Người phục vụ hiệu thuốc cầm toa đi vào trong kho tìm thuốc, các vị thuốc trong toa của Vân Hiên tuy liều lượng không lớn nhưng chủng loại rất nhiều, phối khá phức tạp.
Trong lúc người phục vụ phối thuốc, Vân Hiên đứng khoanh tay, đảo mắt quan sát hiệu thuốc sang trọng này.
Tuy Nhân Hòa Đường so với nhà thuốc rộng hàng trăm mẫu và mấy ngọn núi trồng dược liệu của đảo Thiên Y thì kém xa, nhưng so với các hiệu thuốc bình thường trong thế tục thì đã là hạng nhất.
Toàn bộ đại sảnh chia làm ba khu vực, phía đông bày ngay ngắn ba hàng tủ thuốc lớn, mỗi cái đều ghi rõ số hiệu và thành phần thuốc, thầy thuốc ngồi tại chỗ ở phía tây, nhưng lúc này không có ai, treo một tấm biển đã đi khám bệnh.
Phía đông là một phòng khách nghỉ ngơi, có lẽ là để tiếp đãi khách đến hiệu thuốc.
Bốn bức tường treo phần lớn là tranh chữ và thư pháp của các danh nhân. “Đây là...”
Rất nhanh, Vân Hiên nhìn thấy một tờ treo thưởng kỳ lạ ở vị trí lối ra phía đông.
Tiền thưởng là một triệu, phía dưới viết một toa thuốc, trên đó đã ghi hơn chục vị thuốc, ba vị cuối cùng lại để trống.
Vân Hiên bước lên phía trước, ngẩng đầu nhìn toa thuốc trước mắt. “Sao thế, anh cũng muốn nhận cái treo thưởng này à?”
Vu Kiều Kiều ở bên cạnh giới thiệu: “Ông cụ Bạch nói rằng, toa thuốc này ông ấy lấy được từ một quyển sách cổ, chỉ là quyển sách đó bị hư hỏng, thiếu mất ba vị thuốc cuối cùng ở trang ghi toa.”
“Tuy ông ấy dựa vào sự hiểu biết của mình về tính chất thuốc mà bổ sung thêm hai vị, nhưng tác dụng vẫn khác xa so với ghi chép trong sách, nên ông ấy mới đăng tờ treo thưởng này, mời danh y thiên hạ, ai có thể bổ sung ba vị thuốc cuối cùng sẽ được thưởng một triệu.”
“Thật sao, trực tiếp cho một triệu tr?” “Đúng vậy!”
Vu Kiều Kiều nhìn Vân Hiên hỏi: “Chẳng phải anh cũng là bác sĩ sao, anh có thể bổ sung được không? Nếu viết đúng thì có thể nhận được một triệu lận đó!”
Vân Hiên cười cười, thật trùng hợp, anh biết toa thuốc này, từng có trong Thiên Y Dược Điển.
Chỉ có điều toa thuốc này không phải để chữa bệnh, mà là một loại nước dưỡng nhan rất được nữ giới ưa chuộng, sau khi uống có thể làm chậm quá trình lão hóa da rất nhiều.
Trước kia ở Đảo Thiên Y, không ít nữ cường nhân đến khám bệnh sau khi nghe nói có loại thần dược dưỡng nhan này đều rất hứng thú, nhiều người muốn xin làm đại lý, thậm chí có người hứa hẹn trả giá cao, nhưng Vân Hiên không động lòng.
Trong Thiên Y Dược Điển còn ghi chép rất nhiều toa thuốc thần kỳ, mỗi toa lưu truyền ra ngoài đều đủ để tạo nên một gia tộc danh y.
Nếu Nhân Hòa Đường có được toa Trú Nhan Đan này, vậy là quyển sách cổ kia có duyên với nhà họ Bạch, nếu không bị hư hỏng, e rằng đã sớm nghiên cứu ra Trú Nhan Đan rồi.
Đã như vậy, Vân Hiên xoay người, cầm bút lông từ trên quầy, tay cầm nghiên mực, thấm đẫm mực, bắt đầu viết lên toa thuốc treo thưởng này.
Vu Kiều Kiều kinh ngạc nhìn anh nói: “Này Vân Hiên, toa thuốc này đã treo ở đây gần mười năm rồi, cả giới y dược Đông Hải thậm chí cả Hoa Quốc đều biết sự †ồn tại của toa thuốc này, mười năm qua bao nhiêu danh y đều không thể bổ sung đủ ba vị thuốc còn thiếu, anh đừng nói là thật sự có thể làm được nhé!”
Vân Hiên không nói gì, chỉ để lại tên của ba vị thuốc Giới Bạch, Thị Đế, Cam Tùng ở chỗ trống trên toa thuốc.
“Ê ê ê, anh đừng có làm bẩn toa thuốc của chúng tôi chứ, đây là bút tích của ông cụ Bạch đó, anh chẳng biết gì cả, đừng có nguệch ngoạc lung tung trên đó.”
Trong lúc người phục vụ phối thuốc, Vân Hiên đứng khoanh tay, đảo mắt quan sát hiệu thuốc sang trọng này.
Tuy Nhân Hòa Đường so với nhà thuốc rộng hàng trăm mẫu và mấy ngọn núi trồng dược liệu của đảo Thiên Y thì kém xa, nhưng so với các hiệu thuốc bình thường trong thế tục thì đã là hạng nhất.
Toàn bộ đại sảnh chia làm ba khu vực, phía đông bày ngay ngắn ba hàng tủ thuốc lớn, mỗi cái đều ghi rõ số hiệu và thành phần thuốc, thầy thuốc ngồi tại chỗ ở phía tây, nhưng lúc này không có ai, treo một tấm biển đã đi khám bệnh.
Phía đông là một phòng khách nghỉ ngơi, có lẽ là để tiếp đãi khách đến hiệu thuốc.
Bốn bức tường treo phần lớn là tranh chữ và thư pháp của các danh nhân. “Đây là...”
Rất nhanh, Vân Hiên nhìn thấy một tờ treo thưởng kỳ lạ ở vị trí lối ra phía đông.
Tiền thưởng là một triệu, phía dưới viết một toa thuốc, trên đó đã ghi hơn chục vị thuốc, ba vị cuối cùng lại để trống.
Vân Hiên bước lên phía trước, ngẩng đầu nhìn toa thuốc trước mắt. “Sao thế, anh cũng muốn nhận cái treo thưởng này à?”
Vu Kiều Kiều ở bên cạnh giới thiệu: “Ông cụ Bạch nói rằng, toa thuốc này ông ấy lấy được từ một quyển sách cổ, chỉ là quyển sách đó bị hư hỏng, thiếu mất ba vị thuốc cuối cùng ở trang ghi toa.”
“Tuy ông ấy dựa vào sự hiểu biết của mình về tính chất thuốc mà bổ sung thêm hai vị, nhưng tác dụng vẫn khác xa so với ghi chép trong sách, nên ông ấy mới đăng tờ treo thưởng này, mời danh y thiên hạ, ai có thể bổ sung ba vị thuốc cuối cùng sẽ được thưởng một triệu.”
“Thật sao, trực tiếp cho một triệu tr?” “Đúng vậy!”
Vu Kiều Kiều nhìn Vân Hiên hỏi: “Chẳng phải anh cũng là bác sĩ sao, anh có thể bổ sung được không? Nếu viết đúng thì có thể nhận được một triệu lận đó!”
Vân Hiên cười cười, thật trùng hợp, anh biết toa thuốc này, từng có trong Thiên Y Dược Điển.
Chỉ có điều toa thuốc này không phải để chữa bệnh, mà là một loại nước dưỡng nhan rất được nữ giới ưa chuộng, sau khi uống có thể làm chậm quá trình lão hóa da rất nhiều.
Trước kia ở Đảo Thiên Y, không ít nữ cường nhân đến khám bệnh sau khi nghe nói có loại thần dược dưỡng nhan này đều rất hứng thú, nhiều người muốn xin làm đại lý, thậm chí có người hứa hẹn trả giá cao, nhưng Vân Hiên không động lòng.
Trong Thiên Y Dược Điển còn ghi chép rất nhiều toa thuốc thần kỳ, mỗi toa lưu truyền ra ngoài đều đủ để tạo nên một gia tộc danh y.
Nếu Nhân Hòa Đường có được toa Trú Nhan Đan này, vậy là quyển sách cổ kia có duyên với nhà họ Bạch, nếu không bị hư hỏng, e rằng đã sớm nghiên cứu ra Trú Nhan Đan rồi.
Đã như vậy, Vân Hiên xoay người, cầm bút lông từ trên quầy, tay cầm nghiên mực, thấm đẫm mực, bắt đầu viết lên toa thuốc treo thưởng này.
Vu Kiều Kiều kinh ngạc nhìn anh nói: “Này Vân Hiên, toa thuốc này đã treo ở đây gần mười năm rồi, cả giới y dược Đông Hải thậm chí cả Hoa Quốc đều biết sự †ồn tại của toa thuốc này, mười năm qua bao nhiêu danh y đều không thể bổ sung đủ ba vị thuốc còn thiếu, anh đừng nói là thật sự có thể làm được nhé!”
Vân Hiên không nói gì, chỉ để lại tên của ba vị thuốc Giới Bạch, Thị Đế, Cam Tùng ở chỗ trống trên toa thuốc.
“Ê ê ê, anh đừng có làm bẩn toa thuốc của chúng tôi chứ, đây là bút tích của ông cụ Bạch đó, anh chẳng biết gì cả, đừng có nguệch ngoạc lung tung trên đó.”
/105
|