Trần Lạc khuyên Lãnh Thiên Thần xong đi thẳng, nhưng có vẻ gã không cảm kích.
- Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, nếu hôm nay ta quyết lĩnh giáo mấy chiêu với ngươi thì sao?
Trần Lạc phớt lờ Lãnh Thiên Thần, chân không ngừng, không thèm quay đầu lại.
Vù vù vù vù vù!
Lãnh Thiên Thần xuất hiện trước mặt Trần Lạc, lại chặn đường hắn. Trần Lạc nhướng mày. Hạ Mạt cẩn thận trông thấy Trần Lạc nhướng mày, tuy nàng không biết biểu tình này đại biểu điều gì nhưng trực giác không may. Hạ Mạt sợ Trần Lạc tức giận, vội bước qua.
Hạ Mạt dịu dàng nói:
- Bạn học này, làm phiền tránh đường.
- Ha ha ha ha ha ha! Chắc nàng là Hạ học tỷ Hạ Mạt?
Lãnh Thiên Thần liếc tới liếc lui người Hạ Mạt, cười nói:
- Ta có nghe tên nàng, ta càng biết rõ sự tích của học tỷ. Khiến ta khó chịu là bây giờ Trần Lạc học trưởng không còn tu vi, chỉ là phế nhân tại sao nàng còn đi theo hắn? Hay là theo ta đi? Hắn dám nghịch thiên mà đi, Lãnh Thiên Thần cũng dám.
Giọng Hạ Mạt không còn dịu dàng mà trở nên sắc bén:
- Bạn học, xin chú ý cách ăn nói lại.
Lãnh Thiên Thần cười càn rỡ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Lãnh Thiên Thần nhìn Trần Lạc, nói:
- Học trưởng Trần Lạc ơi là học trưởng Trần Lạc, đồn rằng ngươi tức giận thì ngông cuồng, bá đạo như ma, thiên hạ khóc, tại sao trải qua thẩm phán một lần giờ chỉ dám núp sau lưng nữ nhân? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi làm ta thát vọng quá.
- Vậy theo ngươi thấy phải làm sao không khiến ngươi thất vọng?
- Rất đơn giản, vẫn là câu nói kia, ta triển lãm mấy chiêu với ngươi. Chỉ cần ngươi nhìn ra ảo diệu trong đó là có thể đi.
- Vậy được, ngươi triển lãm đi.
- Tốt!
Lãnh Thiên Thần nhảy lên cao, người phát rá ánh sáng.
Lãnh Thiên Thần cười nói:
- Hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết nửa năm trước trong thí luyện mạo hiểm ngươi có thể đấu thiên kiêu thì Lãnh Thiên Thần ta cũng có thể. Ngươi đấu đại nhân vật, ta cũng có thể. Ngươi đấu pháp tắc, ta cũng có thể. Ngươi đấu với tự nhiên ta cũng có thể. Ngươi dám nghịch thiên thì Lãnh Thiên Thần ta cũng dám. Xem đây!
Lãnh Thiên Thần định triển lãm tuyệt chiêu của mình nhưng Trần Lạc không thèm nhìn gã, đi thẳng.
- Trần Lạc, ngươi đã sợ sao?
Không ai trả lời Lãnh Thiên Thần.
Lãnh Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, tức giận quát:
- Trần Lạc, ta kêu ngươi đứng lại, đứng lại cho ta! Nếu không đứng lại ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Trần Lạc không ngừng lại, hắn phớt lờ Lãnh Thiên Thần.
- Đừng tưởng ngươi mất hết tu vi thì Lãnh Thiên Thần ta không dám đụng vào ngươi, cho ngươi biết . . .
Bỗng nhiên một thanh âm êm tai quyến rũ tận xương từ đâu vang lên:
- Ngươi thử đụng hắn một cái xem?
Ai?
Không ai biết, sau đó là tiếng bước chân có tiết tấu từ bên ngoài truyền đến. Mọi người kiềm không được giương mắt nhìn.
Cộp cộp cộp!
Thanh âm như giẫm lên ngọc thạch, nhưng mọi người không biết là giày gì giẫm trên nền đá ngọc phát ra thanh âm trong trẻo như vậy. Đang lúc đám người nghi ngờ thì một người vào trận pháp viện, vào tầm nhìn của mọi người.
Một nữ nhân, một nữ nhân như lửa, một nữ nhân ăn mặc rất kỳ lạ.
Ba ngàn sợi tóc đỏ gợn sóng, khuôn mặt xinh dẹp quyến rũ, đôi mắt hút hồn người, tai đeo khuyên to đỏ rực, mặc áo khoác ngoài đỏ như lửa không cài nút, áo ngực đen, ngực căng tròn, dưới thân là quần rộng đỏ vẽ đùi đẹp thon dài hoàn mỹ, chân đạp giày cao gót đỏ quyến rũ. Khi nàng bước tới phát ra tiếng cộp cộp trong trẻo.
Khi nữ nhân xuất hiện, ánh mắt mọi người bị nàng hấp dẫn, trái tim đập theo tiếng giày cao gót đỏ hấp dẫn.
Nữ nhân này chính là Lạc Anh có tiếng là yêu diễm xinh đẹp rung động thiên hạ, dược gọi là nữ nhân họa thủy nhất thế giới, cũng quyến rũ nhất.
Lạc Anh biến mất rất lâu, cỡ nửa năm, không ai ngờ sau nửa năm nàng ăn mặc như vậy xuất hiện vào hôm nay.
Trước kia Lạc Anh quyến rũ, xinh đẹp. Lạc Anh ngày nay càng quyến rũ, đẹp hơn nửa năm trước, khí thế càng cường đại, phong độ nữ vương. Một ánh mắt, khí chất, nói một câu đủ làm trái tim bất cứ nam nhân nào phập phồng.
Lạc Anh chậm rãi bước tới, hai tay đút vào túi áo khoác bên ngoài, tóc dài gợn sóng hoa lệ vuốt ve gò má tôn lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ càng phong tình.
Lạc Anh bước tới, không ngừng lại, đi lướt qua Trần Lạc đến gần Lãnh Thiên Thần.
- Bạn nhỏ, không phải muốn ra tay sao? Ngươi thử đụng vào một ngón tay của hắn xem? Cho tỷ tỷ xem.
Lãnh Thiên Thần nhìn Lạc Anh tới gần, trong mắt tràn ngập kinh diễm, Lãnh Thiên Thần không ngờ Lạc Anh quyến rũ động lòng ngời sẽ xinh đẹp như vậy, là vưu vật trần gian.
- Nàng là học tỷ Lạc Anh?
- Ta kêu ngươi đụng hắn thử xem.
Lạc Anh đến trước mặt Lãnh Thiên Thần bỗng dừng bước, tay chỉ trán gã. Nhìn như cú nhấn rất nhẹ nhưng làm đầu Lãnh Thiên Thần bật ngửa ra sau.
Lạc Anh tức giận quát:
- Nhãi con, dám gọi học tỷ?
Lãnh Thiên Thần đang chìm đắm trong sắc đẹp của Lạc Anh đột nhiên bị chỉ trán làm gã ngây người. Lãnh Thiên Thần là người rất sỉ diện, bị chỉ trán trước mắt bao người khiến gã rất khó chịu, net mặt sa sầm.
Lãnh Thiên Thần hỏi:
- Lạc Anh học tỷ có ý gì . . .
Lãnh Thiên Thần chưa nói xong lại bị Lạc Anh nhấn một cái.
- Ngươi nói xem ta có ý gì?
Liên tục bị chỉ trán hai lần, khóe môi Lãnh Thiên Thần co giất.
Lãnh Thiên Thần hít sâu cố nén cơn giận, nói:
- Nếu nàng còn làm nữa thì đừng trách Lãnh Thiên Thần ta không khách . . .
Lãnh Thiên Thần vẫn không thể nói hết câu, Lạc Anh tiếp tục chỉ trán. Lần này Lãnh Thiên Thần phản ứng nhanh, giơ tay chặn nhưng đáng tiếc lại bị chỉ trán.
- Ngươi cứ không khách sáo cho ta xem?
Lãnh Thiên Thần không do dự nữa, người gã phát ra ánh sáng nhấp nháy.
Cùng lúc đó, người Lạc Anh bốc cháy ngọn lửa ngưng tụ thành con pưhượng hoàng to lớn. Phượng hoàng lửa bay lên trời phát ra tiếng hót réo rắt, rồi phượng haòng lao xuống xoay quanh người Lạc Anh.
Lãnh Thiên Thần biến sắc mặt. Lãnh Thiên Thần bộc lộ hết bàn thạch linh hải, Vô Thượng Chính Cương linh nguyên, thất linh luân.
Tiếc ràng không được.
Uy thế phượng hoàng của Lạc Anh quá cường đại, đè ép Lãnh Thiên Thần không thể nhúc nhích.
Vù vù vù vù vù!
Chân thân huyết tộc bộc lộ.
Vẫn không được.
Ấn ký hóa thân xuất hiện.
Mọi người không ngờ là Lãnh Thiên Thần bộc lộ chân thân huyết tộc, ấn ký hóa thân cực kỳ hiếm thấy cùng với tất cả lực lượng nhưng vẫn . . . Không địch lại Lạc Anh.
Cách biệt nửa năm dường như Lạc Anh cường đại hơn trước rất nhiều, thủ đoạn cực kỳ cao minh. Bởi vì không ai nhìn ra phượng hoàng quay quanh người Lạc Anh là loại tồn tại như thế nào.
Mới rồi Lãnh Thiên Thần còn kiêu căng không ai bì nổi giờ dường như bị kích thích lớn, khó tin nhìn Lạc Anh phía đối diện. Lãnh Thiên Thần không nghĩ ra được, không hiểu nổi với thực lực hiện giờ của gã cộng với chsân thân huyết tộc, ấn ký tại sao không địch lại một con phượng hoàng nho nhỏ của Lạc Anh?
- Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, nếu hôm nay ta quyết lĩnh giáo mấy chiêu với ngươi thì sao?
Trần Lạc phớt lờ Lãnh Thiên Thần, chân không ngừng, không thèm quay đầu lại.
Vù vù vù vù vù!
Lãnh Thiên Thần xuất hiện trước mặt Trần Lạc, lại chặn đường hắn. Trần Lạc nhướng mày. Hạ Mạt cẩn thận trông thấy Trần Lạc nhướng mày, tuy nàng không biết biểu tình này đại biểu điều gì nhưng trực giác không may. Hạ Mạt sợ Trần Lạc tức giận, vội bước qua.
Hạ Mạt dịu dàng nói:
- Bạn học này, làm phiền tránh đường.
- Ha ha ha ha ha ha! Chắc nàng là Hạ học tỷ Hạ Mạt?
Lãnh Thiên Thần liếc tới liếc lui người Hạ Mạt, cười nói:
- Ta có nghe tên nàng, ta càng biết rõ sự tích của học tỷ. Khiến ta khó chịu là bây giờ Trần Lạc học trưởng không còn tu vi, chỉ là phế nhân tại sao nàng còn đi theo hắn? Hay là theo ta đi? Hắn dám nghịch thiên mà đi, Lãnh Thiên Thần cũng dám.
Giọng Hạ Mạt không còn dịu dàng mà trở nên sắc bén:
- Bạn học, xin chú ý cách ăn nói lại.
Lãnh Thiên Thần cười càn rỡ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Lãnh Thiên Thần nhìn Trần Lạc, nói:
- Học trưởng Trần Lạc ơi là học trưởng Trần Lạc, đồn rằng ngươi tức giận thì ngông cuồng, bá đạo như ma, thiên hạ khóc, tại sao trải qua thẩm phán một lần giờ chỉ dám núp sau lưng nữ nhân? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi làm ta thát vọng quá.
- Vậy theo ngươi thấy phải làm sao không khiến ngươi thất vọng?
- Rất đơn giản, vẫn là câu nói kia, ta triển lãm mấy chiêu với ngươi. Chỉ cần ngươi nhìn ra ảo diệu trong đó là có thể đi.
- Vậy được, ngươi triển lãm đi.
- Tốt!
Lãnh Thiên Thần nhảy lên cao, người phát rá ánh sáng.
Lãnh Thiên Thần cười nói:
- Hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết nửa năm trước trong thí luyện mạo hiểm ngươi có thể đấu thiên kiêu thì Lãnh Thiên Thần ta cũng có thể. Ngươi đấu đại nhân vật, ta cũng có thể. Ngươi đấu pháp tắc, ta cũng có thể. Ngươi đấu với tự nhiên ta cũng có thể. Ngươi dám nghịch thiên thì Lãnh Thiên Thần ta cũng dám. Xem đây!
Lãnh Thiên Thần định triển lãm tuyệt chiêu của mình nhưng Trần Lạc không thèm nhìn gã, đi thẳng.
- Trần Lạc, ngươi đã sợ sao?
Không ai trả lời Lãnh Thiên Thần.
Lãnh Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, tức giận quát:
- Trần Lạc, ta kêu ngươi đứng lại, đứng lại cho ta! Nếu không đứng lại ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Trần Lạc không ngừng lại, hắn phớt lờ Lãnh Thiên Thần.
- Đừng tưởng ngươi mất hết tu vi thì Lãnh Thiên Thần ta không dám đụng vào ngươi, cho ngươi biết . . .
Bỗng nhiên một thanh âm êm tai quyến rũ tận xương từ đâu vang lên:
- Ngươi thử đụng hắn một cái xem?
Ai?
Không ai biết, sau đó là tiếng bước chân có tiết tấu từ bên ngoài truyền đến. Mọi người kiềm không được giương mắt nhìn.
Cộp cộp cộp!
Thanh âm như giẫm lên ngọc thạch, nhưng mọi người không biết là giày gì giẫm trên nền đá ngọc phát ra thanh âm trong trẻo như vậy. Đang lúc đám người nghi ngờ thì một người vào trận pháp viện, vào tầm nhìn của mọi người.
Một nữ nhân, một nữ nhân như lửa, một nữ nhân ăn mặc rất kỳ lạ.
Ba ngàn sợi tóc đỏ gợn sóng, khuôn mặt xinh dẹp quyến rũ, đôi mắt hút hồn người, tai đeo khuyên to đỏ rực, mặc áo khoác ngoài đỏ như lửa không cài nút, áo ngực đen, ngực căng tròn, dưới thân là quần rộng đỏ vẽ đùi đẹp thon dài hoàn mỹ, chân đạp giày cao gót đỏ quyến rũ. Khi nàng bước tới phát ra tiếng cộp cộp trong trẻo.
Khi nữ nhân xuất hiện, ánh mắt mọi người bị nàng hấp dẫn, trái tim đập theo tiếng giày cao gót đỏ hấp dẫn.
Nữ nhân này chính là Lạc Anh có tiếng là yêu diễm xinh đẹp rung động thiên hạ, dược gọi là nữ nhân họa thủy nhất thế giới, cũng quyến rũ nhất.
Lạc Anh biến mất rất lâu, cỡ nửa năm, không ai ngờ sau nửa năm nàng ăn mặc như vậy xuất hiện vào hôm nay.
Trước kia Lạc Anh quyến rũ, xinh đẹp. Lạc Anh ngày nay càng quyến rũ, đẹp hơn nửa năm trước, khí thế càng cường đại, phong độ nữ vương. Một ánh mắt, khí chất, nói một câu đủ làm trái tim bất cứ nam nhân nào phập phồng.
Lạc Anh chậm rãi bước tới, hai tay đút vào túi áo khoác bên ngoài, tóc dài gợn sóng hoa lệ vuốt ve gò má tôn lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ càng phong tình.
Lạc Anh bước tới, không ngừng lại, đi lướt qua Trần Lạc đến gần Lãnh Thiên Thần.
- Bạn nhỏ, không phải muốn ra tay sao? Ngươi thử đụng vào một ngón tay của hắn xem? Cho tỷ tỷ xem.
Lãnh Thiên Thần nhìn Lạc Anh tới gần, trong mắt tràn ngập kinh diễm, Lãnh Thiên Thần không ngờ Lạc Anh quyến rũ động lòng ngời sẽ xinh đẹp như vậy, là vưu vật trần gian.
- Nàng là học tỷ Lạc Anh?
- Ta kêu ngươi đụng hắn thử xem.
Lạc Anh đến trước mặt Lãnh Thiên Thần bỗng dừng bước, tay chỉ trán gã. Nhìn như cú nhấn rất nhẹ nhưng làm đầu Lãnh Thiên Thần bật ngửa ra sau.
Lạc Anh tức giận quát:
- Nhãi con, dám gọi học tỷ?
Lãnh Thiên Thần đang chìm đắm trong sắc đẹp của Lạc Anh đột nhiên bị chỉ trán làm gã ngây người. Lãnh Thiên Thần là người rất sỉ diện, bị chỉ trán trước mắt bao người khiến gã rất khó chịu, net mặt sa sầm.
Lãnh Thiên Thần hỏi:
- Lạc Anh học tỷ có ý gì . . .
Lãnh Thiên Thần chưa nói xong lại bị Lạc Anh nhấn một cái.
- Ngươi nói xem ta có ý gì?
Liên tục bị chỉ trán hai lần, khóe môi Lãnh Thiên Thần co giất.
Lãnh Thiên Thần hít sâu cố nén cơn giận, nói:
- Nếu nàng còn làm nữa thì đừng trách Lãnh Thiên Thần ta không khách . . .
Lãnh Thiên Thần vẫn không thể nói hết câu, Lạc Anh tiếp tục chỉ trán. Lần này Lãnh Thiên Thần phản ứng nhanh, giơ tay chặn nhưng đáng tiếc lại bị chỉ trán.
- Ngươi cứ không khách sáo cho ta xem?
Lãnh Thiên Thần không do dự nữa, người gã phát ra ánh sáng nhấp nháy.
Cùng lúc đó, người Lạc Anh bốc cháy ngọn lửa ngưng tụ thành con pưhượng hoàng to lớn. Phượng hoàng lửa bay lên trời phát ra tiếng hót réo rắt, rồi phượng haòng lao xuống xoay quanh người Lạc Anh.
Lãnh Thiên Thần biến sắc mặt. Lãnh Thiên Thần bộc lộ hết bàn thạch linh hải, Vô Thượng Chính Cương linh nguyên, thất linh luân.
Tiếc ràng không được.
Uy thế phượng hoàng của Lạc Anh quá cường đại, đè ép Lãnh Thiên Thần không thể nhúc nhích.
Vù vù vù vù vù!
Chân thân huyết tộc bộc lộ.
Vẫn không được.
Ấn ký hóa thân xuất hiện.
Mọi người không ngờ là Lãnh Thiên Thần bộc lộ chân thân huyết tộc, ấn ký hóa thân cực kỳ hiếm thấy cùng với tất cả lực lượng nhưng vẫn . . . Không địch lại Lạc Anh.
Cách biệt nửa năm dường như Lạc Anh cường đại hơn trước rất nhiều, thủ đoạn cực kỳ cao minh. Bởi vì không ai nhìn ra phượng hoàng quay quanh người Lạc Anh là loại tồn tại như thế nào.
Mới rồi Lãnh Thiên Thần còn kiêu căng không ai bì nổi giờ dường như bị kích thích lớn, khó tin nhìn Lạc Anh phía đối diện. Lãnh Thiên Thần không nghĩ ra được, không hiểu nổi với thực lực hiện giờ của gã cộng với chsân thân huyết tộc, ấn ký tại sao không địch lại một con phượng hoàng nho nhỏ của Lạc Anh?
/1351
|