- Con làm xong đồ án chưa?
- Vâng. Con xong rồi mẹ ạ.
- Con biết gì chưa? Cô Vân giáo viên của con, đã... qua đời rồi.
- … Con biết rồi mẹ ạ. Con cũng đi viếng cô ấy rồi.
- Thật khổ thân. Nghe nói bị giáo viên cùng trường giết hại vì tình. Đúng là loại người lòng lang dạ thú mà!
- … Mẹ à, người ta cũng đã không còn sống nữa, mẹ đừng rủa người ta như vậy...
- Con trai mẹ, nhân hậu thật đấy! Mẹ biết con của mẹ sẽ không bao giờ làm những chuyện khốn nạn như vậy. Giờ này chắc lão lại say rồi, con cứ nhẹ nhàng mà vào nhà.
Thiên Anh cúi đầu, đi vào ngõ.
Bà Phương nhìn theo con trai, trìu mến. Trước tới giờ, nhìn con trai mình khôn lớn, giỏi giang, tuấn tú, bà lại quên hết mọi mệt mỏi, vất vả.
- Chị Phương, công việc vẫn tốt chứ?
- Ôi chú, chú đây rồi, mấy ngày nay chú không tới khiến chị sốt cả ruột!
- Ha ha, lại chuyện lãi suất phải không? Em đến báo chị tin vui đây, việc làm ăn vô cùng tốt đẹp, cuối tháng này chị sẽ được nhận lãi. Là 10 hào đấy!
- Ôi vậy à?
- Chưa hết đâu, tháng sau, chị sẽ còn nhận được thêm 10% tháng này, tức là 11 hào, tháng sau nữa, thì là 12,1 hào! Cứ như vậy, sau 1 năm, chị sẽ giàu to!
- Ôi phúc đức quá! Gặp được chú, là may mắn lớn nhất đời chị! - Oáp!!
- Oáp!!
- Hai anh em, học hành gì cũng phải có mức độ, đêm qua sao mà ngủ muộn như vậy?
Chị Thanh mắng hai đứa. Sáng nay, chị phải cầm cả xoong chảo lên khua mới gọi 2 đứa dậy được. Mắt cả hai thâm quầng.
- Chị à, Văn nó háo hức với tri thức như vậy, em không nỡ nào phụ lòng nó.
- Chú cũng đâu dạy nó mãi được. Sinh ra trường học làm gì chứ?
- Chị à, đích thân Trương Minh Quang em, 4 bằng Tiến sĩ, thức đêm dạy con trai chị học bài, chị phải thấy làm vinh hạnh chứ? Giáo viên ở trường, chắc gì đã đủ trình độ để giảng giải dễ hiểu như em, nhỉ, Văn nhỉ?
Văn gật đầu, anh Quang giảng bài cực kì dễ hiểu. Thực ra chỉ có nó cảm thấy dễ hiểu mà thôi. Cả tối qua, những tri thức mà Quang giảng, đều vô cùng cao cấp, không phải dành cho học sinh Sơ trung.
- Nếu chú thích, thì đăng kí làm giáo viên đi.
- Thôi chị ơi. Em mà làm giáo viên, sợ sẽ nổi tiếng khắp cả Hải Thành mất! Đời em, cứ sống giản dị một chút là tốt rồi...
Chị bĩu môi nhìn hắn, ý bảo, chú mày nổi tiếng thử chị coi, chị mày thách đấy.
- Học gì thì học, còn phải để Văn đi học đúng giờ nữa chứ. Mấy hôm nay nó thức khuya rồi.
Thường ngày, mẹ dậy sớm hơn nó, chuẩn bị toàn bộ công việc bếp núc buổi sáng, nhưng vẫn biết rõ là nó thức khuya. Có lẽ, mẹ còn thức khuya hơn cả nó.
- Chị à, em đã đăng kí cho nó học cấp tốc rồi, cái này đòi hỏi tự học là chính, đến lớp hay không, không quan trọng. Thậm chí, cho nó nghỉ ở nhà học với em cũng được...
Văn gật đầu lia lịa.
- Vớ vẩn! Văn, chuẩn bị đi học mau!
- Vâng...
- Đợi tí, chị này, chị cứ để thằng Văn chạy chân đất như vậy đi học sao được? Lại còn để nó đi cái dép loẹt quẹt này nữa, để em mua cho nó đôi giày.
- Tuỳ chú, thích mua gì cho nó thì mua, nhưng đừng trừ vào lương của chị là được.
- Đợi bác một tí, bác đi theo bọn mày. Còn phải xem kết quả đề về hôm qua nữa đây.
- Ba bác cháu mấy người sao đi đâu cũng dắt díu nhau đi vậy?
Chị nói vậy, nhưng không cản. Chị ở lại chuẩn bị dụng cụ. Nhà hàng cũng tuyển thêm được vài nhân viên mới, nhưng 8 giờ mới bắt đầu làm việc, với lại chị thích tự mình chuẩn bị hơn.
Huỵch! Huỵch!
Như thường lệ, Văn lại chạy bộ đến trường. Hai người kia chạy sau nó.
- Thể lực thằng bé, tốt phết nhỉ?
Takezawa nói với Quang. Quang bĩu môi.
- Gớm, đã là gì chứ? Ngày em bằng tuổi nó, một ngày phải chạy 20 cây số!
Takezawa nhún vai. Thằng cu này, hở ra một tí là tự khoe mẽ, như thể không ai tán dương hắn khiến hắn chịu ức chế quá nhiều.
Ra tới chợ.
- Em dẫn nó vào mua đôi giày. Ông anh cứ đi xem lô đi. Trúng thì nhớ khao nhé.
- Tất nhiên rồi, anh mày mà trúng sẽ dẫn 2 đứa đi nhậu một bữa ra trò. Mà đêm qua, tao lại nằm mơ nữa nhé!
Quang nhún vai. Bài bạc là bác thằng bần. Những thằng đã xui xẻo, còn thích cắm đầu vào lô đề. Hay là vì thích cắm đầu vào lô đề nên mới xui xẻo nhỉ? Đây có lẽ là một vấn đề Triết học, lại có chút liên quan tới Kinh tế học, khi nào nghiên cứu thử xem. Quang biết, nếu tính theo lý thuyết xác suất, càng đánh đề, là càng thua nhiều đấy.
Chọn giày cho Văn cũng không quá phức tạp. Quang xuất thân Hoàng tộc, từ nhỏ đến giờ tuy có hơi mờ nhạt một chút, nhưng tiền cũng chưa bao giờ túng thiếu, càng không biết đến cái gì gọi là tiết kiệm.
Quan trọng là nên chọn cho nó loại giày trợ lực, hay là loại giày luyện tập.
Loại giày trợ lực, là loại giày tăng trực tiếp chiến lực của người sử dụng. Vô cùng thực dụng, vô cùng phổ biến. Ví dụ như, giúp nhảy cao hơn, giúp chạy nhanh hơn, giúp bước đi nhẹ nhàng hơn, giúp ổn định trọng tâm vững vàng hơn, thậm chí, còn có loại giày cao cấp, giúp người ta dễ dàng thực hiện Đạp Không Bộ. Tất nhiên là chỉ dễ dàng hơn, chứ không phải là không luyện tập gì cũng Đạp Không Bộ được.
Loại giày luyện tập, là loại giày ngược với giày trợ lực. Nó không tăng chiến lực người sử dụng, mà còn làm giảm nó đi. Giống như người xưa đeo đá vào chân, đeo xô nước vào tay để luyện tập vậy. Loại này, rất hiếm người dùng, thứ nhất là quá khắc khổ, thứ hai là được không bằng mất. Giày luyện tập, có thể giúp người ta mạnh lên nhanh hơn, nhưng không thể tăng nhiều như giày trợ lực trực tiếp mang lại, chính bản thân nó lại áp chế chiến lực xuống, vậy là lỗ nặng. Nếu gặp phải cường địch tập kích, chả phải là toi?
Nhưng Quang lại nghĩ, Vương Thành Văn, là ai chứ? Là Vương tử của Đại Nam, là con trai duy nhất của Chí Tôn Cường giả Vương Vũ Hoành, được Ám Hành Sứ giả Vương Minh Quang giám hộ, có bạn là cháu ngoại của Phạm Viết Phương, ở cùng nhà với đệ tử của Kumo Sasaki, lại có thiên phú tuyệt luân đến mức chính Vương Vũ Hoành cũng phải kinh ngạc, mà trong tương lai hẳn sẽ kế thừa Đại Thư viện, trở thành Chí Tôn Cường giả.
Thằng oắt con này, ai dám động vào nó?
Chậc, nghĩ đi nghĩ lại, thằng oắt này có hậu trường không hề nhỏ á, đã vậy làm cái gì cũng khiến thiên hạ bàn tán xôn xao, khiến cả Hải Thành nhớ mặt.
Bản thân mình, cũng có thiên phú không tệ, xuất thân không kém, chiến lực cao cường, tri thức phong phú, sắp tới có khi còn đột phá Tiến sĩ, trở thành Tiến sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Nam (nếu không tính tới Nam Đế). Vậy mà vì sao nhân sinh của mình lại ảm đạm vô danh như vậy.
Quang thở dài. Ông trời, thật là bất công.
Thôi thì, mua cho nó loại giày luyện tập vậy. Chịu khổ một chút, sau này sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian. - Loại đắt nhất ở đây bao nhiêu vậy? Loại luyện tập ấy. Sao? Ở đây không bán loại luyện tập? Kì vậy? Không ai mua? Má! Dân Đại Nam vì sao mà trở nên thực dụng như vậy?!
Nói xong Vương Minh Quang tự bịt mồm lại. Dân Đại Nam trở nên thực dụng, chẳng phải vì sức ảnh hưởng từ gia tộc nhà hắn sao?
Đi khắp 10 gian hàng, hiếm lắm mới thấy một đôi giày luyện tập, nhưng theo Quang thấy, cùi quá. Chỉ là gia tăng trọng lượng, và tiêu tán sức bật đi một chút. Thế này thì luyện có ích gì? Luyện mấy năm cũng chỉ úp được rổ thôi á!
- Anh Quang, em thấy, đôi nào cũng được mà.
- Vớ vẩn, trẻ con trẻ cái biết cái gì! Anh mày là nhân tài 4 bằng thạc sĩ, đã trải qua bao nhiêu là chuyện, chẳng lẽ còn không chọn được đôi giày cho mày. Mày còn biết hàng nào khác không?
- A! Em biết. Mẹ em từng dẫn em vào một hàng may rất nhỏ. Bộ đồng phục của em, cũng được may ở đấy. Nhưng mà, ở đó, đáng sợ lắm!
- Vớ vẩn, đàn ông con trai, sợ cái gì. Đâu! Dẫn anh đi coi! Góc nhỏ khu chợ. Căn nhà tối tăm sâu hun hút, như một ngách hẻm. Gió rít qua nghe thật kì dị.
Hơ! Quang thầm nghĩ. Cũng hơi rợn rợn đấy.
- Mẹ em nói, cô ở trong ấy, vì vẻ ngoài xấu xí, nên không dám ra ngoài. Đã vậy, còn không ăn thịt phụ nữ và trẻ em. Anh có thấy câu đó có gì không ổn không?
- Anh mày 4 bằng Thạc sĩ, thừa biết có gì không ổn. Không ăn thịt phụ nữ và trẻ em, tức là... có khi sẽ ăn thịt đàn ông, chứ gì?
Văn gật đầu. Nó chợt nhìn thấy, tay anh Quang run lẩy bẩy.
- Anh sợ à? Vậy để mình em vào thôi...
- Vớ vẩn! Anh mày núi đao biển lửa cũng đã trải qua, chỉ là một cái hẻm, với một con mụ xấu xí, mà còn phải sợ!
Hắn lớn giọng, bước lên một bước, hướng về cánh cửa hẹp, tối om kia.
Một cơn gió chợt thổi tới, lạnh buốt, rít ù ù.
Vương Minh Quang xanh mặt, nhảy lùi về sau.
Một giọng cười ma mị, lanh lảnh cất lên.
- Ha ha ha! Đàn ông một cái tai hai con mắt, muốn gì được nấy.
Tim hắn đập thình thịch, nhìn thẳng vào cánh cửa đen thui sâu thăm thẳm. Tay phải hắn đã bộc phát khí lạnh, giương lên. Tay trái đã nóng rực, chuẩn bị kéo cung.
- Không có tai, cũng chẳng có mắt. Chỉ có một con rồng mà thôi! Muốn nhận hay không?
- Ha ha ha! Rồng ở đâu, chỉ thấy hai con tắc kè con. Muốn cái gì, cứ nói ra, hà cớ lằng nhằng như vậy?!
Giọng cười này, vẫn ma mị, nhưng lại pha thêm một chút tinh nghịch. Rõ ràng, là một cô gái trẻ.
Văn cảm thấy, giọng nói này nghĩ thế nào cũng không hợp với bàn tay xấu xí ngày đó.
- Một đôi giày. Cỡ 35, loại luyện tập, co giãn được, dùng được lâu dài, ít nhất phải cấp 12, có hay không?
- Không có!
- Không có thì thôi! Văn, anh em mình về...
- Ha ha ha! Chưa gì đã muốn chuồn. Giày thì không có, nhưng nếu có nguyên liệu, sẽ làm được.
- Nguyên liệu gì?
- Bất cứ nguyên liệu gì, miễn là đủ đẳng cấp. Sao nào tắc kè? Có dám không?
Thách thức ta sao? Ta là thiên tài Vương Minh Quang, là Cường giả 4 bằng Thạc sĩ, là Ám Hành Sứ giả của Vương tộc, dám thách ta? Nãy giờ, Quang có hơi sợ. Những thứ không rõ ràng luôn khiến người khác sợ. Nhưng sợ là sợ, còn tức là tức. Nãy giờ bị thách thức như vậy, hắn cũng tức lắm rồi.
Hơn nữa, hắn tò mò về người bí ẩn trong căn nhà tối tăm này. Có thể nói ra “hai con tắc kè”, đối phương, không đơn giản! Đầu óc hắn bắt đầu dùng hết tốc độ để phân tích.
Văn có nói, đối phương, có quen biết với mẹ nó, Hoàng Bích Thanh.
Liệu đối phương biết thân phận của thằng Văn, là vì Hoàng Bích Thanh kể? Hay là từ nguồn nào khác? Nguồn thông tin nào có thể biết thằng Văn là người của Vương tộc?
Quen biết với Hoàng Bích Thanh, có thể là ai? Đến từ đâu? Vì sao phải ẩn núp ở nơi đây?
- Nghĩ gì mà nhiều vậy? Đàn ông con trai, sao phải lằng nhằng như phụ nữ thế, ha ha ha. Không dám thì về đi, không tiễn!
- Ai bảo ta không dám! Chỉ sợ khi ta kiếm nguyên liệu về, mi lại không đủ sức làm. Da Bạch Ngưu, cát Trầm Sa, lông Lợn Biển, sao, đủ sức chứ?
- Ha ha ha, chuyện nhỏ, cứ kiếm về đây đi đã.
- Văn, đi! Hôm nay không học hành gì hết, anh dẫn mày đi kiếm nguyên liệu! Tiện thể dạy mày về Sinh học luôn!
- Ớ...
Chưa kịp phản ứng hết câu, Quang đã kéo tay nó đi phăng phăng.
Từ trong gian nhà nhỏ sâu hun hút, tiếng cười quanh quẩn, quỷ mị phát ra, như có như không. Hai đứa vừa ra tới cổng chợ, đã gặp Takezawa hớn hở chạy tới.
- Trúng rồi! Tao trúng rồi!
- Cái gì?
- Tao trúng lô rồi!! Giải đặc biệt luôn. 1 ăn 300!! Đánh có 10 xu, ăn 30 hào!! Sao?! Ghê không?!
- Ờ, thế tiền đâu rồi?
Văn thì vô cùng phấn khích, còn Quang thì điềm nhiên hỏi. Chỉ có 30 hào thôi mà, gì mà phải réo lên vậy?
- Đêm qua tao lại nằm mơ thấy con 2478 và 6890, đã dồn toàn bộ 30 hào vào đánh 2 con đó rồi!
- Đánh 1 lúc 4 số? - Quang hỏi.
- 1 lúc 4 số!! - Takezawa khẳng định.
- Hết 30 hào?
- Hết 30 hào!
- Giờ thì đã hiểu vì sao ông anh nghèo.
Quang nhún vai, với tư cách là Thạc sĩ Kinh tế học, hắn cạn lời. Hắn dẫn thằng Văn đi.
- Ế? Hai đứa mày đi đâu thế?
- Đi săn thú.
- Vâng. Con xong rồi mẹ ạ.
- Con biết gì chưa? Cô Vân giáo viên của con, đã... qua đời rồi.
- … Con biết rồi mẹ ạ. Con cũng đi viếng cô ấy rồi.
- Thật khổ thân. Nghe nói bị giáo viên cùng trường giết hại vì tình. Đúng là loại người lòng lang dạ thú mà!
- … Mẹ à, người ta cũng đã không còn sống nữa, mẹ đừng rủa người ta như vậy...
- Con trai mẹ, nhân hậu thật đấy! Mẹ biết con của mẹ sẽ không bao giờ làm những chuyện khốn nạn như vậy. Giờ này chắc lão lại say rồi, con cứ nhẹ nhàng mà vào nhà.
Thiên Anh cúi đầu, đi vào ngõ.
Bà Phương nhìn theo con trai, trìu mến. Trước tới giờ, nhìn con trai mình khôn lớn, giỏi giang, tuấn tú, bà lại quên hết mọi mệt mỏi, vất vả.
- Chị Phương, công việc vẫn tốt chứ?
- Ôi chú, chú đây rồi, mấy ngày nay chú không tới khiến chị sốt cả ruột!
- Ha ha, lại chuyện lãi suất phải không? Em đến báo chị tin vui đây, việc làm ăn vô cùng tốt đẹp, cuối tháng này chị sẽ được nhận lãi. Là 10 hào đấy!
- Ôi vậy à?
- Chưa hết đâu, tháng sau, chị sẽ còn nhận được thêm 10% tháng này, tức là 11 hào, tháng sau nữa, thì là 12,1 hào! Cứ như vậy, sau 1 năm, chị sẽ giàu to!
- Ôi phúc đức quá! Gặp được chú, là may mắn lớn nhất đời chị! - Oáp!!
- Oáp!!
- Hai anh em, học hành gì cũng phải có mức độ, đêm qua sao mà ngủ muộn như vậy?
Chị Thanh mắng hai đứa. Sáng nay, chị phải cầm cả xoong chảo lên khua mới gọi 2 đứa dậy được. Mắt cả hai thâm quầng.
- Chị à, Văn nó háo hức với tri thức như vậy, em không nỡ nào phụ lòng nó.
- Chú cũng đâu dạy nó mãi được. Sinh ra trường học làm gì chứ?
- Chị à, đích thân Trương Minh Quang em, 4 bằng Tiến sĩ, thức đêm dạy con trai chị học bài, chị phải thấy làm vinh hạnh chứ? Giáo viên ở trường, chắc gì đã đủ trình độ để giảng giải dễ hiểu như em, nhỉ, Văn nhỉ?
Văn gật đầu, anh Quang giảng bài cực kì dễ hiểu. Thực ra chỉ có nó cảm thấy dễ hiểu mà thôi. Cả tối qua, những tri thức mà Quang giảng, đều vô cùng cao cấp, không phải dành cho học sinh Sơ trung.
- Nếu chú thích, thì đăng kí làm giáo viên đi.
- Thôi chị ơi. Em mà làm giáo viên, sợ sẽ nổi tiếng khắp cả Hải Thành mất! Đời em, cứ sống giản dị một chút là tốt rồi...
Chị bĩu môi nhìn hắn, ý bảo, chú mày nổi tiếng thử chị coi, chị mày thách đấy.
- Học gì thì học, còn phải để Văn đi học đúng giờ nữa chứ. Mấy hôm nay nó thức khuya rồi.
Thường ngày, mẹ dậy sớm hơn nó, chuẩn bị toàn bộ công việc bếp núc buổi sáng, nhưng vẫn biết rõ là nó thức khuya. Có lẽ, mẹ còn thức khuya hơn cả nó.
- Chị à, em đã đăng kí cho nó học cấp tốc rồi, cái này đòi hỏi tự học là chính, đến lớp hay không, không quan trọng. Thậm chí, cho nó nghỉ ở nhà học với em cũng được...
Văn gật đầu lia lịa.
- Vớ vẩn! Văn, chuẩn bị đi học mau!
- Vâng...
- Đợi tí, chị này, chị cứ để thằng Văn chạy chân đất như vậy đi học sao được? Lại còn để nó đi cái dép loẹt quẹt này nữa, để em mua cho nó đôi giày.
- Tuỳ chú, thích mua gì cho nó thì mua, nhưng đừng trừ vào lương của chị là được.
- Đợi bác một tí, bác đi theo bọn mày. Còn phải xem kết quả đề về hôm qua nữa đây.
- Ba bác cháu mấy người sao đi đâu cũng dắt díu nhau đi vậy?
Chị nói vậy, nhưng không cản. Chị ở lại chuẩn bị dụng cụ. Nhà hàng cũng tuyển thêm được vài nhân viên mới, nhưng 8 giờ mới bắt đầu làm việc, với lại chị thích tự mình chuẩn bị hơn.
Huỵch! Huỵch!
Như thường lệ, Văn lại chạy bộ đến trường. Hai người kia chạy sau nó.
- Thể lực thằng bé, tốt phết nhỉ?
Takezawa nói với Quang. Quang bĩu môi.
- Gớm, đã là gì chứ? Ngày em bằng tuổi nó, một ngày phải chạy 20 cây số!
Takezawa nhún vai. Thằng cu này, hở ra một tí là tự khoe mẽ, như thể không ai tán dương hắn khiến hắn chịu ức chế quá nhiều.
Ra tới chợ.
- Em dẫn nó vào mua đôi giày. Ông anh cứ đi xem lô đi. Trúng thì nhớ khao nhé.
- Tất nhiên rồi, anh mày mà trúng sẽ dẫn 2 đứa đi nhậu một bữa ra trò. Mà đêm qua, tao lại nằm mơ nữa nhé!
Quang nhún vai. Bài bạc là bác thằng bần. Những thằng đã xui xẻo, còn thích cắm đầu vào lô đề. Hay là vì thích cắm đầu vào lô đề nên mới xui xẻo nhỉ? Đây có lẽ là một vấn đề Triết học, lại có chút liên quan tới Kinh tế học, khi nào nghiên cứu thử xem. Quang biết, nếu tính theo lý thuyết xác suất, càng đánh đề, là càng thua nhiều đấy.
Chọn giày cho Văn cũng không quá phức tạp. Quang xuất thân Hoàng tộc, từ nhỏ đến giờ tuy có hơi mờ nhạt một chút, nhưng tiền cũng chưa bao giờ túng thiếu, càng không biết đến cái gì gọi là tiết kiệm.
Quan trọng là nên chọn cho nó loại giày trợ lực, hay là loại giày luyện tập.
Loại giày trợ lực, là loại giày tăng trực tiếp chiến lực của người sử dụng. Vô cùng thực dụng, vô cùng phổ biến. Ví dụ như, giúp nhảy cao hơn, giúp chạy nhanh hơn, giúp bước đi nhẹ nhàng hơn, giúp ổn định trọng tâm vững vàng hơn, thậm chí, còn có loại giày cao cấp, giúp người ta dễ dàng thực hiện Đạp Không Bộ. Tất nhiên là chỉ dễ dàng hơn, chứ không phải là không luyện tập gì cũng Đạp Không Bộ được.
Loại giày luyện tập, là loại giày ngược với giày trợ lực. Nó không tăng chiến lực người sử dụng, mà còn làm giảm nó đi. Giống như người xưa đeo đá vào chân, đeo xô nước vào tay để luyện tập vậy. Loại này, rất hiếm người dùng, thứ nhất là quá khắc khổ, thứ hai là được không bằng mất. Giày luyện tập, có thể giúp người ta mạnh lên nhanh hơn, nhưng không thể tăng nhiều như giày trợ lực trực tiếp mang lại, chính bản thân nó lại áp chế chiến lực xuống, vậy là lỗ nặng. Nếu gặp phải cường địch tập kích, chả phải là toi?
Nhưng Quang lại nghĩ, Vương Thành Văn, là ai chứ? Là Vương tử của Đại Nam, là con trai duy nhất của Chí Tôn Cường giả Vương Vũ Hoành, được Ám Hành Sứ giả Vương Minh Quang giám hộ, có bạn là cháu ngoại của Phạm Viết Phương, ở cùng nhà với đệ tử của Kumo Sasaki, lại có thiên phú tuyệt luân đến mức chính Vương Vũ Hoành cũng phải kinh ngạc, mà trong tương lai hẳn sẽ kế thừa Đại Thư viện, trở thành Chí Tôn Cường giả.
Thằng oắt con này, ai dám động vào nó?
Chậc, nghĩ đi nghĩ lại, thằng oắt này có hậu trường không hề nhỏ á, đã vậy làm cái gì cũng khiến thiên hạ bàn tán xôn xao, khiến cả Hải Thành nhớ mặt.
Bản thân mình, cũng có thiên phú không tệ, xuất thân không kém, chiến lực cao cường, tri thức phong phú, sắp tới có khi còn đột phá Tiến sĩ, trở thành Tiến sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Nam (nếu không tính tới Nam Đế). Vậy mà vì sao nhân sinh của mình lại ảm đạm vô danh như vậy.
Quang thở dài. Ông trời, thật là bất công.
Thôi thì, mua cho nó loại giày luyện tập vậy. Chịu khổ một chút, sau này sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian. - Loại đắt nhất ở đây bao nhiêu vậy? Loại luyện tập ấy. Sao? Ở đây không bán loại luyện tập? Kì vậy? Không ai mua? Má! Dân Đại Nam vì sao mà trở nên thực dụng như vậy?!
Nói xong Vương Minh Quang tự bịt mồm lại. Dân Đại Nam trở nên thực dụng, chẳng phải vì sức ảnh hưởng từ gia tộc nhà hắn sao?
Đi khắp 10 gian hàng, hiếm lắm mới thấy một đôi giày luyện tập, nhưng theo Quang thấy, cùi quá. Chỉ là gia tăng trọng lượng, và tiêu tán sức bật đi một chút. Thế này thì luyện có ích gì? Luyện mấy năm cũng chỉ úp được rổ thôi á!
- Anh Quang, em thấy, đôi nào cũng được mà.
- Vớ vẩn, trẻ con trẻ cái biết cái gì! Anh mày là nhân tài 4 bằng thạc sĩ, đã trải qua bao nhiêu là chuyện, chẳng lẽ còn không chọn được đôi giày cho mày. Mày còn biết hàng nào khác không?
- A! Em biết. Mẹ em từng dẫn em vào một hàng may rất nhỏ. Bộ đồng phục của em, cũng được may ở đấy. Nhưng mà, ở đó, đáng sợ lắm!
- Vớ vẩn, đàn ông con trai, sợ cái gì. Đâu! Dẫn anh đi coi! Góc nhỏ khu chợ. Căn nhà tối tăm sâu hun hút, như một ngách hẻm. Gió rít qua nghe thật kì dị.
Hơ! Quang thầm nghĩ. Cũng hơi rợn rợn đấy.
- Mẹ em nói, cô ở trong ấy, vì vẻ ngoài xấu xí, nên không dám ra ngoài. Đã vậy, còn không ăn thịt phụ nữ và trẻ em. Anh có thấy câu đó có gì không ổn không?
- Anh mày 4 bằng Thạc sĩ, thừa biết có gì không ổn. Không ăn thịt phụ nữ và trẻ em, tức là... có khi sẽ ăn thịt đàn ông, chứ gì?
Văn gật đầu. Nó chợt nhìn thấy, tay anh Quang run lẩy bẩy.
- Anh sợ à? Vậy để mình em vào thôi...
- Vớ vẩn! Anh mày núi đao biển lửa cũng đã trải qua, chỉ là một cái hẻm, với một con mụ xấu xí, mà còn phải sợ!
Hắn lớn giọng, bước lên một bước, hướng về cánh cửa hẹp, tối om kia.
Một cơn gió chợt thổi tới, lạnh buốt, rít ù ù.
Vương Minh Quang xanh mặt, nhảy lùi về sau.
Một giọng cười ma mị, lanh lảnh cất lên.
- Ha ha ha! Đàn ông một cái tai hai con mắt, muốn gì được nấy.
Tim hắn đập thình thịch, nhìn thẳng vào cánh cửa đen thui sâu thăm thẳm. Tay phải hắn đã bộc phát khí lạnh, giương lên. Tay trái đã nóng rực, chuẩn bị kéo cung.
- Không có tai, cũng chẳng có mắt. Chỉ có một con rồng mà thôi! Muốn nhận hay không?
- Ha ha ha! Rồng ở đâu, chỉ thấy hai con tắc kè con. Muốn cái gì, cứ nói ra, hà cớ lằng nhằng như vậy?!
Giọng cười này, vẫn ma mị, nhưng lại pha thêm một chút tinh nghịch. Rõ ràng, là một cô gái trẻ.
Văn cảm thấy, giọng nói này nghĩ thế nào cũng không hợp với bàn tay xấu xí ngày đó.
- Một đôi giày. Cỡ 35, loại luyện tập, co giãn được, dùng được lâu dài, ít nhất phải cấp 12, có hay không?
- Không có!
- Không có thì thôi! Văn, anh em mình về...
- Ha ha ha! Chưa gì đã muốn chuồn. Giày thì không có, nhưng nếu có nguyên liệu, sẽ làm được.
- Nguyên liệu gì?
- Bất cứ nguyên liệu gì, miễn là đủ đẳng cấp. Sao nào tắc kè? Có dám không?
Thách thức ta sao? Ta là thiên tài Vương Minh Quang, là Cường giả 4 bằng Thạc sĩ, là Ám Hành Sứ giả của Vương tộc, dám thách ta? Nãy giờ, Quang có hơi sợ. Những thứ không rõ ràng luôn khiến người khác sợ. Nhưng sợ là sợ, còn tức là tức. Nãy giờ bị thách thức như vậy, hắn cũng tức lắm rồi.
Hơn nữa, hắn tò mò về người bí ẩn trong căn nhà tối tăm này. Có thể nói ra “hai con tắc kè”, đối phương, không đơn giản! Đầu óc hắn bắt đầu dùng hết tốc độ để phân tích.
Văn có nói, đối phương, có quen biết với mẹ nó, Hoàng Bích Thanh.
Liệu đối phương biết thân phận của thằng Văn, là vì Hoàng Bích Thanh kể? Hay là từ nguồn nào khác? Nguồn thông tin nào có thể biết thằng Văn là người của Vương tộc?
Quen biết với Hoàng Bích Thanh, có thể là ai? Đến từ đâu? Vì sao phải ẩn núp ở nơi đây?
- Nghĩ gì mà nhiều vậy? Đàn ông con trai, sao phải lằng nhằng như phụ nữ thế, ha ha ha. Không dám thì về đi, không tiễn!
- Ai bảo ta không dám! Chỉ sợ khi ta kiếm nguyên liệu về, mi lại không đủ sức làm. Da Bạch Ngưu, cát Trầm Sa, lông Lợn Biển, sao, đủ sức chứ?
- Ha ha ha, chuyện nhỏ, cứ kiếm về đây đi đã.
- Văn, đi! Hôm nay không học hành gì hết, anh dẫn mày đi kiếm nguyên liệu! Tiện thể dạy mày về Sinh học luôn!
- Ớ...
Chưa kịp phản ứng hết câu, Quang đã kéo tay nó đi phăng phăng.
Từ trong gian nhà nhỏ sâu hun hút, tiếng cười quanh quẩn, quỷ mị phát ra, như có như không. Hai đứa vừa ra tới cổng chợ, đã gặp Takezawa hớn hở chạy tới.
- Trúng rồi! Tao trúng rồi!
- Cái gì?
- Tao trúng lô rồi!! Giải đặc biệt luôn. 1 ăn 300!! Đánh có 10 xu, ăn 30 hào!! Sao?! Ghê không?!
- Ờ, thế tiền đâu rồi?
Văn thì vô cùng phấn khích, còn Quang thì điềm nhiên hỏi. Chỉ có 30 hào thôi mà, gì mà phải réo lên vậy?
- Đêm qua tao lại nằm mơ thấy con 2478 và 6890, đã dồn toàn bộ 30 hào vào đánh 2 con đó rồi!
- Đánh 1 lúc 4 số? - Quang hỏi.
- 1 lúc 4 số!! - Takezawa khẳng định.
- Hết 30 hào?
- Hết 30 hào!
- Giờ thì đã hiểu vì sao ông anh nghèo.
Quang nhún vai, với tư cách là Thạc sĩ Kinh tế học, hắn cạn lời. Hắn dẫn thằng Văn đi.
- Ế? Hai đứa mày đi đâu thế?
- Đi săn thú.
/700
|