Đây không phải nguyên nhân Trần Lạc trợn tròn mắt, làm hắn mắt tròn mắt dẹt là khi Bạch Phiêu Phiêu đến, tiểu cô nương chạy qua gọi nàng một tiếng mẫu thân.
Nha đầu này là nữ nhi của Bạch Phiêu Phiêu?
Bạch Phiêu Phiêu thành thân?
Đây vẫn chưa phải nguyên nhân Trần Lạc trợn tròn mắt.
Tiểu cô nương kêu mẫu thân xong nói với Bạch Phiêu Phiêu:
– Mẫu thân, có tiểu tử ngốc đến tìm phụ thân, hắn thậm chí không biết ta lại bảo là bằng hữu của phụ thân, ha ha ha, mẫu thân nói xem hắn có ngốc không?
Trần Lạc đã hóa đá và bay theo gió.
Tiểu cô nương nói cái gì?
Tiểu cô nương nói Lãnh Cốc là phụ thân của nàng?
Tiểu cô nương là nữ nhi của Lãnh Cốc? Nàng cũng là nữ nhi của Bạch Phiêu Phiêu?
Tiểu cô nương là nữ nhi của Lãnh Cốc và Bạch Phiêu Phiêu? Tức là hai người này…
Nghĩ đến đây Trần Lạc đứt dây thần kinh, lòng dậy sóng. Trần Lạc nghĩ tới nghĩ lui cũng không bao giờ ngờ Lãnh Cốc và Bạch Phiêu Phiêu sẽ cùng nhau, hai người này thật là… Thật là… Trần Lạc không biết hai người này làm sao yêu nhau được, nữ nhi cũng lớn như vậy.
– Mẫu thân? Sao không nói chuyện? Mẫu thân nhìn gì?
Trần Lạc xoe tròn mắt nhìn Bạch Phiêu Phiêu, nàng nhìn nàng cũng rất ngạc nhiên. Biểu tình của Bạch Phiêu Phiêu cực kỳ ngạc nhiên, như thấy thiên thần giáng trần, tràn đầy khó tin.
Bạch Phiêu Phiêu đứng ngây như tượng, tiểu cô nương lắc cánh tay nàng:
– Mẫu thân, sao vậy mẫu thân?
Thật lâu sau Bạch Phiêu Phiêu tỉnh táo khỏi cơn giật mình, nàng hít sâu nhưng lòng vẫn dậy sóng thần.
Bạch Phiêu Phiêu rất khó tin tưởng, nàng cắn ngón tay.
– Mẫu thân của ta bị gì vậy? Sao tự nhiên cắn mình?
Bạch Phiêu Phiêu cảm nhận đau nhói tim mới tin cảnh trước mắt không phải mơ, lẩm bẩm:
– Thật sự là ngươi?
Trần Lạc có nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi từ đâu, phản xạ gật đầu.
– Cái gì thật sự là ngươi? Mẫu thân biết hắn? Tên ngốc này thật sự là bằng hữu của phụ thân?
Thây Bạch Phiêu Phiêu gật đầu, tiểu cô nương bất ngờ hỏi:
– Nhưng tại sao ta không biết hắn?
– Lúc hắn và phụ thân ngươi quen nhau thì ngươi chưa ra đời.
– A! Nhưng ta chưa gặp hắn bao giờ.
– Hắn rời khỏi thế giới này đã hơn chín mươi năm, sao ngươi gặp mặt hắn được?
– A? Nhưng ta không cảm nhận được lực lượng gì trên người hắn, ta còn tưởng hắn không phải tu hành giả, không ngờ hắn già vậy rồi. Hắn là ai?
– Ngươi muốn gặp ai nhất?
Tiểu cô nương lắc cánh tay Bạch Phiêu Phiêu, hoang mang làm nũng nói:
– Cái gì mà ta muốn gặp ai nhất? Mẫu thân nói gì mà nữ nhi chẳng hiểu.
Bạch Phiêu Phiêu yêu thương chỉ trán tiểu cô nương, nói:
– Nha đầu ngốc, trước kia ngươi cứ la hét đòi gặp hắn, quên sao?
– Ta cả ngày la hét đòi gặp hắn? Ta không hề quen biết hắn sao đòi gặp hắn được? Dù muốn gặp thì ta muốn thấy Lạc gia nhất, hắn là thứ gì? Ta không thèm…
Tiểu cô nương hoang mang xoay người nhìn Trần Lạc, chợt nhận ra điều gì, khuôn mặt tràn ngập giật mình kêu lên:
– Mẫu thân nói… Nói… Hắn… Hắn là…
– Không sai, hắn chính là người mà ngươi muốn gặp nhất.
Tiểu cô nương giật mình suýt rớt cằm, đứng ngây như phỗng:
– Lạc gia! Trời, là Lạc gia!
Khi phản ứng lại tiểu cô nương hét lên nhào tới ôm cổ Trần Lạc, bật khóc:
– Hu hu… Lạc gia, thật sự là Lạc gia, rốt cuộc ta được thấy Lạc gia! Hu hu hu…
Trần Lạc không hiểu ra sao.
Bạch Phiêu Phiêu cười nói:
– Lãnh Cốc hay kể về ngươi trước mặt nha đầu, tiểu nha đầu cực kỳ sùng bái ngươi, trước kia nằm mơ cũng muốn gặp ngươi.
Bị tiểu cô nương ôm làm Trần Lạc không biết nên nói cái gì, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạch Phiêu Phiêu răn dạy tiểu cô nương:
– Nha đầu đừng làm quá, khóc sướt mướt ra thể thống gì!
Bạch Phiêu Phiêu xin lỗi Trần Lạc:
– Nha đầu thấy ngươi nên kích động quá mất kiểm soát, ngươi đừng để bụng.
Bạch Phiêu Phiêu muốn kéo tiểu cô nương ra nhưng nàng ôm chặt cổ Trần Lạc, mặc cho mẫu thân kéo nhất quyết không thả tay. Bạch Phiêu Phiêu vô cùng lúng túng.
Bạch Phiêu Phiêu bất đắc dĩ nói:
– Nha đầu, Lạc gia từ xa đến chắc đã mệt, ngươi không muốn mời hắn vào nhà sao?
– Đúng đúng, lỗi tại ta. Lạc gia, mời vào nhà!
Tiểu cô nương lau khô nước mắt kéo Trần Lạc vào nhà. Bạch Phiêu Phiêu đi chuẩn bị trái cây, Trần Lạc thì bị tiểu cô nương bám dính hỏi đâu hỏi tây. Có lẽ vì quá kích động nên tiểu cô nương hưng phấn hoa tay múa chân, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi. Ví dụ tuổi thơ của Trần Lạc như thế nào, lần đầu tiên hắn đạo trận là khi nào, lần đầu tiên nghịch thiên có cảm giác gì vân vân. Tiểu cô nương líu ríu hỏi nhiều câu.
Trần Lạc chẳng những không từ chối còn nghiêm túc trả lời tiểu cô nương, dù sao nàng là nữ nhi của Lãnh Cốc, là điệt nữ của hắn nên rất thân thiết. Trả lời mấy câu hỏi này không khó với Trần Lạc, nhưng tiểu cô nương hỏi quá nhiều. Đây là thứ yếu, tiểu cô nương hỏi một hồi lại thăm dò việc riêng của Lạc gia, như yêu hận tình thù với đám nữ nhân Lạc Anh, Tiết Thường Uyển. Tiểu cô nương rất là tò mò, dào dạt hứng thú.
Trần Lạc nhức cái đầu, may mắn Bạch Phiêu Phiêu bưng mâm trái cây quay lại.
Trần Lạc thừa dịp này hỏi:
– Lãnh Cốc đâu?
Bạch Phiêu Phiêu đưa mâm trái cây qua:
– Lãnh Cốc ra ngoài làm việc, chắc buổi tối sẽ về.
Bạch Phiêu Phiêu bắt đầu pha trà, động tác ưu nhã, giơ tay nhấc chân toát ra khí chất trưởng thành. Trần Lạc rất khó tưởng tượng quý phụ ung dung trước mắt là nữ cường ngày xưa đánh lộn không chừa ai, Bạch Phiêu Phiêu thay đổi nhiều làm Trần Lạc khó tin.
Trần Lạc muốn hỏi Bạch Phiêu Phiêu làm sao bên nhau với Lãnh Cốc, nhưng ngẫm lại từ bỏ, ở trước mặt tiểu cô nương hỏi vấn đề không lễp hép. Nói đến thì Trần Lạc và Bạch Phiêu Phiêu xem như người quen, thậm chí là bằng hữu. Nhưng hiện tại Bạch Phiêu Phiêu thành thê tử của Lãnh Cốc, nên Trần Lạc xấu hổ không dám tùy tiện.
Trần Lạc ngại ngùng, Bạch Phiêu Phiêu càng ngại hơn hắn. Không biết có phải vì lo Trần Lạc hỏi chuyện giữa nàng và Lãnh Cốc không mà Bạch Phiêu Phiêu không dám ngước mặt lên, luôn im lặng pha trà.
Tiểu cô nương rất nhiều chuyện, hỏi một câu bảy, tám lần:
– Lạc gia, ta luôn muốn chính miệng hỏi Lạc gia, rốt cuộc Lạc gia thích ai trong những nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển? Phụ thân của ta nói Lạc gia và các nữ thần dây dưa nhau vì nhân quả, số mệnh, nhưng dù vậy Lạc gia cũng nên động lòng thật đi? Nói xem, rốt cuộc Lạc gia thích ai nhiều hơn?
Trần Lạc không biết nên trả lời thế nào.
Bạch Phiêu Phiêu cười nói:
– Nha đầu, sao có thể tùy tiện hỏi câu này?
– Tại sao không thể? Đây là một trong tám điều bí ẩn của thế giới, khó khăn lắm mới gặp Lạc gia, đương nhiên người ta muốn hỏi rõ.
– Lạc gia là huynh đệ kết nghĩa với phụ thân của ngươi, cũng là trưởng bối của ngươi, nên gọi hắn là thúc thúc, biết chưa?
Nghe Bạch Phiêu Phiêu răn dạy, tiểu cô nương không cho là đúng, còn liếc lại nàng.
Nha đầu này là nữ nhi của Bạch Phiêu Phiêu?
Bạch Phiêu Phiêu thành thân?
Đây vẫn chưa phải nguyên nhân Trần Lạc trợn tròn mắt.
Tiểu cô nương kêu mẫu thân xong nói với Bạch Phiêu Phiêu:
– Mẫu thân, có tiểu tử ngốc đến tìm phụ thân, hắn thậm chí không biết ta lại bảo là bằng hữu của phụ thân, ha ha ha, mẫu thân nói xem hắn có ngốc không?
Trần Lạc đã hóa đá và bay theo gió.
Tiểu cô nương nói cái gì?
Tiểu cô nương nói Lãnh Cốc là phụ thân của nàng?
Tiểu cô nương là nữ nhi của Lãnh Cốc? Nàng cũng là nữ nhi của Bạch Phiêu Phiêu?
Tiểu cô nương là nữ nhi của Lãnh Cốc và Bạch Phiêu Phiêu? Tức là hai người này…
Nghĩ đến đây Trần Lạc đứt dây thần kinh, lòng dậy sóng. Trần Lạc nghĩ tới nghĩ lui cũng không bao giờ ngờ Lãnh Cốc và Bạch Phiêu Phiêu sẽ cùng nhau, hai người này thật là… Thật là… Trần Lạc không biết hai người này làm sao yêu nhau được, nữ nhi cũng lớn như vậy.
– Mẫu thân? Sao không nói chuyện? Mẫu thân nhìn gì?
Trần Lạc xoe tròn mắt nhìn Bạch Phiêu Phiêu, nàng nhìn nàng cũng rất ngạc nhiên. Biểu tình của Bạch Phiêu Phiêu cực kỳ ngạc nhiên, như thấy thiên thần giáng trần, tràn đầy khó tin.
Bạch Phiêu Phiêu đứng ngây như tượng, tiểu cô nương lắc cánh tay nàng:
– Mẫu thân, sao vậy mẫu thân?
Thật lâu sau Bạch Phiêu Phiêu tỉnh táo khỏi cơn giật mình, nàng hít sâu nhưng lòng vẫn dậy sóng thần.
Bạch Phiêu Phiêu rất khó tin tưởng, nàng cắn ngón tay.
– Mẫu thân của ta bị gì vậy? Sao tự nhiên cắn mình?
Bạch Phiêu Phiêu cảm nhận đau nhói tim mới tin cảnh trước mắt không phải mơ, lẩm bẩm:
– Thật sự là ngươi?
Trần Lạc có nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi từ đâu, phản xạ gật đầu.
– Cái gì thật sự là ngươi? Mẫu thân biết hắn? Tên ngốc này thật sự là bằng hữu của phụ thân?
Thây Bạch Phiêu Phiêu gật đầu, tiểu cô nương bất ngờ hỏi:
– Nhưng tại sao ta không biết hắn?
– Lúc hắn và phụ thân ngươi quen nhau thì ngươi chưa ra đời.
– A! Nhưng ta chưa gặp hắn bao giờ.
– Hắn rời khỏi thế giới này đã hơn chín mươi năm, sao ngươi gặp mặt hắn được?
– A? Nhưng ta không cảm nhận được lực lượng gì trên người hắn, ta còn tưởng hắn không phải tu hành giả, không ngờ hắn già vậy rồi. Hắn là ai?
– Ngươi muốn gặp ai nhất?
Tiểu cô nương lắc cánh tay Bạch Phiêu Phiêu, hoang mang làm nũng nói:
– Cái gì mà ta muốn gặp ai nhất? Mẫu thân nói gì mà nữ nhi chẳng hiểu.
Bạch Phiêu Phiêu yêu thương chỉ trán tiểu cô nương, nói:
– Nha đầu ngốc, trước kia ngươi cứ la hét đòi gặp hắn, quên sao?
– Ta cả ngày la hét đòi gặp hắn? Ta không hề quen biết hắn sao đòi gặp hắn được? Dù muốn gặp thì ta muốn thấy Lạc gia nhất, hắn là thứ gì? Ta không thèm…
Tiểu cô nương hoang mang xoay người nhìn Trần Lạc, chợt nhận ra điều gì, khuôn mặt tràn ngập giật mình kêu lên:
– Mẫu thân nói… Nói… Hắn… Hắn là…
– Không sai, hắn chính là người mà ngươi muốn gặp nhất.
Tiểu cô nương giật mình suýt rớt cằm, đứng ngây như phỗng:
– Lạc gia! Trời, là Lạc gia!
Khi phản ứng lại tiểu cô nương hét lên nhào tới ôm cổ Trần Lạc, bật khóc:
– Hu hu… Lạc gia, thật sự là Lạc gia, rốt cuộc ta được thấy Lạc gia! Hu hu hu…
Trần Lạc không hiểu ra sao.
Bạch Phiêu Phiêu cười nói:
– Lãnh Cốc hay kể về ngươi trước mặt nha đầu, tiểu nha đầu cực kỳ sùng bái ngươi, trước kia nằm mơ cũng muốn gặp ngươi.
Bị tiểu cô nương ôm làm Trần Lạc không biết nên nói cái gì, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạch Phiêu Phiêu răn dạy tiểu cô nương:
– Nha đầu đừng làm quá, khóc sướt mướt ra thể thống gì!
Bạch Phiêu Phiêu xin lỗi Trần Lạc:
– Nha đầu thấy ngươi nên kích động quá mất kiểm soát, ngươi đừng để bụng.
Bạch Phiêu Phiêu muốn kéo tiểu cô nương ra nhưng nàng ôm chặt cổ Trần Lạc, mặc cho mẫu thân kéo nhất quyết không thả tay. Bạch Phiêu Phiêu vô cùng lúng túng.
Bạch Phiêu Phiêu bất đắc dĩ nói:
– Nha đầu, Lạc gia từ xa đến chắc đã mệt, ngươi không muốn mời hắn vào nhà sao?
– Đúng đúng, lỗi tại ta. Lạc gia, mời vào nhà!
Tiểu cô nương lau khô nước mắt kéo Trần Lạc vào nhà. Bạch Phiêu Phiêu đi chuẩn bị trái cây, Trần Lạc thì bị tiểu cô nương bám dính hỏi đâu hỏi tây. Có lẽ vì quá kích động nên tiểu cô nương hưng phấn hoa tay múa chân, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi. Ví dụ tuổi thơ của Trần Lạc như thế nào, lần đầu tiên hắn đạo trận là khi nào, lần đầu tiên nghịch thiên có cảm giác gì vân vân. Tiểu cô nương líu ríu hỏi nhiều câu.
Trần Lạc chẳng những không từ chối còn nghiêm túc trả lời tiểu cô nương, dù sao nàng là nữ nhi của Lãnh Cốc, là điệt nữ của hắn nên rất thân thiết. Trả lời mấy câu hỏi này không khó với Trần Lạc, nhưng tiểu cô nương hỏi quá nhiều. Đây là thứ yếu, tiểu cô nương hỏi một hồi lại thăm dò việc riêng của Lạc gia, như yêu hận tình thù với đám nữ nhân Lạc Anh, Tiết Thường Uyển. Tiểu cô nương rất là tò mò, dào dạt hứng thú.
Trần Lạc nhức cái đầu, may mắn Bạch Phiêu Phiêu bưng mâm trái cây quay lại.
Trần Lạc thừa dịp này hỏi:
– Lãnh Cốc đâu?
Bạch Phiêu Phiêu đưa mâm trái cây qua:
– Lãnh Cốc ra ngoài làm việc, chắc buổi tối sẽ về.
Bạch Phiêu Phiêu bắt đầu pha trà, động tác ưu nhã, giơ tay nhấc chân toát ra khí chất trưởng thành. Trần Lạc rất khó tưởng tượng quý phụ ung dung trước mắt là nữ cường ngày xưa đánh lộn không chừa ai, Bạch Phiêu Phiêu thay đổi nhiều làm Trần Lạc khó tin.
Trần Lạc muốn hỏi Bạch Phiêu Phiêu làm sao bên nhau với Lãnh Cốc, nhưng ngẫm lại từ bỏ, ở trước mặt tiểu cô nương hỏi vấn đề không lễp hép. Nói đến thì Trần Lạc và Bạch Phiêu Phiêu xem như người quen, thậm chí là bằng hữu. Nhưng hiện tại Bạch Phiêu Phiêu thành thê tử của Lãnh Cốc, nên Trần Lạc xấu hổ không dám tùy tiện.
Trần Lạc ngại ngùng, Bạch Phiêu Phiêu càng ngại hơn hắn. Không biết có phải vì lo Trần Lạc hỏi chuyện giữa nàng và Lãnh Cốc không mà Bạch Phiêu Phiêu không dám ngước mặt lên, luôn im lặng pha trà.
Tiểu cô nương rất nhiều chuyện, hỏi một câu bảy, tám lần:
– Lạc gia, ta luôn muốn chính miệng hỏi Lạc gia, rốt cuộc Lạc gia thích ai trong những nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển? Phụ thân của ta nói Lạc gia và các nữ thần dây dưa nhau vì nhân quả, số mệnh, nhưng dù vậy Lạc gia cũng nên động lòng thật đi? Nói xem, rốt cuộc Lạc gia thích ai nhiều hơn?
Trần Lạc không biết nên trả lời thế nào.
Bạch Phiêu Phiêu cười nói:
– Nha đầu, sao có thể tùy tiện hỏi câu này?
– Tại sao không thể? Đây là một trong tám điều bí ẩn của thế giới, khó khăn lắm mới gặp Lạc gia, đương nhiên người ta muốn hỏi rõ.
– Lạc gia là huynh đệ kết nghĩa với phụ thân của ngươi, cũng là trưởng bối của ngươi, nên gọi hắn là thúc thúc, biết chưa?
Nghe Bạch Phiêu Phiêu răn dạy, tiểu cô nương không cho là đúng, còn liếc lại nàng.
/1351
|