Tại bệnh viện…………
“ Tiểu Hứa, có người tìm em này.” Một y tá trẻ dẫn hai người phụ nữ vào trong phòng là việc của Hứa Diệp.
“ Vâng ạ.” Hứa Diệp đang chú ý vào bệnh án của bệnh nhân, nghe thấy tiếng gọi cô liền dời sự chú ý khỏi bệnh án mà ngẩng lên.
Thấy hai gương mặt quen thuộc, cô liền bất giác mà run lên, cô không nghĩ cô sẽ gặp lại hai người họ.
“ Tiểu Diệp, bọn ta đến thăm con đây.” Giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.
Giọng nói đầy chua ngoa, chế giễu của người đàn bà, theo sau bà ta còn là một người con gái nhìn chạc tuổi Hứa Diệp nhưng phong cách ăn mặc thì trái ngược hoàn toàn với Hứa Diệp. Cô ta ăn mặc hở hang với chiếc đầm hai dây được xẻ tà màu đỏ cùng lối trang điểm đậm vô cùng phù hợp với trang phục.
Cô ta nhìn vô cùng phóng khoáng, gợi cảm nhìn lâu có thể bị hút hồn bởi vẻ ngoài phóng đãng nhưng cũng rất quyến rũ.
“ Diệp, chị có biết mẹ và em rất nhớ chị không. Nhà chúng ta ai cũng nhớ chị hết.” Người con gái này tiến lên đến gần bàn làm việc của Hứa Diệp, khiến cô bất giác run sợ mà lùi về sau.
Hai người phụ nữ đó là mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của Hứa Diệp. Từ sau khi mẹ cô mất, cha cô đã đi thêm bước nữa và cưới người phụ nữ tên Tô Hạnh này về nhà, lúc cưới về đứa con gái tên Hứa An này cũng đã bằng tuổi với cô. Cũng chính là cha cô và mẹ kế của cô đã ngoại tình với nhau từ khi mẹ cô còn sống.
“ Dì….dì….dì Tô, tiểu An hai người tìm con có chuyện dì sao?” Hứa Diệp cố gắng trấn tĩnh bản thân, cô ngồi xuống ghế làm việc của mình nhẹ nhàng cất lời.
“ Làm sao? Chả lẽ giờ không có chuyện cũng không thể đến tìm mày sao?” Người đàn bà tên Tô Hạnh kia đã không còn dáng vẻ ôn hòa như lúc đầu mà thế chỗ cho nó là dáng vẻ đầy kiêu căng, tự cao.
“ Kh…không phải, con không có ý đó.” Hứa Diệp khi nghe thấy giọng nói này thì vô cùng hoảng sợ, nó vô thức khiến cô nhớ lại những ngày tháng trước kia khi còn ở Hứa gia.
“ Mẹ ơi, mẹ dọa sợ chị rồi kìa.” Ả con gái Hứa An bên cạnh cũng lẳng lơ, ánh mắt khinh thường nhìn Hứa Diệp lên tiếng.
“ Có phải mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
“ Có phải mày được đi trời tây nên cảm thấy bản thân là phượng hoàng nên quên mất cái Hứa gia này rồi phải không?”
“ Mày đừng nghĩ mày được đi du học thì đã giỏi giang lắm, chẳng qua đó chỉ là mày ăn may mà thôi.” Người đàn bà đó đầy chua ngoa đứng dậy chỉ tay vào mặt Hứa Diệp mà nói lớn.
Hứa Diệp bị dáng vẻ này của Tô Hạnh dọa sợ mà không dám lên tiếng phản bác nhưng khi cô đang im lặng lắng nghe những lời mắng nhiếc vô cớ kia thì đằng sau lại truyền đến âm thanh đầy quyền lực và sát khí.
“ Vậy đợi khi nào con gái bà ăn may như cô ấy đi thì hãy to họng.” Giọng nói đầy sát khí, khuôn mặt lạnh tanh cùng ánh mắt sâu thẳm của Lục Tử Dương khiến Tô Hạnh sợ hãi.
“ Mày là thằng ranh nào?” Tô Hạnh hắng giọng hét lớn, chỉ tay vào mặt Lục Tử Dương.
Lục Tử Dương chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh của mình liếc nhẹ qua bà ta đã khiến bà ta sợ hãi mà thu tay về. Hắn không thèm để ý đến hai người đàn bà kia mà đi thẳng đến chỗ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng của cô mà trấn an.
“ Đi mua quần áo.” Hắn ôn nhu cúi xuống nói với cô.
“ Anh đẹp trai, chúng ta có thể làm quen không?” Hứa An bị vẻ ngoài điển trai, mạnh mẽ, nam tính của Lục Tử Dương hút hồn. Cô ta lẳng lơ bước đến bên Lục Tử Dương, tự nhiên mà bám lên người của cậu ta, giọng đầy lẳng lơ.
“ Tiểu Hứa, có người tìm em này.” Một y tá trẻ dẫn hai người phụ nữ vào trong phòng là việc của Hứa Diệp.
“ Vâng ạ.” Hứa Diệp đang chú ý vào bệnh án của bệnh nhân, nghe thấy tiếng gọi cô liền dời sự chú ý khỏi bệnh án mà ngẩng lên.
Thấy hai gương mặt quen thuộc, cô liền bất giác mà run lên, cô không nghĩ cô sẽ gặp lại hai người họ.
“ Tiểu Diệp, bọn ta đến thăm con đây.” Giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.
Giọng nói đầy chua ngoa, chế giễu của người đàn bà, theo sau bà ta còn là một người con gái nhìn chạc tuổi Hứa Diệp nhưng phong cách ăn mặc thì trái ngược hoàn toàn với Hứa Diệp. Cô ta ăn mặc hở hang với chiếc đầm hai dây được xẻ tà màu đỏ cùng lối trang điểm đậm vô cùng phù hợp với trang phục.
Cô ta nhìn vô cùng phóng khoáng, gợi cảm nhìn lâu có thể bị hút hồn bởi vẻ ngoài phóng đãng nhưng cũng rất quyến rũ.
“ Diệp, chị có biết mẹ và em rất nhớ chị không. Nhà chúng ta ai cũng nhớ chị hết.” Người con gái này tiến lên đến gần bàn làm việc của Hứa Diệp, khiến cô bất giác run sợ mà lùi về sau.
Hai người phụ nữ đó là mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của Hứa Diệp. Từ sau khi mẹ cô mất, cha cô đã đi thêm bước nữa và cưới người phụ nữ tên Tô Hạnh này về nhà, lúc cưới về đứa con gái tên Hứa An này cũng đã bằng tuổi với cô. Cũng chính là cha cô và mẹ kế của cô đã ngoại tình với nhau từ khi mẹ cô còn sống.
“ Dì….dì….dì Tô, tiểu An hai người tìm con có chuyện dì sao?” Hứa Diệp cố gắng trấn tĩnh bản thân, cô ngồi xuống ghế làm việc của mình nhẹ nhàng cất lời.
“ Làm sao? Chả lẽ giờ không có chuyện cũng không thể đến tìm mày sao?” Người đàn bà tên Tô Hạnh kia đã không còn dáng vẻ ôn hòa như lúc đầu mà thế chỗ cho nó là dáng vẻ đầy kiêu căng, tự cao.
“ Kh…không phải, con không có ý đó.” Hứa Diệp khi nghe thấy giọng nói này thì vô cùng hoảng sợ, nó vô thức khiến cô nhớ lại những ngày tháng trước kia khi còn ở Hứa gia.
“ Mẹ ơi, mẹ dọa sợ chị rồi kìa.” Ả con gái Hứa An bên cạnh cũng lẳng lơ, ánh mắt khinh thường nhìn Hứa Diệp lên tiếng.
“ Có phải mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
“ Có phải mày được đi trời tây nên cảm thấy bản thân là phượng hoàng nên quên mất cái Hứa gia này rồi phải không?”
“ Mày đừng nghĩ mày được đi du học thì đã giỏi giang lắm, chẳng qua đó chỉ là mày ăn may mà thôi.” Người đàn bà đó đầy chua ngoa đứng dậy chỉ tay vào mặt Hứa Diệp mà nói lớn.
Hứa Diệp bị dáng vẻ này của Tô Hạnh dọa sợ mà không dám lên tiếng phản bác nhưng khi cô đang im lặng lắng nghe những lời mắng nhiếc vô cớ kia thì đằng sau lại truyền đến âm thanh đầy quyền lực và sát khí.
“ Vậy đợi khi nào con gái bà ăn may như cô ấy đi thì hãy to họng.” Giọng nói đầy sát khí, khuôn mặt lạnh tanh cùng ánh mắt sâu thẳm của Lục Tử Dương khiến Tô Hạnh sợ hãi.
“ Mày là thằng ranh nào?” Tô Hạnh hắng giọng hét lớn, chỉ tay vào mặt Lục Tử Dương.
Lục Tử Dương chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh của mình liếc nhẹ qua bà ta đã khiến bà ta sợ hãi mà thu tay về. Hắn không thèm để ý đến hai người đàn bà kia mà đi thẳng đến chỗ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng của cô mà trấn an.
“ Đi mua quần áo.” Hắn ôn nhu cúi xuống nói với cô.
“ Anh đẹp trai, chúng ta có thể làm quen không?” Hứa An bị vẻ ngoài điển trai, mạnh mẽ, nam tính của Lục Tử Dương hút hồn. Cô ta lẳng lơ bước đến bên Lục Tử Dương, tự nhiên mà bám lên người của cậu ta, giọng đầy lẳng lơ.
/87
|