Vũ Hóa Phi nói:
- Vũ Hóa Phi ta là người như thế nào, nguyên Kim Thủy Vực không ai không biết, không cần nhờ chuyện này tăng danh dự của mình.
Vũ Hóa Phi ngừng một chút, tiếp tục bảo:
- Trần Lạc, ta nghĩ tình ngươi cùng là người Kim Thủy Vực nên ra mặt, chỉ cần ngươi giao Kim Ô thảo ra thì ta thay Bạch Kiếm đòi lại công bằng.
- Vậy ngươi hãy đòi công bằng cho Bạch Kiếm trước rồi tính.
Trần Lạc luôn điều tra vết thương của Bạch Kiếm, không biết là tại gã bị thương nặng hay sao mà lòng hắn rối loạn, mất kiên nhẫn.
- Đỗ Phong, dù Bạch Kiếm không đúng nhưng người của các ngươi đánh hắn, hôm nay phải xin lỗi.
Vũ Hóa Phi đang giận, Đỗ Phong cảm nhận được. Đỗ Phong biết con người Vũ Hóa Phi không dễ chọc, huống chi có Tiết Thường Uyển đứng một bên, nếu thật sự đánh nhau thì khó nói.
Nghĩ đến đây Đỗ Phong ra lệnh Tống Khải Ưng:
- Khải Ưng, đi qua xin lỗi.
Tống Khải Ưng muốn cãi lại nhưng khi thấy ánh mắt của Đỗ Phong thì im miệng, đi qua, nhắm mắt lại, tùy tiện nói lời xin lỗi.
Ai đều biết người đánh Bạch Kiếm không phải Tống Khải Ưng mà là Đoạn Hưng, nhưng Đoạn Hưng là nhân vật số hai của Bắc Đẩu Vực, gã không thể nào đi qua xin lỗi.
Vũ Hóa Phi không truy cứu, chỉ trách:
- Xin lỗi đàng hoàng.
Đỗ Phong trách:
- Khải Ưng, nghiêm túc một chút.
Tống Khải Ưng bĩu môi, không kiên nhẫn xin lỗi đàng hoàng.
Đỗ Phong nói:
- Vũ công tử, đã xin lỗi rồi, Kim Ô thảo của chúng ta đâu?
Vũ Hóa Phi nhìn Trần Lạc, nói:
- Bọn họ đã xin lỗi Bạch Kiếm . . .
Vũ Hóa Phi chưa nói hết đã bị Trần Lạc cắt ngang:
- Ta nói rồi, hắn đánh Bạch Kiếm thế nào thì ta sẽ đánh lại như vậy.
- Trần Lạc, chuyện này là Bạch Kiếm có lỗi trước . . .
Vũ Hóa Phi nhìn lên trời, định khuyên tiếp thì Trần Lạc lên tiếng:
- Bạch Kiếm sai cũng được, đúng cũng thế, ta không cần biết. Không ai được đánh Bạch Kiếm, đánh người xin lỗi rồi xong? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Vũ Hóa Phi, nếu ngươi muốn làm chủ chuyện này thì làm theo lời ta, nếu không thì đừng nói là Kim Ô thảo, một cọng cỏ ta cũng không cho!
Giọng Trần Lạc không còn bình tĩnh như vừa rồi mà trở nên cuồng bạo, tức giận.
Vũ Hóa Phi cố nén cơn giận, giọng biến đổi:
- Trần Lạc, ngươi đừng không biết điều!
- Trần Lạc ta luôn không biết điều!
Trần Lạc không kiểm tra Bạch Kiếm nữa, hắn đứng bật dậy, khuôn mặt đinẻ trai nhu như con gái tràn ngập giận dữ. Đôi mắt sâu thẳm rực cháy ngọn lửa nhìn chằm chằm vào Vũ Hóa Phi.
Trần Lạc quát to:
- Muốn là chủ chuyện này thì hãy lấy ra sự quyết đoán! Người Kim Thủy Vực của mình bị đánh mà ngươi không dám nói gì, còn ở đây lảm nhảm với ta. Có bản lĩnh thì đánh hắn phụ mẫu không nhận ra đi, ngươi có dám không?
Tiết Thường Uyển nhìn bọn họ sắp đánh lộn thì vội vã chạy ra ngăn cản. Vũ Hóa Phi không còn là Vũ Hóa Phi phong độ phiên phiên, khuôn mặt điển trai vặn vẹo, xanh mét. Vũ Hóa Phi nhìn huyền quang trận, thầm nhủ phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để các quan giám khảo thấy gã xúc động. Vũ Hóa Phi lại hít sâu, định nói gì.
Trần Lạc tức giận quát:
- Ta hỏi ngươi có dám hay không!?
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, tốt, tốt!
Vũ Hóa Phi tức run người, bật cười nói:
- Ta nghĩ tình ngươi chung vực với ta nên điều giải, nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì hôm nay cho ngươi bài học!
Vũ Hóa Phi quay sang quát với Đỗ Phong:
- Đỗ Phong, nếu đã có kẻ không biết trời cao đất rộng thì Vũ Hóa Phi ta không ra mặt điều đình nữa, ngươi tự giải quyết chuyện này đi.
Vũ Hóa Phi nói với Tiết Thường Uyển:
- Thường Uyển, nàng cũng thấy là không phải ta không muốn ra mặt mà là có người cứng đầu.
Tiết Thường Uyển định khuyên Trần Lạc nhưng hắn không phải kẻ dễ bị thuyết phục.
Trần Lạc chỉ vào Vũ Hóa Phi, hét lên:
- Ngươi chỉ có chút lá gan mà không biết ngượng đòi làm chủ? Nói cho ngươi biết, sau này đừng xen vào chuyện của ta, nếu không bản lĩnh thì đừng ở trước mặt ta ra oai!
Nhục nhã, quá nhục.
Không ai dám nói kiểu đó với Vũ Hóa Phi, càng không một người nào dám công nhiên sỉ nhục gã. Phải công nhận Vũ Hóa Phi rất giỏi kiềm chế, thật sự có tu dưỡng, hoặc như Bạch Kiếm nói, gã muốn thông qua huyền quang trận cho các quan giám khảo Trung Ương học phủ thấy năng lực lãnh đạo của mình. Không ai biết nguyên nhân, cũng không có ai nghiêm túc suy nghĩ, bởi vì Trần Lạc cuồng vọng, kiêu căng đã chọc giận đám người Bắc Đẩu Vực.
Tống Khải Ưng đứng đằng trước nhất, cách Trần Lạc gần nhất.
Tống Khải Ưng tức giận quát:
- Phế vật, ta thấy ngươi đã chán sống, xin lỗi ngươi là vì nể mặt Vũ Hóa Phi, ngươi là cái thứ gì? Vũ Hóa Phi mặc kệ ngươi thì ngươi không là gì, hôm nay nếu ngươi muốn chết vậy ta sẽ thành toàn ngươi!
Tống Khải Ưng đánh ra một luồng linh quyết.
Trần Lạc không thèm nhìn Tống Khải Ưng, giơ tay lên đánh ra kim xà chi hồn, nháy mắt nghiền nát linh quyết của gã. Trần Lạc bắt giữ Tống Khải Ưng, gồng mạnh kéo gã lại gần. Cánh tay nhìn như gầy gò bóp cổ Tống Khải Ưng ngộp thở, ngón tay mảnh khảnh bấu cằm gã đau nhức.
Tống Khải Ưng rú lên:
- Cứu ta, cứu . . .
- Hôm nay dù là tổ tông của ngươi đến cũng không cứu được!
Giọng Trần Lạc lạnh lùng, tức giận, ngón tay dùng sức. Cằm Tống Khải Ưng bị bóp biến hình, răng rớt khỏi mồm.
Đoạn Hưng hét to:
- Phế vật, thả hắn ra!
Liến dị lục chuyển linh lực vận chuyển, người Đoạn Hưng chớp lóe ánh sáng, giây lát ngưng tụ một cái đầu sư tử to cỡ một thước, sư tử hung tàn bá đạo.
Đoạn Hưng quát to:
- Quỳ xuống!
- Grao!
Linh Quyết thượng phẩm huyền cấp Sư Hống Khiếu giai đoạn đỉnh, ẩn chứa ý sư tử gầm, uy lực cường đại cực kỳ bá đạo. Vừa rồi Bạch Kiếm có linh hải biến dị còn không ngăn được nói gì tới Trần Lạc linh hải đã chết. Không chỉ mình Đoạn Hưng hành động, mười học tử Bắc Đẩu Vực cũng tung linh quyết, các loại linh quyết giai đoạn đại thành, giai đoạn đỉnh. Sư Hống Khiếu giai đoạn đỉnh xen lẫn mười loại linh quyết ập đến. Thấy hình ảnh này Tiết Thường Uyển định ra tay giúp. Lúc này Trần Lạc hành động, không, hắn không nhúc nhích, là linh lực của hắn động.
Toàn thân Trần Lạc tỏa sáng nhấp nháy như lửa cháy, lửa lan tràn. Nhất chuyển linh lực bộc phát, ngọn lửa bốc lên cao hai thước. Nhị chuyển linh lực là bốn thước, tam chuyển linh lực là sáu thước, tứ chuyển linh lực là tám thước. Lửa cháy hừng hực cao tám thước hình thành đầu sư tử lửa khổng lồ. Cái đầu sư tử càng hung tàn, bá đạo hơn của Đoạn Hưng. Sư hống chi hồn khổng lồ phát ra tiếng gầm cực kỳ bá đạo.
- Grao!
Trần Lạc đứng trong lửa, sư rống bao phủ, vạt áo bay phần phật, sợi tóc đen bay rối. Mặt mày Trần Lạc đầy tức giận, trong mắt tràn ngập kiệt ngạo, khóe môi treo bá đạo cuồng ngạo.
- Diệt hết cho ta!
Một tiếng gầm, sư hống chi hồn rống càng to.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Sư hống chi ý giai đoạn đỉnh của Đoạn Hưng và mười linh quyết từ những học tử Bắc Đẩu Vực khác đều tan tác.
Chưa xong, vẫn chưa xong.
Sư Hống Khiếu cuồng bá xen lẫn tiếng gầm uy vũ của Trần Lạc vang trên bầu trời.
- Tất cả cút!
Tiếng cút như sấm đánh, Sư Hống Khiếu giận dữ gầm rống.
- Vũ Hóa Phi ta là người như thế nào, nguyên Kim Thủy Vực không ai không biết, không cần nhờ chuyện này tăng danh dự của mình.
Vũ Hóa Phi ngừng một chút, tiếp tục bảo:
- Trần Lạc, ta nghĩ tình ngươi cùng là người Kim Thủy Vực nên ra mặt, chỉ cần ngươi giao Kim Ô thảo ra thì ta thay Bạch Kiếm đòi lại công bằng.
- Vậy ngươi hãy đòi công bằng cho Bạch Kiếm trước rồi tính.
Trần Lạc luôn điều tra vết thương của Bạch Kiếm, không biết là tại gã bị thương nặng hay sao mà lòng hắn rối loạn, mất kiên nhẫn.
- Đỗ Phong, dù Bạch Kiếm không đúng nhưng người của các ngươi đánh hắn, hôm nay phải xin lỗi.
Vũ Hóa Phi đang giận, Đỗ Phong cảm nhận được. Đỗ Phong biết con người Vũ Hóa Phi không dễ chọc, huống chi có Tiết Thường Uyển đứng một bên, nếu thật sự đánh nhau thì khó nói.
Nghĩ đến đây Đỗ Phong ra lệnh Tống Khải Ưng:
- Khải Ưng, đi qua xin lỗi.
Tống Khải Ưng muốn cãi lại nhưng khi thấy ánh mắt của Đỗ Phong thì im miệng, đi qua, nhắm mắt lại, tùy tiện nói lời xin lỗi.
Ai đều biết người đánh Bạch Kiếm không phải Tống Khải Ưng mà là Đoạn Hưng, nhưng Đoạn Hưng là nhân vật số hai của Bắc Đẩu Vực, gã không thể nào đi qua xin lỗi.
Vũ Hóa Phi không truy cứu, chỉ trách:
- Xin lỗi đàng hoàng.
Đỗ Phong trách:
- Khải Ưng, nghiêm túc một chút.
Tống Khải Ưng bĩu môi, không kiên nhẫn xin lỗi đàng hoàng.
Đỗ Phong nói:
- Vũ công tử, đã xin lỗi rồi, Kim Ô thảo của chúng ta đâu?
Vũ Hóa Phi nhìn Trần Lạc, nói:
- Bọn họ đã xin lỗi Bạch Kiếm . . .
Vũ Hóa Phi chưa nói hết đã bị Trần Lạc cắt ngang:
- Ta nói rồi, hắn đánh Bạch Kiếm thế nào thì ta sẽ đánh lại như vậy.
- Trần Lạc, chuyện này là Bạch Kiếm có lỗi trước . . .
Vũ Hóa Phi nhìn lên trời, định khuyên tiếp thì Trần Lạc lên tiếng:
- Bạch Kiếm sai cũng được, đúng cũng thế, ta không cần biết. Không ai được đánh Bạch Kiếm, đánh người xin lỗi rồi xong? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Vũ Hóa Phi, nếu ngươi muốn làm chủ chuyện này thì làm theo lời ta, nếu không thì đừng nói là Kim Ô thảo, một cọng cỏ ta cũng không cho!
Giọng Trần Lạc không còn bình tĩnh như vừa rồi mà trở nên cuồng bạo, tức giận.
Vũ Hóa Phi cố nén cơn giận, giọng biến đổi:
- Trần Lạc, ngươi đừng không biết điều!
- Trần Lạc ta luôn không biết điều!
Trần Lạc không kiểm tra Bạch Kiếm nữa, hắn đứng bật dậy, khuôn mặt đinẻ trai nhu như con gái tràn ngập giận dữ. Đôi mắt sâu thẳm rực cháy ngọn lửa nhìn chằm chằm vào Vũ Hóa Phi.
Trần Lạc quát to:
- Muốn là chủ chuyện này thì hãy lấy ra sự quyết đoán! Người Kim Thủy Vực của mình bị đánh mà ngươi không dám nói gì, còn ở đây lảm nhảm với ta. Có bản lĩnh thì đánh hắn phụ mẫu không nhận ra đi, ngươi có dám không?
Tiết Thường Uyển nhìn bọn họ sắp đánh lộn thì vội vã chạy ra ngăn cản. Vũ Hóa Phi không còn là Vũ Hóa Phi phong độ phiên phiên, khuôn mặt điển trai vặn vẹo, xanh mét. Vũ Hóa Phi nhìn huyền quang trận, thầm nhủ phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để các quan giám khảo thấy gã xúc động. Vũ Hóa Phi lại hít sâu, định nói gì.
Trần Lạc tức giận quát:
- Ta hỏi ngươi có dám hay không!?
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, tốt, tốt!
Vũ Hóa Phi tức run người, bật cười nói:
- Ta nghĩ tình ngươi chung vực với ta nên điều giải, nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì hôm nay cho ngươi bài học!
Vũ Hóa Phi quay sang quát với Đỗ Phong:
- Đỗ Phong, nếu đã có kẻ không biết trời cao đất rộng thì Vũ Hóa Phi ta không ra mặt điều đình nữa, ngươi tự giải quyết chuyện này đi.
Vũ Hóa Phi nói với Tiết Thường Uyển:
- Thường Uyển, nàng cũng thấy là không phải ta không muốn ra mặt mà là có người cứng đầu.
Tiết Thường Uyển định khuyên Trần Lạc nhưng hắn không phải kẻ dễ bị thuyết phục.
Trần Lạc chỉ vào Vũ Hóa Phi, hét lên:
- Ngươi chỉ có chút lá gan mà không biết ngượng đòi làm chủ? Nói cho ngươi biết, sau này đừng xen vào chuyện của ta, nếu không bản lĩnh thì đừng ở trước mặt ta ra oai!
Nhục nhã, quá nhục.
Không ai dám nói kiểu đó với Vũ Hóa Phi, càng không một người nào dám công nhiên sỉ nhục gã. Phải công nhận Vũ Hóa Phi rất giỏi kiềm chế, thật sự có tu dưỡng, hoặc như Bạch Kiếm nói, gã muốn thông qua huyền quang trận cho các quan giám khảo Trung Ương học phủ thấy năng lực lãnh đạo của mình. Không ai biết nguyên nhân, cũng không có ai nghiêm túc suy nghĩ, bởi vì Trần Lạc cuồng vọng, kiêu căng đã chọc giận đám người Bắc Đẩu Vực.
Tống Khải Ưng đứng đằng trước nhất, cách Trần Lạc gần nhất.
Tống Khải Ưng tức giận quát:
- Phế vật, ta thấy ngươi đã chán sống, xin lỗi ngươi là vì nể mặt Vũ Hóa Phi, ngươi là cái thứ gì? Vũ Hóa Phi mặc kệ ngươi thì ngươi không là gì, hôm nay nếu ngươi muốn chết vậy ta sẽ thành toàn ngươi!
Tống Khải Ưng đánh ra một luồng linh quyết.
Trần Lạc không thèm nhìn Tống Khải Ưng, giơ tay lên đánh ra kim xà chi hồn, nháy mắt nghiền nát linh quyết của gã. Trần Lạc bắt giữ Tống Khải Ưng, gồng mạnh kéo gã lại gần. Cánh tay nhìn như gầy gò bóp cổ Tống Khải Ưng ngộp thở, ngón tay mảnh khảnh bấu cằm gã đau nhức.
Tống Khải Ưng rú lên:
- Cứu ta, cứu . . .
- Hôm nay dù là tổ tông của ngươi đến cũng không cứu được!
Giọng Trần Lạc lạnh lùng, tức giận, ngón tay dùng sức. Cằm Tống Khải Ưng bị bóp biến hình, răng rớt khỏi mồm.
Đoạn Hưng hét to:
- Phế vật, thả hắn ra!
Liến dị lục chuyển linh lực vận chuyển, người Đoạn Hưng chớp lóe ánh sáng, giây lát ngưng tụ một cái đầu sư tử to cỡ một thước, sư tử hung tàn bá đạo.
Đoạn Hưng quát to:
- Quỳ xuống!
- Grao!
Linh Quyết thượng phẩm huyền cấp Sư Hống Khiếu giai đoạn đỉnh, ẩn chứa ý sư tử gầm, uy lực cường đại cực kỳ bá đạo. Vừa rồi Bạch Kiếm có linh hải biến dị còn không ngăn được nói gì tới Trần Lạc linh hải đã chết. Không chỉ mình Đoạn Hưng hành động, mười học tử Bắc Đẩu Vực cũng tung linh quyết, các loại linh quyết giai đoạn đại thành, giai đoạn đỉnh. Sư Hống Khiếu giai đoạn đỉnh xen lẫn mười loại linh quyết ập đến. Thấy hình ảnh này Tiết Thường Uyển định ra tay giúp. Lúc này Trần Lạc hành động, không, hắn không nhúc nhích, là linh lực của hắn động.
Toàn thân Trần Lạc tỏa sáng nhấp nháy như lửa cháy, lửa lan tràn. Nhất chuyển linh lực bộc phát, ngọn lửa bốc lên cao hai thước. Nhị chuyển linh lực là bốn thước, tam chuyển linh lực là sáu thước, tứ chuyển linh lực là tám thước. Lửa cháy hừng hực cao tám thước hình thành đầu sư tử lửa khổng lồ. Cái đầu sư tử càng hung tàn, bá đạo hơn của Đoạn Hưng. Sư hống chi hồn khổng lồ phát ra tiếng gầm cực kỳ bá đạo.
- Grao!
Trần Lạc đứng trong lửa, sư rống bao phủ, vạt áo bay phần phật, sợi tóc đen bay rối. Mặt mày Trần Lạc đầy tức giận, trong mắt tràn ngập kiệt ngạo, khóe môi treo bá đạo cuồng ngạo.
- Diệt hết cho ta!
Một tiếng gầm, sư hống chi hồn rống càng to.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Sư hống chi ý giai đoạn đỉnh của Đoạn Hưng và mười linh quyết từ những học tử Bắc Đẩu Vực khác đều tan tác.
Chưa xong, vẫn chưa xong.
Sư Hống Khiếu cuồng bá xen lẫn tiếng gầm uy vũ của Trần Lạc vang trên bầu trời.
- Tất cả cút!
Tiếng cút như sấm đánh, Sư Hống Khiếu giận dữ gầm rống.
/1351
|