Đông Trực môn.
Vương Phác còn chưa kịp ra khỏi thành, lại bị người của Ngũ Thành Binh Mã Ti ngăn chặn, Vương Phác, Râu Rậm, Mặt Sẹo, Tiểu Thất, còn có hơn năm mươi gia đinh toàn bộ bị bắt hết, Vương Phác bị trực tiếp bắt đánh vào thiên lao, Râu Rậm, Mặt Sẹo, và năm mươi mấy gia đinh bị áp vào nhà tù Hình Bộ.
Buổi lâm triều ngày hôm sau.
Trên đại điện quần thần ồn ào, có người hô đánh, kêu giết, có người đấm ngực dậm chân, không ngờ cũng có người khóc lóc, không biết bọn họ bị kích động bởi Vương Phác phạm phải tội lớn kích ngập trời hay thuần túy vì biểu hiện mình trung quân ái quốc và thanh cao trước mặt Sùng Trinh Đế và bách quan?
Mặc kệ bách quan ầm ĩ thế nào, Hoàng đế Sùng Trinh đều vững vàng ngồi ở trên ghế rồng, thủy chung không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Trên thực tế, bắt đầu từ năm Sùng Trinh thứ hai, Hoàng đế Sùng Trinh cũng rất ít phát biểu ý kiến trên triều, vị Hoàng đế này tuy rằng chưa từng nhận hệ thống giáo dục hoàng gia, trời sinh có thuật ngự nhân hơn người, bàng không cũng không có khả năng lúc mới lên ngôi đã lật đổ được quyền hoạn Ngụy Trung Hiền.
Tuy nhiên, không phát biểu ý kiến lung không có nghĩa là trong lòng Sùng Trinh Đế không có ý tưởng, vẫn là câu nói kia, ông ta đang chờ các đại thần tâm tư linh hoạt nói ra những lời mình muốn nói. Công tâm mà nói, Sùng Trinh Đế đích xác vô cùng bất mãn với hành vi tùy ý làm bậy của Vương Phác, nhưng những điều này chưa đủ ông ta giết Vương Phác.
Chu Diên Nho là người thông minh, y rất nhanh đã nghiền ngẫm ra tâm tư của Vạn Tuế gia từ vẻ mặt không đau buồn không mừng của Sùng Trinh Đế, bỗng tiến lên hai bước quỳ rạp xuống thềm son, cao giọng:
- Vạn tuế, thần Chu Diên Nho có việc khải tấu.
- Chu ái khanh mời nói.
Sùng Trinh Đế giọng điệu lãnh đạm nhưng lại toát lên sự uy nghiêm, tiếng bàn luận xôn xao trên đại điện lập tức dừng lại, nháy mắt yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Chu Diên Nho nói:
- Thần nghĩ những gì Vương Phác đã làm cố nhiên là đại nghịch bất đạo, nhưng dù sao hắn thay triều đình lập được chiến công hiển hách, hơn nữa đó là công lao huy hoàng từ trước tới nay chưa bao giờ có, công thần như này, thần nghĩ cho dù là luận tội, cũng có thể cho hắn một cơ hội thân biện.
- Vạn tuế.
Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp khẩn trương đứng ra phụ họa:
- Thần nghĩ lời của Chu các lão rất đúng, Vương Tổng Binh trước đó kháng chỉ, lại cướp pháp trường có lẽ là có nguyên nhân, nếu quả thật không do dự mà giết hắn, chẳng phải là khiến tướng sĩ chín vùng biên giới thất vọng đau khô, khiến dân chúng thiên hạ thất vọng đau khổ sao?
Bất luận thế nào mặc kệ Trần Tân Giáp có nguyện ý hay không, gã và Vương Phác đã xem như là châu chấu cùng buộc trên sợi dây thừng rồi, nếu Vương Phác xong đời, Trần Tân Giáp y cũng chẳng tốt đẹp gì, hiện tại bảo vệ Vương Phác chính là bảo vệ y.
- Nói bậy!
Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu kiềm chế không được, đứng ra quát:
- Dù có nguyên nhân gì cũng không thể kháng chỉ cướp pháp trường! Cướp pháp trường chính là tạo phản, trong mắt Vương Phác căn bản không hề có quốc pháp kỷ cương? Kháng chỉ chính là coi thường quân thượng, trong mắt của y còn có Vạn Tuế hay không! Loạn thần tặc tử như vậy còn có thể cho hắn cơ hội tự biện sao?
- Chu đại nhân nói chí phải.
Hữu Đô Ngự sử Lý Bang Hoa đứng ra phụ họa:
- Giết loạn thần tặc tử như Vương Phác, tướng sĩ chín vùng biên giới và dân chúng thiên hạ sẽ tán thành, sao thất vọng được chứ?
- Vạn tuế, Vương Phác tội ác tày trời, án luật nên chém.
- Vạn tuế, Vương Phác đại nghịch bất đạo, tội không thể thứ.
Hai đại lão thanh lưu Lưu Tông Chu và Lý Bang Hoa vừa dứt lời, Đô Sát viện còn có nhóm Ngự sử ngôn quan của Lục Khoa Thập Tam Đạo đều phụ họa theo, trong lúc nhất thời trên đại điện đều công khai lên án. Tiếng nói của Chu Diên Nho Trần Tân Giáp ngay lập tức bị những thanh âm tức giận lên án công khai của nhóm phương quan thanh lưu át đi, Sùng Trinh Đế vẫn không nói lời nào, chỉ có điều mày càng lúc càng xô lại rất chặt.
- Vạn tuế!
Trần Tân Giáp dưới tình thế cấp bách quát lớn:
- Bất kể thế nào trong tay Vương Phác còn có kim bài miễn tử.
Nhóm Ngự sử ngôn quan đang xúc động phẫn nộ dạt dào đều lườm nguýt, lúc này bọn họ mới nhớ buổi hội triều hôm qua, Sùng Trinh Đế lúc cao hứng đã cấp cho Vương Phác một khối kim bài miễn tử, có khối kim bài miễn tử này, bất kể Vương Phác có phạm phải nhiều tội cũng có thể miễn trừ cái chết, cùng lắm thì bị cách chức điều tra mà thôi.
Chu Diên Nho nhân cơ hội lại tấu lên:
- Thần nghĩ lời Trần đại nhân nói không phải không có lý, Vương Tổng Binh trước kháng chỉ, lại cướp pháp trường có lẽ có nguyên nhân, sao Vạn Tuế không yêu cầu Vương Tổng Binh lên điện tấu đối?
- Ừ.
Sùng Trinh Đế thấy không có ai tiếp tục phản đối đề nghị của Chu Diên Nho, lúc này mới gật đầu nói:
- Chuẩn tấu của khanh, Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân vội bước ra đáp:
- Có nô tỳ.
Sùng Trinh Đế nói:
- Mang Vương Phác lên điện.
- Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân đáp một tiếng, xé cổ họng hô:
- Vạn tuế có chỉ, mang Vương Phác lên điện…
Đại ngục Hình Bộ.
Tiểu Thất lo lắng nói:
- Cũng không biết tướng quân hiện tại thế nào?
Mặt Sẹo nói:
- Bất kể thế nào cũng không thể giết tướng quân, trong tay ngài có kim bài miễn tử.
- Ôi.
Tiểu Thất thở dài, nói:
- Dù tướng quân không chết chỉ sợ cũng sẽ bị cách chức.
- Đều là ta hại tướng quân, nếu không phải vì cứu ta, tướng quân cũng sẽ không kháng chỉ, càng sẽ không đi cướp pháp trường, là ta hại tướng quân, ta hại tướng quân...
Râu Rậm đột nhiên gào khóc, vừa khóc vừa ôm đầu lắc mạnh, trong lời nói tràn đầy sự đau khổ áy náy.
- Râu Rậm, con mẹ nhà ngươi bình tĩnh một chút đi.
Mặt Sẹo khẩn trương xông lên ôm lấy Râu Rậm, mắng:
- Đừng đàn bà như thế, chẳng phải tướng quân còn chưa chết đó ư, ngươi lại còn gào thét ủ rũ ở đây làm gì.
- Sớm biết như vậy thà chết ở Liêu Đông còn hơn.
Râu Rậm buồn nản nói:
- Sống mà làm gì cơ chứ?
Rất nhanh Vương Phác bị đưa lên đại điện.
- Vương Phác.
Không đợi phái thanh lưu làm khó dễ, Trần Tân Giáp liền giành trước quát hỏi:
- Vì sao ngươi kháng chỉ, lại vì sao cướp pháp trường?
Trần Tân Giáp khổng hổ là kẻ lõi đời trong quan trường, câu hỏi liên tiếp này đã lập tức chuyển dời tiêu điểm vì sao Vương Phác kháng chỉ sang vì sao cướp pháp trường rồi, nếu để đám Lưu Tông Chu và Ngự sự ngôn quan Lý Bang Hoa hỏi ất định là hỏi trước, tiêu điểm nhất định là hỏi kháng chỉ và cướp pháp trường nên phán tội gì rồi.
- Vạn tuế, chư vị đại nhân.
Vương Phác lớn tiếng nói:
- Thần kháng chỉ, nhưng đó là vì cứu người.
- Nói hươu nói vượn.
Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu lớn tiếng quát:
- Ngươi kháng chỉ còn nói lý?
- Vương Phác.
Chu Diên Nho cũng đứng ra hỏi:
- Ngươi nói mình kháng chỉ là vì cứu người, vậy cướp pháp trường cũng là vì cứu người sao?
- Đúng vậy.
Vương Phác ngang nhiên nói:
- Chính là vì cứu người.
- Thật sự là buồn cười.
Hữu Đô ngự sử Lý Bang Hoa giận tím mặt nói:
- Cứu người cũng đi cướp pháp trường, chẳng lẽ phạm nhân Hình bộ phán trảm chính là người ngươi phải cứu?
- Đúng thế.
Vương Phác lớn tiếng nói:
- Phạm nhân mà Hình bộ phán trảm chính là người ta muốn cứu!
- Đó là cái người như thế nào?
Trần Tân Giáp cố ý chuyển câu hỏi tục hỏi:
- Đáng để ngươi trước đó kháng chỉ, sau lại đi cướp pháp trường đi cứu hắn?
- Hắn là ân nhân cứu mạng của ta.
Vương Phác nói:
- Lúc ở Thịnh Kinh, hắn đã cứu mạng ta! Đại trượng phu xử thế có việc nên làm, có ân phải báo, có cừu phải báo, cho nên ta dù có mất mạng cũng phải cứu hắn! Huống chi, người này còn là lão binh công huân của đế quốc Đại Minh, hắn căn bản cũng không có tội! Ta cứu hắn, chính là cứu lòng trung thành của tướng sĩ chín vùng biên đối với triều đình, đối với Vạn tuế gia!
Chư Diên Nho hối:
- Ngươi nói đây là lão binh từng theo ngươi đi Liêu Đông?
Vương Phác nói:
- Sao lại nói là đi theo, lão binh này chính là binh lính Đại Minh đầu tiên giết tiến vào thành Thịnh Kinh, hơn nữa nếu không phải lão binh này mang theo năm mươi huynh đệ dẫn dắt đại đội kỵ binh Kiến Nô rời đi, thần và hơn ngàn tinh binh thủ hạ sẽ không một ai có thể còn sống trở lại Đại Minh, không những không bắt được nô tù Hoàng Thái Cực, Ngọc tỷ truyền quốc càng không thể trở về Đại Minh được.
- Nói như vậy lão binh này có công với triều đình rồi, vậy sao hắn ta lại bị phán quyết trảm hình vậy?
Ánh mắt của Chu Diên Nho bỗng nhiên chuyển hướng về phía Hình Bộ Thượng thư Lưu Trạch Thâm, hỏi:
- Lưu đại nhân, rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Hình Bộ Thượng thư Lưu Trạch Thâm và Tả Đô ngự sự Lưu Tông Chu kết giao sâu, cũng là phần tử nòng cốt trong phái thanh lưu, Chu Diên Nho đương nhiên rất thích ý mượn cơ hội này để chèn ép.
Vương Phác còn chưa kịp ra khỏi thành, lại bị người của Ngũ Thành Binh Mã Ti ngăn chặn, Vương Phác, Râu Rậm, Mặt Sẹo, Tiểu Thất, còn có hơn năm mươi gia đinh toàn bộ bị bắt hết, Vương Phác bị trực tiếp bắt đánh vào thiên lao, Râu Rậm, Mặt Sẹo, và năm mươi mấy gia đinh bị áp vào nhà tù Hình Bộ.
Buổi lâm triều ngày hôm sau.
Trên đại điện quần thần ồn ào, có người hô đánh, kêu giết, có người đấm ngực dậm chân, không ngờ cũng có người khóc lóc, không biết bọn họ bị kích động bởi Vương Phác phạm phải tội lớn kích ngập trời hay thuần túy vì biểu hiện mình trung quân ái quốc và thanh cao trước mặt Sùng Trinh Đế và bách quan?
Mặc kệ bách quan ầm ĩ thế nào, Hoàng đế Sùng Trinh đều vững vàng ngồi ở trên ghế rồng, thủy chung không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Trên thực tế, bắt đầu từ năm Sùng Trinh thứ hai, Hoàng đế Sùng Trinh cũng rất ít phát biểu ý kiến trên triều, vị Hoàng đế này tuy rằng chưa từng nhận hệ thống giáo dục hoàng gia, trời sinh có thuật ngự nhân hơn người, bàng không cũng không có khả năng lúc mới lên ngôi đã lật đổ được quyền hoạn Ngụy Trung Hiền.
Tuy nhiên, không phát biểu ý kiến lung không có nghĩa là trong lòng Sùng Trinh Đế không có ý tưởng, vẫn là câu nói kia, ông ta đang chờ các đại thần tâm tư linh hoạt nói ra những lời mình muốn nói. Công tâm mà nói, Sùng Trinh Đế đích xác vô cùng bất mãn với hành vi tùy ý làm bậy của Vương Phác, nhưng những điều này chưa đủ ông ta giết Vương Phác.
Chu Diên Nho là người thông minh, y rất nhanh đã nghiền ngẫm ra tâm tư của Vạn Tuế gia từ vẻ mặt không đau buồn không mừng của Sùng Trinh Đế, bỗng tiến lên hai bước quỳ rạp xuống thềm son, cao giọng:
- Vạn tuế, thần Chu Diên Nho có việc khải tấu.
- Chu ái khanh mời nói.
Sùng Trinh Đế giọng điệu lãnh đạm nhưng lại toát lên sự uy nghiêm, tiếng bàn luận xôn xao trên đại điện lập tức dừng lại, nháy mắt yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Chu Diên Nho nói:
- Thần nghĩ những gì Vương Phác đã làm cố nhiên là đại nghịch bất đạo, nhưng dù sao hắn thay triều đình lập được chiến công hiển hách, hơn nữa đó là công lao huy hoàng từ trước tới nay chưa bao giờ có, công thần như này, thần nghĩ cho dù là luận tội, cũng có thể cho hắn một cơ hội thân biện.
- Vạn tuế.
Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp khẩn trương đứng ra phụ họa:
- Thần nghĩ lời của Chu các lão rất đúng, Vương Tổng Binh trước đó kháng chỉ, lại cướp pháp trường có lẽ là có nguyên nhân, nếu quả thật không do dự mà giết hắn, chẳng phải là khiến tướng sĩ chín vùng biên giới thất vọng đau khô, khiến dân chúng thiên hạ thất vọng đau khổ sao?
Bất luận thế nào mặc kệ Trần Tân Giáp có nguyện ý hay không, gã và Vương Phác đã xem như là châu chấu cùng buộc trên sợi dây thừng rồi, nếu Vương Phác xong đời, Trần Tân Giáp y cũng chẳng tốt đẹp gì, hiện tại bảo vệ Vương Phác chính là bảo vệ y.
- Nói bậy!
Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu kiềm chế không được, đứng ra quát:
- Dù có nguyên nhân gì cũng không thể kháng chỉ cướp pháp trường! Cướp pháp trường chính là tạo phản, trong mắt Vương Phác căn bản không hề có quốc pháp kỷ cương? Kháng chỉ chính là coi thường quân thượng, trong mắt của y còn có Vạn Tuế hay không! Loạn thần tặc tử như vậy còn có thể cho hắn cơ hội tự biện sao?
- Chu đại nhân nói chí phải.
Hữu Đô Ngự sử Lý Bang Hoa đứng ra phụ họa:
- Giết loạn thần tặc tử như Vương Phác, tướng sĩ chín vùng biên giới và dân chúng thiên hạ sẽ tán thành, sao thất vọng được chứ?
- Vạn tuế, Vương Phác tội ác tày trời, án luật nên chém.
- Vạn tuế, Vương Phác đại nghịch bất đạo, tội không thể thứ.
Hai đại lão thanh lưu Lưu Tông Chu và Lý Bang Hoa vừa dứt lời, Đô Sát viện còn có nhóm Ngự sử ngôn quan của Lục Khoa Thập Tam Đạo đều phụ họa theo, trong lúc nhất thời trên đại điện đều công khai lên án. Tiếng nói của Chu Diên Nho Trần Tân Giáp ngay lập tức bị những thanh âm tức giận lên án công khai của nhóm phương quan thanh lưu át đi, Sùng Trinh Đế vẫn không nói lời nào, chỉ có điều mày càng lúc càng xô lại rất chặt.
- Vạn tuế!
Trần Tân Giáp dưới tình thế cấp bách quát lớn:
- Bất kể thế nào trong tay Vương Phác còn có kim bài miễn tử.
Nhóm Ngự sử ngôn quan đang xúc động phẫn nộ dạt dào đều lườm nguýt, lúc này bọn họ mới nhớ buổi hội triều hôm qua, Sùng Trinh Đế lúc cao hứng đã cấp cho Vương Phác một khối kim bài miễn tử, có khối kim bài miễn tử này, bất kể Vương Phác có phạm phải nhiều tội cũng có thể miễn trừ cái chết, cùng lắm thì bị cách chức điều tra mà thôi.
Chu Diên Nho nhân cơ hội lại tấu lên:
- Thần nghĩ lời Trần đại nhân nói không phải không có lý, Vương Tổng Binh trước kháng chỉ, lại cướp pháp trường có lẽ có nguyên nhân, sao Vạn Tuế không yêu cầu Vương Tổng Binh lên điện tấu đối?
- Ừ.
Sùng Trinh Đế thấy không có ai tiếp tục phản đối đề nghị của Chu Diên Nho, lúc này mới gật đầu nói:
- Chuẩn tấu của khanh, Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân vội bước ra đáp:
- Có nô tỳ.
Sùng Trinh Đế nói:
- Mang Vương Phác lên điện.
- Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân đáp một tiếng, xé cổ họng hô:
- Vạn tuế có chỉ, mang Vương Phác lên điện…
Đại ngục Hình Bộ.
Tiểu Thất lo lắng nói:
- Cũng không biết tướng quân hiện tại thế nào?
Mặt Sẹo nói:
- Bất kể thế nào cũng không thể giết tướng quân, trong tay ngài có kim bài miễn tử.
- Ôi.
Tiểu Thất thở dài, nói:
- Dù tướng quân không chết chỉ sợ cũng sẽ bị cách chức.
- Đều là ta hại tướng quân, nếu không phải vì cứu ta, tướng quân cũng sẽ không kháng chỉ, càng sẽ không đi cướp pháp trường, là ta hại tướng quân, ta hại tướng quân...
Râu Rậm đột nhiên gào khóc, vừa khóc vừa ôm đầu lắc mạnh, trong lời nói tràn đầy sự đau khổ áy náy.
- Râu Rậm, con mẹ nhà ngươi bình tĩnh một chút đi.
Mặt Sẹo khẩn trương xông lên ôm lấy Râu Rậm, mắng:
- Đừng đàn bà như thế, chẳng phải tướng quân còn chưa chết đó ư, ngươi lại còn gào thét ủ rũ ở đây làm gì.
- Sớm biết như vậy thà chết ở Liêu Đông còn hơn.
Râu Rậm buồn nản nói:
- Sống mà làm gì cơ chứ?
Rất nhanh Vương Phác bị đưa lên đại điện.
- Vương Phác.
Không đợi phái thanh lưu làm khó dễ, Trần Tân Giáp liền giành trước quát hỏi:
- Vì sao ngươi kháng chỉ, lại vì sao cướp pháp trường?
Trần Tân Giáp khổng hổ là kẻ lõi đời trong quan trường, câu hỏi liên tiếp này đã lập tức chuyển dời tiêu điểm vì sao Vương Phác kháng chỉ sang vì sao cướp pháp trường rồi, nếu để đám Lưu Tông Chu và Ngự sự ngôn quan Lý Bang Hoa hỏi ất định là hỏi trước, tiêu điểm nhất định là hỏi kháng chỉ và cướp pháp trường nên phán tội gì rồi.
- Vạn tuế, chư vị đại nhân.
Vương Phác lớn tiếng nói:
- Thần kháng chỉ, nhưng đó là vì cứu người.
- Nói hươu nói vượn.
Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu lớn tiếng quát:
- Ngươi kháng chỉ còn nói lý?
- Vương Phác.
Chu Diên Nho cũng đứng ra hỏi:
- Ngươi nói mình kháng chỉ là vì cứu người, vậy cướp pháp trường cũng là vì cứu người sao?
- Đúng vậy.
Vương Phác ngang nhiên nói:
- Chính là vì cứu người.
- Thật sự là buồn cười.
Hữu Đô ngự sử Lý Bang Hoa giận tím mặt nói:
- Cứu người cũng đi cướp pháp trường, chẳng lẽ phạm nhân Hình bộ phán trảm chính là người ngươi phải cứu?
- Đúng thế.
Vương Phác lớn tiếng nói:
- Phạm nhân mà Hình bộ phán trảm chính là người ta muốn cứu!
- Đó là cái người như thế nào?
Trần Tân Giáp cố ý chuyển câu hỏi tục hỏi:
- Đáng để ngươi trước đó kháng chỉ, sau lại đi cướp pháp trường đi cứu hắn?
- Hắn là ân nhân cứu mạng của ta.
Vương Phác nói:
- Lúc ở Thịnh Kinh, hắn đã cứu mạng ta! Đại trượng phu xử thế có việc nên làm, có ân phải báo, có cừu phải báo, cho nên ta dù có mất mạng cũng phải cứu hắn! Huống chi, người này còn là lão binh công huân của đế quốc Đại Minh, hắn căn bản cũng không có tội! Ta cứu hắn, chính là cứu lòng trung thành của tướng sĩ chín vùng biên đối với triều đình, đối với Vạn tuế gia!
Chư Diên Nho hối:
- Ngươi nói đây là lão binh từng theo ngươi đi Liêu Đông?
Vương Phác nói:
- Sao lại nói là đi theo, lão binh này chính là binh lính Đại Minh đầu tiên giết tiến vào thành Thịnh Kinh, hơn nữa nếu không phải lão binh này mang theo năm mươi huynh đệ dẫn dắt đại đội kỵ binh Kiến Nô rời đi, thần và hơn ngàn tinh binh thủ hạ sẽ không một ai có thể còn sống trở lại Đại Minh, không những không bắt được nô tù Hoàng Thái Cực, Ngọc tỷ truyền quốc càng không thể trở về Đại Minh được.
- Nói như vậy lão binh này có công với triều đình rồi, vậy sao hắn ta lại bị phán quyết trảm hình vậy?
Ánh mắt của Chu Diên Nho bỗng nhiên chuyển hướng về phía Hình Bộ Thượng thư Lưu Trạch Thâm, hỏi:
- Lưu đại nhân, rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Hình Bộ Thượng thư Lưu Trạch Thâm và Tả Đô ngự sự Lưu Tông Chu kết giao sâu, cũng là phần tử nòng cốt trong phái thanh lưu, Chu Diên Nho đương nhiên rất thích ý mượn cơ hội này để chèn ép.
/468
|