(Tiết ngoại sanh chi = Lại gặp rắc rối)
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phong đến từ giã Liễu Như Lãng, bảo gã ông đang lo lắng A Tử, phải đi tìm cô. Rất lưu luyến, Liễu Như Lãng siết chặt tay ông, nói:
- Đệ muốn theo huynh tức thì, nhưng gia sư có hẹn mấy ngày nữa sẽ ghé qua nhà. Sau khi nghênh tiếp sư phu xong, đệ sẽ đi tìm đại ca. Huynh dự tính sẽ làm gì sau khi tìm ra A Tử.
Tiêu Phong đáp:
- Ta xuống Trung nguyên, hiện có bốn việc phải làm. Thứ nhất tìm A Tử, kế đó cứu Công chúa Tân Nguyệt, thứ ba giúp đỡ một bằng hữu đang gặp khó khăn, rồi đi tảo mộ vong thê. Làm xong bốn việc, ta sẽ trở về Mông Cổ, tìm cách từ chức đại tướng quân.
Liễu Như Lãng nói:
- Đại ca từ chức xong, xuống đây ở với đệ, ngày ngày hai huynh đệ mình uống rượu, luận võ, ngắm thuỷ triều lên xuống, chẳng quản chuyện thế gian nữa, tha hồ tiêu dao tự tại!
Tiêu Phong vỗ vai gã, cười, đáp:
- Hay lắm! Nếu huynh từ chức được, thể nào cũng xuống tìm tứ đệ. Có điều, đại ca của đệ tính tình thô dã, chỉ thích sống cuộc sống chăn cừu, sắn bắn nơi tái ngoại thôi!
Liễu Như Lãng nói:
- Được đấy! Đệ sống mãi ở nơi đây cũng ngán, nếu đại ca thích nơi quan tái, thích chăn cừu sắn bắn, chỉ cần đại ca thoải mái vui vẻ, đại ca sống nơi đâu, đệ nguyện theo đại ca đến đấy.
Bất chợt nhớ đến Lâm Yên Bích, trong lòng thoáng buồn, Tiêu Phong nắm tay Liễu Như Lãng, dặn:
- Tứ đệ, đệ phải ăn ở thật tốt với Lâm cô nương, cô là một nữ tử giỏi giắn, hiếm thấy. Đệ có được một người nội trợ như thế, trên đời này không ai sánh bằng! Đệ hãy bớt phong lưu,phóng đãng, tránh gây phiền muộn cho cô!
Nghe ông nói về Lâm Yên Bích, Liễu Như Lãng bất giác rầu rĩ, gã thở dài, đáp:
- Đại ca chắc cũng biết, đệ không phải người trong mộng của cô!
Tiêu Phong ngửng đầu, hỏi:
- Vậy đệ nói ta nghe, có phải cô ấy là người trong mộng số một của đệ không?
Liễu Như Lãng thở dài, ngao ngán:
- Dĩ nhiên là cô ấy! Đại ca hãy trông khoảnh rừng quế thụ này! Đệ biết cô ưa thích hoa quế, đã tính, thành hôn cùng cô xong , sẽ cùng chung sống nơi đây, tưởng sẽ sống khoái hoạt hơn thần tiên, đệ đâu dè, những sắp đặt, thiết kế nơi đây, rút cục, trở thành công cốc!
Hai người bỗng thấy Lâm Yên Bích từ ngoài cửa bước vào, khi gặp Tiêu Phong, cô khẽ gật đầu chào, rồi quay sang bảo Liễu Như Lãng:
- Liễu đại ca, hôm nay muội lên đường về nhà, bây giờ đến từ biệt đại ca.
Liễu Như Lãng thất thanh:
- Muội cũng gấp ra đi nữa ư?
Lâm Yên Bích đáp:
- Dạ ... muội sẽ lên đường tức thì, phải về nhà sớm!
Liễu Như Lãng nghĩ ngợi một thoáng, rồi bảo:
- Đại ca cũng sắp lên đường, nếu hai người đồng hành, ta thấy yên tâm hơn!
Lâm Yên Bích trầm mặc không đáp, cô thấy Tiêu Phong lẩn tránh mình, nhất thời cô không nghĩ sẽ phải làm gì. Độc trong người Tiêu Phong đã được trục hết, không còn lo ngại gì về sức khoẻ ông nữa, hôm nay cô từ biệt Liễu Như Lãng, không ngờ trùng lúc Tiêu Phong ra đi, nảy sinh chuyện đồng hành!
Tiêu Phong ra đi sớm, cũng vì ông muốn mau chóng rời xa Lâm Yên Bích. Giờ đây, nhìn cô cúi đầu trầm ngâm. ông hiểu cô đang xốn xang trong lòng, không tự chủ được, ông mềm lòng, nói:
- Hôm nay, ta đi Đại Thắng quan dò tìm tung tích A Tử và Công chúa Tân Nguyệt, cũng cùng đường với Lâm cô nương. Nếu cô nương không thấy trở ngại, mình hợp đoàn, có thể giúp đỡ lẫn nhau!
Lâm Yên Bích ngoảnh mặt, cô lạnh lùng thốt hai tiếng:
- Cũng được!
Rồi cô quay sang chắp tay chào từ biệt Liễu Như Lãng, đoạn cùng Đan Quế bước ra ngoài.
Tiêu Phong cũng sóng buớc theo Liễu Như Lãng. Đoàn người ra đến bến tàu, khi Tiêu Phong, Lâm Yên Bích và Đan Quế lên thuyền xong, Lâm Yên Bích nhắn:
- Vì còn sớm, muội không muốn làm mất giấc ngủ của các cô Yên Nhi, Lam Kì ... Nhờ huynh chuyển lời từ biệt đến các cô ấy, cùng là cám ơn những người nhà đã phục vụ bọn muội chu đáo.
- Muội yên tâm, ta sẽ nói hộ.
Sực nhớ ra điều gì, Liễu Như Lãng vãy tay về phía Tiêu Phong, lớn tiếng hỏi:
- Tiêu đại ca, đệ tiễn sư phụ xong, sẽ tìm gặp huynh ở đâu?
Tiêu Phong suy nghĩ một thoáng, rồi đáp:
- Độ nửa tháng sau, đệ đến tìm ta chỗ hồ Tiểu Kính tại phủ Tín Dương, tỉnh Hà Nam. Ta gặp đệ ở đấy xong, sẽ trở về Mông Cổ.
Thuyền từ từ rời bến, nhìn bóng Liễu Như Lãng mỗi lúc một xa dần, Tiêu Phong ngẫm lại chuỗi biến cố nửa tháng qua, toàn những sự kiện kinh hồn bạt vía. Ông thấy Lâm Yên Bích đứng nơi đầu thuyền, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, dáng trầm tư, gió sớm lay động tà áo mỏng mầu lục, tóc xanh như mây, mặt đẹp tựa ngọc, nom tựa một nàng tiên vừa xuống trần. Ông thầm nghĩ "Nàng thật đẹp đôi cùng tứ đệ, mình chẳng qua một hán tử thô hào, không rành thú tao nhã. Nếu phải sống suốt đời kề cận mình, chắc nàng sẽ bị cái thô hào của mình làm cho buồn chán. Mà ông trời đã an bài cả rồi, nàng gả về cho tứ đệ, cho dù nàng là A Châu tái sinh đi nữa, kiếp này, coi như ta với nàng hữu duyên, vô phận!"
Ông chợt nghe Lâm Yên Bích u oán hỏi:
- Tiêu đại ca, huynh còn nhớ buổi tối hôm đó, nhớ tình hình lúc mình chèo thuyền nhỏ chạy trốn ra khơi không?
Tiêu Phong trầm gịong đáp:
- Nhớ chứ! Lúc đó hai ta tưởng bỏ xác đáy biển, đâu ngờ, từ cõi chết thoát nạn, trở về chỗ sống!
Một lúc khá lâu sau, Lâm Yên Bích mới dịu dàng nói:
- Có khi ... có khi đêm đó chết dưới đáy biển ... lại hay hơn toàn mạng trở về!.
Nói xong, cô quay người đi vào trong khoang thuyền!
Tiêu Phong ra nơi đầu thuyền, nhìn mấy đợt sóng to chập chùng nơi xa, trong lòng ông rộ một cảm giác bồi hồi.
Rời thuyền tại Khánh Nguyên, ba người mua ba con ngựa, Lâm Yên Bích đề nghị họ trở về Chiết Quế cư, để Tiêu Phong lấy lại con ngựa hãn huyết. Tiêu Phong cũng biết, chia tay xong, chưa biết khi nao mới được gặp lại. Ông đồng ý, cùng Lâm Yên Bích và Đan Quế giục ngựa nhắm hướng Thái Hồ rong ruổi.
Trên đường, Tiêu Phong và Lâm Yên Bích rất ít trò chuyện. Dẫu Đan Quế lắm lời, nhưng cô thấy hai người lạnh nhạt với nhau, cô không dám nói nhiều, giữa cuộc đồng hành, cô cũng cảm thấy phiền muộn không ít. Lâm Yên Bích nhớ lúc trước, mặc dù Tiêu Phong thân mang trọng thương, nhưng cả hai đã không phải giữ kẽ với nhau, đã cùng nhau truyện trò vui vẻ, chẳng tự chủ được, trong lòng cô phát sầu khổ, bi thương.
Một ngày kia, đến bờ Thái Hồ, Lâm Yên Bích như lần trước, thổi một khúc tiêu ngắn, gọi Lão Hồng đem con hãn huyết bảo mã ra trả Tiêu Phong.
Tiêu Phong đón dây cương con ngựa, ông đưa tay chào Lâm Yên Bích, nhỏ giọng bảo cô:
- Lâm cô nương, Tiêu Phong mắc nợ cô nhiều quá, kiếp này cho dù xương tan thịt nát cũng không đủ đáp đền, ta đành hẹn cô nương kiếp sau!.
Ông thấy Lâm Yên Bích đứng thõng tay không đáp, bèn tiếp:
- Ta chúc cô cùng tứ đệ sau này thành gia quyến, yêu nhau thắm thiết, hạnh phúc đến thuở bạc đầu!.
Nói những lời chúc đó, trong lòng ông tê tái, nhưng đích thực chúng là những lời chúc chân thành.
Lâm Yên Bích vốn đã rưng rưng khoé mắt, không còn kiềm chế được nữa, cô quay ngoắt đầu, nước mắt lã chã, tuôn trào như mưa. Lúc cô ngoảnh mặt, thoáng thấy gò má cô đầm đìa nước mắt, con tim chùng xuống, ông thầm thở dài, rồi phi thân lên mình ngựa, ông phóng đi ... được vài trượng, ông bỗng quay lại bảo Lâm Yên Bích:
- Lâm cô nương, xin bảo trọng!.
Nói xong, ông ra roi phi ngưạ nước đại, phút chốc mất dạng trong đám bụi mù.
Lâm Yên Bích dõi mắt nhìn theo, lúc bóng hình Tiêu Phong đã khuất, trong cô dậy một cơn sóng lòng đau đớn của cái sự 'được mất', cô loạng choạng, tưởng chừng sắp ngã nhào. Đan Quế vội vàng chạy lại đỡ, cô bèn phủ phục vào lòng Đan Quế, một lúc lâu sau, cô cất tiếng khóc tức tửi.
Tiêu Phong nhắm hướng bắc trực chỉ, khi ngừng chân cho ngựa nghỉ ngơi, ông không còn thấy màn mưa phùn trên sóng nước Thái Hồ, bốn bề phong cảnh cực kỳ hoang lương, tiếng quạ kêu đầu ngọn cây, không một bóng người, ông đang ở một nơi hoang dã xa chốn thành thị. Tiêu Phong thẫn thờ, ông cho ngựa tiếp tục đi hướng bắc, đi rồi nghỉ, nghỉ rồi đi, gặp ai trên đường cũng hỏi thăm tung tích A Tử, không người nào giúp được gì về hạ lạc của cô.
Ngày đó, đến thành Dương Châu, trời vào tiết xuân, cỏ cây tươi thắm, oanh én bay lượn đua hót. Tiêu Phong không lòng dạ nào nhìn ngắm cảnh sắc tươi đẹp, cứ ngày ngày dọ hỏi, mà A Tử vẫn biệt tăm, ông càng lúc càng lo. Một hôm, ông ghé quán rượu ở Gia Lâm, gọi một hồ rượu to, ngồi uống một mình.
Một nữ tử hắc y từ ngoài cửa tiến vào, đến ngồi ngay sau lưng. Tiêu Phong nhận ra nữ lang đã bám gót từ khi ông nhập thành, nhưng ông không để tâm, chẳng lý gì tới, cứ điềm nhiên nâng bát uống rượu.
Hắc y nữ tử quan sát Tiêu Phong một lúc lâu, cô đứng lên, lại gần bên ông, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi, phải các hạ là Tiêu Phong, Tiêu đại hiệp không?
Tiêu Phong gật đầu đáp:
- Ta là Tiêu Phong, cô nương có chuyện gì cần nơi ta?
- Rốt cục, cũng đã tìm ra được người! - Nữ lang mừng rỡ, cô lấy từ trong bọc ra một phong thư, đưa ông, nói - Tiện nữ môn hạ Bích Vân cung, do Đan Quế dùng chim câu gửi thư này đi khắp các phân đàn Giang Nam, nhờ tìm và giao Tiêu đại hiệp.
Tiêu Phong lạ lùng , ông nhận bức thư, mở ra xem, chỉ thấy vài dòng viết ngoáy: "A Tử hiện dưới chân núi Lư Sơn. Tiểu thư đã đơn thân độc mã đi đến đấy, sợ lành ít dữ nhiều, thỉnh Tiêu đại hiệp lập tức đi Lư Sơn cứu viện."
Tiêu Phong đọc xong, ông đứng lên, chắp tay cám ơn hắc y nữ tử, vất một đĩnh bạc lên bàn, ông rảo bước ra ngoài, phóng ngựa theo hướng tây nam thẳng xông.
Trong thư, Đan Quế không nói rõ địch nhân, chỉ bảo Lâm Yên Bích một thân một mình tìm đến đấy. Lòng rất lo sợ, Tiêu Phong giục ngựa bất kể ngày đêm đi Lư Sơn. Dù vừa qua, trước mặt cô, ông cố lạnh lùng xa lánh, nhưng nghe tin cô ngộ hiểm, ông hận không mọc cánh bay ngay đến nơi. Trong lúc ruổi ngựa trên đường, ông không khỏi liên tưởng tình cảnh mười lăm ngày trước đây, khi cùng cô ngồi xe trốn chạy. Ông chợt nhận ra rằng, vì hình bóng A Châu lúc nào cũng ngự trong tim, lúc ngồi xe, ông đã ngộ nhận Lâm Yên Bích vào A Châu, mộng, thực trộn lẫn, hình ảnh A Châu và cô chập chùng vào nhau, có khi không biết ai là ai, mường tượng hai hình dáng hoà vào nhau thành một người. Kiếp trước, ông nợ A Châu nhiều, ai ngờ đến kiếp này, ông còn nợ cô nhiều hơn. Lúc này, ông chỉ mong đem tính mạng bảo vệ cô, không cho bất cứ ai tác hại cô, dẫu chỉ đụng chạm một điểm nhỏ nhặt trên thân mình cô.
Ruổi ngựa đêm ngày, Tiêu Phong hy vọng đến được Lư Sơn trước Lâm Yên Bích. Cũng may ông có con hãn huyết bảo mã, ngựa chạy hay hàng đầu thiên hạ. Từ lúc đặt chân vào Trung nguyên đến giờ, hầu như ngày nào nó cũng bị chủ nhân thôi thúc không ngừng nghỉ. Vào hôm Hốt Tất Liệt tặng hai con ngựa, Tiêu Phong đâu ngờ có lúc sẽ phải tận dụng khả năng quý báu ấy của con ngưạ,
Ngày nọ, ông đến gần Giang Châu, đã thấy đỉnh Lư Sơn thấp thoáng nơi xa. Lúc cùng Lâm Yên Bích rong xe đi Chiết Quế cư, cô và ông cũng đã có ghé qua nghỉ tại Giang Châu, giờ về chốn cũ, tim ông chợt trào dâng muôn vàn cảm khái. Nghĩ đến trường ác chiến sắp tới nơi Lư Sơn, Tiêu Phong ghé quán, gọi một hồ rượu to vài cân, ngửa cổ, uống một mạch cạn sạch, rồi tung mình lên lưng ngựa, ông ra roi, trực chỉ Lư Sơn.
---- Xem tiếp hồi 87 ----
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phong đến từ giã Liễu Như Lãng, bảo gã ông đang lo lắng A Tử, phải đi tìm cô. Rất lưu luyến, Liễu Như Lãng siết chặt tay ông, nói:
- Đệ muốn theo huynh tức thì, nhưng gia sư có hẹn mấy ngày nữa sẽ ghé qua nhà. Sau khi nghênh tiếp sư phu xong, đệ sẽ đi tìm đại ca. Huynh dự tính sẽ làm gì sau khi tìm ra A Tử.
Tiêu Phong đáp:
- Ta xuống Trung nguyên, hiện có bốn việc phải làm. Thứ nhất tìm A Tử, kế đó cứu Công chúa Tân Nguyệt, thứ ba giúp đỡ một bằng hữu đang gặp khó khăn, rồi đi tảo mộ vong thê. Làm xong bốn việc, ta sẽ trở về Mông Cổ, tìm cách từ chức đại tướng quân.
Liễu Như Lãng nói:
- Đại ca từ chức xong, xuống đây ở với đệ, ngày ngày hai huynh đệ mình uống rượu, luận võ, ngắm thuỷ triều lên xuống, chẳng quản chuyện thế gian nữa, tha hồ tiêu dao tự tại!
Tiêu Phong vỗ vai gã, cười, đáp:
- Hay lắm! Nếu huynh từ chức được, thể nào cũng xuống tìm tứ đệ. Có điều, đại ca của đệ tính tình thô dã, chỉ thích sống cuộc sống chăn cừu, sắn bắn nơi tái ngoại thôi!
Liễu Như Lãng nói:
- Được đấy! Đệ sống mãi ở nơi đây cũng ngán, nếu đại ca thích nơi quan tái, thích chăn cừu sắn bắn, chỉ cần đại ca thoải mái vui vẻ, đại ca sống nơi đâu, đệ nguyện theo đại ca đến đấy.
Bất chợt nhớ đến Lâm Yên Bích, trong lòng thoáng buồn, Tiêu Phong nắm tay Liễu Như Lãng, dặn:
- Tứ đệ, đệ phải ăn ở thật tốt với Lâm cô nương, cô là một nữ tử giỏi giắn, hiếm thấy. Đệ có được một người nội trợ như thế, trên đời này không ai sánh bằng! Đệ hãy bớt phong lưu,phóng đãng, tránh gây phiền muộn cho cô!
Nghe ông nói về Lâm Yên Bích, Liễu Như Lãng bất giác rầu rĩ, gã thở dài, đáp:
- Đại ca chắc cũng biết, đệ không phải người trong mộng của cô!
Tiêu Phong ngửng đầu, hỏi:
- Vậy đệ nói ta nghe, có phải cô ấy là người trong mộng số một của đệ không?
Liễu Như Lãng thở dài, ngao ngán:
- Dĩ nhiên là cô ấy! Đại ca hãy trông khoảnh rừng quế thụ này! Đệ biết cô ưa thích hoa quế, đã tính, thành hôn cùng cô xong , sẽ cùng chung sống nơi đây, tưởng sẽ sống khoái hoạt hơn thần tiên, đệ đâu dè, những sắp đặt, thiết kế nơi đây, rút cục, trở thành công cốc!
Hai người bỗng thấy Lâm Yên Bích từ ngoài cửa bước vào, khi gặp Tiêu Phong, cô khẽ gật đầu chào, rồi quay sang bảo Liễu Như Lãng:
- Liễu đại ca, hôm nay muội lên đường về nhà, bây giờ đến từ biệt đại ca.
Liễu Như Lãng thất thanh:
- Muội cũng gấp ra đi nữa ư?
Lâm Yên Bích đáp:
- Dạ ... muội sẽ lên đường tức thì, phải về nhà sớm!
Liễu Như Lãng nghĩ ngợi một thoáng, rồi bảo:
- Đại ca cũng sắp lên đường, nếu hai người đồng hành, ta thấy yên tâm hơn!
Lâm Yên Bích trầm mặc không đáp, cô thấy Tiêu Phong lẩn tránh mình, nhất thời cô không nghĩ sẽ phải làm gì. Độc trong người Tiêu Phong đã được trục hết, không còn lo ngại gì về sức khoẻ ông nữa, hôm nay cô từ biệt Liễu Như Lãng, không ngờ trùng lúc Tiêu Phong ra đi, nảy sinh chuyện đồng hành!
Tiêu Phong ra đi sớm, cũng vì ông muốn mau chóng rời xa Lâm Yên Bích. Giờ đây, nhìn cô cúi đầu trầm ngâm. ông hiểu cô đang xốn xang trong lòng, không tự chủ được, ông mềm lòng, nói:
- Hôm nay, ta đi Đại Thắng quan dò tìm tung tích A Tử và Công chúa Tân Nguyệt, cũng cùng đường với Lâm cô nương. Nếu cô nương không thấy trở ngại, mình hợp đoàn, có thể giúp đỡ lẫn nhau!
Lâm Yên Bích ngoảnh mặt, cô lạnh lùng thốt hai tiếng:
- Cũng được!
Rồi cô quay sang chắp tay chào từ biệt Liễu Như Lãng, đoạn cùng Đan Quế bước ra ngoài.
Tiêu Phong cũng sóng buớc theo Liễu Như Lãng. Đoàn người ra đến bến tàu, khi Tiêu Phong, Lâm Yên Bích và Đan Quế lên thuyền xong, Lâm Yên Bích nhắn:
- Vì còn sớm, muội không muốn làm mất giấc ngủ của các cô Yên Nhi, Lam Kì ... Nhờ huynh chuyển lời từ biệt đến các cô ấy, cùng là cám ơn những người nhà đã phục vụ bọn muội chu đáo.
- Muội yên tâm, ta sẽ nói hộ.
Sực nhớ ra điều gì, Liễu Như Lãng vãy tay về phía Tiêu Phong, lớn tiếng hỏi:
- Tiêu đại ca, đệ tiễn sư phụ xong, sẽ tìm gặp huynh ở đâu?
Tiêu Phong suy nghĩ một thoáng, rồi đáp:
- Độ nửa tháng sau, đệ đến tìm ta chỗ hồ Tiểu Kính tại phủ Tín Dương, tỉnh Hà Nam. Ta gặp đệ ở đấy xong, sẽ trở về Mông Cổ.
Thuyền từ từ rời bến, nhìn bóng Liễu Như Lãng mỗi lúc một xa dần, Tiêu Phong ngẫm lại chuỗi biến cố nửa tháng qua, toàn những sự kiện kinh hồn bạt vía. Ông thấy Lâm Yên Bích đứng nơi đầu thuyền, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, dáng trầm tư, gió sớm lay động tà áo mỏng mầu lục, tóc xanh như mây, mặt đẹp tựa ngọc, nom tựa một nàng tiên vừa xuống trần. Ông thầm nghĩ "Nàng thật đẹp đôi cùng tứ đệ, mình chẳng qua một hán tử thô hào, không rành thú tao nhã. Nếu phải sống suốt đời kề cận mình, chắc nàng sẽ bị cái thô hào của mình làm cho buồn chán. Mà ông trời đã an bài cả rồi, nàng gả về cho tứ đệ, cho dù nàng là A Châu tái sinh đi nữa, kiếp này, coi như ta với nàng hữu duyên, vô phận!"
Ông chợt nghe Lâm Yên Bích u oán hỏi:
- Tiêu đại ca, huynh còn nhớ buổi tối hôm đó, nhớ tình hình lúc mình chèo thuyền nhỏ chạy trốn ra khơi không?
Tiêu Phong trầm gịong đáp:
- Nhớ chứ! Lúc đó hai ta tưởng bỏ xác đáy biển, đâu ngờ, từ cõi chết thoát nạn, trở về chỗ sống!
Một lúc khá lâu sau, Lâm Yên Bích mới dịu dàng nói:
- Có khi ... có khi đêm đó chết dưới đáy biển ... lại hay hơn toàn mạng trở về!.
Nói xong, cô quay người đi vào trong khoang thuyền!
Tiêu Phong ra nơi đầu thuyền, nhìn mấy đợt sóng to chập chùng nơi xa, trong lòng ông rộ một cảm giác bồi hồi.
Rời thuyền tại Khánh Nguyên, ba người mua ba con ngựa, Lâm Yên Bích đề nghị họ trở về Chiết Quế cư, để Tiêu Phong lấy lại con ngựa hãn huyết. Tiêu Phong cũng biết, chia tay xong, chưa biết khi nao mới được gặp lại. Ông đồng ý, cùng Lâm Yên Bích và Đan Quế giục ngựa nhắm hướng Thái Hồ rong ruổi.
Trên đường, Tiêu Phong và Lâm Yên Bích rất ít trò chuyện. Dẫu Đan Quế lắm lời, nhưng cô thấy hai người lạnh nhạt với nhau, cô không dám nói nhiều, giữa cuộc đồng hành, cô cũng cảm thấy phiền muộn không ít. Lâm Yên Bích nhớ lúc trước, mặc dù Tiêu Phong thân mang trọng thương, nhưng cả hai đã không phải giữ kẽ với nhau, đã cùng nhau truyện trò vui vẻ, chẳng tự chủ được, trong lòng cô phát sầu khổ, bi thương.
Một ngày kia, đến bờ Thái Hồ, Lâm Yên Bích như lần trước, thổi một khúc tiêu ngắn, gọi Lão Hồng đem con hãn huyết bảo mã ra trả Tiêu Phong.
Tiêu Phong đón dây cương con ngựa, ông đưa tay chào Lâm Yên Bích, nhỏ giọng bảo cô:
- Lâm cô nương, Tiêu Phong mắc nợ cô nhiều quá, kiếp này cho dù xương tan thịt nát cũng không đủ đáp đền, ta đành hẹn cô nương kiếp sau!.
Ông thấy Lâm Yên Bích đứng thõng tay không đáp, bèn tiếp:
- Ta chúc cô cùng tứ đệ sau này thành gia quyến, yêu nhau thắm thiết, hạnh phúc đến thuở bạc đầu!.
Nói những lời chúc đó, trong lòng ông tê tái, nhưng đích thực chúng là những lời chúc chân thành.
Lâm Yên Bích vốn đã rưng rưng khoé mắt, không còn kiềm chế được nữa, cô quay ngoắt đầu, nước mắt lã chã, tuôn trào như mưa. Lúc cô ngoảnh mặt, thoáng thấy gò má cô đầm đìa nước mắt, con tim chùng xuống, ông thầm thở dài, rồi phi thân lên mình ngựa, ông phóng đi ... được vài trượng, ông bỗng quay lại bảo Lâm Yên Bích:
- Lâm cô nương, xin bảo trọng!.
Nói xong, ông ra roi phi ngưạ nước đại, phút chốc mất dạng trong đám bụi mù.
Lâm Yên Bích dõi mắt nhìn theo, lúc bóng hình Tiêu Phong đã khuất, trong cô dậy một cơn sóng lòng đau đớn của cái sự 'được mất', cô loạng choạng, tưởng chừng sắp ngã nhào. Đan Quế vội vàng chạy lại đỡ, cô bèn phủ phục vào lòng Đan Quế, một lúc lâu sau, cô cất tiếng khóc tức tửi.
Tiêu Phong nhắm hướng bắc trực chỉ, khi ngừng chân cho ngựa nghỉ ngơi, ông không còn thấy màn mưa phùn trên sóng nước Thái Hồ, bốn bề phong cảnh cực kỳ hoang lương, tiếng quạ kêu đầu ngọn cây, không một bóng người, ông đang ở một nơi hoang dã xa chốn thành thị. Tiêu Phong thẫn thờ, ông cho ngựa tiếp tục đi hướng bắc, đi rồi nghỉ, nghỉ rồi đi, gặp ai trên đường cũng hỏi thăm tung tích A Tử, không người nào giúp được gì về hạ lạc của cô.
Ngày đó, đến thành Dương Châu, trời vào tiết xuân, cỏ cây tươi thắm, oanh én bay lượn đua hót. Tiêu Phong không lòng dạ nào nhìn ngắm cảnh sắc tươi đẹp, cứ ngày ngày dọ hỏi, mà A Tử vẫn biệt tăm, ông càng lúc càng lo. Một hôm, ông ghé quán rượu ở Gia Lâm, gọi một hồ rượu to, ngồi uống một mình.
Một nữ tử hắc y từ ngoài cửa tiến vào, đến ngồi ngay sau lưng. Tiêu Phong nhận ra nữ lang đã bám gót từ khi ông nhập thành, nhưng ông không để tâm, chẳng lý gì tới, cứ điềm nhiên nâng bát uống rượu.
Hắc y nữ tử quan sát Tiêu Phong một lúc lâu, cô đứng lên, lại gần bên ông, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi, phải các hạ là Tiêu Phong, Tiêu đại hiệp không?
Tiêu Phong gật đầu đáp:
- Ta là Tiêu Phong, cô nương có chuyện gì cần nơi ta?
- Rốt cục, cũng đã tìm ra được người! - Nữ lang mừng rỡ, cô lấy từ trong bọc ra một phong thư, đưa ông, nói - Tiện nữ môn hạ Bích Vân cung, do Đan Quế dùng chim câu gửi thư này đi khắp các phân đàn Giang Nam, nhờ tìm và giao Tiêu đại hiệp.
Tiêu Phong lạ lùng , ông nhận bức thư, mở ra xem, chỉ thấy vài dòng viết ngoáy: "A Tử hiện dưới chân núi Lư Sơn. Tiểu thư đã đơn thân độc mã đi đến đấy, sợ lành ít dữ nhiều, thỉnh Tiêu đại hiệp lập tức đi Lư Sơn cứu viện."
Tiêu Phong đọc xong, ông đứng lên, chắp tay cám ơn hắc y nữ tử, vất một đĩnh bạc lên bàn, ông rảo bước ra ngoài, phóng ngựa theo hướng tây nam thẳng xông.
Trong thư, Đan Quế không nói rõ địch nhân, chỉ bảo Lâm Yên Bích một thân một mình tìm đến đấy. Lòng rất lo sợ, Tiêu Phong giục ngựa bất kể ngày đêm đi Lư Sơn. Dù vừa qua, trước mặt cô, ông cố lạnh lùng xa lánh, nhưng nghe tin cô ngộ hiểm, ông hận không mọc cánh bay ngay đến nơi. Trong lúc ruổi ngựa trên đường, ông không khỏi liên tưởng tình cảnh mười lăm ngày trước đây, khi cùng cô ngồi xe trốn chạy. Ông chợt nhận ra rằng, vì hình bóng A Châu lúc nào cũng ngự trong tim, lúc ngồi xe, ông đã ngộ nhận Lâm Yên Bích vào A Châu, mộng, thực trộn lẫn, hình ảnh A Châu và cô chập chùng vào nhau, có khi không biết ai là ai, mường tượng hai hình dáng hoà vào nhau thành một người. Kiếp trước, ông nợ A Châu nhiều, ai ngờ đến kiếp này, ông còn nợ cô nhiều hơn. Lúc này, ông chỉ mong đem tính mạng bảo vệ cô, không cho bất cứ ai tác hại cô, dẫu chỉ đụng chạm một điểm nhỏ nhặt trên thân mình cô.
Ruổi ngựa đêm ngày, Tiêu Phong hy vọng đến được Lư Sơn trước Lâm Yên Bích. Cũng may ông có con hãn huyết bảo mã, ngựa chạy hay hàng đầu thiên hạ. Từ lúc đặt chân vào Trung nguyên đến giờ, hầu như ngày nào nó cũng bị chủ nhân thôi thúc không ngừng nghỉ. Vào hôm Hốt Tất Liệt tặng hai con ngựa, Tiêu Phong đâu ngờ có lúc sẽ phải tận dụng khả năng quý báu ấy của con ngưạ,
Ngày nọ, ông đến gần Giang Châu, đã thấy đỉnh Lư Sơn thấp thoáng nơi xa. Lúc cùng Lâm Yên Bích rong xe đi Chiết Quế cư, cô và ông cũng đã có ghé qua nghỉ tại Giang Châu, giờ về chốn cũ, tim ông chợt trào dâng muôn vàn cảm khái. Nghĩ đến trường ác chiến sắp tới nơi Lư Sơn, Tiêu Phong ghé quán, gọi một hồ rượu to vài cân, ngửa cổ, uống một mạch cạn sạch, rồi tung mình lên lưng ngựa, ông ra roi, trực chỉ Lư Sơn.
---- Xem tiếp hồi 87 ----
/156
|