bàn tay trái của A Vũ!
Bất luận là Trâu Điên hay là A Vũ đều không ngờ rằng kết quả lại như vậy.
A Vũ chưa từng thấy Tần Lãng xuất thủ, nên hắn không biết Tần Lãng lại lợi hại như vậy. Thậm chí hắn cũng không biết Tần Lãng làm thế nào để thoát khỏi áp chế của mình, ngược lại còn đem ngón út của hắn đến dưới dao của Trâu Điên nữa.
Mười ngón tay liền với trái tim, đột nhiên A Vũ bị người ta chặt đứt một ngón tay, đương nhiên đau đến thương tâm liệt phế rồi. Ngay cả thanh đao đang nắm trong bàn tay phải cũng rơi xuống đất, sau đó hắn vội vàng cắn chặt răng đè vết thương lại.
- Hừ...
Trâu Điên giận dữ gào thét, dao phay đã bổ tới vai phải của Tần Lãng.
Dầu gì thì Trâu Điên cũng là một tên côn đồ từng trãi, hắn biết rõ điểm mấu chốt của côn đồ chính là không được gây ra án mạng chết người. Cho nên lúc hắn xuất đao, nhắm vị trí rất cẩn thận.
Nhưng Tần Lãng lại rất bình tĩnh, thân thể nhẹ nhàng lùi về phía sau, dễ dàng tránh được một đao của Trâu Điên, sau đó đi đến giữa tiệm thuốc.
Trâu Điên xoay người lướt qua quầy hàng, đuổi sát phía sau.
Hắn biết rõ, nếu để cho thằng nhóc này trốn thoát thì không nói đến việc hắn bị mất mặt, mà đại ca cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tần Lãng lấy tay không chiến đấu với mười tám tên côn đồ, nhưng cậu lại không hề sợ hãi.
Bởi vì trong mắt Tần Lãng, những người này chẳng qua chỉ là côn đồ, chứ không phải là quân nhân chân chính, mặc dù trong tay bọn chúng có đao, nhưng chỉ tổ uổng phí vũ khí sắc bén mà thôi.
Tần Lãng đứng bên cạnh một cây cột ngay giữa hiệu thuốc, bày ra tư thế Phục Long Thung (Đứng tấn), tức khắc cho người khác một cảm giác vững vàng, đầu đội trời chân đạp đất, không cách nào rung chuyển được.
Chỉ có những quân nhân thực sự mới có thể toát ra phong thái cùng với loại cảm giác như vậy thôi.
Trâu Điên cũng cảm giác được khí thế trên người Tần Lãng đã thay đổi, thế nhưng hắn không tin một học sinh trung học như Tần Lãng có thể lấy tay không để ngăn cản đòn công kích của mười tám thanh đao, tuyệt đối không có khả năng!
Nhưng đúng vào lúc này, Tần Lãng lại làm một động tác khiêu khích, dùng một ngón tay ngoắc ngoắc Trâu Điên.
- Tao sẽ giết mày!
Trâu Điên hét lớn một tiếng, vọt lên trước, khua thanh trong tay, bổ lên người Tần Lãng.
Đồng thời, mấy tên đàn em của Trâu Điên cũng vây lấy Tần Lãng.
- Bá!
Tần Lãng thở một hơi dài, thình lình đánh lên cây cột bên cạnh.
Tuy bề ngoài cây cột này được quét qua một lớp hoa văn như cây gỗ, nhưng trên thực tế nó được đổ bằng xi măng cốt thép. Thế nhưng một quyền này của Tần Lãng đã tạo thành một vết lõm sâu hoắm, hơn nữa còn tạo ra vô số vết nứt xung quanh!
Trâu Điên và những tên đàn em của hắn lập tức sửng sốt...
Chỉ dùng một quyền đã có thể đánh cây cột làm bằng xi măng cốt thép nứt ra, đã thấy rõ thực lực của người này cũng quá kinh người!
- Ầm!
Ngay lúc Trâu Điên bị khiếp sợ, Tần Lãng đã bước lên phía trước một bước, một bước này mang theo sức mạnh kinh người, không ngờ lại đem cục đá dưới chân đạp nát bét, sau đó một chân khác của Tần Lãng bỗng nhiên đá lên giữa bụng của Trâu Điên.
Trâu Điên vừa cảm thấy dưới bụng mình truyền đến một cơn đau thì cả người hắn đã bay ra phía sau, sau đó nặng nề đụng vào quầy thuốc, ngay cả chiếc tủ thuốc bằng gỗ sau lưng hắn cũng bị đụng đến nứt toạt ra.
- Ôi.... Chém... Chém chết nó cho tao!
Mấy tên đàn em còn lại vội vàng giơ đao trong tay lên, chém tới Tần Lãng.
- Lão độc vật chết tiệt!
Tần Lãng mắng chửi lão độc vật là có nguyên nhân, bởi vì lão độc vật căn bản không có dạy Tần Lãng một chiêu hay nữa thức nào cả. Phần lớn thời gian là bắt Tần Lãng học độc công, độc kinh, ở phương diện võ thuật chỉ dạy Tần Lãng Phục Long Thung mà thôi.
Đương nhiên Phục Long Thung là đồ tốt, có thể dễ dàng đem sức mạnh trên cơ thể tập hợp vào một chỗ. Lúc đánh nhau, có thể đem sức mạnh toàn thân ngưng tụ lại một điểm, ít nhất khi đánh ra một quyền sẽ đạt được uy lực lớn nhất. Một quyền của người bình thường tối đa chỉ có thể phát huy được hai đến ba phần sức mạnh trong cơ thể, nhưng khi một võ giả thực sự đã trải qua huấn luyện đã thung thì có thể phát huy bảy đến tám phần. Đây cũng chính là lý do vì sao mà Tần Lãng chỉ cần dùng một cước đã có thể đạp bay Trâu Điên.
Nhưng mấu chốt là cho đến bây giờ Tần Lãng chưa từng học qua bất kỳ chiêu thức nào, cho nên cậu có thể dùng cách đơn giản nhất, chính là dùng quyền cước nguyên thủy nhất để đối phó với đám côn đồ cùng với những cây đao trong tay bọn chúng.
Tần Lãng cũng không phải là kẻ đao chẻ súng bắn cũng không tổn thương, thân thể kim cương bất hoại, cho nên kế tiếp cậu chỉ có thể tránh né thôi.
May là bên trong hiệu thuốc này có không ít tủ thuốc, có không gian cho Tần Lãng né tránh, hơn nữa thân thể của cậu cũng rất cường tráng, bước chân uyển chuyển mà vững vàng, vừa đánh vừa lui, tạm thời cũng chưa rơi xuống thế hạ phong. Ngược lại những tên côn đồ kia không cẩn thận bị quyền cước của Tần Lãng đánh trúng, ngay lập tức cảm thấy đau tận xương cốt.
Tuy nhiên lúc này, Trâu Điên đã dần dần hồi phục lại như cũ. Giờ phút này, Trâu Điên đang nhìn chằm chằm Tần Lãng, hai mắt đều giống như phun ra lửa vậy, nhưng mà hắn không có lập tức động thủ với Tần Lãng mà huýt sáo một tiếng, quát lớn:
- Hắc Hổ!
- Gru....
Đúng lúc này, một con chó Tây Tạng màu đen to lớn không biết từ nơi nào vọt ra, thoáng cái nhảy lên cao hơn một thước, hung hãn nhào thẳng đến ngực Tần Lãng.
Con chó Tây Tạng này vô cùng hung dữ, nếu bị nó cắn trúng thì Tần Lãng chắc chắn sẽ bị thương, huống chi còn có mười mấy thanh đao đang hướng đến chào hỏi cậu.
Trâu Điên nhe răng cười ác độc, trong lòng thầm nói nhóc con mày chạy trốn mau nữa đi, dù sao vẫn không nhanh bằng chó Tây Tạng của tao!
Tần Lãng cũng cảm giác được bản thân mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi, nếu như hôm nay cậu thua bởi một con súc vật thì chắc chắn sẽ bị thiên hạ chê cười!
- Chẳng lẽ chỉ có thể sử dụng độc?
Trong lòng Tần Lãng thoáng vụt qua một ý nghĩ tà ác, lấy tư cách đệ tử của lão độc vật, trên người Tần Lãng đương nhiên có mang theo chất độc vô cùng mạnh, chỉ cần dính trên người sẽ chết ngay tức khắc!
Nhưng nếu như thế thì hậu hoạn vô cùng, tự rước lấy vô số phiền toái, e rằng ngay cả lão độc vật cũng sẽ bị liên lụy!
Mắt thấy móng vuốt sắc bén của con chó Tây Tạng sắp chạm lên người mình, đầu óc Tần Lãng bỗng hiện lên màn đấu đá của con bọ ngựa màu máu cùng với con Thái Hoa Xà buổi sáng, cậu cảm thấy hai cái càng của con bọ ngựa màu máu đó tựa như ẩn chứa chiêu thức võ học cao thâm. Trong lòng Tần Lãng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, hai tay chuyển động thành đao một cách rất tự nhiên, đao phải bổ lên lỗ mũi của con chó Tây Tạng vô cùng chính xác.
- Rắc!
Âm thanh xương cốt cỡ vụn vang lên, xương sống mũi của con chó Tây Tạng đã bị tay đao của Tần Lãng chặt đứt!
Một chiêu đã trúng đích, Tần Lãng cảm thấy tự tin hơn nhiều. Tay đao chém ra lần thứ hai, chém trúng cổ tay của một tên côn đồ!
- Rắc!
Khớp xương cổ tay của tên côn đồ đã bị vỡ vụn, đau đớn la hét thảm thiết, đao trong tay hắn cũng rơi loảng xoảng xuống đất.
- Rắc, rắc, rắc, rắc, rắc!
Tần Lãng liên tục xuất thủ, hai tay đao liên tục vung vẫy, nhanh chóng và hung mãnh tựa như một con bọ ngựa, vô cùng chuẩn xác, một kích liền trúng đích!
Tiếng la hét thảm thiết cùng với tiếng đao rơi xuống đất vang lên liên tục.
Ba tên đàn em của Hàn Tam Cường đã triệt để kinh hãi, trợn tròn mắt. Lúc này, cuối cùng bọn họ đã hiểu vì sao Hàn Tam Cường cũng phải cung kính gọi Tần Lãng một tiếng "Tần ca" rồi, bởi vì chỉ có công phu của Tần Lãng mới xứng đáng với hai chữ "Trâu bò"!
Cánh cửa cuốn bỗng nhiên bị kéo lên.
Mặt khác, ba tên đàn em cũng cảm giác được tình huống không thích hợp, vội vàng rút dao găm, đao ra.
A Vũ cũng rút đao ra, nhưng lại cầm đao đặt trên cổ Tần Lãng, quay sang quát lớn với ba tên đàn em đứng bên ngoài:
- Bỏ đao xuống!
Đang lúc ba tên đàn em đang do dự không biết làm thế nào, thì có mười mấy tên côn đồ cầm đao sáng loáng chạy từ trên lầu xuống, bao vây bọn họ lại.
Tình hình đã vô cùng rõ ràng.
Tần Lãng nói với ba tên đàn em còn lại:
- Bỏ đi, bọn chúng rất đông người, ném đao xuống đi!
Ba tên đàn em nghe Tần Lãng nói như vậy thì không thể làm gì khác hơn là ném đao xuống đất.
- A Vũ đúng không? Tại sao mày lại làm vậy?
Tần Lãng cố tình làm như vô cùng tức giận.
- Rất đơn giản, vì tiền!
A Vũ dùng giọng điệu như đó là chuyện đương nhiên, sau đó quay sang nói với người đàn ông đang đứng trong quầy:
- Trâu Điên ca à! Người em đã dẫn đến rồi.
Trâu Điên ca gật, nói:
- Không tệ! Sau này, cậu cùng anh lăn lộn giang hồ
- Cảm ơn Trâu Điên đại ca, cảm ơn anh!
A Vũ cho rằng nếu sau này mình được Trâu Điên ca bảo bọc thì an toàn hơn nhiều, nếu không cho dù hắn phản bội đại ca lấy được rất nhiều tiền thì cuộc sống sau này của hắn cũng không dễ sống.
Trâu Điên quét mắt về phía Tần Lãng, nói:
- Nhóc con, mày biết cách giải độc thạch tín?
Trâu Điên dường như không tin tưởng một thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch như Tần Lãng có thể giải độc.
- Nếu không tin thì ông cứ ăn một bọc thạch tín, sau đó để tôi giải độc cho ông thử xem là biết ngay thôi.
Mặc dù đao đang gác lên cổ mình, nhưng Tần Lãng vẫn bình tĩnh như lúc trước.
- Can đảm lắm!
Trâu Điên cười lạnh, nói.
- Đáng tiếc hiện tại lão tử không có thạch tín, bằng không tao nhất định sẽ nhét vào miệng của mày thử xem!
- Tụi bay ngăn chặn tao cũng vô dụng thôi.
Tần Lãng bình tĩnh nói.
- Nếu như tao không trở về thì Cường ca sẽ đi bệnh viện.
- Hắn không thể đi bệnh viện được! Người của tao sẽ ngăn chặn hắn!
Trâu Điên ca lạnh lùng nói:
- Ta thấy mày chỉ là một học sinh trung học, nên hôm nay tao sẽ dạy mày một bài học nho nhỏ thôi. Tao sẽ cho mày biết được chuyện trên giang hồ, không phải là chuyện mà một học sinh trung học như mày có thể tùy tiện dính vào! A Vũ, bắt nó vươn bàn tay trái ra, tao muốn cắt ngón tay út của nó đem cho chó Tây Tạng ăn!
- Có nghe thấy không?
A Vũ dùng đao ép sát vào cổ Tần Lãng, muốn Tần Lãng tự để bàn tay trái lên quầy.
- Mẹ nó, chìa ngón út ra! Nếu không thì Trâu Điên ca sẽ không chỉ cắt một ngón tay của mày đâu!
Tần Lãng vẫn rất bình tĩnh, biểu hiện bình tĩnh này đã chọc đến bản tính hung ác của Trâu Điên, hắn vung vẫy cây đao trong tay, hung hăng chặt xuống ngón tay út của Tần Lãng!
Ba tên đàn em của Hàn Tam Cường đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt! Bọn chúng có thể đoán được kết quả của mình, đợi lát nữa cũng tới phiên bọn họ thôi!
- A!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chuyện kỳ lạ là tiếng kêu thảm thiết này không phải do Tần Lãng phát ra, mà từ A Vũ!
Một đao này của Trâu Điên đã chém đứt ngón út trên bàn tay trái của A Vũ!
Bất luận là Trâu Điên hay là A Vũ đều không ngờ rằng kết quả lại như vậy.
A Vũ chưa từng thấy Tần Lãng xuất thủ, nên hắn không biết Tần Lãng lại lợi hại như vậy. Thậm chí hắn cũng không biết Tần Lãng làm thế nào để thoát khỏi áp chế của mình, ngược lại còn đem ngón út của hắn đến dưới dao của Trâu Điên nữa.
Mười ngón tay liền với trái tim, đột nhiên A Vũ bị người ta chặt đứt một ngón tay, đương nhiên đau đến thương tâm liệt phế rồi. Ngay cả thanh đao đang nắm trong bàn tay phải cũng rơi xuống đất, sau đó hắn vội vàng cắn chặt răng đè vết thương lại.
- Hừ...
Trâu Điên giận dữ gào thét, dao phay đã bổ tới vai phải của Tần Lãng.
Dầu gì thì Trâu Điên cũng là một tên côn đồ từng trãi, hắn biết rõ điểm mấu chốt của côn đồ chính là không được gây ra án mạng chết người. Cho nên lúc hắn xuất đao, nhắm vị trí rất cẩn thận.
Nhưng Tần Lãng lại rất bình tĩnh, thân thể nhẹ nhàng lùi về phía sau, dễ dàng tránh được một đao của Trâu Điên, sau đó đi đến giữa tiệm thuốc.
Trâu Điên xoay người lướt qua quầy hàng, đuổi sát phía sau.
Hắn biết rõ, nếu để cho thằng nhóc này trốn thoát thì không nói đến việc hắn bị mất mặt, mà đại ca cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tần Lãng lấy tay không chiến đấu với mười tám tên côn đồ, nhưng cậu lại không hề sợ hãi.
Bởi vì trong mắt Tần Lãng, những người này chẳng qua chỉ là côn đồ, chứ không phải là quân nhân chân chính, mặc dù trong tay bọn chúng có đao, nhưng chỉ tổ uổng phí vũ khí sắc bén mà thôi.
Tần Lãng đứng bên cạnh một cây cột ngay giữa hiệu thuốc, bày ra tư thế Phục Long Thung (Đứng tấn), tức khắc cho người khác một cảm giác vững vàng, đầu đội trời chân đạp đất, không cách nào rung chuyển được.
Chỉ có những quân nhân thực sự mới có thể toát ra phong thái cùng với loại cảm giác như vậy thôi.
Trâu Điên cũng cảm giác được khí thế trên người Tần Lãng đã thay đổi, thế nhưng hắn không tin một học sinh trung học như Tần Lãng có thể lấy tay không để ngăn cản đòn công kích của mười tám thanh đao, tuyệt đối không có khả năng!
Nhưng đúng vào lúc này, Tần Lãng lại làm một động tác khiêu khích, dùng một ngón tay ngoắc ngoắc Trâu Điên.
- Tao sẽ giết mày!
Trâu Điên hét lớn một tiếng, vọt lên trước, khua thanh trong tay, bổ lên người Tần Lãng.
Đồng thời, mấy tên đàn em của Trâu Điên cũng vây lấy Tần Lãng.
- Bá!
Tần Lãng thở một hơi dài, thình lình đánh lên cây cột bên cạnh.
Tuy bề ngoài cây cột này được quét qua một lớp hoa văn như cây gỗ, nhưng trên thực tế nó được đổ bằng xi măng cốt thép. Thế nhưng một quyền này của Tần Lãng đã tạo thành một vết lõm sâu hoắm, hơn nữa còn tạo ra vô số vết nứt xung quanh!
Trâu Điên và những tên đàn em của hắn lập tức sửng sốt...
Chỉ dùng một quyền đã có thể đánh cây cột làm bằng xi măng cốt thép nứt ra, đã thấy rõ thực lực của người này cũng quá kinh người!
- Ầm!
Ngay lúc Trâu Điên bị khiếp sợ, Tần Lãng đã bước lên phía trước một bước, một bước này mang theo sức mạnh kinh người, không ngờ lại đem cục đá dưới chân đạp nát bét, sau đó một chân khác của Tần Lãng bỗng nhiên đá lên giữa bụng của Trâu Điên.
Trâu Điên vừa cảm thấy dưới bụng mình truyền đến một cơn đau thì cả người hắn đã bay ra phía sau, sau đó nặng nề đụng vào quầy thuốc, ngay cả chiếc tủ thuốc bằng gỗ sau lưng hắn cũng bị đụng đến nứt toạt ra.
- Ôi.... Chém... Chém chết nó cho tao!
Mấy tên đàn em còn lại vội vàng giơ đao trong tay lên, chém tới Tần Lãng.
- Lão độc vật chết tiệt!
Tần Lãng mắng chửi lão độc vật là có nguyên nhân, bởi vì lão độc vật căn bản không có dạy Tần Lãng một chiêu hay nữa thức nào cả. Phần lớn thời gian là bắt Tần Lãng học độc công, độc kinh, ở phương diện võ thuật chỉ dạy Tần Lãng Phục Long Thung mà thôi.
Đương nhiên Phục Long Thung là đồ tốt, có thể dễ dàng đem sức mạnh trên cơ thể tập hợp vào một chỗ. Lúc đánh nhau, có thể đem sức mạnh toàn thân ngưng tụ lại một điểm, ít nhất khi đánh ra một quyền sẽ đạt được uy lực lớn nhất. Một quyền của người bình thường tối đa chỉ có thể phát huy được hai đến ba phần sức mạnh trong cơ thể, nhưng khi một võ giả thực sự đã trải qua huấn luyện đã thung thì có thể phát huy bảy đến tám phần. Đây cũng chính là lý do vì sao mà Tần Lãng chỉ cần dùng một cước đã có thể đạp bay Trâu Điên.
Nhưng mấu chốt là cho đến bây giờ Tần Lãng chưa từng học qua bất kỳ chiêu thức nào, cho nên cậu có thể dùng cách đơn giản nhất, chính là dùng quyền cước nguyên thủy nhất để đối phó với đám côn đồ cùng với những cây đao trong tay bọn chúng.
Tần Lãng cũng không phải là kẻ đao chẻ súng bắn cũng không tổn thương, thân thể kim cương bất hoại, cho nên kế tiếp cậu chỉ có thể tránh né thôi.
May là bên trong hiệu thuốc này có không ít tủ thuốc, có không gian cho Tần Lãng né tránh, hơn nữa thân thể của cậu cũng rất cường tráng, bước chân uyển chuyển mà vững vàng, vừa đánh vừa lui, tạm thời cũng chưa rơi xuống thế hạ phong. Ngược lại những tên côn đồ kia không cẩn thận bị quyền cước của Tần Lãng đánh trúng, ngay lập tức cảm thấy đau tận xương cốt.
Tuy nhiên lúc này, Trâu Điên đã dần dần hồi phục lại như cũ. Giờ phút này, Trâu Điên đang nhìn chằm chằm Tần Lãng, hai mắt đều giống như phun ra lửa vậy, nhưng mà hắn không có lập tức động thủ với Tần Lãng mà huýt sáo một tiếng, quát lớn:
- Hắc Hổ!
- Gru....
Đúng lúc này, một con chó Tây Tạng màu đen to lớn không biết từ nơi nào vọt ra, thoáng cái nhảy lên cao hơn một thước, hung hãn nhào thẳng đến ngực Tần Lãng.
Con chó Tây Tạng này vô cùng hung dữ, nếu bị nó cắn trúng thì Tần Lãng chắc chắn sẽ bị thương, huống chi còn có mười mấy thanh đao đang hướng đến chào hỏi cậu.
Trâu Điên nhe răng cười ác độc, trong lòng thầm nói nhóc con mày chạy trốn mau nữa đi, dù sao vẫn không nhanh bằng chó Tây Tạng của tao!
Tần Lãng cũng cảm giác được bản thân mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi, nếu như hôm nay cậu thua bởi một con súc vật thì chắc chắn sẽ bị thiên hạ chê cười!
- Chẳng lẽ chỉ có thể sử dụng độc?
Trong lòng Tần Lãng thoáng vụt qua một ý nghĩ tà ác, lấy tư cách đệ tử của lão độc vật, trên người Tần Lãng đương nhiên có mang theo chất độc vô cùng mạnh, chỉ cần dính trên người sẽ chết ngay tức khắc!
Nhưng nếu như thế thì hậu hoạn vô cùng, tự rước lấy vô số phiền toái, e rằng ngay cả lão độc vật cũng sẽ bị liên lụy!
Mắt thấy móng vuốt sắc bén của con chó Tây Tạng sắp chạm lên người mình, đầu óc Tần Lãng bỗng hiện lên màn đấu đá của con bọ ngựa màu máu cùng với con Thái Hoa Xà buổi sáng, cậu cảm thấy hai cái càng của con bọ ngựa màu máu đó tựa như ẩn chứa chiêu thức võ học cao thâm. Trong lòng Tần Lãng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, hai tay chuyển động thành đao một cách rất tự nhiên, đao phải bổ lên lỗ mũi của con chó Tây Tạng vô cùng chính xác.
- Rắc!
Âm thanh xương cốt cỡ vụn vang lên, xương sống mũi của con chó Tây Tạng đã bị tay đao của Tần Lãng chặt đứt!
Một chiêu đã trúng đích, Tần Lãng cảm thấy tự tin hơn nhiều. Tay đao chém ra lần thứ hai, chém trúng cổ tay của một tên côn đồ!
- Rắc!
Khớp xương cổ tay của tên côn đồ đã bị vỡ vụn, đau đớn la hét thảm thiết, đao trong tay hắn cũng rơi loảng xoảng xuống đất.
- Rắc, rắc, rắc, rắc, rắc!
Tần Lãng liên tục xuất thủ, hai tay đao liên tục vung vẫy, nhanh chóng và hung mãnh tựa như một con bọ ngựa, vô cùng chuẩn xác, một kích liền trúng đích!
Tiếng la hét thảm thiết cùng với tiếng đao rơi xuống đất vang lên liên tục.
Ba tên đàn em của Hàn Tam Cường đã triệt để kinh hãi, trợn tròn mắt. Lúc này, cuối cùng bọn họ đã hiểu vì sao Hàn Tam Cường cũng phải cung kính gọi Tần Lãng một tiếng "Tần ca" rồi, bởi vì chỉ có công phu của Tần Lãng mới xứng đáng với hai chữ "Trâu bò"!
/33
|