Ái Nhi....cô đừng có chuyện gì...tôi van xin cô đấy.Cô đã gây cho tôi một sự mất mát và tổn thương lớn chính vì thế cô phải sống để trả nợ cho tôi....Tôi chưa trả thù thì tôi cấm cô chết...Ái Nhi...hãy tỉnh lại đi...tôi biết tôi sai rồi...tôi xin em...đừng rời khỏi tầm mắt của tôi!!Tôi hận em vì những chuyện mà em đã làm với tôi nhưng mà tôi thương em vì trái tim tôi nó bị em giam cầm rồi!!Xin em đấy!!----------3 ngày sau-----------
Ưm...Đau... Nó mở mắt nhăn mặt nói.
Cậu tỉnh rồi à? Kiều Trinh nhìn nó hỏi.
Một câu hỏi thừa! Nó phồng má vờ dỗi.
Haha... Kiều Trinh nhìn cái biểu hiện con nít của nó mà không thể nhịn cười.
Cậu thật là...tôi chỉ là đùa thôi mà! Nó cười nhẹ nói cơ mà giọng nói nó còn yếu nhỉ?
Cậu làm tôi lo lắm đấy!!Hôn mê tới 3 ngày rồi. Kiều Trinh cau mày nói.
Không sao....sốt cao nên chỉ là ngất trong vòng 3 ngày thôi mà...Ể...3 ngày....3 ngày là bao nhiêu nhỉ?Ưm....CÁI GÌ??LÂU ĐẾN VẬY Á? Nó kinh hãi hét lớn khiến Kiều Trinh nhìn nó đầy e ngại và bịt chặt tai.
Cậu không biết hay sao mà hỏi tôi?? Cũng may là có Quốc....A..a không phải là do tôi cảm thấy lo cho cậu nên....nên mới tìm tới đây và thấy cậu đang ngất dưới sàn..... Kiều Trinh nhìn nó cười gượng nói.
Nó cau mày nhìn Kiều Trinh đầy ngờ vực,từ Quốc trong câu nói của Kiều Trinh là ai?Không lẽ....
Cái người tên Quốc của cậu nói là ai?Hay là... Nó nhìn Kiều Trinh hỏi.
K...Không phải là Quốc Minh đâu nha....Đúng rồi không phải hắn ta đâu....Không phải hắn ta gọi tôi đến đâu..cậu đừng có mà hiểu lầm...là tôi tự tìm đến à...không phải hắn ta đâu..Không phải đâu... Kiều Trinh bấn loạn nói năng lung tung càng khiến nó nghi ngờ hơn.
Tôi có nói gì cậu đâu.Chỉ thấy là lạ nên mới hỏi.Bộ cậu đang giấu tôi chuyện gì à? Nó nhìn Kiều Trinh hỏi.
L..Làm...làm gì mà có chuyện gì để tôi giấu cơ chứ!! Kiều Trinh đứng dậy nói lớn.
Có gì to tác mấy để cậu la lớn như vậy??Đau hết cả tai tôi rồi!!Dù sao tôi cũng là người bệnh mà!! Nó đưa tay lên bịt tai lại cau mày nhìn Kiều Trinh nói.
Tôi sợ cậu hiểu lầm tôi thôi! Chỉ là thanh minh cho bản thân thôi mà! Kiều Trinh nói.
Có tật giật mình...tôi chỉ muốn nói với cậu vậy thôi!!Vì nếu muốn hỏi cung cậu mà nếu cậu không muốn trả lời thì dù tôi có ép cũng không nhận được câu trả lời.À mà từ nay tôi có thể coi là thuộc hạ của cậu hay cái gì bất kì cũng được vì dù đối với tôi lúc này cậu là người thân của tôi. Nó nói.
Hay là cậu dọn về biệt thự của tôi ở ngoài thành phố đi...Tuy không lớn bằng biệt thự của cậu nhưng nó sẽ khiến tâm hồn cậu thanh thản hơn và có thể quên tên đó sớm hơn. Kiều Trinh cầm tay nó nói.
Ừ.
--------4 tháng sau--------
Oa...cuối cùng cũng được tự do! Nó đứng trước ban công giơ tay lên hạnh phúc nói.
Nè,nè,vết thương của cậu dù sao cũng còn chưa lành đấy!! Lo liệu mà tĩnh dưỡng. Kiều Trinh đưa tay lên cốc đầu nó mắng.
Ui da!! Đã 3 tháng mấy tuần tịnh dưỡng rồi đấy!! Đã khỏi từ mấy tuần trước mà đến giờ mà cậu còn muốn tôi dưỡng thương nữa ư? Nó trừng mắt nhìn Kiều Trinh nói.
Khi nào người cậu không còn sẹo thì khi đó cậu đã khỏi hẳn. Kiều Trinh nói.
Cậu quá đáng vừa thôi!!Biết chừng nào mới không còn sẹo??Nhỡ nó để lại sẹo tới già luôn thì sao? Nó cau mày quát.
Thì khi đó cậu chưa khỏi...vậy thôi mà còn hỏi. Kiều Trinh nhún vai bình thản nói.
Cậu quá đáng... Nó cứng họng nhìn Kiều Trinh.
Kiều Trinh cười nhẹ nhìn nó,quả thật nó như là một phép màu mà thượng đế đã đưa đến để cứu giúp cuộc đời cô vậy,chọc nó cũng là một thói quen của cô rồi.Người bạn này!!Có lẽ nó không thể nào đánh mất được.
À mà Ái Nhi này...một tuần nữa là đám cưới của chị gái tôi với anh trai cậu đấy! Kiều Trinh nhìn nó nói.
Nó rũ mi,thời gian trôi qua nhanh thật.....khi đó nó cũng chỉ nghe thoáng qua từ lão bạn già của nó thôi còn vì sao ông ấy lại biết thì nó không hiểu mấy.
Ừ. Nó gật đầu thở dài đầy chán nản.
Cậu có về đó để tham dự lễ cưới không?Cả hai người nói với tôi rất mong là cậu sẽ đến đấy...Tôi thì nói là không biết cậu ở chỗ nào cả vì cậu bỏ đi từ khi còn ở khách sạn....Vậy lần này cậu quyết định sao?Đi hay là không? Kiều Trinh nhìn nó hỏi.
Nó trầm lại,nó rất muốn về nước để tham dự lễ cưới của anh trai nó,ba mẹ nó cũng đều có mặt ở đó và bọn họ rất lo lắng cho nó nhưng.....nó sợ,nó sợ người đó.
A..a tự nhiên cảm thấy đói bụng quá hà...tôi xuống bếp nấu bữa ăn nha. Nó cười gượng lảng tránh vấn đề quay lưng đi.
Cậu làm vậy có được lợi ích gì không?Hãy đối mặt với sự thật đi. Kiều Trinh quát lớn.
Nó khựng người,nó phải đối mặt với sự thật như thế nào đây?Về đó gặp hắn mà nói hết tất cả?Không...nó không thể nào làm vậy....chỉ cần người đó cố gắng thì nó và hắn sẽ lại vui cười thôi!!
Tôi....không nên về nó thì tốt hơn!! Nó nói rồi chạy đi.Lúc đó nó đã khóc,nó khóc vì nó không thể nào làm tốt hơn cả,lúc nó nó ngu dại nên mới làm vậy giờ nó hối hận cũng đã quá muộn rồi!!
Ưm...Đau... Nó mở mắt nhăn mặt nói.
Cậu tỉnh rồi à? Kiều Trinh nhìn nó hỏi.
Một câu hỏi thừa! Nó phồng má vờ dỗi.
Haha... Kiều Trinh nhìn cái biểu hiện con nít của nó mà không thể nhịn cười.
Cậu thật là...tôi chỉ là đùa thôi mà! Nó cười nhẹ nói cơ mà giọng nói nó còn yếu nhỉ?
Cậu làm tôi lo lắm đấy!!Hôn mê tới 3 ngày rồi. Kiều Trinh cau mày nói.
Không sao....sốt cao nên chỉ là ngất trong vòng 3 ngày thôi mà...Ể...3 ngày....3 ngày là bao nhiêu nhỉ?Ưm....CÁI GÌ??LÂU ĐẾN VẬY Á? Nó kinh hãi hét lớn khiến Kiều Trinh nhìn nó đầy e ngại và bịt chặt tai.
Cậu không biết hay sao mà hỏi tôi?? Cũng may là có Quốc....A..a không phải là do tôi cảm thấy lo cho cậu nên....nên mới tìm tới đây và thấy cậu đang ngất dưới sàn..... Kiều Trinh nhìn nó cười gượng nói.
Nó cau mày nhìn Kiều Trinh đầy ngờ vực,từ Quốc trong câu nói của Kiều Trinh là ai?Không lẽ....
Cái người tên Quốc của cậu nói là ai?Hay là... Nó nhìn Kiều Trinh hỏi.
K...Không phải là Quốc Minh đâu nha....Đúng rồi không phải hắn ta đâu....Không phải hắn ta gọi tôi đến đâu..cậu đừng có mà hiểu lầm...là tôi tự tìm đến à...không phải hắn ta đâu..Không phải đâu... Kiều Trinh bấn loạn nói năng lung tung càng khiến nó nghi ngờ hơn.
Tôi có nói gì cậu đâu.Chỉ thấy là lạ nên mới hỏi.Bộ cậu đang giấu tôi chuyện gì à? Nó nhìn Kiều Trinh hỏi.
L..Làm...làm gì mà có chuyện gì để tôi giấu cơ chứ!! Kiều Trinh đứng dậy nói lớn.
Có gì to tác mấy để cậu la lớn như vậy??Đau hết cả tai tôi rồi!!Dù sao tôi cũng là người bệnh mà!! Nó đưa tay lên bịt tai lại cau mày nhìn Kiều Trinh nói.
Tôi sợ cậu hiểu lầm tôi thôi! Chỉ là thanh minh cho bản thân thôi mà! Kiều Trinh nói.
Có tật giật mình...tôi chỉ muốn nói với cậu vậy thôi!!Vì nếu muốn hỏi cung cậu mà nếu cậu không muốn trả lời thì dù tôi có ép cũng không nhận được câu trả lời.À mà từ nay tôi có thể coi là thuộc hạ của cậu hay cái gì bất kì cũng được vì dù đối với tôi lúc này cậu là người thân của tôi. Nó nói.
Hay là cậu dọn về biệt thự của tôi ở ngoài thành phố đi...Tuy không lớn bằng biệt thự của cậu nhưng nó sẽ khiến tâm hồn cậu thanh thản hơn và có thể quên tên đó sớm hơn. Kiều Trinh cầm tay nó nói.
Ừ.
--------4 tháng sau--------
Oa...cuối cùng cũng được tự do! Nó đứng trước ban công giơ tay lên hạnh phúc nói.
Nè,nè,vết thương của cậu dù sao cũng còn chưa lành đấy!! Lo liệu mà tĩnh dưỡng. Kiều Trinh đưa tay lên cốc đầu nó mắng.
Ui da!! Đã 3 tháng mấy tuần tịnh dưỡng rồi đấy!! Đã khỏi từ mấy tuần trước mà đến giờ mà cậu còn muốn tôi dưỡng thương nữa ư? Nó trừng mắt nhìn Kiều Trinh nói.
Khi nào người cậu không còn sẹo thì khi đó cậu đã khỏi hẳn. Kiều Trinh nói.
Cậu quá đáng vừa thôi!!Biết chừng nào mới không còn sẹo??Nhỡ nó để lại sẹo tới già luôn thì sao? Nó cau mày quát.
Thì khi đó cậu chưa khỏi...vậy thôi mà còn hỏi. Kiều Trinh nhún vai bình thản nói.
Cậu quá đáng... Nó cứng họng nhìn Kiều Trinh.
Kiều Trinh cười nhẹ nhìn nó,quả thật nó như là một phép màu mà thượng đế đã đưa đến để cứu giúp cuộc đời cô vậy,chọc nó cũng là một thói quen của cô rồi.Người bạn này!!Có lẽ nó không thể nào đánh mất được.
À mà Ái Nhi này...một tuần nữa là đám cưới của chị gái tôi với anh trai cậu đấy! Kiều Trinh nhìn nó nói.
Nó rũ mi,thời gian trôi qua nhanh thật.....khi đó nó cũng chỉ nghe thoáng qua từ lão bạn già của nó thôi còn vì sao ông ấy lại biết thì nó không hiểu mấy.
Ừ. Nó gật đầu thở dài đầy chán nản.
Cậu có về đó để tham dự lễ cưới không?Cả hai người nói với tôi rất mong là cậu sẽ đến đấy...Tôi thì nói là không biết cậu ở chỗ nào cả vì cậu bỏ đi từ khi còn ở khách sạn....Vậy lần này cậu quyết định sao?Đi hay là không? Kiều Trinh nhìn nó hỏi.
Nó trầm lại,nó rất muốn về nước để tham dự lễ cưới của anh trai nó,ba mẹ nó cũng đều có mặt ở đó và bọn họ rất lo lắng cho nó nhưng.....nó sợ,nó sợ người đó.
A..a tự nhiên cảm thấy đói bụng quá hà...tôi xuống bếp nấu bữa ăn nha. Nó cười gượng lảng tránh vấn đề quay lưng đi.
Cậu làm vậy có được lợi ích gì không?Hãy đối mặt với sự thật đi. Kiều Trinh quát lớn.
Nó khựng người,nó phải đối mặt với sự thật như thế nào đây?Về đó gặp hắn mà nói hết tất cả?Không...nó không thể nào làm vậy....chỉ cần người đó cố gắng thì nó và hắn sẽ lại vui cười thôi!!
Tôi....không nên về nó thì tốt hơn!! Nó nói rồi chạy đi.Lúc đó nó đã khóc,nó khóc vì nó không thể nào làm tốt hơn cả,lúc nó nó ngu dại nên mới làm vậy giờ nó hối hận cũng đã quá muộn rồi!!
/117
|