Lưu Trạch Thâm cuống quít đứng ra quỳ rạp dưới thềm son, tấu nói:
- Vạn Tuế, hôm qua phán trảm chính là Thiên tổng trấn Đại Đồng Đại Hồ Tử, căn cứ theo tình hình Phó tổng binh trấn Đại Đồng Triệu Vật Trúc cung cấp, thần lại phái người tiến hành đi nhiều nơi kiểm chứng, có thể khẳng định Đại Hồ Tử đích thật là đào binh từ trận đại bại ở trên Tùng Sơn.
- Thối lắm.
Vương Phác giận giữ hét:
- Đại Hồ Tử là một binh lính tốt có tình có nghĩa như vậy, sao lại thành lính đào ngũ được?
- Làm càn! Vương Phác ngươi thật là quá rồi đấy.
Lưu Trạch Thâm tức giận đến râu thẳng run rẩy, chỉ tay quát to:
- Ngươi thân mang tội, lại còn dám kêu gào trên kim điện, trong mắt ngươi còn có kỷ cương quốc pháp không, còn có phân biệt tôn ti cao thấp hay không?
- Tôn ti cao thấp mẹ nhà ngươi ấy!
Vương Phác không chút hình tượng chửi:
- Bản Tổng binh đơn độc xâm nhập Liêu Đông chung quanh tất cả đều là Kiến Nô, tôn ti cao thấp có cơm ăn à? Có thể giúp chúng ta giết Kiến Nô à? Hiện tại chúng ta cửu tử nhất sinh, vất vả lắm mới sống quay về Đại Minh được, tên hôn quan ngươi không nói lời nào đã chụp chúng ta tội danh lính đào ngũ, còn muốn trảm thủ, lương tâm ngươi có phải bị chó tha rồi không?
- Ngươi... ngươi...
Lưu Trạch Thâm tức giận đến cả người run lên, không nói được câu nào.
- Đủ rồi.
Sùng Trinh Đế không thể nhịn được nữa, lớn tiếng khiển trách quát mắng:
- Trên kim điện không cho phép khóc lóc làm càn.
Dứt lời, Sùng Trinh Đế lại hỏi Vương Phác:
- Vương Phác, ngươi nói Đại Hồ Tử này là binh lính của ngươi, từng theo ngươi đi Liêu Đông, còn là tướng sĩ Đại Minh đầu tiên lẻn vào thành Thịnh Kinh, việc này ngoài ngươi ra còn có ai làm chứng không?
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Vạn Tuế, các tướng sĩ theo thần trở về Đại Minh đều có thể làm chứng!
Sùng Trinh Đế lại hỏi Lưu Trạch Thâm:
- Lưu Trạch Thâm, ngươi nói Đại Hồ Tử là lính đào ngũ, có ai có thể làm chứng? Lưu Trạch Thâm đáp:
- Phó tổng binh trấn Đại Đồng Triệu Vật Trúc có thể làm chứng.
Sùng Trinh Đế im lặng một lát, sau đó hỏi Chu Diên Nho:
- Chu ái khanh, ngươi đối với vụ án này thấy thế nào?
Chu Diên Nho từ trong hàng đứng ra, cao giọng:
- Vạn tuế, Vương Tổng Binh vì cứu Đại Hồ Tử, không tiếc kháng chỉ ra cướp pháp trường, mà Phó tổng binh Đại Đồng Triệu Vật Trúc cũng vào đêm trước trận đại chiến đã mang theo hơn vạn đại quân từ Tùng Sơn chạy trốn, lời của ai nói đáng tin hơn không cần nói cũng hiểu, thần nghĩ, Đại Hồ Tử không phải lính đào ngũ, hơn nữa còn là công thần của triều đình.
- Vạn Tuế!
Lưu Tông Chu vội đứng ra nói:
- Đây là lời do Chu Diên Nho phỏng đoán, không đủ làm bằng chứng, thần nghĩ vụ án của Đại Hồ Tử hay là vẫn giao cho Tam đường Hình Bộ, Binh bộ, Đại Lý Tự phúc thẩm. Tuy nhiên, mặc kệ kết quả vụ án của Đại Hồ Tử phúc thẩm như nào, Vương Phác trước đó đã kháng chỉ, lại mang binh cướp pháp trường thật sự không thể dung thứ, thần nghĩ cần phải nghiêm trị.
- Vạn Tuế.
Hữu Đô Ngự Sử Lý Bang Hoa cũng đứng ra khỏi hàng, phụ họa:
- Không giết Vương Phác không đủ để răn quốc pháp, không giết Vương Phác không đủ để bình ổn phẫn nộ của dân chúng, không giết Vương Phác không đủ để tạ thiên hạ!
Hai người vừa dứt, nhóm Ngự sự ngôn quan cũng đứng ra hưởng ứng.
- Vương Phác.
Sùng Trinh Đế trầm giọng quát hỏi:
- Tới lúc này rồi ngươi còn gì để nói?
- Thần không có lời nào để nói.
Vương Phác ngang nhiên nói:
- Nhưng thần muốn biết tướng sĩ dưới tay thần sẽ bị xử trí thế nào?
Lý Bang Hoa nghiêm lời nói:
- Cướp pháp trường chính là tạo phản, thủ hạ của ngươi vẽ đường cho hươu chạy, tội không thể thứ tha, theo luật nên chém!
- Vạn tuế.
Vương Phác đột nhiên lấy kim bài miễn tử trong người ra quỳ quốc đất nói:
- Tướng sĩ thủ hạ của thần chỉ là phụng mệnh làm việc, việc này là do thần dựng lên không liên quan gì đến họ, hơn nữa năm mươi mấy tướng sĩ này đều là tinh binh đế quốc Đại Minh, thần nguyện ý dùng kim bài miễn tử đổi mạng của bọn họ
- Ngươi muôn dùng kim bài miễn tử đê đối mạng cho họ?
Sùng Trinh Đế lãnh đạm nói:
- Vương Phác ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, trong tay ngươi chỉ có một khối kim bài miễn tử, ngươi dùng nó cứu mạng tướng sĩ dưới tay ngươi, vậy thì mạng của ngươi không giữ được rồi!
- Vương Phác.
Trần Tân Giáp gấp đến độ dậm chân, thấp
- Có phải ngươi hồ đồ rồi không?
- Ta không có hồ đồ, ta giờ rất tỉnh táo Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Vạn tuế, thần tình nguyện lấy kim bài miễn tử đổi lấy mạng của năm mươi mấy vị tướng sĩ dưới tay mình!
Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh, bách quan giật mình nhìn Vương Phác.
Bọn họ thật sự không nghĩ ra tại sao Vương Phác lại làm như vậy? Vì sao lại cứu hơn năm tướng sĩ không có quan hệ gì với hắn, đáng để hắn từ bỏ tính mạng của bản thân? Thật ra bọn họ không biết Vương Phác có nguyên tắc của mình, nguyên tắc của hắn chính là tuyệt đối không hy sinh phụ nữ của mình hoặc là huynh đệ sinh tử để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Vương Phác không muốn chết, nhưng hắn không sợ chết!
Để Vương Phác hắn chọn giữa tình nghĩa và sinh mạng, hắn sẽ không chút do dự chọn tình nghĩa, theo Vương Phác hắn, nếu một người bạc tình bạc nghĩa, vậy thì kẻ đó sẽ mất đi bằng hữu, mất đi tình yêu, cuối cùng mất đi toàn bộ ý nghĩa niềm vui trong cuộc sống, nếu như vậy, hắn sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.
- Chuẩn!
Trong sự chờ đợi làm người ta hít thở không thông, Sùng Trinh Đế đột nhiên quát:
- Lưu Trạch Thâm.
Lưu Trạch Thâm vội bước ra khỏi hàng, đáp:
- Có thần.
Sùng Trinh Đế thu kim bài miễn tử ném mạnh lên kim điện, lãnh đạm nói:
- Lập tức thả người.
Lưu Trạch Thâm tiến nhanh tới hai bước nhặt lên kim bài miễn tử, cung kính đáp:
- Thần... lĩnh chỉ.
Sùng Trinh Đế hung hăng trừng măt nhìn Vương Phác, quát:
- Áp giải Vương Phác vào thiên lao, chờ vài ngày nữa thì xử lý!
Dứt lời, Sùng Trinh Đế đứng dậy nghênh ngang bỏ đi, Vương Thừa Ân tiến lên hai bước eo éo hô:
- Bãi triều...
Sùng Trinh Đế lúc này thật sự tức giận, nếu Vương Phác lấy ra kim bài miễn tử giải vây cho bản thân, Sùng Trinh Đế cũng vừa ý mượn cớ xuống thang tha cho hắn, cuộc phong ba này coi như trôi qua, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ Vương Phác lại có thể vì năm mươi mấy người không đáng kể mà từ bỏ cơ hội sống của mình như vậy!
Vương Phác thẳng thắn chọn từ bỏ đã đẩy Sùng Trinh Đế vào vị trí khó xử, khiến ông ta tiến thoái lưỡng nan.
Không truy cứu trách nhiệm của Vương Phác, kháng chỉ không theo và cướp pháp trường là tử tội, Lưu Tông Chu nay là Ngự sử ngôn quan nhất định sẽ không bỏ qua, thật sự giết Vương Phác, triều đình tổn thất một viên tướng tài không nói, Sùng Trinh Đế cũng khó mà lấy lại được thể diện, dù sao ông ta cũng đã tuyên bố ngay trước mặt bách quan, muốn gả Trường Bình công chúa cho Vương Phác.
Mọi cái, Sùng Trinh Đế chỉ có thể trước tiên áp tải Vương Phác vào thiên lao.
Nhà tù Hình Bộ.
Đám người Mặt Sẹo, Tiểu Thất, Râu Rậm đang lo lắng chờ đợi tin tức của Vương Phác, cửa sắt đang đóng chặt chợt mở ra, hai gã ngục tốt chầm chập đi vào, hỏi:
- Ai là Đại Hồ Tử?
Râu Rậm vội vàng kéo xiềng chân tiến lên phía trước nói:
- Là tiểu nhân ạ.
Ngục tốt kia kéo xích sắt trên cổ của Râu Rậm, nói lớn:
- Vụ án của ngươi vẫn do Hình bộ phúc thẩm, cho nên không được thả, những người khác có thể đi rồi.
- Chúng ta được tha rồi?
Mặt Sẹo ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói là tất cả chúng ta?
- Thế nào?
Ngục tốt không kiên nhẫn nói:
- Có phải các ngươi không muốn tha hay không?
- Không phải, đương nhiên không phải.
Tiểu Thất vội nói:
- Chúng ta chỉ muốn biết, cướp pháp trường là tử tội đấy, nhưng sao lại tha cho chúng ta?
Ngục tốt nói:
- Nói thật với các ngươi, Vương Tổng Binh dùng kim bài miễn tử của Vạn Tuế gia ban thưởng để cứu các ngươi đấy.
Mặt Sẹo lo lắng hoi:
- Tướng quân dùng kim bài miễn tử cứu chúng ta, vậy còn hắn thì sao?
- Vương Tổng Binh à? Lại bị áp tải vào thiên lao rồi.
Ngục tốt nói tới đây không kìm nổi nhếch ngón cái lên khen:
- Nhắc tới vị Vương Tổng binh này thật sự là đàn ông chân chính! Bố ở nhà lao Hình bộ mấy chục năm, quan văn võ tướng ra ra vào vào đếm không hết, nhưng người giống như Vương Tổng binh thì bố đây đúng là lần đầu tiên thấy.
Một gã ngục tốt khác cũng chân thành nói:
- Vương Tổng Binh là nam nhân chân chính!
Tiểu Thất hạ thấp giọng nói:
- Hai vị có thể nghe được phong thanh Vạn Tuế gia sẽ xử trí tướng quân chúng ta như nào không?
- Điều nay còn chưa kết luận.
Ngục tốt lắc đầu nói:
- Chỉ có điều nghe nói vì chuyện của Vương Tổng Binh, văn võ bá quan trên triều đình đều bàn luận ầm ĩ rồi! Người thì nói Vương Tổng binh lập công lao to lớn nhưng ngài ấy cũng gây họa không nhỏ, kết quả cuối cùng thế nào cũng khó mà nói, sau khi các ngươi đi rồi thì từ từ mà đợi.
- Đi đi, đi đi.
Một gã ngục tốt khác thúc giục:
- Đi nhanh đi.
Mặt Sẹo quay lại nói với Râu Rậm:
- Râu Rậm, đại ca đi trước.
Râu Rậm gật gật đầu, đáp lại:
- Mặt Sẹo, đừng quên hôm qua ta đã nói gì với ngươi đấy.
- Không quên đâu.
Mặt Sẹo lạnh lùng nói một câu, trong con ngươi lộ ra tia dữ tợn.
Buổi tối hôm qua sau khi mọi người đã ngủ say, Râu Rậm từng thảo luận với Mặt Sẹo, nếu sự việc loạn đến nông nỗi khó mà xoay chuyển được, vậy thì bọn họ trước tiên vượt ngục, sau đó đi cướp thiên lao, cứu Vương Phác ra, cuối cùng đánh ra khỏi Bắc Kinh, về phần thắng lợi có bao nhiêu, bọn họ cũng chẳng buồn nghĩ.
- Vạn Tuế, hôm qua phán trảm chính là Thiên tổng trấn Đại Đồng Đại Hồ Tử, căn cứ theo tình hình Phó tổng binh trấn Đại Đồng Triệu Vật Trúc cung cấp, thần lại phái người tiến hành đi nhiều nơi kiểm chứng, có thể khẳng định Đại Hồ Tử đích thật là đào binh từ trận đại bại ở trên Tùng Sơn.
- Thối lắm.
Vương Phác giận giữ hét:
- Đại Hồ Tử là một binh lính tốt có tình có nghĩa như vậy, sao lại thành lính đào ngũ được?
- Làm càn! Vương Phác ngươi thật là quá rồi đấy.
Lưu Trạch Thâm tức giận đến râu thẳng run rẩy, chỉ tay quát to:
- Ngươi thân mang tội, lại còn dám kêu gào trên kim điện, trong mắt ngươi còn có kỷ cương quốc pháp không, còn có phân biệt tôn ti cao thấp hay không?
- Tôn ti cao thấp mẹ nhà ngươi ấy!
Vương Phác không chút hình tượng chửi:
- Bản Tổng binh đơn độc xâm nhập Liêu Đông chung quanh tất cả đều là Kiến Nô, tôn ti cao thấp có cơm ăn à? Có thể giúp chúng ta giết Kiến Nô à? Hiện tại chúng ta cửu tử nhất sinh, vất vả lắm mới sống quay về Đại Minh được, tên hôn quan ngươi không nói lời nào đã chụp chúng ta tội danh lính đào ngũ, còn muốn trảm thủ, lương tâm ngươi có phải bị chó tha rồi không?
- Ngươi... ngươi...
Lưu Trạch Thâm tức giận đến cả người run lên, không nói được câu nào.
- Đủ rồi.
Sùng Trinh Đế không thể nhịn được nữa, lớn tiếng khiển trách quát mắng:
- Trên kim điện không cho phép khóc lóc làm càn.
Dứt lời, Sùng Trinh Đế lại hỏi Vương Phác:
- Vương Phác, ngươi nói Đại Hồ Tử này là binh lính của ngươi, từng theo ngươi đi Liêu Đông, còn là tướng sĩ Đại Minh đầu tiên lẻn vào thành Thịnh Kinh, việc này ngoài ngươi ra còn có ai làm chứng không?
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Vạn Tuế, các tướng sĩ theo thần trở về Đại Minh đều có thể làm chứng!
Sùng Trinh Đế lại hỏi Lưu Trạch Thâm:
- Lưu Trạch Thâm, ngươi nói Đại Hồ Tử là lính đào ngũ, có ai có thể làm chứng? Lưu Trạch Thâm đáp:
- Phó tổng binh trấn Đại Đồng Triệu Vật Trúc có thể làm chứng.
Sùng Trinh Đế im lặng một lát, sau đó hỏi Chu Diên Nho:
- Chu ái khanh, ngươi đối với vụ án này thấy thế nào?
Chu Diên Nho từ trong hàng đứng ra, cao giọng:
- Vạn tuế, Vương Tổng Binh vì cứu Đại Hồ Tử, không tiếc kháng chỉ ra cướp pháp trường, mà Phó tổng binh Đại Đồng Triệu Vật Trúc cũng vào đêm trước trận đại chiến đã mang theo hơn vạn đại quân từ Tùng Sơn chạy trốn, lời của ai nói đáng tin hơn không cần nói cũng hiểu, thần nghĩ, Đại Hồ Tử không phải lính đào ngũ, hơn nữa còn là công thần của triều đình.
- Vạn Tuế!
Lưu Tông Chu vội đứng ra nói:
- Đây là lời do Chu Diên Nho phỏng đoán, không đủ làm bằng chứng, thần nghĩ vụ án của Đại Hồ Tử hay là vẫn giao cho Tam đường Hình Bộ, Binh bộ, Đại Lý Tự phúc thẩm. Tuy nhiên, mặc kệ kết quả vụ án của Đại Hồ Tử phúc thẩm như nào, Vương Phác trước đó đã kháng chỉ, lại mang binh cướp pháp trường thật sự không thể dung thứ, thần nghĩ cần phải nghiêm trị.
- Vạn Tuế.
Hữu Đô Ngự Sử Lý Bang Hoa cũng đứng ra khỏi hàng, phụ họa:
- Không giết Vương Phác không đủ để răn quốc pháp, không giết Vương Phác không đủ để bình ổn phẫn nộ của dân chúng, không giết Vương Phác không đủ để tạ thiên hạ!
Hai người vừa dứt, nhóm Ngự sự ngôn quan cũng đứng ra hưởng ứng.
- Vương Phác.
Sùng Trinh Đế trầm giọng quát hỏi:
- Tới lúc này rồi ngươi còn gì để nói?
- Thần không có lời nào để nói.
Vương Phác ngang nhiên nói:
- Nhưng thần muốn biết tướng sĩ dưới tay thần sẽ bị xử trí thế nào?
Lý Bang Hoa nghiêm lời nói:
- Cướp pháp trường chính là tạo phản, thủ hạ của ngươi vẽ đường cho hươu chạy, tội không thể thứ tha, theo luật nên chém!
- Vạn tuế.
Vương Phác đột nhiên lấy kim bài miễn tử trong người ra quỳ quốc đất nói:
- Tướng sĩ thủ hạ của thần chỉ là phụng mệnh làm việc, việc này là do thần dựng lên không liên quan gì đến họ, hơn nữa năm mươi mấy tướng sĩ này đều là tinh binh đế quốc Đại Minh, thần nguyện ý dùng kim bài miễn tử đổi mạng của bọn họ
- Ngươi muôn dùng kim bài miễn tử đê đối mạng cho họ?
Sùng Trinh Đế lãnh đạm nói:
- Vương Phác ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, trong tay ngươi chỉ có một khối kim bài miễn tử, ngươi dùng nó cứu mạng tướng sĩ dưới tay ngươi, vậy thì mạng của ngươi không giữ được rồi!
- Vương Phác.
Trần Tân Giáp gấp đến độ dậm chân, thấp
- Có phải ngươi hồ đồ rồi không?
- Ta không có hồ đồ, ta giờ rất tỉnh táo Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Vạn tuế, thần tình nguyện lấy kim bài miễn tử đổi lấy mạng của năm mươi mấy vị tướng sĩ dưới tay mình!
Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh, bách quan giật mình nhìn Vương Phác.
Bọn họ thật sự không nghĩ ra tại sao Vương Phác lại làm như vậy? Vì sao lại cứu hơn năm tướng sĩ không có quan hệ gì với hắn, đáng để hắn từ bỏ tính mạng của bản thân? Thật ra bọn họ không biết Vương Phác có nguyên tắc của mình, nguyên tắc của hắn chính là tuyệt đối không hy sinh phụ nữ của mình hoặc là huynh đệ sinh tử để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Vương Phác không muốn chết, nhưng hắn không sợ chết!
Để Vương Phác hắn chọn giữa tình nghĩa và sinh mạng, hắn sẽ không chút do dự chọn tình nghĩa, theo Vương Phác hắn, nếu một người bạc tình bạc nghĩa, vậy thì kẻ đó sẽ mất đi bằng hữu, mất đi tình yêu, cuối cùng mất đi toàn bộ ý nghĩa niềm vui trong cuộc sống, nếu như vậy, hắn sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.
- Chuẩn!
Trong sự chờ đợi làm người ta hít thở không thông, Sùng Trinh Đế đột nhiên quát:
- Lưu Trạch Thâm.
Lưu Trạch Thâm vội bước ra khỏi hàng, đáp:
- Có thần.
Sùng Trinh Đế thu kim bài miễn tử ném mạnh lên kim điện, lãnh đạm nói:
- Lập tức thả người.
Lưu Trạch Thâm tiến nhanh tới hai bước nhặt lên kim bài miễn tử, cung kính đáp:
- Thần... lĩnh chỉ.
Sùng Trinh Đế hung hăng trừng măt nhìn Vương Phác, quát:
- Áp giải Vương Phác vào thiên lao, chờ vài ngày nữa thì xử lý!
Dứt lời, Sùng Trinh Đế đứng dậy nghênh ngang bỏ đi, Vương Thừa Ân tiến lên hai bước eo éo hô:
- Bãi triều...
Sùng Trinh Đế lúc này thật sự tức giận, nếu Vương Phác lấy ra kim bài miễn tử giải vây cho bản thân, Sùng Trinh Đế cũng vừa ý mượn cớ xuống thang tha cho hắn, cuộc phong ba này coi như trôi qua, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ Vương Phác lại có thể vì năm mươi mấy người không đáng kể mà từ bỏ cơ hội sống của mình như vậy!
Vương Phác thẳng thắn chọn từ bỏ đã đẩy Sùng Trinh Đế vào vị trí khó xử, khiến ông ta tiến thoái lưỡng nan.
Không truy cứu trách nhiệm của Vương Phác, kháng chỉ không theo và cướp pháp trường là tử tội, Lưu Tông Chu nay là Ngự sử ngôn quan nhất định sẽ không bỏ qua, thật sự giết Vương Phác, triều đình tổn thất một viên tướng tài không nói, Sùng Trinh Đế cũng khó mà lấy lại được thể diện, dù sao ông ta cũng đã tuyên bố ngay trước mặt bách quan, muốn gả Trường Bình công chúa cho Vương Phác.
Mọi cái, Sùng Trinh Đế chỉ có thể trước tiên áp tải Vương Phác vào thiên lao.
Nhà tù Hình Bộ.
Đám người Mặt Sẹo, Tiểu Thất, Râu Rậm đang lo lắng chờ đợi tin tức của Vương Phác, cửa sắt đang đóng chặt chợt mở ra, hai gã ngục tốt chầm chập đi vào, hỏi:
- Ai là Đại Hồ Tử?
Râu Rậm vội vàng kéo xiềng chân tiến lên phía trước nói:
- Là tiểu nhân ạ.
Ngục tốt kia kéo xích sắt trên cổ của Râu Rậm, nói lớn:
- Vụ án của ngươi vẫn do Hình bộ phúc thẩm, cho nên không được thả, những người khác có thể đi rồi.
- Chúng ta được tha rồi?
Mặt Sẹo ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói là tất cả chúng ta?
- Thế nào?
Ngục tốt không kiên nhẫn nói:
- Có phải các ngươi không muốn tha hay không?
- Không phải, đương nhiên không phải.
Tiểu Thất vội nói:
- Chúng ta chỉ muốn biết, cướp pháp trường là tử tội đấy, nhưng sao lại tha cho chúng ta?
Ngục tốt nói:
- Nói thật với các ngươi, Vương Tổng Binh dùng kim bài miễn tử của Vạn Tuế gia ban thưởng để cứu các ngươi đấy.
Mặt Sẹo lo lắng hoi:
- Tướng quân dùng kim bài miễn tử cứu chúng ta, vậy còn hắn thì sao?
- Vương Tổng Binh à? Lại bị áp tải vào thiên lao rồi.
Ngục tốt nói tới đây không kìm nổi nhếch ngón cái lên khen:
- Nhắc tới vị Vương Tổng binh này thật sự là đàn ông chân chính! Bố ở nhà lao Hình bộ mấy chục năm, quan văn võ tướng ra ra vào vào đếm không hết, nhưng người giống như Vương Tổng binh thì bố đây đúng là lần đầu tiên thấy.
Một gã ngục tốt khác cũng chân thành nói:
- Vương Tổng Binh là nam nhân chân chính!
Tiểu Thất hạ thấp giọng nói:
- Hai vị có thể nghe được phong thanh Vạn Tuế gia sẽ xử trí tướng quân chúng ta như nào không?
- Điều nay còn chưa kết luận.
Ngục tốt lắc đầu nói:
- Chỉ có điều nghe nói vì chuyện của Vương Tổng Binh, văn võ bá quan trên triều đình đều bàn luận ầm ĩ rồi! Người thì nói Vương Tổng binh lập công lao to lớn nhưng ngài ấy cũng gây họa không nhỏ, kết quả cuối cùng thế nào cũng khó mà nói, sau khi các ngươi đi rồi thì từ từ mà đợi.
- Đi đi, đi đi.
Một gã ngục tốt khác thúc giục:
- Đi nhanh đi.
Mặt Sẹo quay lại nói với Râu Rậm:
- Râu Rậm, đại ca đi trước.
Râu Rậm gật gật đầu, đáp lại:
- Mặt Sẹo, đừng quên hôm qua ta đã nói gì với ngươi đấy.
- Không quên đâu.
Mặt Sẹo lạnh lùng nói một câu, trong con ngươi lộ ra tia dữ tợn.
Buổi tối hôm qua sau khi mọi người đã ngủ say, Râu Rậm từng thảo luận với Mặt Sẹo, nếu sự việc loạn đến nông nỗi khó mà xoay chuyển được, vậy thì bọn họ trước tiên vượt ngục, sau đó đi cướp thiên lao, cứu Vương Phác ra, cuối cùng đánh ra khỏi Bắc Kinh, về phần thắng lợi có bao nhiêu, bọn họ cũng chẳng buồn nghĩ.
/468
|