Khônnnnggggggggggggggggg!!!
Vũ Hải Hùng gào rú thê thảm. Hắn khóc nấc nghẹn từng ngụm.
- Chuyện này… chuyện này… hứccc… là sao?!!
Trong cơn bàng hoàng đột ngột này, hắn thấy đầu óc mình trống rỗng. Thu Mai của hắn, cô bé người yêu nhỏ nhen xấu tính của hắn, người mà hắn từng mong sẽ dành cả đời ở bên, đã mơ về một tương lai êm đẹp. Cô bạn gái nhỏ mà hắn chỉ dám lợi dụng sờ soạng có vài lần, còn chưa dám mơ gì xa hơn…
Chuyện đã xảy ra, không phải Vũ Hải Hùng không đoán ra. Thu Mai lén lút hẹn hò với Vũ Hải Phong, rồi rốt cuộc… chẳng biết vì sao… lại nằm gọn trong tủ quần áo của tên đó. Vũ Hải Hùng không ngu tới mức không hiểu rõ câu chuyện. Vũ Hải Phong muốn lợi dụng Thu Mai, để bắt cóc Trần Phương Linh. Những kẻ nhỏ bé như hắn, như Thu Mai, ngoài lý do đó ra, làm gì đắc tội với ai, làm gì đáng để phải bị như vậy chứ?
Nhưng hắn vẫn không thể nào chịu nổi. Hắn không thể nào tiếp nhận nổi. Hắn cần một người giải thích.
Đúng lúc này, hắn thấy kẻ dẫn hắn tới đây, Vương Thành Văn, thằng khốn đó… thở phào một cái!
Đến lúc này, Vũ Hải Hùng không thể nào kiềm chế nổi bản thân nữa. Hắn hét lên, lao tới túm lấy cổ áo của Vương Thành Văn:
- Thằng chó!!!!! Thằng chó chết!!!!! Thu Mai… Thu Mai như vậy… mày còn có thể thở phào nhẹ nhõm sao?!! Tao biết rồi!! Mày chỉ quan tâm tới Trần Phương Linh của mày thôi phải không?!!! Ai cũng vậy cả!! Ai cũng chỉ quan tâm tới Trần Phương Linh!!! Còn Thu Mai thì sao?? Em ấy làm gì nên tội?!! Tại sao em ấy phải liên lụy vào chuyện này?!!!
Văn bị túm áo như vậy, mặt vẫn không lộ ra thêm bất kì cảm xúc nào, nó chỉ khẽ cau mày:
- Anh đang cản đường tôi đó!
- Câm mồm cho tao!! Nếu không phải là Thu Mai… Nếu không phải là em ấy thân thiết với Trần Phương Linh… thì mày… chính mày!! Chính mày mới là cái đứa phải nằm trong tủ quần áo đó!!!! Mày không thể vì em ấy mà nhỏ một giọt nước mắt được sao?!! Đồ khốn nạn!! Đồ máu lạnh!!!
- Tôi phải đi cứu Linh. Nếu anh không tránh đường, đừng trách tôi…
- Bạn cùng lớp của mày vừa chết đó!! Đồ khốnnn!!!!! Hự……..!!!!!!!!!!!!!!
Bốppppppp!!!!!!! một tiếng, người ta chỉ thấy Vũ Hải Hùng bắn thẳng về phía sau, đập người vào đống tủ quần áo bằng nhôm mạnh tới mức lõm thành một lỗ, sau đó lăn lông lốc xuống đất. Hắn gập người ho rũ rượi, thổ ra một ngụm máu, rồi che mặt khóc thút thít.
Văn thu lại nắm tay, mắt nó vẫn không thể hiện bất kì cảm xúc gì, nó nhìn Vũ Hải Hùng và nói:
- Xin lỗi, lúc này tôi không thể nào thương xót cho bất kì ai được.
Rồi nó quay đi.
Tất cả học sinh Kình Ngư sững sờ sợ hãi nhìn bóng dáng nó bước ra ngoài, như đang nhìn một con quái vật.- Vũ Hải Phonggggggggggg!!!!!!!!!!!!!
Trận đấu giữa Vũ Hải Phong và Triệu Thiên Trúc đang trở nên gay cấn, chợt tất cả mọi người giật mình vì một tiếng thét điên dại.
Là Vương Thành Văn.
- Vũ Hải Phonggggggg!!!!!!!!! Mày ra đây cho taoooo!!!!!!!!!!!!
Hà Chí Thương như nhận ra điều gì. Hắn là kẻ đầu tiên chạy tới cản thằng nhóc.
- Văn!!! Em làm cái gì vậy?
Vương Thành Văn nhìn thấy Đinh Kiến Châu, cước bộ vẫn không ngừng, nó giơ tay chỉ thẳng vào mặt ông ta, gằn giọng:
- Cả ông nữa! Vì sao ông dám nói dối tôi? Tất cả các người, đều là lũ xấu xa!
Dù đã dự liệu có điều chẳng lành, Hà Chí Thương vẫn không khỏi giật mình đánh thót một cái. Hơn nữa, Chí Tôn Cường giả bị một đứa nhóc chỉ tay vào mặt thế này, cứ thấy sai sai.
- Thầy biết em đang muốn nói gì. Chuyện của Linh, thầy đã cho người đi giải cứu cô bé. Thầy chỉ không muốn em lo lắng. Chuyện này em hãy để người lớn giải quyết được không…
- Câm mồm!!
!!!
Lần này thì Hà Chí Thương câm nín thật rồi. Nhã nhặn hiền hòa như hắn, cũng không đến mức bị sỉ nhục như vậy mà còn cười nói được. Nên nhớ, hắn là 1 trong 5 kẻ mạnh nhất thế giới.
- Được lắm nhóc con! Cũng tới lúc phải dạy cho nhóc cái gì gọi là thứ bậc của thế giới!
Hắn dù chỉ là một phân thân, cũng không dám bung ra hết sức lực, nếu không thằng bé sẽ bị nghiền nát tới mức không tìm ra một mảnh bụi. Hắn chỉ đứng yên đó, mặt vẫn cười, chỉ bung ra một xíu xíu xíu áp lực, đã khiến Vương Thành Văn cảm thấy như ngàn ngọn núi đang nghiền ép.
Áp lực này, kinh khủng hơn gấp vạn vạn lần tên Tiến sĩ áo đen nó từng đối mặt.
- Trẻ con thì trật tự cho ta!
Hà Chí Thương đưa ra một cánh tay, rõ ràng chỉ là một cái vỗ đầu trìu mến, lại không khác gì một bàn tay Phật tổ trấn áp Tôn Ngộ Không, cao như núi, to như biển, đè ép cho người ta hoàn toàn bất lực.
Giây phút này, hơn bất kì ai ở đây, Vương Thành Văn là kẻ cảm nhận áp lực này rõ nhất. Đầu gối nó như muốn khuỵu xuống, não nó như muốn chết lịm, khắp cơ thể nó run rẩy.
Nhưng trong sâu thẳm từng tế bào của nó, trong từng vật chất di truyền của nó, lại vang lên một tiếng phản kháng.
“Vì sao ngươi phải sợ hãi kẻ mạnh?”
Trên đời này kẻ mạnh hơn ngươi có rất, rất, rất nhiều. Mạnh hơn ngươi một, hay mạnh hơn ngươi một triệu, cũng là mạnh. Cứ gặp kẻ mạnh thì sợ hãi, gặp kẻ yếu thì bắt nạt sao?
Dù tất cả thế giới có nghĩ như vậy, nhưng ngươi thì không!
Sợ hãi kẻ mạnh, thật là vô lý!
Thậm chí, thứ mà kẻ mạnh đang áp đặt lên ngươi, đang bắt ngươi quỳ gối, lại không phải là sức mạnh, mà là ý chí. Đến ý chí ngươi còn không đọ lại, thì lấy đâu ra tư cách mà đối kháng???
Vương Thành Văn chợt ngẩng cao đầu, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào Hà Chí Thương.
Từ thẳm sâu trong người nó, thứ sát khí vô tận, cuồn cuộn lại bùng lên. Thứ sát khí bẩm sinh mà hơn 11 năm trời mẹ nó cố gắng kiềm chế, nay như một con mãnh long sổ lồng, điên cuồng hung bạo bay vút lên, cất một tiếng gầm kinh thiên động địa.
Sát khí, cũng là một loại ý chí. Thứ ý chí này vượt quá mọi sự suy nghĩ của Hà Chí Thương, thứ ý chí này bỗng chốc trỗi dậy đàn áp cả ý chí của hắn.
- Mới 12 tuổi, đã có thứ ý chí khủng khiếp như vậy, thật sự bất khả tư nghị! Thật sự là chưa từng có trong lịch sử!
Hà Chí Thương ngao ngán nghĩ thầm. Dù gì thì gì, đứng trước hắn vẫn chỉ là một con rồng con đang cố gắng mọc nanh mọc vuốt, chỉ bằng bản năng hoang dã của mình cố gắng phản kháng lại. Còn hắn, đã là một con phượng hoàng hùng mạnh.
Hà Chí Thương nâng ý chí của mình thêm một bậc. Ý chí của một bậc Đế vương, đừng nói là một đứa trẻ con, dù có là toàn bộ thiên hạ, đều ít có kẻ nào không cúi đầu.
Đúng lúc này, Vương Thành Văn… biến mất!
- Hả???!!
Hà Chí Thương thật sự giật mình. Chỉ trong 1 phần 10 giây, hắn mất đi cảm giác về Vương Thành Văn. Hắn không nhận ra thằng bé đang ở đâu. Cho tới 1 phần 10 giây sau, hắn mới nhận ra, Vương Thành Văn đã lách qua hắn, chạy thẳng về hướng sân đấu.
- Vừa rồi… Kính Hoa… Thủy Nguyệt???
Không phải Hà Chí Thương không tin rằng, với thiên phú của Vương Thành Văn, thằng bé có thể nắm được Kính Hoa Thủy Nguyệt. Thứ mà hắn không tin nổi, là chính hắn cũng bị trúng một đòn này.
Với chiến lực của hắn, quay lại bắt lấy thằng nhóc chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hắn lại không muốn nữa. Hắn muốn nhìn xem, liệu tiềm năng của Vương Thành Văn cao tới mức nào.
- Đứng lại! Không ai được phép phá rối trận thi đấu….
Trọng tài đã nhanh chân chạy ra cản lấy. Trình độ Thạc sĩ, tuy không tính là cao, cũng thừa sức bắt nạt lũ học sinh.
Bắt Long Trảo!!
Một bàn tay giơ ra, năm ngón tay khum lại như móng rồng, nhắm thẳng vào bờ vai của Vương Thành Văn. Một trảo này, tin chắc chụp gọn được kẻ phá rối.
Nào ngờ, đúng lúc này, một luồng áp lực nóng rực từ Vương Thành Văn phát ra, khiến cả trọng tài cũng phải nhăn mặt. Bàn tay ông ta vẫn không dừng lại, chuẩn xác bắt thẳng lấy Vương Thành Văn.
Vụt!
Bắt Long Trảo, cứ thế chụp vào khoảng không. Hình ảnh vừa rồi của Vương Thành Văn, ngỡ như bóng trăng dưới nước, lúc bắt được, lại tan biến thành hư không.
Vương Thành Văn thật sự, đã dùng hai bước di chuyển, lách người nhẹ nhàng né qua trọng tài, lao thẳng lên sân đấu.
Triệu Thiên Trúc và Vũ Hải Phong, hai kẻ mạnh nhất sự kiện lần này, đang giao đấu kịch liệt cũng phải dừng lại nhìn Vương Thành Văn đang lao tới.
- Vũ Hài Phongggg!!!!!!!!!!
Vương Thành Văn hét lên.
Vũ Hải Phong mặt không biểu cảm, chỉ đứng đó. Còn Triệu Thiên Trúc thì đã lao lên cản bước.
- Nhóc con, chỉ là hiểu nhầm, tại sao không chịu nghe người lớn giải thích? Kẻ đó có thể hóa trang thành bất cứ ai!
Triệu Thiên Trúc biết Vương Thành Văn là kẻ không thích dài dòng, đã cố gắng gói gọn toàn bộ logic cần thiết vào một câu nói, để mong thằng bé hiểu ra vấn đề.
Ai ngờ, Vương Thành Văn cứ thế lao tới, sát khí chẳng những không giảm còn tăng, và nó chả cần quan tâm người mình tìm là Vũ Hải Phong. Triệu Thiên Trúc cản đường nó, thì nó sẵn sàng đập Triệu Thiên Trúc. Nó hét lên:
- Cút!
Vũ Hải Hùng gào rú thê thảm. Hắn khóc nấc nghẹn từng ngụm.
- Chuyện này… chuyện này… hứccc… là sao?!!
Trong cơn bàng hoàng đột ngột này, hắn thấy đầu óc mình trống rỗng. Thu Mai của hắn, cô bé người yêu nhỏ nhen xấu tính của hắn, người mà hắn từng mong sẽ dành cả đời ở bên, đã mơ về một tương lai êm đẹp. Cô bạn gái nhỏ mà hắn chỉ dám lợi dụng sờ soạng có vài lần, còn chưa dám mơ gì xa hơn…
Chuyện đã xảy ra, không phải Vũ Hải Hùng không đoán ra. Thu Mai lén lút hẹn hò với Vũ Hải Phong, rồi rốt cuộc… chẳng biết vì sao… lại nằm gọn trong tủ quần áo của tên đó. Vũ Hải Hùng không ngu tới mức không hiểu rõ câu chuyện. Vũ Hải Phong muốn lợi dụng Thu Mai, để bắt cóc Trần Phương Linh. Những kẻ nhỏ bé như hắn, như Thu Mai, ngoài lý do đó ra, làm gì đắc tội với ai, làm gì đáng để phải bị như vậy chứ?
Nhưng hắn vẫn không thể nào chịu nổi. Hắn không thể nào tiếp nhận nổi. Hắn cần một người giải thích.
Đúng lúc này, hắn thấy kẻ dẫn hắn tới đây, Vương Thành Văn, thằng khốn đó… thở phào một cái!
Đến lúc này, Vũ Hải Hùng không thể nào kiềm chế nổi bản thân nữa. Hắn hét lên, lao tới túm lấy cổ áo của Vương Thành Văn:
- Thằng chó!!!!! Thằng chó chết!!!!! Thu Mai… Thu Mai như vậy… mày còn có thể thở phào nhẹ nhõm sao?!! Tao biết rồi!! Mày chỉ quan tâm tới Trần Phương Linh của mày thôi phải không?!!! Ai cũng vậy cả!! Ai cũng chỉ quan tâm tới Trần Phương Linh!!! Còn Thu Mai thì sao?? Em ấy làm gì nên tội?!! Tại sao em ấy phải liên lụy vào chuyện này?!!!
Văn bị túm áo như vậy, mặt vẫn không lộ ra thêm bất kì cảm xúc nào, nó chỉ khẽ cau mày:
- Anh đang cản đường tôi đó!
- Câm mồm cho tao!! Nếu không phải là Thu Mai… Nếu không phải là em ấy thân thiết với Trần Phương Linh… thì mày… chính mày!! Chính mày mới là cái đứa phải nằm trong tủ quần áo đó!!!! Mày không thể vì em ấy mà nhỏ một giọt nước mắt được sao?!! Đồ khốn nạn!! Đồ máu lạnh!!!
- Tôi phải đi cứu Linh. Nếu anh không tránh đường, đừng trách tôi…
- Bạn cùng lớp của mày vừa chết đó!! Đồ khốnnn!!!!! Hự……..!!!!!!!!!!!!!!
Bốppppppp!!!!!!! một tiếng, người ta chỉ thấy Vũ Hải Hùng bắn thẳng về phía sau, đập người vào đống tủ quần áo bằng nhôm mạnh tới mức lõm thành một lỗ, sau đó lăn lông lốc xuống đất. Hắn gập người ho rũ rượi, thổ ra một ngụm máu, rồi che mặt khóc thút thít.
Văn thu lại nắm tay, mắt nó vẫn không thể hiện bất kì cảm xúc gì, nó nhìn Vũ Hải Hùng và nói:
- Xin lỗi, lúc này tôi không thể nào thương xót cho bất kì ai được.
Rồi nó quay đi.
Tất cả học sinh Kình Ngư sững sờ sợ hãi nhìn bóng dáng nó bước ra ngoài, như đang nhìn một con quái vật.- Vũ Hải Phonggggggggggg!!!!!!!!!!!!!
Trận đấu giữa Vũ Hải Phong và Triệu Thiên Trúc đang trở nên gay cấn, chợt tất cả mọi người giật mình vì một tiếng thét điên dại.
Là Vương Thành Văn.
- Vũ Hải Phonggggggg!!!!!!!!! Mày ra đây cho taoooo!!!!!!!!!!!!
Hà Chí Thương như nhận ra điều gì. Hắn là kẻ đầu tiên chạy tới cản thằng nhóc.
- Văn!!! Em làm cái gì vậy?
Vương Thành Văn nhìn thấy Đinh Kiến Châu, cước bộ vẫn không ngừng, nó giơ tay chỉ thẳng vào mặt ông ta, gằn giọng:
- Cả ông nữa! Vì sao ông dám nói dối tôi? Tất cả các người, đều là lũ xấu xa!
Dù đã dự liệu có điều chẳng lành, Hà Chí Thương vẫn không khỏi giật mình đánh thót một cái. Hơn nữa, Chí Tôn Cường giả bị một đứa nhóc chỉ tay vào mặt thế này, cứ thấy sai sai.
- Thầy biết em đang muốn nói gì. Chuyện của Linh, thầy đã cho người đi giải cứu cô bé. Thầy chỉ không muốn em lo lắng. Chuyện này em hãy để người lớn giải quyết được không…
- Câm mồm!!
!!!
Lần này thì Hà Chí Thương câm nín thật rồi. Nhã nhặn hiền hòa như hắn, cũng không đến mức bị sỉ nhục như vậy mà còn cười nói được. Nên nhớ, hắn là 1 trong 5 kẻ mạnh nhất thế giới.
- Được lắm nhóc con! Cũng tới lúc phải dạy cho nhóc cái gì gọi là thứ bậc của thế giới!
Hắn dù chỉ là một phân thân, cũng không dám bung ra hết sức lực, nếu không thằng bé sẽ bị nghiền nát tới mức không tìm ra một mảnh bụi. Hắn chỉ đứng yên đó, mặt vẫn cười, chỉ bung ra một xíu xíu xíu áp lực, đã khiến Vương Thành Văn cảm thấy như ngàn ngọn núi đang nghiền ép.
Áp lực này, kinh khủng hơn gấp vạn vạn lần tên Tiến sĩ áo đen nó từng đối mặt.
- Trẻ con thì trật tự cho ta!
Hà Chí Thương đưa ra một cánh tay, rõ ràng chỉ là một cái vỗ đầu trìu mến, lại không khác gì một bàn tay Phật tổ trấn áp Tôn Ngộ Không, cao như núi, to như biển, đè ép cho người ta hoàn toàn bất lực.
Giây phút này, hơn bất kì ai ở đây, Vương Thành Văn là kẻ cảm nhận áp lực này rõ nhất. Đầu gối nó như muốn khuỵu xuống, não nó như muốn chết lịm, khắp cơ thể nó run rẩy.
Nhưng trong sâu thẳm từng tế bào của nó, trong từng vật chất di truyền của nó, lại vang lên một tiếng phản kháng.
“Vì sao ngươi phải sợ hãi kẻ mạnh?”
Trên đời này kẻ mạnh hơn ngươi có rất, rất, rất nhiều. Mạnh hơn ngươi một, hay mạnh hơn ngươi một triệu, cũng là mạnh. Cứ gặp kẻ mạnh thì sợ hãi, gặp kẻ yếu thì bắt nạt sao?
Dù tất cả thế giới có nghĩ như vậy, nhưng ngươi thì không!
Sợ hãi kẻ mạnh, thật là vô lý!
Thậm chí, thứ mà kẻ mạnh đang áp đặt lên ngươi, đang bắt ngươi quỳ gối, lại không phải là sức mạnh, mà là ý chí. Đến ý chí ngươi còn không đọ lại, thì lấy đâu ra tư cách mà đối kháng???
Vương Thành Văn chợt ngẩng cao đầu, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào Hà Chí Thương.
Từ thẳm sâu trong người nó, thứ sát khí vô tận, cuồn cuộn lại bùng lên. Thứ sát khí bẩm sinh mà hơn 11 năm trời mẹ nó cố gắng kiềm chế, nay như một con mãnh long sổ lồng, điên cuồng hung bạo bay vút lên, cất một tiếng gầm kinh thiên động địa.
Sát khí, cũng là một loại ý chí. Thứ ý chí này vượt quá mọi sự suy nghĩ của Hà Chí Thương, thứ ý chí này bỗng chốc trỗi dậy đàn áp cả ý chí của hắn.
- Mới 12 tuổi, đã có thứ ý chí khủng khiếp như vậy, thật sự bất khả tư nghị! Thật sự là chưa từng có trong lịch sử!
Hà Chí Thương ngao ngán nghĩ thầm. Dù gì thì gì, đứng trước hắn vẫn chỉ là một con rồng con đang cố gắng mọc nanh mọc vuốt, chỉ bằng bản năng hoang dã của mình cố gắng phản kháng lại. Còn hắn, đã là một con phượng hoàng hùng mạnh.
Hà Chí Thương nâng ý chí của mình thêm một bậc. Ý chí của một bậc Đế vương, đừng nói là một đứa trẻ con, dù có là toàn bộ thiên hạ, đều ít có kẻ nào không cúi đầu.
Đúng lúc này, Vương Thành Văn… biến mất!
- Hả???!!
Hà Chí Thương thật sự giật mình. Chỉ trong 1 phần 10 giây, hắn mất đi cảm giác về Vương Thành Văn. Hắn không nhận ra thằng bé đang ở đâu. Cho tới 1 phần 10 giây sau, hắn mới nhận ra, Vương Thành Văn đã lách qua hắn, chạy thẳng về hướng sân đấu.
- Vừa rồi… Kính Hoa… Thủy Nguyệt???
Không phải Hà Chí Thương không tin rằng, với thiên phú của Vương Thành Văn, thằng bé có thể nắm được Kính Hoa Thủy Nguyệt. Thứ mà hắn không tin nổi, là chính hắn cũng bị trúng một đòn này.
Với chiến lực của hắn, quay lại bắt lấy thằng nhóc chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hắn lại không muốn nữa. Hắn muốn nhìn xem, liệu tiềm năng của Vương Thành Văn cao tới mức nào.
- Đứng lại! Không ai được phép phá rối trận thi đấu….
Trọng tài đã nhanh chân chạy ra cản lấy. Trình độ Thạc sĩ, tuy không tính là cao, cũng thừa sức bắt nạt lũ học sinh.
Bắt Long Trảo!!
Một bàn tay giơ ra, năm ngón tay khum lại như móng rồng, nhắm thẳng vào bờ vai của Vương Thành Văn. Một trảo này, tin chắc chụp gọn được kẻ phá rối.
Nào ngờ, đúng lúc này, một luồng áp lực nóng rực từ Vương Thành Văn phát ra, khiến cả trọng tài cũng phải nhăn mặt. Bàn tay ông ta vẫn không dừng lại, chuẩn xác bắt thẳng lấy Vương Thành Văn.
Vụt!
Bắt Long Trảo, cứ thế chụp vào khoảng không. Hình ảnh vừa rồi của Vương Thành Văn, ngỡ như bóng trăng dưới nước, lúc bắt được, lại tan biến thành hư không.
Vương Thành Văn thật sự, đã dùng hai bước di chuyển, lách người nhẹ nhàng né qua trọng tài, lao thẳng lên sân đấu.
Triệu Thiên Trúc và Vũ Hải Phong, hai kẻ mạnh nhất sự kiện lần này, đang giao đấu kịch liệt cũng phải dừng lại nhìn Vương Thành Văn đang lao tới.
- Vũ Hài Phongggg!!!!!!!!!!
Vương Thành Văn hét lên.
Vũ Hải Phong mặt không biểu cảm, chỉ đứng đó. Còn Triệu Thiên Trúc thì đã lao lên cản bước.
- Nhóc con, chỉ là hiểu nhầm, tại sao không chịu nghe người lớn giải thích? Kẻ đó có thể hóa trang thành bất cứ ai!
Triệu Thiên Trúc biết Vương Thành Văn là kẻ không thích dài dòng, đã cố gắng gói gọn toàn bộ logic cần thiết vào một câu nói, để mong thằng bé hiểu ra vấn đề.
Ai ngờ, Vương Thành Văn cứ thế lao tới, sát khí chẳng những không giảm còn tăng, và nó chả cần quan tâm người mình tìm là Vũ Hải Phong. Triệu Thiên Trúc cản đường nó, thì nó sẵn sàng đập Triệu Thiên Trúc. Nó hét lên:
- Cút!
/700
|