Tống Khải Ưng hét lên làm mọi người giương mắt nhìn, thấy phía xa có một thiếu niên bước ra từ rừng cây. Thân hình thiếu niên gầy gò mặc áo lam đơn giản, khuôn mặt tuấn tú hơi nhu như con gái, biểu tình thản nhiên. Thiếu niên áo lam đi tới thấy đám người Tiết Thường Uyển, Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo, Diệp Thanh thì nhướng mày, nghi hăọc.
Bạch Kiếm lập tức lao đến:
- Trần Lạc, người Bắc Đẩu Vực muốn gây sự với ngươi!
- Bắc Đẩu Vực?
Trần Lạc nghĩ sơ liền đoán ra là vì Kim Ô thảo.
Trần Lạc thấy vết thương trên mặt Bạch Kiếm, hỏi:
- Vết thương của ngươi là sao?
- Ta không sao, ngươi phải cẩn thận người của Bắc Đẩu Vực, bọn họ tìm ngươi đòi Kim Ô thảo.
Trần Lạc hỏi lại:
- Đám người Bắc Đẩu Vực đánh ngươi phải không?
- Ta bị chút vết thương không sao, bọn họ có nhiều người nếu không thì đã cho biết tay. Ngươi hãy cẩn thận, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, huống chi . . .
Bạch Kiếm đang nói thì hộc máu.
Trần Lạc vội dìu Bạch Kiếm, nói:
- Linh hải của ngươi bị chấn thương, đừng nhúc nhích, ta chữa cho ngươi ngay.
Trước đây Đồ lão đầu nhi cho Trần Lạc một quyển kỳ châm hồi dương trận, đây là bút ký dùng trận pháp chữa cơ thể. Mặc dù Trần Lạc không tinh thông nhưng có thể miễn cưỡng thử trị cho Bạch Kiếm.
Đám người Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo, Diệp Thanh, Đỗ Phong, Đoạn Hưng tới gần.
Đoạn Hưng quát to:
- Ngươi chính là Trần Lạc? Biết điều thì giao Kim Ô thảo ra, nếu không hôm nay đánh ngươi phụ mẫu không nhận ra!
Vũ Hóa Phi mỉm cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Đoàn huynh, có phải vừa rồi ta chưa nói kỹ?
Đỗ Phong ra hiệu Đoạn Hưng khoan nói chuyện, để Vũ Hóa Phi giải quyết trước.
- Trần Lạc, bọn họ nói ngươi cướp Kim Ô thảo, co chuyện này không?
- Có.
Nghe Trần Lạc đáp dứt khoát làm mọi người ngây ra.
Vũ Hóa Phi không xác định hỏi lại:
- Ngươi thật sự cướp?
- Cướp.
Đỗ Phong cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Thừa nhận thì tốt, hôm nay nể mặt Vũ Hóa Phi Kim Thủy Vực các ngươi tha cho ngươi một lần.
Mọi người chờ Trần Lạc giao hai gốc Kim Ô thảo ra, nhưng thiếu niên áo lam chỉ ngồi xổm kiểm tra vết thương của Bạch Kiếm, không có vẻ gì muốn giao ra Kim Ô thảo.
Vũ Hóa Phi đề nghị:
- Trần Lạc, hay ngươi giao Kim Ô thảo trước đi, lát nữa chúng ta sẽ tìm cách chữa thương cho Bạch Kiếm.
- Không giao.
Trần Lạc thốt lời làm mọi người ngẩn ra, không ai ngờ hắn sẽ nói như vậy. Biểu tình Vũ Hóa Phi hơi tức giận, vì Trần Lạc nói thế làm gã, đệ nhất nhân Kim Thủy Vực mất mặt.
Vũ Hóa Phi tiếp tục bảo:
- Cướp đồ của người dù sao không tốt lành gì . . .
Vũ Hóa Phi chưa nói xong Trần Lạc đã lên tiếng:
- Tốt lành hay không là chuyện của riêng ta.
Vũ Hóa Phi nói:
- Trần Lạc, không thể nói vậy . . .
Trần Lạc cắt ngang:
- Ta nói rồi, đây là chuyện của riêng ta.
Nhìn khắp Kim Thủy Vực không một học tử nào dám nói kiểu đó với Vũ Hóa Phi, chưa có ai không vuốt mặt nể mũi gã như vậy. Dù là Đỗ Phong, nhân vật số một Bắc Đẩu Vực cũng thế. Nếu không phải Vũ Hóa Phi nổi tiếng lừng lẫy, thực lực cao thâm khó dò thì Đỗ Phong đã không giao chuyện này cho gã giải quyết. Ra ngoài đường, mỗi nhân vật thủ lĩnh cá vực sẽ không chủ động kết thù kết oán. Dù sau này không thi đậu Trung Ương học phủ nhưng cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ gặp, nếu có thể giải quyết vấn đề trong hòa bình là không còn gì tốt hơn, kết giao thêm một bằng hữu.
Đỗ Phong nghĩ vậy, Vũ Hóa Phi cũng cùng ý tưởng.
Nhưng cái tên Trần Lạc không biết điều, hắn chỉ là phế nhân có tử hải, chẳng lẽ không muốn sống sao?
Mọi người có cùng ý tưởng.
Không biết điều sao?
Tất cả đồng ý điều này.
Nhưng bọn họ không biết Trần Lạc là người trân trọng bằng hữu, khi Bạch Kiếm bị thương thì chuyện này đã đnhj sẽ không thể giải quyết trong hòa bình, ai làm người hòa giải cũng không được.
Diệp Thanh trào phúng cười khẩy nói:
- Hừ! Vũ công tử, chúng ta đừng quan tâm thứ không biết điều như hắn. Thật là, hắn nghĩ mình mở mệnh chi linh hải sao? Cho mặt mũi mà không biết quý, mặc kệ hắn chết đi, ai bảo hắn mắt mù cướp đồ của người ta.
Đám người Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo phụ họa châm biếm Trần LạcKhông biết điều.
Người Bắc Đẩu Vực đứng một bên cũng không vội vã, biểu tình xem kịch vui.
Đỗ Phong cười nói:
- Vũ Hóa Phi, ta cho ngươi mặt mũi nhưng hình như có người không nghĩ vậy.
Đoạn Hưng không cười nhạo Trần Lạc mà là Vũ Hóa Phi:
- Vũ Hóa Phi, người Kim Thủy Vực còn không nghe lồi ngươi nói, theo ta thấy ngươi làm đệ nhất nhân Kim Thủy Vực không đủ tư cách. Nếu đã vậy thì ngươi đừng nhúng tay vào!
Đỗ Phong cười cười:
- Ài.
Đỗ Phong ra hiệu Đoạn Hưng đừng xúc động, nói:
- Ta tin tưởng với bản lĩnh của Vũ công tử sẽ giải quyết được.
Biểu tình Vũ Hóa Phi lúng túng, xấu hổ. Tuy khóe môi Vũ Hóa Phi còn treo nụ cười nhưng bên trong chất chứa giận dữ. Đặc biệt lời xì xầm từ người xung quanh khiến Vũ Hóa Phi, đệ nhất nhân Kim Thủy Vực mất hết mặt mũi. Vũ Hóa Phi nhắm mắt lại, hít sâu cố nén cơn giận. Vũ Hóa Phi mở mắt ra nhìn vô số huyền quang trận trên bầu trời, lại nhìn hướng Trần Lạc.
Vũ Hóa Phi nói:
- Trần Lạc, đừng hành động theo cảm tình, nếu lấy đồ của người ta thì hãy trả lại cho người. Vinh nhục cá nhân là nhỏ, đừng làmh ỏng danh dự của Kim Thủy Vực chúng ta. Ta nghĩ tình ngươi là người Kim Thủy Vực nên mới ra mặt điều hòa, hy vọng ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng.
Trần Lạc luôn xem xét vết thương linh hải của Bạch Kiếm, kiên nhẫn nói:
- Điều hòa sao? Cũng tốt, ai đánh Bạch Kiếm hãy đứng ra tay, hắn đánh Bạch Kiếm như thế nào để ta đánh trở lại, sau khi đánh đủ ta sẽ trả Kim Ô thảo cho bọn họ.
- Thật lớn lối!
- Phế vật! Ngươi dám!
Người Bắc Đẩu Vực nổi giận, đặc biệt là Đoạn Hưng, Tống Khải Ưng. Nếu không pahỉe Đỗ Phong cứ ngăn cản thì Đoạn Hưng, Tống Khải Ưng đã nhào qua đánh Trần Lạc một trận.
Đỗ Phong ngăn hai người kia, cười nói:
- Vũ công tử, ngươi cũng chính mắt thấy, Bạch Kiếm bị thương hoàn toàn là hắn gieo gió gặt bão, không liên quan đến chúng ta.
Vũ Hóa Phi nói:
- Đúng là Bạch Kiếm có lỗi . . .
Bạch Kiếm luôn im lặng rốt cuộc không nhịn nữa, mặt đỏ rực xúc động nói:
- Vũ Hóa Phi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sai? Là bọn họ muốn canh Trần Lạc tại đây, ta đi qua hỏi có chuyện gì thì đám khốn kiếp liền đánh ta, như vậy chẳng lẽ là ta sai? Vũ Hóa Phi, ta nói cho ngươi biết, đừng đóng kịch giả mù sa mưa trước mặt ta. Có lẽ người khác không biết nhưng ta mù sao? Ngươi chỉ muốn nhờ chuyện này tăng danh dự cho mình, để quan giám khảo Trung Ương học phủ thông qua huyền quang trận bên trên nhìn biểu hiện của người, làm bộ làm tịch!
Vũ Hóa Phi quát to:
- Càn rỡ!
Biểu tình Vũ Hóa Phi tức giận, lửa giận rực cháy, có lẽ gã tức giận bị Bạch Kiếm vạch trần ý đồ nên suýt mất lý trí. Vũ Hóa Phi hít sâu ức chế tức giận.
Bạch Kiếm lập tức lao đến:
- Trần Lạc, người Bắc Đẩu Vực muốn gây sự với ngươi!
- Bắc Đẩu Vực?
Trần Lạc nghĩ sơ liền đoán ra là vì Kim Ô thảo.
Trần Lạc thấy vết thương trên mặt Bạch Kiếm, hỏi:
- Vết thương của ngươi là sao?
- Ta không sao, ngươi phải cẩn thận người của Bắc Đẩu Vực, bọn họ tìm ngươi đòi Kim Ô thảo.
Trần Lạc hỏi lại:
- Đám người Bắc Đẩu Vực đánh ngươi phải không?
- Ta bị chút vết thương không sao, bọn họ có nhiều người nếu không thì đã cho biết tay. Ngươi hãy cẩn thận, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, huống chi . . .
Bạch Kiếm đang nói thì hộc máu.
Trần Lạc vội dìu Bạch Kiếm, nói:
- Linh hải của ngươi bị chấn thương, đừng nhúc nhích, ta chữa cho ngươi ngay.
Trước đây Đồ lão đầu nhi cho Trần Lạc một quyển kỳ châm hồi dương trận, đây là bút ký dùng trận pháp chữa cơ thể. Mặc dù Trần Lạc không tinh thông nhưng có thể miễn cưỡng thử trị cho Bạch Kiếm.
Đám người Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo, Diệp Thanh, Đỗ Phong, Đoạn Hưng tới gần.
Đoạn Hưng quát to:
- Ngươi chính là Trần Lạc? Biết điều thì giao Kim Ô thảo ra, nếu không hôm nay đánh ngươi phụ mẫu không nhận ra!
Vũ Hóa Phi mỉm cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Đoàn huynh, có phải vừa rồi ta chưa nói kỹ?
Đỗ Phong ra hiệu Đoạn Hưng khoan nói chuyện, để Vũ Hóa Phi giải quyết trước.
- Trần Lạc, bọn họ nói ngươi cướp Kim Ô thảo, co chuyện này không?
- Có.
Nghe Trần Lạc đáp dứt khoát làm mọi người ngây ra.
Vũ Hóa Phi không xác định hỏi lại:
- Ngươi thật sự cướp?
- Cướp.
Đỗ Phong cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Thừa nhận thì tốt, hôm nay nể mặt Vũ Hóa Phi Kim Thủy Vực các ngươi tha cho ngươi một lần.
Mọi người chờ Trần Lạc giao hai gốc Kim Ô thảo ra, nhưng thiếu niên áo lam chỉ ngồi xổm kiểm tra vết thương của Bạch Kiếm, không có vẻ gì muốn giao ra Kim Ô thảo.
Vũ Hóa Phi đề nghị:
- Trần Lạc, hay ngươi giao Kim Ô thảo trước đi, lát nữa chúng ta sẽ tìm cách chữa thương cho Bạch Kiếm.
- Không giao.
Trần Lạc thốt lời làm mọi người ngẩn ra, không ai ngờ hắn sẽ nói như vậy. Biểu tình Vũ Hóa Phi hơi tức giận, vì Trần Lạc nói thế làm gã, đệ nhất nhân Kim Thủy Vực mất mặt.
Vũ Hóa Phi tiếp tục bảo:
- Cướp đồ của người dù sao không tốt lành gì . . .
Vũ Hóa Phi chưa nói xong Trần Lạc đã lên tiếng:
- Tốt lành hay không là chuyện của riêng ta.
Vũ Hóa Phi nói:
- Trần Lạc, không thể nói vậy . . .
Trần Lạc cắt ngang:
- Ta nói rồi, đây là chuyện của riêng ta.
Nhìn khắp Kim Thủy Vực không một học tử nào dám nói kiểu đó với Vũ Hóa Phi, chưa có ai không vuốt mặt nể mũi gã như vậy. Dù là Đỗ Phong, nhân vật số một Bắc Đẩu Vực cũng thế. Nếu không phải Vũ Hóa Phi nổi tiếng lừng lẫy, thực lực cao thâm khó dò thì Đỗ Phong đã không giao chuyện này cho gã giải quyết. Ra ngoài đường, mỗi nhân vật thủ lĩnh cá vực sẽ không chủ động kết thù kết oán. Dù sau này không thi đậu Trung Ương học phủ nhưng cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ gặp, nếu có thể giải quyết vấn đề trong hòa bình là không còn gì tốt hơn, kết giao thêm một bằng hữu.
Đỗ Phong nghĩ vậy, Vũ Hóa Phi cũng cùng ý tưởng.
Nhưng cái tên Trần Lạc không biết điều, hắn chỉ là phế nhân có tử hải, chẳng lẽ không muốn sống sao?
Mọi người có cùng ý tưởng.
Không biết điều sao?
Tất cả đồng ý điều này.
Nhưng bọn họ không biết Trần Lạc là người trân trọng bằng hữu, khi Bạch Kiếm bị thương thì chuyện này đã đnhj sẽ không thể giải quyết trong hòa bình, ai làm người hòa giải cũng không được.
Diệp Thanh trào phúng cười khẩy nói:
- Hừ! Vũ công tử, chúng ta đừng quan tâm thứ không biết điều như hắn. Thật là, hắn nghĩ mình mở mệnh chi linh hải sao? Cho mặt mũi mà không biết quý, mặc kệ hắn chết đi, ai bảo hắn mắt mù cướp đồ của người ta.
Đám người Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo phụ họa châm biếm Trần LạcKhông biết điều.
Người Bắc Đẩu Vực đứng một bên cũng không vội vã, biểu tình xem kịch vui.
Đỗ Phong cười nói:
- Vũ Hóa Phi, ta cho ngươi mặt mũi nhưng hình như có người không nghĩ vậy.
Đoạn Hưng không cười nhạo Trần Lạc mà là Vũ Hóa Phi:
- Vũ Hóa Phi, người Kim Thủy Vực còn không nghe lồi ngươi nói, theo ta thấy ngươi làm đệ nhất nhân Kim Thủy Vực không đủ tư cách. Nếu đã vậy thì ngươi đừng nhúng tay vào!
Đỗ Phong cười cười:
- Ài.
Đỗ Phong ra hiệu Đoạn Hưng đừng xúc động, nói:
- Ta tin tưởng với bản lĩnh của Vũ công tử sẽ giải quyết được.
Biểu tình Vũ Hóa Phi lúng túng, xấu hổ. Tuy khóe môi Vũ Hóa Phi còn treo nụ cười nhưng bên trong chất chứa giận dữ. Đặc biệt lời xì xầm từ người xung quanh khiến Vũ Hóa Phi, đệ nhất nhân Kim Thủy Vực mất hết mặt mũi. Vũ Hóa Phi nhắm mắt lại, hít sâu cố nén cơn giận. Vũ Hóa Phi mở mắt ra nhìn vô số huyền quang trận trên bầu trời, lại nhìn hướng Trần Lạc.
Vũ Hóa Phi nói:
- Trần Lạc, đừng hành động theo cảm tình, nếu lấy đồ của người ta thì hãy trả lại cho người. Vinh nhục cá nhân là nhỏ, đừng làmh ỏng danh dự của Kim Thủy Vực chúng ta. Ta nghĩ tình ngươi là người Kim Thủy Vực nên mới ra mặt điều hòa, hy vọng ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng.
Trần Lạc luôn xem xét vết thương linh hải của Bạch Kiếm, kiên nhẫn nói:
- Điều hòa sao? Cũng tốt, ai đánh Bạch Kiếm hãy đứng ra tay, hắn đánh Bạch Kiếm như thế nào để ta đánh trở lại, sau khi đánh đủ ta sẽ trả Kim Ô thảo cho bọn họ.
- Thật lớn lối!
- Phế vật! Ngươi dám!
Người Bắc Đẩu Vực nổi giận, đặc biệt là Đoạn Hưng, Tống Khải Ưng. Nếu không pahỉe Đỗ Phong cứ ngăn cản thì Đoạn Hưng, Tống Khải Ưng đã nhào qua đánh Trần Lạc một trận.
Đỗ Phong ngăn hai người kia, cười nói:
- Vũ công tử, ngươi cũng chính mắt thấy, Bạch Kiếm bị thương hoàn toàn là hắn gieo gió gặt bão, không liên quan đến chúng ta.
Vũ Hóa Phi nói:
- Đúng là Bạch Kiếm có lỗi . . .
Bạch Kiếm luôn im lặng rốt cuộc không nhịn nữa, mặt đỏ rực xúc động nói:
- Vũ Hóa Phi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sai? Là bọn họ muốn canh Trần Lạc tại đây, ta đi qua hỏi có chuyện gì thì đám khốn kiếp liền đánh ta, như vậy chẳng lẽ là ta sai? Vũ Hóa Phi, ta nói cho ngươi biết, đừng đóng kịch giả mù sa mưa trước mặt ta. Có lẽ người khác không biết nhưng ta mù sao? Ngươi chỉ muốn nhờ chuyện này tăng danh dự cho mình, để quan giám khảo Trung Ương học phủ thông qua huyền quang trận bên trên nhìn biểu hiện của người, làm bộ làm tịch!
Vũ Hóa Phi quát to:
- Càn rỡ!
Biểu tình Vũ Hóa Phi tức giận, lửa giận rực cháy, có lẽ gã tức giận bị Bạch Kiếm vạch trần ý đồ nên suýt mất lý trí. Vũ Hóa Phi hít sâu ức chế tức giận.
/1351
|