Cái xe mày tập tàng của lũ Chân Nhỏ này đi rề rà đến sốt ruột. Vân kéo hết cỡ tay ga, mà con xe cũng chỉ lên được tới 80 - 90 cây số 1 giờ là đã cái xe đã rung bần bật.
Đi như rùa bò thế này thì bao giờ mới vào được nội thành?
Vân một tay kéo ga, một tay nhìn bản đồ định vị trên điện thoại.
Không biết thằng Thế Vũ kia di chuyển bằng phương tiện gì mà nhanh vậy? Mà bọn chúng đi khai thác như vậy hẳn phải có xe chuyên chở.
Vân càng đuổi theo càng thấy khoảng cách giữa cô và Thế Vũ xa dần. Chỉ mong khi đuổi kịp tên đó, vẫn còn có thể kịp tranh giành bảo vật.
Khi Thế Vũ trở về gặp Bạch Thế Thắng, hẳn sẽ đánh rắn động rừng. Vân không nghĩ việc mất đi một viên Kết Diêm Thạch có thể ảnh hưởng quá nhiều tới kế hoạch của Bạch Thế Thắng. Hắn đã chuẩn bị kế hoạch này hẳn phải đủ lâu rồi, và hôm nay rất có thể hắn sẽ phải thúc đẩy sớm chuyện cần làm.
Kết Diêm Thạch, là một trong nhiều loại vật dụng không thể thiếu trong các nghi lễ của Vu Thuật. Từ lúc đầu tiên gặp Bạch Thế Thắng, Vân đã ngờ ngợ.
Mái tóc màu trắng, cơ thể như bạch tạng, cùng với nét mặt vô cảm khi bị đâm xuyên người. Đó điển hình cho việc tự Cương Thi Thuật lên chính cơ thể mình, qua đó biến cơ thể trở thành một dạng không sống cũng không chết. Da thịt không có chút sinh khí, tóc bị mất hết sắc tố, cặp mắt cũng vì các mạch máu mà ánh lên đỏ quạch, và các dây thần kinh ngoại biên đã không còn báo hiệu cảm giác đau đớn.
Nguồn gốc sức mạnh đến ghê sợ của Bạch Thế Thắng, một phần lớn chính nhờ việc cơ thể hắn không còn là của người sống nữa, mà như một cỗ máy chiến đấu không hề biết đau đớn.
Trong mắt Vân, hành động như vậy là vô cùng ngu xuẩn. Cơ thể mình thì mình phải tự biết quý trọng lấy, tại sao lại vì truy cầu sức mạnh mà điên cuồng làm những thứ như vậy? Hẳn hắn ta phải có một động lực khủng khiếp lắm, một khao khát đến nhường nào để sẵn sàng hi sinh nhiều tới vậy?
Mà mặc xác Bạch Thế Thắng. Thế gian này 30 tỉ người, 30 tỉ hoàn cảnh khác nhau. Nếu gặp ai cũng phải thông cảm cho hoàn cảnh của họ, vậy Runner như Vân chết đói à?
Vân không để tâm mấy tới Bạch Thế Thắng. Cô quan tâm tới cha mình nhiều hơn. Lão già đó cũng không phải loại ăn không ngồi rồi. Nếu Vân đã đi tới bước này, hẳn lão ta cũng không chậm trễ hơn. Đây vẫn là cuộc đua của 2 cha con, Vân chưa bao giờ quên điều đó.
Trước khi lão già kịp tìm ra báu vật và tiếp tục giấu giếm cô về mục đích thật sự của lão, Vân phải đến trước một bước.
Cô rú ga mạnh hơn nữa, cố vắt kiệt sức tàn của cái xe máy khốn khổ.- 16 năm trước, đáng lẽ không ai có thể tìm ra được con rối Bạch Linh đang được Bạch Linh Đội bảo vệ quá nghiêm mật như vậy. Nhưng ông không biết, mùa hè năm đó, ở Hải Thành xuất hiện một cuộc chiến rất khủng khiếp, mà không phải ai cũng biết đến. Tôi cũng chỉ biết mang máng rằng, đã có những Cường giả mạnh tới khủng khiếp giao chiến với nhau, và Bạch Linh Đội cũng bị cuốn vào. Chỉ trong một đêm thôi, sau đó mọi dấu tích của cuộc chiến đều bị xóa sạch sẽ.
- Có chuyện như vậy sao? Ngay tại Hải Thành này? Tại sao trong giới Runner không ai biết?
- Đoán rằng lúc đó các ông quá để tâm tới cuộc chính biến ở Long Thành mà bỏ qua chăng? Sự việc đó xảy ra ngay sau ngày “Long Thành đại biến”, cũng tức là cái ngày Vương Vũ Hoành giết sạch cả nhà anh trai mình để lên ngôi Đế Vương.
- Ý ông là, ngày 1 tháng 7 năm 6000?
- Đúng vậy, sáng hôm sau, là ngày 2 tháng 7. Mãi tới nửa năm sau tôi mới gặp gỡ với 2 chị em Bạch Thế Thắng. Khi ấy tôi vừa mới tới Hải Thành. Và đoán xem, sáng hôm đó, kẻ nào đã tới gặp tôi?
- Ông hỏi vậy tôi biết trả lời sao?
- Chính là The Owl của Vulture.
- Cái gì???
- 16 năm trước, The Owl đã tới Hải Thành. Tôi không hề biết mục đích của hắn, tôi chỉ biết, hắn đề nghị tôi giúp đỡ, và hắn sẽ tặng tôi một món quà.
- Là con rối Bạch Linh?
- Đúng vậy. Hắn đã trộm được con rối Bạch Linh từ trong tay Bạch Linh Đội, nhưng bù lại hắn bị lấy mất một thứ rất quan trọng. Hắn nhờ tôi tìm cách tìm lại thứ đó. Lúc đầu, tôi đã từ chối. Tôi giải nghệ rồi, và sẽ không vướng bận vào thị phi nữa. Mãi cho tới nửa năm sau, khi nảy ra chút ý niệm thương xót với hai chị em Bạch Thế Thắng, thì lời đề nghị của Cú lại văng vẳng trong tai tôi. Và hắn lại xuất hiện. Tôi đã thực hiện giao kèo đó với hắn, giúp hắn tìm kiếm “thứ kia”.
- “Thứ kia” rốt cuộc là thứ gì?
- Từ từ đã ông bạn, để tôi kể nốt. Suốt 12 năm sau đó, dù tôi đã dốc hết Vu Thuật của mình để tìm kiếm, vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Dường như ở Hải Thành này có một Tâm Linh Sư mạnh siêu khủng khiếp đã phong tỏa toàn bộ Huyệt Mạch của thành phố, khiến Vu Thuật Sư như tôi có mắt như mù có tai như điếc. Mãi tới 3 năm trước... Hải Thành lại một lần nữa loạn. Và Ám Hành Sứ Giả không biết bằng cách nào phá khai tất cả các Huyệt Mạch, và tôi một lần nữa lại tìm ra chút manh mối.
- “Thứ đó”, rốt cuộc là thứ gì? Phải cần tới một Vu Thuật Sư mới có thể tìm kiếm, thật sự không phải bình thường. Người nhờ vả lại còn là Cú nữa… Nếu tôi nhớ không nhầm, ông nổi danh với Thi Cốt Thuật…
- Đúng vậy, thứ mà tôi tìm kiếm cho hắn, là một bộ hài cốt…
-!!!
Nguyễn Bạch nhảy dựng dậy.
- Không ổn rồi! Không ổn rồi! Chuyện này lớn quá sức tưởng tượng của tôi rồi! Tôi không biết thì tốt hơn! Cám ơn ông bạn đã chia sẻ… Tôi sẽ không dây vào mấy chuyện kinh thiên động địa này đâu… Chào ông! Tôi đi đây!
Thập Tam nhìn Nguyễn Bạch mặc áo rời đi, vẻ mặt luyến tiếc.
- Ngày hôm nay tôi mất mát thật nhiều. Hi vọng sẽ có một ngày lại ngồi đàm đạo cùng ông bạn.
- Ông vẫn còn rạp xiếc đó thôi. Cố gắng kinh doanh cho tốt. Biết đâu sau này ta còn gặp lại nhau.
Nói rồi, Nguyễn Bạch bước ra ngoài.
- Chỉ đi tìm kiếm Con Rối của Thần mà thôi, tại sao lại khám phá ra nhiều bí mật tày trời như vậy? Haizz. Thôi kệ đi, cứ phải tìm thằng Bạch Thế Thắng đã. Hi vọng cái Vân nó không hớt tay trên của mình…- Thầy Grandino, em giúp gì được cho thầy?
Vương Thành Văn cất tiếng hỏi. Còn tiếp chuyện ông thầy này nhanh nhanh để còn vào thi nữa.
- Em là học trò của Nguyễn Mạnh. - Grandino chợt nói.
- Hở? À… Ý thầy là cố giáo sư Nguyễn Mạnh? Em đâu phải học trò gì của ông ấy, em chỉ đọc sách của ông ấy viết mà thôi.
- Nguyễn Mạnh từng có 2 người học trò tâm đắc nhất. Em là người thứ 3.
- Thầy này, em không biết thầy với thầy Mạnh quen biết ra sao, cũng không rõ thầy muốn nói gì, nhưng nếu thầy không có chuyện gì quan trọng, thì em xin phép, em còn phải vào thi nữa…
- Ta có thể nhận em làm học trò. Em sẽ không cần phải thi nữa.
- A? Sao tự nhiên thầy lại đột ngột vậy?
- Với một điều kiện.
- Em cũng đoán trước rồi mà. Làm gì có miếng ngon từ trên trời rơi xuống đâu chứ?
- Gọi Nguyễn Bạch tới cho ta. Tên khốn đó đã đánh cắp công trình nghiên cứu của ta cùng với cha của hắn. Ta phải thay Nguyễn Mạnh dạy dỗ con cái.
- Thầy định dạy dỗ ông ấy kiểu gì?
Grandino đưa ngón tay lên ngang cổ.
- Giết.
Đi như rùa bò thế này thì bao giờ mới vào được nội thành?
Vân một tay kéo ga, một tay nhìn bản đồ định vị trên điện thoại.
Không biết thằng Thế Vũ kia di chuyển bằng phương tiện gì mà nhanh vậy? Mà bọn chúng đi khai thác như vậy hẳn phải có xe chuyên chở.
Vân càng đuổi theo càng thấy khoảng cách giữa cô và Thế Vũ xa dần. Chỉ mong khi đuổi kịp tên đó, vẫn còn có thể kịp tranh giành bảo vật.
Khi Thế Vũ trở về gặp Bạch Thế Thắng, hẳn sẽ đánh rắn động rừng. Vân không nghĩ việc mất đi một viên Kết Diêm Thạch có thể ảnh hưởng quá nhiều tới kế hoạch của Bạch Thế Thắng. Hắn đã chuẩn bị kế hoạch này hẳn phải đủ lâu rồi, và hôm nay rất có thể hắn sẽ phải thúc đẩy sớm chuyện cần làm.
Kết Diêm Thạch, là một trong nhiều loại vật dụng không thể thiếu trong các nghi lễ của Vu Thuật. Từ lúc đầu tiên gặp Bạch Thế Thắng, Vân đã ngờ ngợ.
Mái tóc màu trắng, cơ thể như bạch tạng, cùng với nét mặt vô cảm khi bị đâm xuyên người. Đó điển hình cho việc tự Cương Thi Thuật lên chính cơ thể mình, qua đó biến cơ thể trở thành một dạng không sống cũng không chết. Da thịt không có chút sinh khí, tóc bị mất hết sắc tố, cặp mắt cũng vì các mạch máu mà ánh lên đỏ quạch, và các dây thần kinh ngoại biên đã không còn báo hiệu cảm giác đau đớn.
Nguồn gốc sức mạnh đến ghê sợ của Bạch Thế Thắng, một phần lớn chính nhờ việc cơ thể hắn không còn là của người sống nữa, mà như một cỗ máy chiến đấu không hề biết đau đớn.
Trong mắt Vân, hành động như vậy là vô cùng ngu xuẩn. Cơ thể mình thì mình phải tự biết quý trọng lấy, tại sao lại vì truy cầu sức mạnh mà điên cuồng làm những thứ như vậy? Hẳn hắn ta phải có một động lực khủng khiếp lắm, một khao khát đến nhường nào để sẵn sàng hi sinh nhiều tới vậy?
Mà mặc xác Bạch Thế Thắng. Thế gian này 30 tỉ người, 30 tỉ hoàn cảnh khác nhau. Nếu gặp ai cũng phải thông cảm cho hoàn cảnh của họ, vậy Runner như Vân chết đói à?
Vân không để tâm mấy tới Bạch Thế Thắng. Cô quan tâm tới cha mình nhiều hơn. Lão già đó cũng không phải loại ăn không ngồi rồi. Nếu Vân đã đi tới bước này, hẳn lão ta cũng không chậm trễ hơn. Đây vẫn là cuộc đua của 2 cha con, Vân chưa bao giờ quên điều đó.
Trước khi lão già kịp tìm ra báu vật và tiếp tục giấu giếm cô về mục đích thật sự của lão, Vân phải đến trước một bước.
Cô rú ga mạnh hơn nữa, cố vắt kiệt sức tàn của cái xe máy khốn khổ.- 16 năm trước, đáng lẽ không ai có thể tìm ra được con rối Bạch Linh đang được Bạch Linh Đội bảo vệ quá nghiêm mật như vậy. Nhưng ông không biết, mùa hè năm đó, ở Hải Thành xuất hiện một cuộc chiến rất khủng khiếp, mà không phải ai cũng biết đến. Tôi cũng chỉ biết mang máng rằng, đã có những Cường giả mạnh tới khủng khiếp giao chiến với nhau, và Bạch Linh Đội cũng bị cuốn vào. Chỉ trong một đêm thôi, sau đó mọi dấu tích của cuộc chiến đều bị xóa sạch sẽ.
- Có chuyện như vậy sao? Ngay tại Hải Thành này? Tại sao trong giới Runner không ai biết?
- Đoán rằng lúc đó các ông quá để tâm tới cuộc chính biến ở Long Thành mà bỏ qua chăng? Sự việc đó xảy ra ngay sau ngày “Long Thành đại biến”, cũng tức là cái ngày Vương Vũ Hoành giết sạch cả nhà anh trai mình để lên ngôi Đế Vương.
- Ý ông là, ngày 1 tháng 7 năm 6000?
- Đúng vậy, sáng hôm sau, là ngày 2 tháng 7. Mãi tới nửa năm sau tôi mới gặp gỡ với 2 chị em Bạch Thế Thắng. Khi ấy tôi vừa mới tới Hải Thành. Và đoán xem, sáng hôm đó, kẻ nào đã tới gặp tôi?
- Ông hỏi vậy tôi biết trả lời sao?
- Chính là The Owl của Vulture.
- Cái gì???
- 16 năm trước, The Owl đã tới Hải Thành. Tôi không hề biết mục đích của hắn, tôi chỉ biết, hắn đề nghị tôi giúp đỡ, và hắn sẽ tặng tôi một món quà.
- Là con rối Bạch Linh?
- Đúng vậy. Hắn đã trộm được con rối Bạch Linh từ trong tay Bạch Linh Đội, nhưng bù lại hắn bị lấy mất một thứ rất quan trọng. Hắn nhờ tôi tìm cách tìm lại thứ đó. Lúc đầu, tôi đã từ chối. Tôi giải nghệ rồi, và sẽ không vướng bận vào thị phi nữa. Mãi cho tới nửa năm sau, khi nảy ra chút ý niệm thương xót với hai chị em Bạch Thế Thắng, thì lời đề nghị của Cú lại văng vẳng trong tai tôi. Và hắn lại xuất hiện. Tôi đã thực hiện giao kèo đó với hắn, giúp hắn tìm kiếm “thứ kia”.
- “Thứ kia” rốt cuộc là thứ gì?
- Từ từ đã ông bạn, để tôi kể nốt. Suốt 12 năm sau đó, dù tôi đã dốc hết Vu Thuật của mình để tìm kiếm, vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Dường như ở Hải Thành này có một Tâm Linh Sư mạnh siêu khủng khiếp đã phong tỏa toàn bộ Huyệt Mạch của thành phố, khiến Vu Thuật Sư như tôi có mắt như mù có tai như điếc. Mãi tới 3 năm trước... Hải Thành lại một lần nữa loạn. Và Ám Hành Sứ Giả không biết bằng cách nào phá khai tất cả các Huyệt Mạch, và tôi một lần nữa lại tìm ra chút manh mối.
- “Thứ đó”, rốt cuộc là thứ gì? Phải cần tới một Vu Thuật Sư mới có thể tìm kiếm, thật sự không phải bình thường. Người nhờ vả lại còn là Cú nữa… Nếu tôi nhớ không nhầm, ông nổi danh với Thi Cốt Thuật…
- Đúng vậy, thứ mà tôi tìm kiếm cho hắn, là một bộ hài cốt…
-!!!
Nguyễn Bạch nhảy dựng dậy.
- Không ổn rồi! Không ổn rồi! Chuyện này lớn quá sức tưởng tượng của tôi rồi! Tôi không biết thì tốt hơn! Cám ơn ông bạn đã chia sẻ… Tôi sẽ không dây vào mấy chuyện kinh thiên động địa này đâu… Chào ông! Tôi đi đây!
Thập Tam nhìn Nguyễn Bạch mặc áo rời đi, vẻ mặt luyến tiếc.
- Ngày hôm nay tôi mất mát thật nhiều. Hi vọng sẽ có một ngày lại ngồi đàm đạo cùng ông bạn.
- Ông vẫn còn rạp xiếc đó thôi. Cố gắng kinh doanh cho tốt. Biết đâu sau này ta còn gặp lại nhau.
Nói rồi, Nguyễn Bạch bước ra ngoài.
- Chỉ đi tìm kiếm Con Rối của Thần mà thôi, tại sao lại khám phá ra nhiều bí mật tày trời như vậy? Haizz. Thôi kệ đi, cứ phải tìm thằng Bạch Thế Thắng đã. Hi vọng cái Vân nó không hớt tay trên của mình…- Thầy Grandino, em giúp gì được cho thầy?
Vương Thành Văn cất tiếng hỏi. Còn tiếp chuyện ông thầy này nhanh nhanh để còn vào thi nữa.
- Em là học trò của Nguyễn Mạnh. - Grandino chợt nói.
- Hở? À… Ý thầy là cố giáo sư Nguyễn Mạnh? Em đâu phải học trò gì của ông ấy, em chỉ đọc sách của ông ấy viết mà thôi.
- Nguyễn Mạnh từng có 2 người học trò tâm đắc nhất. Em là người thứ 3.
- Thầy này, em không biết thầy với thầy Mạnh quen biết ra sao, cũng không rõ thầy muốn nói gì, nhưng nếu thầy không có chuyện gì quan trọng, thì em xin phép, em còn phải vào thi nữa…
- Ta có thể nhận em làm học trò. Em sẽ không cần phải thi nữa.
- A? Sao tự nhiên thầy lại đột ngột vậy?
- Với một điều kiện.
- Em cũng đoán trước rồi mà. Làm gì có miếng ngon từ trên trời rơi xuống đâu chứ?
- Gọi Nguyễn Bạch tới cho ta. Tên khốn đó đã đánh cắp công trình nghiên cứu của ta cùng với cha của hắn. Ta phải thay Nguyễn Mạnh dạy dỗ con cái.
- Thầy định dạy dỗ ông ấy kiểu gì?
Grandino đưa ngón tay lên ngang cổ.
- Giết.
/700
|