Văn Xước Ước lập tức vào phòng chứa củi, thấy Lăng Hạo Thiên nằm dưới đất, vội đỡ y dậy, trong lòng vừa giận vừa sợ: “Y sao lại không hiểu đạo lý, cưỡng bức người ta bái sư? Tiểu Tam, huynh không sao chứ?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Tại hạ không sao?”
Văn Xước Ước nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tam, muội mà không chịu bái sư, y có giết huynh không?”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Người này quái lạ, chuyện gì cũng có thể. Xước Ước, cô nương ngàn vạn lần không nên bái y làm thầy, bằng không học được tính hồ đồ đó, không phải sẽ mất mặt nữ kiếm khách trong thiên hạ lắm sao?”
Văn Xước Ước ngây người: “Người ta lo cho huynh mà huynh còn cười được. Tiểu Tam, chúng ta đánh không lại y, ở vùng hoang sơn này cũng không đào tẩu được, làm sao đây?”
Lăng Hạo Thiên thở dài: “Tiểu Tam nhi ta đành đem thân hy sinh vì nghĩa, bảo vệ thanh danh các nữ kiếm khách trong thiên hạ.”
Văn Xước Ước phì một tiếng, quay người đi một vòng quanh căn phòng rồi mới quay lại giải khai huyệt đạo cho Lăng Hạo Thiên. Y duỗi chân duỗi tay, nhíu mày: “Hai chân tại hạ vẫn chưa có khí lực. Nếu thêm hai ngày nữa, chúng ta không sợ y nhưng chỉ có tối nay, e rằng không thể khôi phục công lực.”
Văn Xước Ước còn hoài nghi việc y khôi phục xong sẽ đạt mấy phần công lực nhưng lúc này không còn lòng dạ tranh biện, chỉ thở dài, đi vòng vòng quanh căn phòng, không tìm được cách liền ngồi xuống hỏi: “Tiểu Tam, huynh bảo phải làm sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Sao à? Ta biết rồi. Nếu kiếm thuật của cô nương cao hơn y, đương nhiên y không thể thu cô nương làm đồ đệ.”
Văn Xước Ước nổi giận: “Nói nhăng, nếu muội mạnh hơn y, sao lại để y bức ép huynh?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Mạnh hơn y cũng không khó, nhưng cô nương phải giúp tại hạ.”
Văn Xước Ước hỏi: “Giúp gì?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Giúp tại hạ khiêu chiến với y.”
Văn Xước Ước lấy làm kỳ quái: “Khiêu chiến?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Chính thị. Cô nương đối kiếm với y, tại hạ sẽ nhìn rõ hơn chiêu thuật của y rồi nghĩ cách đối phó.”
Văn Xước Ước nóng lòng: “Tiểu Tam, sự tình như lửa cháy chân mày, huynh đừng giỡn nữa được không?”
Lăng Hạo Thiên nghiêm mặt: “Tại hạ không hề nói đùa.”
Văn Xước Ước thấy y thần sắc nghiêm túc, ngưng vọng một hồi mới nói: “Được, để muội.” Đoạn cầm kiếm đi ra nói với Trình Vô Ngân: “Đại kiếm khách, ta khiêu chiến với ngươi.” Tính nàng hào sảng, quyết định làm gì liền thực hiện ngay, không hề do dự.
Trình Vô Ngân thấy nàng ra khiêu chiến, bất giác ngây người: “Cái gì?”
Văn Xước Ước nhảy tới, tuốt kiếm đâm ngay.
Trình Vô Ngân cười: “Hay.” Trường kiếm rời vỏ, nhanh như chớp chỉ vào yết hầu Văn Xước Ước. Khinh công của nàng không thấp, lách mình đi, trường kiếm liên hoàn đâm ra. Trình Vô Ngân vốn ra tay độc ác, trong ba chiêu sẽ lấy mạng địch nhưng lúc này gã muốn quan sát kiếm pháp của Văn Xước Ước nên không hạ sát thủ, chỉ thuận tay gạt thế công, khẽ gật đầu: “Nhanh nhẹn có thừa nhưng uy mãnh không đủ, quả nhiên có thể đào tạo được.”
Lăng Hạo Thiên ngồi cạnh cửa tập trung xem hai người đối kiếm, mắt không hề chớp. Mười chiêu sau, choang một tiếng, Trình Vô Ngân hất văng trường kiếm của Văn Xước Ước: “Tiểu cô nương còn không mau bái sư?”
Văn Xước Ước hầm hừ: “Cô nương không cẩn thận mà thôi, chốc nữa đánh tiếp.” Nàng nhặt kiếm quay lại trong phòng, thấy Lăng Hạo Thiên ngồi cạnh tường, đang nhắm mắt bèn nổi giận: “Uy, huynh nhìn thấy cái gì? Đại kiếm khách kiếm thuật cao minh cực độ, muội có luyện năm năm nữa cũng không đánh nổi. Huynh bảo muội ra khiêu chiến sẽ có biện pháp đối phó, ai ngờ huynh lại ngồi đây ngủ, có thèm nhìn tí nào đâu.”
Lăng Hạo Thiên vẫn nhắm mắt: “Ai bảo tại hạ không xem? Để tại hạ yên tĩnh một chút.”
Văn Xước Ước thở dài, ngồi trên đống củi nhưng thấy trời đã tối, khách điếm lên đèn, đến giờ ăn mà Lăng Hạo Thiên vẫn chưa mở mắt, nàng nóng lòng nhưng không rõ y có ngủ hay chăng nên không dám lên tiếng, chỉ biết bẻ gãy từng cành củi cho đỡ sốt ruột, được một lúc trước mặt đã xuất hiện một đống củi vụn. Thêm một lúc nữa, nàng không chịu nổi, đi ra ngoài cửa gọi: “Uy, đại kiếm khách, ta đói rồi, không nghĩ ra được chuyện gì, mau gọi người đưa cơm tới.”
Trình Vô Ngân bảo hỏa kế khách sạn: “Phiền người mang cơm canh cho hai người trong kho củi.” Không lâu sau hỏa kế mang tới, Lăng Hạo Thiên ngửi mùi cơm liền mở mắt bưng bát cơm ăn ngay. Văn Xước Ước ăn xong, thấy y chỉ lẳng lặng ăn, liền ba bát mới buông đũa, ngẩng nhìn nóc phòng đến ngây người, miệng lẩm nhẩm. Nàng nóng nảy hỏi: “Tiểu Tam nhi, huynh bảo có thể đối phó y, hiện tại trời tối rồi, cơm cũng ăn xong, thật ra thế nào?”
Lăng Hạo Thiên tỉnh lại: “Tại hạ nghĩ ra mười chiêu, nhất định cô nương đánh lại được y.”
Văn Xước Ước nghe y nói đầy tự tin, bất giác vui mừng xen lẫn nghi ngờ, đến ngồi cạnh, y thấp giọng giảng giải nhưng chiêu thức vừa nghĩ ra. Văn Xước Ước nghe xong, lắc đầu: “Tiểu Tam, những chiêu này không thể sử dụng, huynh đừng đùa nữa.”
Lăng Hạo Thiên giải thích: “Cô nương nghĩ kỹ xem, kiếm của đại kiếm khách vừa nhanh vừa mạnh, nếu cô nương chỉ chăm chăm xem y tấn công thế nào sẽ không có cơ hội phản công. Vì thế chiêu thuật của tại hạ công thủ liền mạch, vừa tránh được kiếm phong của y, lại đồng thời phản kích. Cô nương nghe kỹ này: yếu quyết của chiêu thứ nhất nằm ở hai chữ đột ngột, quỷ dị khó đoán, khiến người ta vĩnh viễn không ngờ, tinh hoa của chiêu thứ hai là nhanh, chiêu thứ ba xoay vòng, lưu chuyển trơn tru.” Giảng xong chiêu nào lại cầm trường kiếm thực hành, Văn Xước Ước ngưng thần lắng nghe, khẽ gật đầu. Nàng nguyên là ngôi sao của Tuyết tộc hiện thời, ngộ tính hơn người, nghe Lăng Hạo Thiên nói lập tức lĩnh ngộ năm, sáu phần, đứng lên cầm kiếm thử chiêu. Lăng Hạo Thiên ngồi xem, thấp giọng chỉ điểm, mỗi lúc nàng gặp khúc mắc lại hỏi, y liền nghĩ cách sửa đổi hoặc nghĩ ra chiêu khác. Cứ thế đến nửa đêm Văn Xước Ước luyện xong mười chiêu, lúc đó linh cảm trong óc Lăng Hạo Thiên lại hiển hiện, các chiêu thuật kỳ diệu liên miên xuất hiện, y nghĩ cách chấn chỉnh, dạy Văn Xước Ước năm chiêu nữa.
Những chiêu thuật Lăng Hạo Thiên sáng tạo trong kho củi này về sau được gọi là “Phá kiếm thập ngũ thức” danh chấn thiên hạ. Hai chục năm sau, Văn Xước Ước truyền kiếm pháp cho đệ tử, để kỷ niệm việc Lăng Hạo Thiên sáng tạo trong kho củi nên dạy vào lúc nửa đêm. Năm tháng qua đi, nguyên nhân sáng tạo kiếm pháp dần thất truyền, chỉ giữ lại quy củ truyền kiếm vào lúc nửa đêm, nên được đặt tên là “Nguyệt hạ thập ngũ kiếm”.
---- Xem tiếp hồi 139 ----
Sài phòng sáng chiêu = Sáng tạo kiếm chiêu trong kho chứa củi.
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Tại hạ không sao?”
Văn Xước Ước nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tam, muội mà không chịu bái sư, y có giết huynh không?”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Người này quái lạ, chuyện gì cũng có thể. Xước Ước, cô nương ngàn vạn lần không nên bái y làm thầy, bằng không học được tính hồ đồ đó, không phải sẽ mất mặt nữ kiếm khách trong thiên hạ lắm sao?”
Văn Xước Ước ngây người: “Người ta lo cho huynh mà huynh còn cười được. Tiểu Tam, chúng ta đánh không lại y, ở vùng hoang sơn này cũng không đào tẩu được, làm sao đây?”
Lăng Hạo Thiên thở dài: “Tiểu Tam nhi ta đành đem thân hy sinh vì nghĩa, bảo vệ thanh danh các nữ kiếm khách trong thiên hạ.”
Văn Xước Ước phì một tiếng, quay người đi một vòng quanh căn phòng rồi mới quay lại giải khai huyệt đạo cho Lăng Hạo Thiên. Y duỗi chân duỗi tay, nhíu mày: “Hai chân tại hạ vẫn chưa có khí lực. Nếu thêm hai ngày nữa, chúng ta không sợ y nhưng chỉ có tối nay, e rằng không thể khôi phục công lực.”
Văn Xước Ước còn hoài nghi việc y khôi phục xong sẽ đạt mấy phần công lực nhưng lúc này không còn lòng dạ tranh biện, chỉ thở dài, đi vòng vòng quanh căn phòng, không tìm được cách liền ngồi xuống hỏi: “Tiểu Tam, huynh bảo phải làm sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Sao à? Ta biết rồi. Nếu kiếm thuật của cô nương cao hơn y, đương nhiên y không thể thu cô nương làm đồ đệ.”
Văn Xước Ước nổi giận: “Nói nhăng, nếu muội mạnh hơn y, sao lại để y bức ép huynh?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Mạnh hơn y cũng không khó, nhưng cô nương phải giúp tại hạ.”
Văn Xước Ước hỏi: “Giúp gì?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Giúp tại hạ khiêu chiến với y.”
Văn Xước Ước lấy làm kỳ quái: “Khiêu chiến?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Chính thị. Cô nương đối kiếm với y, tại hạ sẽ nhìn rõ hơn chiêu thuật của y rồi nghĩ cách đối phó.”
Văn Xước Ước nóng lòng: “Tiểu Tam, sự tình như lửa cháy chân mày, huynh đừng giỡn nữa được không?”
Lăng Hạo Thiên nghiêm mặt: “Tại hạ không hề nói đùa.”
Văn Xước Ước thấy y thần sắc nghiêm túc, ngưng vọng một hồi mới nói: “Được, để muội.” Đoạn cầm kiếm đi ra nói với Trình Vô Ngân: “Đại kiếm khách, ta khiêu chiến với ngươi.” Tính nàng hào sảng, quyết định làm gì liền thực hiện ngay, không hề do dự.
Trình Vô Ngân thấy nàng ra khiêu chiến, bất giác ngây người: “Cái gì?”
Văn Xước Ước nhảy tới, tuốt kiếm đâm ngay.
Trình Vô Ngân cười: “Hay.” Trường kiếm rời vỏ, nhanh như chớp chỉ vào yết hầu Văn Xước Ước. Khinh công của nàng không thấp, lách mình đi, trường kiếm liên hoàn đâm ra. Trình Vô Ngân vốn ra tay độc ác, trong ba chiêu sẽ lấy mạng địch nhưng lúc này gã muốn quan sát kiếm pháp của Văn Xước Ước nên không hạ sát thủ, chỉ thuận tay gạt thế công, khẽ gật đầu: “Nhanh nhẹn có thừa nhưng uy mãnh không đủ, quả nhiên có thể đào tạo được.”
Lăng Hạo Thiên ngồi cạnh cửa tập trung xem hai người đối kiếm, mắt không hề chớp. Mười chiêu sau, choang một tiếng, Trình Vô Ngân hất văng trường kiếm của Văn Xước Ước: “Tiểu cô nương còn không mau bái sư?”
Văn Xước Ước hầm hừ: “Cô nương không cẩn thận mà thôi, chốc nữa đánh tiếp.” Nàng nhặt kiếm quay lại trong phòng, thấy Lăng Hạo Thiên ngồi cạnh tường, đang nhắm mắt bèn nổi giận: “Uy, huynh nhìn thấy cái gì? Đại kiếm khách kiếm thuật cao minh cực độ, muội có luyện năm năm nữa cũng không đánh nổi. Huynh bảo muội ra khiêu chiến sẽ có biện pháp đối phó, ai ngờ huynh lại ngồi đây ngủ, có thèm nhìn tí nào đâu.”
Lăng Hạo Thiên vẫn nhắm mắt: “Ai bảo tại hạ không xem? Để tại hạ yên tĩnh một chút.”
Văn Xước Ước thở dài, ngồi trên đống củi nhưng thấy trời đã tối, khách điếm lên đèn, đến giờ ăn mà Lăng Hạo Thiên vẫn chưa mở mắt, nàng nóng lòng nhưng không rõ y có ngủ hay chăng nên không dám lên tiếng, chỉ biết bẻ gãy từng cành củi cho đỡ sốt ruột, được một lúc trước mặt đã xuất hiện một đống củi vụn. Thêm một lúc nữa, nàng không chịu nổi, đi ra ngoài cửa gọi: “Uy, đại kiếm khách, ta đói rồi, không nghĩ ra được chuyện gì, mau gọi người đưa cơm tới.”
Trình Vô Ngân bảo hỏa kế khách sạn: “Phiền người mang cơm canh cho hai người trong kho củi.” Không lâu sau hỏa kế mang tới, Lăng Hạo Thiên ngửi mùi cơm liền mở mắt bưng bát cơm ăn ngay. Văn Xước Ước ăn xong, thấy y chỉ lẳng lặng ăn, liền ba bát mới buông đũa, ngẩng nhìn nóc phòng đến ngây người, miệng lẩm nhẩm. Nàng nóng nảy hỏi: “Tiểu Tam nhi, huynh bảo có thể đối phó y, hiện tại trời tối rồi, cơm cũng ăn xong, thật ra thế nào?”
Lăng Hạo Thiên tỉnh lại: “Tại hạ nghĩ ra mười chiêu, nhất định cô nương đánh lại được y.”
Văn Xước Ước nghe y nói đầy tự tin, bất giác vui mừng xen lẫn nghi ngờ, đến ngồi cạnh, y thấp giọng giảng giải nhưng chiêu thức vừa nghĩ ra. Văn Xước Ước nghe xong, lắc đầu: “Tiểu Tam, những chiêu này không thể sử dụng, huynh đừng đùa nữa.”
Lăng Hạo Thiên giải thích: “Cô nương nghĩ kỹ xem, kiếm của đại kiếm khách vừa nhanh vừa mạnh, nếu cô nương chỉ chăm chăm xem y tấn công thế nào sẽ không có cơ hội phản công. Vì thế chiêu thuật của tại hạ công thủ liền mạch, vừa tránh được kiếm phong của y, lại đồng thời phản kích. Cô nương nghe kỹ này: yếu quyết của chiêu thứ nhất nằm ở hai chữ đột ngột, quỷ dị khó đoán, khiến người ta vĩnh viễn không ngờ, tinh hoa của chiêu thứ hai là nhanh, chiêu thứ ba xoay vòng, lưu chuyển trơn tru.” Giảng xong chiêu nào lại cầm trường kiếm thực hành, Văn Xước Ước ngưng thần lắng nghe, khẽ gật đầu. Nàng nguyên là ngôi sao của Tuyết tộc hiện thời, ngộ tính hơn người, nghe Lăng Hạo Thiên nói lập tức lĩnh ngộ năm, sáu phần, đứng lên cầm kiếm thử chiêu. Lăng Hạo Thiên ngồi xem, thấp giọng chỉ điểm, mỗi lúc nàng gặp khúc mắc lại hỏi, y liền nghĩ cách sửa đổi hoặc nghĩ ra chiêu khác. Cứ thế đến nửa đêm Văn Xước Ước luyện xong mười chiêu, lúc đó linh cảm trong óc Lăng Hạo Thiên lại hiển hiện, các chiêu thuật kỳ diệu liên miên xuất hiện, y nghĩ cách chấn chỉnh, dạy Văn Xước Ước năm chiêu nữa.
Những chiêu thuật Lăng Hạo Thiên sáng tạo trong kho củi này về sau được gọi là “Phá kiếm thập ngũ thức” danh chấn thiên hạ. Hai chục năm sau, Văn Xước Ước truyền kiếm pháp cho đệ tử, để kỷ niệm việc Lăng Hạo Thiên sáng tạo trong kho củi nên dạy vào lúc nửa đêm. Năm tháng qua đi, nguyên nhân sáng tạo kiếm pháp dần thất truyền, chỉ giữ lại quy củ truyền kiếm vào lúc nửa đêm, nên được đặt tên là “Nguyệt hạ thập ngũ kiếm”.
---- Xem tiếp hồi 139 ----
Sài phòng sáng chiêu = Sáng tạo kiếm chiêu trong kho chứa củi.
/213
|