“Anh thấy chưa, đây là tổng cửa hàng Nhân Hoà Đường, cũng là thuốc Đông y lớn nhất cả Đông Hải, ông cụ Bạch ở đây cũng là một vị đại quốc y.”
“Nhưng ông cụ Bạch chuyên về điều dưỡng Đông y, từng là chủ nhiệm chữa bệnh và chăm sóc bảo vệ sức khoẻ cho rất nhiều nhân vật cấp cao ở Đế Đô và các nhân vật lớn thường thấy trên tivi.”
“Bây giờ ông ấy về hưu ở nhà, vẫn là viện trưởng danh dự của rất nhiều bệnh viện bảo vệ sức khoẻ và cơ sở điều dưỡng, nhà họ Bạch ở Đông Hải hành y năm đời, từ đời ông cố của nhà họ Bạch đã được hoàng đế triệu kiến làm ngự y, mỗi đời đều có một vị thánh thủ quốc y lẫy lừng, 80% giới Đông y dược Đông Hải đều là đệ tử của nhà họ Bạch.”
“Ồ, nhà họ Bạch có lai lịch lớn vậy sao?”
Vân Hiên mỉm cười, anh với tư cách Môn chủ Thiên Y Môn, trên người kế thừa y dược quốc gia ba nghìn năm của Đại Hạ, một gia tộc danh y như nhà họ Bạch, cũng chỉ khiến anh khẽ gật đầu.
“Tất nhiên rồi, tôi còn lừa anh làm gì chứ, nếu anh muốn tìm bất cứ thứ thuốc nào ở Đông Hải, đều có thể đến Nhân Hoà Đường này, có thể nói chỉ cần anh nhìn thấy trong sách thuốc, ở đây đều có.”
Vu Kiều Kiều rảo bước đẩy cửa bước vào. Người phục vụ bên cạnh thấy cô †a bước vào, chủ động tiến lên hỏi: “Cô Vu, cô đến rồi.”
Vu Kiều Kiều nhìn quanh một chút, mở miệng hỏi: “Ừm, ông nội Bạch đâu, không phải tôi đã hẹn ông ấy rồi sao, sao ông ấy không có ở đây?”
“Ông chủ vừa nhận một ca cấp cứu, vác hòm thuốc vội vàng đi rồi, nhưng ông có dặn lại, cô Vu đến thì chúng tôi phải tiếp đãi chu đáo.”
Người phục vụ mở miệng hỏi: “Cô Vu đến Nhân Hoà Đường là để bốc thuốc phải không?”
Nghe ông cụ Bạch không có ở đây, Vu Kiều Kiều bất mãn nói: “Tất nhiên rồi, đến hiệu thuốc của các người không bốc thuốc, chẳng lếtôi đến đây uống trà à?”
“Vậy xin hỏi cô có đơn thuốc của thầy thuốc hoặc chỉ định cần loại dược liệu nào không?”
“Tôi không có đơn thuốc, nhưng tôi đã gọi thầy thuốc tới rồi.”
Vu Kiều Kiều kéo lấy tay Vân Hiên nói: “Nhanh lên, lấy ra toa thuốc mà anh định kê cho tôi đi.”
“Có giấy bút không?”
Vân Hiên nhìn xung quanh, ngửi mùi thảo dược thơm ngát trong không khí, khẽ gật đầu.
Xét về mùi vị, dược liệu ở Nhân Hòa Đường đều khá chuẩn, phần lớn không phải được trồng nhân tạo mà là dược liệu mọc hoang ngoài tự nhiên, dược tính rất mạnh, chỉ có điều nhiều vị tuổi đời còn non.
“Xin chờ một chút ạ!”
Người phục vụ gật đầu, lấy từ quầy ra một xấp giấy Tuyên Thành và một bó bút lông.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Bày giấy bút mực nghiên lên quầy, nói: “Rất xin lỗi, ở Nhân Hòa Đường chúng tôi, thầy thuốc ngồi tại chỗ thường kê đơn bằng bút lông, nên không có bút chì than”
Ở một nơi như Nhân Hòa Đường, các thầy thuốc đều khá coi trọng truyền thống, viết chữ thường dùng bút lông.
Đồng thời, người phục vụ cũng muốn gây khó dễ một chút, dù sao thời buổi này người viết chữ đẹp bằng bút lông cũng không nhiều.
Nhưng rõ ràng anh ta đã đánh giá thấp Vân Hiên. Trước kia ở đảo Thiên Y, sư phụ bắt Vân Hiên mỗi ngày đều phải luyện viết chữ bằng bút lông.
Từng có lúc, để viết đẹp nét chữ, mỗi ngày anh đều phải ra bờ biển rửa nghiên mực. Thứ đồ chơi nhỏ trước mắt này tất nhiên không làm khó được anh.
“Không sao, bút lông càng tốt!” Vân Hiên cầm bút, cẩn thận viết lên trang giấy. “Oa, anh giỏi quá.”
Nhìn nét chữ nhỏ xinh trên trang giấy, Vu Kiều Kiều hơi há miệng kinh ngạc. nhìn anh.
Khó mà nói rằng thời buổi này còn có đàn ông viết chữ bằng bút lông đẹp đến vậy, mỗi nét bút đều sắc sảo, tuy là toa thuốc nhưng lại giống như một tác phẩm thư pháp tuyệt mỹ.
Vu Kiều Kiều hưng phấn nói: “Chữ đẹp quá, toa thuốc này anh nhất định phải để lại cho tôi, tôi muốn mang về nhà.”
“Không cần phải khoa trương như vậy đâu, cô thích thì cứ lấy đi.” Vân Hiên thản nhiên nói.
Sau đó anh quay người, đưa toa thuốc cho người phục vụ và nói: “Mỗi vị thuốc ở đây đều có ghi chú và liều lượng cần thiết. Xin hỏi có đủ không?”
Người phục vụ nhận lấy toa thuốc xem qua, thở dài nói: “Hai vị thật may mắn, cũng chỉ có ở Nhân Hòa Đường chúng tôi thôi, chứ hiệu thuốc khác, nhiều vị thuốc như vậy chắc chắn không đủ. Xin hai vị chờ một lát, tôi đi chuẩn bị ngay. đây.”
“Nhưng ông cụ Bạch chuyên về điều dưỡng Đông y, từng là chủ nhiệm chữa bệnh và chăm sóc bảo vệ sức khoẻ cho rất nhiều nhân vật cấp cao ở Đế Đô và các nhân vật lớn thường thấy trên tivi.”
“Bây giờ ông ấy về hưu ở nhà, vẫn là viện trưởng danh dự của rất nhiều bệnh viện bảo vệ sức khoẻ và cơ sở điều dưỡng, nhà họ Bạch ở Đông Hải hành y năm đời, từ đời ông cố của nhà họ Bạch đã được hoàng đế triệu kiến làm ngự y, mỗi đời đều có một vị thánh thủ quốc y lẫy lừng, 80% giới Đông y dược Đông Hải đều là đệ tử của nhà họ Bạch.”
“Ồ, nhà họ Bạch có lai lịch lớn vậy sao?”
Vân Hiên mỉm cười, anh với tư cách Môn chủ Thiên Y Môn, trên người kế thừa y dược quốc gia ba nghìn năm của Đại Hạ, một gia tộc danh y như nhà họ Bạch, cũng chỉ khiến anh khẽ gật đầu.
“Tất nhiên rồi, tôi còn lừa anh làm gì chứ, nếu anh muốn tìm bất cứ thứ thuốc nào ở Đông Hải, đều có thể đến Nhân Hoà Đường này, có thể nói chỉ cần anh nhìn thấy trong sách thuốc, ở đây đều có.”
Vu Kiều Kiều rảo bước đẩy cửa bước vào. Người phục vụ bên cạnh thấy cô †a bước vào, chủ động tiến lên hỏi: “Cô Vu, cô đến rồi.”
Vu Kiều Kiều nhìn quanh một chút, mở miệng hỏi: “Ừm, ông nội Bạch đâu, không phải tôi đã hẹn ông ấy rồi sao, sao ông ấy không có ở đây?”
“Ông chủ vừa nhận một ca cấp cứu, vác hòm thuốc vội vàng đi rồi, nhưng ông có dặn lại, cô Vu đến thì chúng tôi phải tiếp đãi chu đáo.”
Người phục vụ mở miệng hỏi: “Cô Vu đến Nhân Hoà Đường là để bốc thuốc phải không?”
Nghe ông cụ Bạch không có ở đây, Vu Kiều Kiều bất mãn nói: “Tất nhiên rồi, đến hiệu thuốc của các người không bốc thuốc, chẳng lếtôi đến đây uống trà à?”
“Vậy xin hỏi cô có đơn thuốc của thầy thuốc hoặc chỉ định cần loại dược liệu nào không?”
“Tôi không có đơn thuốc, nhưng tôi đã gọi thầy thuốc tới rồi.”
Vu Kiều Kiều kéo lấy tay Vân Hiên nói: “Nhanh lên, lấy ra toa thuốc mà anh định kê cho tôi đi.”
“Có giấy bút không?”
Vân Hiên nhìn xung quanh, ngửi mùi thảo dược thơm ngát trong không khí, khẽ gật đầu.
Xét về mùi vị, dược liệu ở Nhân Hòa Đường đều khá chuẩn, phần lớn không phải được trồng nhân tạo mà là dược liệu mọc hoang ngoài tự nhiên, dược tính rất mạnh, chỉ có điều nhiều vị tuổi đời còn non.
“Xin chờ một chút ạ!”
Người phục vụ gật đầu, lấy từ quầy ra một xấp giấy Tuyên Thành và một bó bút lông.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Bày giấy bút mực nghiên lên quầy, nói: “Rất xin lỗi, ở Nhân Hòa Đường chúng tôi, thầy thuốc ngồi tại chỗ thường kê đơn bằng bút lông, nên không có bút chì than”
Ở một nơi như Nhân Hòa Đường, các thầy thuốc đều khá coi trọng truyền thống, viết chữ thường dùng bút lông.
Đồng thời, người phục vụ cũng muốn gây khó dễ một chút, dù sao thời buổi này người viết chữ đẹp bằng bút lông cũng không nhiều.
Nhưng rõ ràng anh ta đã đánh giá thấp Vân Hiên. Trước kia ở đảo Thiên Y, sư phụ bắt Vân Hiên mỗi ngày đều phải luyện viết chữ bằng bút lông.
Từng có lúc, để viết đẹp nét chữ, mỗi ngày anh đều phải ra bờ biển rửa nghiên mực. Thứ đồ chơi nhỏ trước mắt này tất nhiên không làm khó được anh.
“Không sao, bút lông càng tốt!” Vân Hiên cầm bút, cẩn thận viết lên trang giấy. “Oa, anh giỏi quá.”
Nhìn nét chữ nhỏ xinh trên trang giấy, Vu Kiều Kiều hơi há miệng kinh ngạc. nhìn anh.
Khó mà nói rằng thời buổi này còn có đàn ông viết chữ bằng bút lông đẹp đến vậy, mỗi nét bút đều sắc sảo, tuy là toa thuốc nhưng lại giống như một tác phẩm thư pháp tuyệt mỹ.
Vu Kiều Kiều hưng phấn nói: “Chữ đẹp quá, toa thuốc này anh nhất định phải để lại cho tôi, tôi muốn mang về nhà.”
“Không cần phải khoa trương như vậy đâu, cô thích thì cứ lấy đi.” Vân Hiên thản nhiên nói.
Sau đó anh quay người, đưa toa thuốc cho người phục vụ và nói: “Mỗi vị thuốc ở đây đều có ghi chú và liều lượng cần thiết. Xin hỏi có đủ không?”
Người phục vụ nhận lấy toa thuốc xem qua, thở dài nói: “Hai vị thật may mắn, cũng chỉ có ở Nhân Hòa Đường chúng tôi thôi, chứ hiệu thuốc khác, nhiều vị thuốc như vậy chắc chắn không đủ. Xin hai vị chờ một lát, tôi đi chuẩn bị ngay. đây.”
/105
|