Một ngày như mọi ngày, Vương Thành Văn dậy sớm. Đã 3 năm nay, hắn vẫn duy trì lối sinh hoạt như vậy. Đúng 4 giờ sáng, tỉnh dậy ký nhận đơn hàng từ nhà phân phối, kiểm kê một lượt số thực phẩm nhập về. 4 giờ 30 sáng, lên sân thượng luyện tập. Từ những bài tập cơ bản, cho tới nâng cao, theo những gì mà anh Quang từng dạy hắn, sau đó hắn bắt đầu phát triển cách luyện tập của riêng mình.
Từ năm 15 tuổi, Vương Thành Văn bắt đầu luyện tập Thể Hình. Hắn nghiên cứu rất nhiều về cách hình thành các khối cơ, chế độ luyện tập để tạo ra form người. Hắn luôn cố gắng duy trì một form người nhẹ nhàng và cân đối, thay vì có những thớ cơ bắp đồ sộ, bởi hắn đề cao tốc độ và sự linh hoạt hơn sức mạnh.
Tuy vậy, hướng luyện tập này tạo ra một vấn đề mà hắn vẫn luôn gặp phải: khuyết thiếu sức lực. Nhưng hắn không vội vàng. Sau nửa năm, hắn bắt đầu nâng cấp từ Thể Hình lên Thể Thuật, và luyện cách tích súc một lượng cơ bắp lớn vào trong một thể tích nhỏ. Nguyên lý này cũng tương tự như Đại Lực Quyền, nhưng thay vì tích súc cơ bắp trong một thời gian ngắn để bộc phát, thì hắn cần liên tục thực hiện bài tập này trong nhiều tháng. Đây là cả một quá trình dài hơi, vì sau mỗi lần tích súc, ngay ngày hôm sau lượng cơ bắp sẽ lại hao hụt đi gần hết, và cần tích súc tiếp.
Sau Thể Thuật, là luyện Võ thuật. Hắn vẫn giữ những nguyên lý cơ bản mà anh Quang từng dạy về Âm Dương Quyền. Khuyết thiếu duy nhất của hắn là thiếu kinh nghiệm thực chiến, hắn phải sử dụng không gian tưởng tượng để bù đắp.
Sau Võ Thuật, là luyện tập Nhãn lực.
Xong xuôi tất cả, đã là 6 giờ 30 sáng.
Hắn xuống dưới nhà.
Như thường lệ, Hoàng Bích Thanh đã lại hì hụi trong căn bếp. Hắn chào mẹ. Hắn thấy an tâm vì mẹ vẫn còn trẻ. Càng ngày trôi qua, hắn lại càng lo sợ một tương lai khi mẹ sẽ già.
Hắn vẫn không quên lời hứa của hắn lúc còn thơ bé. Hắn biết mẹ đã cực khổ nhiều. Giờ hắn đã lên lớp 10. Khoảng cách tới khi tốt nghiệp không còn xa nữa. Và thậm chí, hắn đang đứng trước cơ hội để hiện thực hóa ước mơ của mình sớm hơn.
Hôm nay là ngày sơ khảo Học sinh giỏi toàn thành phố.
Vương Thành Văn bị cấm thi 3 năm vì gây náo loạn ở Sự kiện năm đó, nhưng cũng vì vậy mà hắn toàn tâm toàn ý dành 3 năm qua để chuẩn bị cho ngày này.
Hắn biết không có chuyện 100% hắn sẽ vượt qua suôn sẻ. Thế gian này người tài giỏi có rất nhiều, và hắn chỉ là một người bình thường như mọi người. Nếu không đỗ, hắn sẽ lại dồn sức vào năm sau, năm sau nữa. Nếu vẫn không được, thì hắn vẫn sẽ cố gắng thi vào một trường Đại học, cố gắng kiếm một cái bằng Cử nhân, đi làm kiếm tiền mua nhà cho mẹ, sau đó tiết kiệm một khoản tiền để lên thăm cô bạn năm xưa.
Không biết cô gái đó còn nhớ lời hứa vu vơ năm nào hay không, nhưng Văn thì không. Hắn đã không hứa thì thôi, nếu đã hứa rồi, thì phải cố gắng thực hiện cho bằng được.
Viên đá năm xưa, hắn vẫn đeo trên cổ. Chỉ cần đem thứ này tới Phạm thị, sẽ được người ta tiếp đón hay sao? Hắn không rõ lắm. Chỉ mong người Phạm thị không hách dịch như Phạm Viết Tuệ.
Bích Thanh nhìn hắn một lượt, mỉm cười.
- Cố gắng hết mình con nhé.
Hắn đáp lời.
- Vâng, con đi đây thưa mẹ.
Hắn đã mặc đồng phục chỉnh tề. Bộ đồng phục này hắn mặc từ năm lớp 6 tới giờ, mà lạ một điều khi hắn lớn lên, bộ đồ cũng rộng ra theo, vô cùng vừa vặn. Hắn xỏ giầy. Cũng đôi giày đã theo hắn suốt 4 năm qua, nhưng bây giờ nó không còn chút tác dụng nào trong việc cản trở khả năng di chuyển của hắn nữa. Khi hắn so sánh với những đôi giày bình thường, chợt nhận thấy cũng không mấy khác biệt.
Hắn chạy ra ngoài ngõ, chạy qua phố công chức. Hắn cất tiếng chào mấy người hàng xóm đi tập buổi sớm. Hắn cứ thế phăm phăm chạy thẳng tới trường, vừa lẩm bẩm ôn lại kiến thức trong đầu.
Chợt, Vương Thành Văn nhận thấy có gì không ổn. Hắn cảm giác thấy dù đã được che giấu rất khéo léo, vẫn có một chút khí tức đang dõi theo hắn.
Vẫn không dừng bước chân, hắn đột nhiên đổi hướng chạy.
Khí tức kia lộ rõ một khoảnh khắc lúng túng bất định. Nó cũng đổi hướng bám theo hắn.
Nhưng am hiểu thành phố này, liệu có ai sánh bằng Vương Thành Văn? Kẻ theo dõi hắn rõ ràng không quen thuộc đường phố Hải Thành, càng chứng tỏ hắn không thuộc Bạch Linh Đội, cũng không thuộc bất kì băng đảng nào ở đây.
Có thể là… Giám Sát Hội của Phạm Viết Tuệ?
Tên này thật sự muốn đảm bảo rằng Vương Thành Văn sẽ ngoan ngoãn tới trường ngồi thi và không phá đám việc của hắn?
Vương Thành Văn không phải là kẻ thích chọc gậy bánh xe. Việc ai người đó làm, miễn là không có gì quá sai lầm, hắn cũng chẳng hơi đâu đi can thiệp. Nhưng đã muốn theo dõi hắn tới vậy, hắn cũng cần cho họ biết một câu trả lời.
Kính Hoa Thủy Nguyệt!
Phát động Kính Hoa Thủy Nguyệt trong một khoảnh khắc, hắn cũng rất nhịp nhàng bẻ ngoặt tại một ngõ hẻm, lấy đà đạp thẳng vào một bức tường, xoay người giữa không trung, đạp thêm 3 bước chân vào không khí, lộn một cái đáp xuống một mái nhà. Vừa lăn người dậy, hắn đã mượn đà lao đi, tốc độ bung ra không chút kiềm giữ, lao qua hơn 6 mái nhà chỉ trong 1 giây đồng hồ, sau đó lại từ trên không trung lao xuống.
Kẻ theo dõi hắn nay đã ở ngay phía dưới. Tên kia cũng giật mình nhìn lên, còn chưa kịp phản ứng, thì Vương Thành Văn đã ra tay.
Âm Dương Phong Quyển!
Hắn xoay người giữa không trung, một tay túm lấy cánh tay đối phương, đầu gối đạp lên vai kẻ đó, dùng sức đạp hắn úp mặt xuống đất.
- Ông anh, muốn theo dõi người khác mà lộ liễu như vậy, có ngày rước họa vào thân đó.
- Vương Thành Văn, mày muốn giỡn mặt với Giám Sát Hội à? Hôm qua Phạm Viết Tuệ chưa cảnh cáo mày hay sao?
- Không giỡn không giỡn. Vậy để làm thật nhé? - Hắn rút điện thoại từ trong túi ra dí vào lưng đối phương.
Tên này từ sau lưng chỉ cảm thấy một thứ cứng cứng dí vào, còn tưởng là súng. Hắn kêu lên oai oái:
- Thôi được rồi! Thôi được rồi! Tao chịu, tao chịu mày. Nhưng mày nhớ đấy, Giám Sát Hội có lực ảnh hưởng tới Bộ Giáo dục cũng không nhỏ đâu! Đừng để Phạm Viết Tuệ ngứa mắt với mày!
- Ồ. Ngứa thì gãi thôi mà?
Nói rồi, tên này bỗng thấy lưng mình nhẹ bẫng. Vùng ngồi dậy, đã không còn thấy Vương Thành Văn đâu nữa.- Haizz. Mới sáng sớm ra đã gặp người theo đuôi. Mệt mỏi ghê.
Văn lại vắt chân lên cổ chạy tới trường. Không nhanh lại muộn giờ thi thì chết.
- Văn! Văn!
Văn giật mình dừng lại. Từ một nắp cống ven đường, thằng Minh lồm cồm bò lên, vẻ mặt vô cùng gấp gáp.
- Thằng Khang vừa ra tù hôm qua. Bọn đàn em nói với tao là từ đó nó biệt tích luôn không biết đi đâu làm gì. Mày có nghĩ là thằng đó lại đi gây chuyện không?
Văn nhăn mặt nói:
- Xùy xùy! Chuyện còn chưa đến nỗi nào, mày tự lo đi. Tao còn phải đi thi!
Nói rồi, hắn lại chạy tiếp.
Reng! Reng!
Là thầy Khoái gọi.
- Văn à, mấy hôm nay thầy có xem lại hồ sơ của Bạch Thế Thắng. Địa chỉ đăng ký trong hồ sơ của nó có điểm rất bất thường, em có muốn check qua không?
Văn lại nhăn mặt:
- Xùy xùy! Chuyện ấy làm sau cũng được mà. Em còn phải đi thi, thầy đợi tới tối hẵng gọi nhé!
Sao ngày hôm nay ai cũng muốn làm phiền hắn vậy nhỉ? Hắn lại phăm phăm chạy tới trường.
Bỗng nhiên, đón trước mặt hắn, lại là một luồng áp lực khó thở.
Là Đại Giáo sư Grandino.
“Lại cái gì nữa đây?”. Văn ngao ngán nghĩ thầm.
Có phải cả thế giới này muốn ngăn hắn đi thi học sinh giỏi hay không?
Từ năm 15 tuổi, Vương Thành Văn bắt đầu luyện tập Thể Hình. Hắn nghiên cứu rất nhiều về cách hình thành các khối cơ, chế độ luyện tập để tạo ra form người. Hắn luôn cố gắng duy trì một form người nhẹ nhàng và cân đối, thay vì có những thớ cơ bắp đồ sộ, bởi hắn đề cao tốc độ và sự linh hoạt hơn sức mạnh.
Tuy vậy, hướng luyện tập này tạo ra một vấn đề mà hắn vẫn luôn gặp phải: khuyết thiếu sức lực. Nhưng hắn không vội vàng. Sau nửa năm, hắn bắt đầu nâng cấp từ Thể Hình lên Thể Thuật, và luyện cách tích súc một lượng cơ bắp lớn vào trong một thể tích nhỏ. Nguyên lý này cũng tương tự như Đại Lực Quyền, nhưng thay vì tích súc cơ bắp trong một thời gian ngắn để bộc phát, thì hắn cần liên tục thực hiện bài tập này trong nhiều tháng. Đây là cả một quá trình dài hơi, vì sau mỗi lần tích súc, ngay ngày hôm sau lượng cơ bắp sẽ lại hao hụt đi gần hết, và cần tích súc tiếp.
Sau Thể Thuật, là luyện Võ thuật. Hắn vẫn giữ những nguyên lý cơ bản mà anh Quang từng dạy về Âm Dương Quyền. Khuyết thiếu duy nhất của hắn là thiếu kinh nghiệm thực chiến, hắn phải sử dụng không gian tưởng tượng để bù đắp.
Sau Võ Thuật, là luyện tập Nhãn lực.
Xong xuôi tất cả, đã là 6 giờ 30 sáng.
Hắn xuống dưới nhà.
Như thường lệ, Hoàng Bích Thanh đã lại hì hụi trong căn bếp. Hắn chào mẹ. Hắn thấy an tâm vì mẹ vẫn còn trẻ. Càng ngày trôi qua, hắn lại càng lo sợ một tương lai khi mẹ sẽ già.
Hắn vẫn không quên lời hứa của hắn lúc còn thơ bé. Hắn biết mẹ đã cực khổ nhiều. Giờ hắn đã lên lớp 10. Khoảng cách tới khi tốt nghiệp không còn xa nữa. Và thậm chí, hắn đang đứng trước cơ hội để hiện thực hóa ước mơ của mình sớm hơn.
Hôm nay là ngày sơ khảo Học sinh giỏi toàn thành phố.
Vương Thành Văn bị cấm thi 3 năm vì gây náo loạn ở Sự kiện năm đó, nhưng cũng vì vậy mà hắn toàn tâm toàn ý dành 3 năm qua để chuẩn bị cho ngày này.
Hắn biết không có chuyện 100% hắn sẽ vượt qua suôn sẻ. Thế gian này người tài giỏi có rất nhiều, và hắn chỉ là một người bình thường như mọi người. Nếu không đỗ, hắn sẽ lại dồn sức vào năm sau, năm sau nữa. Nếu vẫn không được, thì hắn vẫn sẽ cố gắng thi vào một trường Đại học, cố gắng kiếm một cái bằng Cử nhân, đi làm kiếm tiền mua nhà cho mẹ, sau đó tiết kiệm một khoản tiền để lên thăm cô bạn năm xưa.
Không biết cô gái đó còn nhớ lời hứa vu vơ năm nào hay không, nhưng Văn thì không. Hắn đã không hứa thì thôi, nếu đã hứa rồi, thì phải cố gắng thực hiện cho bằng được.
Viên đá năm xưa, hắn vẫn đeo trên cổ. Chỉ cần đem thứ này tới Phạm thị, sẽ được người ta tiếp đón hay sao? Hắn không rõ lắm. Chỉ mong người Phạm thị không hách dịch như Phạm Viết Tuệ.
Bích Thanh nhìn hắn một lượt, mỉm cười.
- Cố gắng hết mình con nhé.
Hắn đáp lời.
- Vâng, con đi đây thưa mẹ.
Hắn đã mặc đồng phục chỉnh tề. Bộ đồng phục này hắn mặc từ năm lớp 6 tới giờ, mà lạ một điều khi hắn lớn lên, bộ đồ cũng rộng ra theo, vô cùng vừa vặn. Hắn xỏ giầy. Cũng đôi giày đã theo hắn suốt 4 năm qua, nhưng bây giờ nó không còn chút tác dụng nào trong việc cản trở khả năng di chuyển của hắn nữa. Khi hắn so sánh với những đôi giày bình thường, chợt nhận thấy cũng không mấy khác biệt.
Hắn chạy ra ngoài ngõ, chạy qua phố công chức. Hắn cất tiếng chào mấy người hàng xóm đi tập buổi sớm. Hắn cứ thế phăm phăm chạy thẳng tới trường, vừa lẩm bẩm ôn lại kiến thức trong đầu.
Chợt, Vương Thành Văn nhận thấy có gì không ổn. Hắn cảm giác thấy dù đã được che giấu rất khéo léo, vẫn có một chút khí tức đang dõi theo hắn.
Vẫn không dừng bước chân, hắn đột nhiên đổi hướng chạy.
Khí tức kia lộ rõ một khoảnh khắc lúng túng bất định. Nó cũng đổi hướng bám theo hắn.
Nhưng am hiểu thành phố này, liệu có ai sánh bằng Vương Thành Văn? Kẻ theo dõi hắn rõ ràng không quen thuộc đường phố Hải Thành, càng chứng tỏ hắn không thuộc Bạch Linh Đội, cũng không thuộc bất kì băng đảng nào ở đây.
Có thể là… Giám Sát Hội của Phạm Viết Tuệ?
Tên này thật sự muốn đảm bảo rằng Vương Thành Văn sẽ ngoan ngoãn tới trường ngồi thi và không phá đám việc của hắn?
Vương Thành Văn không phải là kẻ thích chọc gậy bánh xe. Việc ai người đó làm, miễn là không có gì quá sai lầm, hắn cũng chẳng hơi đâu đi can thiệp. Nhưng đã muốn theo dõi hắn tới vậy, hắn cũng cần cho họ biết một câu trả lời.
Kính Hoa Thủy Nguyệt!
Phát động Kính Hoa Thủy Nguyệt trong một khoảnh khắc, hắn cũng rất nhịp nhàng bẻ ngoặt tại một ngõ hẻm, lấy đà đạp thẳng vào một bức tường, xoay người giữa không trung, đạp thêm 3 bước chân vào không khí, lộn một cái đáp xuống một mái nhà. Vừa lăn người dậy, hắn đã mượn đà lao đi, tốc độ bung ra không chút kiềm giữ, lao qua hơn 6 mái nhà chỉ trong 1 giây đồng hồ, sau đó lại từ trên không trung lao xuống.
Kẻ theo dõi hắn nay đã ở ngay phía dưới. Tên kia cũng giật mình nhìn lên, còn chưa kịp phản ứng, thì Vương Thành Văn đã ra tay.
Âm Dương Phong Quyển!
Hắn xoay người giữa không trung, một tay túm lấy cánh tay đối phương, đầu gối đạp lên vai kẻ đó, dùng sức đạp hắn úp mặt xuống đất.
- Ông anh, muốn theo dõi người khác mà lộ liễu như vậy, có ngày rước họa vào thân đó.
- Vương Thành Văn, mày muốn giỡn mặt với Giám Sát Hội à? Hôm qua Phạm Viết Tuệ chưa cảnh cáo mày hay sao?
- Không giỡn không giỡn. Vậy để làm thật nhé? - Hắn rút điện thoại từ trong túi ra dí vào lưng đối phương.
Tên này từ sau lưng chỉ cảm thấy một thứ cứng cứng dí vào, còn tưởng là súng. Hắn kêu lên oai oái:
- Thôi được rồi! Thôi được rồi! Tao chịu, tao chịu mày. Nhưng mày nhớ đấy, Giám Sát Hội có lực ảnh hưởng tới Bộ Giáo dục cũng không nhỏ đâu! Đừng để Phạm Viết Tuệ ngứa mắt với mày!
- Ồ. Ngứa thì gãi thôi mà?
Nói rồi, tên này bỗng thấy lưng mình nhẹ bẫng. Vùng ngồi dậy, đã không còn thấy Vương Thành Văn đâu nữa.- Haizz. Mới sáng sớm ra đã gặp người theo đuôi. Mệt mỏi ghê.
Văn lại vắt chân lên cổ chạy tới trường. Không nhanh lại muộn giờ thi thì chết.
- Văn! Văn!
Văn giật mình dừng lại. Từ một nắp cống ven đường, thằng Minh lồm cồm bò lên, vẻ mặt vô cùng gấp gáp.
- Thằng Khang vừa ra tù hôm qua. Bọn đàn em nói với tao là từ đó nó biệt tích luôn không biết đi đâu làm gì. Mày có nghĩ là thằng đó lại đi gây chuyện không?
Văn nhăn mặt nói:
- Xùy xùy! Chuyện còn chưa đến nỗi nào, mày tự lo đi. Tao còn phải đi thi!
Nói rồi, hắn lại chạy tiếp.
Reng! Reng!
Là thầy Khoái gọi.
- Văn à, mấy hôm nay thầy có xem lại hồ sơ của Bạch Thế Thắng. Địa chỉ đăng ký trong hồ sơ của nó có điểm rất bất thường, em có muốn check qua không?
Văn lại nhăn mặt:
- Xùy xùy! Chuyện ấy làm sau cũng được mà. Em còn phải đi thi, thầy đợi tới tối hẵng gọi nhé!
Sao ngày hôm nay ai cũng muốn làm phiền hắn vậy nhỉ? Hắn lại phăm phăm chạy tới trường.
Bỗng nhiên, đón trước mặt hắn, lại là một luồng áp lực khó thở.
Là Đại Giáo sư Grandino.
“Lại cái gì nữa đây?”. Văn ngao ngán nghĩ thầm.
Có phải cả thế giới này muốn ngăn hắn đi thi học sinh giỏi hay không?
/700
|