Thanh niên dùng đao thấy đao khí của mình nháy mắt vượt qua kích ảnh, sắp chém trúng ltrường kiếm thì cười to nói với thanh niên dùng kích:
- Ta nói rồi, chắc chắn là ta thắng, lấy điểm ngọc bài đi!
Nhưng thanh niên dùng đao mới dứt tiếng cười thì Long Kình Thiên giơ lên tay phải, bỗng chộp tới. Đúng vậy, Long Kình Thiên tay không chộp đao khí cực kỳ sắc bén.
Đao khí cực kỳ sắc bén thế nhưng bị Long Kình Thiên chộp vào tay, cùng lúc đó hắn giơ tay trái bắt trường kích đâm tới.
Đầu trường kích đâm vào lòng bàn tay Long Kình Thiên thì dừng lại.
Không gian ngừng lại.
Thanh niên dùng đao ngừng bặt tiếng cười, con mắt trợn trùng, cùng thanh niên dùng kích nhìn hình ảnh quái dị khiến họ suốt đời khó quên.
Chỉ thấy đao khí ở trong bàn tay của Long Kình Thiên như con rắn độc muốn vùng vẫy nhưng không thể tránh thoát, không ngừng xoay quanh, thật lâu không tan biến.
Trường kích ngừng giữa không trung, không rớt xuống, cũng không đâm tới.
- Ngươi...!
Thanh niên dùng kích kinh ngạc đứng ngây như phỗng, không biết nên nói làm sao.
Lúc này tay phải Long Kình Thiên bóp chặt, đao khí thật lâu không tan biến bùng nổ, không có thanh âm, nó tan biến theo không khí.
Tay trái của Long Kình Thiên nhẹ nhàng đẩy tới trước, chỉ thấy trường kích như bị thần kiếm chặt đứt mấy khúc, vỡ tan rớt xuống.
Nhưng thanh niên dùng kích không dám nhúc nhích, không dám tiến lên nhặt lại mấy khúc trường kích của mình.
Thanh niên dùng đao cầm đại đao, tay rung lên, nhìn trường kích đứt mấy khúc rớt xuống đất, hít ngụm khí lạnh.
Thanh niên dùng đao nhìn Long Kình Thiên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Các hạ là ai? Bằng vào chiêu vừa rồi của các hạ, có thực lực tiến vào mười hàng đầu khảo hạch lần này.
- Mười hàng đầu?
Long Kình Thiên mặt không biểu tình bay lên, chớp mắt vượt qua mấy chục thước, đi tới trước mặt hai người.
Thanh niên dùng đao và thanh niên dùng kích con ngươi co rút, tốc độ thật nhanh!
Hai người bất giác lùi một bước, liếc nhau.
Thanh niên dùng đao trầm giọng nói:
- Mặc dù thực lực của các hạ rất mạnh nhưng hai chúng ta liên hợp lại sợ là ngươi không chiếm ích lợi gì, mới rồi chỉ là hiểu lầm, sự việc dừng tại đây, thấy sao?
Long Kình Thiên cười đến tà dị:
- Chuyện mới rồi là hiểu lầm?
Vừa rồi nếu không phải thực lực của mình mạnh hơn hai người này thì sớm là hồn ma dưới đao, kích của họ.
Thanh niên dùng đao mặt đỏ như máu.
Thanh niên dùng kích trầm giọng hỏi:
- Vậy ngươi muốn sao?
Thanh niên dùng kích dùng khóe mắt liếc trường kích đứt thành mấy khúc nằm ở phía xa, đè nén lòng tức giận.
Long Kình Thiên vươn ra tay phải, chậm rãi nói:
- Ngọc bài!
Hai người vẻ mặt cực kỳ khó xem.
Thanh niên dùng đao sắc mặt âm trầm nói:
- Các hạ đừng quá đáng!
- Quá đáng? Ngọc bài, ta muốn.
Long Kình Thiên từ từ phun ra từng chữ:
- Mạng, ta cũng muốn!
Long Kình Thiên nói xong đi hướng hai người.
Hai người thấy vậy biểu tình hoảng hốt, vừa kinh vừa giận.
- Muốn mạng của chúng ta?
Thanh niên dùng đao vẻ mặt ác độc cười nói:
- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh đó không, chết đi!
Thanh niên dùng đao nói xong vung tay, đại đao xoay tròn. Chỉ thấy từng luồng đao khí hình thành trước mặt thanh niên dùng đao, nhưng những đao khí này không công kích Long Kình Thiên mà liên tục ngưng tụ.
Chớp mắt có mấy chục đao khí ngưng tụ lại, nó bỗng bùng nổ vọt hướng Long Kình Thiên.
Thanh niên dùng kích không có trường kích, hai tay kêu răng rắc, cứng rắn biến dài và thô rất nhiều, đen như mực.
Cửu Vĩ Thiên Miêu kêu lên:
- Độc Tâm chưởng!
Cửu Vĩ Thiên Miêu vừa dứt lời, hai bàn tay của thanh niên dùng kích ấn hướng ngực Long Kình Thiên.
Từng khí lưu đen như mực tuôn trào từ bàn tay của thanh niên dùng kích.
Long Kình Thiên thấy vậy cười lạnh, Bích Huyết kiếm xuất hiện trong tay, kiếm theo tay vung, mấy chục đao khí bị hắn đơn giản một kiếm ngăn chặn.
*Keng!*
Tiếng va chạm trong trẻo không ngừng vang lên.
Long Kình Thiên lắc người.
Trước mắt thanh niên dùng đao xuất hiện một luồng kiếm quang, thầm giật mình, định vung đao phản kích thì phát hiện ngực đau đớn. Thanh niên dùng đao cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngực thủng một lỗ kiếm, cột máu phun ra.
Cùng lúc đó, vuốt to của Cửu Vĩ Thiên Miêu chặn lại độc chưởng từ thanh niên dùng kích. Thanh niên dùng kích hét thảm, máu thịt hai tay nổ tung, lộ xương trắng hếu, rơi xuống đất.
Thanh niên dùng kích hét thảm thiết:
- Tay của ta, tay của ta!
Thanh niên dùng đao hai chân mềm như bún, quỳ xuống. Thanh niên dùng đao cắm đao xuống đất định đứng dậy nhưng cuối cùng vẫn là ngã xuống.
Thanh niên dùng đao cố gắng mở miệng, dốc hết sức thốt lời:
- Ta, ta muốn, muốn biết, ngươi, là ai?
Thanh niên dùng đao nói xong thì tắt thở.
Long Kình Thiên xoay người đi tới trước mặt thanh niên dùng kích.
Thanh niên dùng kích đôi mắt kinh hoàng, hỏi:
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Không lẽ ngươi là Lâu Cường!?
Lâu Cường? Long Kình Thiên không đáp lời, giơ lên Bích Huyết kiếm, chém xuống.
Đánh chết hai người thanh niên dùng kích xong Long Kình Thiên từ trong ngực hai người móc ra ngọc bài, bóp nát, phút chốc ngọc bài của hắn tỏa ánh sáng rực rỡ.
- Hạng tám mươi!
Hạng tám mươi! Long Kình Thiên ngây ra. Không ngờ một hơi tăng lên hơn ba ngàn người, bước tiến này quá xa!
Nhưng chắc xếp hạng của thanh niên dùng kích, thanh niên dùng đao nằm trong hàng đầu, vậy nên Long Kình Thiên mới một hơi tăng lên hạng tám mươi.
Lúc này, bên trong đại điện Tử Tiêu cung.
So sánh với hôm trước thì hiện tại đệ tử xem danh sách trong đại điện Tử Tiêu cung nhiều gấp mấy lần, cỡ vài vạn người. Mỗi người đều tập trung tinh thần nhìn danh sách biến đổi, châu đầu ghé tai.
Đương nhiên Long Kình Thiên tiến vào hàng đầu không khí đám đệ tử chú ý, bọn họ thường chỉ chăm chú vào anh sách mười hàng đầu.
- Lâu Cường xếp thứ hai cái tên cũng biến thành màu xanh rồi!
- Thực lực của Lâu Cường thật mạnh, vốn hắn cũng là nhân tuyển cho đệ nhất nội điện khảo hạch lần này, tiếc rằng gặp phải tuyệt thế yêu nghiệt Cổ Phạn, nếu không thì hạng nhất chắn chắn thuộc về hắn!
- Đúng vậy, đồn là lúc hắn từ ngoại điện vượt khảo hạch tiến vào thì là hạng nhất quý đó!
- Ngày cuối cùng này danh sách biến đổi thường xuyên thật, ngươi xem, mấy người ở hạng mười mấy trở đi chưa tới nửa canh giờ lại thay tên một lần!
- Ủa, danh sách năm hàng đầu biến động. Ngươi xem kia, Thiên Tiên vốn xếp hạng năm đã vượt qua Âu Dương Tuyết, đứng ở hạng bốn!
- Có được Tam Nhãn Tà Đồng quả nhiên rất yêu nghiệt!
- Các ngươi nói xem cái tên của Cổ Phạn sẽ mất bao lâu biến thành màu đỏ?
- Màu đỏ? Hiện tại cách kết thúc khảo hạch chỉ mười canh giờ, ta cho rằng trong năm canh giờ chắc chắn tên Cổ Phạn sẽ biến đỏ!
- Ta đoán không nhanh như vậy, bảy canh giờ!
Đệ tử cho rằng Cổ Phạn trong bảy canh giờ tên sẽ biến đỏ bỗng ngừng lại, vẻ mặt giật mình, kích động nhìn vách tường.
Đệ tử đoán trong năm canh giờ thấy vậy lấy làm lạ, ngước mắt nhìn, cũng há hốc mồm.
- Thế nhưng, thế nhưng biến đỏ!
- Tên Cổ Phạn biến đỏ!
- Hơn mười quý nội điện khảo hạch chưa từng xuất hiện loại tình huống này, lần này chắc Cổ Phạn sẽ kinh động cả chưởng giáo!
- Cổ đồng chiến thần thể đã mấy ngàn năm không xuất hiện, chưởng giáo gặp gỡ hắn cũng là bình thường.
- Ta nói rồi, chắc chắn là ta thắng, lấy điểm ngọc bài đi!
Nhưng thanh niên dùng đao mới dứt tiếng cười thì Long Kình Thiên giơ lên tay phải, bỗng chộp tới. Đúng vậy, Long Kình Thiên tay không chộp đao khí cực kỳ sắc bén.
Đao khí cực kỳ sắc bén thế nhưng bị Long Kình Thiên chộp vào tay, cùng lúc đó hắn giơ tay trái bắt trường kích đâm tới.
Đầu trường kích đâm vào lòng bàn tay Long Kình Thiên thì dừng lại.
Không gian ngừng lại.
Thanh niên dùng đao ngừng bặt tiếng cười, con mắt trợn trùng, cùng thanh niên dùng kích nhìn hình ảnh quái dị khiến họ suốt đời khó quên.
Chỉ thấy đao khí ở trong bàn tay của Long Kình Thiên như con rắn độc muốn vùng vẫy nhưng không thể tránh thoát, không ngừng xoay quanh, thật lâu không tan biến.
Trường kích ngừng giữa không trung, không rớt xuống, cũng không đâm tới.
- Ngươi...!
Thanh niên dùng kích kinh ngạc đứng ngây như phỗng, không biết nên nói làm sao.
Lúc này tay phải Long Kình Thiên bóp chặt, đao khí thật lâu không tan biến bùng nổ, không có thanh âm, nó tan biến theo không khí.
Tay trái của Long Kình Thiên nhẹ nhàng đẩy tới trước, chỉ thấy trường kích như bị thần kiếm chặt đứt mấy khúc, vỡ tan rớt xuống.
Nhưng thanh niên dùng kích không dám nhúc nhích, không dám tiến lên nhặt lại mấy khúc trường kích của mình.
Thanh niên dùng đao cầm đại đao, tay rung lên, nhìn trường kích đứt mấy khúc rớt xuống đất, hít ngụm khí lạnh.
Thanh niên dùng đao nhìn Long Kình Thiên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Các hạ là ai? Bằng vào chiêu vừa rồi của các hạ, có thực lực tiến vào mười hàng đầu khảo hạch lần này.
- Mười hàng đầu?
Long Kình Thiên mặt không biểu tình bay lên, chớp mắt vượt qua mấy chục thước, đi tới trước mặt hai người.
Thanh niên dùng đao và thanh niên dùng kích con ngươi co rút, tốc độ thật nhanh!
Hai người bất giác lùi một bước, liếc nhau.
Thanh niên dùng đao trầm giọng nói:
- Mặc dù thực lực của các hạ rất mạnh nhưng hai chúng ta liên hợp lại sợ là ngươi không chiếm ích lợi gì, mới rồi chỉ là hiểu lầm, sự việc dừng tại đây, thấy sao?
Long Kình Thiên cười đến tà dị:
- Chuyện mới rồi là hiểu lầm?
Vừa rồi nếu không phải thực lực của mình mạnh hơn hai người này thì sớm là hồn ma dưới đao, kích của họ.
Thanh niên dùng đao mặt đỏ như máu.
Thanh niên dùng kích trầm giọng hỏi:
- Vậy ngươi muốn sao?
Thanh niên dùng kích dùng khóe mắt liếc trường kích đứt thành mấy khúc nằm ở phía xa, đè nén lòng tức giận.
Long Kình Thiên vươn ra tay phải, chậm rãi nói:
- Ngọc bài!
Hai người vẻ mặt cực kỳ khó xem.
Thanh niên dùng đao sắc mặt âm trầm nói:
- Các hạ đừng quá đáng!
- Quá đáng? Ngọc bài, ta muốn.
Long Kình Thiên từ từ phun ra từng chữ:
- Mạng, ta cũng muốn!
Long Kình Thiên nói xong đi hướng hai người.
Hai người thấy vậy biểu tình hoảng hốt, vừa kinh vừa giận.
- Muốn mạng của chúng ta?
Thanh niên dùng đao vẻ mặt ác độc cười nói:
- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh đó không, chết đi!
Thanh niên dùng đao nói xong vung tay, đại đao xoay tròn. Chỉ thấy từng luồng đao khí hình thành trước mặt thanh niên dùng đao, nhưng những đao khí này không công kích Long Kình Thiên mà liên tục ngưng tụ.
Chớp mắt có mấy chục đao khí ngưng tụ lại, nó bỗng bùng nổ vọt hướng Long Kình Thiên.
Thanh niên dùng kích không có trường kích, hai tay kêu răng rắc, cứng rắn biến dài và thô rất nhiều, đen như mực.
Cửu Vĩ Thiên Miêu kêu lên:
- Độc Tâm chưởng!
Cửu Vĩ Thiên Miêu vừa dứt lời, hai bàn tay của thanh niên dùng kích ấn hướng ngực Long Kình Thiên.
Từng khí lưu đen như mực tuôn trào từ bàn tay của thanh niên dùng kích.
Long Kình Thiên thấy vậy cười lạnh, Bích Huyết kiếm xuất hiện trong tay, kiếm theo tay vung, mấy chục đao khí bị hắn đơn giản một kiếm ngăn chặn.
*Keng!*
Tiếng va chạm trong trẻo không ngừng vang lên.
Long Kình Thiên lắc người.
Trước mắt thanh niên dùng đao xuất hiện một luồng kiếm quang, thầm giật mình, định vung đao phản kích thì phát hiện ngực đau đớn. Thanh niên dùng đao cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngực thủng một lỗ kiếm, cột máu phun ra.
Cùng lúc đó, vuốt to của Cửu Vĩ Thiên Miêu chặn lại độc chưởng từ thanh niên dùng kích. Thanh niên dùng kích hét thảm, máu thịt hai tay nổ tung, lộ xương trắng hếu, rơi xuống đất.
Thanh niên dùng kích hét thảm thiết:
- Tay của ta, tay của ta!
Thanh niên dùng đao hai chân mềm như bún, quỳ xuống. Thanh niên dùng đao cắm đao xuống đất định đứng dậy nhưng cuối cùng vẫn là ngã xuống.
Thanh niên dùng đao cố gắng mở miệng, dốc hết sức thốt lời:
- Ta, ta muốn, muốn biết, ngươi, là ai?
Thanh niên dùng đao nói xong thì tắt thở.
Long Kình Thiên xoay người đi tới trước mặt thanh niên dùng kích.
Thanh niên dùng kích đôi mắt kinh hoàng, hỏi:
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Không lẽ ngươi là Lâu Cường!?
Lâu Cường? Long Kình Thiên không đáp lời, giơ lên Bích Huyết kiếm, chém xuống.
Đánh chết hai người thanh niên dùng kích xong Long Kình Thiên từ trong ngực hai người móc ra ngọc bài, bóp nát, phút chốc ngọc bài của hắn tỏa ánh sáng rực rỡ.
- Hạng tám mươi!
Hạng tám mươi! Long Kình Thiên ngây ra. Không ngờ một hơi tăng lên hơn ba ngàn người, bước tiến này quá xa!
Nhưng chắc xếp hạng của thanh niên dùng kích, thanh niên dùng đao nằm trong hàng đầu, vậy nên Long Kình Thiên mới một hơi tăng lên hạng tám mươi.
Lúc này, bên trong đại điện Tử Tiêu cung.
So sánh với hôm trước thì hiện tại đệ tử xem danh sách trong đại điện Tử Tiêu cung nhiều gấp mấy lần, cỡ vài vạn người. Mỗi người đều tập trung tinh thần nhìn danh sách biến đổi, châu đầu ghé tai.
Đương nhiên Long Kình Thiên tiến vào hàng đầu không khí đám đệ tử chú ý, bọn họ thường chỉ chăm chú vào anh sách mười hàng đầu.
- Lâu Cường xếp thứ hai cái tên cũng biến thành màu xanh rồi!
- Thực lực của Lâu Cường thật mạnh, vốn hắn cũng là nhân tuyển cho đệ nhất nội điện khảo hạch lần này, tiếc rằng gặp phải tuyệt thế yêu nghiệt Cổ Phạn, nếu không thì hạng nhất chắn chắn thuộc về hắn!
- Đúng vậy, đồn là lúc hắn từ ngoại điện vượt khảo hạch tiến vào thì là hạng nhất quý đó!
- Ngày cuối cùng này danh sách biến đổi thường xuyên thật, ngươi xem, mấy người ở hạng mười mấy trở đi chưa tới nửa canh giờ lại thay tên một lần!
- Ủa, danh sách năm hàng đầu biến động. Ngươi xem kia, Thiên Tiên vốn xếp hạng năm đã vượt qua Âu Dương Tuyết, đứng ở hạng bốn!
- Có được Tam Nhãn Tà Đồng quả nhiên rất yêu nghiệt!
- Các ngươi nói xem cái tên của Cổ Phạn sẽ mất bao lâu biến thành màu đỏ?
- Màu đỏ? Hiện tại cách kết thúc khảo hạch chỉ mười canh giờ, ta cho rằng trong năm canh giờ chắc chắn tên Cổ Phạn sẽ biến đỏ!
- Ta đoán không nhanh như vậy, bảy canh giờ!
Đệ tử cho rằng Cổ Phạn trong bảy canh giờ tên sẽ biến đỏ bỗng ngừng lại, vẻ mặt giật mình, kích động nhìn vách tường.
Đệ tử đoán trong năm canh giờ thấy vậy lấy làm lạ, ngước mắt nhìn, cũng há hốc mồm.
- Thế nhưng, thế nhưng biến đỏ!
- Tên Cổ Phạn biến đỏ!
- Hơn mười quý nội điện khảo hạch chưa từng xuất hiện loại tình huống này, lần này chắc Cổ Phạn sẽ kinh động cả chưởng giáo!
- Cổ đồng chiến thần thể đã mấy ngàn năm không xuất hiện, chưởng giáo gặp gỡ hắn cũng là bình thường.
/605
|