Tiểu cô nương bướng bỉnh nói:
– Gì mà trưởng bối hay không, ở trong lòng ta Lạc gia mãi mãi là Lạc gia. Thúc thúc gì đó thật khó nghe. Mẫu thân của ta ơi, mẫu thân kêu ta gọi Lạc gia là thúc thúc chẳng những giảm một bậc bối phận của Lạc gia sao? Lạc thúc bối phận nhỏ hơn Lạc gia, đúng không Lạc gia?
Trần Lạc sợ tiểu cô nương lại quấn lấy mình đòi nghe chuyện gì nữa, hắn đổi đề tài:
– Nói chuyện lâu như vậy ta còn chưa biết tên cô nương là gì?
Tiểu cô nương nghe Trần Lạc nói không biết tên nàng thì rất buồn, lầu bầu:
– Thật tình, người ta đời này muốn gặp nhất là Lạc gia, vậy mà Lạc gia thậm chí không biết tên của người ta. Dù Lạc gia không biết cũng đừng nói ra, không biết lén hỏi thăm sao? Cứ phải hỏi thẳng như thế, có biết làm người ta đau lòng lắm không?
Bạch Phiêu Phiêu đột nhiên:
– Nha đầu tên Lãnh Tâm, là Lãnh Cốc đặt.
– Lãnh Tâm, tên hay.
Trần Lạc phất tay, ánh sáng lượn lờ trên đầu ngón tay. Ánh sáng ngưng tụ lại thành một vòng cổ sặc sỡ nhiều màu.
Trần Lạc nói:
– Nào, tiểu Lãnh Tâm đừng giận, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tặng dây chuyển này coi như quà gặp mặt.
Nghe Trần Lạc nói tặng quà gặp mặt, Lãnh Tâm hết buồn ngay. Nhất là khi thấy dây chuyển tỏa sáng nhiều màu thì Lãnh Tâm càng thích.
Lãnh Tâm lẩm bẩm:
– Dây chuyền đẹp quá, thật sự tặng cho ta xem?
– Đương nhiên, nào, thúc thúc đeo cho.
Trần Lạc cười tủm tỉm đeo dây chuyển cho Lãnh Tâm. Tiểu Phong Hoa Tuyết Nguyệt cảm nhận hơi thở sinh mệnh đậm đặc bao phủ nàng, hơi thở sinh mệnh từ lỗ chân lông len vào lớp da, dung nhập vào máu, linh hải, linh hồn. Trong khoảnh khắc Lãnh Tâm ngạc nhiên phát hiện linh hồn và cơ thể thăng hoa khó tin.
– Trời, dây chuyền thật thần kỳ.
Bạch Phiêu Phiêu cảm ứng rõ ràng thay đổi trên người nữ nhi, lòng rất giật mình.
Bạch Phiêu Phiêu phản ứng lại, nói ngay:
– Lạc gia, món quà này quá quý trọng, xin hãy thu về đi.
– Mẫu thân! Đây là quà gặp mặt Lạc gia tặng cho ta, sao mẫu thân kêu Lạc gia lấy về? Kỳ cục.
– Nha đầu ngốc, dây chuyền này chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất, đừng nói phương thế giới này, dù là trong hoàn vũ cũng là chí bảo.
Nghe nói dây chuyền chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất làm Lãnh Tâm xoe tròn mắt.
Trần Lạc phẩy tay nói:
– Cứ để đứa nhỏ đeo, đây chỉ là một chút tấm lòng của ta. Nàng đừng lo, ta đã ẩn dây chuyền, những người khác sẽ không cảm nhận được hơi thở sinh mệnh từ dây chuyền.
– Không, ý của ta không phải vậy, món quà quá quý trọng.
– Quý trọng gì đâu.
Trần Lạc lật tay, một chiếc vòng tay nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Trần Lạc đưa vòng tay cho Bạch Phiêu Phiêu, nói:
– Ta không dự hôn lễ của các người, vòng tay này xem như quà kết hôn muộn.
Bạch Phiêu Phiêu nhìn ra vòng tay giống như dây chuyền đều chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất.
Trần Lạc giành nói trước:
– Nếu nàng còn nói quà quá quý trọng vậy là xem ta như người ngoài. Hai chúng ta vốn là bằng hữu, nàng và Lãnh Cốc lại thành thân, đừng xa lạ như vậy.
– Cái này…
Nói thật là trong lòng Bạch Phiêu Phiêu rất mâu thuẫn. Làm tu hành giả, còn là một nữ nhân, Bạch Phiêu Phiêu không chống cự được vòng tay xinh đẹp chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất, nhưng món quà quá quý, quý trọng làm Bạch Phiêu Phiêu không chịu nổi. Dù sao là hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất, là chí bảo trong chí bảo với bất cứ tu hành giả nào. Có hơi thở sinh mệnh này không khoa trương khi nói đường tu hành suôn sẻ không chướng ngại vật, ít nhất trẻ mãi không già, tuổi xuân mãi mãi.
Có lẽ món quà rất quý trọng đối với Bạch Phiêu Phiêu, nhưng với Trần Lạc thì chỉ cần hắn muốn đưa ra bao nhiêu đều được, búng tay một cái ngưng tụ ra ngàn vạn dây chuyền chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất chẳng khó khăn gì.
Đừng nghi ngờ, Trần Lạc thành tựu lực lượng nguyên thủy hoàn mỹ nhất vũ trụ, cộng thêm trong linh hải của hắn có một viên Nhân Thư chi tâm xem như nguồn sối sinh mệnh, hắn thích tùy hứng thế nào tùy ý.
A?
Trần Lạc đang định nói gì chợt phát hiện có người đi vào. Cảm ứng được người này, Trần Lạc nhếch môi cười chân thành.
– Thê tử yêu quý, trượng phu đẹp trai uy vũ của nàng về rồi đây!
– Nữ nhi ngoan, phụ thân phong lưu phóng khoáng về rồi đây!
Thanh âm quen thuộc lại khiến Trần Lạc nổi hết da gà da vịt.
Rất nhanh một nam nhân đi vào phòng khách. Nam nhân đúng là đẹp trai uy vũ, vóc dáng to lớn, vai rộng, khuôn mặt kiên cường, mặc nhung trang, thật là nhân tài đường đường, mặt mũi nam tính, cho cảm giác rất hùng hậu.
Dù trăm năm chưa gặp, Lãnh Cốc thay đổi khá nhiều nhưng Trần Lạc vừa nhìn liền nhận ra gã ngay.
Lãnh Cốc vừa bước vào cửa, thấy thanh niên đẹp trai ngồi trên ghế liền biết ngay là Trần Lạc. Cái gì là huynh đệ? Chính là đây. Tình nghĩa huynh đệ sẽ không thay đổi vì thời gian.
Lãnh Tâm nói:
– Hì hì, phụ thân, Lạc gia đến rồi, không ngờ đúng không? Này này, phụ thân, mụ người rồi sao?
Lãnh Tâm từ nhỏ thích nghe Lãnh Cốc kể về sự tích của Trần Lạc, nàng nghe trong từng câu nói cảm nhận tình nghĩa huynh đệ giữa phụ thân và Lạc gia. Lãnh Tâm biết phụ thân rất nhớ Lạc gia, nàng nghĩ cơ hội hiếm có định bụng trêu ghẹo phụ thân một chút. Chẳng ngờ Lãnh Tâm vừa nói xong Lãnh Cốc lao qua ôm Trần Lạc, khóc rống.
Bạch Phiêu Phiêu, Lãnh Tâm không ngờ đến. Hai người biết Lãnh Cốc và Trần Lạc tình sâu nghĩa nặng, nhưng cũng không cần ôm nhau khóc thế này đi? Cảnh tượng trông khá buồn cười, Lãnh Cốc trung niên gào khóc, Trần Lạc bề ngoài hai mươi tuỏi thì vỗ lưng gã an ủi.
Lần đầu tiên Lãnh Tâm thấy phụ thân như vậy, nàng luống cuống, bối rối. Bạch Phiêu Phiêu hơi hiểu cảm xúc của Lãnh Cốc, dù sao nàng, Lãnh Cốc, Trần Lạc quen nhau khá lâu, biết đôi điều về chuyện của hai người. Bắt đầu từ Táng Cổ Phong, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc danh dũng chiến đấu đẫm máu bảo vệ Trần Lạc. Sau đó Trần Lạc đại khai sát giới vì ba huynh đệ. Nhân quả mở ra, Chúc Long sơn, Nhân Thư, bọn họ trải qua rất nhiều điều, tình nghĩa sâu đậm đến nỗi người bình thường không cách nào hiểu được.
– Tiểu tử, rốt cuộc ngươi chịu về, chín mươi năm trời! Ta còn tưởng ngươi đã…
Đây không phải lần đầu tiên Trần Lạc biến mất, tổng cộng dã mất tích ba lần, mỗi lần Trần Lạc mất tích đều không rõ sống chết. Lần này càng tệ, lúc Trần Lạc mất tích đã là nửa chết nửa sống, còn mang theo Nhân Thư là thứ vô cùng nguy hiểm. Lãnh Cốc lo lắng đợi một năm rồi lại một năm, hơn chín mươi năm qua đi rốt cuộc chờ Trần Lạc trở về.
– Được rồi, nói đến thì ngươi đã thành hôn lập nghiệp làm phụ thân, khóc lóc cái gì?
Lãnh Cốc cứ khóc mãi, Trần Lạc lấy cớ bảo đói bụng gã mới nín khóc.
Lãnh Cốc vội kêu Bạch Phiêu Phiêu bình thường rượu ngon ăn ngon:
– Nhanh lên, Phiêu Phiêu, lấy mỹ tửu gia gia cất chứa ra hết đây…!
– Phụ thân, mỹ tửu cất chứa tận mấy trăm đàn, lấy hết ra sao?
– Nha đầu này, chuyện không liên quan ngươi, sang góc chơi. Mau lên Phiêu Phiêu, sao còn đứng đó?
– Gì mà trưởng bối hay không, ở trong lòng ta Lạc gia mãi mãi là Lạc gia. Thúc thúc gì đó thật khó nghe. Mẫu thân của ta ơi, mẫu thân kêu ta gọi Lạc gia là thúc thúc chẳng những giảm một bậc bối phận của Lạc gia sao? Lạc thúc bối phận nhỏ hơn Lạc gia, đúng không Lạc gia?
Trần Lạc sợ tiểu cô nương lại quấn lấy mình đòi nghe chuyện gì nữa, hắn đổi đề tài:
– Nói chuyện lâu như vậy ta còn chưa biết tên cô nương là gì?
Tiểu cô nương nghe Trần Lạc nói không biết tên nàng thì rất buồn, lầu bầu:
– Thật tình, người ta đời này muốn gặp nhất là Lạc gia, vậy mà Lạc gia thậm chí không biết tên của người ta. Dù Lạc gia không biết cũng đừng nói ra, không biết lén hỏi thăm sao? Cứ phải hỏi thẳng như thế, có biết làm người ta đau lòng lắm không?
Bạch Phiêu Phiêu đột nhiên:
– Nha đầu tên Lãnh Tâm, là Lãnh Cốc đặt.
– Lãnh Tâm, tên hay.
Trần Lạc phất tay, ánh sáng lượn lờ trên đầu ngón tay. Ánh sáng ngưng tụ lại thành một vòng cổ sặc sỡ nhiều màu.
Trần Lạc nói:
– Nào, tiểu Lãnh Tâm đừng giận, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tặng dây chuyển này coi như quà gặp mặt.
Nghe Trần Lạc nói tặng quà gặp mặt, Lãnh Tâm hết buồn ngay. Nhất là khi thấy dây chuyển tỏa sáng nhiều màu thì Lãnh Tâm càng thích.
Lãnh Tâm lẩm bẩm:
– Dây chuyền đẹp quá, thật sự tặng cho ta xem?
– Đương nhiên, nào, thúc thúc đeo cho.
Trần Lạc cười tủm tỉm đeo dây chuyển cho Lãnh Tâm. Tiểu Phong Hoa Tuyết Nguyệt cảm nhận hơi thở sinh mệnh đậm đặc bao phủ nàng, hơi thở sinh mệnh từ lỗ chân lông len vào lớp da, dung nhập vào máu, linh hải, linh hồn. Trong khoảnh khắc Lãnh Tâm ngạc nhiên phát hiện linh hồn và cơ thể thăng hoa khó tin.
– Trời, dây chuyền thật thần kỳ.
Bạch Phiêu Phiêu cảm ứng rõ ràng thay đổi trên người nữ nhi, lòng rất giật mình.
Bạch Phiêu Phiêu phản ứng lại, nói ngay:
– Lạc gia, món quà này quá quý trọng, xin hãy thu về đi.
– Mẫu thân! Đây là quà gặp mặt Lạc gia tặng cho ta, sao mẫu thân kêu Lạc gia lấy về? Kỳ cục.
– Nha đầu ngốc, dây chuyền này chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất, đừng nói phương thế giới này, dù là trong hoàn vũ cũng là chí bảo.
Nghe nói dây chuyền chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất làm Lãnh Tâm xoe tròn mắt.
Trần Lạc phẩy tay nói:
– Cứ để đứa nhỏ đeo, đây chỉ là một chút tấm lòng của ta. Nàng đừng lo, ta đã ẩn dây chuyền, những người khác sẽ không cảm nhận được hơi thở sinh mệnh từ dây chuyền.
– Không, ý của ta không phải vậy, món quà quá quý trọng.
– Quý trọng gì đâu.
Trần Lạc lật tay, một chiếc vòng tay nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Trần Lạc đưa vòng tay cho Bạch Phiêu Phiêu, nói:
– Ta không dự hôn lễ của các người, vòng tay này xem như quà kết hôn muộn.
Bạch Phiêu Phiêu nhìn ra vòng tay giống như dây chuyền đều chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất.
Trần Lạc giành nói trước:
– Nếu nàng còn nói quà quá quý trọng vậy là xem ta như người ngoài. Hai chúng ta vốn là bằng hữu, nàng và Lãnh Cốc lại thành thân, đừng xa lạ như vậy.
– Cái này…
Nói thật là trong lòng Bạch Phiêu Phiêu rất mâu thuẫn. Làm tu hành giả, còn là một nữ nhân, Bạch Phiêu Phiêu không chống cự được vòng tay xinh đẹp chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất, nhưng món quà quá quý, quý trọng làm Bạch Phiêu Phiêu không chịu nổi. Dù sao là hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất, là chí bảo trong chí bảo với bất cứ tu hành giả nào. Có hơi thở sinh mệnh này không khoa trương khi nói đường tu hành suôn sẻ không chướng ngại vật, ít nhất trẻ mãi không già, tuổi xuân mãi mãi.
Có lẽ món quà rất quý trọng đối với Bạch Phiêu Phiêu, nhưng với Trần Lạc thì chỉ cần hắn muốn đưa ra bao nhiêu đều được, búng tay một cái ngưng tụ ra ngàn vạn dây chuyền chứa hơi thở sinh mệnh tinh khiết nhất chẳng khó khăn gì.
Đừng nghi ngờ, Trần Lạc thành tựu lực lượng nguyên thủy hoàn mỹ nhất vũ trụ, cộng thêm trong linh hải của hắn có một viên Nhân Thư chi tâm xem như nguồn sối sinh mệnh, hắn thích tùy hứng thế nào tùy ý.
A?
Trần Lạc đang định nói gì chợt phát hiện có người đi vào. Cảm ứng được người này, Trần Lạc nhếch môi cười chân thành.
– Thê tử yêu quý, trượng phu đẹp trai uy vũ của nàng về rồi đây!
– Nữ nhi ngoan, phụ thân phong lưu phóng khoáng về rồi đây!
Thanh âm quen thuộc lại khiến Trần Lạc nổi hết da gà da vịt.
Rất nhanh một nam nhân đi vào phòng khách. Nam nhân đúng là đẹp trai uy vũ, vóc dáng to lớn, vai rộng, khuôn mặt kiên cường, mặc nhung trang, thật là nhân tài đường đường, mặt mũi nam tính, cho cảm giác rất hùng hậu.
Dù trăm năm chưa gặp, Lãnh Cốc thay đổi khá nhiều nhưng Trần Lạc vừa nhìn liền nhận ra gã ngay.
Lãnh Cốc vừa bước vào cửa, thấy thanh niên đẹp trai ngồi trên ghế liền biết ngay là Trần Lạc. Cái gì là huynh đệ? Chính là đây. Tình nghĩa huynh đệ sẽ không thay đổi vì thời gian.
Lãnh Tâm nói:
– Hì hì, phụ thân, Lạc gia đến rồi, không ngờ đúng không? Này này, phụ thân, mụ người rồi sao?
Lãnh Tâm từ nhỏ thích nghe Lãnh Cốc kể về sự tích của Trần Lạc, nàng nghe trong từng câu nói cảm nhận tình nghĩa huynh đệ giữa phụ thân và Lạc gia. Lãnh Tâm biết phụ thân rất nhớ Lạc gia, nàng nghĩ cơ hội hiếm có định bụng trêu ghẹo phụ thân một chút. Chẳng ngờ Lãnh Tâm vừa nói xong Lãnh Cốc lao qua ôm Trần Lạc, khóc rống.
Bạch Phiêu Phiêu, Lãnh Tâm không ngờ đến. Hai người biết Lãnh Cốc và Trần Lạc tình sâu nghĩa nặng, nhưng cũng không cần ôm nhau khóc thế này đi? Cảnh tượng trông khá buồn cười, Lãnh Cốc trung niên gào khóc, Trần Lạc bề ngoài hai mươi tuỏi thì vỗ lưng gã an ủi.
Lần đầu tiên Lãnh Tâm thấy phụ thân như vậy, nàng luống cuống, bối rối. Bạch Phiêu Phiêu hơi hiểu cảm xúc của Lãnh Cốc, dù sao nàng, Lãnh Cốc, Trần Lạc quen nhau khá lâu, biết đôi điều về chuyện của hai người. Bắt đầu từ Táng Cổ Phong, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc danh dũng chiến đấu đẫm máu bảo vệ Trần Lạc. Sau đó Trần Lạc đại khai sát giới vì ba huynh đệ. Nhân quả mở ra, Chúc Long sơn, Nhân Thư, bọn họ trải qua rất nhiều điều, tình nghĩa sâu đậm đến nỗi người bình thường không cách nào hiểu được.
– Tiểu tử, rốt cuộc ngươi chịu về, chín mươi năm trời! Ta còn tưởng ngươi đã…
Đây không phải lần đầu tiên Trần Lạc biến mất, tổng cộng dã mất tích ba lần, mỗi lần Trần Lạc mất tích đều không rõ sống chết. Lần này càng tệ, lúc Trần Lạc mất tích đã là nửa chết nửa sống, còn mang theo Nhân Thư là thứ vô cùng nguy hiểm. Lãnh Cốc lo lắng đợi một năm rồi lại một năm, hơn chín mươi năm qua đi rốt cuộc chờ Trần Lạc trở về.
– Được rồi, nói đến thì ngươi đã thành hôn lập nghiệp làm phụ thân, khóc lóc cái gì?
Lãnh Cốc cứ khóc mãi, Trần Lạc lấy cớ bảo đói bụng gã mới nín khóc.
Lãnh Cốc vội kêu Bạch Phiêu Phiêu bình thường rượu ngon ăn ngon:
– Nhanh lên, Phiêu Phiêu, lấy mỹ tửu gia gia cất chứa ra hết đây…!
– Phụ thân, mỹ tửu cất chứa tận mấy trăm đàn, lấy hết ra sao?
– Nha đầu này, chuyện không liên quan ngươi, sang góc chơi. Mau lên Phiêu Phiêu, sao còn đứng đó?
/1351
|