Hôm nay lại có rất nhiều học viên mới tụ tập ở trận pháp viện. Bọn họ tụ thành nhóm, nói chuyện bàn tán. Trong đó có nhiều người tôn sùng Trần Lạc, trong lời nói rất kính ngưỡng hành động nghịch thiên mà đi của hắn. Người tôn sùng thái độ của Trần Lạc gọi hắn là Lạc gia, người tôn sùng ngộ tính vô song thì gọi hắn là Ngộ gia, người tôn sùng sự ngông cuồng, bá đạo, không kiêng nể gì của hắn thì gọi là Tứ gia, người tôn sùng hắn vô pháp vô thiên thì gọi là Thiên Vương Lão Tử.
Bỗng nhiên có người kêu lên:
- Xem kìa, Lạc gia đã ra.
Mọi người giương mắt nhìn, quả nhiên thấy một thanh niên áo lam, nữ thần Hạ Mạt ngây thơ đáng yêu sóng vai ra khỏi Trung Ương trận tháp.
Nhiều người lần đầu trông thấy Trần Lạc không cách nào liên tưởng hắn và cuồng đồ nghịch thiên mà đi vào nửa năm trước. Vì bề ngoài của Trần Lạc rất yếu đuổi, loại người này nên ở trong Tàng Thư tháp ôm quyển sách thủy tinh, sao có thể, làm sao hắn dám, sao hắn có bản lĩnh nghịch thiên?
- Luôn nghe nói bề ngoài Tứ gia yếu đuối, tuấn tú như thư sinh. Trước kia ta cứ nghĩ là tin đồn, giờ thấy đúng. Khuôn mặt tuấn tu trắng trẻo của Tứ gia thật là . . . Non búng ra sữa.
- Thì đó, nếu không thấy trước mắt ta không thể tin hắn là Thiên Vương Lão Tử đấu thiên kiêu, đấu đại nhân vật, đấu pháp tắc, đấu với trời.
- Có lẽ đây chính là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Hèn gì nhiều người nói Lạc gia là sói dữ khoác da dê, có người nói hắn là ác ma khoác áo thiên sứ, giờ ngẫm lại thấy quá đúng.
- Ài, tiếc rằng bây giờ Lạc gia mất hết tu vi, khiến người thở dài.
- Ngộ gia tu ra nhiều thành tựu khủng bố bị trời ghét, thiên địa sẽ không dung hắn.
- Tuy bây giờ Lạc gia mất hết tu vi nhưng vậy thì sao? Hắn đã quyết định chuyển tu trận sư, tin tưởng không lâu sau Huyết Y sẽ tìm ông trời tính sổ.
- Ta không biết Lạc gia chuẻn tu trận sư có hậu quả gì, nhưng bản lĩnh cua gái của Lạc gia làm người ta hết sức kính nể. Tiết nữ thần khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, Mạc nữ thần lãnh diễm khiếp người phong thiên hạ, Lạc nữ thần yêu diễm quyến rũ rung động thiên hạ, còn có Hoàng đại nữ thần tuấn mỹ tuyệt luân tuyệt thiên hạ, người nào không có dính dáng đến Lạc gia? Giờ thì sao? Lạc gia mất hết tu vi, vừa tỉnh mấy ngày đã cua được Hạ Mạt Hạ nữ thần đơn thuần đáng yêu diệu thiên hạ.
- Mười quý đệ tử Trung Ương học phủ chỉ có mấy nữ thần giờ một mình Lạc gia ôm đồm hết năm người, quá dữ. Tốt xấu gì lão nhân gia chừa cho chúng ta một nữ thần dể nhớ nhung đi! Giờ thì tốt rồi, nữ thần đều bị Lạc gia bá chiếm, sau này chún ta muốn tìm nữ thần xinh đẹp dưỡng mắt cũng khó.
Mọi người bàn tán xôn xao, cảm thán Lạc gia là ác ma khoác áo thiên sứ. Có người cảm thán Lạc gia quá phong lưu. Phía đối diện có một đội bảy, tám người rầm rộ đi tới, ngời đi đầu là thanh niên mặc bảo y ngôi sao, trông lạnh lùng đẹp trai. Thanh niên sải bước đi tới, tay khoanh trước ngực, mắt lạnh như băng. Thanh niên nhìn Trần Lạc chằm chằm, khóe môi treo nụ cười.
- Lãnh Thiên Thần của Đông viện?
- Lãnh Thiên Thần máu lạnh vô tình?
học viên mới lần này có khaỏng hai mươi thức tỉnh giả, Lãnh Thiên Thần nằm trong số đó và còn là người nổi bật. Lãnh Thiên Thần có hai lực lượng thức tỉnh huyết tộc, ấn ký rất hiếm thấy, còn được ưu đãi bàn thạch linh hải, Vô Thượng Chính Cương linh nguyên. Nghe nói Lãnh Thiên Thần mở thất linh luân, chuẩn bị trùng kích thập tử vi đế vương luân, thành tựu đại viên mãn.
Đây là một thời đại điên cuồng, Lãnh Thiên Thần tồn tại hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọ là thời địa điên cuồng.
Đội bảy người chắn đường Trần Lạc, Lãnh Thiên Thần đứng phía trước, tay khoanh trước ngực, khí thế kiêu ngạo bẩm sinh tăng vọt.
Lãnh Thiên Thần hỏi:
- Ngươi chính là Trần Lạc?
Phía đối diện, Trần Lạc liếc Lãnh Thiên Thần một cái, chỉ một ánh mắt, không còn gì khác.
- Ngươi óc biết là ta nghe rất nhiều về tên ngươi trong nửa năm qua, nhiều đến nỗi ta không đếm hết. Vốn tưởng ngươi là nhân vật gì tuyệt vời lắm, hôm nay thấy mới biết chỉ có vậy.
Ai đều nghe ra Lãnh Thiên Thần rõ rành rành đang khiêu khích.
Biểu tình Trần Lạc không thay đổi, vô cùng thản nhiên.
Trần Lạc hỏi:
- Rồi sao?
- Hôm nay đến cũng không có ý gì, chỉ muốn lĩnh giáo ngươi vài chiêu, nhìn xem ngươi có lợi hại như tin đồn không.
Lãnh Thiên Thần rất kiêu ngạo, rất cuồng. Lãnh Thiên Thần dứt lời khiến bốn phía xôn xoa, nhiều người xoa tay, gào thét.
- Lãnh Thiên Thần biết rõ Lạc gia mất hết tu vi mà còn huênh hoang đòi lĩnh giáo, ta thấy hắn muốn trèo cao đến điên rồi.
- Đúng vậy! Hắn àm như vậy chỉ vì muốn đạp Lạc gia leo cao, tăng danh tiếng cho mình, quá đáng ghét.
Lãnh Thiên Thần mắt ngơ tai điếc trước những lời bàn tán,tiếp tục bảo:
- Đương nhiên, ta biết tu vi của ngươi . . . Ha ha ha ha ha ha! Nên ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Như vậy đi, ta triển lãm mấy chiêu, nếu ngươi nhìn ra được ảo diệu trong đó thì hôm nay ta để ngươi đi, sao?
Lãnh Thiên Thần dứt lời, đám người xung quanh càng kêu gào.
- Lạc gia có ngộ tính vô song, thiên nhiên còn bị Lạc gia tham ngộ thấu, cho hắn triển lãm mấy chiêu đi, dạy hắn bài học!
nhiều người giơ tay hét cổ vũc Trần Lạc.
Nhưng bản thân Trần Lạc không có hứng thú, nhíu mày, cười bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này huynh đệ, ngươi thấy là ta không có tu vi, đầu óc bị thẩm phán hơi dốt, ánh mắt không thấy rõ ràng. Đừng nói ngươi triển lãm mấy chiêu, bây giờ ngươi đứng đây ta còn không thấy rõ mặt. Ngươi cần gì đến khiêu chiến ta? Trở về nên làm gì thì làm cái đó đi.
Trần Lạc bước lên vỗ vai Lãnh Thiên Thần, thấm thía khuyên:
- Niên thiểu khinh cuồng, ta biết lòng ngươi, rất thông cảm, mọi người đều từng như vậy. Nhưng ngươi tìm ta thật sự là nhầm người. Khiêu chiến với ta có lẽ trợ giúp cho ngươi nổi tiếng, nhưng ta nghĩ ảnh hưởng mặt trái cũng lớn. Dù sao bây giờ ta đã là một phế nhân, nếu đồn ra mọi người biết ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi nói xem có đáng không?
Không ai ngờ Trần Lạc sẽ nói lời chân thành như vậy. Trong phút chốc mọi người ngây ngẩn. Đồn rằng Lạc gia là người giận dữ như ma, thiên hạ khóc. Dù bây giờ Trần Lạc mất hết tu vi nhưng khi nghịch thiên xương cứng, tính cách ngôn cuồng vô pháp vô thiên, thái độ bá đạo đến mức không để thiên địa vào mắt tuyệt đối sẽ không biến mất theo tu vi. Bây giờ Lãnh Thiên Thần tới trước mặt khiêu khích, chẳng những Lạc gia không tức giận còn khuyên nhủ?
Mọi người không ngờ, Lãnh Thiên Thần là đương sự cũng không nghĩ đến nửa năm trước Trần Lạc ngông cuồng thành tính, bá đạo tuyệt luân, nghịch thiên mà đi bị gã khiêu khích chẳng những không giận còn khuyên nhủ.
Hạ Mạt cũng không ngờ, nàng biết bây giờ tâm tình Trần Lạc rất sa sút. Trong tâm trạng này nếu bị khiêu khích thì Trần Lạc nên tức giận mới đúng, dù không tức ít nhất sẽ nóng nảy. Nhưng không, không có gì hết. Trần Lạc khuyên Lãnh Thiên Thần như khuyên nhu đứa trẻ, phân tích rõ ràng hợp lý điểm ích lợi, chỗ hỏng cho gã nghe.
Bỗng nhiên có người kêu lên:
- Xem kìa, Lạc gia đã ra.
Mọi người giương mắt nhìn, quả nhiên thấy một thanh niên áo lam, nữ thần Hạ Mạt ngây thơ đáng yêu sóng vai ra khỏi Trung Ương trận tháp.
Nhiều người lần đầu trông thấy Trần Lạc không cách nào liên tưởng hắn và cuồng đồ nghịch thiên mà đi vào nửa năm trước. Vì bề ngoài của Trần Lạc rất yếu đuổi, loại người này nên ở trong Tàng Thư tháp ôm quyển sách thủy tinh, sao có thể, làm sao hắn dám, sao hắn có bản lĩnh nghịch thiên?
- Luôn nghe nói bề ngoài Tứ gia yếu đuối, tuấn tú như thư sinh. Trước kia ta cứ nghĩ là tin đồn, giờ thấy đúng. Khuôn mặt tuấn tu trắng trẻo của Tứ gia thật là . . . Non búng ra sữa.
- Thì đó, nếu không thấy trước mắt ta không thể tin hắn là Thiên Vương Lão Tử đấu thiên kiêu, đấu đại nhân vật, đấu pháp tắc, đấu với trời.
- Có lẽ đây chính là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Hèn gì nhiều người nói Lạc gia là sói dữ khoác da dê, có người nói hắn là ác ma khoác áo thiên sứ, giờ ngẫm lại thấy quá đúng.
- Ài, tiếc rằng bây giờ Lạc gia mất hết tu vi, khiến người thở dài.
- Ngộ gia tu ra nhiều thành tựu khủng bố bị trời ghét, thiên địa sẽ không dung hắn.
- Tuy bây giờ Lạc gia mất hết tu vi nhưng vậy thì sao? Hắn đã quyết định chuyển tu trận sư, tin tưởng không lâu sau Huyết Y sẽ tìm ông trời tính sổ.
- Ta không biết Lạc gia chuẻn tu trận sư có hậu quả gì, nhưng bản lĩnh cua gái của Lạc gia làm người ta hết sức kính nể. Tiết nữ thần khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, Mạc nữ thần lãnh diễm khiếp người phong thiên hạ, Lạc nữ thần yêu diễm quyến rũ rung động thiên hạ, còn có Hoàng đại nữ thần tuấn mỹ tuyệt luân tuyệt thiên hạ, người nào không có dính dáng đến Lạc gia? Giờ thì sao? Lạc gia mất hết tu vi, vừa tỉnh mấy ngày đã cua được Hạ Mạt Hạ nữ thần đơn thuần đáng yêu diệu thiên hạ.
- Mười quý đệ tử Trung Ương học phủ chỉ có mấy nữ thần giờ một mình Lạc gia ôm đồm hết năm người, quá dữ. Tốt xấu gì lão nhân gia chừa cho chúng ta một nữ thần dể nhớ nhung đi! Giờ thì tốt rồi, nữ thần đều bị Lạc gia bá chiếm, sau này chún ta muốn tìm nữ thần xinh đẹp dưỡng mắt cũng khó.
Mọi người bàn tán xôn xao, cảm thán Lạc gia là ác ma khoác áo thiên sứ. Có người cảm thán Lạc gia quá phong lưu. Phía đối diện có một đội bảy, tám người rầm rộ đi tới, ngời đi đầu là thanh niên mặc bảo y ngôi sao, trông lạnh lùng đẹp trai. Thanh niên sải bước đi tới, tay khoanh trước ngực, mắt lạnh như băng. Thanh niên nhìn Trần Lạc chằm chằm, khóe môi treo nụ cười.
- Lãnh Thiên Thần của Đông viện?
- Lãnh Thiên Thần máu lạnh vô tình?
học viên mới lần này có khaỏng hai mươi thức tỉnh giả, Lãnh Thiên Thần nằm trong số đó và còn là người nổi bật. Lãnh Thiên Thần có hai lực lượng thức tỉnh huyết tộc, ấn ký rất hiếm thấy, còn được ưu đãi bàn thạch linh hải, Vô Thượng Chính Cương linh nguyên. Nghe nói Lãnh Thiên Thần mở thất linh luân, chuẩn bị trùng kích thập tử vi đế vương luân, thành tựu đại viên mãn.
Đây là một thời đại điên cuồng, Lãnh Thiên Thần tồn tại hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọ là thời địa điên cuồng.
Đội bảy người chắn đường Trần Lạc, Lãnh Thiên Thần đứng phía trước, tay khoanh trước ngực, khí thế kiêu ngạo bẩm sinh tăng vọt.
Lãnh Thiên Thần hỏi:
- Ngươi chính là Trần Lạc?
Phía đối diện, Trần Lạc liếc Lãnh Thiên Thần một cái, chỉ một ánh mắt, không còn gì khác.
- Ngươi óc biết là ta nghe rất nhiều về tên ngươi trong nửa năm qua, nhiều đến nỗi ta không đếm hết. Vốn tưởng ngươi là nhân vật gì tuyệt vời lắm, hôm nay thấy mới biết chỉ có vậy.
Ai đều nghe ra Lãnh Thiên Thần rõ rành rành đang khiêu khích.
Biểu tình Trần Lạc không thay đổi, vô cùng thản nhiên.
Trần Lạc hỏi:
- Rồi sao?
- Hôm nay đến cũng không có ý gì, chỉ muốn lĩnh giáo ngươi vài chiêu, nhìn xem ngươi có lợi hại như tin đồn không.
Lãnh Thiên Thần rất kiêu ngạo, rất cuồng. Lãnh Thiên Thần dứt lời khiến bốn phía xôn xoa, nhiều người xoa tay, gào thét.
- Lãnh Thiên Thần biết rõ Lạc gia mất hết tu vi mà còn huênh hoang đòi lĩnh giáo, ta thấy hắn muốn trèo cao đến điên rồi.
- Đúng vậy! Hắn àm như vậy chỉ vì muốn đạp Lạc gia leo cao, tăng danh tiếng cho mình, quá đáng ghét.
Lãnh Thiên Thần mắt ngơ tai điếc trước những lời bàn tán,tiếp tục bảo:
- Đương nhiên, ta biết tu vi của ngươi . . . Ha ha ha ha ha ha! Nên ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Như vậy đi, ta triển lãm mấy chiêu, nếu ngươi nhìn ra được ảo diệu trong đó thì hôm nay ta để ngươi đi, sao?
Lãnh Thiên Thần dứt lời, đám người xung quanh càng kêu gào.
- Lạc gia có ngộ tính vô song, thiên nhiên còn bị Lạc gia tham ngộ thấu, cho hắn triển lãm mấy chiêu đi, dạy hắn bài học!
nhiều người giơ tay hét cổ vũc Trần Lạc.
Nhưng bản thân Trần Lạc không có hứng thú, nhíu mày, cười bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này huynh đệ, ngươi thấy là ta không có tu vi, đầu óc bị thẩm phán hơi dốt, ánh mắt không thấy rõ ràng. Đừng nói ngươi triển lãm mấy chiêu, bây giờ ngươi đứng đây ta còn không thấy rõ mặt. Ngươi cần gì đến khiêu chiến ta? Trở về nên làm gì thì làm cái đó đi.
Trần Lạc bước lên vỗ vai Lãnh Thiên Thần, thấm thía khuyên:
- Niên thiểu khinh cuồng, ta biết lòng ngươi, rất thông cảm, mọi người đều từng như vậy. Nhưng ngươi tìm ta thật sự là nhầm người. Khiêu chiến với ta có lẽ trợ giúp cho ngươi nổi tiếng, nhưng ta nghĩ ảnh hưởng mặt trái cũng lớn. Dù sao bây giờ ta đã là một phế nhân, nếu đồn ra mọi người biết ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi nói xem có đáng không?
Không ai ngờ Trần Lạc sẽ nói lời chân thành như vậy. Trong phút chốc mọi người ngây ngẩn. Đồn rằng Lạc gia là người giận dữ như ma, thiên hạ khóc. Dù bây giờ Trần Lạc mất hết tu vi nhưng khi nghịch thiên xương cứng, tính cách ngôn cuồng vô pháp vô thiên, thái độ bá đạo đến mức không để thiên địa vào mắt tuyệt đối sẽ không biến mất theo tu vi. Bây giờ Lãnh Thiên Thần tới trước mặt khiêu khích, chẳng những Lạc gia không tức giận còn khuyên nhủ?
Mọi người không ngờ, Lãnh Thiên Thần là đương sự cũng không nghĩ đến nửa năm trước Trần Lạc ngông cuồng thành tính, bá đạo tuyệt luân, nghịch thiên mà đi bị gã khiêu khích chẳng những không giận còn khuyên nhủ.
Hạ Mạt cũng không ngờ, nàng biết bây giờ tâm tình Trần Lạc rất sa sút. Trong tâm trạng này nếu bị khiêu khích thì Trần Lạc nên tức giận mới đúng, dù không tức ít nhất sẽ nóng nảy. Nhưng không, không có gì hết. Trần Lạc khuyên Lãnh Thiên Thần như khuyên nhu đứa trẻ, phân tích rõ ràng hợp lý điểm ích lợi, chỗ hỏng cho gã nghe.
/1351
|