Triệu Thiên Trúc theo hầu Hà Chí Thương đã nhiều năm, lại tiếp thu nền giáo dục của Văn Viện Thủy Liên vô cùng chăm chỉ, năng lực của hắn trong bậc Cao trung đã có thể coi là gần tới đỉnh cao.
Văn học, Thư pháp, Tâm lý, và Luyện đan, đều đã đạt tới thượng thừa của bậc Cao trung, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều sinh viên Đại học. Nhưng quan trọng hơn, là từ những kiến thức đó, hắn đã xây dựng được cho mình một đấu pháp gần như không có đối thủ.
Thủy Mặc Đan!
Vương Thành Văn có lẽ không được chứng kiến trận đấu giữa Triệu Thiên Trúc và Vũ Hải Phong, nhưng giờ thì nó đã được chứng kiến chiến lực của Triệu Thiên Trúc. 7 viên đan được chẳng biết từ bao giờ đã bị ném lên không trung, vỡ tung ra thành một cơn mưa mực đen. Mực không rơi xuống đất, mà phủ lấy nhau, dần vẽ nên một cảnh non nước hữu tình.
Nếu nói Nguyễn Thanh Phong mới 14 tuổi đã đạt thành tầng Tư duy Trừu tượng, thì Triệu Thiên Trúc, năm nay đã 18 tuổi, lại miệt mài chăm chỉ, kết hợp nhiều loại kiến thức với nhau, đã có thể đạt tới chiến lực không thua kém. Thậm chí, với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn, độ nguy hiểm của hắn còn cao hơn rất rất nhiều.
Vương Thành Văn ngay lập tức nhận thấy mình như bị lạc với một thế giới thủy mặc, với núi non, sông nước, với con thuyền xa xa, có người lái đò đang nhẹ nhàng khuấy nước. Trên đỉnh núi cao là rừng cây bạt ngàn. Nó thấy rõ cả khung cảnh bên kia bờ sông, với rừng rậm, với chim chóc, với núi non.
Nếu nói phong cách của Nguyễn Thanh Phong là tài tử, là qua loa, vẽ một nhành cây là thấy cả rừng cây, thì bức tranh thủy mặc của Triệu Thiên Trúc lại chi tiết đến nhức đầu. Hoàn toàn không có một điểm nhấn, mà cứ như là mang cả thiên nhiên, từng cái lá, từng cọng cỏ vào trong bức tranh.
Đây thực ra là một Trận đồ bằng Thư pháp. Trận đồ này tác động trực tiếp vào não bộ qua đường thị giác, làm người ta như lạc vào một mê cung, mê muội và hoang mang.
Đây chính là lý do vì sao, Hà Chí Thương từng nói rằng với khả năng của Vương Thành Văn, nó chưa đủ sức để đấu lại Triệu Thiên Trúc.
Nhưng Văn lại mỉm cười.
Thứ mê đồ này hóa ra lại trợ giúp cho nó. Vì nó biết, trọng tài còn đang đuổi đằng sau. Có thứ này ngăn cản, nó sẽ được rảnh tay rảnh chân được thêm một thời gian.
Thứ gọi là mê đồ, không phải là không có cách phá giải. Nhưng cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất, không phải là phá mê đồ, mà phá kẻ tạo ra mê đồ.
Cùng lúc này, sát khí trong người nó lại bùng lên mạnh mẽ, như đốt cháy cả rừng cây, nung chảy cả núi non, làm khô cạn cả dòng sông, thiêu chết cả chim chóc. Sát khí này xuyên thẳng qua mê đồ, nhắm thẳng tới Triệu Thiên Trúc một cách phô trương không hề giấu giếm.
Hoành Kê Phi Cước!
Từ trong lớp mê đồ, Triệu Thiên Trúc chỉ nhìn thấy một luồng sát khí mạnh mẽ, hung hăng như một con gà chọi, hóa thành một cú đá nhắm thẳng vào vai phải của hắn. Bằng một cách bản năng, hắn thu hết toàn bộ Văn lực vào phòng thủ bên phải.
Đúng lúc này, Văn thở sâu một hơi. Nó thu nén toàn bộ sát khí vừa rồi vào trong lòng.
Mạnh mẽ như lửa, rồi lại tĩnh lặng như nước.
Bá đạo tới mức khiến người khác nghẹt thở, rồi lại điềm tĩnh như một mặt gương.
Thứ thay đổi này quá đột ngột, quá chênh lệch, khiến người ta không kịp thích ứng.
Triệu Thiên Trúc vốn đinh ninh rằng hắn sẽ phải nhận một cú đá vào phía bên trái, mà không nhận ra đối phương đã thay đổi hướng di chuyển từ lâu.
Kính Hoa Thủy Nguyệt. Khi ngươi nhìn vào một mặt gương, thứ ngươi thấy, vừa là sự thật, vừa là giả dối.
Triệu Thiên Trúc chợt thấy nhói đau bên mạn trái. Một nắm đấm đã nhắm thẳng vào mạng sườn của hắn, kèm theo một độ xoáy thật mạnh.
Cùng lúc đó, là một chuỗi âm thanh ghê rợn vang lên.
Bang!! Bốp!! Toác!! Rắc!! Uỳnh!! Choang!! Rầm……..!!!!!!!!!!!!!
Một khoảng khắc sau, Triệu Thiên Trúc thấy mình bị xoáy tròn trên không, bay đi thật xa, thật xa.
Màn mưa thủy mặc cũng vì thế mà tan biến, rơi rào rào xuống mặt đất thành một cơn mưa đen ngòm.
Vương Thành Văn đứng trong cơn mưa ấy, khắp người bị dội xuống đen sì, chỉ có đôi mắt sáng quắc là mở trừng trừng nhìn về phía Vũ Hải Phong.
Nó lại lao lên.
Hai kẻ được coi là mạnh nhất trong đám học sinh, vào lúc này, nó chẳng coi ra một cái gì. Trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ, Vũ Hải Phong là thứ manh mối duy nhất nó có. Nếu anh ta không muốn nói cho nó điều nó cần biết, nó sẽ khiến hắn đau đớn tới khi nào phải nói ra mới thôi.
Khi con người ta tuyệt vọng, bạo lực là lối thoát duy nhất.
Vũ Hải Phong có hơi bất ngờ vì cảnh vừa rồi, nhưng hắn cũng không sợ hãi. Đánh bại Triệu Thiên Trúc, cũng không có nghĩa là hắn phải sợ. Hắn cũng giơ tay lên bước tới. Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, rắn chắc hơn, tạo nên một áp lực lớn hơn.
Hải Dương Thủy Áp Thặng Ba Chưởng, tuyệt học của Đại tướng Hải quân Nguyễn Hữu Dũng, là có thể áp dụng với mọi loại chất lỏng hay chất khí, sử dụng áp suất của chúng để biến thành một thứ vũ khí chết người.
Vũ Hải Phong mới chỉ là học sinh, hắn chưa thể vận dụng được Thặng Ba Chưởng như anh trai mình, nhưng hắn còn có sức mạnh cơ bắp. Sử dụng sức mạnh cơ bắp để tương hỗ cho áp suất của Thặng Ba Chưởng, đã có thể tạo ra một môn Chưởng pháp không thể coi thường.
Vũ Hải Phong bước lên một bước dài như đang lướt đi trên mặt biển, cánh tay vòng một vòng như đang thu lấy không khí xung quanh, sau đó, đánh ra!!
Khí thế này, quả nhiên - Văn nghĩ thầm - không khác gì cơn sóng dữ dội những ngày con nước lớn. Nếu là trước đây, nó đã bị cơn sóng này đánh cho ngã sấp mặt.
Nhưng suy cho cùng, Vũ Hải Phong dù có mạnh mẽ bao nhiêu, cũng không thể rộng lớn như biển cả. Thặng Ba Chưởng dù có bá đạo thế nào, cũng có lỗ hổng.
Ngay khi áp lực của Thặng Ba Chưởng vừa chớm chạm vào người Văn, nó chợt giật lùi lại, giống như cách nó từng né catcher của Vô Cực. Ngay sau đó, xoay người, bước lên.
Âm Dương Bộ Pháp!
Kết hợp với đó, là Kính Hoa Thủy Nguyệt.
Hai thứ đó kết hợp lại, khiến Văn thoắt ẩn thoắt hiện, tới lúc đối thủ kịp nhận ra, nó như thể đã dịch chuyển tức thời tới ngay sát sườn.
- Nói!!
Một đấm tung ra, nhắm thẳng vào vùng xương sườn. Trong cơn đau đớn, Vũ Hải Phong dường như còn nghe thấy một tiếng rắc nhẹ.
Hắn cắn răng nhịn cơn đau, vung khuỷu tay đánh thẳng vào đầu thằng nhóc.
Hụt! Khuỷu tay của hắn lại vung vào không khí.
Hự!!
Một đấm nữa lại tung ra, lần này là từ bên ngược lại.
- Tao chẳng biết mày đang nói cái gì!!
Bốp!!
Lần này, một đấm đã đấm thẳng vào mặt hắn.
Má của Vũ Hải Phong va mạnh vào hàm răng, rách bươm, chảy máu. Hắn thấy rát hết một bên má.
Lúc này, trọng tài cũng đã đuổi tới. Ông ta từ sau lưng Vương Thành Văn, không ngừng đưa tay túm nó lại. Nhưng mỗi lần ông ta định túm, bằng một cách nào đó, Vương Thành Văn luôn thoát được.
Nó vừa né những cú tóm của trọng tài, vừa né đòn của Vũ Hải Phong, vừa đấm túi bụi vào đối thủ.
Trong một trạng thái lạ kì nào đó, Văn cảm thấy như cơ thể mình được giải phóng toàn bộ. Mọi chuyển động, mọi nhận biết, mọi suy nghĩ của nó đều trôi chảy một cách khác thường.
Có lẽ, là vì mấy tháng tập chơi thể thao sao?
Nó không quan tâm. Nó chỉ mơ hồ cảm thấy, não mình càng hoạt động càng tăng tốc, tăng tốc nhanh tới mức trước khi nó kịp nhận thức mình đang làm gì, cơ thể nó đã làm điều ấy xong rồi.
Né, đấm, né, đá, thêm một đấm, thúc thẳng vào bụng, đánh vào yết hầu, nhân trung, ấn đường, thừa khấp, trung quản, thần khuyết, khí hải, chương môn, cưu vĩ, xích trạch…!!
Huyệt đạo trên cơ thể người, nhiều vô kể, nhưng anh Quang có dạy nó tầm 70 huyệt, đều là những huyệt trọng yếu. Nó nhớ được hình như là đầy đủ. Giờ đây nó không kịp lục tìm não mình, mà cứ nơi nào hiện ra trước mắt trùng với những huyệt đạo trên, nó lại đánh vào.
Mặc kệ khung cảnh kì quái do 3 người tạo ra, một người cố can ngăn, một đứa cố đánh, một kẻ cố chống cự, tiếng bốp bốp vang lên liên tục không ngừng, không ngừng, kèm theo đó là tiếng xương vỡ, tiếng rên la, tiếng gào thét, càng khiến người ta sởn da gà. Ai nấy đều cảm thấy một cảm giác kinh hãi buốt giá dần dâng lên trong lòng. Nếu mình là kẻ bị đánh thì sao?
- Vương Thành Văn! Nếu em không dừng lại, ban tổ chức sẽ loại em khỏi cuộc thi! Đồng thời cấm thi 3 năm! Em hãy nghĩ đến tương lai của mình!
Trọng tài đã bất lực tới mức phải hét lên đe dọa. Mà thật ra, lời đe dọa này còn ý nghĩa hay sao? Đã có gan lên đây phá đám, còn mong coi như không có việc gì hay sao?
Những cú đấm tàn ác vẫn không dừng lại. Vũ Hải Phong, kẻ được coi là học sinh mạnh nhất Hải Thành, nam thần của tất cả nữ sinh, là vận động viên sáng giá của thành phố, lại đang bị động ăn đòn như một cái bị bông.
Tới lúc mà, mặt hắn bị đánh cho sưng vù, biến dạng, máu me đầm đìa, răng gãy mất vài chiếc, hắn mới cố gằng thều thào:
- Tao… Tôi… không biết gì hết…
Triệu Thiên Trúc sau khi bị đánh bay, nhận thấy Hộ giáp của mình vẫn còn là hàng xịn, lắc lắc vài cái, cảm thấy không quá đau đớn, cũng chạy tới can ngăn.
- Vương Thành Văn! Anh biết tâm trạng của em! Nhưng Vũ Hải Phong vài ngày trước còn đang nằm trong viện! Tay phải hắn ta thật sự bị chấn thương, không thể nào viết được!
Vương Thành Văn quay ngoắt lại nhìn Triệu Thiên Trúc.
- Nói vậy, là anh biết?
Vương Thành Văn buông Vũ Hải Phong cái bịch xuống đất như thể ném một bao cát, quay lại trừng mắt nhìn thẳng Triệu Thiên Trúc.
Triệu Thiên Trúc đón nhận ánh mắt hung dữ này, cũng nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Hắn khẽ đưa mắt nhìn Hà Chí Thương, thấy ông ta khẽ gật đầu, hắn mới lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy.
- Con Cú Chó của Trần Phương Linh, ngày hôm qua vừa bay về trường. Nó bị thương rất nặng, đang được chăm sóc. Đây là tờ giấy được cuốn dưới chân nó. Nét bút trên đấy là của Trần Phương Linh, đã được chứng minh.
Văn đưa tay cầm lấy tờ giấy. Chữ trên đó, đúng là nét chữ của Linh.
“73 - A - 23 27 - D - 13
Tớ tin cậu”
Những dòng chữ này thật sự khó hiểu, nhưng thứ làm Văn yên lòng nhất, là Linh vẫn an toàn.
Chợt nó cảm thấy tâm trạng căng thẳng của mình buông lỏng đi một chút. Ít ra thì, Linh vẫn an toàn.
Đúng lúc này, hơn chục thành viên Hải Linh Đội không biết từ đâu nhảy ra, khóa cứng cả hai tay hai chân nó, đè thẳng nó xuống sàn.
Văn học, Thư pháp, Tâm lý, và Luyện đan, đều đã đạt tới thượng thừa của bậc Cao trung, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều sinh viên Đại học. Nhưng quan trọng hơn, là từ những kiến thức đó, hắn đã xây dựng được cho mình một đấu pháp gần như không có đối thủ.
Thủy Mặc Đan!
Vương Thành Văn có lẽ không được chứng kiến trận đấu giữa Triệu Thiên Trúc và Vũ Hải Phong, nhưng giờ thì nó đã được chứng kiến chiến lực của Triệu Thiên Trúc. 7 viên đan được chẳng biết từ bao giờ đã bị ném lên không trung, vỡ tung ra thành một cơn mưa mực đen. Mực không rơi xuống đất, mà phủ lấy nhau, dần vẽ nên một cảnh non nước hữu tình.
Nếu nói Nguyễn Thanh Phong mới 14 tuổi đã đạt thành tầng Tư duy Trừu tượng, thì Triệu Thiên Trúc, năm nay đã 18 tuổi, lại miệt mài chăm chỉ, kết hợp nhiều loại kiến thức với nhau, đã có thể đạt tới chiến lực không thua kém. Thậm chí, với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn, độ nguy hiểm của hắn còn cao hơn rất rất nhiều.
Vương Thành Văn ngay lập tức nhận thấy mình như bị lạc với một thế giới thủy mặc, với núi non, sông nước, với con thuyền xa xa, có người lái đò đang nhẹ nhàng khuấy nước. Trên đỉnh núi cao là rừng cây bạt ngàn. Nó thấy rõ cả khung cảnh bên kia bờ sông, với rừng rậm, với chim chóc, với núi non.
Nếu nói phong cách của Nguyễn Thanh Phong là tài tử, là qua loa, vẽ một nhành cây là thấy cả rừng cây, thì bức tranh thủy mặc của Triệu Thiên Trúc lại chi tiết đến nhức đầu. Hoàn toàn không có một điểm nhấn, mà cứ như là mang cả thiên nhiên, từng cái lá, từng cọng cỏ vào trong bức tranh.
Đây thực ra là một Trận đồ bằng Thư pháp. Trận đồ này tác động trực tiếp vào não bộ qua đường thị giác, làm người ta như lạc vào một mê cung, mê muội và hoang mang.
Đây chính là lý do vì sao, Hà Chí Thương từng nói rằng với khả năng của Vương Thành Văn, nó chưa đủ sức để đấu lại Triệu Thiên Trúc.
Nhưng Văn lại mỉm cười.
Thứ mê đồ này hóa ra lại trợ giúp cho nó. Vì nó biết, trọng tài còn đang đuổi đằng sau. Có thứ này ngăn cản, nó sẽ được rảnh tay rảnh chân được thêm một thời gian.
Thứ gọi là mê đồ, không phải là không có cách phá giải. Nhưng cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất, không phải là phá mê đồ, mà phá kẻ tạo ra mê đồ.
Cùng lúc này, sát khí trong người nó lại bùng lên mạnh mẽ, như đốt cháy cả rừng cây, nung chảy cả núi non, làm khô cạn cả dòng sông, thiêu chết cả chim chóc. Sát khí này xuyên thẳng qua mê đồ, nhắm thẳng tới Triệu Thiên Trúc một cách phô trương không hề giấu giếm.
Hoành Kê Phi Cước!
Từ trong lớp mê đồ, Triệu Thiên Trúc chỉ nhìn thấy một luồng sát khí mạnh mẽ, hung hăng như một con gà chọi, hóa thành một cú đá nhắm thẳng vào vai phải của hắn. Bằng một cách bản năng, hắn thu hết toàn bộ Văn lực vào phòng thủ bên phải.
Đúng lúc này, Văn thở sâu một hơi. Nó thu nén toàn bộ sát khí vừa rồi vào trong lòng.
Mạnh mẽ như lửa, rồi lại tĩnh lặng như nước.
Bá đạo tới mức khiến người khác nghẹt thở, rồi lại điềm tĩnh như một mặt gương.
Thứ thay đổi này quá đột ngột, quá chênh lệch, khiến người ta không kịp thích ứng.
Triệu Thiên Trúc vốn đinh ninh rằng hắn sẽ phải nhận một cú đá vào phía bên trái, mà không nhận ra đối phương đã thay đổi hướng di chuyển từ lâu.
Kính Hoa Thủy Nguyệt. Khi ngươi nhìn vào một mặt gương, thứ ngươi thấy, vừa là sự thật, vừa là giả dối.
Triệu Thiên Trúc chợt thấy nhói đau bên mạn trái. Một nắm đấm đã nhắm thẳng vào mạng sườn của hắn, kèm theo một độ xoáy thật mạnh.
Cùng lúc đó, là một chuỗi âm thanh ghê rợn vang lên.
Bang!! Bốp!! Toác!! Rắc!! Uỳnh!! Choang!! Rầm……..!!!!!!!!!!!!!
Một khoảng khắc sau, Triệu Thiên Trúc thấy mình bị xoáy tròn trên không, bay đi thật xa, thật xa.
Màn mưa thủy mặc cũng vì thế mà tan biến, rơi rào rào xuống mặt đất thành một cơn mưa đen ngòm.
Vương Thành Văn đứng trong cơn mưa ấy, khắp người bị dội xuống đen sì, chỉ có đôi mắt sáng quắc là mở trừng trừng nhìn về phía Vũ Hải Phong.
Nó lại lao lên.
Hai kẻ được coi là mạnh nhất trong đám học sinh, vào lúc này, nó chẳng coi ra một cái gì. Trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ, Vũ Hải Phong là thứ manh mối duy nhất nó có. Nếu anh ta không muốn nói cho nó điều nó cần biết, nó sẽ khiến hắn đau đớn tới khi nào phải nói ra mới thôi.
Khi con người ta tuyệt vọng, bạo lực là lối thoát duy nhất.
Vũ Hải Phong có hơi bất ngờ vì cảnh vừa rồi, nhưng hắn cũng không sợ hãi. Đánh bại Triệu Thiên Trúc, cũng không có nghĩa là hắn phải sợ. Hắn cũng giơ tay lên bước tới. Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, rắn chắc hơn, tạo nên một áp lực lớn hơn.
Hải Dương Thủy Áp Thặng Ba Chưởng, tuyệt học của Đại tướng Hải quân Nguyễn Hữu Dũng, là có thể áp dụng với mọi loại chất lỏng hay chất khí, sử dụng áp suất của chúng để biến thành một thứ vũ khí chết người.
Vũ Hải Phong mới chỉ là học sinh, hắn chưa thể vận dụng được Thặng Ba Chưởng như anh trai mình, nhưng hắn còn có sức mạnh cơ bắp. Sử dụng sức mạnh cơ bắp để tương hỗ cho áp suất của Thặng Ba Chưởng, đã có thể tạo ra một môn Chưởng pháp không thể coi thường.
Vũ Hải Phong bước lên một bước dài như đang lướt đi trên mặt biển, cánh tay vòng một vòng như đang thu lấy không khí xung quanh, sau đó, đánh ra!!
Khí thế này, quả nhiên - Văn nghĩ thầm - không khác gì cơn sóng dữ dội những ngày con nước lớn. Nếu là trước đây, nó đã bị cơn sóng này đánh cho ngã sấp mặt.
Nhưng suy cho cùng, Vũ Hải Phong dù có mạnh mẽ bao nhiêu, cũng không thể rộng lớn như biển cả. Thặng Ba Chưởng dù có bá đạo thế nào, cũng có lỗ hổng.
Ngay khi áp lực của Thặng Ba Chưởng vừa chớm chạm vào người Văn, nó chợt giật lùi lại, giống như cách nó từng né catcher của Vô Cực. Ngay sau đó, xoay người, bước lên.
Âm Dương Bộ Pháp!
Kết hợp với đó, là Kính Hoa Thủy Nguyệt.
Hai thứ đó kết hợp lại, khiến Văn thoắt ẩn thoắt hiện, tới lúc đối thủ kịp nhận ra, nó như thể đã dịch chuyển tức thời tới ngay sát sườn.
- Nói!!
Một đấm tung ra, nhắm thẳng vào vùng xương sườn. Trong cơn đau đớn, Vũ Hải Phong dường như còn nghe thấy một tiếng rắc nhẹ.
Hắn cắn răng nhịn cơn đau, vung khuỷu tay đánh thẳng vào đầu thằng nhóc.
Hụt! Khuỷu tay của hắn lại vung vào không khí.
Hự!!
Một đấm nữa lại tung ra, lần này là từ bên ngược lại.
- Tao chẳng biết mày đang nói cái gì!!
Bốp!!
Lần này, một đấm đã đấm thẳng vào mặt hắn.
Má của Vũ Hải Phong va mạnh vào hàm răng, rách bươm, chảy máu. Hắn thấy rát hết một bên má.
Lúc này, trọng tài cũng đã đuổi tới. Ông ta từ sau lưng Vương Thành Văn, không ngừng đưa tay túm nó lại. Nhưng mỗi lần ông ta định túm, bằng một cách nào đó, Vương Thành Văn luôn thoát được.
Nó vừa né những cú tóm của trọng tài, vừa né đòn của Vũ Hải Phong, vừa đấm túi bụi vào đối thủ.
Trong một trạng thái lạ kì nào đó, Văn cảm thấy như cơ thể mình được giải phóng toàn bộ. Mọi chuyển động, mọi nhận biết, mọi suy nghĩ của nó đều trôi chảy một cách khác thường.
Có lẽ, là vì mấy tháng tập chơi thể thao sao?
Nó không quan tâm. Nó chỉ mơ hồ cảm thấy, não mình càng hoạt động càng tăng tốc, tăng tốc nhanh tới mức trước khi nó kịp nhận thức mình đang làm gì, cơ thể nó đã làm điều ấy xong rồi.
Né, đấm, né, đá, thêm một đấm, thúc thẳng vào bụng, đánh vào yết hầu, nhân trung, ấn đường, thừa khấp, trung quản, thần khuyết, khí hải, chương môn, cưu vĩ, xích trạch…!!
Huyệt đạo trên cơ thể người, nhiều vô kể, nhưng anh Quang có dạy nó tầm 70 huyệt, đều là những huyệt trọng yếu. Nó nhớ được hình như là đầy đủ. Giờ đây nó không kịp lục tìm não mình, mà cứ nơi nào hiện ra trước mắt trùng với những huyệt đạo trên, nó lại đánh vào.
Mặc kệ khung cảnh kì quái do 3 người tạo ra, một người cố can ngăn, một đứa cố đánh, một kẻ cố chống cự, tiếng bốp bốp vang lên liên tục không ngừng, không ngừng, kèm theo đó là tiếng xương vỡ, tiếng rên la, tiếng gào thét, càng khiến người ta sởn da gà. Ai nấy đều cảm thấy một cảm giác kinh hãi buốt giá dần dâng lên trong lòng. Nếu mình là kẻ bị đánh thì sao?
- Vương Thành Văn! Nếu em không dừng lại, ban tổ chức sẽ loại em khỏi cuộc thi! Đồng thời cấm thi 3 năm! Em hãy nghĩ đến tương lai của mình!
Trọng tài đã bất lực tới mức phải hét lên đe dọa. Mà thật ra, lời đe dọa này còn ý nghĩa hay sao? Đã có gan lên đây phá đám, còn mong coi như không có việc gì hay sao?
Những cú đấm tàn ác vẫn không dừng lại. Vũ Hải Phong, kẻ được coi là học sinh mạnh nhất Hải Thành, nam thần của tất cả nữ sinh, là vận động viên sáng giá của thành phố, lại đang bị động ăn đòn như một cái bị bông.
Tới lúc mà, mặt hắn bị đánh cho sưng vù, biến dạng, máu me đầm đìa, răng gãy mất vài chiếc, hắn mới cố gằng thều thào:
- Tao… Tôi… không biết gì hết…
Triệu Thiên Trúc sau khi bị đánh bay, nhận thấy Hộ giáp của mình vẫn còn là hàng xịn, lắc lắc vài cái, cảm thấy không quá đau đớn, cũng chạy tới can ngăn.
- Vương Thành Văn! Anh biết tâm trạng của em! Nhưng Vũ Hải Phong vài ngày trước còn đang nằm trong viện! Tay phải hắn ta thật sự bị chấn thương, không thể nào viết được!
Vương Thành Văn quay ngoắt lại nhìn Triệu Thiên Trúc.
- Nói vậy, là anh biết?
Vương Thành Văn buông Vũ Hải Phong cái bịch xuống đất như thể ném một bao cát, quay lại trừng mắt nhìn thẳng Triệu Thiên Trúc.
Triệu Thiên Trúc đón nhận ánh mắt hung dữ này, cũng nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Hắn khẽ đưa mắt nhìn Hà Chí Thương, thấy ông ta khẽ gật đầu, hắn mới lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy.
- Con Cú Chó của Trần Phương Linh, ngày hôm qua vừa bay về trường. Nó bị thương rất nặng, đang được chăm sóc. Đây là tờ giấy được cuốn dưới chân nó. Nét bút trên đấy là của Trần Phương Linh, đã được chứng minh.
Văn đưa tay cầm lấy tờ giấy. Chữ trên đó, đúng là nét chữ của Linh.
“73 - A - 23 27 - D - 13
Tớ tin cậu”
Những dòng chữ này thật sự khó hiểu, nhưng thứ làm Văn yên lòng nhất, là Linh vẫn an toàn.
Chợt nó cảm thấy tâm trạng căng thẳng của mình buông lỏng đi một chút. Ít ra thì, Linh vẫn an toàn.
Đúng lúc này, hơn chục thành viên Hải Linh Đội không biết từ đâu nhảy ra, khóa cứng cả hai tay hai chân nó, đè thẳng nó xuống sàn.
/700
|