- Đội trưởng!
Một Kim Hoa Vệ liền hô lên kinh hãi. Hiển nhiên nàng đã vọt tới bên cạnh đội trưởng Kim Hoa Vệ.
- Đừng lên tiếng...
Một Kim Hoa Vệ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng đã muộn! Lúc nàng lên tiếng cảnh tỉnh thì trong màn sương mù lại truyền ra âm thanh xé gió. Ngay sau đó là âm thanh xuyên thấu huyết nhục thân thể rồi âm thanh thi thể rơi xuống đất. Tất cả đều xảy chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức không người nào kịp phản ứng.
Tám Kim Hoa Vệ, ngay cả địch nhân cũng chưa thấy đâu mà đã chết mất sáu. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người không tin, tạo thành bao nhiêu khiếp sợ đây?
- Thất muội lui ra! Mau bảo vệ phu nhân rời đi!
Lúc này Kim Hoa Vệ đã có kinh nghiệm, nàng vừa nói chuyện vừa mau chóng di động thân thể trốn đi để tiễn thủ trong bóng tối không có cơ hội hạ thủ!
- Nghĩ như vậy thì sẽ không sao à? Không phải là các ngươi muốn dẫn ta ra ngoài sao? Ta liền thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi, đánh một trận chính diện!
Đối thủ di động nhanh chóng như vậy, mặc dù dùng Thiên Trúc Cung có thể tạo được một chút tác dụng nhưng khẳng định sẽ hao phí rất nhiều thời gian. Nếu để các nàng nhân cơ hội mang Tú Chi đi thì tất cả những việc trước đó đều uổng công rồi. Trong lòng đã quyết định, Phó Thư Bảo liền quyết đoán cất Thiên Trúc Cung và bao đựng tên lại rồi vọt tới phía lều lớn kia.
Giao chiến chính diện với tám Kim Hoa Vệ thì không thể nào chiến thắng nhưng nếu chỉ có hai Kim Hoa Vệ thì hắn lại hoàn toàn nắm chắc!
Trong nháy mắt, một bước này đã vượt qua khoảng cách mấy chục thước.
- Hắn xuất hiện rồi! Bát muội, dùng Kim Hoa Kiếm bao vây giết chết hắn đi!
- Tam tỷ, giết!
Hai Kim Hoa Vệ đang chạy về phía lều lớn đồng thời quay lại, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Phó Thư Bảo.
Nếu đối phương tiếp tục núp trong sương mù dày đặc rồi dùng cung tên Lực Luyện Khí để đánh lén săn giết thì các nàng sẽ nhân cơ hội mang Tú Chi phu nhân đi. Nhưng nếu đối phương đã xuất hiện ngăn cản thì các nàng sẽ chiến đấu chính diện!
Hai Kim Hoa Vệ còn lại này hiển nhiên đã luyện qua chiến thuật hợp kích. Nhưng phải có tám Kim Hoa Vệ cùng tham gia chiến đấu thì hợp kích mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất được, chỉ còn lại hai người thì cũng không thể phát huy ra bao nhiêu uy lực. Tuy hai Kim Hoa Vệ này không thể so với hai tỷ muội sát thủ Thập Thất và Thập Tứ nhưng cho dù như vậy thì Phó Thư Bảo cũng không dám khinh thường chút nào. Vừa xuất hiện, hắn đã mạnh mẽ xuất ra hai quyền đối đầu với hai trường kiếm như hai luồng sáng đâm tới. Hai quyền vừa ra chính là Nộ Quyền Thức có uy lực lớn nhất của hắn, Bạo Viêm Quyền!
Bạo Viêm Quyền hấp thụ hỏa tinh túy, là một thiết quyền thiêu đốt có nhiệt độ và tính hủy diệt cực cao chứ không thể nghi ngờ gì nữa.
Thiết quyền của Phó Thư Bảo vừa đánh ra, không khí xung quanh hắn nhất thời trở nên nóng rực. Sương mù lạnh như băng cũng bị nhiệt khí chấn động, lập tức tiêu tán lộ ra một khoảng không lớn.
Quyền của Phó Thư Bảo mang theo hơi nước, tia lửa và khí thế lôi đình. Trong nháy mắt đó, ánh mắt của hắn dường như có thể khóa cứng tất cả. Cho dù là góc độ nào hay mục tiêu nào thì một quyền của hắn cũng có thể hủy diệt được!
Hai Kim Hoa Vệ đều cảm thấy một thứ trên người Phó Thư Bảo, đó là tức giận!
- Quyền pháp mạnh mẽ như vậy... làm sao có thể chứ?
Tuy trong lòng kinh hãi nhưng động tác trên tay cũng không chậm chút nào. Kim Hoa Vệ phối hợp vô cùng kịp thời. Thấy Phó Thư Bảo nhảy lên đánh tới, hai nàng liền chuyển đầu mũi kiếm đi, một mũi đâm vào trước ngực Phó Thư Bảo, một mũi đâm lại vào bộ vị quan trọng ở giữa hai chân của hắn.
Biến hóa này vô cùng nhanh chóng.
Người trên không trung, thắt lưng liền linh hoạt xoay một cái, nhất thời tránh được một kiếm đang đâm về phía ngực. Quyền phải của Phó Thư Bảo đồng thời hạ xuống rồi dùng khí thế như lôi đình mà đấm thẳng vào thân của thanh trường kiếm kia. Trong nháy mắt, nắm đấm của hắn dường như bị đốt cháy hoàn toàn mà trở nên đỏ bừng. Ngọn lửa sáng loáng kia chính là Luyện Linh Lực và hỏa tinh túy của hắn!
Keng keng, Keng keng!
Cạch!
Hai âm thanh giòn vang vang lên liên tiếp. Mũi kiếm của Kim Hoa Vệ kia không cách nào nắm được thanh kiếm nữa, để nó rời tay rơi xuống mặt đất. Mà cũng trong khoảnh khắc đó, chuôi kiếm liền truyền đến nhiệt độ khiến bàn tay nàng nóng đến mức bị rộp lên!
Bịch bịch bịch!
Lui lại ba bước liên tiếp ba, mỗi bước đều cách nhau hai thước, Kim Hoa Vệ bị bỏng tay có thể nói là bước đi như bay.
- Muốn đi sao? Đã muộn rồi!
Hai chân Phó Thư Bảo chợt vắt chéo nhau, xoay tròn một cái, cả người đột nhiên xông về phía Kim Hoa Vệ đang lui lại kia như một con quay.
Kỹ năng chiến đấu đầu tiên của Nộ Quyền Thức, Bạo Viêm Quyền không chỉ có tâm pháp vận dụng lực lượng và dùng lực xoay tròn để tăng lực lượng mà còn có chiêu thức chiến đấu. Nó giống như con quay bắn ra, nắm đấm lấy mũi chân xoay tròn làm cơ sở, tạo thành đả kích kinh khủng khiến đối thủ không thể nào tưởng tượng được.
Bay vút lên! Thân thể Phó Thư Bảo tạo thành một đường thẳng tắp giữa không trung, hơn nữa còn là xoay tròn thẳng tắp. Theo con quay thẳng tắp này, nắm đấm của hắn lại càng cứng rắn và sắc bén hơn. Động tác xoay tròn của thân thể và nắm đấm khiến không khí xung quanh hắn dường như cũng bị thiêu đốt mà trở nên nóng ran khó chịu, hơi nước bay lên!
- Bát muội cẩn thận!
Trường kiếm trong tay đâm ra, đang muốn chém giết Phó Thư Bảo thì lại thấy Phó Thư Bảo lựa chọn công kích kinh khủng và quỷ dị như vậy đối phó với muội muội của nàng.Chặn lại cũng không thể kịp được nữa, vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ kia lo đến mức rống to lên.
Nhưng đã chậm một bước!
Hai Kim Hoa Vệ còn lại và Tú Chi kia đều là người mà Phó Thư Bảo phải giết, Kim Hoa Vệ trước mặt này lại càng là đối tượng để hắn thí nghiệm uy lực của Bạo Viêm Quyền. Hắn có hai nguyên nhân nhưng cùng một mục đích, đó chính là muốn lấy mạng của nàng. Như vậy thì hắn còn lòng dạ nào mà thương hoa tiếc ngọc nữa?
Uỳnh!
Căn bản không thể nào tránh né vì tốc độ không thể nào bằng được. Vừa lùi lại đến bước thứ tư, vị tiểu muội Kim Hoa Vệ kia đã bị Phó Thư Bảo đuổi theo, một quyền đấm thẳng vào lồng ngực. Xương cốt vỡ vụn, tạng phủ tan nát, máu tươi phun tung tóe, y phục trên người cho tới da thịt đều bị thiêu hủy một mảng lớn.
Bịch!
Lúc trước còn là một mỹ nhân mơn mởn nhưng sau một Bạo Viêm Quyền của Phó Thư Bảo, nàng đã chết không toàn thây.
- Ta liều mạng với ngươi!
Đuổi theo sau Phó Thư Bảo nhưng vẫn không thể nào ngăn hắn hạ thủ với muội muội, vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ kia liền gào lên một tiếng bi phẫn, mũi kiếm đâm thẳng vào vị trí trái tim sau lưng Phó Thư Bảo. Tâm đã chết, một kiếm này liền có khí thế kiên quyết một đi không về. Kiếm trên không trung bị lực lượng kích phát, thân kiếm đột nhiên phát ra âm thanh ông ông ông.
Vút!
Phó Thư Bảo không thèm quay đầu hay liếc mắt nhìn lại mà hai chân liền giẫm lên mặt đất một cái. Mượn lực lượng phản chấn và lực trường Luyện Chi Lực mấy chục cân, hắn liền nhảy lên cao mười mấy thước. Sau khi tới điểm cực hạn, hắn đột nhiên xoay người, đầu dưới chân trên mà rơi xuống như vẫn thạch.
Thân thể vẫn mang nắm đấm xoay tròn mau chóng như một con quay lớn hình người. Bạo Viêm Quyền![/CHARGE]
Một kiếm đâm ra, mục tiêu đột nhiên biến mất. Nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy một quả đấm đang nhanh chóng xoay tròn như thiêu đốt thiên địa đã tiến tới gần mặt. Việc duy nhất mà vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ có thể làm chính là nhắm mắt lại.
Bốp!
Mảnh vụn huyết nhục kích bắn ra bốn phương tám hướng. Sau một quyền kia, vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ liền mất đi cả nửa người trên, chỉ còn lại phần eo và đôi chân dài nhìn không tệ vẫn đứng trên mặt đất. Nhưng lúc Phó Thư Bảo hạ xuống, nửa người còn lại cũng bộp bộp rơi xuống đất.
Nhìn thấy cái chết thảm thiết như vậy, người bình thường chỉ sợ đã không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo nhưng Phó Thư Bảo lại không có chút cảm giác khó chịu nào. Đánh chết hai địch nhân một cách tàn nhẫn như thế, trong lòng hắn có cảm giác vô cùng hưng phấn, giống như đã được phát tiết ra thứ gì đó nên rất thoải mái.
Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân, hắn chỉ nghĩ tới điều này, những điều còn lại hắn không muốn nghĩ tới nữa.
- Xem ra ta đã luyện Nộ Quyền Thức đến tầng bốn rồi. Uy lực như vậy thật khiến ta giật mình.
Phó Thư Bảo lau sạch vết máu trên tay, cũng không suy nghĩ nhiều mà sải bước đi về phía lều lớn.
Lúc vén màn cửa của căn lều lớn lên, Phó Thư Bảo nhất thời thấy sững sờ tại chỗ.
Mặc dù Tú Chi là con gái thứ ba của Thanh Dật Vương Tước, từ nhỏ đã có Lực Sĩ tu vi cao thâm dạy tu luyện lực lượng và kỹ năng chiến đấu nhưng cuộc sống quý tộc thối nát đã làm tiêu tan ý chí tu luyện của nàng. Đến giờ nàng vẫn chỉ là một Lực Sĩ cấp Nội Lực, còn kém hơn cả những kỵ binh bị mê ngất ở bên ngoài kia. Tu vi như thế căn bản không thể nào chống đỡ được dược lực của Huyền Tâm Bồ Đào nên trong doanh địa này, nàng là người bị trúng độc Huyễn Tâm Bồ Đào nặng nhất.
Vấn đề chính là ở chỗ này.
Ấn tượng sâu nhất của Phó Thư Bảo về dược lực Huyễn Tâm Bồ Đào không phải là nó có thể khiến người khác say mê mà là nó có thể khiến người đó nghĩ ra ảo tưởng tuyệt đẹp, cùng tình lang mây mưa, hơn nữa còn có cười có nói, có vuốt có ve, cảm giác vô cùng chân thật. Có một số lần, nếu không phải hắn có kinh nghiệm đặc thù và năng lực chống cự siêu cường thì sợ rằng đã hãm sâu vào trong đó rồi. Hắn đã như thế thì còn nói gì đến Tú Chi, một phu nhân quý tộc chỉ biết một chút quyền cước hoa mỹ thối nát chứ?
Lúc Phó Thư Bảo vén rèm lều lớn lên, Tú Chi đang nằm co rúc trong chăn, bộ ngực lồ lõa, cái quần lót đã bị nàng kéo lên đến trên đầu gối. Một tay của nàng đang đi lại giữa hai chân, một tay khác thì nắm một bên ngực mà không ngừng xoa bóp, cái miệng thơm mùi đàn hương không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ mộng mị.
- Ta khinh... tự sướng à?
Phó Thư Bảo á khẩu cứng lưỡi.
- Ta muốn...
Đột nhiên nhìn thấy nam nhân, Tú Chi liền lao tới. Tuy nàng bị nhiễm độc Huyễn Tâm Bồ Đào nhưng động tác bổ nhào về phía trước vẫn nhanh nhẹn như thỏ. Chẳng qua là quần lót của con thỏ này vẫn ở trên đầu gối, lúc nàng bổ nhào về phía trước liền bị kéo lại, té ngã trên mặt đất, chỉ còn thiếu một chút nữa là tay của nàng nắm được mũi chân của Phó Thư Bảo rồi.
Đập vào mắt là bờ mông đầy đặn tuyết trắng, ở giữa làn da phấn nộn có một vết nước lầy lội không chịu nổi, hiển nhiên là thứ từ trong chỗ đó tiết ra. Phó Thư Bảo thầm gắt một tiếng, ánh mắt liền dời đến bàn trà trong lều vải, nơi đó có một hộp ngọc đang nằm yên lặng. Không cần mở ra xem xét, chỉ dựa vào linh khí không gì sánh kịp đang tỏa ra từ trong đó là hắn cũng xác định được đó chính là thứ hắn muốn tìm, Bách Thú Đan.
- Cho ta, van xin ngươi, cho ta đi...
Rốt cục Tú Chi cũng đứng lên, một phát bắt được thứ mà nàng muốn nhất.
Bộ vị quan trọng bị nắm lấy, thân thể cốt nhục của Phó Thư Bảo nhất thời nóng ran. Trong nháy mắt, một luồng khí nóng rực liền lan tràn ra toàn thân. Tuy có năng lực nhẫn nại và khống chế nhưng hắn vẫn thủy chung là một thiếu nam chưa từng “làm việc đó”, xúc giác trong người hắn vô cùng nhạy cảm với những chuyện kia.
- Thiên Lực ca, ta rất nhớ ngươi... Mau, mau cho ta...
Trong miệng Tú Chi phát ra một loạt âm thanh mơ hồ. Nàng vội vã cầm chặt thứ đồ vật kia.
- Thiên Lực ca là ai?
Trong lòng Phó Thư Bảo rất nghi hoặc, đảo mắt nghĩ ngợi rồi cười một tiếng:
- Người gọi là Thiên Lực ca kia chỉ sợ là tình lang của Tú Chi phu nhân này thôi. Huyễn Tâm Bồ Đào có thể khiến người ta tưởng tượng ra cảnh tượng mây mưa với người mình thương mà. Lạc Dương ơi là Lạc Dương, con mẹ nó, ngươi đội nón xanh mà cũng không biết, uất ức thật đấy nhỉ?
- Thiên Lực ca, ta không chịu được nữa rồi, ta rất khó chịu...
Trong lúc bất chợt, Tú Chi liền vươn tay chạm vào đũng quần của Phó Thư Bảo.
Cảm giác thoải mái đột nhiên tăng mạnh, chân mày Phó Thư Bảo cũng nhăn lại thành một đống. Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới rạng sáng ngày hôm qua, nữ nhân rắn độc này đã hạ lệnh giết chết hắn và Hồ Nguyệt Thiền. Mà khi đó, thân phận của hắn và Hồ Nguyệt Thiền chỉ là một đôi phu thê sơn dã đáng thương.
- Tú Chi phu nhân, xin lỗi. Giữ lại một nữ nhân độc ác như ngươi trên thế gian này cũng không phải là một chuyện tốt. Kiếp sau ngươi lại chơi đùa vui vẻ với Thiên Lực ca của ngươi đi.
Phó Thư Bảo nhẹ nhàng đẩy Tú Chi đang điên cuồng ra.
Hàn quang thoáng hiện, một cái đầu người liền rơi bộp bộp trên mặt đất.
Cầm lấy hộp ngọc trên bàn trà, Phó Thư Bảo liền vén rèm của lều lớn đi ra ngoài.
- Phó đại ca.
Hồ Nguyệt Thiền đi tới nhìn thấy, lên tiếng gọi.
Mượn ánh sáng của trăng sao, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện hai tay Hồ Nguyệt Thiền dính đầy máu tươi. Trong lòng cả kinh, hắn liền thốt lên:
- Nguyệt Thiền, ngươi làm sao vậy? Có người tập kích ngươi à?
Hồ Nguyệt Thiền lại lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói:
- Không phải. Là ta... là ta đã giết những kỵ binh đang bất tỉnh kia.
Thì ra đây là nguyên nhân khiến hai bàn tay dính đầy máu tươi. Phó Thư Bảo nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi:
- Chuyện này vốn dĩ nên để ta làm, sao ngươi lại làm vậy?
- Hồ Tộc chúng ta đã gần như bị diệt sạch trong Tần Lâm. Ta đã nghĩ thông suốt, không một chủng tộc nào có thể phát triển lớn mạnh trong hòa bình được. Ta phải gánh vác sứ mạng hưng suy của Hồ Tộc. Ta không thể mềm yếu như trước kia được nữa, ta phải cường đại lên! Giết chết những kỵ binh kia không là gì cả!
Hồ Nguyệt Thiền cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nói.
Mặc dù bộ dáng rất trấn định nhưng Phó Thư Bảo vẫn nhìn ra được đây là lần đầu tiên Hồ Nguyệt Thiên giết người. Vẻ khẩn trương và sợ hãi của nàng gần như không thể che dấu được, có thể nhìn ra một cách dễ dàng. Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không vạch trần.
Hồ ly tinh tương lai rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi.
Đây là một chuyện tốt, sao còn phải vạch trần chứ?
Sâu trong Đại Dương Sơn, trên một đỉnh núi vô danh.
- Đây chính là Bách Thú Đan sao?
Trong rừng rậm, Hồ Nguyệt Thiên ngồi trên mặt đất, đôi mắt đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm vào viên Bách Thú Đan mà Phó Thư Bảo đã lấy ra. Trong hộp ngọc có linh khí dư thừa, linh năng lưu chuyển, hiển nhiên là một viên linh dược khó gặp.
Linh dược không phân chia cấp bậc tỉ mỉ nhưng vì Luyện Lực Sĩ luyện chế linh dược có tu vi lực lượng và tài liệu khác nhau nên vẫn phải phân chia cấp bậc cao thấp, công dụng trong đó cũng khác nhau rất lớn. Như viên Bách Thú Đan trước mắt này, phẩm chất của nó hẳn là loại cao nhất trăm năm khó gặp. Phó Thư Bảo tự hỏi, với năng lực hiện tại của hắn thì vẫn không thể nào luyện chế ra được
Một Kim Hoa Vệ liền hô lên kinh hãi. Hiển nhiên nàng đã vọt tới bên cạnh đội trưởng Kim Hoa Vệ.
- Đừng lên tiếng...
Một Kim Hoa Vệ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng đã muộn! Lúc nàng lên tiếng cảnh tỉnh thì trong màn sương mù lại truyền ra âm thanh xé gió. Ngay sau đó là âm thanh xuyên thấu huyết nhục thân thể rồi âm thanh thi thể rơi xuống đất. Tất cả đều xảy chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức không người nào kịp phản ứng.
Tám Kim Hoa Vệ, ngay cả địch nhân cũng chưa thấy đâu mà đã chết mất sáu. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người không tin, tạo thành bao nhiêu khiếp sợ đây?
- Thất muội lui ra! Mau bảo vệ phu nhân rời đi!
Lúc này Kim Hoa Vệ đã có kinh nghiệm, nàng vừa nói chuyện vừa mau chóng di động thân thể trốn đi để tiễn thủ trong bóng tối không có cơ hội hạ thủ!
- Nghĩ như vậy thì sẽ không sao à? Không phải là các ngươi muốn dẫn ta ra ngoài sao? Ta liền thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi, đánh một trận chính diện!
Đối thủ di động nhanh chóng như vậy, mặc dù dùng Thiên Trúc Cung có thể tạo được một chút tác dụng nhưng khẳng định sẽ hao phí rất nhiều thời gian. Nếu để các nàng nhân cơ hội mang Tú Chi đi thì tất cả những việc trước đó đều uổng công rồi. Trong lòng đã quyết định, Phó Thư Bảo liền quyết đoán cất Thiên Trúc Cung và bao đựng tên lại rồi vọt tới phía lều lớn kia.
Giao chiến chính diện với tám Kim Hoa Vệ thì không thể nào chiến thắng nhưng nếu chỉ có hai Kim Hoa Vệ thì hắn lại hoàn toàn nắm chắc!
Trong nháy mắt, một bước này đã vượt qua khoảng cách mấy chục thước.
- Hắn xuất hiện rồi! Bát muội, dùng Kim Hoa Kiếm bao vây giết chết hắn đi!
- Tam tỷ, giết!
Hai Kim Hoa Vệ đang chạy về phía lều lớn đồng thời quay lại, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Phó Thư Bảo.
Nếu đối phương tiếp tục núp trong sương mù dày đặc rồi dùng cung tên Lực Luyện Khí để đánh lén săn giết thì các nàng sẽ nhân cơ hội mang Tú Chi phu nhân đi. Nhưng nếu đối phương đã xuất hiện ngăn cản thì các nàng sẽ chiến đấu chính diện!
Hai Kim Hoa Vệ còn lại này hiển nhiên đã luyện qua chiến thuật hợp kích. Nhưng phải có tám Kim Hoa Vệ cùng tham gia chiến đấu thì hợp kích mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất được, chỉ còn lại hai người thì cũng không thể phát huy ra bao nhiêu uy lực. Tuy hai Kim Hoa Vệ này không thể so với hai tỷ muội sát thủ Thập Thất và Thập Tứ nhưng cho dù như vậy thì Phó Thư Bảo cũng không dám khinh thường chút nào. Vừa xuất hiện, hắn đã mạnh mẽ xuất ra hai quyền đối đầu với hai trường kiếm như hai luồng sáng đâm tới. Hai quyền vừa ra chính là Nộ Quyền Thức có uy lực lớn nhất của hắn, Bạo Viêm Quyền!
Bạo Viêm Quyền hấp thụ hỏa tinh túy, là một thiết quyền thiêu đốt có nhiệt độ và tính hủy diệt cực cao chứ không thể nghi ngờ gì nữa.
Thiết quyền của Phó Thư Bảo vừa đánh ra, không khí xung quanh hắn nhất thời trở nên nóng rực. Sương mù lạnh như băng cũng bị nhiệt khí chấn động, lập tức tiêu tán lộ ra một khoảng không lớn.
Quyền của Phó Thư Bảo mang theo hơi nước, tia lửa và khí thế lôi đình. Trong nháy mắt đó, ánh mắt của hắn dường như có thể khóa cứng tất cả. Cho dù là góc độ nào hay mục tiêu nào thì một quyền của hắn cũng có thể hủy diệt được!
Hai Kim Hoa Vệ đều cảm thấy một thứ trên người Phó Thư Bảo, đó là tức giận!
- Quyền pháp mạnh mẽ như vậy... làm sao có thể chứ?
Tuy trong lòng kinh hãi nhưng động tác trên tay cũng không chậm chút nào. Kim Hoa Vệ phối hợp vô cùng kịp thời. Thấy Phó Thư Bảo nhảy lên đánh tới, hai nàng liền chuyển đầu mũi kiếm đi, một mũi đâm vào trước ngực Phó Thư Bảo, một mũi đâm lại vào bộ vị quan trọng ở giữa hai chân của hắn.
Biến hóa này vô cùng nhanh chóng.
Người trên không trung, thắt lưng liền linh hoạt xoay một cái, nhất thời tránh được một kiếm đang đâm về phía ngực. Quyền phải của Phó Thư Bảo đồng thời hạ xuống rồi dùng khí thế như lôi đình mà đấm thẳng vào thân của thanh trường kiếm kia. Trong nháy mắt, nắm đấm của hắn dường như bị đốt cháy hoàn toàn mà trở nên đỏ bừng. Ngọn lửa sáng loáng kia chính là Luyện Linh Lực và hỏa tinh túy của hắn!
Keng keng, Keng keng!
Cạch!
Hai âm thanh giòn vang vang lên liên tiếp. Mũi kiếm của Kim Hoa Vệ kia không cách nào nắm được thanh kiếm nữa, để nó rời tay rơi xuống mặt đất. Mà cũng trong khoảnh khắc đó, chuôi kiếm liền truyền đến nhiệt độ khiến bàn tay nàng nóng đến mức bị rộp lên!
Bịch bịch bịch!
Lui lại ba bước liên tiếp ba, mỗi bước đều cách nhau hai thước, Kim Hoa Vệ bị bỏng tay có thể nói là bước đi như bay.
- Muốn đi sao? Đã muộn rồi!
Hai chân Phó Thư Bảo chợt vắt chéo nhau, xoay tròn một cái, cả người đột nhiên xông về phía Kim Hoa Vệ đang lui lại kia như một con quay.
Kỹ năng chiến đấu đầu tiên của Nộ Quyền Thức, Bạo Viêm Quyền không chỉ có tâm pháp vận dụng lực lượng và dùng lực xoay tròn để tăng lực lượng mà còn có chiêu thức chiến đấu. Nó giống như con quay bắn ra, nắm đấm lấy mũi chân xoay tròn làm cơ sở, tạo thành đả kích kinh khủng khiến đối thủ không thể nào tưởng tượng được.
Bay vút lên! Thân thể Phó Thư Bảo tạo thành một đường thẳng tắp giữa không trung, hơn nữa còn là xoay tròn thẳng tắp. Theo con quay thẳng tắp này, nắm đấm của hắn lại càng cứng rắn và sắc bén hơn. Động tác xoay tròn của thân thể và nắm đấm khiến không khí xung quanh hắn dường như cũng bị thiêu đốt mà trở nên nóng ran khó chịu, hơi nước bay lên!
- Bát muội cẩn thận!
Trường kiếm trong tay đâm ra, đang muốn chém giết Phó Thư Bảo thì lại thấy Phó Thư Bảo lựa chọn công kích kinh khủng và quỷ dị như vậy đối phó với muội muội của nàng.Chặn lại cũng không thể kịp được nữa, vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ kia lo đến mức rống to lên.
Nhưng đã chậm một bước!
Hai Kim Hoa Vệ còn lại và Tú Chi kia đều là người mà Phó Thư Bảo phải giết, Kim Hoa Vệ trước mặt này lại càng là đối tượng để hắn thí nghiệm uy lực của Bạo Viêm Quyền. Hắn có hai nguyên nhân nhưng cùng một mục đích, đó chính là muốn lấy mạng của nàng. Như vậy thì hắn còn lòng dạ nào mà thương hoa tiếc ngọc nữa?
Uỳnh!
Căn bản không thể nào tránh né vì tốc độ không thể nào bằng được. Vừa lùi lại đến bước thứ tư, vị tiểu muội Kim Hoa Vệ kia đã bị Phó Thư Bảo đuổi theo, một quyền đấm thẳng vào lồng ngực. Xương cốt vỡ vụn, tạng phủ tan nát, máu tươi phun tung tóe, y phục trên người cho tới da thịt đều bị thiêu hủy một mảng lớn.
Bịch!
Lúc trước còn là một mỹ nhân mơn mởn nhưng sau một Bạo Viêm Quyền của Phó Thư Bảo, nàng đã chết không toàn thây.
- Ta liều mạng với ngươi!
Đuổi theo sau Phó Thư Bảo nhưng vẫn không thể nào ngăn hắn hạ thủ với muội muội, vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ kia liền gào lên một tiếng bi phẫn, mũi kiếm đâm thẳng vào vị trí trái tim sau lưng Phó Thư Bảo. Tâm đã chết, một kiếm này liền có khí thế kiên quyết một đi không về. Kiếm trên không trung bị lực lượng kích phát, thân kiếm đột nhiên phát ra âm thanh ông ông ông.
Vút!
Phó Thư Bảo không thèm quay đầu hay liếc mắt nhìn lại mà hai chân liền giẫm lên mặt đất một cái. Mượn lực lượng phản chấn và lực trường Luyện Chi Lực mấy chục cân, hắn liền nhảy lên cao mười mấy thước. Sau khi tới điểm cực hạn, hắn đột nhiên xoay người, đầu dưới chân trên mà rơi xuống như vẫn thạch.
Thân thể vẫn mang nắm đấm xoay tròn mau chóng như một con quay lớn hình người. Bạo Viêm Quyền![/CHARGE]
Một kiếm đâm ra, mục tiêu đột nhiên biến mất. Nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy một quả đấm đang nhanh chóng xoay tròn như thiêu đốt thiên địa đã tiến tới gần mặt. Việc duy nhất mà vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ có thể làm chính là nhắm mắt lại.
Bốp!
Mảnh vụn huyết nhục kích bắn ra bốn phương tám hướng. Sau một quyền kia, vị tỷ tỷ Kim Hoa Vệ liền mất đi cả nửa người trên, chỉ còn lại phần eo và đôi chân dài nhìn không tệ vẫn đứng trên mặt đất. Nhưng lúc Phó Thư Bảo hạ xuống, nửa người còn lại cũng bộp bộp rơi xuống đất.
Nhìn thấy cái chết thảm thiết như vậy, người bình thường chỉ sợ đã không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo nhưng Phó Thư Bảo lại không có chút cảm giác khó chịu nào. Đánh chết hai địch nhân một cách tàn nhẫn như thế, trong lòng hắn có cảm giác vô cùng hưng phấn, giống như đã được phát tiết ra thứ gì đó nên rất thoải mái.
Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân, hắn chỉ nghĩ tới điều này, những điều còn lại hắn không muốn nghĩ tới nữa.
- Xem ra ta đã luyện Nộ Quyền Thức đến tầng bốn rồi. Uy lực như vậy thật khiến ta giật mình.
Phó Thư Bảo lau sạch vết máu trên tay, cũng không suy nghĩ nhiều mà sải bước đi về phía lều lớn.
Lúc vén màn cửa của căn lều lớn lên, Phó Thư Bảo nhất thời thấy sững sờ tại chỗ.
Mặc dù Tú Chi là con gái thứ ba của Thanh Dật Vương Tước, từ nhỏ đã có Lực Sĩ tu vi cao thâm dạy tu luyện lực lượng và kỹ năng chiến đấu nhưng cuộc sống quý tộc thối nát đã làm tiêu tan ý chí tu luyện của nàng. Đến giờ nàng vẫn chỉ là một Lực Sĩ cấp Nội Lực, còn kém hơn cả những kỵ binh bị mê ngất ở bên ngoài kia. Tu vi như thế căn bản không thể nào chống đỡ được dược lực của Huyền Tâm Bồ Đào nên trong doanh địa này, nàng là người bị trúng độc Huyễn Tâm Bồ Đào nặng nhất.
Vấn đề chính là ở chỗ này.
Ấn tượng sâu nhất của Phó Thư Bảo về dược lực Huyễn Tâm Bồ Đào không phải là nó có thể khiến người khác say mê mà là nó có thể khiến người đó nghĩ ra ảo tưởng tuyệt đẹp, cùng tình lang mây mưa, hơn nữa còn có cười có nói, có vuốt có ve, cảm giác vô cùng chân thật. Có một số lần, nếu không phải hắn có kinh nghiệm đặc thù và năng lực chống cự siêu cường thì sợ rằng đã hãm sâu vào trong đó rồi. Hắn đã như thế thì còn nói gì đến Tú Chi, một phu nhân quý tộc chỉ biết một chút quyền cước hoa mỹ thối nát chứ?
Lúc Phó Thư Bảo vén rèm lều lớn lên, Tú Chi đang nằm co rúc trong chăn, bộ ngực lồ lõa, cái quần lót đã bị nàng kéo lên đến trên đầu gối. Một tay của nàng đang đi lại giữa hai chân, một tay khác thì nắm một bên ngực mà không ngừng xoa bóp, cái miệng thơm mùi đàn hương không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ mộng mị.
- Ta khinh... tự sướng à?
Phó Thư Bảo á khẩu cứng lưỡi.
- Ta muốn...
Đột nhiên nhìn thấy nam nhân, Tú Chi liền lao tới. Tuy nàng bị nhiễm độc Huyễn Tâm Bồ Đào nhưng động tác bổ nhào về phía trước vẫn nhanh nhẹn như thỏ. Chẳng qua là quần lót của con thỏ này vẫn ở trên đầu gối, lúc nàng bổ nhào về phía trước liền bị kéo lại, té ngã trên mặt đất, chỉ còn thiếu một chút nữa là tay của nàng nắm được mũi chân của Phó Thư Bảo rồi.
Đập vào mắt là bờ mông đầy đặn tuyết trắng, ở giữa làn da phấn nộn có một vết nước lầy lội không chịu nổi, hiển nhiên là thứ từ trong chỗ đó tiết ra. Phó Thư Bảo thầm gắt một tiếng, ánh mắt liền dời đến bàn trà trong lều vải, nơi đó có một hộp ngọc đang nằm yên lặng. Không cần mở ra xem xét, chỉ dựa vào linh khí không gì sánh kịp đang tỏa ra từ trong đó là hắn cũng xác định được đó chính là thứ hắn muốn tìm, Bách Thú Đan.
- Cho ta, van xin ngươi, cho ta đi...
Rốt cục Tú Chi cũng đứng lên, một phát bắt được thứ mà nàng muốn nhất.
Bộ vị quan trọng bị nắm lấy, thân thể cốt nhục của Phó Thư Bảo nhất thời nóng ran. Trong nháy mắt, một luồng khí nóng rực liền lan tràn ra toàn thân. Tuy có năng lực nhẫn nại và khống chế nhưng hắn vẫn thủy chung là một thiếu nam chưa từng “làm việc đó”, xúc giác trong người hắn vô cùng nhạy cảm với những chuyện kia.
- Thiên Lực ca, ta rất nhớ ngươi... Mau, mau cho ta...
Trong miệng Tú Chi phát ra một loạt âm thanh mơ hồ. Nàng vội vã cầm chặt thứ đồ vật kia.
- Thiên Lực ca là ai?
Trong lòng Phó Thư Bảo rất nghi hoặc, đảo mắt nghĩ ngợi rồi cười một tiếng:
- Người gọi là Thiên Lực ca kia chỉ sợ là tình lang của Tú Chi phu nhân này thôi. Huyễn Tâm Bồ Đào có thể khiến người ta tưởng tượng ra cảnh tượng mây mưa với người mình thương mà. Lạc Dương ơi là Lạc Dương, con mẹ nó, ngươi đội nón xanh mà cũng không biết, uất ức thật đấy nhỉ?
- Thiên Lực ca, ta không chịu được nữa rồi, ta rất khó chịu...
Trong lúc bất chợt, Tú Chi liền vươn tay chạm vào đũng quần của Phó Thư Bảo.
Cảm giác thoải mái đột nhiên tăng mạnh, chân mày Phó Thư Bảo cũng nhăn lại thành một đống. Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới rạng sáng ngày hôm qua, nữ nhân rắn độc này đã hạ lệnh giết chết hắn và Hồ Nguyệt Thiền. Mà khi đó, thân phận của hắn và Hồ Nguyệt Thiền chỉ là một đôi phu thê sơn dã đáng thương.
- Tú Chi phu nhân, xin lỗi. Giữ lại một nữ nhân độc ác như ngươi trên thế gian này cũng không phải là một chuyện tốt. Kiếp sau ngươi lại chơi đùa vui vẻ với Thiên Lực ca của ngươi đi.
Phó Thư Bảo nhẹ nhàng đẩy Tú Chi đang điên cuồng ra.
Hàn quang thoáng hiện, một cái đầu người liền rơi bộp bộp trên mặt đất.
Cầm lấy hộp ngọc trên bàn trà, Phó Thư Bảo liền vén rèm của lều lớn đi ra ngoài.
- Phó đại ca.
Hồ Nguyệt Thiền đi tới nhìn thấy, lên tiếng gọi.
Mượn ánh sáng của trăng sao, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện hai tay Hồ Nguyệt Thiền dính đầy máu tươi. Trong lòng cả kinh, hắn liền thốt lên:
- Nguyệt Thiền, ngươi làm sao vậy? Có người tập kích ngươi à?
Hồ Nguyệt Thiền lại lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói:
- Không phải. Là ta... là ta đã giết những kỵ binh đang bất tỉnh kia.
Thì ra đây là nguyên nhân khiến hai bàn tay dính đầy máu tươi. Phó Thư Bảo nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi:
- Chuyện này vốn dĩ nên để ta làm, sao ngươi lại làm vậy?
- Hồ Tộc chúng ta đã gần như bị diệt sạch trong Tần Lâm. Ta đã nghĩ thông suốt, không một chủng tộc nào có thể phát triển lớn mạnh trong hòa bình được. Ta phải gánh vác sứ mạng hưng suy của Hồ Tộc. Ta không thể mềm yếu như trước kia được nữa, ta phải cường đại lên! Giết chết những kỵ binh kia không là gì cả!
Hồ Nguyệt Thiền cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nói.
Mặc dù bộ dáng rất trấn định nhưng Phó Thư Bảo vẫn nhìn ra được đây là lần đầu tiên Hồ Nguyệt Thiên giết người. Vẻ khẩn trương và sợ hãi của nàng gần như không thể che dấu được, có thể nhìn ra một cách dễ dàng. Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không vạch trần.
Hồ ly tinh tương lai rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi.
Đây là một chuyện tốt, sao còn phải vạch trần chứ?
Sâu trong Đại Dương Sơn, trên một đỉnh núi vô danh.
- Đây chính là Bách Thú Đan sao?
Trong rừng rậm, Hồ Nguyệt Thiên ngồi trên mặt đất, đôi mắt đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm vào viên Bách Thú Đan mà Phó Thư Bảo đã lấy ra. Trong hộp ngọc có linh khí dư thừa, linh năng lưu chuyển, hiển nhiên là một viên linh dược khó gặp.
Linh dược không phân chia cấp bậc tỉ mỉ nhưng vì Luyện Lực Sĩ luyện chế linh dược có tu vi lực lượng và tài liệu khác nhau nên vẫn phải phân chia cấp bậc cao thấp, công dụng trong đó cũng khác nhau rất lớn. Như viên Bách Thú Đan trước mắt này, phẩm chất của nó hẳn là loại cao nhất trăm năm khó gặp. Phó Thư Bảo tự hỏi, với năng lực hiện tại của hắn thì vẫn không thể nào luyện chế ra được
/693
|