Hai người vào khách điếm nghỉ ngơi. Dùng cơm xong, Triệu Quan ra ngoài đi dạo, uống mấy chén rượu, chú ý mọi người qua lại trên đường. Gã đã nói hai người áo đen nhất định sẽ đi theo, nhưng thủy chung vẫn chưa thấy bóng dáng. Hồi lâu sau, gã quay về khách điếm, trong lòng máy động liền vòng ra chuồng ngựa phía sau khách điếm, quả nhiên thấy hai thớt hắc mã ở đó, bèn thầm nhủ: “Nguyên lai họ cũng nghỉ chân ở khách điếm này, đúng là đi nát gót giày tìm khắp chốn, ai ngờ tìm được chẳng phí công.” Gã đi một vòng quanh khách điếm, nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ trong một gian nhà gỗ, rón rón rén rén bước tới, nhìn qua kẽ hở trên tường.
Trong nhà hơi nước mờ mịt, một thiếu nữ đang tắm ở trong bồn. Gã chỉ nhìn thấy lưng nàng, thân thể mịn màng, da trắng như tuyết, mái tóc đen dày tỏa sáng buông dài xuống tấm lưng như bạch ngọc, hiển nhiên tuổi còn trẻ. Gã hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn như si dại, mồm lẩm bà lẩm bẩm, hy vọng nàng ta quay lại để xem rõ khuôn mặt. Đang cao hứng, chợt thấy sau lưng lạnh ngắt, một người quát khẽ: “Nhìn cái gì?”
Thiếu nữ trong nhà cũng đã phát giác, vội chụp lấy y phục mặc lên người, cao giọng: “Chân nhi, là ai?”
Triệu Quan đang nhìn trộm người ta tắm thì bị bắt tại trận, bất giác mặt mày đỏ ửng, chầm chậm quay lại, trước mắt hiện ra một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, trường kiếm trong tay đang chỉ vào ngực gã. Dưới ánh đèn, ngón tay cầm kiếm của nàng trắng như bạch ngọc, gã thuận theo cánh tay nàng đưa mắt nhìn lên, bất giác ngẩn người, đập vào mắt là một gương mặt trái xoan, đôi mắt sáng lấp lánh, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã thành thục. Thiếu nữ nhìn gã, hình như cũng hơi ngẩn người, thanh trường kiếm vẫn không lỏng ra, vẫn chỉ vào ngực gã.
Thiếu nữ trong nhà lại hỏi: “Chân nhi, có người nhìn sao?”
Chân nhi hơi ngần ngừ rồi đáp: “Không có. Muội nhìn nhầm.”
Triệu Quan sững sờ, không hiểu cớ gì nàng lại che giấu cho mình, nhưng thấy ánh mắt nàng sắc bén nên không dám khinh cử vọng động. Trường kiếm của nàng khẽ chỉ, ra dấu cho gã đi sang chỗ khác. Gã đi được mười bước liền nghĩ: “Nàng ta muốn giết mình?”
Lại thấy nàng thu trường kiếm lại, liếc nhìn mình với vẻ vừa oán vừa trách, thì thào: “Mật ngươi lớn lắm, lại dám nhìn trộm tỷ tỷ ta tắm. Tỷ tỷ mà phát hiện, nhất định khoét mắt ngươi. Mau đi đi.”
Triệu Quan mỉm cười: “Tỷ tỷ muội hung hăng vậy, mà muội lại thiện lương thế này.”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn gã, quay người bước đi, gã đứng trong bóng tối nhìn thấy ánh mắt nàng mười phần thân thuộc, nhớ đến cái tên thiếu nữ đang tắm gọi nàng, buột miệng: “Chân nhi?”
Thiếu nữ quay lại trách: “Tên ta để cho ngươi gọi loạn xạ sao?”
Triệu Quan nhảy tới một bước hỏi: “Xin hỏi cô nương có phải họ Trần?”
Thiếu nữ lấy làm kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Triệu Quan cười: “Chân nhi, Chân nhi, muội lớn rồi! Lúc nhỏ muội từng theo cha mẹ đến Tô Châu, đúng không?”
Trần Chân Nhi đưa đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn gã, yên lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Triệu Quan đáp: “Lò gạch bên bờ Thái Hồ, lầu chuông trong Quan Âm miếu, trên lầu toàn là tro bụi, muội còn nhớ không?”
Thiếu nữ quả nhiên là Trần Chân Nhi, lúc cô bị mấy tên buôn người bắt mới năm, sáu tuổi nhưng tình huống kinh hiểm, ấn tượng ghi khắc trong óc rất sâu. Cô nghe Triệu Quan nhắc lại lầu chuông toàn bụi đó thì kinh ngạc cùng cực, cuối cùng nhớ ra chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình chính là cậu bé từng cứu mình năm xưa, khóe miệng hé cười, toan lên tiếng thì một bóng người lướt khỏi căn nhà gỗ, hàn quang lóe lên, trường kiếm đâm thẳng vào mặt Triệu Quan.
Trần Chân Nhi kinh hãi: “Tỷ tỷ, dừng tay lại!” Choang một tiếng, vung kiếm gạt đi. Triệu Quan ngoái đầu lại nhìn, một người con gái chưa đến đôi mươi, làn mi dài, tóc mai phơ phất, mắt hạnh đượm uy, đầu vẫn còn ướt, chắc là thiếu nữ đang tắm vừa nãy, thầm nhủ: “Không ngờ tỷ tỷ Chân nhi cũng xinh đẹp thế này. Tiếc là lúc tắm nàng lại không quay mặt lại.”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Triệu Quan, quát: “Vừa nãy ngươi đứng bên ngoài nhìn lén? Chân nhi, muội nói với hắn làm gì? Loại người này có biết nói câu nào tử tế?”
Trần Chân Nhi vội cắt ngang: “Tỷ tỷ, huynh ấy không … không có nhìn tỷ tắm đâu. Muội vừa gặp huynh ấy ở đây, nói chuyện mấy câu.”
Tỷ tỷ nàng hừ lạnh, hỏi: “Tên hắn là gì?”
Trần Chân Nhi chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi tên tuổi Triệu Quan, mặt đỏ ửng đáp: “Muội không biết.”
Thiếu nữ tỷ tỷ lắc đầu: “Ngốc quá, muội đơn thuần quá mức, lẽ nào không biết nhân tâm hiểm ác? Nửa đêm nửa hôm cùng người lạ nói chuyện cái gì? Chúng ta đi.”
Triệu Quan ho khẽ, vòng tay nói: “Tại hạ họ Giang tên Hạ, chưa từng thông báo tính danh với cô nương, mong được thứ tội.”
Trần Chân Nhi nói: “Thế ra là Giang đại ca. Muội là Trần Như Chân, đây là tỷ tỷ của muội, Trần Nhược Mộng.”
Triệu Quan hành lễ: “Trần đại cô nương, Trần nhị cô nương.”
Trần Nhược Mộng lạnh lùng nhìn gã, không buồn đáp lễ, nắm tay em gái: “Ai cần muội báo danh tỷ ra làm gì? Theo tỷ!”
Trần Như Chân còn muốn nói với Triệu Quan mấy câu nhưng không dám cãi lời tỷ tỷ, ngoái lại nhìn gã thêm một lần rồi mới theo tỷ tỷ.
Triệu Quan về phòng, thấy Đinh Hương đã ngủ, trên bàn đặt một ấm trà nóng bèn rót một chén, ngồi xuống bên bàn, chậm rãi thưởng thức, nhớ lại đôi mắt xinh đẹp như muốn nói thiên ngôn vạn ngữ của Trần Như Chân, trong lòng tràn ngập niềm vui: “Hai cô nương họ Trần này là chủ nhân của hắc mã, họ là con gái của Quan Trung đại hiệp Trần Cận Vân, chả trách kiếm thuật tinh thâm như vậy. Thật không ngờ cô bé khả ái năm xưa lúc lớn lên lại xinh đẹp đến vậy. Tỷ tỷ nàng cũng khá, mỗi tội hơi hung dữ.” Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe song cửa có tiếng động, vội đứng lên mở ra, một thiếu nữ đang đứng ngoài vẫy tay với gã, chính là Trần Như Chân.
Triệu Quan mừng rỡ, đẩy cửa bước ra, Trần Như Chân đưa tay ra hiệu cho gã đi theo, hai người ra bên ngoài khách điếm. Trần Như Chân quay lại, ngẩng đầu nhìn gã, mỉm cười: “Giang đại ca, thế ra huynh là tiểu ca ca đã cứu muội ở Tô Châu năm xưa, muội thật không ngờ được gặp lại huynh! Bao nhiêu năm rồi, muội thường thường vẫn nghĩ lại lần kinh hiểm bị người xấu bắt đi đó, trong lòng lại cảm kích huynh.”
Triệu Quan thấy cô ôn nhu, ngây thơ, vẫn nhớ chuyện được mình cứu năm xưa, trong lòng ấm áp vô cùng: “Cũng không có gì. Trần cô nương, không ngờ hôm nay lại gặp cô nương ở đây, đúng là xảo diệu.”
Trần Như Chân đáp: “Đây là đất Thiểm Tây, nhà muội cũng gần đây. Còn huynh, làm sao lại từ tận Tô Châu xa xôi đến đây?”
Triệu Quan lắc đầu, cười khổ: “Nói ra rất dài. Tại hạ rời Tô Châu đã nhiều năm lắm rồi.” Sau hôm gã cứu Chân nhi có một ngày, Tình Phong Quán đã bị đồ sát, gã một thân một mình rời Tô Châu, từ đó chưa từng quay về. Mấy năm nay trải nghiệm rất nhiều, không thể một vài lời mà kể hết, bèn hỏi: “Lệnh tôn, lệnh đường vẫn mạnh giỏi?”
Trần Như Chân thở dài: “Mấy tháng nay cha mẹ muội vất vả lắm.”
Triệu Quan vội hỏi nguồn cơn.
Trần Như Chân kể: “Đầu năm nay, nhị bá muội ở trong triều phê bình gian thần Nghiêm Tung chuyên quyền làm loạn triều cương, bị họ Nghiêm hạ ngục, muốn xử tử. Cha mẹ biết được liền lên ngay kinh thành, cứu Nhị bá từ trong thiên lao ra, đưa đến nơi bí mật trốn tránh. Nghiêm Tung biết được liền hạ lệnh bắt đại bá đang làm Bố chính sứ Lưỡng Quảng, cha mẹ muội lại đến cứu, đánh bại quan binh, an trí cho cả nhà đại bá. Họ Nghiêm kia thủ đoạn độc ác, lập tức phái đám lạt ma Tây Xưởng đến bắt cả nhà muội, định bắt gia gia. Giờ cha mẹ muội đang bôn ba từ Lưỡng Quảng quay về nhưng chưa đến nơi, bọn muội biết được tin tức ở nhà bèn ra đây chặn chúng lại, hy vọng cha mẹ kịp thời quay về.”
Triệu Quan nói: “Té ra các vị giết đám lạt ma đó là vì thế.”
Trần Như Chân hết sức kinh ngạc: “Huynh thấy hết ư?”
Triệu Quan đáp: “Ở trấn thành trước tại hạ đã chú ý đến hai vị, sau đó bám theo, thấy hai vị ra tay giết mười lạt ma. Ngựa của hai vị cực kỳ bắt mắt, tối nay tại hạ thấy hai thớt hắc mã trong tàu ngựa của khách điếm mới đoán được người xuất thủ ban ngày là hai vị.”
Trần Như Chân thở phào: “Vốn là như vậy. Vừa nay huynh đã thấy tỷ tỷ của muội, tỷ tỷ rất tốt, chẳng qua hiểu lầm huynh nên mới hung dữ như vậy, xin huynh dừng trách.”
Triệu Quan mỉm cười: “Không, sao tại hạ lại dám trách? Chỉ cầu mong nàng đừng khoét mắt tại hạ là được rồi.”
Trần Như Chân cũng cười: “Ngày mai bọn muội phải lên đường, đợi cho việc nhà xong xuôi, muội sẽ đến tìm huynh đưa huynh gặp cha mẹ, được không? Cha mẹ vẫn muốn nói lời đa tạ với huynh.”
Triệu Quan gạt đi: “Đa tạ cái gì, ngàn vạn lần không cần phải như vậy. Lúc còn nhỏ tại hạ cũng được phu phụ Y Hiệp chiếu cố, ở trên Hổ Sơn thường được nghe kể về sự tích của Quan Trung đại hiệp, xưa nay một lòng ngưỡng mộ. Trần cô nương, trong nhà đã có nguy nan, tại hạ tuy bất tài cũng mong được tương trợ.”
Trần Như Chân nói: “Tâm ý của huynh, muội xin đa tạ trước. Chỉ là mấy tên lạt ma đó võ công lợi hại, muội không muốn huynh gặp nguy hiểm, bị chúng làm hại.”
Triệu Quan vỗ ngực: “Hai vị cô nương đều không sợ, tại hạ sao lại sợ đám lạt ma đó? Ác danh của Tây Xưởng vang rền, tại hạ cũng biết bọn chúng thường gây ác, đáng giết. Trần cô nương, nếu không ngại, ngày mai tại hạ sẽ đi cùng hai vị, giúp đỡ bảo vệ lệnh tổ.”
Trần Như Chân nói: “Đa tạ huynh. Nhưng muội phải hỏi tỷ tỷ mới được.”
--- Xem tiếp hồi 98----
Trong nhà hơi nước mờ mịt, một thiếu nữ đang tắm ở trong bồn. Gã chỉ nhìn thấy lưng nàng, thân thể mịn màng, da trắng như tuyết, mái tóc đen dày tỏa sáng buông dài xuống tấm lưng như bạch ngọc, hiển nhiên tuổi còn trẻ. Gã hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn như si dại, mồm lẩm bà lẩm bẩm, hy vọng nàng ta quay lại để xem rõ khuôn mặt. Đang cao hứng, chợt thấy sau lưng lạnh ngắt, một người quát khẽ: “Nhìn cái gì?”
Thiếu nữ trong nhà cũng đã phát giác, vội chụp lấy y phục mặc lên người, cao giọng: “Chân nhi, là ai?”
Triệu Quan đang nhìn trộm người ta tắm thì bị bắt tại trận, bất giác mặt mày đỏ ửng, chầm chậm quay lại, trước mắt hiện ra một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, trường kiếm trong tay đang chỉ vào ngực gã. Dưới ánh đèn, ngón tay cầm kiếm của nàng trắng như bạch ngọc, gã thuận theo cánh tay nàng đưa mắt nhìn lên, bất giác ngẩn người, đập vào mắt là một gương mặt trái xoan, đôi mắt sáng lấp lánh, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã thành thục. Thiếu nữ nhìn gã, hình như cũng hơi ngẩn người, thanh trường kiếm vẫn không lỏng ra, vẫn chỉ vào ngực gã.
Thiếu nữ trong nhà lại hỏi: “Chân nhi, có người nhìn sao?”
Chân nhi hơi ngần ngừ rồi đáp: “Không có. Muội nhìn nhầm.”
Triệu Quan sững sờ, không hiểu cớ gì nàng lại che giấu cho mình, nhưng thấy ánh mắt nàng sắc bén nên không dám khinh cử vọng động. Trường kiếm của nàng khẽ chỉ, ra dấu cho gã đi sang chỗ khác. Gã đi được mười bước liền nghĩ: “Nàng ta muốn giết mình?”
Lại thấy nàng thu trường kiếm lại, liếc nhìn mình với vẻ vừa oán vừa trách, thì thào: “Mật ngươi lớn lắm, lại dám nhìn trộm tỷ tỷ ta tắm. Tỷ tỷ mà phát hiện, nhất định khoét mắt ngươi. Mau đi đi.”
Triệu Quan mỉm cười: “Tỷ tỷ muội hung hăng vậy, mà muội lại thiện lương thế này.”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn gã, quay người bước đi, gã đứng trong bóng tối nhìn thấy ánh mắt nàng mười phần thân thuộc, nhớ đến cái tên thiếu nữ đang tắm gọi nàng, buột miệng: “Chân nhi?”
Thiếu nữ quay lại trách: “Tên ta để cho ngươi gọi loạn xạ sao?”
Triệu Quan nhảy tới một bước hỏi: “Xin hỏi cô nương có phải họ Trần?”
Thiếu nữ lấy làm kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Triệu Quan cười: “Chân nhi, Chân nhi, muội lớn rồi! Lúc nhỏ muội từng theo cha mẹ đến Tô Châu, đúng không?”
Trần Chân Nhi đưa đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn gã, yên lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Triệu Quan đáp: “Lò gạch bên bờ Thái Hồ, lầu chuông trong Quan Âm miếu, trên lầu toàn là tro bụi, muội còn nhớ không?”
Thiếu nữ quả nhiên là Trần Chân Nhi, lúc cô bị mấy tên buôn người bắt mới năm, sáu tuổi nhưng tình huống kinh hiểm, ấn tượng ghi khắc trong óc rất sâu. Cô nghe Triệu Quan nhắc lại lầu chuông toàn bụi đó thì kinh ngạc cùng cực, cuối cùng nhớ ra chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình chính là cậu bé từng cứu mình năm xưa, khóe miệng hé cười, toan lên tiếng thì một bóng người lướt khỏi căn nhà gỗ, hàn quang lóe lên, trường kiếm đâm thẳng vào mặt Triệu Quan.
Trần Chân Nhi kinh hãi: “Tỷ tỷ, dừng tay lại!” Choang một tiếng, vung kiếm gạt đi. Triệu Quan ngoái đầu lại nhìn, một người con gái chưa đến đôi mươi, làn mi dài, tóc mai phơ phất, mắt hạnh đượm uy, đầu vẫn còn ướt, chắc là thiếu nữ đang tắm vừa nãy, thầm nhủ: “Không ngờ tỷ tỷ Chân nhi cũng xinh đẹp thế này. Tiếc là lúc tắm nàng lại không quay mặt lại.”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Triệu Quan, quát: “Vừa nãy ngươi đứng bên ngoài nhìn lén? Chân nhi, muội nói với hắn làm gì? Loại người này có biết nói câu nào tử tế?”
Trần Chân Nhi vội cắt ngang: “Tỷ tỷ, huynh ấy không … không có nhìn tỷ tắm đâu. Muội vừa gặp huynh ấy ở đây, nói chuyện mấy câu.”
Tỷ tỷ nàng hừ lạnh, hỏi: “Tên hắn là gì?”
Trần Chân Nhi chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi tên tuổi Triệu Quan, mặt đỏ ửng đáp: “Muội không biết.”
Thiếu nữ tỷ tỷ lắc đầu: “Ngốc quá, muội đơn thuần quá mức, lẽ nào không biết nhân tâm hiểm ác? Nửa đêm nửa hôm cùng người lạ nói chuyện cái gì? Chúng ta đi.”
Triệu Quan ho khẽ, vòng tay nói: “Tại hạ họ Giang tên Hạ, chưa từng thông báo tính danh với cô nương, mong được thứ tội.”
Trần Chân Nhi nói: “Thế ra là Giang đại ca. Muội là Trần Như Chân, đây là tỷ tỷ của muội, Trần Nhược Mộng.”
Triệu Quan hành lễ: “Trần đại cô nương, Trần nhị cô nương.”
Trần Nhược Mộng lạnh lùng nhìn gã, không buồn đáp lễ, nắm tay em gái: “Ai cần muội báo danh tỷ ra làm gì? Theo tỷ!”
Trần Như Chân còn muốn nói với Triệu Quan mấy câu nhưng không dám cãi lời tỷ tỷ, ngoái lại nhìn gã thêm một lần rồi mới theo tỷ tỷ.
Triệu Quan về phòng, thấy Đinh Hương đã ngủ, trên bàn đặt một ấm trà nóng bèn rót một chén, ngồi xuống bên bàn, chậm rãi thưởng thức, nhớ lại đôi mắt xinh đẹp như muốn nói thiên ngôn vạn ngữ của Trần Như Chân, trong lòng tràn ngập niềm vui: “Hai cô nương họ Trần này là chủ nhân của hắc mã, họ là con gái của Quan Trung đại hiệp Trần Cận Vân, chả trách kiếm thuật tinh thâm như vậy. Thật không ngờ cô bé khả ái năm xưa lúc lớn lên lại xinh đẹp đến vậy. Tỷ tỷ nàng cũng khá, mỗi tội hơi hung dữ.” Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe song cửa có tiếng động, vội đứng lên mở ra, một thiếu nữ đang đứng ngoài vẫy tay với gã, chính là Trần Như Chân.
Triệu Quan mừng rỡ, đẩy cửa bước ra, Trần Như Chân đưa tay ra hiệu cho gã đi theo, hai người ra bên ngoài khách điếm. Trần Như Chân quay lại, ngẩng đầu nhìn gã, mỉm cười: “Giang đại ca, thế ra huynh là tiểu ca ca đã cứu muội ở Tô Châu năm xưa, muội thật không ngờ được gặp lại huynh! Bao nhiêu năm rồi, muội thường thường vẫn nghĩ lại lần kinh hiểm bị người xấu bắt đi đó, trong lòng lại cảm kích huynh.”
Triệu Quan thấy cô ôn nhu, ngây thơ, vẫn nhớ chuyện được mình cứu năm xưa, trong lòng ấm áp vô cùng: “Cũng không có gì. Trần cô nương, không ngờ hôm nay lại gặp cô nương ở đây, đúng là xảo diệu.”
Trần Như Chân đáp: “Đây là đất Thiểm Tây, nhà muội cũng gần đây. Còn huynh, làm sao lại từ tận Tô Châu xa xôi đến đây?”
Triệu Quan lắc đầu, cười khổ: “Nói ra rất dài. Tại hạ rời Tô Châu đã nhiều năm lắm rồi.” Sau hôm gã cứu Chân nhi có một ngày, Tình Phong Quán đã bị đồ sát, gã một thân một mình rời Tô Châu, từ đó chưa từng quay về. Mấy năm nay trải nghiệm rất nhiều, không thể một vài lời mà kể hết, bèn hỏi: “Lệnh tôn, lệnh đường vẫn mạnh giỏi?”
Trần Như Chân thở dài: “Mấy tháng nay cha mẹ muội vất vả lắm.”
Triệu Quan vội hỏi nguồn cơn.
Trần Như Chân kể: “Đầu năm nay, nhị bá muội ở trong triều phê bình gian thần Nghiêm Tung chuyên quyền làm loạn triều cương, bị họ Nghiêm hạ ngục, muốn xử tử. Cha mẹ biết được liền lên ngay kinh thành, cứu Nhị bá từ trong thiên lao ra, đưa đến nơi bí mật trốn tránh. Nghiêm Tung biết được liền hạ lệnh bắt đại bá đang làm Bố chính sứ Lưỡng Quảng, cha mẹ muội lại đến cứu, đánh bại quan binh, an trí cho cả nhà đại bá. Họ Nghiêm kia thủ đoạn độc ác, lập tức phái đám lạt ma Tây Xưởng đến bắt cả nhà muội, định bắt gia gia. Giờ cha mẹ muội đang bôn ba từ Lưỡng Quảng quay về nhưng chưa đến nơi, bọn muội biết được tin tức ở nhà bèn ra đây chặn chúng lại, hy vọng cha mẹ kịp thời quay về.”
Triệu Quan nói: “Té ra các vị giết đám lạt ma đó là vì thế.”
Trần Như Chân hết sức kinh ngạc: “Huynh thấy hết ư?”
Triệu Quan đáp: “Ở trấn thành trước tại hạ đã chú ý đến hai vị, sau đó bám theo, thấy hai vị ra tay giết mười lạt ma. Ngựa của hai vị cực kỳ bắt mắt, tối nay tại hạ thấy hai thớt hắc mã trong tàu ngựa của khách điếm mới đoán được người xuất thủ ban ngày là hai vị.”
Trần Như Chân thở phào: “Vốn là như vậy. Vừa nay huynh đã thấy tỷ tỷ của muội, tỷ tỷ rất tốt, chẳng qua hiểu lầm huynh nên mới hung dữ như vậy, xin huynh dừng trách.”
Triệu Quan mỉm cười: “Không, sao tại hạ lại dám trách? Chỉ cầu mong nàng đừng khoét mắt tại hạ là được rồi.”
Trần Như Chân cũng cười: “Ngày mai bọn muội phải lên đường, đợi cho việc nhà xong xuôi, muội sẽ đến tìm huynh đưa huynh gặp cha mẹ, được không? Cha mẹ vẫn muốn nói lời đa tạ với huynh.”
Triệu Quan gạt đi: “Đa tạ cái gì, ngàn vạn lần không cần phải như vậy. Lúc còn nhỏ tại hạ cũng được phu phụ Y Hiệp chiếu cố, ở trên Hổ Sơn thường được nghe kể về sự tích của Quan Trung đại hiệp, xưa nay một lòng ngưỡng mộ. Trần cô nương, trong nhà đã có nguy nan, tại hạ tuy bất tài cũng mong được tương trợ.”
Trần Như Chân nói: “Tâm ý của huynh, muội xin đa tạ trước. Chỉ là mấy tên lạt ma đó võ công lợi hại, muội không muốn huynh gặp nguy hiểm, bị chúng làm hại.”
Triệu Quan vỗ ngực: “Hai vị cô nương đều không sợ, tại hạ sao lại sợ đám lạt ma đó? Ác danh của Tây Xưởng vang rền, tại hạ cũng biết bọn chúng thường gây ác, đáng giết. Trần cô nương, nếu không ngại, ngày mai tại hạ sẽ đi cùng hai vị, giúp đỡ bảo vệ lệnh tổ.”
Trần Như Chân nói: “Đa tạ huynh. Nhưng muội phải hỏi tỷ tỷ mới được.”
--- Xem tiếp hồi 98----
/213
|