(Cẩm Tú cốc trung = Trong cốc Cẩm Tú)
Khi Tiêu Phong cưỡi con ngựa hãn huyết đến chân núi Lư Sơn, ông chỉ thấy sương khói mù mịt, núi non hiểm trở hùng vĩ, đỉnh núi bám đầy băng tuyết chưa tan, đó đây lác đác điểm thắm dăm nụ hoa đào. Tiêu Phong không lòng dạ nào thưởng thức câu thơ Bạch Cư Dị đã viết ca tụng cảnh đẹp của núi:
"Khuông Lư kì tú giáp thiên hạ sơn",
Ông căng mắt nhìn tứ phía, tìm dấu vết Lâm Yên Bích hoặc A Tử. Sau khi đi vòng quanh chân núi Lư Sơn quá nửa ngày, không có được một tung tích nào, Tiêu Phong nghĩ thầm "Sau khi Đan Quế được tin A Tử xuất hiện tại chân núi Lư Sơn, không chừng A Tử đã bị đem đến nơi khác rồi.! Tính ngày giờ, đáng lẽ Lâm Yên Bích phải có mặt ở đây, sao không thấy dấu vết gì của cô?".
Ông buông lỏng dây cương, để mặc ngựa đi bước một, bỗng từ đàng trước có giọng nói nhỏ của một người:
- Cô nương đó như tiên giáng trần, ta chưa từng gặp một cô gái đẹp đến thế!
Một người khác đáp:
- Nghe nói cô bị dẫn dụ vào Cẩm Tú cốc, không hiểu lão đại đã đặt xong bẫy để bắt cô chưa?
Người kia đáp:
- Ta trông thấy cô tại cửa cốc, không chừng cô đã tiến sâu vào trong ấy rồi!.
Người đó chưa dứt lời, đã nghe "phịch" tiếng thân người té đụng nền đất, gã còn chưa kêu được một tiếng nào, chưa kịp hoàn hồn, đã nghe giọng quát to:
- Cẩm Tú cốc ở đâu? Chỉ đường cho ta mau!
Gã hoảng hốt, líu lưỡi đáp:
- Hảo hán ... xin tha mạng!
Tiêu Phong trầm giọng bảo gã:
- Liệu hồn, ngươi nói thật, ta sẽ không hại đâu! Đường nào đi Cẩm Tú cốc?
Gã đưa tay chỉ, nói:
- Bên trái ... trái ...
Không chờ dứt lời nói, Tiêu Phong đã kẹp gã, ông phi thân chạy về phía đó! Khi nghe hai người nói chuyện, ông đoán Lâm Yên Bích có thể là nữ lang mà họ trò chuyện. Lo cô sa lưới, sợ tính mạng cô bị đe doạ, ông không muốn mất thì giờ cúi nhìn người đang bị ông xốc nách, cứ triển khai khinh công chạy như bay. Mặt chúi xuống dưới, không nhìn được nửa trên Tiêu Phong, người ấy chỉ thấy cảnh hai bên vùn vụt chạy lùi về đàng sau, hoảng hồn hoảng vía, gã cho là mình bị quỷ bắt, vì chỉ quỷ mới đằng vân giá vũ nhanh như thế. Tiêu Phong vừa chạy, vừa hỏi gã đường nẻo các chỗ rẽ.
Xách người đó chạy được một lúc, đi xuyên qua một hang động, trước mắt Tiêu Phong bỗng mở ra một khung trời khoáng đãng. Đàng trước là một cốc núi, trong có cây cối rậm rạp, bốn bề cốc bị vách đá vây quanh, thấy đủ thứ hoa tím hoa hồng rộ nở khắp nơi. Trời đang về chiều, ông chỉ nghe gió thổi rì rào, không một tiếng người.
Tiêu Phong trầm giọng tra hỏi:
- Ngươi có nói đến một bẫy rập, sao ta không thấy dấu vết, không thấy bóng dáng nữ tử nào hết?
Gã đó sợ, hàm răng đánh bò cạp, rên rỉ:
- Tôi ... tôi thật tình không biết!
Thấy gã quá sức sợ hãi, Tiêu Phong cho rằng gã không nói ngoa, ông bèn thả hắn xuống, bảo:
- Cút!
Bị té nằm lăn lóc trên đất, gã vừa hoa mắt, bóng người đà vụt qua, biến dạng vào bên trong cốc. Lập tức gã quả quyết đúng là quỷ, người phàm trần đâu thể biến nhanh đến thế!
Trong đám loạn thạch, Tiêu Phong nhô lên hụp xuống hai cái, ông đã đến giữa cốc, thấy có bóng người thấp thoáng phía trước. Ông mừng rỡ khi nhận ra Lâm Yên Bích, vừa định đến gần, bỗng từ chung quanh, có một đám người cầm cung tên xuất hiện, bao vây cô. Tiêu Phong nhẩm tính, sẽ không mấy khó khăn khi cần chọc vòng vây để cứu cô, ông bèn lập tức quyết định âm thầm tiếp cận, ẩn mình, chờ xem họ sẽ làm gì!
Ông thấy Lâm Yên Bích rảo mắt nhìn bọn người đang bao vây, cô cười nhạt, hỏi:
- Có mỗi mình ta, một nữ tử yếu đuối, đâu cần các hạ huy động nhiều người đến thế?
- Ta còn cầu mong gặp một nữ tử yếu đuối nữa kia, nhưng tiếc thay, cô nương không yếu chút nào!
Trong rừng vọng ra tiếng người đáp trả, kế dó, một gã mặc y phục vàng nhạt bước đến trước Lâm Yên Bích, xem tuổi tác vào cỡ trên dưới bốn mươi. Gã tướng mạo thanh nhã, trong tay cầm một cây quạt xếp.
Lâm Yên Bích lạnh lùng:
- Ông là ai? Có phải chính ông bắt giữ A Tử không?
Gã áo vàng liếc nhìn, rồi gật gù bảo:
- Đúng! Quả danh bất hư truyền, 'Khởi tử hồi sinh lục y tiên tử' là một giai nhân tuyệt thế! Chỉ tội nghiệp cô, sao đi để ý một tên mãng phu thô lỗ người Khiết Đan!
Lâm Yên Bích nạt:
- Việc gì đến ngươi? Thứ người như mi không đáng xách dép cho ông ta!
Gã áo vàng âm trầm một nụ cười nhạt, đáp:
- Vậy sao? Ta cũng muốn xem gã Tiêu Phong đó tài năng thế nào mà dám ngang nhiên trêu vào Cái Bang, để bị anh hùng khắp thiên hạ đồng loạt làm khó dễ!
Lâm Yên Bích đáp:
- Đừng nói lời thừa thãi nữa! Rốt cuộc, A Tử đang trong tay lũ ngươi, phải không?
Đồng lúc, từ sau gã áo vàng hiện ra thêm ba người khác, có một tên cao gầy, mắt trắng dã, hiển nhiên bị mù. Tiêu Phong nhận ra đấy là kẻ thuộc nhóm ba tên sơn tặc đã chặn đường ông và Lâm Yên Bích trên sơn đạo ngoài thành Tương Dương. Cặp mắt gã cao gầy này bị mù do trúng châm của Lâm Yên Bích. Ông nghe gã la hét:
- Nha đầu đang lẩn trốn đâu vậy? Phải xẻ nó ra trăm ngàn mảnh, báo hận thù ta mang trong đầu bấy lâu nay!.
Lập tức, gã bị người cao lớn xưng danh đại ca nạt :
- Nhị đệ, đừng làm ồn, mọi chuyện để lão đại chủ trương, nó không trốn thoát được đâu!.
Ngày đó, tên này bị Lâm Yên Bích tặng cho một cước gãy mấy giẻ xương sườn, hơn nửa tháng rồi thấy vẫn chưa lành. Giọng nói hắn bị vết thương đó làm thay đổi, hắn cũng đang hận không băm mổ ngay Lâm Yên Bích ra trăm mảnh!
Còn thư sinh sử quạt xưng danh lão tam vẫn đứng một bên, mắt trừng trừng dòm Lâm Yên Bích, chưa thấy lên tiếng.
Lâm Yên Bích hừ một tiếng, khinh bỉ:
- Hoá ra bọn bay! Đáng lẽ hồi đó ta giết tuyệt cho rồi, để sống đến giờ, chúng bay kéo nhau làm loạn!.
Cô quay sang hỏi gã áo vàng:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta! A Tử có trong tay bọn ngươi không?
Gã áo vàng trả lời:
- A Tử là ai? Ta chỉ bắt được một cô gái áo tím, không hiểu có phải cô ta tên A Tử không!
-
Lâm Yên Bích đáp:
- Đem ra đây ta xem, ắt biết ngay thôi!
Gã áo vàng quài tay làm hiệu sau lưng, ra ý bảo thuộc hạ dẫn cô áo tím đến.
Rồi gã bảo Lâm Yên Bích:
- Được! Sẽ cho cô nương xem!
Lâm Yên Bích thuận miệng hỏi, cô không ngờ gã áo vàng nhanh chóng đáp ứng yêu cầu. Tiêu Phong đứng nấp một bên cũng lấy làm kỳ, ông thấy gã áo vàng mặt mày gian xảo, gã lập tức ưng thuận cho đem A Tử đến, thật đã ra ngoài sở liệu của ông.
Ông thấy ba bốn người đang ùn đẩy một nữ lang áo tím, bị cô gái ong óng quát nạt;
- Cút hết đi! Tự ta đi một mình được!.
Tiêu Phong giật mình, đấy đúng giọng A Tử.
Ông nghĩ thầm, Bích Vân cung tai mắt lợi hại, A Tử bị giấu kín trong xó xỉnh này mà họ cũng truy ra, có điều lạ, sao chỉ đơn độc Lâm Yên Bích xông xáo vào nơi nguy hiểm! Bằng vào thân phận, cô sẽ rất dễ dàng huy động người Bích Vân cung các vùng phụ cận cùng cô lên Lư Sơn.
Nghĩ đến chỗ đó, Tiêu Phong thấy khó hiểu, ông tự hỏi "Hay là ... hay là cô muốn ..."
Lại nghe tiếng Lâm Yên Bích:
- Cô tên A Tử, phải không? Ngày đó, ta đến tìm cô tại khách sạn ở Đại Thắng quan không gặp, tỷ phu cô rất lo cho cô, chúng ta tìm mãi không ra tung tích cô!
A Tử run run, hỏi:
- Tỷ phu ta!? Tỷ phu ta đang ở đâu? Tỷ phu ta khoẻ không?
Gã áo vàng cười nhạt, đáp:
- Tỷ phu cô chết ngắc rồi! Thực ra, vì tỷ phu cô oai chấn thảo nguyên, làm tướng quân cho Mông Cổ, ta dự định đem cô trao đổi lấy vàng bạc, châu báu, võ học bí lục của hắn, ta đâu dè hắn chết sớm vậy!
- Nói bậy! - A Tử hoảng hốt, cô lớn tiếng chửi rủa - Ngươi là đồ quỷ thối tha cụt lưỡi, đoản mệnh, dám mở miệng rủa xả tỷ phu ta!.
Tuy nói vậy, nhưng khoẻ mắt đã cô rưng rưng lệ. Cô nghĩ, bọn này không một lý do lường gạt cô! Chợt nghĩ đến Lâm Yên Bích, là tia hy vọng cuối cùng, cô run giọng hỏi:
- Cô nương làm ơn nói ta hay, tỷ phu ta nhất định vẫn còn sống, phải không?
Nhận ra Lâm Yên Bích đích thực nữ lang áo lục gặp gỡ nơi chân núi Thiên Sơn, có cùng giọng nói với người giấu mặt ở Hạnh Hoa cốc, đến khi cô ấy đề cập khách sạn Đại Thắng quan, A Tử quả quyết Lâm Yên Bích hiểu rõ hạ lạc Tiêu Phong.
Trong óc Lâm Yên Bích xoay chuyển trăm ý niệm khác nhau, cô nghĩ thầm "Hoàng Dung cho là Tiêu đại ca đã chết trên cô đảo nhỏ đó, tin tức loan truyền khắp giang hồ, giờ mà mình nói chàng còn tại thế, cũng như đem hoạ sát thân gán lên mình chàng. Nghe ý tứ bọn này, họ định dùng A Tử bắt bí Tiêu đại ca, nếu họ nghĩ Tiêu đại ca đã chết, tất nhiên giá trị A Tử không còn, xem ra có lợi cho A Tử hơn!"
Ý đã quyết, cô quay mặt, tránh ánh mắt A Tử, rồi cô khẽ lắc đầu.
- Không! - A Tử không ngừng rên rỉ, cô lắc đầu quầy quậy - Không! Cô nương gạt ta! Tỷ phu ta chưa chết, không bao giờ chết!
Nhìn cô nước mắt đầm đìa, giọng khản đặc, Tiêu Phong vừa tội nghiệp, vừa xúc động, ông đang tận mắt chứng kiến thâm tình sâu đậm của cô.
Ông cũng hiểu nguyên nhân Lâm Yên Bích gạt A Tử, ông biết Lâm Yên Bích nói thế để triệt tiêu mối đe doạ anh hùng tứ xứ Trung nguyên bám theo làm khó dễ ông.
Lâm Yên Bích bảo gã áo vàng:
- Tiêu Phong chết rồi, ngươi còn giam giữ cô ấy làm chi? Thả cô đi thôi!
Gã áo vàng kéo A Tử lại gần, gí một ngọn truỷ thủ vào cổ A Tử, gã đáp:
- Bọn ta tốn biết nhiều công sức mới bắt được nó, đâu dễ dàng buông tha như vậy được!
Thấy gã dùng dao kề cổ A Tử, Lâm Yên Bích biết hắn cực kỳ giảo hoạt, định dùng A Tử làm thuẫn che, tránh ám khí từ cô.
Cô nhíu mày, hỏi:
- Vì sao ngươi chẳng chịu tha cô?
Gã áo vàng đáp:
- Ngươi muốn cứu nó, mau đem toàn bộ chiêu thức , tâm pháp Tiêu Diêu chưởng của Bích Vân cung chép ra làm vật trao đổi! Khi nào ta luyện thành công, sẽ thả người!
Lâm Yên Bích nín lặng, cô suy nghĩ hồi lâu, rồi đáp:
- Được! Ta đồng ý, ta sẽ tự mình làm con tin, ngươi thả cô ta ra trước đã!
Gã áo vàng cười nhạt, đáp:
- Ngươi cho ta là trẻ lên ba? Ta sức mấy mà dám cưỡng bách Lâm đại tiểu thư làm con tin?
Lâm Yên Bích gằn giọng, nói rõ từng tiếng:
- Ngươi thả cô ta ra, ta sẽ làm con tin, người Bích Vân cung xưa nay chưa khi nào thất tín cùng ai!
Thấy gã áo vàng do dự, Lâm Yên Bích liếc xéo gã, cô lạnh lùng nói:
- Ngươi không tin ta, ngươi quá đa nghi, vậy hãy động thủ, mau chóng giải quyết cho sớm!
Ngừng một chút, cô nói tiếp:
- Ngươi nghĩ kỹ đi, một khi Bích Vân cung được tin ta chết trong tay ngươi, liệu họ sẽ bỏ qua không?.
---- Xem tiếp hồi 88 ----
Khi Tiêu Phong cưỡi con ngựa hãn huyết đến chân núi Lư Sơn, ông chỉ thấy sương khói mù mịt, núi non hiểm trở hùng vĩ, đỉnh núi bám đầy băng tuyết chưa tan, đó đây lác đác điểm thắm dăm nụ hoa đào. Tiêu Phong không lòng dạ nào thưởng thức câu thơ Bạch Cư Dị đã viết ca tụng cảnh đẹp của núi:
"Khuông Lư kì tú giáp thiên hạ sơn",
Ông căng mắt nhìn tứ phía, tìm dấu vết Lâm Yên Bích hoặc A Tử. Sau khi đi vòng quanh chân núi Lư Sơn quá nửa ngày, không có được một tung tích nào, Tiêu Phong nghĩ thầm "Sau khi Đan Quế được tin A Tử xuất hiện tại chân núi Lư Sơn, không chừng A Tử đã bị đem đến nơi khác rồi.! Tính ngày giờ, đáng lẽ Lâm Yên Bích phải có mặt ở đây, sao không thấy dấu vết gì của cô?".
Ông buông lỏng dây cương, để mặc ngựa đi bước một, bỗng từ đàng trước có giọng nói nhỏ của một người:
- Cô nương đó như tiên giáng trần, ta chưa từng gặp một cô gái đẹp đến thế!
Một người khác đáp:
- Nghe nói cô bị dẫn dụ vào Cẩm Tú cốc, không hiểu lão đại đã đặt xong bẫy để bắt cô chưa?
Người kia đáp:
- Ta trông thấy cô tại cửa cốc, không chừng cô đã tiến sâu vào trong ấy rồi!.
Người đó chưa dứt lời, đã nghe "phịch" tiếng thân người té đụng nền đất, gã còn chưa kêu được một tiếng nào, chưa kịp hoàn hồn, đã nghe giọng quát to:
- Cẩm Tú cốc ở đâu? Chỉ đường cho ta mau!
Gã hoảng hốt, líu lưỡi đáp:
- Hảo hán ... xin tha mạng!
Tiêu Phong trầm giọng bảo gã:
- Liệu hồn, ngươi nói thật, ta sẽ không hại đâu! Đường nào đi Cẩm Tú cốc?
Gã đưa tay chỉ, nói:
- Bên trái ... trái ...
Không chờ dứt lời nói, Tiêu Phong đã kẹp gã, ông phi thân chạy về phía đó! Khi nghe hai người nói chuyện, ông đoán Lâm Yên Bích có thể là nữ lang mà họ trò chuyện. Lo cô sa lưới, sợ tính mạng cô bị đe doạ, ông không muốn mất thì giờ cúi nhìn người đang bị ông xốc nách, cứ triển khai khinh công chạy như bay. Mặt chúi xuống dưới, không nhìn được nửa trên Tiêu Phong, người ấy chỉ thấy cảnh hai bên vùn vụt chạy lùi về đàng sau, hoảng hồn hoảng vía, gã cho là mình bị quỷ bắt, vì chỉ quỷ mới đằng vân giá vũ nhanh như thế. Tiêu Phong vừa chạy, vừa hỏi gã đường nẻo các chỗ rẽ.
Xách người đó chạy được một lúc, đi xuyên qua một hang động, trước mắt Tiêu Phong bỗng mở ra một khung trời khoáng đãng. Đàng trước là một cốc núi, trong có cây cối rậm rạp, bốn bề cốc bị vách đá vây quanh, thấy đủ thứ hoa tím hoa hồng rộ nở khắp nơi. Trời đang về chiều, ông chỉ nghe gió thổi rì rào, không một tiếng người.
Tiêu Phong trầm giọng tra hỏi:
- Ngươi có nói đến một bẫy rập, sao ta không thấy dấu vết, không thấy bóng dáng nữ tử nào hết?
Gã đó sợ, hàm răng đánh bò cạp, rên rỉ:
- Tôi ... tôi thật tình không biết!
Thấy gã quá sức sợ hãi, Tiêu Phong cho rằng gã không nói ngoa, ông bèn thả hắn xuống, bảo:
- Cút!
Bị té nằm lăn lóc trên đất, gã vừa hoa mắt, bóng người đà vụt qua, biến dạng vào bên trong cốc. Lập tức gã quả quyết đúng là quỷ, người phàm trần đâu thể biến nhanh đến thế!
Trong đám loạn thạch, Tiêu Phong nhô lên hụp xuống hai cái, ông đã đến giữa cốc, thấy có bóng người thấp thoáng phía trước. Ông mừng rỡ khi nhận ra Lâm Yên Bích, vừa định đến gần, bỗng từ chung quanh, có một đám người cầm cung tên xuất hiện, bao vây cô. Tiêu Phong nhẩm tính, sẽ không mấy khó khăn khi cần chọc vòng vây để cứu cô, ông bèn lập tức quyết định âm thầm tiếp cận, ẩn mình, chờ xem họ sẽ làm gì!
Ông thấy Lâm Yên Bích rảo mắt nhìn bọn người đang bao vây, cô cười nhạt, hỏi:
- Có mỗi mình ta, một nữ tử yếu đuối, đâu cần các hạ huy động nhiều người đến thế?
- Ta còn cầu mong gặp một nữ tử yếu đuối nữa kia, nhưng tiếc thay, cô nương không yếu chút nào!
Trong rừng vọng ra tiếng người đáp trả, kế dó, một gã mặc y phục vàng nhạt bước đến trước Lâm Yên Bích, xem tuổi tác vào cỡ trên dưới bốn mươi. Gã tướng mạo thanh nhã, trong tay cầm một cây quạt xếp.
Lâm Yên Bích lạnh lùng:
- Ông là ai? Có phải chính ông bắt giữ A Tử không?
Gã áo vàng liếc nhìn, rồi gật gù bảo:
- Đúng! Quả danh bất hư truyền, 'Khởi tử hồi sinh lục y tiên tử' là một giai nhân tuyệt thế! Chỉ tội nghiệp cô, sao đi để ý một tên mãng phu thô lỗ người Khiết Đan!
Lâm Yên Bích nạt:
- Việc gì đến ngươi? Thứ người như mi không đáng xách dép cho ông ta!
Gã áo vàng âm trầm một nụ cười nhạt, đáp:
- Vậy sao? Ta cũng muốn xem gã Tiêu Phong đó tài năng thế nào mà dám ngang nhiên trêu vào Cái Bang, để bị anh hùng khắp thiên hạ đồng loạt làm khó dễ!
Lâm Yên Bích đáp:
- Đừng nói lời thừa thãi nữa! Rốt cuộc, A Tử đang trong tay lũ ngươi, phải không?
Đồng lúc, từ sau gã áo vàng hiện ra thêm ba người khác, có một tên cao gầy, mắt trắng dã, hiển nhiên bị mù. Tiêu Phong nhận ra đấy là kẻ thuộc nhóm ba tên sơn tặc đã chặn đường ông và Lâm Yên Bích trên sơn đạo ngoài thành Tương Dương. Cặp mắt gã cao gầy này bị mù do trúng châm của Lâm Yên Bích. Ông nghe gã la hét:
- Nha đầu đang lẩn trốn đâu vậy? Phải xẻ nó ra trăm ngàn mảnh, báo hận thù ta mang trong đầu bấy lâu nay!.
Lập tức, gã bị người cao lớn xưng danh đại ca nạt :
- Nhị đệ, đừng làm ồn, mọi chuyện để lão đại chủ trương, nó không trốn thoát được đâu!.
Ngày đó, tên này bị Lâm Yên Bích tặng cho một cước gãy mấy giẻ xương sườn, hơn nửa tháng rồi thấy vẫn chưa lành. Giọng nói hắn bị vết thương đó làm thay đổi, hắn cũng đang hận không băm mổ ngay Lâm Yên Bích ra trăm mảnh!
Còn thư sinh sử quạt xưng danh lão tam vẫn đứng một bên, mắt trừng trừng dòm Lâm Yên Bích, chưa thấy lên tiếng.
Lâm Yên Bích hừ một tiếng, khinh bỉ:
- Hoá ra bọn bay! Đáng lẽ hồi đó ta giết tuyệt cho rồi, để sống đến giờ, chúng bay kéo nhau làm loạn!.
Cô quay sang hỏi gã áo vàng:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta! A Tử có trong tay bọn ngươi không?
Gã áo vàng trả lời:
- A Tử là ai? Ta chỉ bắt được một cô gái áo tím, không hiểu có phải cô ta tên A Tử không!
-
Lâm Yên Bích đáp:
- Đem ra đây ta xem, ắt biết ngay thôi!
Gã áo vàng quài tay làm hiệu sau lưng, ra ý bảo thuộc hạ dẫn cô áo tím đến.
Rồi gã bảo Lâm Yên Bích:
- Được! Sẽ cho cô nương xem!
Lâm Yên Bích thuận miệng hỏi, cô không ngờ gã áo vàng nhanh chóng đáp ứng yêu cầu. Tiêu Phong đứng nấp một bên cũng lấy làm kỳ, ông thấy gã áo vàng mặt mày gian xảo, gã lập tức ưng thuận cho đem A Tử đến, thật đã ra ngoài sở liệu của ông.
Ông thấy ba bốn người đang ùn đẩy một nữ lang áo tím, bị cô gái ong óng quát nạt;
- Cút hết đi! Tự ta đi một mình được!.
Tiêu Phong giật mình, đấy đúng giọng A Tử.
Ông nghĩ thầm, Bích Vân cung tai mắt lợi hại, A Tử bị giấu kín trong xó xỉnh này mà họ cũng truy ra, có điều lạ, sao chỉ đơn độc Lâm Yên Bích xông xáo vào nơi nguy hiểm! Bằng vào thân phận, cô sẽ rất dễ dàng huy động người Bích Vân cung các vùng phụ cận cùng cô lên Lư Sơn.
Nghĩ đến chỗ đó, Tiêu Phong thấy khó hiểu, ông tự hỏi "Hay là ... hay là cô muốn ..."
Lại nghe tiếng Lâm Yên Bích:
- Cô tên A Tử, phải không? Ngày đó, ta đến tìm cô tại khách sạn ở Đại Thắng quan không gặp, tỷ phu cô rất lo cho cô, chúng ta tìm mãi không ra tung tích cô!
A Tử run run, hỏi:
- Tỷ phu ta!? Tỷ phu ta đang ở đâu? Tỷ phu ta khoẻ không?
Gã áo vàng cười nhạt, đáp:
- Tỷ phu cô chết ngắc rồi! Thực ra, vì tỷ phu cô oai chấn thảo nguyên, làm tướng quân cho Mông Cổ, ta dự định đem cô trao đổi lấy vàng bạc, châu báu, võ học bí lục của hắn, ta đâu dè hắn chết sớm vậy!
- Nói bậy! - A Tử hoảng hốt, cô lớn tiếng chửi rủa - Ngươi là đồ quỷ thối tha cụt lưỡi, đoản mệnh, dám mở miệng rủa xả tỷ phu ta!.
Tuy nói vậy, nhưng khoẻ mắt đã cô rưng rưng lệ. Cô nghĩ, bọn này không một lý do lường gạt cô! Chợt nghĩ đến Lâm Yên Bích, là tia hy vọng cuối cùng, cô run giọng hỏi:
- Cô nương làm ơn nói ta hay, tỷ phu ta nhất định vẫn còn sống, phải không?
Nhận ra Lâm Yên Bích đích thực nữ lang áo lục gặp gỡ nơi chân núi Thiên Sơn, có cùng giọng nói với người giấu mặt ở Hạnh Hoa cốc, đến khi cô ấy đề cập khách sạn Đại Thắng quan, A Tử quả quyết Lâm Yên Bích hiểu rõ hạ lạc Tiêu Phong.
Trong óc Lâm Yên Bích xoay chuyển trăm ý niệm khác nhau, cô nghĩ thầm "Hoàng Dung cho là Tiêu đại ca đã chết trên cô đảo nhỏ đó, tin tức loan truyền khắp giang hồ, giờ mà mình nói chàng còn tại thế, cũng như đem hoạ sát thân gán lên mình chàng. Nghe ý tứ bọn này, họ định dùng A Tử bắt bí Tiêu đại ca, nếu họ nghĩ Tiêu đại ca đã chết, tất nhiên giá trị A Tử không còn, xem ra có lợi cho A Tử hơn!"
Ý đã quyết, cô quay mặt, tránh ánh mắt A Tử, rồi cô khẽ lắc đầu.
- Không! - A Tử không ngừng rên rỉ, cô lắc đầu quầy quậy - Không! Cô nương gạt ta! Tỷ phu ta chưa chết, không bao giờ chết!
Nhìn cô nước mắt đầm đìa, giọng khản đặc, Tiêu Phong vừa tội nghiệp, vừa xúc động, ông đang tận mắt chứng kiến thâm tình sâu đậm của cô.
Ông cũng hiểu nguyên nhân Lâm Yên Bích gạt A Tử, ông biết Lâm Yên Bích nói thế để triệt tiêu mối đe doạ anh hùng tứ xứ Trung nguyên bám theo làm khó dễ ông.
Lâm Yên Bích bảo gã áo vàng:
- Tiêu Phong chết rồi, ngươi còn giam giữ cô ấy làm chi? Thả cô đi thôi!
Gã áo vàng kéo A Tử lại gần, gí một ngọn truỷ thủ vào cổ A Tử, gã đáp:
- Bọn ta tốn biết nhiều công sức mới bắt được nó, đâu dễ dàng buông tha như vậy được!
Thấy gã dùng dao kề cổ A Tử, Lâm Yên Bích biết hắn cực kỳ giảo hoạt, định dùng A Tử làm thuẫn che, tránh ám khí từ cô.
Cô nhíu mày, hỏi:
- Vì sao ngươi chẳng chịu tha cô?
Gã áo vàng đáp:
- Ngươi muốn cứu nó, mau đem toàn bộ chiêu thức , tâm pháp Tiêu Diêu chưởng của Bích Vân cung chép ra làm vật trao đổi! Khi nào ta luyện thành công, sẽ thả người!
Lâm Yên Bích nín lặng, cô suy nghĩ hồi lâu, rồi đáp:
- Được! Ta đồng ý, ta sẽ tự mình làm con tin, ngươi thả cô ta ra trước đã!
Gã áo vàng cười nhạt, đáp:
- Ngươi cho ta là trẻ lên ba? Ta sức mấy mà dám cưỡng bách Lâm đại tiểu thư làm con tin?
Lâm Yên Bích gằn giọng, nói rõ từng tiếng:
- Ngươi thả cô ta ra, ta sẽ làm con tin, người Bích Vân cung xưa nay chưa khi nào thất tín cùng ai!
Thấy gã áo vàng do dự, Lâm Yên Bích liếc xéo gã, cô lạnh lùng nói:
- Ngươi không tin ta, ngươi quá đa nghi, vậy hãy động thủ, mau chóng giải quyết cho sớm!
Ngừng một chút, cô nói tiếp:
- Ngươi nghĩ kỹ đi, một khi Bích Vân cung được tin ta chết trong tay ngươi, liệu họ sẽ bỏ qua không?.
---- Xem tiếp hồi 88 ----
/156
|