Lục Tử Hàng cúi xuống, vươn lưỡi của mình vào khoang miệng đang không ngừng rên rỉ của cô, hai người tiếp tục dây dưa. Còn bên dưới, anh không ngừng ra vào bên trong nơi riêng tư của cô, khiến cô rên lên.
“Ư….Ư…A…”
Hắn khuấy đảo bên trong của cô. Sau đó hắn vùi đầu vào hõm vai của cô mà hít lấy hít để, trước khi rời đi còn để lại nơi đó vài dấu tích.
“Ưm…ưm…ưm…” Vương Gia Ninh bị hắn làm cho kích thích mà liên tục thốt ra âm thanh kì lạ.
Lục Tử Hàng sau khi rút thứ đó ra, thay đổi tư thế cho cô, hắn tập kích bất ngơ nơi riêng tư đó của cô khiến cô trợn to mắt.
“A……ưm…ưm….ưm” Vương Gia Ninh bị tập kích bất ngờ liền kêu lên. Nơi đó của cô cũng đã trào ra những dòng dịch trắng.
Còn hắn thì liên tục ra vào nơi đó của cô như trống không người. Tiếng va chạm da thịt cùng âm thanh mĩ miều được thốt ra từ miệng của Vương Gia Ninh khiến căn phòng trở nên càng ái muội.
Hai người họ cứ tiếp tục làm hết lần này đến lần khác mãi cho đến khi Vương Gia Ninh mệt lả mà ngất đi trong vòng tay của Lục Tử Hàng.
Hắn bế cô lên, đặt cô cùng mình vào trong bồn nước ấm được hắn chuẩn bị từ trước. Hắn cọ rửa cho cô sạch sẽ, nhìn những vết đỏ, tím trên cơ thể trắng muốt, mềm mại khiến hắn cảm thấy cso chút tội lỗi.
Tắm xong, hắn bế cô đem đặt lại trên chiếc giường còn những thứ mà hai người để lại vừa nãy, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cô mà ôm chặt cô vào trong lòng.
…………
Sáng hôm sau, đồng hồ trong phòng điểm đến chín giờ sáng, Vương Gia Ninh mở mắt ra thì nhìn thấy mình đang nằm trong lòng của Lục Tử Hàng. Nhìn người đàn ông trước mắt, cô thầm cảm thán.
[Tên này đúng là rất đẹp trai, thảo nào có nhiều vệ tinh vây xung quang như vậy.]
Đột nhiên, nhớ đến chuyện tối qua cô liền đỏ ửng cả mặt quay đi chỗ khác. Cô chẫm rãi tách người hắn ra khỏi mình, thấy bãi hỗn độn dưới đất cùng máu đỏ thẫm loang trên giường cô liền biết rằng chuyện xảy ra tối qua chắc chắn không phải là mơ.
Thấy chiếc váy của mình bị vứt ở mãi gần cửa sổ cô liền vớ tạm chiếc vest của hắn mà mặc vào. Vừa bước xuống giường, cơ thể bỗng trào lên một cảm giác đau nhức khó tả, đôi chân bủn rủn đứng không vững khiến cô ngã một cú đau điếng xuống dưới sàn.
Âm thanh đó đã đánh thức Lục Tử Hàng thức dậy, thấy người đang khó khăn ngồi trên đất, hắn vội vàng đứng lên bế cô quay trở lại giường. Cơ thể trần trụi của Lục Tử Hàng đạp vào mắt cô khiến mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua. Nhận ra sự ngại ngùng trên khuôn mặt của cô, hắn hờ hững lên tiếng.
“ Cũng đâu phải là chưa nhìn thấy. Ngại gì chứ.”
“ Ai ngại chứ.” Cô được đặt trên giường liền lập tức lên tiếng phản bác.
“ Đeo vào.” Hắn quàng chiếc áo tắm vào người, sau đó liền đưa cho cô chiếc nhẫn hôm qua cô để lại.
“ Tại sao?” Vương Gia Ninh hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác, không cầm lấy chiếc nhẫn.
“ Em đừng quên những lời hôm qua em nói.” Nói rồi hắn cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường sau đó liền mở đoạn ghi âm chuyện tối qua của hai người lên.
Vương Gia Ninh nghe thấy những âm thanh ái muội, cùng những lời nói vô thức của mình thốt ra vào đêm qua khiến qua thẹn quá hóa giận, định chồm lên vồ lấy chiếc điện thoại nhưng cơ đau ở thắt lưng khiến cô lần nữa ngã xuống may sao Lục Tử Hàng đã đưa tay đặt cô lại trên giường.
“ Lục Tử Hàng anh biến thái à.”
“ Đeo vào, đừng bao giờ tháo ra nữa. Nếu em dám tháo ra, tôi sẽ cho em năm ngày không xuống được khỏi giường.” Vừa nói hắn vừa đeo nhẫn vào tay cô, giọng nói uy nghiêm, uy quyền và đầy đe dọa.
“Ư….Ư…A…”
Hắn khuấy đảo bên trong của cô. Sau đó hắn vùi đầu vào hõm vai của cô mà hít lấy hít để, trước khi rời đi còn để lại nơi đó vài dấu tích.
“Ưm…ưm…ưm…” Vương Gia Ninh bị hắn làm cho kích thích mà liên tục thốt ra âm thanh kì lạ.
Lục Tử Hàng sau khi rút thứ đó ra, thay đổi tư thế cho cô, hắn tập kích bất ngơ nơi riêng tư đó của cô khiến cô trợn to mắt.
“A……ưm…ưm….ưm” Vương Gia Ninh bị tập kích bất ngờ liền kêu lên. Nơi đó của cô cũng đã trào ra những dòng dịch trắng.
Còn hắn thì liên tục ra vào nơi đó của cô như trống không người. Tiếng va chạm da thịt cùng âm thanh mĩ miều được thốt ra từ miệng của Vương Gia Ninh khiến căn phòng trở nên càng ái muội.
Hai người họ cứ tiếp tục làm hết lần này đến lần khác mãi cho đến khi Vương Gia Ninh mệt lả mà ngất đi trong vòng tay của Lục Tử Hàng.
Hắn bế cô lên, đặt cô cùng mình vào trong bồn nước ấm được hắn chuẩn bị từ trước. Hắn cọ rửa cho cô sạch sẽ, nhìn những vết đỏ, tím trên cơ thể trắng muốt, mềm mại khiến hắn cảm thấy cso chút tội lỗi.
Tắm xong, hắn bế cô đem đặt lại trên chiếc giường còn những thứ mà hai người để lại vừa nãy, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cô mà ôm chặt cô vào trong lòng.
…………
Sáng hôm sau, đồng hồ trong phòng điểm đến chín giờ sáng, Vương Gia Ninh mở mắt ra thì nhìn thấy mình đang nằm trong lòng của Lục Tử Hàng. Nhìn người đàn ông trước mắt, cô thầm cảm thán.
[Tên này đúng là rất đẹp trai, thảo nào có nhiều vệ tinh vây xung quang như vậy.]
Đột nhiên, nhớ đến chuyện tối qua cô liền đỏ ửng cả mặt quay đi chỗ khác. Cô chẫm rãi tách người hắn ra khỏi mình, thấy bãi hỗn độn dưới đất cùng máu đỏ thẫm loang trên giường cô liền biết rằng chuyện xảy ra tối qua chắc chắn không phải là mơ.
Thấy chiếc váy của mình bị vứt ở mãi gần cửa sổ cô liền vớ tạm chiếc vest của hắn mà mặc vào. Vừa bước xuống giường, cơ thể bỗng trào lên một cảm giác đau nhức khó tả, đôi chân bủn rủn đứng không vững khiến cô ngã một cú đau điếng xuống dưới sàn.
Âm thanh đó đã đánh thức Lục Tử Hàng thức dậy, thấy người đang khó khăn ngồi trên đất, hắn vội vàng đứng lên bế cô quay trở lại giường. Cơ thể trần trụi của Lục Tử Hàng đạp vào mắt cô khiến mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua. Nhận ra sự ngại ngùng trên khuôn mặt của cô, hắn hờ hững lên tiếng.
“ Cũng đâu phải là chưa nhìn thấy. Ngại gì chứ.”
“ Ai ngại chứ.” Cô được đặt trên giường liền lập tức lên tiếng phản bác.
“ Đeo vào.” Hắn quàng chiếc áo tắm vào người, sau đó liền đưa cho cô chiếc nhẫn hôm qua cô để lại.
“ Tại sao?” Vương Gia Ninh hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác, không cầm lấy chiếc nhẫn.
“ Em đừng quên những lời hôm qua em nói.” Nói rồi hắn cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường sau đó liền mở đoạn ghi âm chuyện tối qua của hai người lên.
Vương Gia Ninh nghe thấy những âm thanh ái muội, cùng những lời nói vô thức của mình thốt ra vào đêm qua khiến qua thẹn quá hóa giận, định chồm lên vồ lấy chiếc điện thoại nhưng cơ đau ở thắt lưng khiến cô lần nữa ngã xuống may sao Lục Tử Hàng đã đưa tay đặt cô lại trên giường.
“ Lục Tử Hàng anh biến thái à.”
“ Đeo vào, đừng bao giờ tháo ra nữa. Nếu em dám tháo ra, tôi sẽ cho em năm ngày không xuống được khỏi giường.” Vừa nói hắn vừa đeo nhẫn vào tay cô, giọng nói uy nghiêm, uy quyền và đầy đe dọa.
/87
|