Văn Xước Ước ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Lăng Hạo Thiên một hồi, chợt nghĩ: “Sau này ta được ở cùng huynh ấy, sớm chiều tương kiến, vui vẻ biết bao. Tên đại kiếm khách kia hành sự thô lỗ, nhưng lại để ta và huynh ấy ở cùng nhau, lẽ ra ta nên cảm kích mới phải.” Ngẫm nghĩ một lúc, gò má ửng hồng, nàng không dám nhìn Lăng Hạo Thiên tiếp, khẽ nằm xuống giường nhìn lên nóc phòng, bên tai vang lên tiếng hô hấp cực kỳ mảnh, thoạt có thoạt không của y, càng nghĩ khuôn mặt càng nòng bừng lên, tự nhắc: “Xước Ước, còn nghĩ lung tung nữa ắt Tuyết Diễm không tha cho mi.” Rồi kéo chăn che kín đầu, hồi lâu mới chìm vào giấc mộng.
Sớm hôm sau, nàng chưa tỉnh đã nghe thấy Lăng Hạo Thiên nói: “Xước Ước cô nương chưa tỉnh, ngươi tìm làm gì?” Lại nghe Trình Vô Ngân quát: “Tiểu tử tránh ra, ta có chuyện muốn nói với tiểu cô nương.” Tiếng bước vang lên, Trình Vô Ngân đến trước giường, nàng ngồi dậy trừng mắt: “Cô nương ta còn chưa xuống giường, ngươi đã xông vào, không có chút lễ mạo nào sao?”
Trình Vô Ngân hừ một tiếng, hỏi: “Huyệt đạo của tiểu cô nương được giải rồi?”
Văn Xước Ước cấm cảu: “Giải từ lâu rồi, sao hả?”
Trình Vô Ngân nói: “Không sao, ta định giải huyệt cho tiểu cô nương, mau xuống giường, ta có chuyện muốn nói.” Ngữ khí cực kỳ ôn hòa, nói đoạn lui ra ngay.
Văn Xước Ước quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên, tỏ vẻ kỳ quái: “Tiểu Tam, đại kiếm khách thật ra uống nhầm thuốc gì mà khách khí với muội như vậy?”
Lăng Hạo Thiên nhún vai, thè lưỡi trêu: “Y khách khí với cô nương vì y ưng mắt, định cưới cô nương làm nương tử.”
Văn Xước Ước vừa giận vừa xấu hổ, chụp gối ném y: “Huynh nói nhăng gì vậy?”
Lăng Hạo Thiên đưa tay bắt lấy: “Đại kiếm khách tuy hơi lớn tuổi nhưng cũng tướng mạo đường đường, kiếm thuật cũng không thể, tại hạ thấy vị trí đại kiếm khách nương tử cũng hay đấy chứ.”
Văn Xước Ước càng giận, nhảy xuống đuổi đánh, y chạy khắp phòng, vừa kêu vừa cười hì hì: “Tại hạ nói thật. cô nương hà cớ đánh người?”
Văn Xước Ước chợt dừng lại hỏi: “Ồ, Tiểu Tam, độc tính trên mình huynh giải trừ rồi sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Chưa tại hạ chạy được nhưng chưa thể vận nội kình. Chắc phải bảy, tám ngày nữa mới khôi phục công lực.”
Văn Xước Ước ưu tư: “Bảy, tám ngày? Trước khi huynh khôi phục công lực, làm sao đấu nổi đại kiếm khách?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Không đánh được nhưng đại kiếm khách muốn tìm cô nương, không phải tìm tại hạ, hơn nữa là nương tử của y cũng không tệ, cô nương lo lắng làm gì?”
Văn Xước Ước nổi giận, tiến lên chụp lấy y, đấm liền ba quyền vào vai, y cười: “Được rồi, không đùa nữa, tại hạ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm. Mấy hôm nay đại kiếm khách lo lắng ăn uống cho chúng ta, lại có cả xe ngựa đỡ chân, thiên hạ lấy đâu ra việc thoải mái như thế? Hưởng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Hai ngươi đến phòng ăn, Trình Vô Ngân đã ở đó, trên bàn bày màn thầu, cháo loãng và mấy món ăn. Lăng Hạo Thiên ngồi xuống, thoáng sau đã ăn sạch cả âu cháo, Trình Vô Ngân tựa hồ ăn rồi, đặt hai tay lên bàn, chăm chăm nhìn Văn Xước Ước. Nàng bị gã nhìn đâm ra khó chịu, ăn mấy muỗng cháo, không nên được trừng mắt nhìn lại: “Nhìn cái gì, không thấy cô nương nhà người ta ăn cơm sao?”
Trình Vô Ngân mỉm cười, không nhìn nữa, Văn Xước Ước thầm nhủ: “Lẽ nào y định lấy ta làm nương tử? Tiểu Tam nhi có xuôi tay ngồi yên không?”
Ăn uống xong, Trình Vô Ngân chợt nói: “Cô nương, xin hỏi quý tính đại danh?”
Văn Xước Ước đáp: “Sao ta phải trả lời ngươi?”
Trình Vô Ngân nói: “Không nói cũng không sao. Cô nương, ta muốn đi dạo nói chuyện vào câu?”
Văn Xước Ước nhìn sang Lăng Hạo Thiên, y đang chống tay vào cằm, ngoẹo đầu nhìn Trình Vô Ngân, nụ cười trên mặt vô cùng cổ quái. Nàng hừ khẽ: “Có gì cứ nói thẳng, hà cớ phải đi dạo?”
Lăng Hạo Thiên chợt đứng dậy: “Có gì mà không hiểu? Y không muốn tại hạ nghe, tại hạ ra ngoài đi dạo, nhị vị từ từ bàn bạc.” Đoạn ra khỏi phòng ăn.
Văn Xước Ước vừa nóng lòng vừa giận, thầm nhủ: “Tiểu Tam nhi không phải bằng hữu tốt, để lại mình ta ở đây còn bản thân bỏ đi thế sao?” Nhìn sang Trình Vô Ngân lạnh lùng hỏi: “Ngươi có gì muốn nói sao không mau lên?”
Trình Vô Ngân nhìn thẳng vào nàng: “Tiểu cô nương có muốn trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách chăng?”
Văn Xước Ước ngây người, hai mắt trợn tròn, cơ hồ không dám tin vào tai mình, một lúc sau mới lên tiếng: “Đại kiếm khách, có phải ngươi định thu ta làm đồ đệ?”
Trình Vô Ngân đáp: “Ta chính có ý đó.”
Văn Xước Ước cười ha hả: “Hóa ra ngươi bỏ cuộc với Tiểu Tam nhi, lại định thu ta làm đồ đệ, Tuyết tộc chúng ta võ công tinh diệu cao cường, sao ta phải học của ngươi? Đừng mơ mộng nữa.”
Trình Vô Ngân nhướng máy, lạnh lùng nói: “Trên đời có không biết bao nhiêu người tranh nhau cầu xin ta chỉ điểm cho mấy chiêu, ta đều không thèm để ý. Hôm nay ta thấy tiểu cô nương tư chất không tệ, nguyện ý đem một thân công phu truyền thụ mà tiểu cô nương không biết tốt xấu, lại không chịu học, hừ.”
Văn Xước Ước đốp lại: “Ngươi muốn dạy ta cũng được nhưng ta không bái ngươi làm sư phụ.”
Trình Vô Ngân ngạc nhiên: “Tiểu cô nương không bái sư, sao ta lại chịu dạy?”
Văn Xước Ước hỏi: “Bái sư làm gì cho phiền hà, hà huống ta vốn không muốn học võ công của ngươi.”
Trình Vô Ngân nói: “Kiếm thuật của ta cao hơn tiểu cô nương nhiều, tinh thâm hơn hẳn Phi Tuyết kiếm của Tuyết tộc. Tiểu cô nương theo ta học ba năm sẽ mạnh hơn mọi cao thủ trong tộc. Sau này thế gian lại có thêm một vị nữ kiếm khách ngạo thị giang hồ, không ai chống nổi, có phải tốt đẹp bao nhiêu?”
Văn Xước Ước phản bác: “Luyện thành võ công thiên hạ vô địch, đương nhiên rất tốt nhưng ta lại không muốn học.”
Trình Vô Ngân sầm mặt: “Vì sao?”
Văn Xước Ước đáp: “Không muốn là không muốn, có gì phải hỏi?”
Trình Vô Ngân hừ lạnh, đứng dậy vỗ mạnh tay xuống bàn, “soạt”, một góc bàn lập tức rơi xuống.
Văn Xước Ước biến sắc: “Ngươi có hung ác nữa, cô nương ta cũng không sợ.”
Trình Vô Ngân quăng góc bàn vỡ đi, vẫy tay: “Lên đường.” Rồi dẫn Văn, Lăng đi về hướng tây, dọc đường sắc mặt gã như đeo đá, không nói câu nào. Đến tối, cả nhóm tới vùng hoang sơn, nghỉ trong một tiểu khách sạn, lúc xuống xe, Trình Vô Ngân chợt chộp Lăng Hạo Thiên, điểm huyệt đạo, nắm lấy huyệt Bối Tâm rồi quay sang đối diện Văn Xước Ước.
Nàng kêu lên: “Ngươi định làm gì?”
Trình Vô Ngân lạnh lùng: “Ta cho tiểu cô nương một đêm suy nghĩ, nếu không chịu bái sư, sáng mai ta sẽ giết tiểu tử này.” Đoạn quay sang bảo Lăng Hạo Thiên: “Ngươi không muốn chết cũng dễ thôi, chỉ cần bái ta làm thầy, ta sẽ tha cho.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Ta thấy ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi cho nhanh. Tiểu Tam nhi mà bái ngươi làm thầy, trừ phi trời sập.”
Trình Vô Ngân nhướng mày, vung tay quăng y vào gian chứa củi, tự mình ngồi bên ngoài.
--- Xem tiếp hồi 138 ----
Sớm hôm sau, nàng chưa tỉnh đã nghe thấy Lăng Hạo Thiên nói: “Xước Ước cô nương chưa tỉnh, ngươi tìm làm gì?” Lại nghe Trình Vô Ngân quát: “Tiểu tử tránh ra, ta có chuyện muốn nói với tiểu cô nương.” Tiếng bước vang lên, Trình Vô Ngân đến trước giường, nàng ngồi dậy trừng mắt: “Cô nương ta còn chưa xuống giường, ngươi đã xông vào, không có chút lễ mạo nào sao?”
Trình Vô Ngân hừ một tiếng, hỏi: “Huyệt đạo của tiểu cô nương được giải rồi?”
Văn Xước Ước cấm cảu: “Giải từ lâu rồi, sao hả?”
Trình Vô Ngân nói: “Không sao, ta định giải huyệt cho tiểu cô nương, mau xuống giường, ta có chuyện muốn nói.” Ngữ khí cực kỳ ôn hòa, nói đoạn lui ra ngay.
Văn Xước Ước quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên, tỏ vẻ kỳ quái: “Tiểu Tam, đại kiếm khách thật ra uống nhầm thuốc gì mà khách khí với muội như vậy?”
Lăng Hạo Thiên nhún vai, thè lưỡi trêu: “Y khách khí với cô nương vì y ưng mắt, định cưới cô nương làm nương tử.”
Văn Xước Ước vừa giận vừa xấu hổ, chụp gối ném y: “Huynh nói nhăng gì vậy?”
Lăng Hạo Thiên đưa tay bắt lấy: “Đại kiếm khách tuy hơi lớn tuổi nhưng cũng tướng mạo đường đường, kiếm thuật cũng không thể, tại hạ thấy vị trí đại kiếm khách nương tử cũng hay đấy chứ.”
Văn Xước Ước càng giận, nhảy xuống đuổi đánh, y chạy khắp phòng, vừa kêu vừa cười hì hì: “Tại hạ nói thật. cô nương hà cớ đánh người?”
Văn Xước Ước chợt dừng lại hỏi: “Ồ, Tiểu Tam, độc tính trên mình huynh giải trừ rồi sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Chưa tại hạ chạy được nhưng chưa thể vận nội kình. Chắc phải bảy, tám ngày nữa mới khôi phục công lực.”
Văn Xước Ước ưu tư: “Bảy, tám ngày? Trước khi huynh khôi phục công lực, làm sao đấu nổi đại kiếm khách?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Không đánh được nhưng đại kiếm khách muốn tìm cô nương, không phải tìm tại hạ, hơn nữa là nương tử của y cũng không tệ, cô nương lo lắng làm gì?”
Văn Xước Ước nổi giận, tiến lên chụp lấy y, đấm liền ba quyền vào vai, y cười: “Được rồi, không đùa nữa, tại hạ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm. Mấy hôm nay đại kiếm khách lo lắng ăn uống cho chúng ta, lại có cả xe ngựa đỡ chân, thiên hạ lấy đâu ra việc thoải mái như thế? Hưởng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Hai ngươi đến phòng ăn, Trình Vô Ngân đã ở đó, trên bàn bày màn thầu, cháo loãng và mấy món ăn. Lăng Hạo Thiên ngồi xuống, thoáng sau đã ăn sạch cả âu cháo, Trình Vô Ngân tựa hồ ăn rồi, đặt hai tay lên bàn, chăm chăm nhìn Văn Xước Ước. Nàng bị gã nhìn đâm ra khó chịu, ăn mấy muỗng cháo, không nên được trừng mắt nhìn lại: “Nhìn cái gì, không thấy cô nương nhà người ta ăn cơm sao?”
Trình Vô Ngân mỉm cười, không nhìn nữa, Văn Xước Ước thầm nhủ: “Lẽ nào y định lấy ta làm nương tử? Tiểu Tam nhi có xuôi tay ngồi yên không?”
Ăn uống xong, Trình Vô Ngân chợt nói: “Cô nương, xin hỏi quý tính đại danh?”
Văn Xước Ước đáp: “Sao ta phải trả lời ngươi?”
Trình Vô Ngân nói: “Không nói cũng không sao. Cô nương, ta muốn đi dạo nói chuyện vào câu?”
Văn Xước Ước nhìn sang Lăng Hạo Thiên, y đang chống tay vào cằm, ngoẹo đầu nhìn Trình Vô Ngân, nụ cười trên mặt vô cùng cổ quái. Nàng hừ khẽ: “Có gì cứ nói thẳng, hà cớ phải đi dạo?”
Lăng Hạo Thiên chợt đứng dậy: “Có gì mà không hiểu? Y không muốn tại hạ nghe, tại hạ ra ngoài đi dạo, nhị vị từ từ bàn bạc.” Đoạn ra khỏi phòng ăn.
Văn Xước Ước vừa nóng lòng vừa giận, thầm nhủ: “Tiểu Tam nhi không phải bằng hữu tốt, để lại mình ta ở đây còn bản thân bỏ đi thế sao?” Nhìn sang Trình Vô Ngân lạnh lùng hỏi: “Ngươi có gì muốn nói sao không mau lên?”
Trình Vô Ngân nhìn thẳng vào nàng: “Tiểu cô nương có muốn trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách chăng?”
Văn Xước Ước ngây người, hai mắt trợn tròn, cơ hồ không dám tin vào tai mình, một lúc sau mới lên tiếng: “Đại kiếm khách, có phải ngươi định thu ta làm đồ đệ?”
Trình Vô Ngân đáp: “Ta chính có ý đó.”
Văn Xước Ước cười ha hả: “Hóa ra ngươi bỏ cuộc với Tiểu Tam nhi, lại định thu ta làm đồ đệ, Tuyết tộc chúng ta võ công tinh diệu cao cường, sao ta phải học của ngươi? Đừng mơ mộng nữa.”
Trình Vô Ngân nhướng máy, lạnh lùng nói: “Trên đời có không biết bao nhiêu người tranh nhau cầu xin ta chỉ điểm cho mấy chiêu, ta đều không thèm để ý. Hôm nay ta thấy tiểu cô nương tư chất không tệ, nguyện ý đem một thân công phu truyền thụ mà tiểu cô nương không biết tốt xấu, lại không chịu học, hừ.”
Văn Xước Ước đốp lại: “Ngươi muốn dạy ta cũng được nhưng ta không bái ngươi làm sư phụ.”
Trình Vô Ngân ngạc nhiên: “Tiểu cô nương không bái sư, sao ta lại chịu dạy?”
Văn Xước Ước hỏi: “Bái sư làm gì cho phiền hà, hà huống ta vốn không muốn học võ công của ngươi.”
Trình Vô Ngân nói: “Kiếm thuật của ta cao hơn tiểu cô nương nhiều, tinh thâm hơn hẳn Phi Tuyết kiếm của Tuyết tộc. Tiểu cô nương theo ta học ba năm sẽ mạnh hơn mọi cao thủ trong tộc. Sau này thế gian lại có thêm một vị nữ kiếm khách ngạo thị giang hồ, không ai chống nổi, có phải tốt đẹp bao nhiêu?”
Văn Xước Ước phản bác: “Luyện thành võ công thiên hạ vô địch, đương nhiên rất tốt nhưng ta lại không muốn học.”
Trình Vô Ngân sầm mặt: “Vì sao?”
Văn Xước Ước đáp: “Không muốn là không muốn, có gì phải hỏi?”
Trình Vô Ngân hừ lạnh, đứng dậy vỗ mạnh tay xuống bàn, “soạt”, một góc bàn lập tức rơi xuống.
Văn Xước Ước biến sắc: “Ngươi có hung ác nữa, cô nương ta cũng không sợ.”
Trình Vô Ngân quăng góc bàn vỡ đi, vẫy tay: “Lên đường.” Rồi dẫn Văn, Lăng đi về hướng tây, dọc đường sắc mặt gã như đeo đá, không nói câu nào. Đến tối, cả nhóm tới vùng hoang sơn, nghỉ trong một tiểu khách sạn, lúc xuống xe, Trình Vô Ngân chợt chộp Lăng Hạo Thiên, điểm huyệt đạo, nắm lấy huyệt Bối Tâm rồi quay sang đối diện Văn Xước Ước.
Nàng kêu lên: “Ngươi định làm gì?”
Trình Vô Ngân lạnh lùng: “Ta cho tiểu cô nương một đêm suy nghĩ, nếu không chịu bái sư, sáng mai ta sẽ giết tiểu tử này.” Đoạn quay sang bảo Lăng Hạo Thiên: “Ngươi không muốn chết cũng dễ thôi, chỉ cần bái ta làm thầy, ta sẽ tha cho.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Ta thấy ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi cho nhanh. Tiểu Tam nhi mà bái ngươi làm thầy, trừ phi trời sập.”
Trình Vô Ngân nhướng mày, vung tay quăng y vào gian chứa củi, tự mình ngồi bên ngoài.
--- Xem tiếp hồi 138 ----
/213
|