Triệu Quan từ biệt bang chủ quay về phòng khách, chợt nghe có tiếng hoan hô, một thiếu nữ nhảy bổ lên, reo lên: “Thiếu gia về rồi ư?” Chính là Đinh Hương. Mấy tháng nay cô cùng huynh đệ Tân Vũ đàn vẫn tìm cậu quanh tổng đàn, nghe được tổng đàn báo rằng cậu khỏe mạnh quay về, đều hoan hỷ vô cùng, vội về tương kiến. Triệu Quan thấy cô hình dung tiều tụy, tròng mắt ươn ướt, biết gần đây cô lo cho mình rất nhiều, lòng đầy cảm động, nắm tay cô: “Ta không sao mà, đã khiến Đinh Hương lo lắng rồi.”
Đinh Hương cúi đầu, lau nước mắt: “Thiếu gia không sao là tốt rồi.” Đoạn phục thị cậu rửa mặt, thay áo.
Triệu Quan hỏi han tình hình, Đinh Hương kể lại sơ qua, đột nhiên bật cười: “Thiếu gia đi lâu như vậy không có tăm hơi gì, tôi cứ nghĩ thiếu gia đã đem Lý đại tiểu thư đi trốn.”
Triệu Quan quay lại ôm cô, hôn nhẹ lên má, cười bảo: “Không sai, ta đem Lý đại tiểu thư đi trốn. Sau này đại tiểu thư không cần ta nữa, ta đành quay về tìm Đinh Hương thân yêu.”
Đinh Hương đỏ bừng mặt mày, lùi lại: “Lý dại tiểu thư không cần thiếu gia, tôi cũng không cần.”
Hôm sau Triệu Quan dẫn Đinh Hương và huynh đệ Tân Vũ đàn xuôi nam về Lạc Dương tiếp thu và chỉnh đốn Canh Vũ đàn của Lâm Tiểu Siêu, qua một tháng thì tình hình đâu vào đó. Bách Hoa môn truyền tin đến nói rằng có người nhìn thấy hai kẻ sử dụng loan đao ở núi Võ Đang, cậu rúng động, thầm nhủ: “Người sử dụng loan đao trong võ lâm không nhiều, không hiểu có phải là những kẻ năm xưa tấn công vào U Vi cốc hay không?” Cậu muốn tìm manh mối, hạ quyết tâm đến Võ Đang một chuyến thăm dò, bèn sắp xếp công việc của hai đàn Tân Vũ, Canh Vũ rồi dẫn Đinh Hương về Hồ Bắc. Lúc đến chân núi được biết toàn bộ phái Võ Đang đã lên Thiếu Lâm cùng Cái Bang đối chất, tìm kiếm quanh quẩn ở vùng phụ cận mấy ngày mà vẫn công cốc, không khỏi áo não, cậu đang định quay về Hàng Châu thì Bách Hoa môn lại truyền tin đến cho biết mấy tên dùng loan đao từng xuất hiện ở một đạo quan tại Hồ Bắc, sau đó vội vàng đi mất, hình như đến Thiểm Tây. Cậu vội dẫn Đinh Hương đuổi theo, đi liền mấy ngày, vượt qua Tần Lĩnh tiến vào ranh giới Thiểm Tây, hai người nghỉ chân ở một thị trấn.
Sáng sớm hôm sau, cậu và Đinh Hương đi ăn sáng, thấy trên đường phố có rất nhiều hồng y lạt ma lai vãng, lòng không khỏi lấy làm kỳ quái, bèn hỏi tiểu nhị: “Gần đây có miếu lạt ma không? Sao lại có nhiều lạt ma rong ruổi trên đường như vậy?”
Tiểu nhị thì thầm: “Những lạt ma này từ kinh thành tới, hung hãn lắm. Hôm qua họ đại náo Phượng Dương tửu lâu, làm hỏng rất nhiều bàn ghế, chén đĩa.”
Triệu Quan hỏi với vẻ kỳ quái: “Bọn họ từ tận Bắc Kinh đến Thiểm Tây gây sự, định làm gì nhỉ?”
Tiểu nhị càng cố hạ giọng: “Vị thiếu gia này đừng hỏi han lung tung. Tiểu nhân nghe nói họ đến bắt yếu phạm của triều đình, không biết có phải không? Còn có người nói họ là thủ hạ của Tây Xưởng, đây không phải tiểu nhân nói, nếu có ai hỏi, quý khách ngàn vạn lần đừng nói là tiểu nhân cho biết.” Rồi vội vã chạy đi.
Triệu Quan hừ một tiếng. Nên biết năm xưa Minh Thành Tổ đa nghi, để giám thị triều thần xem có ai phản loạn không mà năm Vĩnh Nhạc đã lập ra Đông Xưởng. Về sau, Đông Xưởng bị bọn hoạn quan, gian thần trong triều nắm được, biến thành lợi khí cho bọn chúng đối phó với những người không ăn cánh, ác danh vang lừng. Năm Thành Hóa đời Hiến Tông lại lập thêm Tây Xưởng, hai xưởng thậm chí còn tệ hại hơn, tàn hại những bậc chí sĩ chính trực trong triều, đàn áp bình dân bách tính. Triệu Quan nghe bảo đám lạt ma đó là chó săn của Tây Xưởng liền sinh lòng chán ghét, thầm nhủ: “Không biết bọn nha trảo này đến bắt ai? Một khi bị ta bắt gặp, quyết không thể khoanh tay.”
Ăn sáng xong, đám lạt ma tụ tập bên ngoài cửa khách điếm, tổng số phải hơn một trăm tên, chuyển bị lên đường. Triệu Quan liếc mắt liền phát hiện ra ở góc đường có hai hán tử áo đen đang sụp vành nón xuống, hé lên nhìn rồi vội cất bước, thân thủ hết sức mẫn tiệp, liền ngấm ngầm lưu tâm. Không lâu sau, đám lạt ma tách ra rồi lên đường, cứ mười tên một tổ, cùng cưỡi ngựa đi về hướng Tây. Cậu cùng Đinh Hương trả tiền rồi cưỡi ngựa theo sát.
Rời khỏi thành được một đoạn, liền nghe thấy tiếng vó vang động, Triệu Quan ngoái lại nhìn, thấy hai thớt ngựa cấp tốc phóng tới, cưỡi trên lưng hình như là hai hắc y nhân đã gặp trong thành, cả hai đều đeo mạng che bằng vải bố đen. Hai thớt ngựa đen tuyền hết sức mạnh mẽ, tám chiếc móng cất lên nhẹ nhàng đã vượt qua cậu và Đinh Hương, cuộn lên một lớp cát bụi.
Đinh Hương lên tiếng: “Hai thớt ngựa này chạy nhanh thật.”
Triệu Quan đồng tình: “Hai người cưỡi nhiều khả năng biết võ công. Không hiểu họ đang nhắm vào đám lạt ma chăng?”
Đi thêm hơn mười dặm, thình lình ngửi thấy mùi máu tanh xộc tới, hai người giục ngựa tiến lên, trên mặt đất loang lổ vết máu, hơn mười lạt ma ngã gục trong bãi cỏ, toàn bộ đều xong đời.
Đinh Hương nói: “Là hai người áo đen xử lý.”
Triệu Quan xuống ngựa kiểm tra vết thương của đám lạt ma rồi nói: “Hai người đó giết sạch mười lạt ma chỉ trong chớp mắt, võ công cực kỳ lợi hại, không hiểu lai lịch thế nào nhỉ?”
Con đường phía trước rộng rãi hẳn, cậu và Đinh Hương giục ngựa rẽ theo khúc ngoặt, lại thấy hai thớt hắc mã ở trước mặt, phía trước họ là một nhóm lạt ma. Cậu và Đinh Hương đưa mắt nhìn nhau, hai thớt hắc mã thình lình tăng tốc, đuổi sát đám lạt ma, ngân quang lóe sáng, trường kiếm của hai người áo đen rời vỏ chém vào máy lạt ma. Mười lạt ma đồng loạt liên thủ rút binh khí chống đỡ nhưng trường kiếm của hai người áo đen cực kỳ phiêu hốt, chiêu thức lăng lệ, thoáng sau đã giết chết bốn, năm lạt ma. Đúng lúc đó, từ trong bãi cỏ vang lên tiếng gầm, một nhóm lạt ma khác khoảng tám chục tên chui ra vây chặt hai người áo đen lại, rõ ràng đã lập mai phục từ trước. Một lạt ma cao lớn quát: “Hai vị liên tục giết sư huynh đệ của ta, rốt cuộc là có oán cừu gì? Mau mau báo danh!”
Hai người áo đen không đáp, giục ngựa sát vào nhau, thình lình quát vang một tiếng yêu kiều, lao thẳng tới. Chúng lạt ma vung trường đao mộc côn chặn lại nhưng bước chạy của hai thớt ngựa cực kỳ thần tốc, nháy mắt đã thoát khỏi trùng vây, lao tới chỗ Triệu Quan và Đinh Hương. Chúng lạt ma nhao nhao nhảy lên ngựa đuổi theo.
Triệu Quan và Đinh Hương thấy mấy chục lạt ma cưỡi ngựa xông đến chỗ mình, thanh thế kinh nhân, vội giục ngựa tránh sang nhường đường nhưng hai thớt hắc mã nhanh như điện xẹt nhảy sát qua hai người, thoáng sau đã mất hút. Đám lạt ma cũng vội vang truy đuổi, khuất bóng vào làn bụi mờ.
Đinh Hương lên tiếng: “Là hai cô nương.”
Triệu Quan gật đầu: “Xem ra là bậc hiệp khách nhất lưu, xuất thủ trừng phạt mấy tên lạt ma vô pháp vô thiên. Chậc chậc, hai thớt ngựa đó đó đúng là tuyệt vời, không chỉ tốt mà thuộc hàng long mã trong loài ngựa. Long mã cả trăm năm khó gặp, chúng ta đuổi theo xem thế nào.”
Đinh Hương bĩu môi: “Thiếu gia muốn gặp người thì cứ nói, hà tất phải bảo xem ngựa làm gì?”
Triệu Quan cười: “Người mà xinh đẹp thì xem luôn thể.”
Hai người giục ngựa quay đầu, không lâu sau đã quay lại tiểu trấn. Đám lạt ma hiển nhiên không đuổi kịp hai người áo đen, đang đứng trên đường hò hét, tỏa ra tứ phía tìm kiếm. Đến giữa trưa, đám lạt ma đã chỉnh trang y phục, tiếp tục lên đường, lần này chia thành hai chục người một toán, lại đi về hướng Tây.
Triệu Quan nói: “Hai người áo đen vừa rồi nhất định sẽ đến tìm đám lạt ma làm phiền, chúng ta đi theo xem.” Bèn cùng Đinh Hương chậm rãi theo sau. Đến tận chỗ nghỉ qua đêm mà hai người áo đen vẫn chưa xuất hiện, đám lạt ma vào tửu điếm ăn thùng uống chậu, ba hoa khoác lác, tự xưng là công sai triều đình từ kinh thành đi công cán, ăn xong không trả tiền, điếm chủ sợ run lập cập, lẽ nào dám nói thêm nửa câu? Đám lạt ma cơm no rượu say xong lại tụ tập hoành hành suốt dọc đường, kẻ thì đánh bạc, tên thì chơi gái, có tên gặp cô nương nào dễ coi liền ra tay bắt ép phải phục thị Phật gia.
Cậu thầm nhủ: “Mấy tên lạt ma này từ kinh thành tới, ở địa phương liền vô pháp vô thiên như thế, đúng là loại không ra gì.” Quay qua nói với Đinh Hương: “Mấy tên này áp bức dân lành, muội thay ta giải quyết.”
Đinh Hương gật đầu, bước đến chỗ mấy tên lạt ma, cười bảo: “Các vị Phật gia, hai vị cô nương này làm sao xinh đẹp bằng các cô nương ở Phiêu các chúng tôi? Các vị theo tôi, để các tỷ muội chúng tôi chiêu đãi các vị Phật gia.”
Bốn lạt ma say đến mờ mắt, một tên cười dâm dục: “Tiểu cô nương, Phật gia không cần ai bồi tiếp, cần cô nương.”
Đinh Hương cười đáp: “Ha ha, một mình tôi làm sao tiếp bốn vị được?”
Đám lạt ma thấy cô linh lợi khả ái, bèn tha cho hai dân nữ, hai người này đã sợ đến mặt mày nhợt nhạt, được Phật gia tha cho khác nào được đại xá, vội cuống cuồng bỏ chạy.
Bốn lạt ma vây lấy Đinh Hương, nhao nhao buông lời cợt nhả. Đinh Hương cười yêu kiều: “Ở đây giữa đường giữa lối, khó coi lắm, chúng ta vào trong hẻm.” Rồi cùng bốn tên lôi lôi kéo kéo nhau vào một ngõ hẻm tối tăm.
Không lâu sau, cô quay lại tửu quán, nói với Triệu Quan: “Thiếu gia, giải quyết xong hết rồi.”
Cậu khẽ mỉm cười: “Tốt lắm.”
--- Xem tiếp hồi 97----
Đinh Hương cúi đầu, lau nước mắt: “Thiếu gia không sao là tốt rồi.” Đoạn phục thị cậu rửa mặt, thay áo.
Triệu Quan hỏi han tình hình, Đinh Hương kể lại sơ qua, đột nhiên bật cười: “Thiếu gia đi lâu như vậy không có tăm hơi gì, tôi cứ nghĩ thiếu gia đã đem Lý đại tiểu thư đi trốn.”
Triệu Quan quay lại ôm cô, hôn nhẹ lên má, cười bảo: “Không sai, ta đem Lý đại tiểu thư đi trốn. Sau này đại tiểu thư không cần ta nữa, ta đành quay về tìm Đinh Hương thân yêu.”
Đinh Hương đỏ bừng mặt mày, lùi lại: “Lý dại tiểu thư không cần thiếu gia, tôi cũng không cần.”
Hôm sau Triệu Quan dẫn Đinh Hương và huynh đệ Tân Vũ đàn xuôi nam về Lạc Dương tiếp thu và chỉnh đốn Canh Vũ đàn của Lâm Tiểu Siêu, qua một tháng thì tình hình đâu vào đó. Bách Hoa môn truyền tin đến nói rằng có người nhìn thấy hai kẻ sử dụng loan đao ở núi Võ Đang, cậu rúng động, thầm nhủ: “Người sử dụng loan đao trong võ lâm không nhiều, không hiểu có phải là những kẻ năm xưa tấn công vào U Vi cốc hay không?” Cậu muốn tìm manh mối, hạ quyết tâm đến Võ Đang một chuyến thăm dò, bèn sắp xếp công việc của hai đàn Tân Vũ, Canh Vũ rồi dẫn Đinh Hương về Hồ Bắc. Lúc đến chân núi được biết toàn bộ phái Võ Đang đã lên Thiếu Lâm cùng Cái Bang đối chất, tìm kiếm quanh quẩn ở vùng phụ cận mấy ngày mà vẫn công cốc, không khỏi áo não, cậu đang định quay về Hàng Châu thì Bách Hoa môn lại truyền tin đến cho biết mấy tên dùng loan đao từng xuất hiện ở một đạo quan tại Hồ Bắc, sau đó vội vàng đi mất, hình như đến Thiểm Tây. Cậu vội dẫn Đinh Hương đuổi theo, đi liền mấy ngày, vượt qua Tần Lĩnh tiến vào ranh giới Thiểm Tây, hai người nghỉ chân ở một thị trấn.
Sáng sớm hôm sau, cậu và Đinh Hương đi ăn sáng, thấy trên đường phố có rất nhiều hồng y lạt ma lai vãng, lòng không khỏi lấy làm kỳ quái, bèn hỏi tiểu nhị: “Gần đây có miếu lạt ma không? Sao lại có nhiều lạt ma rong ruổi trên đường như vậy?”
Tiểu nhị thì thầm: “Những lạt ma này từ kinh thành tới, hung hãn lắm. Hôm qua họ đại náo Phượng Dương tửu lâu, làm hỏng rất nhiều bàn ghế, chén đĩa.”
Triệu Quan hỏi với vẻ kỳ quái: “Bọn họ từ tận Bắc Kinh đến Thiểm Tây gây sự, định làm gì nhỉ?”
Tiểu nhị càng cố hạ giọng: “Vị thiếu gia này đừng hỏi han lung tung. Tiểu nhân nghe nói họ đến bắt yếu phạm của triều đình, không biết có phải không? Còn có người nói họ là thủ hạ của Tây Xưởng, đây không phải tiểu nhân nói, nếu có ai hỏi, quý khách ngàn vạn lần đừng nói là tiểu nhân cho biết.” Rồi vội vã chạy đi.
Triệu Quan hừ một tiếng. Nên biết năm xưa Minh Thành Tổ đa nghi, để giám thị triều thần xem có ai phản loạn không mà năm Vĩnh Nhạc đã lập ra Đông Xưởng. Về sau, Đông Xưởng bị bọn hoạn quan, gian thần trong triều nắm được, biến thành lợi khí cho bọn chúng đối phó với những người không ăn cánh, ác danh vang lừng. Năm Thành Hóa đời Hiến Tông lại lập thêm Tây Xưởng, hai xưởng thậm chí còn tệ hại hơn, tàn hại những bậc chí sĩ chính trực trong triều, đàn áp bình dân bách tính. Triệu Quan nghe bảo đám lạt ma đó là chó săn của Tây Xưởng liền sinh lòng chán ghét, thầm nhủ: “Không biết bọn nha trảo này đến bắt ai? Một khi bị ta bắt gặp, quyết không thể khoanh tay.”
Ăn sáng xong, đám lạt ma tụ tập bên ngoài cửa khách điếm, tổng số phải hơn một trăm tên, chuyển bị lên đường. Triệu Quan liếc mắt liền phát hiện ra ở góc đường có hai hán tử áo đen đang sụp vành nón xuống, hé lên nhìn rồi vội cất bước, thân thủ hết sức mẫn tiệp, liền ngấm ngầm lưu tâm. Không lâu sau, đám lạt ma tách ra rồi lên đường, cứ mười tên một tổ, cùng cưỡi ngựa đi về hướng Tây. Cậu cùng Đinh Hương trả tiền rồi cưỡi ngựa theo sát.
Rời khỏi thành được một đoạn, liền nghe thấy tiếng vó vang động, Triệu Quan ngoái lại nhìn, thấy hai thớt ngựa cấp tốc phóng tới, cưỡi trên lưng hình như là hai hắc y nhân đã gặp trong thành, cả hai đều đeo mạng che bằng vải bố đen. Hai thớt ngựa đen tuyền hết sức mạnh mẽ, tám chiếc móng cất lên nhẹ nhàng đã vượt qua cậu và Đinh Hương, cuộn lên một lớp cát bụi.
Đinh Hương lên tiếng: “Hai thớt ngựa này chạy nhanh thật.”
Triệu Quan đồng tình: “Hai người cưỡi nhiều khả năng biết võ công. Không hiểu họ đang nhắm vào đám lạt ma chăng?”
Đi thêm hơn mười dặm, thình lình ngửi thấy mùi máu tanh xộc tới, hai người giục ngựa tiến lên, trên mặt đất loang lổ vết máu, hơn mười lạt ma ngã gục trong bãi cỏ, toàn bộ đều xong đời.
Đinh Hương nói: “Là hai người áo đen xử lý.”
Triệu Quan xuống ngựa kiểm tra vết thương của đám lạt ma rồi nói: “Hai người đó giết sạch mười lạt ma chỉ trong chớp mắt, võ công cực kỳ lợi hại, không hiểu lai lịch thế nào nhỉ?”
Con đường phía trước rộng rãi hẳn, cậu và Đinh Hương giục ngựa rẽ theo khúc ngoặt, lại thấy hai thớt hắc mã ở trước mặt, phía trước họ là một nhóm lạt ma. Cậu và Đinh Hương đưa mắt nhìn nhau, hai thớt hắc mã thình lình tăng tốc, đuổi sát đám lạt ma, ngân quang lóe sáng, trường kiếm của hai người áo đen rời vỏ chém vào máy lạt ma. Mười lạt ma đồng loạt liên thủ rút binh khí chống đỡ nhưng trường kiếm của hai người áo đen cực kỳ phiêu hốt, chiêu thức lăng lệ, thoáng sau đã giết chết bốn, năm lạt ma. Đúng lúc đó, từ trong bãi cỏ vang lên tiếng gầm, một nhóm lạt ma khác khoảng tám chục tên chui ra vây chặt hai người áo đen lại, rõ ràng đã lập mai phục từ trước. Một lạt ma cao lớn quát: “Hai vị liên tục giết sư huynh đệ của ta, rốt cuộc là có oán cừu gì? Mau mau báo danh!”
Hai người áo đen không đáp, giục ngựa sát vào nhau, thình lình quát vang một tiếng yêu kiều, lao thẳng tới. Chúng lạt ma vung trường đao mộc côn chặn lại nhưng bước chạy của hai thớt ngựa cực kỳ thần tốc, nháy mắt đã thoát khỏi trùng vây, lao tới chỗ Triệu Quan và Đinh Hương. Chúng lạt ma nhao nhao nhảy lên ngựa đuổi theo.
Triệu Quan và Đinh Hương thấy mấy chục lạt ma cưỡi ngựa xông đến chỗ mình, thanh thế kinh nhân, vội giục ngựa tránh sang nhường đường nhưng hai thớt hắc mã nhanh như điện xẹt nhảy sát qua hai người, thoáng sau đã mất hút. Đám lạt ma cũng vội vang truy đuổi, khuất bóng vào làn bụi mờ.
Đinh Hương lên tiếng: “Là hai cô nương.”
Triệu Quan gật đầu: “Xem ra là bậc hiệp khách nhất lưu, xuất thủ trừng phạt mấy tên lạt ma vô pháp vô thiên. Chậc chậc, hai thớt ngựa đó đó đúng là tuyệt vời, không chỉ tốt mà thuộc hàng long mã trong loài ngựa. Long mã cả trăm năm khó gặp, chúng ta đuổi theo xem thế nào.”
Đinh Hương bĩu môi: “Thiếu gia muốn gặp người thì cứ nói, hà tất phải bảo xem ngựa làm gì?”
Triệu Quan cười: “Người mà xinh đẹp thì xem luôn thể.”
Hai người giục ngựa quay đầu, không lâu sau đã quay lại tiểu trấn. Đám lạt ma hiển nhiên không đuổi kịp hai người áo đen, đang đứng trên đường hò hét, tỏa ra tứ phía tìm kiếm. Đến giữa trưa, đám lạt ma đã chỉnh trang y phục, tiếp tục lên đường, lần này chia thành hai chục người một toán, lại đi về hướng Tây.
Triệu Quan nói: “Hai người áo đen vừa rồi nhất định sẽ đến tìm đám lạt ma làm phiền, chúng ta đi theo xem.” Bèn cùng Đinh Hương chậm rãi theo sau. Đến tận chỗ nghỉ qua đêm mà hai người áo đen vẫn chưa xuất hiện, đám lạt ma vào tửu điếm ăn thùng uống chậu, ba hoa khoác lác, tự xưng là công sai triều đình từ kinh thành đi công cán, ăn xong không trả tiền, điếm chủ sợ run lập cập, lẽ nào dám nói thêm nửa câu? Đám lạt ma cơm no rượu say xong lại tụ tập hoành hành suốt dọc đường, kẻ thì đánh bạc, tên thì chơi gái, có tên gặp cô nương nào dễ coi liền ra tay bắt ép phải phục thị Phật gia.
Cậu thầm nhủ: “Mấy tên lạt ma này từ kinh thành tới, ở địa phương liền vô pháp vô thiên như thế, đúng là loại không ra gì.” Quay qua nói với Đinh Hương: “Mấy tên này áp bức dân lành, muội thay ta giải quyết.”
Đinh Hương gật đầu, bước đến chỗ mấy tên lạt ma, cười bảo: “Các vị Phật gia, hai vị cô nương này làm sao xinh đẹp bằng các cô nương ở Phiêu các chúng tôi? Các vị theo tôi, để các tỷ muội chúng tôi chiêu đãi các vị Phật gia.”
Bốn lạt ma say đến mờ mắt, một tên cười dâm dục: “Tiểu cô nương, Phật gia không cần ai bồi tiếp, cần cô nương.”
Đinh Hương cười đáp: “Ha ha, một mình tôi làm sao tiếp bốn vị được?”
Đám lạt ma thấy cô linh lợi khả ái, bèn tha cho hai dân nữ, hai người này đã sợ đến mặt mày nhợt nhạt, được Phật gia tha cho khác nào được đại xá, vội cuống cuồng bỏ chạy.
Bốn lạt ma vây lấy Đinh Hương, nhao nhao buông lời cợt nhả. Đinh Hương cười yêu kiều: “Ở đây giữa đường giữa lối, khó coi lắm, chúng ta vào trong hẻm.” Rồi cùng bốn tên lôi lôi kéo kéo nhau vào một ngõ hẻm tối tăm.
Không lâu sau, cô quay lại tửu quán, nói với Triệu Quan: “Thiếu gia, giải quyết xong hết rồi.”
Cậu khẽ mỉm cười: “Tốt lắm.”
--- Xem tiếp hồi 97----
/213
|