Chương 21
"Tiểu Phó Bạch đã thực sự trưởng thành rồi..."
Hứa Trân Trân vừa cúi đầu đánh giá thứ cô đang nắm trong tay, vừa tiếp tục dùng giọng điệu xúc động nhận xét.
"Trân Trân....Chị...."
"Không phải cậu thừa nhận tôi là mẹ cậu sao? Mau gọi mẹ đi."
Hứa Trân Trân nhéo nhéo dục vọng sắp muốn nổ tung của hắn, bĩu đôi môi đỏ mọng, nheo mắt lại nhìn hắn, dáng vẻ quyến rũ như vậy hắn chưa từng nhìn thấy trước đây.
Nhưng bảo hắn gọi cho cô là... dù thế nào hắn cũng nói không ra tiếng.
Hứa Trân Trân cũng không ép buộc hắn, buông tay ra, trước ánh mắt thất vọng ỉu xìu của hắn chỉ tay xuống sàn nhà, ra lệnh cho Phó Bạch "Nằm xuống đó."
Phó Bạch bị sự chuyển biến đột ngột của cô làm cho đầu óc có chút choáng váng, nhưng chỉ cần cô bằng lòng chạm vào hắn, có phải cho thấy cô đã chấp nhận hay không? Sẽ không bỏ rơi hắn nữa?
Vậy nên, dù cô có nói ra yêu cầu thái quá cỡ thế nào, hắn cũng sẽ đồng ý. Còn kiểu xưng hô kia, hắn không thể mở miệng, nhưng nếu cô thật sự bắt nói ra, hắn cũng sẽ cố gắng thử một lần...
"Đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh lên "
Hứa Trân Trân trừng mắt nhìn Phó Bạch một cái, Phó Bạch có chút ngốc ngốc ngoan ngoãn nằm xuống sàn nhà, hoàn toàn quên mất việc mình vẫn còn đang trong tình trạng khoe chim.
Hứa Trân Trân bị dáng vẻ đần độn lại lẳng lơ của hắn chọc cười, cô cười xinh đẹp như vậy với hắn, đặt mông ngồi lên người hắn, nhìn vào đôi mắt hắn nói "Nếu cậu đã thừa nhận tôi là mẹ, vậy thì lớp nhập môn đầu tiên này tôi sẽ tự mình dạy dỗ cậụ ” Hứa Trân Trân cười nói, đưa tay lên từ từ cởi cúc áo sơ mi.
Phó Bạch thông minh lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Hứa Trân Trân, sau khi hiểu ra thì hắn đã trở nên miệng đắng lưỡi khô.
Hứa Trân Trân ở trước mặt Phó Bạch dần dần mở rộng vạt áo phơi bày da thịt trắng nõn trần trụi khiến cả người hắn nóng rực đến mức côn thịt cựa quậy liên tục.
Cuối cùng, dù Hứa Trân Trân có chậm chạp đến đâu, cô cũng đã cởi hết cúc áo, sau đó cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo lót màu đen tuyền. Trước đây Phó Bạch chưa bao giờ nhìn thấy cô phơi nó ra nắng, dường như cô cũng không mua cái áo lót đen màu đen nào. Nhưng hành động tiếp theo của Hứa Trân Trân khiến cho những nghi ngờ nhỏ trong lòng hắn phút chốc bay lên trời cao. Hứa Trân Trân không hề cởi cúc áo lót mà chỉ dùng tay kéo xuống, hai bầu ngực sữa đầy đặn chui ra từ trong nội y của cô nhảy cẫng lên vui vẻ vì được thoát khỏi trói buộc, khiến cho Phó Bạch hoa cả mắt.
“Không cho chạm vào ” Hứa Trân Trân hờn dỗi hất bay bàn tay muốn sờ lên, đứng dậy, hai chân đứng cạnh hai bên sườn cơ thể hắn. Dưới cái ánh mắt sáng rực của hắn, kéo khóa váy rồi cởi nó ra, tùy ý vứt sang một bên.
Bây giờ, trên người Hứa Trân Trân chỉ còn lại một chiếc quần lót đen và tất lưới trên chân, phần thân trên hoàn toàn trần trụi. Sự đối lập giữa trắng và đen khiến ma quỷ trong lòng Phó Bạch được phóng thích Hắn biết Trân Trân của hắn rất đẹp, nhưng không biết cô lại có thể đẹp đến như vậy Thượng đế Khi nào cô mới cho phép hắn sờ
/223
|